Lấy Hôn Nhân Làm Mồi Nhử

Chương 34: Ăn dấm rồi?



Lời nói của anh nhẹ tựa ảo ảnh, Lâm Hi Vũ còn nghi ngờ mình nghe nhầm, cô hỏi lại: “Gì cơ?”

“Không có gì.”

Giọng điệu của anh trở lại bình thường, dường như câu nói “Em là của anh” kia chỉ là do cô nghe nhầm mà thôi.

“Anh Quân Đình, hình như em vừa nghe thấy anh nói em là của anh.”

“Ừm.” Anh thừa nhận rất dứt khoát, “Em là vợ anh, đương nhiên em là của anh, mà anh cũng thế, anh là của em.”

“. . .”

Lâm Hi Vũ nghe xong, thẹn phải hoảng.

“Sao vậy?”

Anh vẫn ôm cô, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô khiến má cô phát bỏng.

“Không có gì.” Cô nghiêng đầu, không dám quay đầu nhìn anh, “Cảm giác chúng ta bây giờ giống như đang nói chuyện yêu đương vậy.”

Lục Quân Đình nói: “Chúng ta là vợ chồng, nói chuyện yêu đương có vấn đề gì sao?”

Ừ thì những lời này cũng không sai, bọn họ là vợ chồng, chuyện thân mật cũng đã làm qua, nhưng quan trọng là hai người không có tình cảm với nhau, nói những lời yêu đương này nghe vào có vẻ rất kỳ quái.

“Thế anh nói không đúng hử?”

Giữa vợ chồng thân mật một chút cũng không sao, dù sao cũng quyết định cùng nhau sống thật tốt, cho dù hiện tại không có tình cảm nhưng sau này vẫn có thể từ từ bồi đắp. Huống chi nếu không thể có loại tình cảm kia, thì làm một đôi vợ chồng coi nhau như người thân, cùng giúp đỡ lẫn nhau cũng không tệ.

Lâm Hi Vũ cười một cái nói: “Cũng không sai.”

Dường như câu trả lời của cô làm anh hài lòng, cô phảng phất nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng của anh bên tai mình.

Lục Quân Đình buông tay đang ôm cô ra, đột nhiên xoay người cô lại, cầm hai chân cô vòng qua hông mình làm Lâm Hi Vũ sợ tới mức ôm chặt lấy cổ anh. Thấy cô sợ ngã đành liều chết bám lấy khiến Lục Quân Đình nhịn không được mà cười khẽ một tiếng. Lâm Hi Vũ cắn môi, thầm nghĩ quả nhiên anh chính là kẻ đại xấu.

Lục Quân Đình dùng tư thế mập mờ này ôm cô ngồi xuống ghế sofa, mà hai chân cô vẫn đang quấn lấy eo anh khiến cô xấu hổ chết được. Cô không biết anh định làm gì, mà phòng thì không bật đèn, cảm giác nóng bỏng khi tiếp xúc thân thể trong bóng đêm lại đặc biệt rõ ràng.

“Anh Quân Đình, đừng làm rộn.”

Giọng điệu cô như ẩn chứa sự tức giận, tựa như muốn nói cô không thích mấy kiểu thân mật này, nhưng Lục Quân Đình nghe vào lại cảm thấy đặc biệt hưng phấn. Vừa nghĩ liền muốn đè Lâm Hi Vũ xuống hung hăng giày vò cô, thật muốn giày vò cô phát khóc.

“Làm sao thế? Ôm em một chút cũng không được?”

Anh mà thật sự chỉ muốn đơn thuần ôm một chút thôi sao? Quỷ mới tin được. Cho nên Lâm Hi Vũ nghĩ vẫn nên bày tỏ ý kiến ​​của mình.

“Anh Quân Đình, hôm nay em rất mệt mỏi.”

“Anh cũng không làm gì em cả, chỉ muốn ôm en một chút rồi cho em đi ngủ.”

