Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 196: Khương nữ Chung Vu Sử Nhã



Muốn giải quyết triệt để chuyện Lươngchâu, phải giải quyết vấn đề Mã Siêu. Trong thời gian giúp Bàng Thốnghoàn thành hôn sự, ta đã suy nghĩ rất lâu, biện pháp cuối cùng chỉ cómột: ám sát. Một nhà Mã Đằng, ngoại trừ Mã Siêu cùng cháu hắn là Mã Đạiđều đã tới đây, mà Mã Đại không có chút uy tín nào trong Mã gia quân,chỉ cần Mã Siêu chết, Mã gia quân như rắn mất đầu, tự nhiên sẽ tan rã.Mà ta lại có thể đem vụ ám sát này vu cho Hàn Toại, đến lúc đó, Hàn Toại không thể chỉ huy thế lực ở Lương châu được nữa, Khương dân ủng hộ Mãgia cũng sẽ chống lại Hàn Toại. Quân ta cũng có thể xuất binh báo thùcho Mã gia quân, vừa có thể chiếm Lương châu, lại triệt để giải quyếttai họa ngầm phía sau. Vội vã trở lại Nghiệp thành, thấy đầu phố vô cùng náo nhiệt, khiến ta bất ngờ là trước nhà ta thỉnhthoảng lại có người gõ cửa. Nhìn qua đám người đang khó hiểu không biếtchuyện gì, ta vào cửa chính. Vừa tới chính sảnh, Tần Dũng đã ra đón:“Công tử về rồi? Nhanh vậy, sao không ở bên kia thêm vài ngày?”

“Thời gian không đủ! Đúng rồi, bên Lương châu liên hệ thế nào rồi? Người của chúng ta chuẩn bị xong chưa?”

“Yên tâm đi, công tử. Tin gửi tới báo, sau khi Mã Đằng rời đi, Hàn Toại lấy thế lão đại ra mặt, Mã Siêucó vẻ không định tranh quyền với hắn, thậm chí chưa từng để ý tới hànhvi của Hàn Toại. Đây không phải là tin tốt.”

Ta nhíu mày. Về Mã Siêu, Vũ ca ca không cho ta nhiều thông tin, chỉ nói người này bộ dáng anh tuấn, võnghệ không tồi, nhưng làm người khá lạnh bạc, vì quyền lực không để ýtới sống chết của toàn bộ Mã gia. Người như vậy, nếu không có quyền thếthật lớn để lung lạc, hắn sẽ không động tâm.

“Tần Dũng, ngươi phát tin tới đó, bảo bọn họ cố gắng tìm hiểu sở thích và thói quen sinh hoạt của MãSiêu. Cả Hàn Toại cũng vậy, nếu đã sắp xếp xong, dứt khoát làm thịt cảhai luôn.”

Tần Dũng lập tức nhận lệnh đilàm, ta gọi hắn lại hỏi: “Đợi đã. Bên ngoài sao vậy? Qua năm mới rồi sao vẫn náo nhiệt thế? Chủ công đâu có thích kiểu ồn ào này đâu.”

Tần Dũng cười nói: “Cả nhà MãĐằng đã gặp Hoàng đế xong, sắp tới Nghiệp thành rồi. Tào đại nhân ralệnh trên con phố đối diện sẽ xây nhà mới cho Mã gia, cho nên mấy ngàynay, các tiểu thương cung cấp hàng hóa tranh thủ tới lấy lòng, không ítngười coi nhà chúng ta thành phủ Đại tướng quân, chạy tới tìm đườngtắt.”

“Ồ? Đi đường tắt lại tới đây? Vì sao các ngươi không mời bọn họ vào ngồi?” Ta nở nụ cười.

Tần Dũng nghi ngờ nhìn ta: “Đám người đó chưa đủ phiền phức hay sao, còn muốn mời họ vào?”

Ta gật đầu, vẻ mặt đương nhiên: “Bọn họ tới cửa tặng đồ, ngu gì không lấy.”

Tần Dũng bật cười: “Công tử, bọnhọ là tới hối lộ Tào phủ, không phải hối lộ ngài, có thể cho không chúng ta thứ gì chứ?”

Ta nhún nhún vai: “Làm sao chúngta biết bọn họ đưa cho Tào phủ? Rõ ràng là gõ cửa nhà ta mà! Tới cửatặng quà, tuy là đã qua năm mới, nên nhận vẫn phải nhận đúng không?”

Tần Dũng cười to: “Công tử, đừngđùa nữa. Nhận đồ của bọn họ, sau đó lại nói các ngươi đưa sai địa điểm,không tức chết bọn họ mới lạ.”

Ta cũng cười: “Đám gian thươngđó, không lo làm hàng hóa của mình cho tốt, lại muốn bày mưu kế, ta muốn chỉnh bọn họ một trận lâu rồi. Có điều, thôi bỏ đi, trước mắt còn chưatới lúc đắc tội với người ta. Đúng rồi, ta đã trở về, chỉ sợ sẽ có người tới hối lộ ta thật. Nhớ ghi lại tên người tặng quà, tội gì không nhận.”

Nói thì nói vậy, những chuyện này ta sẽ không ra mặt! Nhưng mà, ta lại nói trúng rồi, tin ta trở về rấtnhanh chóng bị giới thương nhân trong thành biết được, năm ngoái khôngđặt quan hệ, năm nay sẽ phải bổ sung. Cho nên, sau khi trở về mười ngày, ta bận bịu xã giao tới mê muội cả đầu óc, phải tới Tào phủ một lần,chính là lấy cớ tới đưa quà tết. Tào Tháo rất bận, chỉ vội vàng hỏi tintức Tương Dương, chuyện Lương châu ta không kịp nói tỉ mỉ với ông ta.

Tối hôm đó, Chu lão bản kinhdoanh tơ lụa lớn nhất ở thành đông mời khách, ta là một trong nhữngthương nhân cung cấp hàng hóa cho ông ta, tất nhiên không thể bỏ qua.Những vụ giao tiếp như vậy không có cách nào từ chối, dù sao ta vẫn làmột đại thương nhân. Chính sảnh hoa lệ ngồi đầy người, chủ nhân khôngchỉ chuẩn bị những bàn tiệc tinh mỹ, còn thuê ca phường và gánh xiếcbiểu diễn, vô cùng náo nhiệt. Thân phận ta tất nhiên là ngồi ở khu vựckhách quý, nhẫn nại tới nửa đêm, cuối cùng cùng tới lúc tan tiệc, vộivàng cáo từ chủ nhân ra về.

Lúc sắp về tới nhà, một tiếngthét kêu cứu mạng vang lên khiến ta chú ý. Cùng Tần Dũng qua xem, haingười bịt mặt đang xuống tay với một nữ tử mang khăn che mặt, nữ tử kiađang chạy về hướng chúng ta. Ta nhướng mày, không nghĩ ngợi nhiều, rahiệu cho Tần Dũng tiến lên bắt hai kẻ côn đồ kia lại. Hai người kia thấy có người tới, vội vàng quay đầu bỏ chạy, tốc độ cực nhanh khiến ta kinh ngạc.

Nữ tử kia đã chạy tới trước mặtta, đang thở hồng hộc, thấy côn đồ kia đã chạy, lập tức hướng ta thi lễ, trong miệng không ngớt lời cảm ơn. Ta hấp tấp kéo người tới, không kéocòn đỡ, vừa kéo một cái, khăn che mặt của nữ tử kia rớt xuống, nàngngẩng mặt lên trực tiếp lộ khuôn mặt trước mắt ta. Dưới ánh đèn lồng, ta gặp phải một trận hốt hoảng, dung nhan này khiến ta có cảm giác vô cùng quen thuộc.

