Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 195: Mai hoa tam lộng



Lữ Phạm trở lại Giang Đông, không hề đềcập tới dung mạo của Bàng Thống, nhưng khen nức nở tài học của hắn, năng lực của hắn. Những người khác cũng rất cao hứng, chẳng hạn lão phunhân, nhưng Tôn Sách lại không hề vui vẻ, ngược lại liên tục thở dài. Ta vẫn như những lần trước tớiGiang Đông, không chỉ bận rộn việc kinh doanh, còn vội vàng đi khắp nơixây dựng quan hệ. Tào Xung từ lúc Bàng Lâm tới đây cũng được dẫn theo,ta để nó ở lại hầu hạ lão phu nhân, ý tứ phía sau là muốn bồi dưỡng tình cảm của nó với Tôn Thiệu. Cha chú đã xác định là địch nhân, nhưng hàitử vẫn nên có chút tình hữu hảo.

Mười ngày sau, chiều muộn hôm đó, Tào Xung từ chỗ lão phu nhân trở về, đến bên cạnh ôm ta hỏi: “Nghĩaphụ, chúng ta lúc nào về Tương Dương?”

Ta xoa xoa đầu nó: “Sao con lại hỏi chuyện này? Ở đây chơi không vui sao?”

Tào Xung lắc đầu cười nói: “Không phải! Ở đây ai cũng tốt với con, con với Tôn Thiệu quan hệ rất tốt, lão phu nhân đối xử với con cũng tốt. Nhưng mà, con nhớ lão sư. Lúc con đi, lão sư dặn con nói với người, ngài muốn đi ngắm hoa mai. Còn nữa, đạibá bảo con nhắn người, bảo chúng ta về nhà ăn tết! Cầm muội muội cũng ầm ỹ đòi nghĩa phụ về đưa bọn con đi cưỡi ngựa.”

Gia Cát Lượng muốn đi ngắm hoamai? Lòng ta cuống lên, như vậy, hắn vẫn có cảm giác đối với “TriệuVân”. Đúng rồi, ta đã đồng ý cùng vợ chồng họ vào trong núi ngắm tuyếtthưởng mai. Cả ở chỗ Vân ca ca nữa, phải cùng mọi người đón năm mới.Nghĩ tới đây, ta vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Tào Xung nói: “Được, chúng ta vềTân Dã đón tết, qua năm ta sẽ đưa con về chỗ Gia Cát tiên sinh. Thù nhi, vài năm nữa, con trưởng thành là có thể trở về rồi. Bởi vậy, cuộc sốngmấy năm tới con phải ghi nhớ trong lòng. Những người bạn nhỏ đó, nhữngbằng hữu đó, con không thể nào quên bọn họ.”

Tào Xung gật đầu: “Con biết mà, nghĩa phụ.”

Ngày hôm sau, ta sắp xếp một chút công việc buổi tối, tìm Chu Du mời hắn tới, sau đó nói với Tôn Sách, ta sẽ về Tân Dã. Tôn Sách rầu rĩ không vui nói: “Không thể ở lại qua nămsao?”

Ta lắc đầu: “Ca ca của ta đã lêntiếng, ta không về không được. Bá Phù, giữa chúng ta tương lai còn dài,không cần vội vã nhất thời. Ở Tương Dương có mấy bằng hữu nhất định muốn ta về cùng ngắm tuyết, huynh biết quan hệ của ta ở đó, không thể khôngvề!” Tôn Sách thở dài không nói nữa.

Tối đó, Chu Du đến trước, TônSách nhắn sẽ tới muộn. Trăng chiếu trong phòng, Tôn Sách còn chưa tới,ta thở dài, tự rót một chung rượu: “Bá Phù thật bận rộn. Công Cẩn, tavẫn cảm thấy Bá Phù không hài lòng với hôn sự của Thượng Hương, vừa nhắc tới Thất ca đã thở dài, ta hỏi, huynh ấy lại không nói.”

Chu Du nhìn ra cửa viện nói: “Cómột muội phu tài giỏi như vậy nhậm chức Dương Châu mục, là tốt hay xấukhó nói rõ. Tào Mạnh Đức thật lợi hại! Hôn sự này thật sự là…, xảy ravới ai cũng đều không thoải mái.”

Ta cũng thở dài: “Muốn trách, thì trách Trọng Mưu. Tuy rằng người không còn, nhưng ta vẫn phải nói, lúctrước nếu hắn thật sự chiêu hiền đãi sĩ, Thất ca sớm đã là người của các huynh. Ta đem người đưa tới trước mặt hắn, hắn lại không cần.”

Chu Du trầm mặc một chút: “Ta vẫn hoài nghi, lúc ấy Trọng Mưu đã biết chúng ta nghi ngờ hắn, người ngươitiến cử, hắn đương nhiên không cần. Đây cũng là thiên mệnh.”

Ta vội vàng đổi đề tài: “Đừng nói chuyện này nữa. Công Cẩn, huynh ngày ngày huấn luyện binh lính, cũngnên để ý sức khỏe của mình, ẩm thấp quá cũng không tốt. Còn nữa, ngànvạn lần đừng ăn đồ bị nguội lạnh.”

Chu Du gật đầu cười cười: “Ngươiđã dặn nhiều lần, ta biết rồi. Hôm nay tuy chưa có tuyết nhưng vẫn rấtlạnh, ngươi mặc ít đồ vậy, cẩn thận nhiễm lạnh.”

Đang nói, Tôn Sách đã tới: “Bậnbịu mãi cũng xong. Công Cẩn nói rất đúng, ngươi mặc ít đồ quá, tỉ tỉngươi có đưa y phục tới, ngươi không thử sao?”

Ta ngượng ngùng cười: “Xem hai người kìa, làm như ta là trẻ con vậy. Cẩm bào này chế từ da cáo, vô cùng ấm áp.”

Tôn Sách kéo áo choàng qua nhìn nhìn: “Không tồi.”

Ta cười: “Đây là thuộc hạ ở sơntrang tỉ mỉ làm cho ta, phải săn hai con hồ ly, tốn không ít tâm huyếtđâu. Mặc nó, cảm giác được sự quan tâm của bọn họ đối với ta, trong lòng vô cùng ấm áp.”

Tôn Sách cười lớn trong chốc lát, rồi lại thở dài: “Lữ Phạm trở về nói, Thượng Hương ở một thời giantrong trang của ngươi, cũng cảm nhận rất rõ ràng. Nhưng mà, Tào Mạnh Đức thật lợi hại, hắn bỏ sức vì ngươi không ít.”

Ta hiểu rõ hắn ám chỉ mệnh lệnhmiễn ba loại thuế lớn: “Được thưởng không phải là ta. Điền Trù phó trang chủ bị ông ấy bắt đi, ta mất đi một cánh tay đó! Lần này ông ta phongthưởng cho sơn trang, phân nửa là bồi thường cho Điền đại ca, một nửa là bồi thường tổn thất của ta. Các huynh nghĩ lại xem, một mệnh lệnh củaông ta, sơn trang của ta giảm bớt một nửa nhân số, tổn thất lớn vôcùng.”

Tôn Sách cùng Chu Du nhìn nhaucười, Chu Du tiện thể nói: “Ngươi biết là tốt rồi. Theo ta, ngươi cũngđẩy cả Thọ Quang kia đi đi! Tử Vân, chủ tử nào cũng vậy thôi, không thểđể trên lãnh địa của mình lại xuất hiện một thế lực không nằm trong sựkhống chế của mình, ngươi đã đặc biệt lắm rồi. Nếu không phải lúc loạnthế này có nhiều điều khiến Tào Mạnh Đức băn khoăn, ngươi cho là hắn cóthể dung hạ được Thọ Quang và Vô Ưu sơn trang của ngươi sao?”

Ánh mắt ta trở nên ảm đạm, bọn họ nói rất đúng, chỉ là tình hình còn đặc biệt hơn. Miễn cưỡng nở một nụcười, ta nói: “Kỳ thực, từ lúc ông ấy phong Ngũ ca làm Thọ Đình hầu, tađã hiểu rõ. Nhưng mà, ta không thể bỏ rơi những người đó, có thể thêmmột ngày thì thêm một ngày. Đợi thiên hạ thái bình, thương nhân ta cũngkhông làm nữa, tìm nơi non xanh nước biếc mà ẩn cư.”

Tôn Sách cười cười: “Hay là từ từ đem người của ngươi đưa tới Giang Đông đi, ta khoan dung được ngươi, được không?”

Ta bĩu môi: “Lại nữa. Huynh cũnglà chư hầu một phương, huynh có thể dung ta, người khác có thể dung sao? Bởi vì ta, huynh sẽ xảy ra bất đồng với thuộc hạ, như vậy không nên. Ta vẫn muốn cùng các huynh ẩn cư đây!”

