Lấy Hôn Nhân Làm Mồi Nhử

Chương 35: Ly hôn đi



Lâm Hi Vũ gọi điện thoại cho Lâm Hi Càn nhờ anh ta giúp đỡ, Lâm Hi Càn cũng không hỏi nhiều liền đáp ứng tiện thể hẹn thời gian gặp mặt. Sau khi nghe Lâm Hi Vũ nói xong những nghi vấn trong lòng, Lâm Hi Càn càng cảm thấy anh ta nên giúp cô làm rõ chuyện này.

Mấy ngày sau Lâm Hi Càn gọi điện tới, nói cho Lâm Hi Vũ biết anh ta đã giúp cô đặt lịch hẹn trước. Lâm Hi Vũ cúp điện thoại, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên nhờ Đỗ Nhược Đình giúp cô hóa trang. Đỗ Nhược Đình không những biết trang điểm, mà còn rất giỏi hóa trang thành các minh tinh nổi tiếng.

“Sao đột nhiên cô cô lại muốn trang điểm?” Đỗ Nhược Đình hỏi cô.

“Bỗng nhiên nổi hứng muốn thử.” Lâm Hi Vũ đưa ảnh Viên Mỹ Di cho cô nhìn, “Cô có thể trang điểm cho tôi giống nữ diễn viên này không?”

Đỗ Nhược Đình nhìn ảnh Viên Mỹ Di rồi lại nhìn Lâm Hi Vũ, “Sao tôi cảm thấy cô cô có nét giống tiểu minh tinh này nhỉ?”

Lâm Hi Vũ cười nói: “Tôi cũng thấy thế, cơ mà tôi thấy cô ấy xinh đẹp hơn tôi nhiều. Cô thử trang điểm cho tôi giống cô ấy xem tôi có đẹp hơn chút nào không.”

Đỗ Nhược Đình không nghĩ nhiều liền sảng khoái đáp ứng, “Vậy để tôi thử, nhưng mà không hài lòng thì chớ có trách tôi đấy.”

“Không trách, không trách.”

Trang điểm xong cả hai người đều sững sờ, không nói giống nhau như đúc nhưng ít nhất cũng giống đến bảy tám phần. Đỗ Nhược Đình giúp Lâm Hi Vũ kẻ đuôi mắt sắc sảo, chuốt mi thanh mảnh, lại đánh thêm phần bọng mắt khiến đôi mắt to tròn của cô thêm phần nổi bật. Không phải người đặc biệt quen thuộc với Viên Mỹ Di thì không ai có thể nhận ra được, nói không chừng Lâm Hi Vũ có thể mang lớp trang điểm này ra ngoài giả mạo cũng được ấy chứ.

Đỗ Nhược Đình không khỏi tự cảm thán: “Rất giống, thật sự rất giống, tôi chính là nghệ nhân makeup điêu luyện nha.”

Lâm Hi Vũ nhìn mình trong gương không khỏi hoảng hốt, nghe Đỗ Nhược Đình nói xong liền hoàn hồn, mỉm cười: “Cảm ơn cô nha, Nhược Đình. Kiểu makeup này tôi rất thích, hôm nào tôi mời cô ăn cơm nhá.”

Sau khi tan làm, Lâm Hi Vũ lên xe của Lâm Hi Càn, cô hỏi: “Nhìn em có phải rất giống với nữ diễn viên kia không?”

Lâm Hi Càn nhìn một cái, nói: “Là rất giống.” Lâm Hi Vũ gật đầu hài lòng.

Lâm Hi Càn đưa cô đến bệnh viện tư nhân mà lúc trước Lục Quân Đình đưa cô tới làm phẫu thuật sinh non. Lâm Hi Vũ nhờ Lâm Hi Càn hẹn trước bác sĩ phụ trách phẫu thuật cho cô trước kia.

Lúc đi vào cửa bệnh viện, Lâm Hi Vũ có chút do dự, nhưng cô lập tức bác bỏ. Đã đến nơi rồi, đi thử một chút cũng tốt, cho mình một lời giải thích cũng cho Lục Quân Đình một câu trả lời thỏa đáng, chứ để mãi trong lòng cũng không tốt.

