Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 193: Oan gia trời sinh



Ta cùng Tào Tháo bàn luận nửa ngày, lúc trở lại doanh trướng đã là lúc lên đèn. Không ngờ, Bàng Thống đang đứng trước cửa lều của ta ngó đầu vào trong, khiến ta thấy mà buồn cười:“Thất ca, sao thế? Chúc mừng huynh lại lập công.” Tào Tháo lần này xuấtbinh, dụ địch đường lớn, tập kích đường nhỏ, mưu kế này vốn là đề nghịcủa hắn, không phải của Điền Trù.

Bàng Thống thấy ta tới, cườicười chỉ vào lều: “Ngươi từ đâu kiếm được một nữ tử làm hộ vệ vậy? Mộtcâu không nói liền đánh nhau luôn.”

Ta hiểu rõ tính cách hắn, cười nói: “Đáng đời, chết tại cái miệng.”

Bàng Thống kêu oan: “Ta đâu có đâu, chỉ khen một câu nàng xinh đẹp, đây là lời hay mà!”

Ta lắc đầu cười, muốn vào trong lại bị Bàng Thống giữ chặt: “Là tiểu tức phụ ngươi mang từ miền nam về sao?”

Ta đánh hắn một cái: “Nói bậy bạ gì đó. Là muội muội họ xa của ta, tới đây chơi.”

“Muội muội ngươi? Tên là gì?”

Ta cười: “Thượng Hương. Tính tình nàng rất nóng, huynh đừng trêu nàng, đến ta cũng không thể chọc tới.”

Vào trong lều, người bêntrong vẫn còn tức giận chống nạnh, có phải quá khoa trương không? Tadùng ánh mắt hỏi thăm Tần Dũng ở bên cạnh. Tần Dũng cười nói nhỏ bên tai ta: “Thất gia phạm vào sắc bệnh, nhìn cô nương không ngừng đánh giá,còn trêu chọc nói Tử Vân ở đâu tìm ra một mỹ nữ. Cô nương thấy hắn nhưvậy liền tức giận, rút roi ngựa ra đánh Thất gia chạy lòng vòng.”

Ta bật cười, cũng nói nhỏ: “Đáng đời.” Có điều người này mắt có tật, dung mạo Tôn Thượng Hương mà tính là mỹ nữ sao?

Tôn Thượng Hương lúc này mớinói: “Triệu Như, người lùn vừa rồi là ai? Lại dám nói ta như vậy. Nếuở…, xem ta móc mắt hắn rồi.”

Ta còn chưa nói gì, người bên ngoài tiếp lời: “Ồ, lợi hại.” Vừa nói Bàng Thống vừa bước vào: “Ta càng muốn xem, thế nào, ngươi có bản lĩnh móc mắt sao!”

Tôn Thượng Hương tức giận nắm kiếm muốn bước lên, ta sợ quá vội kéo nàng lại: “Thượng Hương, đừng,hắn là Thất ca của ta, hắn chỉ thích đùa chút thôi, đừng nóng giận,không đáng.”

Bàng Thống liền cười: “Mộttiểu cô nương, lại xinh đẹp như vậy, động chút là vung đao đụng kiếm,không có bộ dáng nữ tử, người lớn trong nhà không biết dạy dỗ rồi.”

Ta gấp muốn dậm chân, vộivàng kéo người ta ngoài, phía sau truyền tới tiếng Tôn Thượng Hương nổigiận quát mắng: “Hắn dám vào nữa, ta giết hắn.”

Đây là lần đầu tiên hai người giao phong. Từ lúc ấy, Bàng Thống nửa cố ý nửa vô tình trêu chọc TônThượng Hương, Tôn Thượng Hương cũng không cam lòng yếu thế, mắng nhaumột chút cũng không chịu kém, tình hình kéo dài tới tận Nghiệp thành,không chút thay đổi.

Trở lại Nghiệp thành, ta tấtnhiên sẽ không nhàn rỗi, sắp xếp xong cho Tôn Thượng Hương, ta vội vàngxử lý việc kinh doanh bên này, cả ngày chạy ở ngoài đường. Không phảinhiều việc, cũng không phải ta không chịu ngồi yên, mà là không dám vềnhà. Tôn Thượng Hương cả ngày ép ta ra ngoài tìm Tôn Nguyệt đủ khiến tanhức đầu, Phong Nguyên cũng cả ngày tới tìm ta, nói cái gì Tào đại nhânđầu lại đau, phu nhân công tử Tào phủ gì đó lại bệnh. Để Tôn ThượngHương ở đây, ta không thể mỗi ngày đều chạy tới chỗ Tào Tháo được? Cànggiận hơn là, Bàng Thống ngày nào cũng chạy tới nhà ta, hắn lấy cớ nói gì mà muốn uống rượu quý của ta, uống trà ngon năm nay, muốn nghe ta kểchuyện người nhà ở Tương Dương. Ta cũng biết rõ, hắn ở đây cũng có chútnhớ nhà, cũng biết hắn không tìm được người chơi đùa tranh cãi với hắnthì khó chịu, nhưng hiểu thì hiểu, hắn cũng không thể tranh cãi với mộtnữ hài tử chứ? Nói là tới tìm ta, không bằng nói là đến tìm Tôn ThượngHương cãi nhau, hai người quả nhiên đánh nhau đến nghiện, từ lúc còn ởquân doanh đã không yên nổi rồi.

Như lúc này, ta dựa vào lancan hành lang, bất đắc dĩ nhìn hai kẻ kia vui vẻ cãi nhau. Trở về hơnmười ngày, cảnh này mỗi ngày đều lặp lại.

“Quỷ xấu xí, ai cho phépngươi đến? Đền y phục cho ta.” Nói lời này chính là Tôn Thượng Hươngđang đứng trong lương đình chống nạnh.

“Ác nữ tử, đây cũng khôngphải nhà của cô, ta muốn tới thì tới. Y phục khó coi như vậy, ngươi chorằng ta muốn dẫm lên sao? Bổn công tử tiêu sái anh tuấn, muốn dẫm cũngphải dẫm của người xinh đẹp.” Cãi lại chính là Bàng Thống đứng ngoàiphong đình ôm tay cười cười.

“Như ngươi cũng dám xưng làanh tuấn, thật ghê tởm. Vừa đen vừa lùn, như từ rừng chui ra vậy.” Lờinày giống lời nữ hài tử nên nói sao? Ta đứng bên cạnh trợn trắng mắt.