Tôn Sách cùng Chu Du đồng thờibật cười, nói linh tinh một hồi, kéo qua kéo lại. Trong lương đình bàyđầy trái cây, ánh trăng mùa đông rất thanh lãnh, làm hàn ý trong khôngkhí càng thêm nặng. Mới hợp tấu với Chu Du một khúc nhạc, ngón tay đã có cảm giác cứng ngắc, ta xoa xoa tay ngồi xuống: “Xem ra mùa đông ngắmtrăng không phải ý kiến hay, chỉ lần này thôi, lần sau không làm thế này được nữa.”

Chu Du cười: “Vốn là thưởng mai, bị ngươi biến thành ngắm trăng, không trách chúng ta được.”

Ta cũng bật cười: “Cũng không thể trách ta. Các huynh xem, chồi mai mới nhú, cũng không thể bảo ta ép nónở. Ta biết, các huynh không vui vẻ lắm, nhưng năm nay quá đặc biệt mà!Sang năm, sang năm ta nhất định mời các huynh thưởng mai ở đây.”

Tôn Sách lắc đầu, kéo kéo tay ta nắm trong tay hắn: “Thật không có cách nào với ngươi. Câu này đâu chỉ mới nói một lần.”

Ta le lưỡi rút tay về, rót rượucho bọn họ, nâng chung rượu đưa tới tay Tôn Sách: “Bá Phù, xin lỗi. Kỳthực, thời tiết ở đây tốt nhất là mùa xuân. Ánh nắng tươi sáng, hoa nởnhư gấm. Lúc ấy, chúng ta cùng nhau lên núi thưởng xuân mới tốt. Nơi này mùa đông không có tuyết, luôn cảm thấy thiếu gì đó.”

Tôn Sách tràn ngập hy vọng nhìn ta: “Vậy đầu xuân ngươi có về không?”

Ta cười cười: “Năm tới e hơi khó. Lần này ta ở Nghiệp thành có vụ làm ăn lớn, sang năm phải đích thân tới Tây Vực một chuyến, chỉ e nửa năm không kịp về.”

“Tây Vực? Xa như vậy?” Tôn Sách cùng Chu Du đều lo lắng nhìn ta.

Ta cười nói: “Ừ, rượu bồ đào lầnnày ta mang tới chính là sản xuất ở Tây Vực. Ta đã đàm phán với bên kia, muốn tới chỗ họ lấy công thức ủ chế. Ở vùng núi quanh thành Tương Dương ta đã trồng nhiều nho, mùa thu sang năm sau khi thu hoạch sẽ tự ủ thành rượu. Tây Vực bên kia muốn ta đích thân đi một chuyến để bàn chuyệngiao dịch tơ lụa và dược liệu. Đương nhiên, còn có một chút… hì hì,chuyện làm ăn khác.”

Tôn Sách cùng Chu Du đồng thờilắc đầu. Tôn Sách nói: “Ngươi đó! Tử Bố tiên sinh nói rất đúng, chuyệnkinh doanh ngươi nên chừng mực một chút. Kiếm tiền nhiều nhưng cũng dễxảy ra sự cố.”

Ta gật đầu cười: “Ta biết. Chonên, ta mới nói, loạn thế chấm dứt, thiên hạ thái bình, ta sẽ rửa taygác kiếm, quy ẩn núi rừng.” Hai người cùng thở dài. Ta cũng chỉ biếtcười cười bỏ qua.

Cự tuyệt đề nghị của Chu Du cửthuyền đưa tiễn, ta mang theo Tào Xung từ Lục Thượng về Tương Dương. Từnay sang năm mới còn hơn nửa tháng, trận tuyết đầu đông cũng đã trútxuống. Ta cân nhắc một chút, quyết định vẫn nên tới Mai hoa tiểu cưtrước, mấy tháng không gặp Gia Cát Lượng rồi, không biết tình hình còn ở trong bàn tay ta không. Có lẽ ta nên nghĩ lại chuyện lấy thân phận“Triệu Vân” ở bên cạnh hắn!

Để Tống Vạn đưa Tào Xung tới TânDã trước, ta ở Tương Dương qua mấy ngày rồi mới về tới Mai hoa tiểu cư.Khí hậu Giang Nam Giang Bắc khác biệt rất lớn, Kiến Nghiệp hồng mai mớira nụ, hoa mai trong núi đã nở ra nhụy. Bồi hồi đứng giữa rừng mai, ngửi mùi hoa mai đưa tới, ta hỏi Hiểu Xuân: “Gia Cát tiên sinh có gửi thưkhông?”

Hiểu Xuân lắc đầu: “Không có.Ngưu thúc nói, lúc Gia Cát tiên sinh rời khỏi Tương Dương, nói lúc nàongười về thì gửi thư báo cho ngài ấy.”

Thư của ta không cần đưa đi nữa,bởi vì lúc Ngưu lão trên đường đi đón vợ chồng họ, đã gặp họ đang tìmđường vào núi. Nghe người nhà thông báo, ta vội vàng ra khỏi rừng maiđón khách. Gia Cát Lượng thấy ta liền cười nói: “Nghe nói Tử Vân đã vềTương Dương, ta nghĩ cô nương chắc cũng đã trở về, cho nên không mời tựđến.”

Ta bước lên đỡ Hoàng Nguyệt Anhtừ trong xe ra nói: “Vốn định về sớm, nhưng lão phu nhân ở Giang Đôngkhông chịu thả người, nên trì hoãn thời gian một chút.”

Hoàng Nguyệt Anh tò mò hỏi ta:“Tôn cô nương kia lá gan thật sự lớn như vậy sao? Rất đẹp sao? Sĩ Nguyên là người mắt cao hơn đầu đó.”

Ta thở dài: “Nói tới chuyện nàythật sự buồn cười. Ta ở Nghiệp thành theo giúp nàng mấy ngày liền! Nhađầu này thật ngốc, làm việc ngốc nghếch không nói, khiến ca ca ta mệtngất ngư.”

Gia Cát Lượng ở bên cạnh cười thú vị: “Tỷ phu nói tới việc này cũng cười. Nhưng mà, hai nhà Sái, Khoáirất không cao hứng. Tính tình Sĩ Nguyên quá quật cường, con mắt nhìn cao quá, cái nên nhìn thì không thấy, lại coi trọng người không nên coitrọng, sợ rằng sau này chịu không ít khổ.”

Ta ra vẻ khó hiểu nhìn hắn: “Tiên sinh nói vậy có ý gì? Sĩ Nguyên huynh cùng Tôn cô nương rất tốt mà!Không phải do bọn họ cưỡng ép yêu cầu, ca ca cũng không muốn cố sứcđâu!”

Gia Cát Lượng mỉm cười: “Sợ lànàng còn chưa nhận ra sự ảo diệu bên trong. Chiêu thức này của Tào MạnhĐức thật cao minh.”

Ta giật mình trong lòng, ngoàimặt vẫn lắc đầu: “Liên quan gì tới Tào đại nhân? Ta lại cảm thấy Tào đại nhân rất tốt, phong Sĩ Nguyên huynh làm đại quan, lại ban cho hoàng kim châu báu. Sĩ Nguyên huynh cùng ca ca đều rất cảm động!”

Gia Cát Lượng cười: “Hắn chính là muốn các người cảm động đó! Dễ dàng như vậy đã lấy được lòng Sĩ Nguyên. Ta hiểu rõ Sĩ Nguyên, hắn một khi đã quy thuận ai, sẽ luôn trung thànhvà tận tâm.” Hắn thở dài một hơi, nhìn về phía đông rồi tiếp tục nói:“Tào Mạnh Đức khiến Sĩ Nguyên hoàn toàn quy thuận, lại cho hắn tới trấnthủ Dương Châu, như vậy sẽ chế trụ dã tâm nhòm ngó địa giới Dương ChâuGiang Bắc của Tôn Sách. Tôn Sách sợ là vì không muốn tổn thương tới muội muội của mình, không thể không từ bỏ Dương Châu. Một cuộc hôn nhân đạtđược mục tiêu mà mười vạn binh mã cũng chưa chắc đã đạt được, còn khônglợi hại sao?”

Ta âm thầm tặc lưỡi, nói thật,lúc Quách Gia nói ra, ta còn đang kích động, tầng dụng ý này khi TàoTháo cho Bàng Thống làm Dương Châu mục, ta mới kịp phản ứng. Mà Gia CátLượng nói còn rõ ràng hơn cả Quách Gia, không chỉ nói Tào Tháo, đến conngười của Bàng Thống cùng Tôn Sách đều có thể nói được, đúng là lợi hại.