Lâm Hi Vũ điều chỉnh hô hấp, đẩy cửa xe bước xuống. Vì là bệnh viện tư nhân nên người đến cũng không nhiều, Lâm Hi Vũ đeo kính râm cùng khẩu trang, phong cách ăn mặc bắt chước Viên Mỹ Di. Lúc đi ngang qua đám đông có mấy người nhìn cô ra vẻ dò xét, có lẽ đang phán đoán xem cô có phải là tiểu minh tinh nào không.

Lâm Hi Vũ đẩy cửa phòng bác sĩ ra, là một nữ bác sĩ khoảng bốn mươi tuổi, tóc ngắn uốn xoăn. Lâm Hi Vũ ngồi xuống đối diện, bác sĩ hỏi chung chung: “Tên, tuổi tác.”

“Viên Mỹ Di, 21 tuổi.”

Bác sĩ nghe nói như thế liền ngẩng đầu nhìn cô, Lâm Hi Vũ tháo kính râm cùng khẩu trang xuống. Quả nhiên ánh mắt của bác sĩ dừng trên mặt cô mấy giây, cuối cùng mới hỏi: “Nơi nào không thoải mái?”

“Tôi đến làm phẫu thuật sinh non, là Lục Quân Đình giới thiệu tôi đến. Anh ấy không gọi cho cô sao?”

Bác sĩ nghe đến tên Lục Quân Đình, kinh ngạc nhìn cô, “Lục tiên sinh giới thiệu cô đến? Ngài ấy không gọi trước cho tôi.”

Thái độ của bác sĩ rõ ràng thay đổi, từ thái độ lãnh đạm dần chuyển thành kinh ngạc đến hiện tại là hoảng sợ.

“Anh ấy nói với tôi cô làm việc này rất chuyên nghiệp nên để tôi tới tìm cô.”

Không biết bác sĩ đột nhiên nghĩ tới cái gì, suy nghĩ một chút nói: “Cô ngồi đây một lúc nhé, tôi có bệnh nhân. Tôi qua kiểm tra một chút rồi quay lại.”

“Đừng đi lâu quá, tôi không có nhiều thời gian đâu.”

“Được, được, chờ một chút.”

Bác sĩ vội vội vàng vàng ra ngoài, Lâm Hi Vũ gửi tin nhắn cho Lâm Hi Càn. Một lúc sau, Lâm Hi Càn mới trả lời: “Không cần chờ, ra đi.”

Lâm Hi Vũ ra khỏi phòng văn phòng rồi lên xe, Lâm Hi Càn đưa bản ghi âm cho cô, nói: “Sau khi cô ta ra ngoài, thật sự có liên lạc với Lục Quân Đình. Em nghe trước đi.”

Trong ghi âm chỉ có giọng vị bác sĩ kia, cô ta nói: “Lục tiên sinh, Viên tiểu thư đến đây, nói là ngài giới thiệu cô ấy tới làm phẫu thuật sinh non. Tôi không thấy ngài gọi điện trước, nên không biết tình huống như thế nào.”

Bác sĩ ngập ngừng trong chốc lát, không biết bên kia điện thoại nói gì, chỉ thấy bác sĩ nói lại: “Vậy bây giờ xử lý vị Viên tiểu thư này thế nào, vẫn như lần trước báo với Lâm tiểu thư là cô ấy không thích hợp làm phẫu thuật sao?”

Sau đó bác sĩ kia còn nói thêm mấy câu, nhưng Lâm Hi Vũ cảm thấy không cần thiết nữa. Lúc đầu cô còn chuẩn bị nhiều thứ để khai thác thông tin từ bác sĩ, nhưng bây giờ xem ra hoàn toàn không cần thiết, với cô nghe được câu này là đủ. Lâm Hi Vũ tắt đoạn ghi âm đi, trái tim chìm xuống đáy vực.

Sau một hồi im lặng, cô gửi đoạn ghi âm này vào điện thoại mình, nhìn Lâm Hi Càn nói: “Đi thôi, đưa em về trước.”

Lúc Lục Quân Đình nhận điện thoại từ bác sĩ gọi tới cũng rất nghi hoặc, Viên Mỹ Di muốn làm phẫu thuật sinh non thì liên quan gì đến anh, mà vấn đề là làm sao cô ta biết mối quan hệ giữa anh và bác sĩ Giang được.

