Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 307: Lâm Mỹ Anh



Nhìn thấy gần mười nữ nhân vô cùng xinh đẹp đang đứng ở một góc phía ca, một ý nghĩ nhuộm màu đen tối lập tức hiện lên trong đầu Trần Lâm...

Liếc nhìn Triều Hùng như một con chó quỳ dưới đất, Trần Lâm khẽ nhếch miệng cười nói.

- Đám nữ nhân kia là người của La Thiên...

Nghe Trần Lâm hỏi thế, Triệu Hùng lập tức hiểu Trần Lâm đang nghĩ gì, khuôn mặt góc cạnh không nhịn được đổ mồ hôi hột.

Khẽ liếc nhìn gần mười nữ nhân vô cùng xinh đẹp đang ôm lấy nhau sợ hãi, Triệu Hùng chỉ có thể cắn răng gật đầu nói.

- Phải... họ... họ đều là nữ nhân của La Thiên...

Nghe thấy Triệu Hùng thừa nhận...

Trần Lâm khẽ nhếch mép mỉm cười liếc nhìn gần 10 nữ nhân có đứng đắn quyến rũ, có thanh thuần đáng yêu mỗi người một vẽ, nhưng đều ôm lấy nhau run rẩy chờ đoán vận mệnh của mình kia.

Tựa như đế vương trên cao, Trần Lâm như không có chuyện gì cười nói.

- Các ngươi bước hết ra đây...

Nghe thấy Trần Lâm nói thế, những người ở đây đều biết là đang nói ai đưa mắt nhìn đến đám nữ nhân của La Thiên kia...

Ngược lại, đám nữ nhân kia cũng đã đoán được vận mệnh của mình đều ôm lấy nhau sợ hãi.

Nói gì thì nói Trần Lâm cũng là một dị tộc, nếu Trần Lâm là nhân loại các nàng sẽ vui vẻ đi theo hắn cầu đường sống, nhưng cánh tay màu đỏ như máu trông vô cùng bắt mắt kia chính là minh chững rõ ràng nhất Trần Lâm không phải nhân loại và không một ai muốn mình rơi vào tay một dị tộc không rõ nguồn gốc cả.

Tuy nhiên xu một tiếng...

Một mũi tên bay đến cấm phập vài mắt đất ngay trước chân một nữ nhân ngực đặc biệt to trông khá xinh đẹp khiến nàng hoảng sợ hét lên...

Những nữ nhân khác cũng bị đánh động hoảng sợ ngồi bịch xuống đất.

Yếu Nhi gác cự nỏ lên vai cười lạnh nói.

- Nếu các người còn không nhanh chân lên...

- Mũi tên thứ hai sẽ bắn vào một trong số các ngươi...

Hiển nhiên, thấy đám nữ nhân ngu ngốc kia không nhanh chóng làm theo lời Trần Lâm, Yến Nhi lập tức xuất thủ dằn mặt.

Còn tại sao là nữ nhân ngực to kia thì... nữ nhân mà, cái gì người khác hơn mình thì đều không ưa, Yến Nhi không bắn chết luôn đã là may mắn lắm rồi.

Bên kia, sau một mũi tên nhẹ nhàng ghim vào mặt đất của Yến Nhi.

Đám nữ nhân kia hiển nhiên mà vô cùng từ trải, biết rõ Yến Nhi sẽ làm thật nên đều ngay lập tức ngoan ngoãn bước ra trước ánh mắt của đám nạn dân lẫn không ít đại lão của Vũng Hải đang âm thầm quan sát...

Tuy nhiên, không một vị đại lão đức cao vọng trọng nào dấn bức ra bảo hộ cho đám nữ nhân kia, kể cả La Thiên chỉ dám trốn một góc nghiến răng nghiến lợi.

Liếc nhìn mười nữ nhân vô cùng xinh đẹp đang run rẩy đứng dưới chân Kỳ Kỳ chờ đợi vận mệnh của mình.

Trần Lâm không nhịn được bật cười có cách nhìn khác về tên La Thiên kia.

Cả mười nữ nhân kia hiển nhiên đều là những nữ nhân trong hậu cung của La Thiên, chỉ là với thân phận của La Thiên mà chỉ có mười nữ nhân thì đúng là có hơi ít.

Tuy nhiên cả mười người kia đều là những đóa hoa xinh đẹp động lòng người, mỗi người lại có một vẻ đẹp riêng khiến không ít nạn dân đang đứng trước bờ vực sinh tử vẫn không nhịn được liếc nhìn.