“Ai chà, như ngươi, nào giống tiểu thư, giống ả đàn bà chanh chua bên đường thì có.” Đây là lời namnhân nên nói với nữ hài tử sao?

Ta bịt tai: “Tần Dũng chúngta đi ăn cơm. Đúng rồi, đừng quên dặn bọn họ chuẩn bị trà, cho hai vịtráng miệng.” Ta đứng dậy muốn đi.

“Triệu Như, ngươi đứng lại đó cho ta. Trước hết đem gã xấu xí này tống ra ngoài.”

Ta vội đáp lời: “Thượng cô nương (đổi họ), hắn là huynh trưởng của ta, ta không có lá gan phạm thượng.”

Bàng Thống ở bên cạnh hừ hừ:“Tử Vân, ngươi lại chạy, không giúp ta uống rượu sao? Còn nữa, đưa nàngvào trong đi, mỗi ngày đều tranh cãi với ta, phiền toái!”

Ta vội vàng nói: “Thất ca, ta không có lá gan này. Thượng cô nương cho dù đánh mắng ta, ta cũng không dám làm gì.”

Bỏ lại hai kẻ đang đấu đá tabỏ chạy, phía sau vẫn tiếp tục trận chiến như thường lệ: “Ngươi cút rangoài cho ta.” “Hà hà, Tiểu Lục, mang rượu ngon của công tử nhà ngươilấy ra cho ta.” “Chết tên lùn nhà ngươi, ngươi uống chết đi.” “Chỉ uốngđâu chết được.”

Ngồi trong thư phòng của Quách Gia, ta hữu khí vô lực rên hừ hừ. Quách Gia cười: “Lại vì cãi nhau mà chạy ra sao?”

Ta gật đầu: “Chưa từng thấyqua loại người này, mỗi ngày đều cãi, vừa thấy mặt đã đấu, nhà của đệ so với chỗ sĩ lâm Tương Dương tụ tập, hay ngoài chợ còn náo nhiệt hơn.Thất ca người lớn như vậy, còn tranh cãi cả ngày với một tiểu cô nương,không biết xấu hổ.”

Quách Gia cười lớn: “Ngươi không hiểu rồi. Sĩ Nguyên sợ là nghiện rồi, một ngày không đi nháo hắn sẽ khó chịu.”

Ta thở dài: “Hôm qua ta cũngnói với Thượng Hương rồi, Thất ca ta đến, cô vào nhà trong đi, hoặckhông để ý tới hắn nữa, cứ tranh cãi như vậy, có ý nghĩa sao? Huynh đoán nàng trả lời ta thế nào không? Nàng nói, một mình nàng ở nhà rất nhàmchán, có người đến cãi cọ mỗi ngày, nàng còn có chút vui vẻ. Hai ngườiđó quả thực là trời sinh oan gia.”

“Ha ha, ha ha, ta nói này TửVân, ngươi từ đâu kiếm được nữ tử này vậy, rất thú vị. Người nhìn cũngkhông tệ, nữ tử phương nam làn da thật đẹp.”

Ta lườm hắn một cái: “Bệnh cũ không đổi. Điểu nhi đều bị huynh làm hư rồi.”

Quách Gia đắc ý: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Thực sắc* chính là bản tính.”

Ta làm bộ chán ghét: “Khổngthánh hiền nếu biết thánh ngữ của mình bị xuyên tạc thành như vậy, chắcsẽ đội mồ sống dậy bóp chết huynh.”

Quách Gia cười cười, ngồi xuống cạnh ta: “Hỏi ngươi chuyện đứng đắn đây, cô gái này thật sự là muội muội của ngươi sao?”

Ta gật đầu: “Biểu muội họ xa. Bị người trong nhà làm hư, thích tìm chỗ đi chơi. Tới tìm ta ở sơntrang, nghe ta muốn về đây nên đòi đi theo. Thật không có cách nào khác. Đợi ở đây xong xuôi, ta sẽ đưa nàng trở về.”

Quách Gia vui vẻ: “Đưa nàng trở về?”

Ta ừ một tiếng: “Rời nhà đi cũng lâu rồi, trưởng bối trong nhà cũng lo lắng.”

Quách Gia đột nhiên nghiêmtúc hỏi ta: “Tử Vân, ta nghiêm túc hỏi ngươi, chuyện của vị Thượng cônương này, ngươi có thể làm chủ không?”

Ta nháy mắt mấy cái: “Tam ca, huynh có ý gì?”

Quách Gia vui cười hớn hởnói: “Ta nói ngươi đừng giật mình. Sĩ Nguyên nhìn trúng nàng rồi, muốnlấy nàng làm chính thất phu nhân.”

Ta đứng bật dậy: “Nhìn trúngnàng? Điểu nhi lên cơn điên gì vậy? Chẳng lẽ mỗi ngày hắn tìm tới nhà ta cãi nhau, là nhìn trúng Thượng Hương sao? Nói đùa gì vậy.”

Quách Gia nghiêm túc nói:“Không đùa đâu. Có câu không phải oan gia không gặp nhau, Sĩ Nguyên hômtrước tới tìm ta, bảo ta tìm ngươi chứng thực một chút, nếu Thượng cônương thật sự là muội muội của ngươi, hắn muốn để đại ca thay hắn tớicửa cầu hôn.”

“Không thể được.” Ta lập tứctừ chối: “Hắn và Thượng Hương không hợp, hai người gặp mặt là cãi nhau,có thể ở chung mới là lạ. Với lại, với lại, Thương Hương sẽ phải vềphương nam, không ở lại được.”

“Sao ngươi từ chối mau nhưvậy? Tử Vân, Sĩ Nguyên thật sự thích Thượng Hương, Thượng Hương gả choSĩ Nguyên, cũng rất phù hợp.”

“Ta nói không được là không được, thế này là thế quái nào?” Ta nhất quyết không buông.

“Ngươi làm sao vậy? Khôngphải ngươi rất quan tâm tới hôn sự của huynh trưởng sao? Trước mắt SĩNguyên chưa có chính thất. Thượng Hương nếu là muội muội của ngươi, SĩNguyên là thất ca của ngươi, ghép thành đôi rất tốt, vì sao ngươi lạiphản đối?”

Ta lắc đầu, rút chân bỏ đi:“Thượng Hương chỉ tới đây chơi thôi, nàng có người thân của mình, sao có thể cứ vậy định đoạt. Cho dù Thất ca thích nàng thật, sau này tự hắntới nhà Thượng Hương mà cầu hôn, ta mặc kệ. Được rồi, Tam ca, huynh đừng nói nữa, việc này không cần thương lượng.”