Ngữ khí của anh nghe rất tự nhiên, cảm giác giống như dỗ dành trẻ nhỏ. Chỉ là cô không hiểu, đây cũng đâu phải lần đầu anh ôm cô kiểu này, nhưng mắc mớ gì phải tắt đèn tối thui vậy?

Hai người cứ đối mặt lặng im không nói gì, anh cũng thật sự không làm gì quá phận, chỉ an tĩnh ôm cô một hồi rồi đứng dậy bế cô lên giường, nói: “Hôm nay anh cũng mệt, đợi anh đi tắm trước rồi đi ngủ.”

A? Cứ như vậy buông tha cho cô rồi? Lâm Hi Vũ vốn cho rằng anh lại náo loạn một trận, dù sao phản ứng cơ thể quá rõ ràng. Thấy anh chấp hành nghiêm túc thầm thở phào nhẹ nhõm. Lâm Hi Vũ tắm vội rồi lên giường đi ngủ.

Ngày thứ hai Lục Quân Đình đưa Lâm Hi Vũ lên du thuyền đi dạo một vòng quanh mấy đảo nhỏ lân cận, lúc trở về đã là giữa trưa, hai người chuẩn bị một chút rồi lên máy bay tư nhân về An Thành.

Hai người về nhà lớn Lục gia đón Quai Bảo, lúc về đến nhà đã là ban đêm, một tuần cứ như thế trôi qua.

Nghỉ phép xong lại bắt đầu trở lại làm việc. Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, Quai Bảo càng ngày càng lớn lên một xíu, Lâm Hi Vũ cùng Lục Quân Đình cũng càng lúc càng giống một đôi vợ chồng bình thường.

Cứ như vậy qua mấy tháng sau, Quai Bảo cũng được mười một tháng tuổi. Lúc này bé bắt đầu bập bẹ học nói.

Lâm Hi Vũ còn nhớ rõ hôm đó là ngày mùa hoa đào bắt đầu nở rộ, đường về nhà đều phủ một lớp cánh hoa màu hồng phấn. Một cơn gió nhẹ thổi khiến cánh hoa bay xa mấy dặm, từ xa nhìn lại khung cảnh tựa như một mảnh cung cấm hoa lệ.

Tối đó Lâm Hi Vũ vừa ăn cơm xong, cô ngồi trên ghế salon ôm Quai Bảo nói chuyện cùng bé.

“Quai Bảo gọi mẹ nào… mẹ… mẹ…”

Quai Bảo mắt to tròn nhìn chằm chằm cô, miệng nhỏ mở ra hình chữ “O”, giống như rất muốn gọi nhưng lại không phát ra tiếng được.

Lâm Hi Vũ rất kiên nhẫn, “Mẹ mẹ.”

“Mẹ.”

Một câu gọi mẹ rõ ràng từ miệng nhỏ của Quai Bảo giống như phải cố dùng hết sức bình sinh mới gọi được.

Lâm Hi Vũ nghe xong đứng hình vài giây, cả người như chìm vào mộng bức. Kỳ thật cô chỉ nghĩ thử dạy bé một chút, cũng không nghĩ bé sẽ gọi được. Lâm Hi Vũ sợ mình nghe lầm, vội nói: “A, Quai Bảo gọi mẹ lần nữa nào, gọi mẹ.”

Cô khẩn trương nhìn Quai Bảo với ánh mắt mong đợi, tiểu gia hỏa giống như nghẹn một lúc mới nói: “Ma ma.”

Lâm Hi Vũ: “. . .”

Lâm Hi Vũ nhất thời cảm xúc lẫn lộn, Quai Bảo của cô vậy mà đã có thể gọi mẹ rồi. Khoảnh khắc này, niềm vui được gọi mẹ còn lớn hơn cả cú sốc, cô xúc động đến mức muốn khóc. Cô đang cấp bách tìm người chia sẻ sự kích động này, liền bế bé vào phòng ăn tìm Lục Quân Đình: “Anh Quân Đình, anh có nghe thấy Quai Bảo vừa gọi em không?”