Anh biết Viên Mỹ Di là ai, cô ta là diễn viên mới nổi dưới trướng Tuệ Lệ. Phó tổng của Công ty giải trí Tuệ Lệ là Dương Tuệ, cô ta từng có ý định nhét người cho anh. Nữ diễn viên này có thể tiếp cận anh hơn phân nửa là do Dương Tuệ đứng sau giúp một tay, chỉ là tiểu minh tinh này có dáng dấp giống Lâm Hi Vũ đến mấy phần. Dương Tuệ từng gặp Lâm Hi Vũ ở Hội giao lưu văn hóa nên không biết lúc đó cô ta có nhìn ra cái gì không mà tìm ra một người na ná Lâm Hi Vũ đưa tới. Nhưng cô ta lại không biết hành động ngu xuẩn này trực tiếp chạm đến vảy rồng của anh, chỉ cần mấy cuộc điện thoại thì từ nay về sau trên màn hình sẽ không bao giờ có thể thấy nữ diễn viên đó xuất hiện. Dương Tuệ cũng không cách nào xoay chuyển tình hình, dù nhiều năm lăn lộn ở An Thành như vậy chỉ sợ là cũng vô dụng.

Lục Quân Đình tựa lưng vào ghế trầm ngâm, anh mới gặp nữ diễn viên kia một lần, theo lý mà nói thì làm sao cô ta biết được anh và bác sĩ Giang có quen biết. Lục Quân Đình đột nhiên có một dự cảm xấu, để chứng minh dự cảm của mình có chính xác hay không mà một người luôn đúng giờ như Lục Quân Đình hôm nay tan sở trước nửa tiếng.

Về đến nhà, thấy bảo mẫu đang bế Quai Bảo chơi đùa. Lục Quân Đình liếc mắt không thấy Lâm Hi Vũ, hỏi: “Lục phu nhân đâu?”

“Phu nhân trên lầu.”

Bình thường lúc cô đi làm về đều sẽ chơi cùng con trai, sao hôm nay lại ở trên lầu? Loại dự cảm xấu kia càng lúc càng phát ra mãnh liệt. Lục Quân Đình lên lầu đẩy cửa phòng ra, quả nhiên thấy Lâm Hi Vũ ngồi ở mép giường, sống lưng thẳng tắp, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết đang nghĩ cái gì.

Vừa nhìn thấy cô, loại dự cảm xấu kia nhanh chóng chuyển thành trạng thái bất an. Lục Quân Đình điều chỉnh hô hấp, giả bộ tự nhiên, hỏi: “Sao lại ngồi đây? Em không xuống chơi cùng Quai Bảo à?”

Lâm Hi Vũ chậm rãi quay đầu nhìn anh, cô nhớ rõ lần trước hỏi anh mấy chuyện liên quan đến thuốc tránh thai và bệnh viện, lúc đó vẻ mặt anh rất bằng phẳng, thậm chí còn có vẻ phẫn nộ như kiểu bản thân chịu oan uổng. Một người làm sao có thể diễn kịch tốt đến như thế?

Mặc kệ bên ngoài nói Lục Quân Đình một bụng tâm kế, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng Lâm Hi Vũ chỉ cần Lục Quân Đình làm tròn trách nhiệm của người cha là được. Anh tôn trọng cô, cũng rất quan tâm đến Quai Bảo, là một người chồng, người cha đủ tiêu chuẩn. Vì thế nên dù không có tình cảm với anh nhưng cô lựa chọn tin tưởng, nguyện ý cùng anh chung sống thật tốt.

Nhưng bây giờ, sự thật lại vả mặt cô, nói cho cô biết người đàn ông này không hề tôn trọng cô như cô tưởng, hắn chỉ đùa bỡn cô, lừa gạt cô mà thôi.

Từ lúc hai người kết hôn đến nay, dù không yêu đương như những cặp vợ chồng bình thường, nhưng cuộc sống rất hòa hợp. Thậm chí thỉnh thoảng anh còn thể hiện dáng vẻ cưng chiều cô, lại vì có con nhỏ nên khắp nơi trong nhà đều có hơi ấm của gia đình. Cảnh một nhà ba người chung sống hòa thuận lại hiện rõ mồn một trước mắt cô khiến cô vừa đau lòng vừa phẫn nộ.

Trên đường trở về, Lâm Hi Vũ suy nghĩ thật lâu, nếu Lục Quân Đình thật sự lừa gạt cô thì cô có thể vì đứa nhỏ mà thương lượng không? Nhớ lại những ngày tháng cả nhà chung sống hòa thuận, còn có những khoảnh khắc ngọt ngào mà chấp nhận lời xin lỗi của anh thì có thể tiếp tục cuộc sống gia đình như cũ được hay không? Nhưng cuối cùng Lâm Hi Vũ phát hiện cô không cách nào tha thứ nổi, cô không thể kiềm chế được nỗi thất vọng cùng sự tức giận khi biết mình bị đùa cợt và lừa dối.