Ta hốt hoảng khiến nữ tử lạ mặtkia ngượng ngùng, nàng vội kéo khăn lên che mặt, giấu đi dung mạo, ta có chút xấu hổ, vội vàng lên tiếng hỏi thăm: “Cô nương sao lại một mình đi đường ban đêm vậy? Người nhà cô ở đâu, để ta bảo quản gia đưa cô trở về được không?”

Cô nương kia vẫn còn ngượngngùng, nghe câu hỏi của ta, mới líu ríu trả lời: “Đa tạ công tử. Tiểu nữ còn chuyện quan trọng muốn làm, không dám nhờ gia nhân của công tử.”

Ta có lòng tốt nói: “Cô một mìnhđi lại, trên đường chỉ sợ sẽ lại gặp người xấu, không bằng để ta choquản gia tiễn cô một đoạn.”

Cô nương trả lời: “Không dám nhọc công tử, người ta muốn tìm ở ngay phía trước, vài bước là tới rồi.”

Nghe khẩu âm của nàng có chút kỳlạ, ta nghĩ một chút rồi nói: “Nếu như vậy, cô nương mau đi đi, lần sauđừng ra ngoài lúc đêm khuya.”

Nữ tử kia thi lễ: “Cũng là vạnbất đắc dĩ. Đệ đệ đột nhiên lên cơn sốt, ta nghe nói ở đây có một thầny, muốn mời hắn tới khám bệnh cho đệ đệ, không ngờ gặp phải côn đồ.”

Tìm ta? Thiên tính thầy thuốckhiến ta vội vàng mở miệng: “Tiểu thần y cô nói có phải Triệu Như? Nếucô tìm hắn, vậy chính là ta đây.”

Nữ tử kia hình như không tin, nhìn ta hồi lâu mới nói: “Ngài không gạt tôi chứ? Triệu thần y kia thật là ngài?”

Ta gật đầu cười nói: “Ta khônglừa cô. Nếu như cô tìm người này, vậy chính là ta. Mau dẫn ta đi gặp đệđệ của cô đi, tránh kéo dài thời gian của bệnh nhân.”

Nữ tử kia tựa hồ có chút do dự,nghĩ một lát mới nói: “Nếu thật là ngài, vậy dẫn ta tới nhà ngài xem đã. Nếu thật ta mới dám đưa ngài đi.”

Ta nhíu mày, lại lắc đầu cười nói: “Nếu vậy, cô đi theo ta.” Dặn dò Tần Dũng đi mở cửa, đưa người vào trong phủ.

Nữ tử kia theo ta vào nhà, nhìnngó xung quanh, ta làm bộ không biết, đưa người vào tới chính sảnh mớinói: “Thế nào, ta không gạt người chứ? Nếu cô còn chưa tin, để ta bắtmạch cho cô trước.” Nói xong đưa tay qua định bắt cổ tay nữ tử.

Nữ tử kia lật cổ tay một cái,trong tay đã cầm một thanh chủy thủ, nháy mắt ép tới phía ta, động tácvô cùng lưu loát, rõ ràng có huấn luyện nghiêm chỉnh. Ta vừa muốn xuấtthủ ngăn cản, động nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, ra vẻ kinh hoảng tránh né, tất nhiên bị nàng bắt được, chủy thủ đặt trước ngực ta: “Đừng nhúc nhích.”

Ta giơ hai tay lên cao, dùng giọng nói run rẩy nói: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

Nữ tử kia cười duyên dáng: “Nghenói Triệu công tử, Triệu đại thiện nhân có rất nhiều tiền, ta muốn tìmngươi mượn một chút để chi tiêu.”

Đạo tặc? Còn muốn cướp ở nhàngười ta? Chỉ sợ không đơn giản như vậy. Ý nghĩ trong đầu chuyển độngrất nhanh, ngoài miệng lập tức đồng ý: “Từ từ nói, đừng động thủ nhé!Ngươi nói đúng, ta là đại thiện nhân, nếu ngươi thiếu tiền, ta cho ngươi là được, cần gì dùng tới thứ đồ chơi này? Không cẩn thận là tai nạnchết người đó.”

Ngay lúc nàng vừa hành động, TầnDũng đã muốn lên, bị ta dùng ánh mắt ngăn cản, lúc này mới nói: “Ngươimuốn bao nhiêu tiền cứ mở miệng, đừng khiến công tử nhà ta bị thương.”

Nữ tử cười đắc ý: “Tất nhiên càng nhiều càng tốt. Đem hết trang sức đáng giá, vàng bạc trong nhà ra đây,vật tới tay, ta lập tức đi, sẽ không đả thương công tử của ngươi.”

Tần Dũng liếc mắt nhìn ta mộtcái: “Ta chỉ là người hầu, chỉ có thể lấy ra tiền bạc, những thứ quantrọng khác chỉ có công tử mới lấy được.”

Nữ tử nhìn ta, chủy thủ trong tay nhẹ nhàng đẩy tới: “Hắn nói thật không?”

Ta vội vàng ra vẻ thành thật:“Đúng, nói thật đó, ngươi bỏ thứ đó ra, ta lập tức đi lấy cho ngươi.Ngươi chỉ cần tiền, không cần tính mạng, ta nhất định nghe lời.”

Nữ tử kia rõ ràng rất hài lòngvới thái độ của ta, chủy thủ rụt về sau một chút: “Ngươi hợp tác tốt, ta tất nhiên không đả thương ngươi, ta muốn tài vật, không cần mạng củangươi. Nói, đi đâu lấy?”

“Phòng ngủ, tất nhiên là phòng ngủ.” Ta thành thật nói.

Nữ tử đẩy ta một cái: “Còn không đi?”

Ta cười, bước hai bước lên trước: “Được, lập tức đi…” Lời còn chưa dứt, ta mau chóng trở mình một cái,người đã từ phía trước luồn ra phía sau, thuận thế trở tay, tay phải bắt lấy chủy thủ.

Nữ tử kia hiển nhiên không ngờ ta sẽ bất ngờ phản công, có điều phản ứng của nàng vô cùng nhanh nhẹn,nghiêng người né qua, chủy thủ đâm tới tay ta. Ta cười một tiếng, xét về cận chiến, sợ không có mấy người là đối thủ của ta, huống chi là nàng.Tay phải thu về, tay trái điểm tới mắt nàng. Nữ tử vội vàng lùi về phíasau, đồng thời thu chủy thủ lại, từ dưới đâm lên. Ta ngại gì động táccủa nàng, dậm chân một cái, người đã nhanh chóng di động tránh sang bênphải, chủy thủ của nàng thất bại, không đợi nàng thu tay về phòng thủ,ta đã chém vào tay nàng, khiến cánh tay tê rần, chủy thủ rơi vào tay ta. Đồng thời Tần Dũng cũng lên, trường kiếm chĩa tới, chặn mất đường luicủa nàng.

Ta không tiến tới gần, mà nhìn cây chủy thủ trong tay: “Vật tốt, rất sắc bén. Nói đi, ngươi là ai, từ đâu tới?”

