Lãnh Quân Dạ Thiếp

Quyển 3 - Chương 12



Hữu Hi hỏi hắn là ai?

Nàng sao lại hỏi như vậy, hắn là ai vậy, hắn là Hoàng Bắc Thiên, nàng không nhận ra hắn sao? Trái tim hắn đông cứng lại, đôi mắt đen nhìn tinh nhãn của Hữu Hi, sợ hãi nói: “Hữu Hi đừng đùa, trò đùa này không vui đâu, miệng vết thương của nàng còn đau không?”

“Đùa? Công tử, ngươi là ai?”- Hữu Hi hỏi, cũng muốn ngồi dậy, nhưng vừa cử động đã đụng đến vết thương, kéo theo một trận đau, không khỏi cúi đầu cau mày, đau đớn hô: “Đau quá, ta làm sao vậy?”

Hữu Hi như vậy làm Hoàng Bắc Thiên hoảng loạn, sợ hãi, tay hắn nâng mặt Hữu Hi lên, để nàng nhìn hắn, bối rối lo lắng nói: “Hữu Hi, nhìn ta, ta là Hoàng Bắc Thiên, ta là Hoàng Bắc Thiên, nàng không nhận ra ta sao, nhìn ta”

Hữu Hi nghe Hoàng Bắc Thiên nói, dùng ánh mắt xa lạ mờ mịt nhìn hắn, kinh hoàng nói: “Vị công tử này, ngươi làm ta đau, ta không biết ngươi, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi buông tay”

Nam nữ thụ thụ bất thân? Không phải nói Hữu Hi không biết xấu hổ, chỉ là quan hệ bọn họ trước kia, còn gì mà thân hay không thân? Hai người là thân mật nhất, nàng sao lại nói chuyện như thế, Hoàng Bắc Thiên nhìn chăm chú mặt Hữu Hi, nhìn hai mắt của nàng.

Ánh mắt nàng từng chứa đựng tình cảm chân thành, từng suy nghĩ thương yêu, nhưng bây giờ lại nhìn hắn như kẻ xa lạ. Kẻ xa lạ, trong mắt nàng hắn chỉ là kẻ xa lạ sao?

Trái tim Hoàng Bắc Thiên bị một trận đả kích mạnh, đau đớn khiến tâm can hắn nứt ra, chuyện gì đang xảy ra, chuyện gì xảy ra. Nhất định là Hữu Hi giận vì hắn báo thù, vì quyền lực mà lấy nữ nhân khác, đúng vậy, hắn lấy Miêu Hồng, nhưng chưa từng chạm vào nàng ấy, không hề yêu tất cả chỉ là giao dịch.

Hắn đau khổ nói: “Hữu Hi, nàng đang giận ta đúng không, giận ta lấy nữ nhân khác, giận ta không bỏ đi hận thù, đúng không, cho nên nàng không nhận ta, đừng như vậy Hữu Hi, đừng tỏ vẻ không biết ta”

Hữu Hi cau mày, giữ lễ nói: “Công tử, ngươi đang nói gì vậy, chúng ta quen nhau sao? Ngươi lấy nữ nhân khác, ngươi muốn báo thù là có ý gì. Ngươi muốn làm gì cũng được, tại sao lại giận?”

Chúng ta quen nhau sao? Nàng nói, nàng không hiểu, không biết gì cả. Đây là những lời Hữu Hi vừa nói sao, hai người quen đến mức ngay cả thở cũng có thể nhận ra nhau, bây giờ nàng lại hỏi chúng ta quen nhau sao?

“Không”- Tâm Hoàng Bắc Thiên vỡ ra, hắn rống một tiếng, sợ hãi kêu lên: “Nàng là Hữu Hi, nàng là thê tử của ta, là người phụ nữ ta yêu, nàng là Hữu Hi”- Tại sao lại là chúng ta quen nhau sao!? Nàng đang trừng phạt ta sao Hữu Hi.

Tiếng kêu của hắn dường như đã dọa sợ Hữu Hi, nàng lui lại, cau mày sợ hãi nói: “Ta thật sự không biết ngươi nói cái gì, đây là đâu? Ta là ai. Ta là thê tử của ngươi sao? Không, ta không nghĩ được gì cả”- nàng bất an nhìn bốn phía xung quanh.