Lúc này Lục Quân Đình phát hiện ánh mắt cô nhìn mình hoàn toàn khác với dĩ vãng. Ngày thường lúc cô nhìn anh đều ngại ngùng né tránh, thậm chí còn có chút sợ sệt. Khác hoàn toàn với lúc này, cô nhìn thẳng vào anh, đáy mắt không có lấy một chút cảm xúc, đôi mắt trống rỗng khiến người ta lạnh sống lưng.

“Làm sao vậy? Sao em lại nhìn anh như thế?” Anh vẫn giữ bình tĩnh hỏi cô.

Lâm Hi Vũ mở khóa màn hình di động rồi bật đoạn ghi âm kia cho anh nghe. Ánh mắt cô một mực quan sát vẻ mặt anh, phải nói người đàn ông này thật sự là thâm tàng bất lộ, nghe xong đoạn ghi âm vẻ mặt cũng không có gì thay đổi.

“Hôm nay em đến bệnh viện tìm gặp vị bác sĩ lúc trước làm phẫu thuật sinh non cho em. Em nói với cô ta em là Viên Mỹ Di. Lúc ấy em hóa trang, lại có dáng vẻ giống Viên Mỹ Di nên cô ta liền tin. Sau đó em nói được Lục tiên sinh giới thiệu đến, vì để xác định nên cô ta liền gọi cho anh, không ngờ lại vô tình nói ra sự tình lúc trước được anh giao phó để lừa gạt em. Anh Quân Đình, chuyện đến nước này rồi, anh cũng không cần gạt em nữa. Anh nói thật cho em biết, có đúng là anh cố ý thông đồng với bác sĩ Giang lừa em không? “

Giọng điệu Lâm Hi Vũ rất bình tĩnh, giống như không phải đang chất vấn anh, mà giống như hàng ngày cùng anh tán gẫu.

Lâm Hi Vũ nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt. Lần này anh sẽ nói gì đây, sẽ sống chết không chịu thừa nhận hay thậm chí trực tiếp phủ nhận cuộc điện thoại vừa rồi không liên quan đến mình.

Vẻ mặt của Lục Quân Đình không mấy thay đổi, anh bình tĩnh nhìn vào ánh mắt chất vấn của cô, trầm mặc một lúc mới lên tiếng: “Ừ, lúc trước anh đúng là có nói chuyện qua với bác sĩ Giang.”

Thấy anh thoái mái thừa nhận như vậy thật nằm ngoài dự đoán của cô.

Mặc dù trong lòng đã sớm chuẩn bị, nhưng lúc nghe xong những lời này, trái tim vẫn lạnh một nửa. Lâm Hi Vũ lại hỏi: “Là anh lén tráo thuốc tránh thai đúng không?”

“Ừm, là anh.”

Anh thừa nhận rất kiên quyết, giống như lần trước đối diện với sự chất vấn của cô, anh vẫn một bộ dáng quang minh lẫm liệt. Toàn bộ quá trình vẻ mặt đều bình tĩnh không gợn sóng. Không biết là anh giấu mình quá kĩ hay là căn bản anh không coi chuyện lừa gạt cô ra gì, chẳng đáng để anh quan tâm?

Hai tay Lâm Hi Vũ buông thõng bên hông vô thức siết chặt, sau đó cô hỏi anh: “Lần em uống say, là anh cố ý không dùng bao đúng không? Em đã hỏi khách sạn kia, tất cả các phòng trong khách sạn đều chuẩn bị đầy đủ áo mưa, rõ ràng có thể đụng tay đến nhưng anh lại cố ý không mang. Anh muốn làm em mang thai, đúng không?”

Anh gật đầu, “Anh thừa nhận, lúc ấy đúng là nghĩ như vậy.”

Lâm Hi Vũ cảm thấy trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cỗ tức giận. Hóa ra là anh cố ý, vậy mà cô nghĩ anh vô tội, do mình dụ dỗ anh trước nên chuyện này không trách anh được. Hóa ra chuyện làm cô mang thai là anh có chủ đích.