Rõ ràng La Thiên là người theo chủ nghĩa chất lượng hơn số lượng.

- Ai cũng đang nhìn các ngươi, sao không cởi đồ ra cho mọi người ngắm một chút nhỉ...

Ngồi ở trên cao nhìn xuống, Trần Lâm vô cùng chó má lên tiếng nói.

Nghe thấy thế đám nữ nhân lẫn những nạn dân gần đó đều không khỏi ngây người nhìn Trần Lâm, không ít người đột nhiên thấy Trần Lâm thuận mắt lạ thường...

Nhất là Thái Trọng kẻ có thù với La Thiên không nhịn được cười lớn, thầm hô một tiếng hảo thủ đoạn...

Rõ ràng Trần Lâm làm vậy chỉ muốn chơi La Thiên, với một người có máu chiếm hữu vô cùng cao như La Thiên, để những nữ nhân mà hắn yêu thích cởi đồ cho hàng trăm, hàng nghìn người xem thì còn gì đau bằng.

Và thực tế đã chứng mình những gì Thái Trọng nghĩ là đúng...

Lẫn trốn trong một góc tối phía xa...

Khi thấy những nữ nhân yêu quý nhất của mình trước dâm uy của Trần Lâm bắt đầu run rẩy cởi từng mảnh quần áo trên cơ thể lộ ra da thị trắng ngần cùng nội y quyến rũ bên trong.

La Thiên rốt cuộc cũng không thể nhịn được phun ra một ngụm lão huyết...

La Thiên hận, rất hận... chỉ muốn xông lên sống mái với Trần Lâm một trận, nhưng hắn không dám, lao lên đồng nghĩa với cái chết La Thiên dù có nóng cách mấy cũng biết rằng cái mạng vẫn quan trọng hơn.

Chỉ là tính ra La Thiên cũng không làm gì sai, thiếu nợ trả tiền kết quả bị con nợ giết chết nên hiển nhiên là phải trả thù cho thuộc hạ, sau này lại bị Trần Lâm tiện tay lấy mấy bảo bối nên hiển nhiên cũng phải tìm cách đồi lại, kết quả dần đến ngày hôm nay.

Thế nên, nếu nói La Thiên sai ở đâu thì chỉ có thể là ở sức mạnh, đụng vào một kẻ mạnh đến độ không cần xem lý lẽ là gì chính là một sai lầm to lớn...

Kẻ mạnh có thể ỉa trên đầu người khác, nhưng người khác mà đánh rấm trước mặt hắn chính là tội ác...

Bên kia trước dâm uy của Trần Lâm và đại cự thú Kỳ Kỳ...

Đám nữ nhân đáng thương bị đem ra làm vật hiến tế chỉ có thể run rẩy cấp nhận số phận của mình.

Chầm chậm đưa tay lên cởi từng cái cúc áo, bằng tay có phần run run kéo tuột chiếc sườn xám đang mặc trên người khiến nó rơi xuống đất để lộ ra những cơ thể hoàn mỹ mê người trắng không tỳ vết, cùng những chiếc nịt vú đủ màu sắc đang nâng đỡ hai bầu ngực trắng hồng tưởng chừng như lúc nào cũng có thể tuột ra khỏi bờ vai trắng ngần của của nàng...

Bên dưới chiếc quần chíp nhỏ xinh không che đậy được gì trước ánh mắt của hàng nghìn người khiến của nhân của chúng run lên e thẹn.

Có thể nói đời các nàng chưa bao giờ cởi một chiếc áo nào lại lâu đến vậy...

Tuy nhiên không có nghĩa là các nàng không thành thạo, thực tế để sống an nhàn sung sướng trong vòng tay bảo hộ của La Thiên, không nữ nhân nào trong mười nữ nhân này là không biết quyến rũ nam nhân, chuyển cởi đồ thoát y các nàng không phải không từng làm...

Chỉ là chưa bao giờ các nàng lại cởi đồ trước ánh mắt của hàng trăm, hàng nghìn người như vậy, sự tủi nhục xấu hỗ đó không phải ai cũng chấp nhận được, không ít nữ nhân đã xấu hỗ rơi lệ.

Tuy nhiên, để giữ mạng các nàng vẫn phải nghe lệnh Trần Lâm, thậm chỉ giờ hắn muốn nàng là con chó các nàng cũng phải sủa cho hắn vui lòng.

Đây là bi ai của những kẻ yếu, những kẻ sống dựa vào người khác trong thời đại này...