Nữ tử kia nhìn trước nhìn sau,cắn răng một cái, đột ngột từ trên người xuất ra một đạo âm ảnh, quấtthẳng về phía ta. Thừa dịp ta tránh né, âm ảnh lại đánh về phía sau,nàng cũng hướng bên trái chạy trốn. Ta hừ lạnh một tiếng, nếu nàng từnhà ta chạy mất, chính là chuyện cười trong thiên hạ. Ném đi chủy thủ,vươn người về phía trước, tay không chộp về phía nàng, ta đã nhìn ra,vật nàng vung ra là một cây roi da tinh tế, ban đầu hẳn là quấn bên hông nàng.

Tần Dũng cũng không cho nàng cơhội, vừa nghiêng người tránh roi đánh tới, đồng thời kiếm nghiêng mộtđường đâm tới cánh tay nàng. Nữ tử thấy đã thất bại, vội vàng ngả ngườitránh kiếm của Tần Dũng, liên tục vung mấy roi bảo vệ quanh mình, chạyvề phía cửa. Ta đã cướp đường tới cửa trước, đứng chắn ở giữa. Ra hiệucho Tần Dũng dừng tay, ta muốn đích thân bắt nàng.

Tiên pháp của nữ tử này nhanh hơn thân pháp của nàng rất nhiều, có điều để đối phó với ta còn thiếu mộtchút, mặc cho nàng dốc hết sức lực, cũng không động được tới ta khôngnói, thậm chí không thể làm ta di động một bước. Nữ tử không thể laychuyển ta, ánh mắt hướng Tần Dũng thoáng nhìn qua, kết hợp đánh mấy roivề phía ta, rồi xoay người chạy ra ngoài cửa sổ. Ta cười nhạt, thân hình di động, vừa vặn chặn trước cửa sổ. Quét chân một cái, vừa trúng đùinàng. Vừa nhảy từ cửa sổ ra còn chưa đứng vững đã trúng phải cước này,nàng lảo đảo, bị ta nắm được cổ tay, quay người lôi trở lại. Cô nươngnày cũng thật ương ngạnh, vẫn muốn xoay người giãy giụa, ta cười lạnhmột tiếng, vung tay chém ngang hông nàng, đồng thời đá một cước vào đầugối nàng, ép người quỳ rạp xuống đất.

Tần Dũng theo ra ngoài, tháo thắt lưng xuống, bắt chéo hai cánh tay nàng ra sau lưng, mới chế trụ đượcnàng. Mang người vào phòng, tháo mạng che xuống, ta mới cao thấp đánhgiá. Vừa nhìn đã thấy xinh đẹp, tuy rằng người đứng ở đó đang xấu hổ,nhưng ngũ quan xinh xắn, tỏa sáng trước mắt ta, Tần Dũng ở bên cạnh càng nhìn tới ngẩn người. Ta lại nhìn kỹ nàng, khuôn mặt đúng là có chútquen thuộc, đột nhiên nghĩ ra, cô gái này chính là người làm ảo thuậttrong tiệc rượu của Chu lão bản đêm nay, lúc ấy phi đao của nàng chơikhông tồi, được cả sảnh đường ủng hộ, Chu lão bản còn tấm tắc, khôngbiết dưới khăn che dung mạo xấu hay đẹp.

Nữ tử kia mặc cho ta cao thấpđánh giá, tuy rằng vừa tức vừa giận, nhưng cắn chặt răng không nói lờinào. Ta nhìn nhìn nàng, đột nhiên cười: “Các ngươi giở trò với ta, không cẩn thận điều tra cho kỹ sao? Triệu Như là người đã lăn lộn mười năm,ai mà chưa gặp qua, trường hợp nào chưa trải qua? Bằng vào cách diễnvụng về của các ngươi, muốn gạt ta còn hơi sớm. Nói đi, đồng bọn củangươi trốn ở đâu?”

Ta vừa nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn ta: “Quả nhiên lợi hại. Nhưng mà, ngươi làm sao biết được?”

Ta đứng dậy gọi Tần Dũng sang một bên dặn dò vài câu, mới chậm rãi trở về nhìn nàng cười nói: “Các ngươicó nhiều lỗ hổng lắm. Thứ nhất, hai người kia nếu dám hành hung ở chỗnày, tất nhiên không phải cướp phỉ nhát gan bình thường, con đường nàylà chỗ nào chứ? Phủ đệ Đại tướng quân đó. Dám hành hung ở chỗ này, đương nhiên không thể vừa thấy chúng ta đã bỏ chạy. Thứ hai, nơi này rất gầnphủ Đại tướng quân, nếu như bọn chúng đã đuổi theo ngươi từ lâu, thủ vệphủ Đại tướng quân sớm đã chạy tới, có thể thấy, bộ dáng thở dốc củangươi là giả bộ; thứ ba, ngươi sau khi nhìn thấy ta, cố ý làm rơi khănche mặt, sau đó liền cười, nụ cười này nào phải vừa trải qua kinh hãi,rõ ràng cố ý câu dẫn; thứ tư, lúc nói đệ đệ ngươi phát bệnh, trong giọng nói không có nửa phần kinh hoảng, hơn nữa biết ta là thần y ngươi cầntìm, lại không phải lập tức đi khám bệnh, mà đòi tới nhà ta để chứngthực. Hừ, tới nhà một người để kiểm chứng hắn có phải thần y hay không,cái cớ này ngươi không thấy buồn cười sao? Rõ ràng là kiếm cớ vào nhà ta có mưu đồ.”

Nàng cúi đầu thở dài: “Quả nhiên rất thông minh, ngươi lợi hại hơn chúng ta nghĩ rất nhiều.”

Ta đắc ý cười: “Ngươi mới biếtđược nha! Tốt lắm, nói đi, các ngươi tới tự phương nào? Là tộc ngườinào? Ngươi tên gì? Uy hiếp ta là vì tiền tài, hay là có mưu đồ khác?”

Nàng kinh dị ngẩng đầu nhìn ta,lại cúi đầu: “Thật sự chúng ta chỉ mưu tài, không có mưu đồ khác, tinhay không tùy ngươi.”

Ta cười nhạt: “Ngươi chỉ trả lờita một vấn đề. Ta hỏi lại ngươi một lần, các ngươi từ nơi nào tới, làngười ở đâu. Tên ngươi là gì?”

Nàng cắn môi không nói lời nào.Ta duỗi cái lưng mỏi: “Lâu rồi không động đậy, thân thủ cũng không linhhoạt như trước. Thôi vậy, ngươi không nói cũng không sao, ta có thờigian và kiên nhẫn để đợi. Tiểu Lam, đưa người tới khách phòng, chú ýtrói chặt, người chạy mất ta bắt ngươi hỏi tội.”

Thương Lam nghe lệnh bước tới đẩy nàng đi: “Lại muốn động tới công tử nhà ta, ngươi chán sống rồi.”

Ta cười, vội vàng dặn hắn: “Tiểu Lam, đừng hung hăng như vậy, người ta chính là một nữ tử xinh đẹp đó.”

Thương Lam hừ lạnh nói: “Mỹ nữthì sao? Giả dối như thế, cũng chỉ có công tử ngài mới có lòng tốt. Nếulà ta, lập tức đưa tới chỗ Mao đại nhân rồi, đánh mấy đòn, cái gì cũngsẽ khai.”

Ta khoa trương rùng mình một cái: “Tiểu tử ngươi từ lúc nào trở thành như vậy, không biết thương hươngtiếc ngọc sao? Bớt nói bậy, dẫn người đi đi. Trời sắp sáng rồi, ta đingủ đã.” Ngáp vài cái rồi bỏ vào trong.