Lâm Hi Vũ nén giận tiếp tục hỏi anh: “Tại sao, chỉ bởi tôi giống bạn gái cũ của anh? Vì không thể ở cùng chỗ với cô ta nên anh đành tìm một kẻ làm thế thân? Đúng lúc tôi không cha không mẹ, lại ăn nhờ ở đậu nhà anh nên anh cảm thấy tôi là quân cờ rất tốt để điều khiển? Tôi đã nói rõ ràng là tôi không muốn giữ lại đứa bé này nhưng hết lần này đến lần khác anh làm mọi cách để tôi sinh đứa bé ra. Anh dùng đứa bé để tôi không cách nào thoát được sự khống chế của anh?”

Dù Lâm Hi Vũ đã cố kiềm chế nhưng Lục Quân Đình vẫn cảm nhận được lửa giận từ cô. Anh đi lên trước muốn cầm tay cô, nhưng Lâm Hi Vũ lại vung tay ra, cả người lùi về sau mấy bước, giống như đang tránh rắn rết. Động tác giơ tay ra của Lục Quân Đình dừng lại giữa không trung, hành động tránh né của cô vô tình đâm vào tim anh một cái.

Anh chậm rãi bước đến gần cô lần nữa, nói: “Anh thừa nhận lúc đầu thực sự anh muốn giữ đứa bé này, vì để giữ con lại nên anh đã làm một số chuyện khiến em không vui. Nhưng sau khi Quai Bảo ra đời, không phải em cũng rất thích thằng bé sao? Điều này chứng minh hành động lúc đầu của anh là đúng, dù phương thức không đúng.”

“Tôi thích Quai Bảo là vì thằng bé do tôi mang thai mười tháng sinh ra, nhưng chuyện này không đồng nghĩa với việc tôi tán thành cách làm của anh.”

Lâm Hi Vũ thật sự không ngờ Lục Quân Đình lại là người như vậy. Cô không coi chuyện nam nữ hoan ái là chuyện gì to tát, vả lại cũng do cô câu dẫn anh trước nên không mảy may trách anh. Cô thậm chí còn cảm thấy anh Quân Đình đối xử với hai mẹ con cô rất tốt, nhưng bây giờ khi biết rõ chân tướng, cô cảm thấy bản thân mình thật ngu ngốc. Bị người ta lừa dối cũng không hề trách cứ, bị người đùa bỡn trong lòng bàn tay lại còn coi hắn là người tốt.

Lâm Hi Vũ rất thất vọng, thực sự rất thất vọng, thất vọng đến mức chỉ muốn tránh xa anh và chấm dứt mọi chuyện với anh một cách triệt để.

Lâm Hi Vũ lại hỏi: “Vậy anh xem tôi là cái gì? Vì tôi giống bạn gái cũ của anh nên anh biến tôi thành kẻ thay thế, lợi dụng tôi sinh con cho anh, đúng không?”

Cô chưa bao giờ nói chuyện với Lục Quân Đình bằng giọng điệu này, trên người anh có sự uy nghiêm cùng lạnh lùng khiến cô vô ý thức mà e ngại nhưng bây giờ, cô một tiếng lại một tiếng chất vấn không hề khách khí, so với đêm cô uống say chủ động hôn anh còn lớn mật hơn.

Lục Quân Đình nghe vậy có chút tức giận, “Vì cái gì mà em nghĩ anh xem em là công cụ để lợi dụng? Vì cái gì mà nghĩ anh muốn đem em trở thành vật thay thế, cô ta là thứ gì để khiến em trở thành thế thân?”

Lâm Hi Vũ kinh ngạc với những lời anh vừa nói. Không phải kinh ngạc vì anh nói anh không xem cô là thế thân, mà kinh ngạc vì anh gọi bạn gái cũ là “cái thứ gì”, ít nhiều gì thì cô ta cũng từng đi cùng anh mà.

Lục Quân Đình đi về phía cô, bởi vì trên người bao phủ một tầng lửa giận, khiến cho khí tức của anh càng lúc càng khiếp người, “Cô ta là người anh trả tiền để đóng giả làm bạn gái, cho nên cái danh bạn gái cũ chỉ là trên danh nghĩa mà thôi. Ngay từ đầu anh đã nói với em là anh chưa bao giờ xem em là thế thân của bất kì ai cả, em chính là em, vì sao mà em không chịu tin anh?”

