Lão Thái Đoán Mệnh Chạy Nạn Thành Nữ Đế

Chương 4



"Vẫn là lần đầu tiên nghe nói có con trai bức tử mẹ ruột."

"Đừng nói nữa, thôn trưởng đến rồi."

Lúc mọi người đang ồn ào thảo luận, một nam nhân khoảng 40 tuổi, trầm mặc sải bước đi đến Hà gia, đẩy cửa sân ra.

Những chuyện khác thì cũng bình thường, cuộc sống này quá khó khăn, nhà ai mà không bán một đứa con trai hay con gái, nhưng nếu thôn Thượng Khê của bọn họ có người ép chết mẹ, người của toàn bộ thôn sẽ bị bàn tán, cười nhạo.

Hà thôn trưởng nhíu mày nhìn Hà Nhị Lang quỳ trong sân, uy nghiêm nói: "Ngươi, đứng lên, đi vào với ta xin lỗi mẹ của ngươi." Nói xong còn uy hϊếp một câu: "Hà gia chúng ta không có người không biết tam cương ngũ thường, hiếu thảo với cha mẹ."

Còn về nữ nhân ở bên cạnh hắn, ông ấy cũng không thèm nhìn, dù sao cũng là người khác họ, nếu là người không tốt, trong tộc có thể thay lão nhị hưu nữ nhân này!
Hà Nhị Lang buông thõng bả vai, hai tay chống trên đất miễn cưỡng bò dậy, từng bước một đi theo thôn trưởng vào trong, đầu càng cúi thấp hơn.

Cửa phòng chính không có khóa, lúc Từ Tú Việt nằm ở bên trong, nghe tiếng ồn ào ầm ĩ bên ngoài đã đầu đau từng trận, nghe được loáng thoáng bán cái gì đó, trong lòng lại dâng lên một đoàn lửa giận khó hiểu.Từ Tú Việt cũng muốn nghe chuyện bát quái của nguyên chủ, chỉ là tiếng nói chuyện quá xa, cô chỉ cần tập trung tinh thần sẽ sẽ choáng váng đầu óc, mắt nổ đom đóm, cho nên lập tức cũng không nhiều chuyện nữa, chuyên tâm muốn chết.

Hà thôn trưởng vừa vào phòng đã nhìn thấy Từ Tú Việt mặt mày xám trắng giống như sắp chết nằm trên giường đất đắp một chiếc chăn cũ nát, đầu tiên là có chút không thích, mặc kệ Hà Nhị Lang làm ra lỗi lầm gì, cũng là con cháu của Hà gia bọn họ, Từ lão bà tử đây là muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt Hà Nhị Lang, ngay cả đạo lý gia hòa vạn sư hưng cũng không biết, lão bà tử này cũng là nữ nhân không có tầm nhìn gì.
Vì có thể xử lý thỏa đáng chuyện này, ông ấy vẫn là dịu giọng nói: "Lão chị dâu, nhị lang đến bồi tội với ngài đây."

Kinh! Một tiếng lão chị dâu càng làm cho Từ Tú Việt hận không thể lập tức chết tại chỗ, Từ Tú Việt quay mặt qua một bên không để ý đến ông ấy.

Hà thôn trưởng nhìn vẻ mặt này của cô, trong lòng đã không còn kiên nhẫn, lập tức đẩy Hà Nhị Lang một cái, Hà Nhị Lang thuận thế quỳ xuống đất, cúi thấp đầu, khán khàn nói: "Mẹ, ngài muốn bán Tam Nha, vẫn thì bán đi."

Hà thôn trưởng liếc nhìn Từ Tú Việt, thấy cô không có phản ứng gì, lập tức quay đầu trợn mắt nhìn Hà Nhị Lang, chỉ vào hắn tức giận nói: "Ngươi đây là đang nói cái gì vậy? Chẳng qua cũng chỉ là một nha đầu, đáng giá để cho ngươi ra tay với mẹ mình sao? Đừng nói là bán Tam Nha, cho dù bán ngươi, ngươi cũng không thể ra tay với mẹ mình được!"
Hà Nhị Lang quỳ ở đó không lên tiếng, động cũng không động, mà Hà Đại Lang ở bên kia thì nghẹn ngào, cầu xin nói: "Mẹ, mẹ mở mắt ra nhìn con đi." Sau đó lại cướp đứa bé trai ở trong lòng vợ mình đến: "Mẹ, mẹ nhanh nhìn Cẩu Đản đi, là Cẩu Đản mà mẹ thương nhất này, Cẩu Đản cũng nhớ nãi nãi."