Ta cười cười đưa bọn họ bước vàorừng mai: “Tiên sinh nói ra lợi hại, chỉ sợ đến bọn họ cũng chưa chắc đã nhận ra. Dù sao ta cũng cảm thấy không có gì không tốt. Trận tuyết đầutiên chúng ta không được chứng kiến, mong mấy ngày tới sẽ có tuyết rơi.”

Trong rừng mai, lá cây đã rụnghết, rải trên mặt đất, thành một tầng lá dày màu nâu, chân người đạp lên kêu lách tách. Mai vàng trong rừng không nhiều lắm, cũng đã nở hơn phân nửa, từng đợt hương thơm theo gió khuếch tán khắp rừng, khiến người tacảm nhận được những hơi thở ngọt ngào trong không trung.

Hoàng Nguyệt Anh có vẻ vô cùnghưng phấn, nàng không ngừng di chuyển quanh những cây mai, một bên vuốtve những đóa hoa đã nở, một bên chặc lưỡi: “Thật khó thấy được nhiều cây mai như vậy ở cùng một chỗ, thật đẹp, thật thơm. A, Vân tỉ tỉ, bông mai này màu đỏ này!”

Ta đi bên cạnh nàng, vừa đi vừanói: “Không chỉ bông này, hồng mai ở đây rất nhiều. Rừng mai này chủ yếu vốn là hồng mai. Bên kia còn hơn mười gốc lục mai nữa, mới ra nụ. Tiênsinh và muội muội mà tới chậm mấy ngày, mai vàng sẽ nở hết mất rồi.”

Gia Cát Lượng cười giải thích:“Sớm muốn đến rồi. Nghe sơn dân nói, Tử Vân đã về Nghiệp thành, ta nghĩhắn về rồi mới có thể để nàng về, mà chỗ Sĩ Nguyên nhất định khiến TửVân bận rộn một hồi, các người chắc sẽ về muộn. Cho nên, chúng ta khôngmuốn tới quá sớm.”

Hắn nói xong, ta lại thấy ngượngngùng: “Tiên sinh quá khách khí rồi. Ngài cùng Nguyệt Anh muội muộikhông tính là người ngoài, đường ở đây khó đi, nhưng Ngưu thúc lúc nàocũng có thể đón hai người tới. Tiên sinh cùng muội muội cứ việc coi nơinày là nhà, ta dù không ở đây, hai người cũng có thể đến.”

Hoàng Nguyệt Anh quay đầu lạicười nói: “Đây cũng không phải khách sáo hay không khách sáo, nhưng chủnhân không có nhà, khách tới cửa sao được!”

Ta bước lại kéo tay nàng cườinói: “Nguyệt Anh muội muội còn nói như vậy, không phải càng tỏ ra kháchkhí với ta sao? Ta nói rồi, nơi này tùy các người tới, không chỉ bìnhthường không có việc gì cũng có thể tới, một khi bên ngoài có biến, cácngười càng nên tới đây mới được. Thế này đi, bất kể ta có nhà hay không, nếu thật sự có chuyện phát sinh, Ngưu thúc sẽ đi đón hai người, đượckhông?”

Hoàng Nguyệt Anh còn chưa trảlời, Gia Cát Lượng ở phía sau đã không ngớt lời đáp ứng: “Vân cô nươngyên tâm, thật sự nếu tới lúc, chúng ta sẽ không khách khí. Đúng rồi, Thù nhi có khỏe không?”

Ta trả lời: “Khỏe lắm! Đứa nhỏnày thời gian qua chơi thật vui vẻ, vì sắp hết năm nên đã đưa nó tới chỗ đường huynh của ta rồi.”

Gia Cát Lượng cười lắc đầu: “Tử Vân cũng thật vô lo, chưa thấy qua kiểu nghĩa phụ này.”

Ta cũng cười: “Huynh trưởng nói,đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, cho hài tử chạy quachạy lại, học được càng nhiều kiến thức, khả năng lý giải sự việc sẽ tốt hơn.”

Gia Cát Lượng vẫn lắc đầu cười: “Qua năm cũng nên để nó về Tương Dương. Tiểu hài tử vẫn nên đọc nhiều sách tốt hơn.”

Ta đáp ứng: “Đúng vậy. Thù nhi rất thích ngài, đi chỗ nào cũng khoe. Ta thay mặt huynh trưởng đa tạ tiên sinh.”

Gia Cát Lượng cười cười: “Đứa nhỏ này vô cùng thông minh, không chỉ ta thích nó, Quảng Nguyên, Châu Bìnhbọn họ cũng rất thích. Đúng rồi, Mạnh Công Uy từ phương bắc về rồi, hômđó gặp nhau, nói tới Tử Vân, hắn rất muốn gặp đó!”

Ta có chút nghi ngờ nhìn Gia Cát Lượng, ra vẻ như không biết hỏi hắn: “Tiên sinh, Mạnh Công Uy này có phải…”

Gia Cát Lượng mỉm cười: “Hắn cũng là đệ tử đắc ý của Tư Mã lão sư, Tử Vân chắc biết hắn. Các đệ tử củalão sư đều rất xuất sắc, đặc biệt là Quảng Nguyên, hắn nhớ mãi khôngquên bài thơ của Triệu cô nương, khẩn cầu Tử Vân nhiều lần muốn gặpnàng.”

Ta cố ý “A” một tiếng: “Huynh trưởng có đồng ý không?”

Gia Cát Lượng vẫn mỉm cười nói:“Tử Vân không chịu. Có điều, Vân cô nương, ta cảm thấy nàng có thể đigặp hắn. Quảng Nguyên là người không tồi, tài học cũng không kém ta…”

Ta liên tục lắc đầu, thật khôngrõ Gia Cát Lượng này đang làm gì, muốn giữ khoảng cách với ta sao: “Tiên sinh không cần nói nữa. Ta không muốn ra ngoài, lần trước đi gặp Nguyệt Anh muội muội là ngoại lệ thôi.”

Cứ nói chuyện như vậy, chúng tađã xuyên qua rừng mai về lại trước nhà. Hoàng Nguyệt Anh ở bên cười nói: “Tướng công sao lại giống như ở nhà vậy, toàn nói về đám bằng hữu củachàng?”

Ta vội vàng theo nàng đổi đề tài: “Tiên sinh là thói quen rồi! Chúng ta mau vào nhà đi, hai người điđường cũng đã hai ba ngày, chắc chắn rất mệt. Nguyệt Anh muội muội, hômnay tạm thời nghỉ ngơi đã, ngày mai ta đưa muội đi suối nước nóng, nơiđó đông cũng như xuân, rất thư thái.”

Gia Cát Lượng vào nhà trước cười nói: “Vân cô nương đừng gọi ta là tiên sinh nữa, nghe rất khó chịu.”

Ta ngạc nhiên, nhìn Hoàng NguyệtAnh đang cười cười, nghĩ một hồi cũng cười nói: “Vậy được, ta gọi huynhlà Khổng Minh huynh. Có điều, huynh đừng gọi ta là cô nương này cô nương nọ nữa, cứ như huynh trưởng gọi ta là Vân nhi đi!”

Gia Cát Lượng cũng ngạc nhiên,đảo mắt nhìn ta cùng Hoàng Nguyệt Anh đang cười, liền bình tĩnh trở lại: “Như vậy càng hay.”

Vào đông suối nước nóng càng đẹphơn, suốt ngày đều có một tầng sương mù bao phủ ngay trên mặt nước,nhiệt khí mờ mịt giữa sương mù, tạo nên cảnh sương khói như tiên cảnh.Lúc bước vào trong suối, làn nước ấm áp vuốt ve da thịt, một cảm giác ôn nhu, hòa hợp, an tường, ngọt ngào nảy lên trong lòng, lúc này, nước làmột cỗ lực lượng ấm áp, nâng thân thể người lên, buông lỏng thể xác vàtinh thần, giữa tiếng nước chảy róc rách, lại xuất hiện một cảm giáclâng lâng, không giống ở cõi nhân gian.

Hoàng Nguyệt Anh rất kinh ngạcvới suối nước nóng, nàng giống như hài tử bơi qua bơi lại trong nước. Ta lẳng lặng nằm trong nước, nhìn vẻ mặt tò mò và khoái lạc của nàng. Mộtlát sau, nàng mới chậm rãi bơi tới bên cạnh ta: “Nơi này thật sự rấtđẹp, Vân tỉ tỉ. Ngày hôm qua đi xuyên rừng mai, ta đã hết sức cao hứng,không ngờ tới ở đây còn có suối nước nóng, thật đẹp y như tiểu đồngnói.”