Dùng tiền thuê người đóng giả làm bạn gái? Lâm Hi Vũ không tin, cô nhìn thẳng vào người đàn ông khí thế trước mặt, hỏi: “Không xem tôi là thế thân, vậy tại sao phải cố ý để tôi mang thai? Trước đó chúng ta còn không chút quen biết, để một người phụ nữ hoàn toàn xa lạ mang thai con của anh, anh ngược lại nói cho tôi biết rốt cuộc là vì cái gì?”

Anh đứng trước mặt cô, khí tức trên người anh bao phủ lấy Lâm Hi Vũ, ánh mắt sắc bén nhìn cô từ trên xuống dưới, nhưng giọng điệu dịu đi không ít: “Anh đã làm đến như thế mà em còn không nhận ra được hay sao? Em cho rằng anh dễ dàng mất tự chủ, em tùy tiện câu dẫn anh thì anh liền chạm vào em sao? Em cho rằng bất kể người phụ nữ nào mang thai con của anh thì anh đều có thể cưới cô ta về nhà? “

Lâm Hi Vũ trào phúng cười một tiếng, “Đúng vậy, nếu không thì anh nói xem rốt cuộc là vì cái gì?”

“Vì anh thích em.” Anh nhìn cô nói từng chữ từng chữ, gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói ra.

“. . .”

“Anh thích em cho nên em ở trước mặt anh chủ động quyến rũ anh liền không nhịn được mà đầu hàng, anh thích em nên muốn để em mang thai con của anh. Anh thích em như thế, sao có thể tự tay phá bỏ con của mình được, vì thế mới nghĩ trăm phương ngàn kế cũng phải giữ lại đứa bé này. Chúng ta kết hôn lâu như vậy, anh đối xử với em như nào em đều không cảm nhận được sao? Coi như anh chưa hề nói, nhưng hành động của anh rõ ràng như vậy, chẳng lẽ một điểm em cũng không nhìn ra?”

Lâm Hi Vũ sững sờ nhìn người đàn ông trước mắt, lời nói của anh khiến cô hồi lâu vẫn không bình tĩnh nổi. Anh nói anh thích cô, dùng giọng điệu nghiêm túc tỉnh táo này để nói ra?

Loại người dã tâm bừng bừng, thích bày mưu nghĩ kế như anh có quá nhiều chuyện quan trọng phải làm, sự nghiệp là thứ quan trọng nhất, ba cái thứ tình cảm vẩn vơ này đối với anh là thứ quá tầm thường. Mà giờ đây anh lại trịnh trọng bày tỏ với cô rằng “Anh thích em” thật khiến Lâm Hi Vũ cảm thấy vô cùng viển vông.

Rất nhanh cô lấy lại tinh thần, “Thích tôi?” Lâm Hi Vũ chỉ cảm thấy buồn cười, “Nếu không có sự kiện kia thì trước đó chúng ta căn bản không hề quen thân, thậm chí còn chưa gặp nhau được mấy lần, anh làm sao có thể thích tôi?”

Không biết lời này có vấn đề gì mà anh hoàn toàn bị chọc giận, trên mặt xuất hiện lãnh ý, đáy mắt toàn là lửa giận, anh gằn giọng nói: “Đó là vì em đã quên. Chúng ta đã quen nhau từ sớm, từ lúc em còn nhỏ. Năm đó em tới Lục gia chơi, chúng ta đã quen nhau.”

Anh nói như thể là điều đương nhiên, thật giống như bọn họ đã sớm quen biết. Nghe xong lời này, Lâm Hi Vũ sinh ra hoài nghi, cô đang nghĩ, bọn họ đã sớm thân quen từ trước đó ư, chẳng lẽ chỉ mỗi cô là quên đi?

“Còn nhớ bức tranh trong phòng anh không ? Bức tranh vẽ một cậu bé và một cô bé.”

Lâm Hi Vũ có ấn tượng, là lúc cô vào phòng ngủ anh thì vô tình nhìn thấy.

“Là em vẽ bức tranh kia rồi đưa cho anh, cô bé kia là em, cậu bé bên cạnh là anh.”

“. . .” Chứ không phải bạn gái cũ đưa cho anh sao?

Nhưng rất nhanh cô phát hiện ra điểm không hợp lý.

“Làm sao có thể? Tôi hoàn toàn không biết vẽ tranh.”