Ta vô cùng buồn bực trở lạiphủ, Bàng Thống đã về rồi. Tôn Thượng Hương vẫn đang vui vẻ chơi tronghoa viên. Ta nghĩ một chút, đề nghị với nàng: “Thượng Hương, chúng ta về trước đi! Thuộc hạ của ta gửi thư nói, bọn cướp bị giết sạch rồi, người bị bọn chúng bắt cóc đều được Tào quân đưa về nhà, ta nghĩ Nguyệt cônương có khả năng đã về Giang Đông.”

Tôn Thượng Hương ngắm nghíamón đồ chơi nhỏ trong tay, cười cười trả lời ta: “Ta không về, không cóNguyệt tỉ tỉ, không nhận được tin của nàng ta không đi.”

Ta rên rỉ: “Chẳng lẽ một ngày không tìm được nàng, cô vẫn không về sao? Cô nương tốt, Lão phu nhânchắc chắn rất lo lắng, chúng ta về trước được không?”

Tôn Thượng Hương không nóichuyện, vẫn đùa nghịch với món đồ trong tay. Ta thở dài, xoay người muốn trở về phòng, phía sau truyền đến tiếng nàng nói: “Thất, Thất ca ngươiuống rượu say.”

Ta không quay đầu lại: “Hắn lúc nào cũng uống say. Chỉ đáng tiếc rượu ngon của ta.”

“Có điều, có điều hôm nay hắn uống rượu say.”

“Ngày nào hắn chẳng say.” Ta bĩu môi.

“Có điều, có điều hắn uốngrượu say rồi, nói muốn kết hôn với ta.” Giọng nói bẽn lẽn truyền tới,phản ứng đầu tiên của ta là há hốc mồm quay lại nhìn nàng.

Tôn Thượng Hương mặt có chúthồng, thấy ta sững sờ nhìn nàng, nàng cúi cúi đầu nói tiếp: “Hắn, hắnnói, muốn lấy ta làm chính thất.”

Ta hoảng hồn: “Đừng đùa. Tiểu tử Bàng Sĩ Nguyên này uống rượu là nói bậy, lúc tỉnh còn nói hươu nóivượn, huống chi lúc say. Cô ngày nào cũng cãi nhau với hắn, còn khônghiểu sao?”

Tôn Thượng Hương cúi đầu,thầm thì một câu, ta không nghe rõ, liền an ủi nàng: “Từ mai trở đi, tabảo bọn chúng giữ cửa, không cho hắn tới quấy rầy cô nữa.”

Tôn Thượng Hương liếc mắt nhìn ta một cái, rồi lại cúi đầu: “Ta nói, ta nói ta cũng đồng ý.”

Ta nháy mắt mấy cái, không hiểu: “Đồng ý cái gì? Đồng ý cùng ta trở về? Sớm vậy thì tốt rồi.”

Tôn Thượng Hương nóng nảygiậm chân: “Ngươi, ngươi giả bộ hồ đồ gì thế. Ta nói là, ta nói là tacũng đồng ý, đồng ý làm Thất tẩu của ngươi.” Nói xong liền đỏ mặt chạyvề phòng, bỏ lại ta như đầu gỗ đứng sững sờ trong hoa viên.

Lúc ta kịp phản ứng, cả người đã ra một thân mồ hôi lạnh, vội chạy tới phòng, thấy nàng vẫn đang đỏmặt ngồi ở bên giường. Ta thở sâu hai lần, mới đi tới bên cạnh nàng:“Thượng Hương, việc này không phải đùa đâu, cô đừng hù chết ta.”

Tôn Thượng Hương bẽn lẽn một chút, cúi đầu mở miệng nói: “Ta không nói đùa, ta thực sự đồng ý mà.”

Ta biết mình quyết không thểvội vã, hung hăng cấu véo mình một hồi rồi mới nói: “Cô không phải trờisinh luôn cãi nhau với Thất ca sao? Sao lại mỗi ngày cãi nhau rồi cãi ra tình cảm thế? Chúng ta chưa nói tới thân phận đặc biệt của cô không thể làm như vậy, như Thất ca, muốn diện mạo không có diện mạo, muốn tàinăng không có tài năng, còn là một kẻ hoa tâm, sắc lang. Hắn tuyệt đốikhông xứng với cô, hiểu không?”

Tôn Thượng Hương ngẩng đầunhìn ta, trong ánh mắt sáng ngời có sự quật cường: “Hắn là nam nhân, cần gì diện mạo chứ? Với lại, dù hơi xấu, nhưng hắn có tài hoa mà, Kinhchâu đệ nhất tài tử, đâu phải hư danh.”

“Trai tài gái sắc? Cô nươngcủa ta, chẳng qua đó là người xưa nói bừa thôi. Thượng Hương, cô nghĩlại cho kỹ, thân phận của cô, tình cảnh nguy hiểm của cô. Cô là nữ tử,hôn nhân vốn là đại sự, đừng nói là hôn nhân của cô.”

Tôn Thượng Hương quật cườngnghênh đầu: “Ta biết. Chính vì thế ta mới muốn tự mình làm chủ. TriệuNhư, ngươi cũng từng nói, ý nguyện của nữ nhân mới là quan trọng nhất,chúng ta không phải công cụ của nam nhân.”

Ta thở dài: “Đúng, ta thừanhận ta đã nói phải tôn trọng ý nguyện của các cô. Nhưng mà, có rấtnhiều chuyện không phải nói là được. Ví dụ như lần này, ta không biết Lữ Mông kia là người thế nào, nhưng ta tuyệt đối không thể lấy Nguyệt tỉtỉ của cô. Các cô làm việc tùy tiện như vậy, vốn là sai rồi, cô còn tùyhứng như vậy, sai càng thêm sai. Thượng Hương, nếu như cô là nữ nhi nhàbình thường, ta vui mừng cho cô và Thất ca còn không kịp, cũng sẽ khôngngăn cản. Nhưng cô không phải, hôn nhân của cô, nhân sinh của cô thuộcvề Tôn gia Giang Đông, thuộc về Ngô hầu phủ, không thể do cô làm chủ.Biết không?”