Hoàng Bắc Thiên nghe Hữu Hi nói thế, trái tim rùng mình đập mạnh, nàng không nhớ ra hắn sao? Nàng sao lại không nhớ hắn là ai, không nhớ rõ cả bản thân mình, vậy quá khứ giữa hai người là gì, hắn là gì với nàng?

Hữu Hi bước đi, hắn tự hỏi Hữu Hi đi đâu, hắn như kẻ điên bắt lấy cánh tay Hữu Hi, cuồng loạn hét lên: “Đừng như vậy, đừng như vậy, Hữu Hi, ta sai rồi, ta đã sai, đừng trừng phạt ta nữa!”

Hoàng Bắc Thiên mất khống chế kích động làm đau vết thương Hữu Hi, nàng cau mày, kêu lên: “Đau quá”

Hoàng Bắc Thiên thu hồi bàn tay đang mất khống chết, cuống quít nói: “Xin lỗi, ta làm đau nàng Hữu Hi, nhưng làm sao chuyện này có thể xảy ra, nàng, nàng sao lại không nhớ chuyện gì?”

“Ta .. ta là ai?”- Hữu Hi không đế ý Hoàng Bắc Thiên nói, gương mặt nhỏ nhắn rất đau đớn, thầm suy nghĩ, ta là ai, ta là ai? Nàng cuống qu‎ýt đặt câu hỏi.

Hoàng Bắc Thiên nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, muốn nhìn xem trong đó có thủ đoạn gì không, nhưng ánh mắt Hữu Hi, vẻ mặt của nàng, động tác của nàng hắn cũng đã quen bây giờ lại trở nên xa lạ, là xa lạ ở đâu?

Chẳng lẽ là đôi mắt nàng, mắt nàng nhìn hắn xa lạ đến thế, xa lạ đến mức làm hắn đau lòng.

Nàng cứ như vậy mà quên đi tất cả, tại sao chứ?

Hoàng Bắc Thiên siết chặt tay Hữu Hi, đôi mắt đen lo lắng nhìn nàng, đau khổ nói: “Nàng là Hữu Hi, ta là Hoàng Bắc Thiên, nàng là thê tử của ta, chúng ta rất yêu nhau, nàng quên rồi sao?”

“Chúng là phu thê, chúng ta yêu nhau?”- Hữu Hi lắc đầu, lúng lúng rút tay về, tránh không để hắn đụng chạm: “Không, ta không biết ngươi nói cái gì, xin ngươi hãy để ta rời đi được không”

Nàng còn không để hắn chạm vào, loại cảm giác này so với chết đi còn khó chịu hơn. Không!! Tâm Hoàng Bắc Thiên như vỡ ra nói: “Ta sẽ để nàng đi đâu Hữu Hi, đừng đối xử với ta như thế, đừng”



Hắn vừa nói vừa vội vàng giữ lấy tay Hữu Hi, trên tay nàng vẫn đeo chiếc nhẫn, bối rối nói: “Hữu Hi nàng xem, đây là vật đính ước giữa ta và nàng, chúng ta thành thân rồi, còn nữa..”- Hoàng Bắc Thiên vội vàng từ trong áo rút ra một cái túi, để trước mặt Hữu Hi: “Nàng xem, cái túi này là nàng tự tay làm, ta vẫn mang bên người”

Nhìn ánh mắt mờ mịt của Hữu Hi, hắn lại tiếp tục tìm lấy hoa hồng do nàng tự làm đặt xuống bên cạnh: “Nàng xem, đây cách thể hiện tình yêu giữa chúng ta, hoa này muốn nói nàng yêu ta, nàng gọi đó là hoa hồng., nó đại diện cho tình yêu, chứng tỏ nàng yêu ta. Nàng quên rồi sao? Nàng, nàng sao lại có thể quên được? Sao lại quên đi?”

Hoàng Bắc Thiên đau đớn khóc thành tiếng, chẳng lẽ chỉ vì nhát kiếm đó làm cho Hữu Hi quên mất nàng đã từng yêu hắn sao.