Ta dịu dàng cười với nàng: “Ởtrong này, ta có thể cảm giác thân thể mình và nước hòa làm một, có thểkhiến tâm linh của mình trôi theo làn nước. Lúc ta nhắm mắt buông lỏngbản thân, cái gì cũng không cần, tựa như bên trong hương khí mờ mịt khótả lại cảm nhận được sự tĩnh lặng và an tường như rời xa trần thế.”

Hoàng Nguyệt Anh cũng liên tụcgật đầu đồng ý: “Đúng vậy, Vân tỉ tỉ nói rất đúng, ở nơi này có thể cảmnhận được sự yên lặng và an tường khi rời xa trần thế. Chẳng trách tỷphải dựng nhà ở đây, nếu trước đây ta biết chỗ này cũng sẽ làm như vậy.”

Ta cười trả lời nàng: “Lúc nàymuội cũng có thể biến nơi này thành nhà của mình! Nhưng mà, ngàn vạn lần đừng để tiểu đồng hiểu lầm nơi này là do muội dùng pháp thuật biến ranhé!”

Hoàng Nguyệt Anh cười khanhkhách: “Không chỉ có hắn. Tướng công nói, chàng ban đầu cũng cho rằng tỷ không phải là người! Vân tỉ tỉ, tỷ nằm bất động trên mặt nước như vậy,thật sự có thể dọa người đó.”

Ta nghĩ lại lúc nhìn thấy Gia Cát Lượng, bộ dạng ngẩn ngơ của hắn thật sự buồn cười: “Đúng vậy, không chỉ tiên sinh, Hiểu Xuân các nàng lần đầu thấy ta như vậy cũng bị dọa khócòa! Kỳ thật rất đơn giản, ta dạy muội.”

Trong chớp mắt, vợ chồng Gia CátLượng đã nấn ná ở đây ba ngày, ta chủ yếu cùng Hoàng Nguyệt Anh du ngoạn xung quanh, còn Gia Cát Lượng ở lại thư phòng của ta viết thư pháp vàxem sách. Hôm nay, về tới nhà, Hoàng Nguyệt Anh háo hức khoe một tảng đá chúng ta nhặt được bên suối cho Gia Cát Lượng xem. Gia Cát Lượng cườicười, cũng lấy ra một khối tinh thạch trắng như tuyết: “Hai người cácnàng cứ như trẻ con. Đây là do ta nhặt được, so với của các nàng cònxinh đẹp hơn!”

Đúng vậy, ta cũng là lần đầu tiên thấy một tảng đá hoàn mỹ như vậy. Cầm trong tay, lăn qua lăn lại xem kỹ nửa ngày: “A, không có một chút tì vết nào, đẹp quá. Không biết tảng đá này có tim hay không, nếu thật là có, tim của nó có phải cũng trongtrắng như tuyết thế này không.”

Gia Cát Lượng cười: “Nàng muốn xem rất đơn giản, đập ra là được.”

Ta nghĩ một hồi, trả lại cho hắn: “Không tốt, phương pháp này không tốt chút nào.”

Gia Cát Lượng nhận lại, tay dừngmột chút cười nói: “Nàng không bỏ được sao? Muốn xem nó có tim haykhông, chỉ có thể đập mở. Hay là để ta đập vậy.”

Tim ta nhảy dựng lên, vội vàngngăn cản: “Không cần. Tảng đá đẹp như vậy, hỏng rất đáng tiếc. Với lại,nếu nó thật sự có tim, huynh làm hỏng nó, cũng như giết chết nó; nếu nókhông có tim, có đập cũng vô ích, không bằng giữ nó lại, nhìn còn thấyđẹp.”

Hoàng Nguyệt Anh ở bên cười: “Một tảng đá nho nhỏ, Vân tỉ tỉ cũng thương tiếc như vậy, tỷ thật quá thiện lương.”

Ta cười: “Đây chẳng qua là khôngđành. Ta chỉ không muốn làm tổn thương một thứ đẹp đẽ thế này. Với lại,có rất nhiều chuyện không hiểu rõ tốt hơn.”

Ông trời cũng coi như làm toạilòng người, cuối cùng cũng khiến hoa bay đầy trời. Ta sớm đã dựng trongrừng mai một căn lều bằng lụa, ngắm tuyết bay lả tả, thật sự vô cùng cao hứng.

Tuyết rơi suốt một đêm cho tớibuổi trưa, trong sơn cốc đã trải đều một tầng tuyết màu trắng thật dày,rừng mai cũng được bao phủ bên ngoài một tầng tuyết trắng tinh, nhìnnhững bông tuyết tưởng như mềm nhẹ đè trĩu trên cành mai, nặng nề rớtxuống. Những đóa hồng mai mới hé nở được tuyết bao quanh, như nụ cườithẹn thùng nở ra khi những bông tuyết thổi qua, càng trở nên xinh đẹp.

Ta cùng vợ chồng Gia Cát Lượnglúc tuyết còn rơi, đã tới lều lụa, bên trong đặt ba lò sưởi, ấm áp dễchịu, khiến người ta thoải mái. Trên bàn có mấy bình rượu ủ trong lò, ta bỏ thêm hai hòn than vào lò, cười cười châm rượu cho Gia Cát Lượng cùng Hoàng Nguyệt Anh: “Muốn ở trong phòng thưởng tuyết, sẽ không nhìn đượchoa mai. Muốn xem hoa mai, chúng ta đành lãng phí hương thơm của hoa,thay bằng tục vật này vậy.”

Gia Cát Lượng cũng không kháchkhí, nâng chung rượu ngẫm nghĩ: “Chuyện thế gian, không thể lưỡng toàn.Cũng chỉ có thể chọn thứ mình cần đến mà thôi.”

Tim ta thịch một nhịp, nhìn kỹGia Cát Lượng, lại không thấy gì đặc biệt, đành cười cho qua: “Dùng rượu xong, ta sẽ ngâm trà. Trà nghệ của ta không bằng ca ca, nhưng nước nàydùng mai hoa tuyết thủy, rất hợp.”

Gia Cát Lượng mắt sáng rực lên:“Mai hoa tuyết thủy? Nghe tỷ phu từng nói, Sĩ Nguyên gửi thư, đặc biệtnhắc ở Hứa Đô từng uống qua trà Mai hoa tuyết thủy của Tử Vân. Sĩ Nguyên vì việc này chọc tỷ phu quá chừng.”

Ta cười không ngừng, nghĩ tớichuyện Bàng Thống nói sẽ dùng trà này chọc tức Bàng Đức Công, để phụcthù Bàng Đức Công uống hết rượu ta để lại cho hắn: “Sĩ Nguyên huynh thật sự viết thư trêu tức người ta sao? Lòng báo thù của hắn cũng thật lớn.”

Hoàng Nguyệt Anh che miệng nở nụ cười: “Trong đám người đó, Sĩ Nguyên thù dai nhất.”

Ba người đều nở nụ cười. Vui vẻthoải mái ăn hết bữa cơm này, chúng ta mới phát hiện, bên ngoài tuyết đã ngừng. Chậm rãi rời khỏi lều lụa, đạp lên thảm tuyết trắng đứng bồi hồi dưới tàng mai đã nở ra những đóa hoa đẹp nhất, tinh tế thưởng thức từng cành mai. Một nhánh cây ngẫu nhiên rung lên, tuyết trắng rơi xuống đỉnh đầu, lúc né đầu ra tránh, một nụ cười phấn hồng kiều diễm nở ra, runrẩy đầu cành, tựa như vì chúng ta mà thể hiện một điệu múa vui vẻ. Tacùng Hoàng Nguyệt Anh tính tình trẻ con đi qua lại trong rừng mai mộtlúc, tới khi cảm thấy có chút mệt mới trở lại lều. Gia Cát Lượng đã trởvề, đang nghe Giáng Tuyết nói gì đó.

“Giáng Tuyết, ngươi nói chuyện gì với tiên sinh vậy?”

Gia Cát Lượng cười nói: “Haingười các nàng chơi vui vẻ, nhưng Giáng Tuyết họ lại rất phiền lòng.Nàng vừa nói, Mai hoa tuyết thủy năm nay thu được ít hơn một vò.”

Ta nghĩ tới cành hoa mai vừa bịchúng ta rung rơi cả tuyết, cũng cười nói: “Giáng Tuyết, chẳng qua ít đi một chút, không sao cả. Đúng rồi, nước cần dùng hôm nay đã chuẩn bịxong chưa?”

