Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 239



May mắn, Hạc Minh và Hoa Mộ Dung cả đêm không về, dù sao cũng chẳng có ai sinh nghi (nổi lên nghi ngờ) với bọn họ. Trong đại viện Lý gia, Lý lão thái gia lẳng lặng nghe “Tiêu Mặc” vừa khóc vừa nói xong chuyện, nhìn lại “Hạ Lan Phiêu” một bên trầm tĩnh rõ ràng khác biệt với trước kia, hình như tin lời của bọn họ. Ánh mắt của hắn lấp lánh nhìn chằm chằm hai người bọn họ, mỉm cười nói: “Vốn tưởng rằng Tiểu Phiêu chuồn êm xuất phủ liền không trở về nữa, thì ra là Lý gia cùng Tiểu Phiêu còn có duyên phận không cách nào cởi ra nha. Tiểu Phiêu, tại sao ngươi cho là ta sẽ giúp ngươi?”

“Ngươi không giúp cũng được, vậy để cho tôn tử của ngươi lấy người thân nam nhân tâm nữ nhân cũng là đúng.”

......

Lý Hi Bạch nghĩ tới cảnh tượng Thương Nguyệt ôm một nam nhân cải trang thành thiếu nữ, đã rùng mình một cái, khe khẽ thở dài, lắc đầu nói: “Vốn tưởng rằng chỉ là trên sách ghi lại thôi, không ngờ đứa con bất hiếu đó thế nhưng lại thật sự luyện tà thuật này...... Thôi thôi, không tuân theo tổ huấn cuối cùng cũng chết, hắn là chết chưa hết tội, mà ta thì lại không có phương pháp giải quyết.”

“Không muốn......” “Tiêu Mặc” vội vàng lôi kéo ống tay áo của Lý lão thái gia, một người cao lớn làm nũng, thoạt nhìn rất là khiếp người: “Gia gia ngươi liền nói cho chúng ta biết đi......”

......

Thật là đáng sợ...... Lý lão thái gia yên lặng thầm nghĩ.

Đã sớm biết nha đầu này không phải người bình thường, lại không nghĩ rằng nàng thật là phế hậu trong tin đồn đó —— tính tình như vậy, thật sự là hoàn toàn khác với tình báo ta lấy được từ trước tới nay! Mà ta càng không có nghĩ tới hoàng thượng lại có thể biết......

Thôi, vẫn là giả bộ cái gì cũng không biết đi! Bị giận chó đánh mèo mà nói có thể gặp phiền toái!

“Ta sẽ không giải, nhưng Khâm Thiên Giám Lý Húc lại sẽ. Gia huấn của Lý gia có nói, Trường Tử thừa kế Huyết Ngọc cùng Lý gia đại trạch, thứ tử (con thứ) học tập ảo thuật, chính là vì không để cho bọn tử tôn có thể dễ dàng sử dụng Huyết Ngọc, tạo thành sai lầm lớn không cách nào bù đắp. Không ngờ, đứa con bất hiếu kia chẳng những mơ ước Huyết Ngọc, còn học lén ảo thuật bị cấm kị...... Ta nhớ mang máng, lúc tuổi nhỏ từng nghe thúc phụ (chú ruột) nói qua, ở nhất định dưới cơ duyên xảo hợp Huyết Ngọc có thể trao đổi linh hồn người, nhưng ta cũng không nghĩ rằng tất cả những điều đó thế nhưng lại đều không phải là truyền thuyết...... Các ngươi vẫn là nhanh đi Kinh Thành tìm Lý Húc đi. Nếu mà sợ hắn ỷ là Chính Ngũ phẩm quan viên không muốn gặp mà nói, liền giao ngọc bội kia cho hắn, hắn sẽ phải giúp một tay. Còn nữa, sự xuất hiện của ngươi tốt nhất đừng để Thương Nguyệt biết. Ta sợ đứa nhỏ này không tiếp thụ nổi.”

Lý lão thái gia nói xong, từ trên thân lấy ra ngọc bội, do dự một chút, vẫn là đặt vào trong tay “Tiêu Mặc“. “Tiêu Mặc” nước mắt lưng tròng nhìn hắn, cảm động chỉ kém biến ra cái đuôi tới lắc lư là thành một con chó. “Hạ Lan Phiêu” ho nhẹ một tiếng, thầm nghĩ nếu như quan viên của Khâm Thiên Giám cũng không thể giải thì giết sạch toàn bộ bọn hắn, sau đó lôi kéo tay của “Tiêu Mặc” liền đi ra phía ngoài.

Hắn chỉ cảm thấy tay của hắn chạm vào một bàn tay lớn ấm áp, nhìn lại cư nhiên mình lôi kéo tay của mình, cảm giác đó thật là quái dị không nói ra được. “Tiêu Mặc” bĩu môi, theo thói quen rút tay ra, hơi sức to lớn thế nhưng lại làm cho hắn ở trên đường lảo đảo mấy bước suýt nữa ngã xuống. “Tiêu Mặc” cũng là kinh ngạc nhìn bàn tay của mình, đột nhiên vui mừng, giống như tên trộm tiến tới gần hắn: “Ha ha, hơi sức của ngươi thật đúng là lớn ~~ tiểu tử, hiện tại cuối cùng là ngươi rơi vào trên tay ta rồi, còn không mau một chút lấy lòng đại gia ta?”

“Thương Nguyệt là ai?” “Hạ Lan Phiêu” hỏi.