Lục Quân Đình đương nhiên cũng nghe thấy, liền buông bát đũa đi tới. Lâm Hi Vũ vội vàng chứng minh, dạy lại cho Quai Bảo, cậu nhóc quả nhiên gọi theo.

“Ma ma.” Phát âm rất rõ ràng.

Lục Quân Đình cũng cảm thấy không thể tin được, nhìn chằm chằm vào con trai mấy giây, ngồi xuống bên cạnh Lâm Hi Vũ, dạy bé, “Vậy con cũng gọi ba đi, ba ba.”

Lâm Hi Vũ cũng lặp lại, “Quai Bảo, gọi ba ba.”

Quai Bảo mở mắt to tròn nhìn mẹ rồi lại ngoảnh đầu lại nhìn ba, nghẹn ngào trong chốc lát, kêu ra tiếng, “Oa oa.”

Lục Quân Đình: “. . .”

Tiểu gia hỏa dường như cảm thấy cách gọi này rất hay nên rất hăng hái gọi thêm vài tiếng, “Oa oa, oa oa, oa oa.”

Lục Quân Đình lông mày run lên, nói: “Con là ếch xanh sao, oa oa là cái gì hả, là ba ba.” Anh lặp lại từng chữ một, “Ba, ba.”

“Oa oa.”

“. . .”

Lục Quân Đình rõ ràng bị con trai đả kích không nhỏ, anh cảm thấy có chút thất bại, lại cúi đầu nhìn tiểu cô nương đang nín cười kia, một mặt bất mãn: “Có phải bình thường em chỉ dạy thằng bé gọi mẹ chứ không dạy nó gọi ba không?”

Bị anh nghi ngờ, Lâm Hi Vũ vội vàng giơ tay đầu hàng, cười nói: “Nào có, em rất công bằng nha, ngày nào cũng dạy nó gọi ba ba mà.”

Tóm lại, vì người nào đó mãi chưa thấy con trai bảo bối gọi một tiếng ba ba, mà suốt ngày chỉ nghe hắn gọi mẹ, người đàn ông bụng dạ hẹp hòi không hề che giấu sự ghen tị. Tỉ như lúc ôm Quai Bảo, Quai Bảo lại gọi mẹ, anh lập tức ôm cậu nhóc đến trước mặt Lâm Hi Vũ, nói: “Muốn gọi mẹ, vậy để mẹ con ôm.”

Tỉ như lúc mua đồ chơi cũng muốn dùng đồ chơi mua chuộc để cậu nhóc gọi ba nhưng Quai Bảo vẫn nhất quyết gọi “oa oa”. Lục Quân Đình tức giận giật đồ chơi nhỏ lại, nhóc con gấp đến độ khóc lóc ỉ ôi nhưng đợi khóc chán chê mới trả lại cho bé.

Ngày nào cũng nhìn cảnh hai cha con gà bay chó chạy, Lâm Hi Vũ ngược lại còn cảm thấy rất thú vị.

Ngày hôm sau phải đi công tác nên tối đó Lục Quân Đình náo thật lâu. Mỗi lần trước khi đi công tác đều quấn lấy Lâm Hi Vũ “ăn no nê”. Mà hôm nay lại bởi chuyện Quai Bảo không gọi ba khiến trong lòng ấm ức không có chỗ phát tiết, cứ thế giày vò cô suốt đêm khiến người tốt tính như Lâm Hi Vũ cũng muốn chửi bới một trận.

Sáng sớm hôm sau Lục Quân Đình rời đi từ sớm. Thời gian này mỗi ngày Lâm Hi Vũ đều cùng Quai Bảo gọi video cho anh. Lục Quân Đình vẫn không từ bỏ, kiên nhẫn mỗi chữ mỗi câu dạy con tập nói.

“Quai Bảo, gọi ba ba đi nào. Con gọi ba ba một tiếng rồi ba ba mua đồ chơi cho con.”

“Oa oa.”

“. . .”

Lục Quân Đình lập tức đen mặt, Lâm Hi Vũ rất muốn cười, nhưng lại sợ bật cười làm tổn thương lòng tự trọng Lục tiên sinh nên cố kìm nén đến mức lồng ngực cũng khó chịu.