Giáng Tuyết cười lắc đầu, trongba người, nàng lớn tuổi nhất, tính tình cũng ổn trọng hơn: “Sớm đã chuẩn bị rồi, trước khi tiên sinh tới đã đem ra.”

Bên kia, Gia Cát Lượng vừa giảithích xong với Hoàng Nguyệt Anh lai lịch Mai hoa tuyết thủy, khiến nàngvô cùng trông mong: “Ngày mai, ta cùng Vân tỉ tỉ cùng đi thu tuyết, chắc chắn rất thơm chứ?”

Ta lắc đầu: “Hương khí không hềnồng, vô cùng thanh nhã. Nhưng mà, tuyết mới lấy từ hoa mai xuống, có vị ngọt ngào nhàn nhạt, giống như ngậm hoa trong miệng vậy. Nhưng mà, nước đó dùng để pha trà, hương vị không tốt, sẽ làm mất sự thanh nhã củatrà, nên phải cất giữ một năm mới mang ra dùng được.”

Gia Cát Lượng mỉm cười: “Tư Mã lão sư bọn họ cũng chưa dùng qua nước trà này phải không?”

Ta cười cười: “Chắc chắn là chưa. Nước này chỉ dùng vào mùa đông mới hợp, huynh trưởng còn chưa tới lấy.Khổng Minh huynh lúc trở về mang theo hai đàn đi.”

Gia Cát Lượng lắc đầu: “Khôngnên. Ta không có bản lĩnh pha trà, lãng phí nước này rất đáng tiếc. Vẫnnên chờ Tử Vân tự mình đến lấy đi.”

Ta ảm đạm cười, không nói thêmlời nào. Một lát sau, Hiểu Xuân cùng Phong Hà mang một bộ trà cụ tinh tế tới. Không cần ta giới thiệu lại, Gia Cát Lượng đã giới thiệu một lượtcho Hoàng Nguyệt Anh nghe, có thể thấy, năm đó Bàng Thống miêu tả cẩnthận trong thư thế nào, cũng có thể tưởng tượng ra, Bàng Đức Công thèmthuồng tới mức nào.

Điểm lửa xong, ta cười nói: “Than này không phải bằng gỗ thông, mà là gỗ mai già. Ở đây cây mai nhiều mới có được, nếu không cũng chỉ có thể dùng gỗ thông. Chung trà cũng dùngthẳng gỗ mai mà làm. Cây mai sau khi già, thân gỗ không hề cứng mà rấtmềm, bộ trà cụ này rất khó làm, vốn phải là sáu chén, chỉ có thể làmđược bốn chén.”

Gia Cát Lượng thở dài: “Xem ra, nàng làm chuyện gì cũng đều nghiên cứu rất triệt để.”

Ta nghe vậy ngẩng đầu cười: “Cóthể làm một cách triệt để, phải cố gắng mà làm, nếu không, sẽ để lạinhiều nuối tiếc. Ta lại là người không muốn để lại chút nuối tiếc nào.Kỳ thật, Khổng Minh huynh cũng là một người theo đuổi sự hoàn mỹ đúngkhông? Nếu không, huynh sớm đã tới phủ Kinh châu mục rồi.”

Gia Cát Lượng sửng sốt, tiếp theo nở nụ cười: “Vậy không giống. Xem xét thời thế, tuyển chọn người khônggiống việc theo đuổi sự hoàn mỹ. Ta tuy rằng không phải người tìm kiếmsự hoàn mỹ, nhưng cũng không muốn để lại tiếc nuối.”

“Tiếc nuối? Ý của huynh là làm thủ hạ Lưu Kinh châu sẽ trở thành sự tiếc nuối của huynh? Vì sao?” Ta ra vẻ khó hiểu.

Gia Cát Lượng cười: “Theo một mà không phải duy nhất, chẳng phải là tiếc nuối?”

“Khổng Minh huynh, lời này củahuynh ta không hiểu. Ngược lại, ta cho rằng, bất kể là ở đâu, đều làtích lũy kinh nghiệm mà thôi. Huynh cũng không phải sẽ phát thệ chungthân phục vụ cho Lưu gia, tại sao trước sau luôn nói vậy? Thấy được thì ở lại, chướng mắt thì bỏ đi. Vật cạnh thiên trạch*, con người cũng có thể nhiều lần lựa chọn mà!”

Gia Cát Lượng cười cười: “Chúngta nghĩ khác nhau. Ra làm quan không phải làm kinh doanh. Làm kinhdoanh, ta có thể xem xét loại hàng hóa nào tốt hoặc nơi nào có thể thuận lợi cho việc làm ăn. Kinh doanh thất bại, chẳng qua là mất tiền bạc, ra làm quan nếu không thể nắm được thời cơ, tiếp theo sẽ là mất tính mạngcả gia đình, cũng làm hỏng tất cả khát vọng trong cuộc đời.”

Ta trầm mặc một chút, chậm rãithả vào chung trà mấy đóa hoa rơi thu thập được: “Khổng Minh huynh nhìnngười rất chuẩn. Huynh trưởng từng nói, Lưu Kinh châu sợ rằng không cónăng lực bảo vệ Kinh châu, theo ông ấy đúng là có chút nguy hiểm.”

Gia Cát Lượng lắc đầu: “Ta cũngkhông phải sợ nguy hiểm. Nhưng mà Lưu đại nhân thật sự rất hạn chế trong việc bảo vệ đất đai, không có phát triển. Trong loạn thế như vậy, ôngấy bảo vệ Kinh châu nhiều năm, lại không có gì thay đổi.”

Ta thở dài: “Lần trước gặp KhổngMinh huynh, huynh không coi trọng Tào đại nhân cùng Ngô hầu, Ích châuLưu đại nhân cũng không được. Cứ như vậy, chỉ sợ huynh chỉ có thể làm sĩ lâm nhàn tản. Nhưng cũng tốt, không sợ bị liên lụy, đợi thiên hạ tháibình, huynh ra làm quan cũng không muộn. Nếu không, một thân tài hoa của huynh bị mai một cũng đáng tiếc.”

Gia Cát Lượng cười nói: “Nàng và Tử Vân quả nhiên cùng quan điểm, hắn cũng nhiều lần nói vậy với ta.”

Ta cười với hắn: “Chúng ta làhuynh muội song sinh, không chỉ cùng tướng mạo, tính tình cũng giốngnhau. Đến ý nghĩ trong lòng cũng giống nhau. Cho nên, trong rất nhiềutình huống, Triệu Như và Triệu Vân như nhau, chính là một.”

Gia Cát Lượng chỉ cười không đáplời. Ta không cam lòng, chậm rãi ngâm trà xong mới nói: “Hay là, KhổngMinh huynh vẫn xem trọng Lưu hoàng thúc kia sao? Thứ cho ta nói thẳng,ta vẫn không nhìn ra Lưu hoàng thúc có cơ hội gì.”

Gia Cát Lượng cười lớn, bưng tràthử một ngụm: “Quả nhiên là thư thái. Đồ vật tốt cũng như kỳ ngộ, ngươiphải kiên nhẫn chờ đợi, giống như phẩm chung trà này, nếu không có kiênnhẫn, sẽ không có lộc uống. Nhưng mà, mấy đóa hoa này thả không đúng,hơi nhiều.”

Kiên nhẫn? Ngươi kiên nhẫn đượcthì tốt, tốt nhất là tiếp tục chờ đợi, đợi chúng ta chiếm được Kinhchâu, đợi cho Lưu Bị đi đời: “Khổng Minh huynh nói vậy cũng có lý. Mấyđóa hoa này gọi là dệt hoa trên gấm. Hôm nay trà là trà cũ, không cònhương vị đầu xuân thơm ngát thanh nhã nữa, cố thả thêm mấy đóa hoa đểthêm vị mà thôi. Khổng Minh huynh không tin, uống thử trà không, hươngvị sẽ kém hơn một chút.” Đợi chúng ta chiếm được Kinh châu hoặc thốngnhất thiên hạ, huynh xuất sĩ, cũng như dệt hoa trên gấm.

Gia Cát Lượng bất động, HoàngNguyệt Anh tò mò thử hai loại nước trà, ý vị thâm trường mà nói: “Ồ,không có hoa quả nhiên hương vị không bằng, quá nhạt.”

Gia Cát Lượng tựa hồ cười khổ,không nói gì. Ba người chậm rãi phẩm trà xong, thu trà cụ, Hiểu Xuânmang Mai vận ra. Ta cười nhận lấy, đưa cho Hoàng Nguyệt Anh: “Đây chínhlà Mai vận, muội muội nhìn xem được không?”