Lúc ta rời giường đã là buổitrưa, ra tới chính sảnh, Tần Dũng đang ở đó dùng cơm, thấy ta ra, hắncười nói: “Làm rất thuận lợi, chuyện quan trọng đều đã nghe rõ.”

Ta nhìn bộ dạng phấn chấn tinhthần của hắn thở dài: “Còn chưa nghỉ ngơi phải không? Ta không thể chịuđựng như ngươi được.”

Tần Dũng cười nói: “Công tử còngiỏi chịu đựng hơn ta nhiều. Đám người đó là Khương dân, ở Nghiệp thành gần hai tháng, kiếm sống bằng biểu diễn tạp kỹ. Tổng cộng năm người,hai trung niên, một lão già, một hài tử, còn lại là nàng. Hai trung niên chính là hai kẻ bắt cóc tối qua, hài tử kia đúng là đệ đệ. Nàng khôngtrở về, bên đó cũng rất cuống, lão nhân sáng sớm nay lượn lờ trước cửanhà ta, xem ra muốn nghe ngóng tung tích nàng.”

“Khương tộc? Diễn tạp kỹ? Chỉ sợnhững người đó không đơn giản như vậy. Bình thường các tộc thiểu số sẽkhông làm chuyện phạm pháp để mưu sinh, huống chi bọn họ có người già,trẻ nhỏ.”

Tần Dũng gật đầu, tiếp tục nói:“Tôi đã tới tửu lâu hỏi qua, đoàn tạp kỹ này cũng có tiếng ở Nghiệpthành, nhà khá giả mở tiệc chiêu đãi đều sẽ mời bọn họ. Còn nữa, thángtrước, Nam gia ở ngoại ô từng bị cướp, nghe nói kẻ cướp chính là một mỹnữ.”

“Ồ? Có tố giác không?”

“Không có. Nam lão tử kia rất háo sắc, đành ngậm bồ hòn làm ngọt, không dám phao tin.”

Ta nở nụ cười: “Nói không sai, cô gái này đúng là xinh đẹp. Lúc giả bộ đáng thương, thật động lòng người, ta nhìn cũng rung động.”

Tần Dũng liếc mắt nhìn ta, lại cúi đầu cười trộm. Ta kỳ quái: “Ngươi cười cái gì? Ta nói sai sao?”

Tần Dũng cười cười ngẩng đầu lên nói: “Công tử, ngài không thấy nàng thoạt nhìn có chút quen mặt sao?”

Ta gật đầu: “Đúng là quen mặt.Tối qua, chúng ta đã xem nàng biểu diễn phi đao, rất đặc sắc. Nữ tử nàythật không tầm thường!”

Tần Dũng nghiềm ngẫm nhìn ta: “Nhưng lúc ấy, nàng đeo khăn che mặt.”

Ta sửng sốt: “Chắc là khí chất đồng nhất, khiến ta có cảm giác từng quen biết.”

Tần Dũng rốt cục không nín đượccười: “Công tử, ngài nhìn kỹ lại mình xem, hai người có phải vài phầngiống nhau không. Nếu hai người sóng vai đứng cùng một chỗ, tôi cũnggiật mình, cứ nghĩ đó là muội muội của ngài!”

A? Ta sờ sờ mặt, cẩn thận nghĩlại, quả thế. Nếu ta khôi phục bộ dạng nữ nhi, hai người chúng ta chí ít có sáu bảy phần giống nhau. Lần này vui rồi: “Ngươi không nói, ta không nghĩ ra, nghĩ lại nàng quả nhiên rất giống ta.”

Tần Dũng vẫn ngây ngô cười bêncạnh, ta trợn trắng mắt: “Nói xem, tối qua nàng có phải muốn giở lạichiêu cũ không, như vậy ta còn yên tâm. Có điều, tối hôm qua ham vui màquên mất, đã động thủ, không thể cứ thế thả nàng. Đúng rồi, nghĩ cách uy hiếp nàng, không để cho nàng nói ra.” Kỳ thực, ta coi nàng là nữ tử,động lòng thương tiếc, không muốn nàng bị thương tổn dưới tay Tần Dũng.

Tần Dũng thu hồi nụ cười, gật đầu theo: “Vậy trước cứ giữ người đã.”

Ta gật đầu đồng ý: “Đó là tấtnhiên. Ta vẫn rất tò mò với nàng, cũng tò mò với đoàn tạp kỹ này. Nhưvậy đi, ngươi tìm cách tới chỗ bọn họ điều tra, xem xem lai lịch bọn họthế nào, sao lại thiếu tiền như vậy.”

Tần Dũng nhận lệnh ra ngoài, cònta tới khách phòng đang giam giữ nữ tử kia. Thương Lam đan hai tay, đitới đi lui trước cửa, nhìn thấy ta vội vàng đón: “Coi như không gây sựgì.”

Ta cười, phất tay cho hắn lui xuống: “Ngươi đi nghỉ ngơi đi, đúng rồi, dặn người mang cho nàng chút đồ ăn.”

Vào trong phòng, ta cố nén cười,có thể gây sự được sao? Bị buộc như bánh chưng vậy. Nữ tử nhìn thấy ta,tức giận xoay mặt quay đi. Ta cười cười, bước qua cởi dây thừng tróinàng ra, ta không quan tâm nàng có thể làm gì: “Nghỉ ngơi chốc lát đi!”

Nàng khó khăn giật giật cánh tay, không để ý tới ta. Ta ngồi xuống, cẩn thận nhìn nàng nửa ngày, quảnhiên ngũ quan của nàng cùng ta rất giống nhau. Nghĩ một hồi liền mởmiệng hỏi nàng: “Thế nào, suy nghĩ lâu như vậy, đã nghĩ kỹ trả lời tathế nào chưa?”

“Các ngươi rốt cục muốn làm gì?”

Ta nở nụ cười: “Câu này hẳn là ta hỏi ngươi chứ! Ngươi còn chưa muốn giải đáp vấn đề của ta sao? Kiênnhẫn của ta lớn hơn ngươi. Nhưng mà không biết lão nhân quanh quẩn ngoài cửa kia có đủ kiên nhẫn hay không? Còn cả hai người lớn và một trẻ nhỏ ở tiểu viện kia nữa.”

Nàng vốn đang ngồi trên giườngliền đứng bật dậy: “Ngươi, ngươi muốn làm gì họ? Việc này là chủ ý củata, cũng là ta làm, không liên quan đến bọn họ.”

Ta chậm rãi nói: “Không liên quan tới bọn họ? Cùng ngươi gạt người có tính không? Ngươi cũng đừng kíchđộng quá, trước mắt ta vẫn chưa quyết định nên làm gì họ. Đương nhiên,muốn bọn họ bình an, còn phải xem biểu hiện của ngươi. Ta cũng khôngmuốn tuyệt tình, nếu không, ngươi không còn đứng ở đây nói chuyện màđang nằm trong hình phòng rồi.”