Quai Bảo cảm nhận được ma ma đang vui vẻ, liền bắt đầu cười khanh khách. Thấy Quai Bảo cười một tiếng, Lâm Hi Vũ cũng không nhịn được cười, Lục Quân Đình lại càng đen mặt.

Không biết có phải muốn kích động anh hay không mà Lâm Hi Vũ còn cố ý trước mặt anh nói với Quai Bảo, “Quai Bảo, gọi mẹ nào.”

“Ma ma.”

Lâm Hi Vũ hôn lên má bé một cái, “Quai Bảo ngoan quá.”

Trước khi Lục Quân Đình phát cáu vì ghen tị, Lâm Hi Vũ liền đặc biệt an ủi anh, “Không sao đâu anh Quân Đình, để em tăng cường dạy thêm cho Quai Bảo, biết đâu lúc anh về có thể nghe thằng bé gọi ba.”

Lời này cũng chẳng an ủi Lục Quân Đình được xíu nào, anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, “Anh phải đi họp rồi.”

Anh đang ở nước ngoài nên múi giờ chênh lệch. Bên này trời đã tối, nhưng bên kia vẫn đang giữa trưa, Lâm Hi Vũ nhân tiện nói: “Anh mau đi đi, em bế Quai Bảo đi ngủ đây.”

“Mấy ngày nữa anh về, đừng quên dạy lại nhóc con đấy một chút.”

Lâm Hi Vũ nín cười nói: “Yên tâm đi, em sẽ dạy con thật tốt.”

————–

Điều mà Lâm Hi Vũ không ngờ tới chính là người có đời tư trong sạch như Lục Quân Đình mà lại dính scandal tình ái. Lâm Hi Vũ vô tình biết chuyện này là lúc cô nghỉ trưa, rảnh rỗi không có gì làm nên lên mạng lướt tin tức.

Lục Quân Đình làm người khiêm tốn, ngày thường chỉ xuất hiện trên tin tức tài chính hoặc kinh tế. Nhưng hôm nay anh lại lên trang đầu mục giải trí vì scandal hẹn hò cùng bình hoa mới nổi giới giải trí.

Trên báo có mấy bức ảnh, tất cả đều là ảnh động. Bức thứ nhất là ảnh hai người một trước một sau đi vào khách sạn, tấm thứ hai được chụp trộm trong tiệc rượu nào đó, Lục Quân Đình cúi đầu nói chuyện cùng cô gái kia.

Tiêu đề là một dòng giật tít nổi bật, “Mối quan hệ ngầm của Viên Mỹ Di và lão đại An Thành lộ ra ánh sáng”, Viên Mỹ Di là nữ diễn viên mới nổi gần đây.

Bình thường Lâm Hi Vũ không hay chú ý đến tin tức giải trí, nhưng việc này có liên quan đến chồng cô, Lâm Hi Vũ không khỏi chăm chú nhìn thêm, rất nhanh liền phát hiện điểm không thích hợp. Dáng dấp nữ diễn viên mới nổi này trông có điểm giống cô, đều là mắt tròn môi anh đào. Chẳng qua vẻ ngoài của cô ta sắc sảo hơn, trong khi Lâm Hi Vũ lại thiên về nét dịu dàng.

Lúc đầu thấy những tấm ảnh này, Lâm Hi Vũ vẫn có thái độ xem trò vui, thậm chí cô còn nghĩ, anh Quân Đình làm việc hiệu suất thế, vừa đi công tác về xong lại gánh luôn scandal rồi. Nhưng lúc nhìn kĩ nhân vật nữ chính, tâm tình Lâm Hi Vũ không bình tĩnh được như lúc đầu nữa. Cô thậm chí có thể nghe thấy trong lòng lộp bộp một tiếng, lại nhớ đến cái hôm bạn gái cũ của Lục Quân Đình giả mạo Tôn tiểu thư đến Lục gia, trước khi bị kéo ra còn hung hăng nói với cô rằng: “Nói không chừng Lục Quân Đình chỉ xem cô là kẻ thay thế thôi.”