Hoàng Nguyệt Anh ngạc nhiên vuốtve Mai vận một hồi thật lâu, mới trả lại cho ta: “Thật sự là hảo cầm,chẳng trách tướng công khen không dứt . Vân tỉ tỉ, mau đàn một khúc, tađợi không nổi nữa.”

Ta cười đem đàn bày ra: “Hoatrong thế gian hoa mai là thanh nhã nhất, nhạc khí trong thế gian tiếngcầm là thanh nhã nhất, dùng thanh âm thanh nhã nhất tấu nhạc cụ thanhnhã nhất, mới có thể thoát khỏi âm thanh phàm tục. Triệu Vân bất tài,đàn qua một khúc, xin Khổng Minh huynh cùng Nguyệt Anh muội muội thưởngthức.”

Tiếng cầm tao nhã uyển chuyểnvang lên, mềm nhẹ dịu dàng như múa, từng tầng từng tầng chậm rãi vờnquanh, từ từ trở nên điềm đạm, u tĩnh, suy nghĩ theo tiếng đàn biến ảomà du tẩu cùng phong cảnh bên ngoài. Người nghe đàn phảng phất như đangđứng giữa rừng mai, vạn vật tiêu điều, bách hoa phiêu linh, sau đó lámai đầu đông trong gió chậm rãi bay xuống, đem nụ hoa ẩn sâu bên tronghé ra. Nụ hoa nho nhỏ vàng vàng, phấn phấn, giữa chạc cây màu nâu chậmrãi lớn dần, khe khẽ mơn man, giống như vuốt ve làn da mềm mại của trẻcon. Đóa hoa nhỏ non nớt khiến lòng người vui sướng khoan khoái khẽ nởdưới ngón tay ta, khao khát nở rộ nhẹ cất cao theo tiếng đàn.

Đột nhiên, tiếng đàn dâng cao,dồn dập và kịch liệt, gió lạnh chợt nổi, vào đông không còn ấm áp, nướcchảy trên núi lạnh thấu xương chầm chậm hạ xuống, đất bằng gió nổi, gầmgào giận dữ, nhưng đóa hoa không chút khuất phục, nỗ lực mang vẻ đẹp của mình khoe ra. Gió thổi qua kéo cành mai đong đưa, nụ hoa trên cạnh khẽrun lên trước cơn gió lạnh tàn khốc, nó giương đầu, dùng hồng nhị mới lộ ra thể hiện sự bất khuất và đấu tranh. Dùng cái miệng nhỏ hồng hào nõnnà mới vừa mở ra, cười nhạo cơn gió lạnh. Từng đợt hương thơm trên mìnhnó tỏa ra trong không gian, gió lạnh không chỉ không khiến nó khuấtphục, ngược lại bị nó khuất phục, sức gió chậm lại, mang theo tư tháithần phục, đem hương thơm tỏa ra ngoài.

Hoa mai vẫn cười, nhưng nụ cườinày có chút bất đắc dĩ, có chút khó hiểu. Bởi nó nhận ra, bách hoa điêulinh, cỏ xanh khô héo, trong trời đất dường như chỉ có nó vẫn nở rộ xinh đẹp, lại không có người thấy hiểu, không có người thưởng thức, trongkhi nó đã hy vọng biết bao có người cùng nó chúc mừng thắng lợi. Mộtchuỗi tiếng đàn nhỏ giọt, dùng âm điệu mềm dịu, thư hoãn đưa mọi ngườivào một thế giới đẹp đẽ, vi diệu, có chút ưu thương. Nhất thời, trongkhông khí tràn ngập cảm giác sâu nặng, si ngốc, ai oán, triền miên.Tiếng đàn lại trở về lúc đầu, quanh quẩn trong lòng mỗi người, đảo loạnsự tĩnh lặng, hờ hững bên trong, đều theo tiếng đàn, rơi thật sâu trongmùi hương thơm ngát đang tỏa ra.

Tiếng đàn chậm rãi trở nên phiêudật, trầm thấp, như có như không, sau đó lại chậm rãi lên cao, vừa nhẹnhàng vừa dịu dàng. Tuyết rơi, một thân trắng tinh, một thân quyến rũ.Nó bay qua lưng núi, bay qua hà cốc, bay tới sơn cốc, gặp hoa mai nở rộđón gió. Dáng hình mỹ lệ, nụ cười bất khuất khiến tuyết cảm thấy kinhhỉ. Nó bay về phía đóa hoa, giống như bay về phía người yêu dấu. Niềmvui sướng khuấy động trong ngực tuyết, nó quẩn quanh hoa mai, bay caobay thấp, tựa như vui mừng, tựa như thổ lộ, ở bên cạnh thì thào tự nói.Mai cũng trở nên vui mừng, hoàn toàn hé mở nội tâm, tách ra khoái lạccủa mình. Tuyết nhẹ nhàng nâng đóa hoa mai, tỉ mỉ che chở, ôm lấy nótrong sự dịu dàng của mình. Trời đất không còn lạnh nữa, không còn sựtàn khốc, chỉ còn yêu thương ấm áp, mang theo hương thơm thanh nhã baytrong gió, thấm vào lòng người.

Tiếng đàn tưng một tiếng rồi dừng lại, nước đã nhạt, trà đã lạnh, hương thơm lại vẫn như cũ, thật lâu vẫn chưa tiêu tán, giống như tâm tình của ta, hồn hoa, hương hoa xuyên quađầu ngón tay, rơi vào lòng ta, cũng rơi vào lòng những người đang ngồiđây.

Không biết trải qua bao lâu,Hoàng Nguyệt Anh mới giật mình kinh hỉ: “Cầm khúc đẹp quá. Vân tỉ tỉ,thật sự là đẹp, cho tới giờ ta chưa từng nghe khúc nhạc nào đẹp như vậycả.”

Ta ngượng ngùng cười, nói với Gia Cát Lượng: “Khổng Minh huynh, tới phiên huynh rồi.”

Gia Cát Lượng thở dài một tiếng: “Thôi, hôm nay Lượng không có cách nào gảy đàn nữa. Vân nhi, xin hỏi khúc này tên gì?”

Ta chậm rãi nói: “Mai hoa nhấtlộng, trông mong; Mai hoa nhị lộng: trong gió lạnh; Mai hoa tam lộng,gặp tri kỷ. Khúc này gọi là Mai hoa tam lộng. Tiểu muội năm trước đãviết được hai đoạn, năm nay mới hoàn thành, khiến Khổng Minh huynh vàNguyệt Anh muội muội chê cười rồi.”

“Hay cho một khúc Mai hoa tamlộng. Tâm ý của Vân tỉ tỉ không thể nghi ngờ. Tướng công, chàng nói phải không?” Hoàng Nguyệt Anh vẻ mặt chờ đợi nhìn Gia Cát Lượng.

Gia Cát Lượng cười nói: “Khôngsai, Vân nhi đã coi chúng ta là tri kỷ! Vợ chồng chúng ta có thể có trikỷ như Vân nhi, thật là may mắn. Khúc phổ có ở đây không?”

Trong lòng ta ảm đạm, Gia CátLượng vẫn trốn tránh tình cảm của ta. Làm tri kỷ cũng không tệ, ít nhấttrước mắt ta cũng không thể trông đợi tình cảm nào khác. Dẹp đi hy vọngkia, ta cười nói: “Đúng vậy, ý ta chính là như vậy. Khổng Minh huynh quả nhiên biết lòng ta. Khúc phổ có ở đây, lúc về sẽ để Khổng Minh huynhthưởng thức.”

Hoàng Nguyệt Anh muốn nói gì đó, lại nén lại. Ta cũng cười cười nói sang chuyện khác, sắc trời chậm rãi tối dần.

Tuyết ngưng trời trong vắt, đêmnay trăng cũng rất đẹp, ánh trăng chiếu lên mặt tuyết, ánh lên ngânquang nhàn nhạt. Ta từ từ bước vào rừng mai, nghĩ tới hành động của GiaCát Lượng mấy ngày qua, xem ra, hắn nhất định đem tình cảm của ta biếnthành tình tri kỷ bằng hữu. Cũng phải, thân phận của ta không cho phépta cùng hắn có quan hệ sâu sắc, tình bạn tri kỷ này, cũng coi như là thu hoạch của ta, như vậy cũng công bằng với Hoàng Nguyệt Anh. Nếu như saukhi chúng ta lấy được Kinh châu, Gia Cát Lượng có thể để chúng ta sửdụng, ta có lẽ có thể để lộ thân phận. Không, vậy cũng không được, nếuthế, quan hệ giữa ta và Tôn Sách coi như chấm dứt. Xem ra, giữa chúng ta muốn đột phá qua mối quan hệ tri kỷ này, phải đợi sau khi đánh hạ đượcGiang Đông. Nhưng mà, chúng ta thật sự có thể thay đổi mối quan hệ nàysao? Dưới ánh trăng, hoa mai ngoại trừ dư hương, hình bóng mông lung,tựa như quan hệ giữa ta và Gia Cát Lượng vậy.