Nhìn Hoàng Bắc Thiên đau khổ như thế, trai tim Hữu Hi có chút không đành lòng, nhẹ giọng an ủi: “Công tử, ngươi đừng buồn. Ta thật sự nhớ không ra, ta không biết gì cả, ta là thê tử của người sao? Xin lỗi, dù chỉ một chút ta cũng không nhớ”

Hoàng Bắc Thiên đau đến sắp ngất đi nhưng vẫn đứng dậy, tay quẹt lung tung lau đi nước mắt. Giọng nói khàn khàn: “Không sao, nàng không nhớ, không sao cả, ta sẽ từ từ kể cho nàng nghe, chúng ta từng làm những gì, tình yêu giữa chúng ta, chuyện trong quá khứ của chúng ta”

“Được”- Hữu Hi mông lung gật đầu, rồi lại không nhịn được hỏi: “Chúng ta rất yêu nhau sao? Ta thật sự là thê tử của ngươi sao?”

Hoàng Bắc Thiên như kẻ thất bại, đau đớn nói: “Phải nàng là thê tử của ta, chỉ là, ta đã làm một chuyện khiến nàng rất thương tâm, có lẽ cả đời nàng cũng không tha thứ cho ta”

“Ta đau quá, ta làm sao vậy?”- Hữu Hi cau mày, tay nhẹ nhàng giữ chặt vết thương.

“Nàng bị thương, sẽ tốt lên mau thôi”

“oh”- Hữu Hi cúi đầu nói, hai mắt sợ hãi nhìn hắn. “Ta muốn nghỉ ngơi, mệt quá, ngươi cũng đừng khóc đừng đau nữa”

“Hảo, vậy nàng nghỉ ngơi đi, ta không làm ồn nữa”- Tay Hoàng Bắc Thiên gắt gao siết chặt, trái tim vỡ ra từng mảnh nhỏ.

Hữu Hi nhắm mắt lại, nhưng lại thấy lo lắng gì đó mở mắt nhìn Hoàng Bắc Thiên, lại hỏi: “Ta tên Hữu Hi đúng không?”

“Đúng vậy! Nàng tên là Hữu Hi”- Hoàng Bắc Thiên không kiềm được rơi lệ, hắn chỉ muốn dùng một kiếm đâm vào bản thân lúc này.

Hữu Hi quên mất hắn, nàng gọi hắn là công tử, nàng không nhận ra hắn nữa.

Có được câu trả lời, Hữu Hi lại nằm xuống ngủ, vẻ mặt nàng bình thản, còn Hoàng Bắc Thiên lại đau khổ, bi thảm vì Hữu Hi quên mất hắn, hắn và nàng chỉ là kẻ xa lạ, ngay cả tình cảm của hai người cũng quên mất. Chẳng lẽ là trừng phạt hắn sao? Cách trừng phạt này làm cho hắn sống không bằng chết!

Hoàng Bắc Thiên không tin Hữu Hi quên mất hắn, cố gắng dò xét nàng, nhưng biểu hiện của nàng ngay cả hắn cũng không thể nhận ra. Từ lúc nàng tỉnh dậy đến bây giờ đã là một tháng. Nàng quên mất hắn cũng đã một tháng, một tháng qua, nàng nhìn hắn với đôi mắt xa lạ.

Hắn nói gì, làm gì nàng cũng không nhớ nổi bản thân mình là ai, bản thân hắn cũng trở nên ưu phiền nhưng nhiều lúc nhìn thấy nàng vui vẻ, không buồn bã, khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười khiến hắn không nỡ nhắc lại

Nàng quên đi nỗi đau mà hắn gây ra, quên đi cái gọi là yêu, như vậy sẽ không đau nữa.

Sống là chuyện của hắn, chết là chuyện của hắn, yêu ai đi nữa, nàng cũng chẳng quan tâm. Thế giới của nàng trống rỗng, hắn mang đến cho nàng bao nhiêu thứ đồ, nàng cũng chẳng thể nhớ được.