“Hôm nay thời tiết thật tốt......”

“Thương Nguyệt là ai?” “Hạ Lan Phiêu” ép tới gần một bước.

“Là một Tiểu Quỷ Đầu á! Ngươi đừng tới đây, nếu không ta liền đánh ngươi!”

“Ngươi không sợ thân thể của ngươi bị thương?” “Hạ Lan Phiêu” bình tĩnh hỏi, khinh thường cười một tiếng.

“Ngươi lại dám uy hiếp ta? Ta cho ngươi biết, ngươi mà không cúi đầu xưng thần với ta mà nói ta liền đi tìm mười tên tám tên nam nhân, cùng bọn họ chơi đùa! Hơn nữa ta muốn chơi đến trong cung! Đến lúc đó, mọi người đều biết Hoàng đế Đại Chu là một tên đoạn tụ chi phích (*) sinh hoạt cá nhân không đứng đắn, chậc chậc......”

(*) đoạn tụ chi phích hay đoạn tụ = gay: đồng tính nam.

“Có lẽ ngươi cũng không ngại ta cũng đi tìm mười bảy mười tám tên nam nhân tới chơi một chút trò chơi thú vị.”

“Ngươi đang uy hiếp ta?” “Tiêu Mặc” lập tức liền xiết bả vai của Hạ Lan Phiêu, cảm thấy chỉ cần hơi dùng sức một chút là có thể bóp vỡ nàng: “Ngươi có tin hiện tại ta liền có thể đánh ngươi hay không?”

“Hạ Lan, ngươi xác định sau khi trao đổi lại thân thể ta sẽ không trả thù sao? Nếu không sợ, xin cứ việc làm những thứ hành động đánh mất lý trí này.” “Hạ Lan Phiêu” khinh miệt nói.

Đêm đã khuya.

Hạc Minh và Hoa Mộ Dung đã mệt mỏi trở lại, vết máu trên người mơ hồ tỏ rõ tối hôm qua bọn họ khổ chiến, mà Hạ Lan Phiêu và Tiêu Mặc sợ bọn họ nhìn ra đầu mối cũng không có đi ra cửa phòng. Hạ Lan Phiêu rất sợ Tiêu Mặc thừa cơ hội này giở trò chiếm tiện nghi của mình, sửng sốt ôm chăn cùng hắn chen chúc ở một chỗ, thời thời khắc khắc nhìn hắn, không để cho hắn xuống tay.

Tiêu Mặc trong lòng biết tâm tư của Hạ Lan Phiêu, nhưng cũng không nói toạc ra, mặc cho nàng trong phòng nhìn mình chằm chằm. Ngày mai bọn họ sẽ phải đi Kinh Thành tìm kiếm phương pháp giải quyết, hắn không nghĩ tới việc này lại làm cho Hạ Lan Phiêu tâm cam tình nguyện cùng hắn hồi kinh. Chỉ là, tất cả mọi người rất bất đắc dĩ......

Tiêu Mặc nghĩ vậy, nhẹ nhàng thở dài, theo thói quen đặt tay ở trên đùi. Hạ Lan Phiêu gần như là cắn răng nghiến lợi nhìn tay của “Hạ Lan Phiêu” đang vuốt bắp đùi trắng bóng của mình, cắn răng nói: “Bỏ tay của ngươi ra —— ta không có sờ ngươi!”

“Vậy ngươi cũng sờ lại là tốt rồi.”

“Tiêu Mặc!”

“Tốt lắm, không có thời gian cùng ngươi tức giận qua lại. Ngủ đi.”

“Hạ Lan Phiêu” nói xong, một tay kéo “Tiêu Mặc” qua, lại đột nhiên phát hiện cánh tay của mình không đủ dài, chỉ đành phải cười khổ mấy tiếng. Ban đêm, Hạ Lan Phiêu xuyên qua ánh trăng nhìn khuôn mặt lành lạnh mà tự tin của mình, chỉ cảm thấy bi ai trong lòng. Nhưng mặc kệ nàng có nguyện ý hay không, bụng ***** vẫn là không nhịn được nữa. Nàng ở trên giường trằn trọc trở mình, rốt cuộc kéo “Hạ Lan Phiêu”, khiếp khiếp nói: “Ta... ta muốn đi nhà xí......”

......

“Hạ Lan Phiêu, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì? Chẳng lẽ ngươi không biết rằng loại tình trạng này của chúng ta có thể uống ít nước thì ít đi uống sao?”

“Hôm nay ta cũng không còn uống bao nhiêu nha...... Tiêu Mặc, ta thật sự không chịu nổi cầm vật kia đi nhà xí! Nam nhân các ngươi thật ghê tởm!”

“Hừ.” “Hạ Lan Phiêu” hừ lạnh.

“Ta đi ra ngoài.”

Hạ Lan Phiêu nói xong, muốn đi ra ngoài cửa, lại bị Tiêu Mặc kéo lại. Tiêu Mặc nhìn nàng, nhẫn khí (đè nén tức giận) nói: “Ngươi tính toán đi nhà xí thế nào?”

“Tự ta giải quyết, thực sự không được mà nói sẽ để cho Hạc Minh giúp ta, dù sao tất cả mọi người đều là nam nhân......”

“Hạ Lan Phiêu!”

“Ha ha, ta đùa giỡn......”

......

“Ta giúp ngươi.” Tiêu Mặc mặt không vẻ gì nói.

Hồ ly nói: kế tiếp trở về cung rồi, ha ha ha ha!