Tôn Thượng Hương lắc đầu, gằn từng tiếng: “Ta không biết. Ta chỉ biết, ta có người mình thích thìphải giữ chặt, không thể bỏ qua; ta chỉ biết, nếu ta trở về, sẽ khôngthể quay lại, không thể gả cho người ta yêu mến, ta sẽ trở thành công cụ chính trị trong miệng ngươi. Sớm muộn gì ca ca cũng sẽ làm giống nhưvới Nguyệt tỉ tỉ, ép gả ta cho một kẻ ta không thương. Cuộc sống nhưthế, ta không muốn.”

Ta thở dài: “Nhưng mà, đâytuyệt đối không phải chuyện cô nói là được, càng không phải chuyện ta có thể làm chủ. Nhân sĩ Giang Đông cũng tuyệt đối không chấp nhận một cuộc hôn nhân không môn đăng hộ đối, mặt mũi của Bá Phù biết để vào đâu.”

“Mặt mũi, mặt mũi, đàn ông các ngươi chỉ biết mặt mũi. Ta mặc kệ, ta muốn gả cho người ta vừa ý.”

Ta lắc đầu cười khổ: “ThượngHương, cô không phải luôn nói sẽ gả cho một nhân vật anh hùng sao? Thấtca có chỗ nào giống anh hùng chứ? Cẩu hùng thì đúng hơn. Thượng Hương,cô xem, Bá Phù anh tuấn như vậy, Công Cẩn tiêu sái như vậy, tuấn kiệtGiang Đông đều mười phần anh khí. Thất ca so với họ, có khác gì gà máiđâu, không, còn xấu hơn. Nếu cô thật sự gả cho hắn, mọi người đều sẽcười cô. Một cô nương được chiều chuộng như cô, có thể chịu được sao?”

Tôn Thượng Hương liếc mắtnhìn ta, hừ hai câu: “Hắn so với các ngươi còn mạnh hơn, các ngươi chẳng qua chỉ đẹp vẻ ngoài, bên trong không dùng được. Đương nhiên, ca ca tavà Công Cẩn ca ca vẫn mạnh hơn một chút.”

“Chỉ mạnh hơn một chút?” Takhoa trương kêu lên: “Cô nương, chúng ta đừng nói đùa nữa, được không?Thuộc hạ của ta truyền tin tới, bọn họ đã tìm được đội quân tiêu diệtbọn thổ phỉ kia rồi, rất nhanh sẽ có được tung tích Nguyệt cô nương. Đến lúc đó chúng ta sẽ đi.”

Tôn Thượng Hương quay đầukhông nhìn ta: “Tìm được cũng tốt, ngươi đón Nguyệt tỉ tỉ về, nàng gảcho ngươi, ta gả cho Thất ca ngươi, chúng ta ở cùng một chỗ, không rờinhau nữa.”

Ta ngã, thế mà nàng cũng nghĩ ra được: “Bỏ đi, ta không cãi với cô nữa, dù sao ta không dám làm gìcô.” Đứng dậy bỏ đi, không bắt được cô, tìm Bàng Thống tính sổ.

Ta chưa kịp ra khỏi cửa, Thái Sử Từ đã tới, vào tới nhà đã cười: “Tử Vân, ta tìm đệ nói chuyện tốt đây.”

“Ngũ Ca, chuyện tốt gì?”

“Sĩ Nguyên nói, hắn……”

Ta vội vàng xua tay: “Đừngnói nữa, Ngũ Ca, ta biết huynh muốn nói gì, chuyện này không được, taquyết không đáp ứng. Hắn tìm ai tới nói cũng vô dụng. Ta đang muốn đinói cho hắn biết, nếu Ngũ ca đã đến, huynh đi nói đi, hai ngày nữa tađưa Thượng Hương cô nương về phương nam, huynh bảo hắn tìm người khác mà cãi nhau!”

Thái Sử Từ sửng sốt: “Đệ làm sao thê? Đây là chuyện tốt, Sĩ Nguyên thật sự thích Thượng Hương.”

“Bất kể là thật hay không, ta nói không được là không được. Việc này không thể thương lượng.” Bỏ lạiThái Sử Từ, ta chạy biến như làn khói.

Từ hôm đó trở đi, mỗi ngày ta đều khuyên bảo Tôn Thượng Hương, nhưng không có chút tác dụng nào.Chẳng biết làm sao, ta đành dặn Tần Dũng, tăng thêm nhân số, mau chóngtìm tung tích Tôn Nguyệt, nếu thật sự không tìm được thì bịa ra một lờinói dối, kiếm một thi thể, lừa Tôn Thượng Hương rời khỏi Nghiệp thành.Bên này vừa dặn dò, bên kia Quách Gia, Thái Sử Từ, Cam Ninh thay nhautới tìm ta nói hộ Bàng Thống, ta không chịu nổi phiền phức, bắt đầutránh né, mắt không thấy tâm không phiền, đến lúc đó người đi rồi, cáigì cũng không có. Đợi sau này trở về giải thích sau, bọn họ cũng sẽkhông trách ta. Bây giờ nói, chỉ khiến mọi người thêm phiền phức.

Hôm nay, ta trốn tới nhà HứaChử, lấy cớ cùng hắn nói chuyện huấn luyện quân đội. Mới tới hơn mộtcanh giờ, Thái Sử Từ đã chạy tới: “Ôi, Tử Vân ở đây à? Đúng lúc ta muốntìm đệ. Thế này nhé, đệ đừng đi đâu, ta nói chút chuyện với Trọng Khangđã, rồi chúng ta cùng về.” Hắn đã nói vậy, ta đang định bỏ về, đành ởlại chờ.

Hắn xong việc rất nhanh, lập tức chạy ra kéo ta đi: “Thật sự tìm đệ có chuyện đây. Có người đang chờ gặp đệ.”

“Gặp ta? Ai vậy?”

“Đi theo ta là được, đừng nói nhảm nữa.” Hắn không buông tay, ta chỉ đành theo hắn lên xe ngựa.

Mạc danh kỳ diệu bị Thái SửTừ đưa tới tửu lâu, ngẩng đầu nhìn, thấy Quách Gia đứng bên cửa sổ nhìnta cười, không nén được thở dài: “Ngũ ca, huynh lúc nào thì bị Tam calàm hư vậy? Muốn đệ mời cơm thì cứ nói, thần thần bí bí.”

Thái Sử Từ đột nhiên cười:“Thật sự bị Tam ca nói trúng rồi, biết ngay ngươi sẽ nói thế. Yên tâm,hôm nay không cần đệ bỏ tiền, có người muốn mời đệ, chúng ta tới tiếpkhách thôi.”

