Lão Thái Đoán Mệnh Chạy Nạn Thành Nữ Đế

Chương 5



Cẩn Đản mυ"ŧ ngón tay, mở to đôi mắt đen nhánh không hiểu gì nhìn về phía Hà Nhị Lang, không có bất kỳ phản ứng gì.

Thôn trưởng nhíu mày, trong lòng chỉ cảm thấy Từ lão bà tử này không thức thời đi xuống nấc thang đã bày ra, đến tuổi này của ông ấy, ai mà không tiếc mệnh, ông ấy cũng không tin lão bà tử này thật sự muốn chết, cũng chỉ là vừa khóc vừa ồn ào của nữ nhân thôi. Nhưng ông ấy là nam nhân, còn là thôn trưởng, cũng không tiện so đo với nữ nhân, hơn nữa chuyện này nói toạc ra chính là lỗi của Hà Nhị Lang, Hà Nhị Lang vẫn đáng mắng: "Còn không xin lỗi mẹ của ngươi!"

Hà Nhị Lang cúi thấp đầu nói: "Mẹ, con sai rồi."

Thôn trưởng nhắc nhở hắn: "Sau này thì sao?"

"Sau này...." Hà Nhị Lang dừng lại một chút, nghẹn ngào nói: "Sau này, mẹ nói gì chính là cái đó... Đều... Đều nghe mẹ."
Lúc Từ Tú Việt nghe được giọng nói giống như chó nhà có tang này, trong lòng bỗng nhiên có một trận sảng khoái thoải mái không thuộc về cô, giống như tâm nguyện nhiều năm đã hoàn thành, lại giống như đã đánh bại được đối thủ cực kỳ đáng ghét, sung sướиɠ mang theo sự đắc ý.

Từ Tú Việt thừa nhận cảm giác này làm cho cô ngày càng không thoải mái.

Mẹ kế, bán cháu gái, trên người nguyên chủ này có một ít chuyện lộn xộn, Từ Tú Việt càng không muốn nhận quả (nhân quả) của nguyên chủ, tất nhiên cũng không muốn dính vào. Cho nên cũng kiềm chế lại ý muốn nhiều chuyện, xen vào chuyện của người khác, cố gắng chờ chết.

Thôn trưởng nhìn vẻ mặt ngày càng xám trắng của Từ Tú Việt, lại không có phản ứng quá mức với bên ngoài, lắc đầu một cái, lão bà tử này là không đạt được mục đích không bỏ qua đây mà, vì vậy lập tức gọi Hà Đại Lang: "Đi lên trấn gọi Tôn bà tử đến đây."
Tôn bà tử là người môi giới mua người ở mấy thôn này của bọn họ, đáng tin hơn người môi giới ở chỗ khác.

Nhất thời Hà Đại Lang không kịp phản ứng, chỉ sững sờ "A" một tiếng.

Thôn trưởng lại lặp lại thêm lần nữa: "Đi tìm Tôn bà tử trấn trên, bán Tam Nha, đổi bạc."

Tuy nói Tam Nha là cô nương Hà gia bọn họ, nhưng cuối cùng cũng chỉ là nha đầu, lại không thể kéo dài hương khói, nếu Từ lão bà tử muốn bán, thì bán đi, cũng không thể vì một nha đầu để cho Hà Nhị Lang gánh tội ép chết mẹ trên lưng, đây chính là tội lớn có thể bị đuổi ra khỏi gia tộc.

Nghe được từ "bạc" này, thân thể không bị khống chế của Từ Tú Việt giật một cái, từ từ mở mắt ra, Từ Tú Việt trực tiếp không chút đề phòng đối mặt với thôn trưởng.

Từ Tú Việt lúng túng co ngón chân lại, trong lòng mắng nguyên chủ là nộ lệ đồng tiền đáng chết, suy nghĩ thử bây giờ mình còn có thể giả bộ nhắm mắt lại ngất xỉu được hay không?
Mà bên kia, thôn trưởng nở một nụ cười sớm biết như vậy, trong lòng lại chán ghét lão bà tử ồn ào này, cho nên trong lời nói cũng có chút âm dương quái khí: "Lão chị dâu, cuối cùng ngài cũng chịu tỉnh rồi!"

Trái lại Từ Tú Việt không để ý đến giọng điệu quái gở của ông ấy, chỉ là nghe tiếng "lão chị dâu" làm cho cô hận không thể qua đời tại chỗ. Mà lúc này Từ Tú Việt cũng bỏ lỡ cơ hội tốt để nhắm mắt giả ngất xỉu. Cô có thể nhìn thấy được khắp phòng đổ nát đều là khí màu xám đen, lại lần nữa đảo mắt, trên đầu của Hà lão nhị đang quỳ có một đoàn khí vận màu xám tro, ở trung tâm đoàn khí vận này có một tia khí đen bay lên từ phần đáy.

Mà đen, là tử khí.

Cùng là tử khí, nhưng phương thức phơi bày sẽ có mấy loại khác nhau. Nếu là màu đen thui, sẽ là điềm đại hung, nếu mang theo huyết khí, không quá ba ngày sẽ chết, nếu không có huyết khí, đó chính là vận xui quấn thân, cũng chỉ chết chậm một chút, không kịp thời đổi vận, tất sẽ làm cho huyết khí mọc um tùm, cách cái chết không xa.

Có người chỉ có khí đen ở ngoài rìa đoàn khí vận, đó là dính vận xui của người khác, hoặc là đến nơi không sạch sẽ, chỉ cần gần đây không dính khí đen nữa, qua hai ngày khí đen sẽ tự biến mất. Nếu muốn để cho khí đen nhanh chóng biến mất hơn, vậy thì phơi nắng, vô cùng có lợi xuôi đuổi mấy thứ xui xẻo này.

Mà khí đen của Hà lão nhị là lan tràn từ trung tâm ra bên ngoài, giống như sương mù, tạo thành một thành lũy với khí vận đang có, bài xích lẫn nhau.