Ngẫm lại thật là trùng hợp, dáng dấp nữ chính trong scandal này có nét giống cô, mà cô cũng có vài phần tương tự bạn gái trước của anh.

Lâm Hi Vũ đặt điện thoại qua một bên, tuy rằng cô nghĩ đến chuyện sống chung hòa thuận với Lục Quân Đình, nhưng rốt cuộc bọn họ không phải là đôi vợ chồng yêu nhau. Mặc dù chuyện thân mật đều đã làm qua, nhưng bọn họ không hiểu nhau, cũng không có tình cảm gì với đối phương, hoàn toàn chính là vì con trai mà chịu đựng cuộc hôn nhân này.

Đối với chuyện riêng của anh, kỳ thật cô không muốn hỏi đến. Nếu anh thật sự có người khác bên ngoài, thì đừng quay về giả bộ ngọt ngào với kẻ thế thân là cô, điều đó chỉ khiến cô cảm thấy buồn nôn mà thôi.

Lúc Lục Quân Đình về đến nhà, Lâm Hi Vũ đang chơi cùng Quai Bảo. Quai Bảo đã biết bò, nhưng chưa biết đi, trong phòng khách trải một lớp đệm êm ái để cậu nhóc thuận tiện bò qua bò lại.

Quai Bảo bình thường tương đối hiếu động, lại luôn tò mò với mọi thứ xung quanh. Lâm Hi Vũ chỉ mới ngơ đi một lúc thì Quai Bảo đã bò đến tủ đựng giày muốn kéo đồ bên trong xuống. Lúc cô nhận ra muốn ngăn cản thì đã không kịp, nhóc con kia kéo dây giày trong hộc tủ xuống, chiếc giày rơi xuống đập một cái vào trán bé. Quai Bảo bị đau, miệng mếu mếu liền bắt đầu khóc.

Lâm Hi Vũ vội vàng ôm bé dỗ dành, xẵng giọng: “Còn không phải do con nghịch ngợm à! Không phải đồ vật nào cũng cầm được đâu!”

Cũng may trẻ con nhanh quên, cảm xúc đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, cậu nhóc khóc trong chốc lát liền ngoan ngoãn cầm bình sữa uống, đúng lúc Lục Quân Đình trở về.

Từ thang máy đi xuống, thấy con trai được mẹ bế trong lòng, đôi tay nhỏ mập mạp ôm lấy bình sữa uống ùng ục ùng ục, Lục Quân Đình nói: “Ở trong thang máy đã nghe tiếng con khóc, lại làm sao rồi?”

Quai Bảo nhiều ngày chưa gặp ba, vừa nhìn thấy Lục Quân Đình, sữa cũng không uống nữa, một đôi mắt sáng lóng lánh chăm chú nhìn ba, cười tươi đến nỗi sữa trong miệng đều chảy ra.

“Oa oa.”

Lục Quân Đình đã quen với xưng hô này, liền đi tới, dùng ngón tay vuốt chiếc má phúng phính đầy thịt, mềm mại như đậu hũ, vuốt qua vuốt lại vài cái, đặc biệt co dãn.

“Thấy ba ba liền vui vẻ như vậy à?” Anh đỡ bình sữa giúp bé đút vào miệng, lại nói: “Uống sữa trước đi, uống no bụng rồi ba đưa con đi chơi.”

Nói xong anh mới nhìn sang tiểu cô nương đứng cúi đầu bên cạnh, từ lúc về đến giờ cô chỉ liếc anh một cái, sau đó cúi đầu nhìn Quai Bảo.

“Sao anh về mà em không chào hỏi anh?”

Lúc này cô mới nhìn thoáng qua, qua loa chào hỏi: “Anh Quân Đình trở về rồi?”

Ngữ khí rõ ràng là chiếu lệ.

Lục Quân Đình sao có thể không nhìn ra vẻ lơ đễnh của cô, rõ ràng trước đó call video còn rất tốt mà, hay là liên quan đến scandal ầm ĩ trên mạng nên cô không vui vẻ?