“Ồ, có chuyện tốt như vậy sao? Ai mời vậy? Muốn mời đệ, lại bảo huynh dẫn đến là sao? Kỳ quái.”

Thái Sử Từ không nói gì, chỉra hiệu mời, ta nhún vai, bước vào cạm bẫy của bọn họ. Nói là cạm bẫymột chút cũng không sai, vừa bước vào phòng, đã thấy Bàng Thống mangtheo vẻ mặt nịnh nọt tươi cười chào đón, ta sợ tới mức xoay người muốnchạy, đáng tiếc phía sau có hai đại thần trấn giữ, ta đành ngoan ngoãntrở vào: “Ngũ ca, Lục ca, hai người làm gì vậy, nối giáo cho giặc.”

Quách Gia vui vẻ hơn hở lạigần, túm ta ngồi xuống ghế: “Ngồi xuống. Hôm nay không có sự cho phépcủa chúng ta, đệ đừng hòng chạy.”

Ta muốn khóc: “Tam ca, cáchuynh đừng ép ta được không? Đây không phải chuyện ta có thể làm chủ.Với lại, Sĩ Nguyên và Hương nhi hoàn toàn không xứng đôi. Thất ca, quayđầu là bờ, ta tìm cho huynh một tuyệt thế mỹ nữ được không?”

Bàng Thống ở bên cạnh đeo lên vẻ mặt khổ sở, nghe ta nói vậy liền lắc đầu: “Không cần. Từ lúc thấyHương nhi, những nữ nhân khác ta đều không nhìn nổi nữa. Tử Vân tốt, đệđệ tốt, đệ thành toàn cho ta đi!”

Giọng điệu lấy lòng này củahắn khiến ta cả người phát run. Nhìn ánh mắt chờ đợi của các huynhtrưởng, ta trong miệng đắng ngắt, đây là sao, xui xẻo tới tận cùng rồi.Nghĩ một hồi, ta vẫn lắc đầu: “Thất ca, không phải đệ đệ ta không thànhtoàn cho huynh, việc này ta thật sự không làm chủ được. Thượng Hương cônương không phải muội muội ruột của ta, ta không có quyền quyết địnhchung thân đại sự của nàng.”

Bàng Thống rất nghiêm túc nói với ta: “Tử Vân, chúng ta không phải muốn để ngươi làm chủ. Hương nhinói, chuyện của nàng do nàng làm chủ. Chúng ta chỉ cần sự đồng ý củangươi là được.”

Ta trợn mắt, hai người thậtthích nhau sao? Tính tình Tôn Thượng Hương ta hiểu rất rõ, một khi nàngđã hạ quyết tâm, sẽ rất liều lĩnh. Nhưng mà, chuyện này không phải donàng có thể làm chủ, trong chuyện này quan hệ lợi hại rất trọng đại.

Cam Ninh bước lại nói: “LãoBát, không biết ngươi có chuyện gì, liên tục nói không được. Sĩ Nguyênlà thật lòng thích Thượng Hương cô nương, theo hắn nói, Thượng Hương cônương cũng thích hắn. Hai người bọn họ như vậy, đệ có gì mà không đồngý? Thật sự là lo vớ lo vẩn. Hay là đệ muốn dùng việc này để chỉnh SĩNguyên sao?”

Thái Sử Từ tiếp tục giữ ởcửa, cười cười nói: “Sĩ Nguyên đã nói, nếu lấy được Thượng Hương cônương, cả đời này hắn chỉ cần có vậy. Lãng tử quay đầu, cũng coi như đệlàm một chuyện tốt, cứu nhiều cô nương khác!”

Hắn vừa nói xong, mọi ngườiđều cười, chỉ có ta vẫn mang vẻ mặt đau khổ. Bàng Sĩ Nguyên ngươi mà lấy Tôn Thượng Hương, mới biết thế nào là khổ, còn có gan đi tìm cô nươngkhác, tên ta liền viết ngược lại.

Thấy ta không nói gì, QuáchGia ở bên cạnh khuyên ta: “Tử Vân, chúng ta biết đệ lo lắng cho SĩNguyên và Thượng Hương cô nương, nhưng bọn họ thật sự yêu thương nhau.Tục ngữ nói đúng, đánh là thương, mắng là yêu. Nếu vậy, tội gì ngươi làm người ác? Phá một tòa miếu, cũng không phá chuyện cưới xin, đệ thíchlàm người tốt, sao lần này lại ngốc vậy? Hay là, đệ thật muốn đùa cợt Sĩ Nguyên? Đệ xem, Sĩ Nguyên hôm nay đặc biệt mời đệ, hạ mình cầu khẩn đệ, thế cũng đủ rồi!”

Ta trợn trắng mắt: “Tam ca,ta là người lấy hạnh phúc của huynh trưởng ra giỡn chơi sao? Có một sốviệc, thật sự không đơn giản như vậy. Bỏ đi, các huynh đừng ép đệ, để đệ trở về hỏi Thượng Hương một chút. Chỉ với lời của Thất ca, đệ không tin được.”

Lời vừa thốt ra, khuôn mặtBàng Thống phóng đại trước mắt ta: “Vậy, nếu Thượng Hương chính miệngđồng ý gả cho ta, đệ sẽ không ngăn cản nữa. Đệ thề đi!”

Ta lắc đầu: “Thất ca, chuyện này, ta còn không đáng tin hay sao?” Thề? Ngốc mới thề.

Bàng Thống mặt mày hớn hở:“Ta biết lão Bát là người tốt, sẽ thành toàn cho ca ca ta. Hảo đệ đệ, đệ thành toàn cho ta, ca ca sẽ báo đáp cho đệ!”

Được, báo đáp ta, ngươi chờkhóc đi! Trước tiên trở về đả thông ý nghĩ của Tôn Thượng Hương, sau đónghĩ cách đối phó đám người này. Ta còn chưa mở miệng nói về, Quách Giađã kéo Bàng Thống đứng lên: “Đệ hài lòng chưa? Còn không mau đi trảtiền. Đồ ta cũng đã bảo bọn chúng chuẩn bị xong, thời gian không cònnhiều, phải đi thôi.”

Ta vẻ mặt nghi ngờ, đám người kia chơi trò gì vậy? Cam Ninh cười cười, túm lấy ta nói: “Tử Vân đinào, đi chúc mừng hỉ sự!”

Ta giật mình, ngồi xuống nói: “Các huynh làm trò gì vậy? Ta còn chưa đồng ý, hỉ cái gì mà hỉ?”