Đúng là cô không biết vẽ tranh thật, thậm chí lúc đó cô cầm bút còn chưa vững, vụng về nắm chặt bút vẽ nguệch ngoạc trên giấy vài nét giống như vẽ hai cọc gỗ một cao một thấp, trên đầu vẽ mấy sợi tóc để phân biệt. Cô vẽ anh là cọc gỗ tóc ngắn, còn cô là cọc gỗ tóc dài. Tiểu Hi Vũ ngày đó còn cảm thấy mình vẽ vời rất khá, liền đưa tranh cho anh nhìn, vẻ mặt trông chờ sự khích lệ của anh.

“Quân Đình ca ca, anh nhìn đi, đây là tranh em vẽ đó. Người này là em, còn đây là anh, có phải là em vẽ rất giống không?”

“. . .”

Anh nhìn bức tranh với vẻ mặt khó nói nên lời, vẽ xấu như này làm gì có nơi nào giống anh? Sau đó anh cầm bức tranh về vẽ thêm vào, cuối cùng vẽ ra bức tranh một bé trai và một bé gái.

Lâm Hi Vũ đương nhiên không tin, giễu cợt nói:, “Đến bây giờ mà anh còn gạt tôi? Anh nói cô bé trên bức vẽ kia là tôi, còn cậu bé đó là anh?”

“Đúng.” Anh kiên quyết đáp.

“Vậy hẳn anh không biết, khi còn bé tóc nhiều, mẹ tôi không có thời gian giúp tôi tết tóc nên trước khi lên sơ trung tôi đều để tóc ngắn. Tôi nhớ cô bé trên bức vẽ kia buộc tóc đuôi ngựa, làm sao có thể là tôi?”

“Đó chính là em, chỉ là em quên rồi mà thôi.”

Lại giảo biện, vẫn là bộ dáng bằng phẳng kia.

“Có phải anh nghĩ tôi chính là loại cừu non ngu dốt vô tri mặc cho người ta bóp tròn mài dẹp không? Cũng đúng, khi đó tôi còn chưa bước chân ra xã hội, vẫn là một cô gái chưa hiểu sự đời, bên cạnh lại không còn ba mẹ cho nên anh mới lừa gạt, khi nhục tôi, cảm thấy tôi rất dễ dàng để lợi dụng. Nếu như ba mẹ tôi vẫn còn sống, anh cũng sẽ đối xử với tôi như vậy sao? Tôi không muốn tiếp tục làm kẻ đần để anh tính kế nữa, giờ anh có nói gì thì một chữ tôi cũng không tin.”

Lục Quân Đình nhớ rõ tiểu cô nương này vẫn luôn rất sợ anh, dù sau khi kết hôn với anh hay lúc cô nói muốn cùng anh chung sống thật tốt thì đều là dáng vẻ rụt rụt rè rè, cũng không dám cùng anh đối mặt. Nhưng bây giờ cô không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt anh, khách khí thường ngày đối với anh đều không có. Anh hiểu bây giờ anh không phải là anh Quân Đình mà cô sợ hãi, không phải là chồng cô, cũng không phải là ba của con cô, cô không còn tôn trọng anh bởi trong mắt cô anh là một tên lừa gạt.

Lục Quân Đình nhắm mắt lại điều chỉnh cảm xúc, nén lửa giận xuống, anh làm sai khiến cô tức giận, nhưng bây giờ cũng không phải là lúc để anh so đo việc cô không nhớ gì về anh.

Vẻ mặt của anh nhanh chóng trở lại bình thường, giọng dịu lại, vội vàng nói với cô: “Anh biết việc anh dối em là không tốt, sau này anh sẽ bù đắp lại cho em. Anh lừa em là vì muốn giữ lại Quai Bảo, em có thể đứng ở góc độ của anh suy nghĩ một chút không? Người con gái anh thích mang thai con của anh, anh cao hứng còn không kịp, làm sao có thể đem bỏ được. Em thấy Quai Bảo đáng yêu như vậy, em cũng rất yêu thằng bé mà, không phải sao?”

Đến lúc này mà anh vẫn nói dối là anh thích cô? Cô biết những lời nói dối anh bịa ra rất chân thật, anh đã lừa cô một lần, lại tiếp tục muốn lừa thêm lần nữa ư? Hay anh vẫn nghĩ cô là kẻ đần như trước kia mặc anh xoay vòng sao? Đến tột cùng là anh còn muốn gạt cô đến mức nào nữa đây?

