Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa

Chương 431





Nhảy hố truyện: Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa (full)


Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!



Chương 530: Chiếc nhẫn trên tay em đâu?


Mục Cảnh Thiên cũng nhìn Lăng Tiêu Vân, mặc dù trên mặt không chút cảm xúc, nhưng vẫn lên tiếng: “Cảm ơn!”


Lăng Tiêu Vân bước ngang anh, khi vừa chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh, như đột nhiên nhớ đến chuyện gì: “Đúng rồi Cảnh Thiên, đêm đó anh gọi điện thoại cho em, có phải có chuyện gì không?”


Một câu nói, khiến cho tất cả mọi người đều ngây người.


Rất rõ ràng, câu nói này, Lăng


Tiêu Vân chính là nói cho Hạ Tử Hy nghe.


Hạ Tử Hy đứng im một bên không động đậy, cũng không có bất kỳ biểu cảm dư thừa nào, bất kỳ ai cũng không nhận ra được giờ phút này cô đang suy nghĩ gì trong đầu.


Ánh mắt Mục Cảnh Thiên liếc nhìn về phía Hạ Tử Hy, sau đó nhìn sang Lăng Tiêu Vân nói: “Đúng vậy, anh có chuyện muốn hỏi em!”


“Vậy, chúng ta ra ngoài nói chuyện?” Lăng Tiêu Vân nhướng


mày hỏi, sau đó nhìn sang Hạ Tử Hy: “Hạ tiểu thư, sẽ không để ý đúng không?”


Nghe đến đây, khóe môi Hạ Tử Hy nhếch lên nụ cười: “Tất nhiên!”


Nghe đến đây, khóe môi Hạ Tử Hy nhếch lên nụ cười: “Tất nhiên!”


Lăng Tiêu Vân liếc mắt nhìn cô, sau đó xoay người bước ra ngoài,


Lúc này, Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy nói: “Anh ra ngoài một lát!”


Hạ Tử Hy gật đầu.


Tại đây có hình ảnh




chapter content






Mục Cảnh Thiên cũng nhìn cô, suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Sắc


mặt em không được tốt, làm sao vậy, bệnh vẫn chưa khỏi hẳn sao?”


Nhắc đến chuyện này, ánh mắt Lăng Tiêu Vân có chút hoảng loạn, sau đó tùy tiện nói: “Tạm ổn rồi!”


“Thời gian này không thường gặp được em, đến cả cũng không thấy em đến công ty!”


“Đúng vậy, em vẫn luôn ờ nhà tịnh dưỡng, thật ngại quá, em không có ý định quay trở lại làm việc!” Lăng Tiêu Vân nói.


Nhắc đến chuyện này, Mục Cảnh Thiên gật đầu, quả thật, ý của túy ông không nằm trong rượu, anh cũng không hề muốn cô quay trở lại làm việc.


Đôi mắt thâm sâu liếc nhìn về phía bàn tay cô, trên đó, như thiếu thứ gì.


Chân mày nhíu chặt như đang suy nghĩ, con người cũng trờ nên âm u hơn một chút.


“Chiếc nhẫn trên tay em đâu?” anh đột nhiên lên tiếng, giọng nói đã có phần nào lạnh nhạt hơn vừa rồi.