Mọi người nhìn ta cười lớn,Thái Sử Từ cười cười kéo ta đứng lên: “Không phải chúc mừng Sĩ Nguyên,có chúc cũng không đơn giản như vậy. Chúng ta đi chúc mừng Thanh Antướng quân. Lần này huynh ấy từ Liêu Tây trở về, lập công không nói, còn mang về một phu nhân rất xinh đẹp.”

“Cao Thanh An? A, vậy nên đi.”

Cam Ninh chỉ chỉ Bàng Thốngđang trả tiền nói: “Tam ca nói, dù sao Sĩ Nguyên có chuyện cầu đệ, đểhắn tiêu pha nhiều một chút. Chúng ta đặt chỗ này một bàn tiệc để chúcmừng Thanh An tướng quân. Đại ca, Nhị ca đã chờ ở đó.”

“Được. Ý, Tứ ca đâu? Lần này về không thấy huynh ấy.”

Quách Gia vừa đi vừa nóichuyện: “Đi Trường An rồi. Chủ công bảo hắn làm đại diện nghênh đón MãĐằng. Chung Do ở đó làm rất phô trương, chỗ chủ công cũng phải ra vẻ một chút.”

“Mã Đằng? Hắn đồng ý gia nhập rồi sao? Là một mình hay cả nhà? Quân đội thì sao?”

Quách Gia lắc đầu: “Nghe nóilà cả nhà. Quân đội thì không biết, chủ công hình như chưa quyết định.Lương châu vẫn còn Hàn Toại, xung quanh hắn vẫn còn mười thế lực lớnnhỏ, cộng lại cũng không thể coi thường. Phải có người trông chừng bọnchúng.”

Ta bĩu môi, không nói gì nữa, theo bọn họ tới nhà Cao Thuận.

Còn chưa vào qua cửa lớn đãnghe thấy tiếng Điển Vi cười. Ta không ngăn được bĩu môi. Nói thật, đạica này tưởng như thô lậu, nhưng nội tâm rất tốt, chưa bao giờ ép buộcta, nhưng chuyện gì hắn cũng có phần. Như vừa rồi chẳng hạn, hắn khôngtới tửu lâu, nhưng ta chạy tới trốn ở chỗ Hứa Chử, chỉ có hắn biết.Không phải hắn mật báo, Thái Sử Từ sao có thể “đúng lúc” gặp được ta?

Vào tới nhà Cao Thuận, tanhanh chóng thay một bộ mặt tươi cười mừng rỡ. Cao Thuận đang cùng ĐiểnVi, Trương Liêu khách sáo, thấy chúng ta vào vội ra đón: “Cảm ơn.”

Quách Gia cười nói: “Thanh An còn khách sáo với chúng tôi cái gì? Hỉ sự, cũng nên đến chúc mừng. Tôinghe nói, tẩu phu nhân xinh đẹp như hoa, hiền thục ôn lương.”

Cao Thuận cười cười đưa chúng ta vào phòng khách: “Cũng là ông trời cho ta phúc khí.”

Bên này khách sáo, thức ăn ởtửu lâu cũng đã đưa tới. Cao Thuận vội vàng mời mọi người vào chỗ, lạiđặc biệt nói với ta: “Gần hai năm không gặp, ngươi có khỏe không!”

Ta cười: “Trước mắt rất khỏe. Chúc mừng Cao đại ca.”

Tiệc ăn hết một nửa, mọingười ồn ào đòi tân nương tử ra gặp khách mời rượu. Cao Thuận cũng caohứng, cho người nhà đi mời phu nhân tới, nói đây toàn là huynh đệ, không cần tránh mặt. Chúng ta đều nghển cổ chờ xem mỹ nữ.

Không bao lâu sau, tiếng hoàn bội leng keng, một cô nương thanh tao mỹ lệ bước vào. Nàng ngượng nghịu bước tới bên bàn tiệc nâng rượu mời. Tất cả mọi người đều cười cười nói mấy lời may mắn, ca ngợi, ngoại trừ ta. Không phải ta không tò mò, màlà trong nháy mắt nàng bước vào, ta đã hôn mê rồi.

Đợi nàng tới chiếu của ta,nâng chung kính rượu, ngẩng đầu, chung rượu trong tay “đang” một tiếngrơi trên mặt đất, mặt không còn huyết sắc, lúng túng nửa ngày, cuối cùng che mặt bật khóc, chạy về phía sau hậu đường. Vẻ mặt ta đờ đẫn, ngồi ởđó không có cảm giác.

Tình huống quỷ dị trước mắtkhiến tất cả mọi người choáng váng, qua một hồi thật lâu, Trương Liêuchạy tới trước mặt ta: “Tử Vân, rốt cuôc là sao vậy?”

Quách Gia vội vàng cười nóivới Cao Thuận: “Tử Vân bị chúng ta chỉnh đốn một hồi, có chút thất lễ.Tử Vân, sao ngươi lại đắc tội với tân phu nhân vậy? Hay là nhìn thấy mỹnhân mất hồn rồi? Còn không tạ lỗi với Thanh An tướng quân?”

Ta nghiêng ngả đứng lên, sắcmặt tái nhợt, cả người rét run, cố gắng nặn ra nụ cười mà không nổi,bước lên vài bước, nhìn Cao Thuận run run nửa ngày vẫn không nói nổi ralời.

Thấy ta khác thường như vậy, Cao Thuận cũng kịp phản ứng: “Tử Vân, bị bệnh sao? Hay là…”

Ta lẩm bẩm nói: “Cao đại ca, huynh gặp đại họa rồi.”

Nhìn trước mặt một loạt khuôn mặt phóng đại, ta bùm một phát, ngồi thụp xuống đất, bật khóc. Lần nàykhiến mọi người đã hốt hoảng càng thêm giật mình. Quách Gia nghĩ tới sựkhác thường của ta đối với Bàng Thống, hắn cau chặt mày, ngồi đối diệnvới ta: “Nói đi, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”

Hung hăng quệt nước mắt, nếuchuyện đã tới mức này, một mình ta không gánh nổi nữa: “Ta vốn định tựmình giải quyết chuyện này, nhưng đã tới bước này, đành lôi mọi ngườicùng xuống nước vậy.”

Quách Gia đứng dậy đưa tay đỡ ta: “Về nhà từ từ nói. Ta đã cảm thấy không đúng rồi mà.”