May thay còn có một nhân loại cảm thấy chứng mắt trước hàng động chó má của Trần Lâm không nhịn được đứng ra nói.

- Trần Lâm đủ rồi... họ chỉ là những nữ nhân đáng thương...

- Ngươi đem họ ra trả đủ La Thiên như vậy ta thấy đã là quá đủ rồi...

Hiển nhiên cùng là phận nữ nhân, Liễu Mộng Điệp thấy Trần Lâm ép đám nữ nhân kia lột sạch quần áo trước mặt hàng nghìn người như vậy là không thể chấp nhận được.

Thực tế chỉ nhiêu đây thôi đã đủ làm La Thiên tức đến thổ huyết rồi, không việc gì phải ép đám nữ nhân vô tôi kia đến bước đường cùng...

Thế là trước sự ngầm phản đối của không ít nạn dân có con chim non đang ngóc đầu trong quần và không ít độc giả, Liễu Mộng Điệp đứng ra ngăn Trần Lâm lại.

Nghe thấy thế Trần Lâm cũng khẽ mỉm cười gật gật đầu.

Trước khi đám nữ nhân kia vòng tay ra sau tháo cái nịt ngực đang ôm lấy bầu ngực sữa của mình, Trần Lâm đã lên tiếng năng cản.

- Đủ rồi...

Thật tế, Trần Lâm cũng không mất dại đến độ để đám nữ nhân vô tội kia cởi sạch quần áo trước mặt mọi người, như vậy đã là bài học quá đắc giá dành cho La Thiên rồi...

Huống chi, Trần Lâm còn muốn thu một vài người trong số họ, làm sao có chuyện để các nàng trần truồng trước mặt hàng nghìn người.

Liếc nhìn mười nữ nhân chỉ còn mặc mỗi nội y đang run rẩy vì cái lạnh của trời đêm, Trần Lâm khẽ nhếch mép cười hỏi.

- Nữ nhân La Thiên thích nhất là ai?

Nghe Trần Lâm hỏi như thể, ánh mắt của chín trong số mười nữ nhân kia khẽ sáng lên rồi đồng loạt chỉ về cùng một người, cùng lúc đó hàng nghìn ánh mắt của các nạn dân đều đổ dồn về đúng nữ nhân kia...

Có lẽ họ đều đã đoán được vận mệnh này của nàng ta, Lâm Mỹ Anh đệ nhất mỹ nữ của Băng Thiên hội là đóa hoa quý trong tay La Thiên, được cưng chiều hết mực khiến không ít người ganh ghét...

Tuy nhiên, cũng chính vì vậy mà vận mệnh của Lâm Mỹ Anh đã được định sẵn, khi La Thiên người bảo hộ của nàng ngã xuống thì đồng nghĩa với đó nàng cũng sẽ trở thành vật thế mạng đầu tiên, là đóa hoa bị người khác bóp nát...

Bị những nữ nhân kia chỉ mặt cùng hàng nghìn ánh mắt đang nhìn về phía mình, có thương tiếc, có hả hê lẫn sự thèm khát...

Lâm Mỹ Anh chỉ khẽ thở dài, dám chơi dám chịu nàng đã có được cuộc sống sung sướng trong mơ của rất nhiều người, thì giờ đây cũng phải chấp nhận cái giá của nó.

- Lâm Mỹ Anh... ra mắt Trần Lâm đại nhân...

Khẽ tiến lên một cước, Lâm Mỹ Anh cúi người với Trần Lâm rồi nói...

Nghe thấy thế Trần Lâm khẽ mỉm cười hỏi.

- Cô biết ta sao?

- Phải, La Thiên từng không ít lần nhắc về ngài...

- Lúc đó ta thật sự rất vui... chưa bao giờ ta thấy hắn giận đến vậy...

Liếc nhìn Trần Lâm, Lâm Mỹ Anh ngược lại vô cùng tức giận nghiến răng nghiến lợi nói.

- Vui?

- Xem ra cô... dường như có thù với La Thiên thì phải.

Khẽ mỉm cười quỷ dị, Trần Lâm liếc nhìn Lâm Mỹ Anh đang tấu hài cười nói.

Nghe Trần Lâm hỏi, Lâm Mỹ Anh bất chấp sợ hãi tiến lên một bước trịnh trọng nói.

- Tên khốn đó bắt ta, lăng nhục ta... ta chỉ hạn không thể giết chết hắn...