Lục Quân Đình cảm thấy buồn cười, trên mặt bất giác có một loại cảm giác vui vẻ, nói với cô: “Không cần để ý những lời đồn đại bên ngoài kia, đều là chuyện không có căn cứ, anh sẽ xử lý.”

Lâm Hi Vũ: “. . .”

Lâm Hi Vũ kỳ thật muốn hỏi tại sao dáng dấp cô gái kia lại hao hao mình vậy, nhưng quan hệ giữa bọn họ, cô nghĩ cũng không cần thiết phải để tâm.

Lâm Hi Vũ nói: “Em không có vấn đề gì, chỉ sợ những tin tức này ảnh hưởng đến Quai Bảo.”

Thật ra Quai Bảo còn nhỏ, cái gì cũng chưa biết, nói ảnh hưởng cũng không ảnh hưởng tới cái gì, chỉ là không muốn sau này Quai Bảo ra ngoài có người chỉ chỉ trỏ trỏ nói ba nó ở ngoài thế này thế nọ.

Dù cô nói vậy, nhưng cũng không làm Lục Quân Đình bớt vui vẻ, anh nói: “Đều là chuyện đồn thổi, anh sẽ giải quyết rõ ràng. Sau này sẽ không ai nói gì sau lưng mẹ con em được hết.”

Lâm Hi Vũ gật gật đầu, “Được.”

Lục Quân Đình nói xong đi lên lầu, không giải thích gì nhiều, cũng không nói vì sao lại cùng người phụ nữ kia ra vào khách sạn, còn tấm ảnh hai người trò chuyện thân mật. Cũng chỉ nói với cô rằng đây là chuyện do truyền thông bơm đặt, bảo cô không nên coi là thật.

Buổi tối, Lâm Hi Vũ dỗ Quai Bảo ngủ xong liền trực tiếp lên giường ngủ. Lục Quân Đình ở thư phòng xử lý xong xuôi rồi mới trở về, từ phía sau ôm lấy cô, nhẹ giọng hỏi: “Ngủ rồi?”

“Chưa.”

Anh xích lại gần cô hơn, sau đó lại bắt đầu hôn tai cô. Mỗi lần đi công tác về anh đều phá lệ vô cùng nhiệt tình, nhưng Lâm Hi Vũ bây giờ thật sự không có hứng thú.

Cô nói: “Bà dì của em đến.”

“Sao nhanh vậy, không phải mấy ngày nữa mới đến sao?”

Hai người ở cùng nhau lâu như vậy, thậm chí anh còn biết kì nghỉ lễ của cô là bao giờ.

“Nay đến sớm hơn.”

Lục Quân Đình cũng không hỏi nữa, hôn lên khóe miệng cô rồi ôm cô ngủ.

Không biết sao mà mấy ngày nay, những lời bạn gái cũ của Lục Quân Đình nói cứ văng vẳng bên tai Lâm Hi Vũ, cô lại nhớ đến nữ diễn viên kia nữa.

Lục Quân Đình đã nói qua với cô, rằng anh không coi cô là thế thân, mong cô tin tưởng mình, lúc đó cô lựa chọn tin tưởng. Thật ra tin hay không chỉ là phụ, có phải thế thân hay không cô đều không để ý, chỉ cần anh có thể hoàn thành trách nhiệm của người làm cha, để Quai Bảo hạnh phúc lớn lên là được. Nhưng bây giờ lại xuất hiện một người có vài nét tương tự cô khiến cô không thể không nghĩ lại, đến tột cùng Lục Quân Đình xem cô và đứa nhỏ là cái gì?

Cứ như vậy, cô không khỏi nghĩ đến thuốc tránh thai cùng bệnh viện kia. Nếu như đúng như những lời Lâm Hi Càn nói, rằng Lục Quân Đình lợi dụng lừa gạt cô thì chuyện này nghiêm trọng hơn việc xem cô là thế thân nhiều. Lừa gạt cùng đùa bỡn, dù thế nào thì cô đều không chấp nhận được.