Lâm Hi Vũ không muốn tiếp tục dây dưa với anh nữa, cũng không muốn lại bị anh đùa bỡn. Loại đàn ông nguy hiểm này tốt nhất là nên cách càng xa càng tốt.

Cho nên cô trực tiếp nói thẳng với anh: “Chúng ta ly hôn đi.”

Lục Quân Đình thân thể cứng đờ như bị sét đánh trúng. Cả người trong phút chốc như mờ đi, đáy mắt ngây dại, mặt mày tái nhợt, thân thể thậm chí không tự chủ được mà lảo đảo.

“Ly hôn?” Anh ngỡ là mình nghe lầm, vẻ mặt không dám tin, “Em nói ly hôn?”

“Đúng, ly hôn đi. Không phải trước đó chúng ta đã thương lượng rồi sao, chờ sinh xong Quai Bảo sẽ ly hôn. Hiện tại thằng bé cũng bắt đầu dứt sữa, vừa vặn đến lúc chúng ta phải ly hôn.”

“Anh nhớ em từng nói với anh là chúng ta sẽ sống chung thật tốt mà.”

“Đó là vì tôi không biết anh là hạng người gì, hiện tại tôi biết, anh rất đáng sợ. Tôi thực sự chơi không lại anh, hi vọng anh thả tôi đi.”

“. . .”

Lục Quân Đình nở nụ cười lạnh lẽo, đáy mắt toát lên hàn ý, “Anh rất đáng sợ? Làm sao anh lại thành đáng sợ rồi? Anh đối xử với em không tốt sao?”

“Đúng vậy, anh đối với tôi rất tốt, tựa như đối với đồ chơi anh mua về. Anh cho tôi một chút ngon ngọt là cảm thấy tôi không thể rời khỏi anh, thấy tôi bị anh chơi đùa trong lòng bàn tay có phải anh đặc biệt có cảm giác thành tựu không?”

“Đùa bỡn? Anh đùa bỡn em cái gì?” Sắc mặt anh u ám, khiến người ta cảm nhận một trận cuồng phong sắp kéo đến: “Nếu tôi thật sự muốn đùa bỡn, muốn khi dễ em thì có khi em đã sớm bị nhốt ở biệt thự nào đó trên đỉnh núi, kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, mà ở An Thành này sớm không có người tên Lâm Hi Vũ này rồi. Còn việc của em chính là mỗi ngày chờ tôi tới, học cách lấy lòng tôi. Như thế mới thật sự gọi là đồ chơi, mới thật sự gọi là bị tôi đùa bỡn trong lòng bàn tay, hiểu không?”

Lâm Hi Vũ biết Lục Quân Đình đáng sợ, thế nhưng cô chưa hề trải qua cuộc sống của anh. Đứng từ góc độ là người ngoài mà nhìn Lục Quân Đình thì anh đối với cô rất có phong độ. Giờ cô tự mình trải qua mới biết anh như khu rừng độc, âm u, hắc ám và nguy hiểm. Từng lời nói, từng biểu cảm của anh đều khiến cô lạnh buốt.

Thấy đáy mắt cô hiện lên tia sợ hãi, Lục Quân Đình mới ý thức là mình không đúng, dưới cơn thịnh nộ không kiềm chế được mà nói những lời này. Anh vội vàng nén giận, dùng ngón cái và ngón trỏ xoa mi tâm, đến khi kiềm chế được mới lên tiếng: “Anh xin lỗi, anh dọa đến em sao? Anh sẽ không làm vậy, em đừng sợ.”

Lâm Hi Vũ không muốn nói gì thêm nữa, cô lách qua người anh đi ra cửa. Cô vào phòng ngủ, lôi vali từ trong tủ ra, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Lục Quân Đình đuổi theo cô, vừa bước vào liền thấy cảnh này.

Cơn tức giận vừa mới đè xuống lại bắt đầu bùng lên, anh hỏi: “Em làm gì thế?”

“Tôi đã nói muốn ly hôn, cho nên tôi không ở đây nữa.”

Lâm Hi Vũ gấp gọn quần áo vào vali, đều là những thứ cô mang từ Lục gia tới. Lục Quân Đình vội vàng đi lên, giữ chặt tay cô, kéo vali bên cạnh cô ra.

“Có gì chúng ta từ từ thương lượng, được không em? Em muốn ly hôn với anh, anh không đồng ý.” Anh hoảng hốt nói, hoàn toàn không còn là Lục Quân Đình luôn tự tin trên thương trường.