“Ta tình nguyện tới phủ nha. Chẳng qua là cướp bóc bình thường, còn chưa thành, ta lại là nữ tử. Hay là…”

Ta ảm đạm cười: “Hay là, ngươicòn có thể nói thành ta cưỡng đoạt dân nữ, đúng hay không? Ngươi quángây thơ rồi. Còn chưa biết ta là hạng người gì sao? Ngươi tin haykhông, ta chỉ cần giao ngươi tới phủ Đại tướng quân cách vách, nói tốiqua ngươi có ý đồ tiến vào phủ Đại tướng quân ám sát, lại vào nhầm nhàta, ngươi cùng kẻ đồng lõa đừng hòng sống sót. Không chỉ không sốngđược, chết cũng rất khó coi.”

Nàng run rẩy nửa ngày, một câucũng không nói ra được. Một lúc lâu sau, cuối cùng nàng cũng mềm nhũnngười: “Ngươi muốn thế nào mới bằng lòng buông tha chúng ta?”

“Rất đơn giản, ngươi trả lời vấnđề của ta, ta cảm thấy hài lòng, tất nhiên sẽ thả ngươi đi. Không chỉ có thế, nếu quả thật cần, sẽ cho ngươi một số tiền lớn, không phải chuyệngì khó khăn.”

Nàng nghi ngờ nhìn ta: “Vì sao? Chúng ta là ai, quan hệ gì tới ngươi, sao ngươi nhất định phải biết?”

Ta chính là cảm thấy bọn họ rấtkỳ quái, tất nhiên sẽ không trả lời nàng như vậy: “Chẳng tại sao cả. Con người có tính hiếu kỳ. Ta rất muốn biết các ngươi cũng không phải quáthiếu tiền, tại sao lại làm chuyện như vậy. Ta là một đại thiện nhân rất thích giúp người.”

Nàng nhìn ta cười lạnh: “Ta dựa vào cái gì phải tin tưởng ngươi? Kẻ ngốc cũng biết đây không phải lý do.”

Ta nở nụ cười: “Ngươi rất thôngminh. Vậy được, ta không lòng vòng với ngươi nữa. Ta muốn biết lai lịchcác ngươi, chính là muốn nắm nhược điểm của các ngươi. Chuyện tối hômqua, ta tuyệt đối không cho phép có người biết. Cho nên, ngươi phải cảmtạ ta không giết người diệt khẩu.”

“Chuyện tối ngày hôm qua?” Nàngrõ ràng bị ta làm cho hồ đồ, cúi đầu nghĩ nửa ngày, cuối cùng tỉnh ngộ:“Thì ra ngươi nói về võ nghệ của mình… Chẳng trách, chúng ta chỉ nghenói võ nghệ quản gia của ngươi không tệ, ngươi chỉ là…”

Ta gật gật đầu: “Hiện tại hiểu rồi phải không? Vậy nói đi!”

Nàng đảo mắt: “Vậy ta nói. Chúngta là Khương dân, từ quan ngoại tới. Chẳng qua diễn tạp kỹ kiếm sống,nhưng không được nhiều tiền lắm. Ta muốn kiếm chút tiền, tìm một nơisống cho thư thái. Chúng ta thật sự chỉ cướp tiền tài, chưa từng hạimạng người.”

Ta thở dài đứng dậy: “Bỏ đi, tanghĩ muốn từ miệng ngươi biết được sự thực rất khó. Ta cũng không muốnlãng phí thời gian. Ngươi cùng đừng nghĩ sẽ trốn được khỏi nhà ta, trong nhà ta ai cũng là cao thủ.” Nói xong, không để ý phản ứng của nàng,xoay người bỏ đi

Bước vào tầng hầm dưới phong đình ngoài hoa viên, ta lấy ra tập tài liệu về Khương dân đã thu thập mấynăm nay. Khương nữ này khiến ta nảy sinh rất nhiều nghi ngờ, khí chấtcủa nàng, hành vi cử chỉ hoàn toàn không giống một nữ tử bình thường,huống chi nàng lại có thêm một thân võ nghệ. Những đồng bọn của nàng vôcùng khẩn trương, sự lo lắng của nàng với bọn họ cũng kỳ quái, đây không phải là một đoàn tạp kỹ bình thường.

Lúc ta từ mật thất đi ra, TầnDũng cũng trở về báo: “Công tử, đám người đó có chút kỳ lạ, không aibiết lai lịch của bọn họ, tiền biểu diễn của bọn họ cũng không phải làít, theo lý mà nói, duy trì sinh kế tuyệt đối không thành vấn đề. Trongmấy ngày nay, lão giả kia loanh quanh gần nhà chúng ta mãi, hai ngườitrung niên cũng thường xuyên tới châu phủ và nha môn hỏi thăm.”

Chỗ ta chú ý không phải bọn họ: “Hài tử kia thì sao?”

Tần Dũng nói: “Khiến tôi thấy kỳlạ chính là hắn. Tỉ tỉ một ngày một đêm không gặp, hắn lại không tỏ ralo lắng, mà ba người kia rõ ràng không nói cho hắn biết tình hình thựctế, thái độ của bọn họ với hắn cũng vô cùng cung kính, giống như hắn mới là chủ nhân vậy.”

Ta cười: “Tình hình rất tốt, ta đã biết thân phận của bọn họ. Đúng là trời giúp ta.”

Tần Dũng vội vàng hỏi: “Công tử đã nghĩ ra rồi sao?”

Ta gật đầu: “Ta nghĩ ra một cách chứng thực suy đoán của ta. Ta muốn các ngươi cũng đi làm kẻ bắt cóc.”

“Chúng tôi? Kẻ bắt cóc?” Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tần Dũng, ta cười.

Đêm đến, tạp viện bên thành nambị cướp, ba nam hài bị bắt đi, mọi người kinh hãi ra sức đuổi theo, cứuvề được hai đứa, còn một đứa nữa tung tích không rõ. Sự kiện này kinhđộng cả Nghiệp thành, khiến cả Tào Tháo cũng nổi giận ra lệnh thành thủmau chóng phá án. Bọn bắt cóc che mặt bắt theo hai tử kia, chạy được nửa đường thì bị Tần Dũng và Thương Lam ngăn lại, đánh nhau một trận, hàitử đã được cứu, đưa tới nhà ta.

Lúc ta nhìn Tần Dũng ha ha cườilớn, Tần Dũng thần tình đen kịt hừ giọng: “Loại sự tình này tình, côngtử vẫn là ít đưa cho tôi thì hơn.”

Ta cười đắc ý: “Loại chuyện nàychúng ta chỉ làm một lần thôi. Đúng rồi, mấy nhà bị kinh động, vài ngàynữa đưa chút tiền bạc cho họ. Được, giờ mang người tới đây, y kế màlàm.”

Đứng trước mặt ta là một hài tửsáu bảy tuổi, lúc ta cho người đưa nó tới đây, nó đã hồi phục tinh thầnsau một hồi kinh hách, thấy ta đã tới, nó cúi người cảm ơn: “Đa tạ côngtử cứu ta.”

Ta cười cười, khẽ an ủi đứa nhỏ:“Đừng sợ, ở đây không ai thương tổn được tới ngươi. Ngươi nói cho tabiết tên được chứ?”

Nam hài nhìn ta trong chốc lát,mới cúi đầu nói: “Chung Cừu. Công tử, lúc nào ngài đưa tôi trở về? Giagia chắc đang rất gấp.”

Ta cười nói: “Đừng vội. Ngươi là người Khương tộc phải không? Ngươi họ Chung, có phải là người nhà Chung Vu không?”

Nó lập tức đáp: “Không, không phải. Công tử, trời sắp sáng rồi, tôi muốn trở về.”