- Thấy hắn giận đến tím cả mặt ta hiển nhiên là vui mừng trong lòng, từ lúc đó ta đã không ít lần âm thầm cảm tạ sự anh minh thần võ của ngài...

Với Lâm Mỹ Anh mọi thứ đã hết, chạy cũng không thể chạy nhanh hơn còn kỳ đà khổng lồ kia, đánh càng không thể đánh lại.

Tuy nhiên đang sống sờ sờ thì không ai lại muốn chết, huống chi là nữ nhân không tiếc bán mình để tồn tại như Lâm Mỹ Anh, vì sống nàng không chút ngần ngại trở mặt với La Thiên.

Bợ đít Trần Lâm thì đã làm sao người sống mới là người thắng...

Tuy nhiên Trần Lâm chỉ bật cười, hài hức nhìn Lâm Mỹ Anh...

Hiển nhiên, Trần Lâm đã qua cái thời "nghe đĩ kể chuyên" kia, những lời nói nhảm của Lâm Mỹ Anh, Trần Lâm hoàn toàn không tin, tuy nhiên nghe đúng là sương tai thật...

Thế nên sao một tràng cười dài, Trần Lâm lại trầm ngâm suy nghĩ liếc nhìn Lâm Mỹ Anh từ đầu đến chân.

Hiển nhiên, Trần Lâm đang suy nghĩ xem có nên thu “con đĩ nhỏ” Lâm Mỹ Anh này hay là giết quách đi cho rảnh tay...

Thật tế Trần Lâm biết Lâm Mỹ Anh, dĩ nhiên là biết qua màn hình điện thoại...

Lâm Mỹ Anh người mẫu kiêm diễn viên nổi tiếng của Hoa Trung quốc, với một thằng nhóc nhiệt huyết tràn đầy, từng không ít lần dùng những tấm ảnh lộ hàng của nàng để giải tỏa căng thẳng của cuộc sống học tập vất vả như Trần Lâm, thì làm sao mà không biết cho được.

Chỉ là địa vị này đã khác xưa, Trần Lâm cũng càng không còn là Trần Lâm trước kia, mỹ nữ loại gì mà chưa từng gặp...

Lâm Mỹ Anh đúng là mỹ nữ thật nhưng nếu so sáng với những thành phần “hoá hình” muốn biến sao thì biến như Yêu Cơ, Huyết Linh, Thanh Vân thì vẫn còn thua xa.

Chỉ là đĩ cũng có nét đẹp riêng của đĩ, huống chi Lâm Mỹ Anh còn là con đĩ hạng sang của Hoa Trung quốc, thu nàng về vấn có giá trị nhất định khiến Trần Lâm phải đắng đo suy nghĩ.

Tuy nhiên nhớ về hồi ức xưa, Trần Lâm vẫn không nhịn được bất cười nói...

- Có thể Lâm tiểu thư không biết, khi còn là nhân loại ta từng không ít lần dùng ảnh của cô để quay tay đó...

- Có thể xem như là vô cùng thân thuộc.

- Trần đại nhân thật là thích đùa...

Nghe Trần Lâm không chút khác khí nói ra chuyện nhạy cảm như vậy, Lâm Mỹ Anh không nhịn được cẩn trọng nói, đôi mắt đẹp len lén nhìn Trần Lâm...

Dĩ nhiên, Lâm Mỹ Anh hiểu rõ những gì Trần Lâm đang nói, cũng ý thức được trước kia cũng có không ít người dùng hình ảnh của nàng làm bậy, thậm chí bản thân nạng cũng từ gặp không ít rắc rối với những tên fan cuồng không não.

Tuy nhiên, người dám đường đường chính chính nói ra những lời kia như Trần Lâm thì lần đầu tiên Lâm Mỹ Anh gặp phải.

Sống trong giới nghệ sĩ một khoảng thời gian không hề ngắn, chứng kiến không ít hắc ám trong giới này cũng như gặp không biết bao nhiêu loại người, Lâm Mỹ Anh lập tức nhận ra sự đáng sợ trong tính cách của Trần Lâm...

Người không chút kiêng kỵ cái gì cũng dám nói ra không sợ người khác dị nghị như Trần Lâm, cũng sẽ không chút kiêng kỵ trở mặt, một giây trước còn cười cười nói nói nhưng một giây sau rất có thể đã rút đao chém người chính là đặc điểm tính cách của Trần Lâm.

Những kẻ như thế Lâm Mỹ Anh không muốn lại gần, chỉ là nàng không muốn nhưng Trần Lâm muốn.