Ta đẩy tay hắn ra: “Thanh Anhuynh nhất định phải biết chuyện này. Cho dù không có chuyện của chúngta, huynh ấy cũng không thể thoát được can hệ.”

Quách Gia im lặng, thở dàingồi xuống. Những người khác, bao gồm cả Cao Thuận đều trầm mặc đợi tanói ra chuyện kinh thiên. Ta bình ổn lại tâm trạng, nhìn Cao Thuận gằntừng chữ: “Cao đại ca, phu nhân của huynh họ Tôn tên Nguyệt.”

Cao Thuận vẻ mặt âm trầm: “Nàng nói tên nàng là Thượng Nguyệt Nhi.”

Ta nhìn Bàng Thống sắc mặtkhông tốt nói: “Thượng Hương cô nương cũng họ Tôn, tây đầy đủ là TônNhân, tự là Thượng Hương.”

Bàng Thống “Bùm” một tiếng, cũng ngồi sụp xuống đất, sắc mặt tái nhợt.

Nếu đã nói ra, ta liền nóinốt: “Tôn Nguyệt là đường muội của Bá Phù, trong nhà có chút rắc rối, bị Tôn Thượng Hương kéo ra ngoài… giải sầu. Tóm lại, hai vị cô nương nàychạy khỏi Giang Đông, muốn tới Vô Ưu sơn trang của ta, ở Hữu Bắc Bìnhgặp phải loạn phỉ. Trong lúc hỗn loạn, hai người thất lạc, Thượng Hươngcó chút võ nghệ bảo vệ mình nên chạy thoát. Nàng không tìm được Nguyệtcô nương, liền tới sơn trang. Nửa tháng sau, ta nhận được tin gấp từ sơn trang, mới từ Kinh châu trở về.”

Cao Thuận ánh mắt đờ đẫn trởvề chỗ ngồi, các huynh trưởng dùng ánh mắt đồng tình, bất đắc dĩ, kinhngạc nhìn hắn và Bàng Thống. Một hồi lâu sau, Quách Gia hét lên với ta:“Chuyện lớn như vậy, ngươi lại gạt mọi người? Cái gì mà biểu muội bà con xa, cái gì mà tính tình không tốt, ngươi, ngươi không để đám huynhtrưởng chúng ta trong mắt sao?”

Thái Sử Từ lại gần kéo ta,nhìn Quách Gia nói: “Không trách Tử Vân được, hắn không muốn chúng ta để tâm. Hắn đã nói nhiều lần, không cho Sĩ Nguyên và Thượng Hương kếtgiao, là chúng ta hiểu nhầm hắn.”

Ta ôm đầu nói: “Nếu khôngphải Tôn Thượng Hương kiên trì đợi tung tích Nguyệt cô nương mới chịuđi, ta đã sớm đuổi người về Giang Đông rồi. Ta thật sự không muốn kéocác huynh vào, dù sao thân phận nàng quá đặc biệt, ta phải đảm bảo choan toàn của nàng. Vừa rồi ta còn quyết định, nói dối Tôn Nguyệt xuấthiện ở Kinh châu, lừa nàng đi, nhưng hiện tại, ta thật không biết nênlàm gì bây giờ.”

Cao Thuận đứng ngây nửa ngày, lúc này mới nói ra lời nói: “Tôn Nguyệt, Thượng Nguyệt. Chẳng thể trách ban đầu nàng không đồng ý.”

Ta trừng mắt, người ta khôngđồng ý, ngươi lại ép người ta. Nhưng mà, oán trách muốn thốt ra lại thuvề, chuyện này cũng không thể trách hắn. Chúng ta cứ đần người nhưvậymột lúc lâu, Trương Liêu mới nói: “Nhưng bây giờ người đã là phu nhân của Cao Thanh An, việc này làm thế nào?”

Quách Gia đã hồi phục tinhthần, nhìn ánh mắt vắng vẻ của Bàng Thống nói: “Theo Tử Vân nói, trướchết lừa Tôn Thượng Hương trở về rồi tính tiếp. Còn nữa, đưa Tôn ThượngHương đi rồi, Thanh An phải bẩm báo chuyện này với chủ công, tuy rằngTôn Nguyệt là đường muội của Tôn Sách, cũng không thể gạt người. Về phần Tôn Nguyệt, cũng dễ thôi, dù sao người ngoài đều biết Thanh An là ânnhân cứu mạng của nàng, nàng gả cho ân nhân là chuyện thiên kinh địanghĩa. Bản thân nàng không để lộ ra thân phận, người Giang Đông cũngkhông thể nói chúng ta không phải.”

Ta rên rỉ: “Nhưng mà, ta vẫnphải nói chân tướng với Tôn Thượng Hương, dù sao Tôn Nguyệt không bịnguy hiểm tới tính mạng, nàng có thể trở về. Tránh ngày sau nàng tráchta lừa nàng, tính tình của nàng ta chịu cũng đủ rồi.”

Quách Gia lắc đầu: “Chuyện này, chỉ cần đệ đảm bảo nàng sau khi nghe chuyện sẽ trở về, vậy cứ theo ý đệ.”

Điển Vi lại gần hỏi: “Vậy các ngươi chuẩn bị gạt chủ công chuyện Tôn Thượng Hương?”

Quách Gia nghĩ: “Không, sẽnói cho chủ công biết, nhưng sau khi đưa người đi mới nói. Ta nghĩ, chủcông cũng có thể hiểu chúng ta dụng tâm lương khổ.”

Ta cười khổ: “Đại ca, ThượngHương chính là em ruột Bá Phù, nếu chủ công có ý tưởng gì với nàng,chẳng hạn như bắt người làm con tin, ta có lỗi với Bá Phù không nói,theo tính của Bá Phù, rất có thể sẽ phát binh…”

Quách Gia ngắt lời ta: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Chủ công còn biết rõ lợi hại trong chuyện này hơnchúng ta. Ta không nói ngay cho chủ công, bởi vì chủ công không biết tốt hơn. Nếu Tôn Thượng Hương và Tôn Nguyệt gặp nguy hiểm ở chỗ chúng ta,chủ công căn bản không biết, Giang Đông nếu thật muốn so đo, chúng ta có thể nói lý.”

Mặt ta nóng lên, sao ta lạikhông nghĩ tới chuyện này: “Tam ca nói rất đúng, là ta nghĩ không chuđáo. Lần này ta về sẽ thuyết phục Tôn Thượng Hương đi. Cao đại ca, huynh cũng vào an ủi Tôn Nguyệt đi! Nếu nàng muốn đi, huynh…Ôi.”