Còn đang bồi hồi, tiếng bước chân đạp tuyết vọng tới, trở lại nhìn, là Gia Cát Lượng đang bước về phíata. Lặng yên nhìn hắn tới bên cạnh, ta mới cười nói: “Khổng Minh huynhthật là hăng hái, thưởng mai dưới ánh trăng sao?”

Ánh mắt Gia Cát Lượng sáng ngờidưới ánh trăng lại có chút ảm đạm, hắn yên lặng nhìn ta một hồi thậtlâu, mới quay mặt đi chỗ khác: “Vân nhi, ta hiểu mai hoa tam lộng củanàng, nhưng ta…”

Ta vội vàng ngắt lời hắn: “KhổngMinh huynh, huynh không cần nói nữa, rất nhiều chuyện không nên nói rõràng, giống như lòng người cũng không cần thể hiện rõ ràng vậy. Kỳ thực, ta nói là thật, có thể cùng hai người trở thành tri kỷ, ta thật sự rấtthỏa mãn.”

Gia Cát Lượng trầm mặc một chút,chậm rãi vươn tay: “Vân nhi, lòng nàng cũng thuần khiết như nó, ta không thể, cũng không nên khiến nó bị vấy bẩn. Quảng Nguyên thật sự…”

Ta thở dài: “Khổng Minh huynh, ta nói rồi, con người đều có sự cố chấp riêng của mình, huynh đừng nhắcchuyện đó nữa được không? Nếu chúng ta là tri kỷ, sẽ hiểu được tâm ý của đối phương, rất nhiều chuyện không thể cưỡng cầu.” Nhận vật trong tayhắn, nhìn kỹ dưới ánh trăng, chính là khối tinh thạch màu trắng kia. Tacầm nó cười: “Ngày đó, chúng ta cùng nhau đàm luận tảng đá này có timhay không, huynh bảo ta đập nó ra xem, ta nói thế nào, Khổng Minh huynhvẫn không rõ sao?”

Gia Cát Lượng gật đầu: “Nàng nói, nếu như có tim, đập ra là hủy nó đi; nếu nó không có tim, dù đập racũng vô ích. Ta hiểu suy nghĩ của nàng, cho nên, ta để nó lại, hôm naytặng cho nàng, coi như nó có tim, được không?”

Ta nắm chặt tảng đá, hiểu ra tâm ý của hắn: “Vân nhi hiểu rồi. Khổng Minh huynh, qua năm ta sẽ về phươngbắc, có lẽ một thời gian chúng ta không thể gặp lại. Huynh cùng NguyệtAnh phải bảo trọng. Ta vẫn chỉ có câu kia, loạn thế này không thể dùngánh mắt bình thường để nhìn sự việc, phải quyết định chuyện gì cũng nênnghĩ trước nghĩ sau rồi hãy làm.”

Gia Cát Lượng cười cười: “Ta sẽ. Trong loạn thế không an toàn, nàng cũng phải bảo trọng. Đêm lạnh, về đi!”

Ta cảm động vì sự quan tâm tronggiọng nói của hắn. Trở lại vài bước, ta đột nhiên xoay người: “KhổngMinh, nếu như, ta nói nếu như, ta thật sự gặp phải bất trắc…”

Gia Cát Lượng chau mày: “Nàng làm sao? Chẳng lẽ lần này về phương bắc có nguy hiểm gì sao?”

Ta vội cười nói: “Không phải.Huynh cũng nói đó, trong loạn thế không an toàn, ta chỉ lo lắng thôi.Khổng Minh, hôm nay huynh thiếu ta một khúc đàn, nếu ta có bất hạnh,huynh đừng quên trả cho ta.”

Ánh mắt Gia Cát Lượng phút chốcảm đạm, cố ép mình mỉm cười: “Cầm khúc hôm nay của Vân nhi thật sự quáđẹp, trong thời gian ngắn ta cũng không thể tấu ra. Ta sẽ suy nghĩ thậtkỹ, sớm muộn cũng trả cho nàng một khúc.”

Ta cố chấp thỉnh cầu: “Vậy huynhđồng ý với ta đi, nếu thật sự ra đi trước huynh, huynh phải thường xuyên đánh đàn cho ta nghe, được không? Ta thích tiếng đàn của Khổng Minhhuynh, tiêu sái thanh nhã như gió.”

Gia Cát Lượng không đành lòng sođo với ta, liền cười đáp ứng: “Ta đồng ý với nàng. Nhưng mà, nàng nhấtđịnh phải bảo trọng thật tốt, sang năm trở về, ta sẽ trả lại cho nàngmột khúc Mai hoa tụng**.“

Thời gian qua thật nhanh, đảo mắt cách năm mới chỉ còn vài ngày. Ta muốn tới Tân Dã, vợ chồng Gia CátLượng cũng phải trở về, cùng với cuộc chia tay là tâm trạng rầu rĩ,nhưng lâu dài vẫn là hy vọng!

Đêm trước khi chia tay, ta cùngHoàng Nguyệt Anh tới lều ngắm trăng. Dưới ánh trăng, nhìn không rõ dungmạo xinh đẹp của hoa mai, chỉ ngửi được mùi hoa nhàn nhạt. Ngồi cùng một chỗ, Hoàng Nguyệt Anh nhìn ánh trăng thở dài. Ta nhìn ánh mắt nàng, bên trong có một loại cảm xúc không đành bỏ, lại có sự thương tiếc. Ta cười khuyên nàng: “Nguyệt Anh muội muội đừng thở dài nữa. Hoa này năm nàocũng nở, qua năm nay, còn có sang năm. Sang năm, ở lại đây thêm vài ngày nữa được không?”

Hoàng Nguyệt Anh cười: “Vân tỉ tỉ không mở miệng, ta cũng muốn nói. Tỉ tỉ, ta kỳ thật muốn hỏi sau này tỷ có tính toán gì không? “

“Sau này? A, Nguyệt Anh muội muội sao lại hỏi câu này? Ta không có chuyện gì, nghĩ gì chứ?”

Hoàng Nguyệt Anh thở dài sâu kín: “Vân tỉ tỉ, tỷ thật không muốn theo chúng ta trở về sao? Nơi này chỉ có hai chúng ta, ta biết tỷ là người thẳng thắn nên nói hết lời tronglòng. Ta hiểu rõ tỷ cũng thương tướng công. Vân tỉ tỉ, ta không phải nữtử không dung hạ được người khác, đặc biệt là tỷ, ta cũng rất thích ởbên tỷ.”

Thân thể ta cứng lại một chút,sau đó cười nói: “Nguyệt Anh muội muội, ta hiểu ý muội. Đúng, ta khôngphủ nhận, ta rất thưởng thức Khổng Minh huynh, cũng thích cuộc sống bêncạnh hai người, nhưng mà, ta thật sự không định cùng các người trở về.Thích một người là một chuyện, sống cả đời với hắn là chuyện khác. Quamấy ngày ở chung, ta cảm thấy chúng ta làm tri kỷ thích hợp hơn là làmngười một nhà.” Nhìn ánh mắt có chút không đành lòng của Hoàng NguyệtAnh, ta cười nói: “Ta cảm thấy ta không thích hợp với cuộc sống bìnhthường, tình cảm của ta có lẽ không giống người thường, nói thế nào đây, hẳn là không muốn một cuộc sống bình thường.”

Hoàng Nguyệt Anh sửng sốt, sau đó thở dài: “Bình thường? Vân tỉ tỉ, chẳng lẽ tỷ muốn một tình cảm cuồngnhiệt hoặc tuyệt mỹ sao? Nhưng mà, ta cảm thấy, tình cảm có sự bình thản bên trong mới có thể vĩnh viễn. Ta biết tỷ tâm địa thiện lương, ta cũng không muốn tình cảm của một người chia thành hai phần, nhưng mà, nếunhư hai phần tình cảm này cộng vào với nhau càng lớn hơn nguyên bản, tacũng hy vọng có thể có được nó. Lời ta nói là thật, tỷ đừng hoài nghi sự chân thành của ta.”