Trước đó cô vẫn nghĩ Lục Quân Đình tôn trọng cô, biết cô mang thai liền cưới cô làm vợ, hay chăng anh chỉ xem đó là tiện tay hoặc là tùy ý đùa bỡn? Nếu không có ý đùa bỡn thì lý do gì lại đi tìm người khác?

Lâm Hi Vũ nghĩ đến rối rắm, cuối cùng quyết định trực tiếp hỏi anh cho rõ ràng. Huống chi chuyện này liên quan đến gia đình bọn họ, đã xảy ra vấn đề thì thẳng thắn cùng nhau giải quyết.

Ngày hôm nay vừa đi làm về Lâm Hi Vũ liền trực tiếp đến thư phòng tìm Lục Quân Đình. Nghe thấy tiếng Lục Quân Đình đáp lại, cô liền đẩy cửa đi vào. Thấy người tới là cô, anh dừng công việc trong tay lại rồi hỏi: “Tìm anh có việc sao?”

“Em có mấy vấn đề muốn tìm anh hỏi cho rõ ràng.”

Lục Quân Đình dựa lưng vào ghế, vỗ vỗ đùi, ý tứ muốn cô qua đây ngồi. Dù sao cũng không phải là cô chưa từng ngồi bao giờ, Lâm Hi Vũ bước tới ngồi xuống. Tuy không phải là lần đầu nhưng động tác vẫn có chút không được tự nhiên.

Lục Quân Đình ôm eo cô, để cô ngồi vững rồi mới hỏi: “Muốn hỏi anh chuyện gì?”

Lâm Hi Vũ sắp xếp lại suy nghĩ của mình, rồi mới lên tiếng: “Liên quan đến nữ diễn viên kia, em có mấy chuyện muốn hỏi.”

Lục Quân Đình nghe nói thế, khóe miệng có chút cong lên, không biết đang vui vì cái gì mà giọng điệu cũng nhẹ nhàng: “Được rồi, em nói đi.”

“Sao dáng dấp nữ diễn viên kia có điểm giống em thế? Làm sao hai người lại bị chụp những bức ảnh kia?”

Lục Quân Đình mặt không đổi sắc, nói: “Em còn nhớ Dương Tuệ không?”

“Dương Tuệ?” Lâm Hi Vũ có chút ấn tượng, “Em từng gặp cô ta ở buổi giao lưu văn hóa nên có một hôm cô ta tới tìm và thuyết phục em gia nhập công ty giải trí của cô ta.”

“Ồ?” Lục Quân Đình mi tâm cau lại, “Còn có chuyện này?”

Lâm Hi Vũ nói: “Lúc ấy em từ chối cô ta nên nghĩ không cần nói cho anh nữa.”

Lục Quân Đình im lặng, không biết đang suy nghĩ gì, một lúc sau mới nói: “Trước đó Dương Tuệ có ý định tặng người cho anh nhưng bị anh từ chối. Sau đó cô ta thấy quan hệ giữa anh và em không bình thường, liền động tâm tư. Em nói cô ta từng đến tìm em, anh đoán là cô ta muốn lợi dụng em để tiếp cận anh nhưng không ngờ lại bị em cự tuyệt, nên mới tốn công sức tìm người có dáng vẻ giống em để đưa tới gần anh. Còn về phần những bức ảnh thân mật kia là có người cố ý căn góc chụp, nếu em không tin thì có thể xem camera ngày hôm đó.”

Nghe xong Lâm Hi Vũ rơi vào trầm tư, cho nên cô gái kia không phải do anh tìm mà là Dương Tuệ cố ý đưa người đến để lấy lòng Lục Quân Đình? Lâm Hi Vũ thoáng thở dài một hơi, nhưng không biết tại sao, trong lòng cô vẫn có cảm giác kỳ quái.

“Đột nhiên quan tâm đến chuyện này, ăn dấm rồi?”

Giọng nói tươi cười của Lục Quân Đình kéo cô về thực tại, Lâm Hi Vũ lập tức đỏ mặt, vội vàng nói: “Không phải, em chỉ hơi tò mò một chút.”