Nó trả lời quá nhanh, rõ ràng làphản ứng theo ý thức. Ta ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt nó hỏi: “Tại saongươi lại phủ nhận? Ta biết, ngươi là Khương dân tộc Chung Vu, ta cònbiết thân phận của ngươi, còn biết cha mẹ ngươi chết như thế nào. Bọn họ chết trong tay Hàn Toại, đúng không?”

Nó trừng mắt nhìn ta: “Sao ngươi biết? Không, ta không biết.” Ý thức được mình nói sai, nó liên tục xua tay.

Ta lại cười, nó đã cho ta đáp án: “Đồ ngốc, đưa hài tử này sắp xếp cho tốt, để nó nghỉ ngơi thật kỹ. Hàitử, ngươi đừng sợ. Ta làm vậy là muốn tốt cho ngươi, hôm qua cướp ngươiđi chỉ sợ chính là cừu nhân của ngươi, giờ trở về sợ sẽ gặp nguy hiểm.Ngươi yên tâm, ta sẽ đưa gia gia, thúc thúc, cả tỉ tỉ của ngươi tới ởcùng ngươi.”

Nó ngẩn người nhìn ta: “Ngươi biết tỉ tỉ ở đâu sao? Hơn một ngày ta chưa gặp tỉ ấy.”

Ta cười cười: “Đương nhiên biết.Tỉ tỉ ngươi biết ngươi gặp nguy hiểm, mới nhờ ta cho thuộc hạ đi cứungươi, bằng không làm sao chúng ta biết ngươi bị bắt? Được rồi, đi nghỉtrước đi, đợi tỉ tỉ ngươi đến, các ngươi có thể sum họp rồi.”

Nhìn lưng ảnh hài tử, ta xoayngười vào phòng khách phía sau. Nữ tử trói tại trên giường, miệng bịtkín, thấy ta bước vào, ánh mắt nàng như muốn giết ta. Ta cười cười bướctới: “Cô chắc đã rõ tình cảnh của mình! Nếu không muốn đệ đệ mình cóchuyện, tốt nhất phải nghe lời, ta không muốn đệ đệ cô biết cô ở trongnày, nếu không, ta không đảm bảo sẽ làm ra chuyện gì đâu.”

Kéo khăn bịt miệng ra, nàng hokhan mấy tiếng mới khàn khàn nói: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Nó mớichỉ là một đứa trẻ.”

Ta nhàn nhã nói: “Cô không nóicho ta biết chuyện, ta đành đoán vậy. Không biết đoán có đúng hay không, nên mời đệ đệ cô tới, chứng thực một chút thôi, Chung Vu cô nương.”

“Ngươi, ngươi, được rồi, ngươi còn muốn biết gì nữa?” Nữ tử cực kỳ bất đắc dĩ nói.

“Tên của cô, còn nữa, năm năm trước đầu lĩnh Chung Vu của Khương dân bị Hàn Toại giết có liên quan gì tới các người?”

Nữ tử cắn môi: “Ngươi không phải đã biết rồi sao? Không sai, ta chính là người Khương Chung Vu tộc, tên Sử Nhã.”

Ta lắc đầu cười: “Cô vẫn chưa trả lời vấn đề của ta, ta muốn biết chính là, tỷ đệ các người có phải làcon của đầu lĩnh Chung Vu của Khương dân không? Ba người bên ngoài làthuộc hạ trung thành của các ngươi?”

Sử Nhã gật đầu: “Không sai, ngươi nói đều đúng. Ta không hiểu, ngươi nhất định muốn biết thân thế củachúng ta, có lợi ích gì? Chẳng lẽ, ngươi muốn dùng chúng ta lấy lòng lão tặc Hàn Toại?”

Ta cởi dây thừng trói nàng, cườinói: “Sai rồi, ta nói thật cho cô biết, ta nhận ủy thác của người ta,muốn tới Lương châu làm một chuyện, chứng thực thân phận của các ngươi,tất nhiên hữu dụng.”

“Chuyện gì? Ngươi muốn lợi dụng chúng ta làm chuyện gì?” Sử Nhã đứng bật dậy, hung tợn nhìn ta.

Ta cười: “Nếu ta nói, ta muốn thay cô và tộc nhân của cô báo thù, cô nghĩ sao?”

Sử Nhã nghi ngờ: “Vì sao? Làm sao làm được?”

Ta lấy một chén nước đưa chonàng: “Có gì mà không thể. Đương nhiên, ta nói là phát thiện tâm, chắcchắn cô không tin, nhưng mục đích thật sự, ta không định nói cho côbiết. Ta chỉ muốn cô biết rằng, nếu cô đồng ý, ta có thể đưa cô tớiLương châu hành động tùy theo hoàn cảnh, có lẽ sẽ báo được mối thù giếtcha; nếu cô không đồng ý, vậy cô và đệ đệ ở lại nhà ta vài năm đi, đợichuyện xong xuôi, sẽ thả các người ra. Có điều, ta muốn cô sẽ lựa chọnhợp tác với ta.”

Sử Nhã không nói lời nào, đề nghị của ta rõ ràng khiến nàng còn chưa hiểu. Ta tiếp tục kê đơn: “Theo têncủa đệ đệ cô, ta đã nhận ra, tỉ đệ các người sẽ không bỏ qua. Nhưng mà,báo thù cũng có hai phương pháp, không biết các người muốn dùng loạinào?”

Sử Nhã nghi ngờ hỏi: “Hai phương pháp? Như thế nào?”

Ta nói: “Một loại là trực tiếpgiết cừu nhân. Phương pháp này dùng thời gian ngắn, hiệu quả nhanh,khiến người ta sảng khoái trong nhất thời. Nhưng khuyết điểm là, ngươichỉ có thể giết hắn hoặc người nhà hắn, không thể hoàn toàn tiêu diệthắn, có người trung với hắn, sẽ có người tìm cơ hội báo thù các ngươi.Ngươi giết ta, ta giết ngươi, chính là một vòng tuần hoàn. Phương phápthứ hai là nhổ tận gốc kẻ thù, không để cho hắn chút cơ hội nào. Khôngchỉ như vậy, còn có thể lợi dụng tiêu diệt hắn, khiến mình lớn mạnh, lấy lại ưu thế ngày xưa. Phương pháp này không để lại hậu hoạn, còn có lợicho mình về sau, khuyết điểm là thời gian hơi dài, quá trình phức tạphơn.”

Nhìn Sử Nhã trầm tư, ta cười nói: “Cho cô thời gian suy nghĩ, nhưng đừng lâu quá.”

Ta chưa kịp ra ngoài, nàng đã gọi: “Ta muốn biết phương pháp thứ hai phải làm thế nào?”

Quả nhiên là một nữ tử thôngminh, ta từ từ ngồi trở lại: “Năm năm trước đệ đệ của cô còn đang quấntã đúng không? Có thể trốn tới Trung nguyên, chứng tỏ cô rất thông minh, lại có một thân võ nghệ, cho thấy cô rất giỏi.”

Sử Nhã cắn chặt răng: “Mối thù của phụ mẫu tộc nhân, ta nhất định phải báo.”

“Nhưng các người muốn mất bao lâu mới báo được đại cừu? Chỉ bằng việc diễn tạp kỹ và cướp bóc có thể đành được bao nhiêu tiền để khởi sự? Còn chưa nói những việc này nguy hiểmtới mức nào. Nếu lần này người khiến cô thất thủ không phải là ta, kếtcục của cô thế nào? Nếu cô gặp chuyện, đệ đệ cô phải làm sao?”