Ta cười lắc đầu: “Nguyệt Anh muội muội, muội đừng hiểu lầm ta, ta không có độ lượng và ngượng ngùng nhưmuội nghĩ, ta cũng đều là nói thật lòng. Muội nói ta muốn có được loạitình cảm gì, ta nghĩ ta không phải muốn loại tình cảm có một không haicủa Tây Sở bá vương với Ngu cơ, cũng không phải Phạm Lãi cùng Tây Thiruổi thuyền trên sông. Tình cảm quá mức cuồng nhiệt, ta không dám nhận,tỉnh cảm tuyệt mỹ, sẽ phải hy sinh rất nhiều, bao gồm cả máu lệ tìnhcừu. Ta muốn chính là tình cảm được ôm ấp giữa trăng thanh gió mát,thanh nhã tiêu sái như gió. Nguyệt Anh muội muội, ta hâm mộ hoa mai caothượng, nhưng không muốn giấu nó bên mình. Khổng Minh huynh có đượcphong thái của người quân tử, lại có tâm muốn tế thế kinh bang, huynh ấy không thể như ta mong muốn ẩn cư ở Mai hoa tiểu cư, ta cũng tuyệt đốikhông thể cùng huynh ấy bước vào thế gian. Muội muội có thể đi theo ýnguyện của Khổng Minh huynh, ta sợ là ta không thể.”

Hoàng Nguyệt Anh im lặng trongchốc lát: “Vân tỉ tỉ nếu muốn ẩn cư nơi này, vậy nên sớm tính toán.Tướng công có lẽ không thể như tỷ mong muốn, nhưng mà, tỷ cũng không thể vĩnh viễn sống một mình ở đây!” Nhìn ta, nàng gằn từng tiếng chậm rãinói: “Dù sao tỷ cũng là nữ tử, phải có nơi chốn gửi mình!”

Đúng vậy, ta cũng muốn tìm mộtnơi để nương tựa. Thở dài trong lòng một tiếng, ta cười nói: “Muội muộinói không sai. Nhưng mà, con người ta tính tình ngang bướng, yêu hậnphải rõ ràng. Trước khi gặp được nam tử mình thật sự ái mộ, ta sẽ khônggiao ra bản thân mình.”

Hoàng Nguyệt Anh thở dài, chậm rãi kéo tay ta đặt trong tay nàng: “Vân tỉ tỉ, ta hiểu lòng của tỷ. Có lẽ…”

Ta mỉm cười, ngăn cản nàng tiếptục nói: “Nguyệt Anh muội muội, ta có thể gặp được muội và Khổng Minhhuynh, đã cảm thấy rất vui vẻ rồi, chúng ta lại trở thành tri kỷ, ta đãrất thỏa mãn. Có loại tình cảm vừa đủ phải dừng, ta tình nguyện như vậy, cũng không muốn khiến mọi người khó chịu khi ở chung.”

Hoàng Nguyệt Anh hiểu rõ ý ta,chậm rãi tựa đầu lên vai ta: “Ta bội phục tỷ, dũng khí và tài hoa củatỷ, sự thiện lương tốt đẹp của tỷ. Chỉ mong kiếp này chúng ta luôn nhưvậy.”

Ta gật đầu: “Đúng, chúng ta sẽtrở thành bằng hữu tri kỷ.” Có lẽ, có lẽ một ngày khi ta buông bỏ mọithứ, chúng ta có thể thật sự ở chung một chỗ.

Vân ca ca thấy ta thật sự trở lại trước năm mới, vô cùng vui vẻ. Trong lòng ta ngập tràn áy náy, kể từnăm mười ba tuổi đã từng đón năm mới với ca ca chưa? Tuy rằng, phần lớnthời gian ta đều qua năm mới một mình. Tiểu Cầm nhi lúc này đặc biệtthích ở cùng một chỗ với ta, không có ai khác, nên ta thương nó nhất.Tiểu gia hỏa bốn tuổi vừa nhìn thấy ta, liền quấn lấy muốn đi cưỡi ngựa, khiến đại tẩu thở dài, lại không có thời gian quản chúng ta, bởi đạitẩu vừa sinh đứa nữa, một tiểu tử mập mạp.

Mỗi ngày đều mang theo Triệu Cầmvà Tào Xung ra ngoài thành một chuyến, sau khi về sẽ tới cửa hàng xử lýcông việc, rồi về nhà hưởng thụ sự ấm áp của gia đình. Cuộc sống trôiqua thật vui vẻ, không chỉ khiến người lớn chúng ta vui vẻ, đến trẻ concũng cao hứng. Thời gian rất nhanh đã tới mười lăm tháng giêng.

Hôm nay, mặt trời lên cao, ngồitrong sân, ôm tiểu Triệu Phác mới tròn tháng, ta đùa Triệu Cầm: “TiểuCầm nhi, thích tiểu đệ đệ không?”

Triệu Cầm nghiêng đầu, khó hiểu hỏi ta: “Tiểu thúc, vì sao nó nhỏ vậy? Vì sao mẹ không sinh một ca ca?”

Tào Xung ở bên cạnh cười: “Cũng vì nó nhỏ nên mới gọi là tiểu đệ đệ!”

Triệu Cầm gật gật đầu: “Đúng vậy, Thù ca ca, vì sao nó không lớn hơn muội vậy?”

Ta cười đến sốc hông: “Con vì sao lại nhỏ hơn Thù ca ca?”

“Vì huynh ấy là ca ca!”

Ta cười to: “Đúng rồi, bởi vì nó là đệ đệ, cho nên, nhỏ hơn so với con!”

Triệu Cầm a một tiếng, ra vẻ đã hiểu. Tiếp theo lại thở dài: “Nhưng con muốn một ca ca!”

Vân ca ca ở bên cạnh không nhịn được nữa: “Vì sao? Đệ đệ không tốt sao?”

Triệu Cầm rất thật thà trả lời:“Phụ thân, đệ đệ cũng tốt. Nhưng mà, con muốn có tiểu ca ca giống nhưThù ca ca chơi với con. Đệ đệ cả ngày chỉ biết ngủ, con gọi nó, nó cũngkhông để ý tới con, không chơi với con. Nếu có ca ca, lúc Thù ca cakhông ở đây, cũng có ca ca chơi với con.”

Ta thoáng nhìn ánh mắt Tào Xungđầy yêu thương nhìn Triệu Cầm, đột nhiên cảm thấy rất có ý tứ. Ngẩng đầu thấy Vân ca ca đang nhìn Tào Xung cười, quan ái trong mắt vô cùng mãnhliệt. Lập tức trong lòng nảy ra dũng khí, vừa muốn mở miệng, lại nuốttrở vào, dù sao, Tào Xung là nhi tử của người khác, ta không làm chủđược! Nghĩ đến đây, ta không tránh được thở dài.

Đưa Triệu Phác cho Vân ca ca, taxoay người ôm lấy Triệu Cầm: “Cầm nhi ngoan, có tiểu đệ đệ cũng rất vuimà. Con xem nó tay nhỏ chân nhỏ, mập mập mạp mạp, ngoan ngoãn như vậy.Đợi nó lớn hơn một chút có thể cùng con và Thù ca ca chơi đùa.”

“Thật vậy sao? Vậy thì tốt quá. Thù ca ca, đến lúc đó, huynh phải thường xuyên trở về nhé.”

Tào Xung mạnh mẽ gật đầu: “Đương nhiên. Lúc ta không đi học, nhất định sẽ về chơi với các ngươi.”

Cười với hai tiểu gia hỏa, ta nói: “Ca,qua Tết, ta phải về phương bắc một chuyến, có thể phải đi Tây Vực nữa.Thù nhi phiền ca chăm sóc.”

“Tây Vực? Xa vậy sao? Từ TrungNguyên đến Tây Vực tới vài ngàn dặm đường, cũng không dễ đi, đệ nhấtđịnh phải đi sao?” Vân ca ca lập tức lo lắng nhìn ta.

Ta cười cười, đem lời bịa đặt đãnói với Tôn Sách nói lại một lần: “Những vụ buôn bán này giá trị quálớn, trong đó kỳ dược Tuyết liên của Tây Vực có thể cải tử hoàn sinh, ta không thể không đi. Ca, bản lĩnh của ta huynh còn lo lắng sao? Huốnghồ, thủ hạ của Tần Dũng đã dọn đường xong rồi.”

Vân ca ca thở dài: “Đệ nhất địnhphải cẩn thận. Tần Dũng không tồi, đệ nhất định phải thường xuyên mangtheo hắn bên cạnh, như vậy ta mới yên tâm một chút.”

Ta cười đồng ý: “Hắn đang ở Nghiệp thành giúp ta chuẩn bị chuyện đi Tây Vực, ca ca cứ yên tâm.”

Chú thích:

* Vật cạnh thiên trạch: Vật đua trời lựa: các loài sinh vật đều cạnh tranh nhưng thiên nhiên sẽ lựa chọn đào thải.

** Mai hoa tụng: ca tụng hoa mai.