Nhát kiếm đó khiến Hữu Hi thiếu chút nữa mất mạng, sau khi tỉnh lại, nàng cũng quên đi kí ức giữa hai người. Đại phu nói, nhiều lúc vì sống quá đau khổ, cũng có thể vì vết thương mà nàng lựa chọn quên đi.

Lời đại phu nói khiến trái tim Hoàng Bắc Thiên bị hành hạ, nhìn xem hắn đã làm gì với Hữu Hi. Cứ ngỡ rằng những thương tổn mà Lăng Khiếu Dương gây ra Hữu Hi là đã sâu nhưng chính bản thân hắn mới là người đả thương nàng nặng nhất.

Lăng Khiếu Dương hành hạ cơ thể Hữu Hi, còn hắn là hành hạ tâm của nàng. Những vết thương trên cơ thể có thể dùng thuốc trị, nhưng vết thương lòng làm sao khỏi, có lẽ quên đi đối với Hữu Hi lại tốt, quên hắn, nàng sẽ không đau khi nhìn thấy nam nhân mình yêu ở cùng nữ nhân khác, quên đi tình cảm của cả hai, nàng sẽ không bị hắn hành hạ.

Cứ như vậy mà chờ đợi, hắn yêu nàng, chăm sóc nàng, chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn, chuyện gì cũng tốt, có lẽ một ngày nào đó, nàng nhớ ra hắn, nhớ lại tình cảm của cả hai.

“Môn chủ, ngươi dạy ta võ công được không?”- Vết thương Hữu Hi đã tốt lên cũng là lẽ tự nhiên, nàng nhờ có hắn dùng nội công trị thương, hơn nữa dùng toàn thuốc xa xỉ, chỉ cần cẩn trọng điều dưỡng, vết thương sẽ tốt lên.



Vẻ mặt nàng ngóng trông, sau đó làm vài động tác ngu ngốc, nói: “Ta thấy môn chủ phu nhân thật lợi hại, nhìn nàng muốn kiếm thật đẹp, ta cũng muốn lợi hại như thế”

Hữu Hi gọi hắn là môn chủ, gọi Miêu Hồng là phu nhân, hắn bảo nàng gọi hắn Bắc Thiên, phu quân, nàng không chịu, chỉ gọi hắn là môn chủ, gọi Miêu Hồng là môn chủ phu nhân, mỗi lần nghe nàng gọi là mỗi lần lòng hắng nhói đau, trái tim bị giày vò hành hạ.

Hữu Hi cả ngày vô tâm vô phế mỉm cười, không hề có chút âu sầu, gương mặt tươi cười không hề có chút u buồn, thất vọng nói: “Môn chủ, ngươi sao lại không nói lời nào, không muốn dạy ta sao?”

Lòng hắn đau nhưng mỉm cười gượng gạo, tay an ủi gương mặt nhỏ nhắn của nàng: “Nàng muốn học ta dạy nàng, ta dạy nàng, nhưng sau này đừng có than khổ”

“Không đâu, ta rất nghiêm túc”- Thấy Hoàng Bắc Thiên đồng tình, Hữu Hi lại vô tâm mỉm cười.

Nàng cứ vô tâm ở lại bên cạnh hắn, cùng hắn, không hề e ngại mốn quan hệ giữa hắn và Miêu Hồng, không hề quan tâm người hắn yêu là ai, dù hắn yêu con chó tên A Miêu nàng cũng chẳng để tâm.

Bởi vì nàng chỉ biết hắn là phu quân của nàng, ngoài ra chuyện gì cũng không biết, dù hắn cưới người khác nàng cũng không cần. Bởi vì nàng đã quên mất tình yêu nên sẽ không đau.

Yêu một người nhưng lại không được người đó quan tâm, cũng là một loại đau đớn khó diễn tả.

Hắn cũng không thể thấy được trong mắt Hữu Hi tình cảm sâu đậm như trước, hắn không thể thấy được sự dịu dàng của nàng, thế giới của hắn chỉ còn lại bóng đêm u ám.

Hữu Hi cũng rất ham học võ, mỗi ngày chăm chỉ khổ luyện, muốn Hoàng Bắc Thiên không nên thủ hạ lưu tình, khổ sở nàng không sợ, nhất định Hoàng Bắc Thiên phải dạy nàng cho tốt.