“Ừm?” Tâm tình anh có vẻ rất tốt, giọng nói lộ ra sự vui vẻ, “Thật sự không ăn dấm?”

Giọng điệu này rõ ràng là trêu chọc, bị kẻ già đời này trêu chọc, Lâm Hi Vũ căn bản không có cách nào ứng phó, khuôn mặt đỏ rực, đôi mắt ướt sũng như động vật nhỏ bày tỏ sự tức giận.

Lục Quân Đình tâm tình tốt hơn hẳn, vòng tay ôm cô ngày càng chặt, lại cố ý đưa môi mình xích lại gần Lâm Hi Vũ, thiếu điều dán vào lỗ tai cô mà nói chuyện.

“Anh cũng muốn biết, làm sao đột nhiên lại tò mò mấy chuyện bát quái rồi?”

Nói chuyện thôi mà, làm gì mà dựa sát vào mình thế? Hơi thở của anh ấm áp, hết lần này tới lần khác bờ môi cứ cọ bên tai cô khiến Lâm Hi Vũ phát bỏng. Cô cắn cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, vừa thẹn vừa vội nói: “Chúng ta là vợ chồng, chẳng lẽ em không nên hỏi những chuyện này hay sao?”

Tiểu cô nương da mặt mỏng, quả thật không chịu nổi trêu chọc, tùy tiện trêu chọc một chút y như rằng là bộ dạng hờn dỗi. Thật đúng là… ngon miệng cực kì.

Lục Quân Đình cười cười, tiếng cười trầm thấp rất có từ tính, vừa hôn lên cổ Lâm Hi Vũ vừa ghé vào lỗ tai cô nói: “Đương nhiên nên, đặc biệt nên, so với người khác càng nên hỏi.”

Lục Quân Đình ôm cô âu yếm một hồi mới buông ra. Lâm Hi Vũ không hiểu, rõ ràng ngày thường nhìn anh lạnh lùng dọa người vậy mà thấy cô là trở nên dính người.

Lục Quân Đình gần đây rất bận, ngày nào cũng đi sớm về muộn. Mấy ngày sau scandal về anh bị xóa sạch, mà nữ diễn viên kia dường như đã biến mất chỉ trong một đêm. Dù vậy, cảm giác kỳ quái trong lòng cô vẫn không vung đi được, Lục Quân Đình đã giải thích rõ ràng, nhưng Lâm Hi Vũ luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Cô cảm thấy Lục Quân Đình không hoàn toàn nói hết sự thật với cô, tỷ như Lục Quân Đình nói lần kia gặp Dương Tuệ ở Hội giao lưu văn hóa thì cô ta liền nhìn ra quan hệ không tầm thường của bọn họ. Nhưng Lâm Hi Vũ nhớ ngày ấy cô cùng Lục Quân Đình đều làm bộ như lần đầu tiên gặp mặt, cũng không có hành động gì quá mức, làm sao Dương Tuệ lại nhìn ra được?

Nếu chuyện này mà Lục Quân Đình không nói thật với cô, thì chuyện thuốc tránh thai cùng bệnh viện cũng chưa chắc là nói thật. Tuy không có bằng chứng chứng minh hai chuyện này có liên quan đến Lục Quân Đình, nhưng không có gì chắc chắn cả, anh vẫn đối tượng hiềm nghi lớn nhất. Chỉ là về sau anh giúp cô mua lại bức thư của ba nên cô mới cảm động mà lựa chọn tin tưởng.

Lâm Hi Vũ thầm nghĩ thay vì đấu tranh trong lòng, tốt hơn là nên tìm hiểu toàn bộ, không chừng đây là một cơ hội tốt. Kỳ thật cô không quan tâm chuyện Lục Quân Đình có người khác bên ngoài hay không mà chỉ cần làm rõ Lục Quân Đình đến tột cùng có lừa gạt và lợi dụng cô hay không là đủ. Lâm Hi Vũ thầm lên kế hoạch trong đầu.