- Đem nàng ta lên đây...

Tựa đầu vào bộ ngực sữa của Thu Thảo, Trần Lâm rốt cuộc cũng đã có được quyết định lên tiếng ra lệnh.

Dĩ nhiên sao một lúc suy nghĩ, Trần Lâm cũng nể chút tình xưa thời trẻ trâu mà quyết định thu lấy Lâm Mỹ Anh, dù sao cũng chỉ là tốn chút máu mà thôi huyết tổ đại nhân chịu được.

Ngay lập tức hai chị em Phương Tuyết ôm ấy Lâm Mỹ Anh nhảy lên đầu Kỳ Kỳ, với sức mạnh của một người chơi cấp 20 chuyện này không mấy khó khăn với các nàng.

Bị kéo lên đầu một con cự thú khổng lồ, Lâm Mỹ Anh hiển nhiên là hoảng sợ muốn bỏ chạy.

Chỉ là với một người cấp 0 như Lâm Mỹ Anh từ trên đầu Kỳ Kỳ nhảy xuống không té chết cũng tàn phế, huống chi nàng không có khả năng chạy.

May thay không đang hoảng sợ không biết phải làm sao, thì Lâm Mỹ Anh vô tình trông thấy ánh mắt ánh mắt đầy tính chiếm hữu của Trần Lâm.

Lâm Mỹ Anh biết ngay Trần Lâm muốn gì, bất chấp nhân loại hay dị tộc là gì tiến lên ôm lấy bấp chân Trần Lâm, bộ ngực sữa to tròn không chút e ngại ép lấy chân cậu, ánh mắt ướt át nhìn Trần Lâm cầu tình.

Thấy thế Trần Lâm cũng không chút khách khí vươn cánh tay Huyết giáp ra nhào nặn bộ ngực sữa to tròn của Lâm Mỹ Anh...

Cánh tay huyết giáp tràn đầy vảy giáp sần sùi lướt trên làn da trắng mịn khiến Lâm Mỹ Anh đau đớn như vẫn cố nở nụ cười lấy lòng.

- Được nếu ngươi đã cảm kích ta đến vậy thì sao này đi theo ta đi.

Thấy biểu hiện của Lâm Mỹ Anh, Trần Lâm chỉ nhếch mép cười nói.

- Đa ta đại nhân, sau này ta nhất định sẽ cúc cung tận tụy hầu hạ ngài.

Nghe thấy thế Lâm Mỹ Anh như tử tù được ân xá vui mừng hớn hở nói.

Tuy nhiên, Trần Lâm lại đột nhiên trầm mặt xuống lạnh lùng hỏi.

- Ngươi vừa gọi ta là gì?

Nghe thấy Trần Lâm đột nhiên lạnh giọng hỏi, Lâm Mỹ Anh lập tức hoảng sợ run rẩy, đồng tử run run cấm tốc nghĩ xem mình đã nói sai ở đây.

Rất nhanh ánh mắt Lâm Mỹ Anh khẽ sáng lên cúi đầu xuống nhỏ giọng nói.

- Chủ... chủ nhân... tiểu nô biết tội...

- Ha... ha...

Nghe thấy thế, Trần Lâm không nhịn được bật cười hài lòng...

Đúng là đĩ có nét quyến rũ riêng của đĩ, ả nữ nhân tham sống sợ chết không tiếc bán rẽ bản thân này ngược lại rất có tương lai...

Liếc nhìn chín nữ nhân còn lại đang đứng run rẩy dưới đất, Trần Lâm ngược lại không chút hứng thú lắc đầu nói.

- Ta không hứng thú với các ngươi...

- Các ngươi có thể cút... dĩ nhiên nếu muốn các ngươi có thể đi theo Lâm Mỹ Anh...

Nghe thấy thế đám nữ nhân kia như được ân xá vội vàng tiến lên cảm ta Trần Lâm, nhưng không một nữ nhân nào muốn giống như Lâm Mỹ Anh đi theo Trần Lâm.

Nói nhảm, Trần Lâm là dị tộc trừ trường hợp gần như bắt buộc như Lâm Mỹ Anh ai lại muốn đi theo Trần Lâm.

Tuy nhiên, đám nữ nhân kia lại không bao giờ ngờ rằng bản thân đã bỏ qua một vận may hiếm có, đi theo Trần Lâm thì dù chỉ làm một cái bồn chứa như Lâm Mỹ Anh thì vẫn là một kèo thơm...