Sau đó, Thái Sử Từ cùng CamNinh đưa Bàng Thống thống khổ vạn phần tiễn về nhà, ta cũng mang vẻ mặtđau khổ trở về. Về tới nhà, ta nói với Tôn Thượng Hương đã tìm được TônNguyệt, nàng vui vẻ nhảy dựng lên. Nhưng nghe Tôn Nguyệt đã trở thànhCao phu nhân, sắc mặt cũng biến đổi, liền tới nhà Cao Thuận. Tỷ muội bọn họ ở trong nhà tâm sự, ta ở ngoài vội vã muốn chết, Cao Thuận ở cạnhta, thần sắc không còn thống khổ như vừa rồi.

Nhìn biểu tình nghi ngờ của ta, Cao Thuận cười nói: “Nguyệt nhi không đi, nàng là phu nhân của ta.”

Ta cười khổ, đây là chuyệntrong dự đoán: “Cao đại ca, huynh thế nào lại cứu được Nguyệt cô nươngrồi khiến nàng gả cho huynh?”

Cao Thuận nghĩ một chút rồicười: “Phải cảm ơn Hề Tập, người này là thân tín của Viên Hi, quân tatiến đến Yên Kinh, hắn tập hợp Viên quân ở Hữu Bắc Bình thừa cơ hànhđộng, Nguyệt nhi là bị hắp cướp.”

“Ồ,Hề Tậpchính là đầu mục bọn cướp phỉ sao. Bọn chúng muốn bắc thượng về với chủ?”

“Đúng vậy. Ta dẫn quân về trước, trên đường gặp phải liền giết. Nguyệt nhi bị lôi theo hắn, được ta cứu.”

“Đơn giản như vậy? Cao đại ca, huynh đúng là quý chữ như vàng.” Ta thở dài. Cao Thuận cười mà không nói.

Hai tỉ muội này gặp nhau lúcban ngày, tới tối ta mới tới đón, các nàng vẫn không muốn xa nhau. Vềtới nhà, Tôn Thượng Hương mới kể lại cho ta tường tận chuyện Tôn Nguyệtđược cứu. Thật sự phải cảm tạ Viên Hy đã chết. Người này có chút khônvặt, văn võ không bằng Viên Đàm, được sủng ái không bằng Viên Thượng,cho nên không hề có hứng thú tranh giành quyền thừa kế, lúc đi U châulại để vợ lại nhà, biểu thị mình không hề có ý tranh đấu cùng huynh đệ.Nghiệp thành bị phá, Viên Đàm bị giết, Viên Thượng chạy trốn tới YênKinh, nhưng Tào quân cũng đuổi theo mà tới. Viên Hy biết mình không cókhả năng chống cự, dứt khoát không chống cự nữa, thuyết phục Viên Thượng chạy tới Liêu Tây, muốn mượn Ô Hoàn để giữ mạng. Viên Thượng cùng ĐạpĐốn không chịu được yên tĩnh, liên tục phát động tấn công U châu, muốnđoạt lại đất đai, hành vi này hoàn toàn chọc giận Tào quân, rốt cục nhận lấy họa sát thân.

Hề Tập đã ở bên Viên Hy mườinăm, là tùy tùng từ nhỏ, đối với chủ tử trung thành không có hai lòng.Cho nên, sau khi Viên Hy chạy, hắn tập hợp những người trung thành vớiViên gia lại, chiếm cứ khu rừng bên ngoài Hữu Bắc Bình, Tào quân vài lần tiêu diệt hắn đều trốn được. Lần này Tào quân đồng loạt phát binh đánhLiêu Tây, Hề Tậpmuốn về với chủ, bởi vậy huyết tẩy thôn trang lôi theomột phần dân chúng bắc thượng. Vẻ đẹp và khí chất cao quý của Tôn Nguyệt bị hắn vừa liếc mắt đã hợp ý, biết Viên gia huynh đệ đều là sắc quỷ,mắng nhiếc đám thuộc hạ muốn động thủ, mang theo nàng bắc thượng, muốnhiến cho chủ tử. Cũng khổ cho hắn có ý nghĩ này, mới giúp Tôn Nguyệttránh được bi kịch tự sát để khỏi chịu nhục.

Tào Tháo sau khi giết Đạp Đốn đánh bại liên quân ở tái ngoại, chiếm được Liễu thành, đại quân phảichờ Tào Tháo sắp xếp xong công việc ở Liêu Tây, Cao Thuận vâng mệnh đưaHãm Trận doanh về trước, trên đường đi gặp Hề Tập, tất nhiên một têncũng không để lại. Giữa loạn quân chém giết, vận mệnh một nữ tử yếunhược như Tôn Nguyệt có thể đoán được. Theo Tôn Nguyệt nói, lúc nàng tìm cơ hội chạy trốn, mắt thấy cây đại đao sắp chém xuống đầu mình, đượcCao Thuận cứu. Bất kể sự thật thế nào, tóm lại chính là chuyện xưa anhhùng cứu mỹ nhân.

Cao Thuận vừa nhìn đã thíchTôn Nguyệt, biết nàng không phải nữ tử nhà bình thường, liền đích thânhỏi thăm. Đại danh Cao Thuận ở Giang Đông đến trẻ con còn sợ, huống chilà Tôn Nguyệt? Sao dám nói thân phận của mình, đành lừa hắn nói mình họThượng, bị tặc tử bắt cóc, đã mất người nhà. Cao Thuận coi trọng nàng,lập tức quyết định đem nữ tử “bơ vơ” này về Nghiệp thành, nói năng nhẹnhàng, đối đãi rất tốt với Tôn Nguyệt. Tôn Nguyệt ban đầu không muốn,sau đó thấy Cao Thuận cũng không phải ác ma trong truyền thuyết, ngượclại là một quân tử ôn tồn lễ độ (ta vô cùng hoài nghi), lâu dần nghĩviệc đã đến nước này, cũng khó về nhà, liền ngượng nghịu đồng ý. Đươngnhiên, Tôn Thượng Hương đối với chuyện này không hài lòng lắm, nàng hung hãn nhìn ta nói: “Nguyệt tỉ tỉ là bị ngươi hại khổ.” Ta chỉ biết cườikhổ không thể nói.

Chú thích:

* Thực sắc: ý nói chuyện ăn uống và mê sắc đẹp là bản tính của con người.