Sử Nhã lập tức ngồi xuống, chemặt nói: “Ta không biết, ta cũng không có cách nào khác. Tộc nhân lưulạc khắp nơi, chúng ta muốn tập hợp bọn họ, muốn báo thù, cần có người,cần có trợ giúp. Mà tất cả đều phải có tiền.”

Ta thở dài: “Kỳ thật, phương pháp thứ hai không nhất định phải lâu dài, vấn đề là cô có nguyện ý hay không thôi.”

Sử Nhã lập tức ngẩng đầu lên: “Ngươi nói đi, chỉ cần có thể báo thù, chuyện gì ta cũng chấp nhận.”

Ta nhìn thẳng vào mắt nàng: “Côvừa nói, các người muốn tập hợp tộc nhân, khôi phục địa vị đầu lĩnh củađệ đệ cô. Không có năng lực bảo vệ bọn họ, chỉ sợ tộc nhân của các người không tin tưởng các người đâu, dù sao đã có bài học bi thảm, không phải sao? Muốn báo thù, bằng vào các người, hoặc tộc nhân của các người,cũng chẳng có cách nào đấu với Hàn Toại. Huống chi xung quanh Hàn Toạicòn bao nhiêu kẻ dựa dẫm vào thế lực của hắn, bao gồm cả Khương tộc đitheo hắn.”

Nhìn ánh mắt nóng bỏng và chămchú của Sử Nhã, ta nói tiếp: “Muốn làm được chuyện đó, muốn có đủ nănglực và tiền vốn, các người không có, tìm một người có tới giúp đỡ cácngười. Muốn vừa có thể báo thù, lại có thể giúp đệ đệ cô lấy lại nhữngthứ thuộc về nó, phương pháp duy nhất là dựa vào một kẻ cường đại, đủsức tiêu diệt cả Hàn Toại và những kẻ dựa vào hắn. Cô hiểu chứ?”

Nhãn thần Sử Nhã sáng lên: “Tahiểu rồi. Nhưng mà, ta biết tìm người như vậy ở đâu? Làm sao lấy được sự giúp đỡ của người đó?”

Ta cười: “Xa tận chân trời, gầnngay trước mặt. Tào đại nhân ở nhà bên cạnh, cô cảm thấy thế nào? Luậnnăng lực và thế lực, Hàn Toại có là gì so với ông ta? Tào đại nhân đã có được nửa Trung Nguyên, binh hùng tướng mạnh, đến Hoàng đế cũng phải dựa vào ông ấy, chỉ một Hàn Toại, cô nói xem?”

Sử Nhã đứng lên, nghĩ một hồi lại ngồi xuống: “Nhưng ta, ta làm sao mới có được sự trợ giúp của ông ấy?”

“Rất đơn giản, chỉ cần cô đồng ý, ta sẽ thuyết phục Tào đại nhân giúp cô.”

Sử Nhã nhắm mắt lại, cắn chặtmiệng, hai tay nắm chặt, ngực thở phập phồng, tư tưởng đấu tranh kịchliệt. Qua một thời gian rất dài, nàng mới mở to mắt nhìn về phía ta:“Lời đồn không sai, ngươi quả nhiên biết cách nịnh nọt Tào đại nhân, tađồng ý hiến mình cho hắn, nhưng, hắn phải sắp xếp cho đệ đệ ta.”

Ta sửng sốt một hồi mới hiểu được ý nàng, không kìm được cười lớn: “Trời ạ, cô cho rằng ta định làm gì?Đem cô cho Tào đại nhân làm nữ nhân của ông ta sao? Ngươi coi Triệu Nhưlà ai chứ? Chết cười.”

Sử Nhã đỏ mặt: “Ngươi, ngươi nói, chỉ cần ta nguyện ý…”

Ta ngừng cười, thật lòng nhìnnàng: “Sử Nhã, ta không phủ nhận cô rất đẹp, ta cũng không phủ nhận Tàođại nhân rất háo sắc. Nhưng mà, muốn dùng sắc đẹp để đạt được mục đíchcủa cô, không có khả năng. Cô nghe ta nói đây, đệ đệ của cô còn quá nhỏ, nếu cô không ở bên cạnh nó, nó có thể quản lý tộc nhân sao? Không thể.Tương lai đệ đệ của cô không thể vội vàng. Các người sống như vậy, không thể khiến đệ đệ của cô trở thành một cường nhân, mà không đủ sức mạnh,tộc nhân cũng không thể tin tưởng nó. Cho nên ta muốn cho nó một cuộcsống tốt nhất, cho nó học tập kiến thức, bồi dưỡng nó trở thành một namtử hán kiên cường, tài giỏi, quyết đoán.”

Sử Nhã mê mang nhìn ta: “Ý Triệu công tử là muốn thu nhận và giúp đỡ tỉ đệ chúng ta? Cho nó đi theo ngài?”

Ta lắc đầu: “Ta biết Tào đại nhân có một vị phu nhân, năm trước vừa mất con, vẫn luôn buồn bực không vui, sức khỏe cũng không tốt. Đệ đệ của cô lại thiếu đi tình thương của phụmẫu, nếu tỉ đệ các ngươi có thể trở thành nghĩa tử của Tào đại nhân, vậy mối thù của các ngươi chính là mối thù của ông ấy, tương lai của đệ đệcô, chính là tương lai của…”

Trong mắt Sử Nhã hiện lên một tia sáng, lại lập tức trở nên ảm đạm: “Tào đại nhân sao có thể đồng ý nhậnnuôi chúng ta, ta…”

Ta cười cười: “Làm sao cô biết là không thể? Cho cô biết, người có thể thành đại sự, luôn không làm giống người thường. Tào đại nhân không sợ trong nhà thêm hai miệng ăn, ông ta quan tâm là hai miệng ăn này có thể đem lại thu hoạch gì cho mình. Chonên, ta có thể khẳng định, ông ta sẽ đồng ý nhận nuôi tỉ đệ các cô. Hơnnữa, Tào đại nhân có một ưu điểm lớn, nếu ông ấy đã nhận các người làmcon, sẽ tận lực thực hiện trách nhiệm của một người cha, đương nhiên,điều kiện tiên quyết là các người không thể phản bội ông ấy. Ta cho côbiết, việc này không chỉ tốt cho tỷ đệ cô và Tào đại nhân, còn khiếnKhương tộc luôn bị bức hiếp và dân chúng bần cùng khốn khổ của Lươngchâu nhận được ưu đãi, còn xui xẻo, chỉ có Hàn Toại và Khương tộc theohắn thôi. Lúc đệ đệ của cô trưởng thành, nó nhận được e rằng không chỉmột tộc Chung Vu Khương. Nếu các người làm tốt, nó sẽ trở thành một thủlĩnh vĩ đại của Khương dân.”

Mục tiêu xa xôi nhưng tràn ngậpdụ hoặc khiến hai mắt Sử Nhã sáng lên, lúc ta miêu tả tiền đồ, nàng nhưthấy được thân ảnh cao lớn của đệ dệ. Ta biết, đối với nàng, tiền đồ vàhạnh phúc của đệ đệ là tâm nguyện duy nhất của nàng. Quả nhiên, Sử Nhãkhông mất thời gian suy nghĩ, liền trảm đinh tiệt thiết trả lời ta: “Tađồng ý, cũng nguyện ý.”