Nàng bây giờ mới học võ tuy hơi trễ, nhưng thân thể cũng không sao, học một ít quyền cước công phu thân thể cũng sẽ cải thiện. Hữu Hi mỗi ngày nghiêm túc, luyện tập, sau đó chờ Hoàng Bắc Thiên xuất hiện, cùng hắn đấu, quả nhiên công phu có tiến bộ.

Trừ khi Hoàng Bắc Thiên bận chuyện bên ngoài nếu không luôn cố gắng về với Hữu Hi, chăm sóc nàng, yêu nàng. Nơi hai người ở luôn thay đổi, không hề ổn định, Hữu Hi cũng đã quen

Nàng không hỏi tại sao lại đổi, cũng không hỏi Hoàng Bắc Thiên bận rộn chuyện gì, bởi vì nàng không cần biết, nàng chỉ sống trong thể giới của bản thân, vui trong niềm vui của mình.

Hoàng Bắc Thiên cố gắng thương yêu Hữu Hi, muốn đem những thứ tốt nhất về cho nàng, đồng thời cũng từng bước thực hiện được kế hoạch báo thù..

Đảo mắt một cái đã sang đông, Hữu Hi cùng Hoàng Bắc Thiên lại chuyển sang nơi mới. Hoàng Bắc Thiên sau khi sắp xếp cho nàng xong rồi lại đi công vụ, nói hai ba ngày sau sẽ về.

Cho nên nàng ở đây, chờ hắn an toàn quay về, nơi này rất đặc biệt, bên ngoài nhìn như một tòa miếu nhưng thật chất là nơi ẩn mình bí mật của Vô Âu Môn.

Nơi núi non hẻo lánh, hương khói không thịnh, người dân thưa thớt, Hữu Hi muốn cùng tăng nhân rời khỏi Vô Âu Môn. Hoàng Bắc Thiên đi làm chuyện của hắn, nàng cũng luyện quyền cước công phu của nàng.

Hữu Hi cũng để ý, có một tiểu hòa thượng mỗi ngày đều đi ra sau gian phật đường đưa cơm. Hữu Hi có hỏi tiểu hòa thượng đưa cơm cho ai nhưng hắn không nói, chỉ lắc đầu bảo nàng đừng hỏi.

Hữu Hi không kiềm được tò mò len lén theo sau tiểu hoà thượng, nhìn thấy hắn đi vào torng phật đường, tay chạm vào tượng phật, tượng phật liền hạ xuống để lộ ra một cánh cửa ngầm

Hữu Hi cau mày, lập tức yên lặng rời đi, trốn vào chỗ bí mật, chỉ chờ tiểu hòa thượng vừa đi nàng lại nhấc chân đi đến pho tượng. Tay đẩy nhẹ pho tượng, răng rắc một tiếng, tượng phật hạ xuống để lộ cánh cửa, Hữu Hi nhìn thoáng qua, do dự một chút liền xoay mình đi xuống bậc thang, vừa giẫm lên bậc thang thứ nhất, pho tượng liền đóng lại.

Trên vách tường có một vài cây đuốc sáng chiếu vào thông đạo hẹp nhỏ, gió thổi lồng lộng khiến Hữu Hi lãnh run. Nơi này để làm gì chứ, sao lại lạnh như thế, đáy lòng run sợ, đi về trước. Trái tim nàng sắp không chịu được nữa rồi.

Xuyên qua thông đạo, trước mắt rất trống trãi, Hữu Hi bất ngờ phát hiện, nơi này là phòng giam. Phòng giam làm bằng gỗ đang vây lấy một nam nhân, tóc đen bừa bộn, cả người bẩn thỉu ngồi đó, trên tay trên chân toàn là khóa sắt, cúi đầu nhìn hắn, trông hắn rất quen.

Gió lạnh lại thổi qua, Hữu Hi nhịn không được run cả người, nhưng người đó đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt như nước sơn nhìn thẳng vào đôi mắt nàng.

Sau khi nhìn thấy mặt người đó, nàng không kiềm được lui về sau từng bước. Sao lại là hắn?