Ta nghiêm túc nhìn nàng: “Chuyệnnày không đơn giản như tưởng tượng của cô đâu, ta muốn cô xác định mộtchút, cô phải hoàn toàn phục tùng Tào đại nhân, dùng cuộc đời của mìnhtrung thành với ông ấy, đối xử với ông ấy như phụ thân của mình. Nếu côkhông làm được, ta sẽ không cho cô làm chuyện này. Nếu cô đã đồng ý, lại làm ra chuyện có lỗi với ông ấy, ta sẽ giết cô và đệ đệ của cô. Chonên, cô nên suy nghĩ cho rõ ràng.”

Sử Nhã dùng ánh mắt kiên địnhnhìn ta: “Ta thề. Chỉ cần Tào đại nhân có thể báo thù cho chúng ta, cóthể đối xử tử tế với đệ đệ, ta sẽ dùng một đời một kiếp kính ông ấy,thương ông ấy, phục tùng ông ấy, tuyệt đối không phản bội. Nếu sai lờithề, sẽ để thần linh khiến linh hồn của ta bị giữ trên Thần Sơn vĩnhviễn không được siêu sinh.”

Tuy rằng ta đã vừa lòng, nhưngkhông dám khinh thường, vẫn ép nàng một câu: “Không, ta muốn cô dùng đệđệ của cô thề đời đời kiếp kiếp.”

Sử Nhã cắn răng một cái: “Được, ta thề, nếu ta làm trái lời thề, đệ đệ sẽ chịu sự trừng phạt của thiên địa thần linh.”

“Tốt, ta tin tưởng lời thề củacô. Sử Nhã, lát nữa cô đi gặp đệ đệ đi, sau đó ta sẽ cho người đưa nótới Tào phủ. Về chuyện tối hôm qua, ta tin tưởng cô sẽ không nói lungtung.”

Sử Nhã cười khổ: “Ngài đúng làlợi hại. Yên tâm đi, chỉ cần ngài thật sự giúp chúng ta, chuyện của ngài ta không biết gì hết.”

Ta thản nhiên nói: “Ta cũng không sợ cô nói gì, chẳng qua không muốn gặp phải phiền toái không cần thiết. Chuyện này xong xuôi, ta muốn cô theo ta một chuyến đi Lương châu.”

“Ta? Đi Lương châu?” Sử Nhã nghi ngờ nhìn ta.

Ta gật đầu: “Không sai, đi làmchút chuyện, là chuyện ta đồng ý với Tào đại nhân. Nhưng mà, có lẽ sẽtiện thể giúp cô báo thù hoặc tìm một nhà chồng tốt. Cô chưa có hôn ướcchứ?”

Sử Nhã đỏ mặt, cúi đầu nói: “Ta không hiểu ý của ngài.”

Ta cười hỏi nàng: “Cô có nghe nói qua người được gọi là Cẩm Mã Siêu* chưa?”

Sử Nhã giật mình nhìn ta: “Biết. Khương dân chúng ta đều biết hắn.”

Ta đùa nàng: “Ta nghe nói Mã Siêu sở dĩ có danh xưng Cẩm Mã Siêu, là vì hắn có bộ dạng anh tuấn tiêu sái, nghe nói, nữ nhi ở Lương châu đều hy vọng có được sự chú ý của hắn đó!”

Sử Nhã mặt đỏ hồng, trông càngđẹp hơn. Thấy ta chăm chú nhìn, nàng chậm rãi hạ thấp đầu, ừ một câu xem như trả lời. Ta mừng rỡ: “Nếu có cơ hội để cô trở thành nữ nhân củahắn, cô có đồng ý không? Hắn tuổi còn trẻ, lại có một thân võ nghệ siêuquần.”

Sử Nhã lắc đầu. Ta nhíu mày: “Sao vậy, cô không đồng ý?”

Sử Nhã cúi đầu nói: “Mã Tướng quân sao có thể để ý tới ta?”

Ta cười: “Nói như vậy, cô để ý Mã Siêu sao?” Nhìn nàng đỏ bừng mặt, ta thật thà nói: “Sử Nhã, có lẽ không tới vài ngày nữa, cô đã trở thành nữ nhi của Tào gia rồi. Nữ nhi của Ký châu mục, Đại tướng quân Hán triều Tào Mạnh Đức, không phải người nàocũng có thể lấy làm vợ. Tới lúc đó, vấn đề không phải cô xứng hay khôngvới người nào đó, mà là người kia có xứng với cô không. Cô tốt nhất mauchóng thích ứng với thân phận mới của mình đi.”

Sử Nhã ngẩng đầu, cũng thành thật trả lời ta: “Ta biết nên làm thế nào.”

Ta gật gật đầu: “Ta cũng khôngphải đùa với cô đâu. Nếu thật cô theo ta đi Lương châu, có lẽ sẽ gả choMã Siêu. Điều kiện tiên quyết là cô và ta phải cùng nhau đưa hắn từLương châu tới Nghiệp Thành, bất luận dùng biện pháp gì. Đây mới là mụcđích chủ yếu chúng ta đi Lương châu. Cho nên, trước khi chúng ta xuấtphát, cô không thể rời khỏi đây.”

Sử Nhã kinh ngạc nhìn ta, cúi đầu nghĩ một hồi rồi nói: “Ta hiểu rồi. Đây mới là mục đích ngài nhất địnhphải biết thân phận của chúng ta, phải không? Ngài muốn lợi dụng mỹ mạocủa ta, phải không?”

Nhìn ánh mắt có chút bất đắc dĩcủa nàng, ta gật đầu: “Ta không phủ nhận đây là quyết định của ta. Nhưng mà, ta sẽ không ép cô, ta muốn đôi bên vẹn toàn. Ta chỉ nhắc cô, lầnnày đi Lương châu, là để bày tỏ trung tâm của cô với Tào đại nhân, thayđệ đệ cô giành lấy một cơ hội để hưởng cuộc sống hạnh phúc. Tới Lươngchâu, ta sẽ tôn trọng ý kiến của cô, nếu cô không thích Mã Siêu, chúngta cũng sẽ không gả cô cho hắn. Người có năng lực dưới trướng Tào đạinhân còn rất nhiều, cô phải nhớ kỹ, hạnh phúc nằm trong tay mình, khôngliên quan gì tới kế hoạch của ta.”

Sử Nhã gật đầu: “Ta sẽ suy nghĩ chuyện này. Ngài yên tâm, vì đệ đệ, ta sẽ không để ý tới bản thân mình.”

Ta lắc đầu: “Cô sai rồi, cô sốngtốt, đệ đệ của cô mới có được hạnh phúc thực sự, nếu không, lúc nó nhậnđược mọi thứ, nghĩ lại tất cả đều dùng hạnh phúc một đời của tỉ tỉ đổilấy, nó sẽ cảm thấy bình an sao? Cho nên, ta muốn cô hiểu rõ, ta tuyệtđối không ép cô làm chuyện cô không muốn. Nếu không thể nghĩ thông suốt, cô hoàn toàn có thể không cùng ta đi Lương châu, ta cũng không nói đềnghị này với Tào đại nhân.”

Sử Nhã đứng lên, dùng ngữ khíkiên định nói: “Ta hiểu rồi. Ta sẽ theo ngài đi Lương châu, ta không chỉ phải báo ân, còn phải báo thù.”

Chú thích:

* Cẩm Mã Siêu: Từ Cẩm nghĩa là tuyệt mỹ, đẹp đẽ