Lãnh Đế Cuồng Thê

Chương 69: Thấy được, hào quang



“Vì sao?”

Nhị Khuyết cào cào tóc của bản thân, khó hiểu hỏi.

Nạp Lan Yên cũng có chút nghi hoặc nhìn Yêu Nghiệt, nếu có thể tránh trận chiến sự này thì ngăn được tự nhiên là tốt nhất.

Yêu Nghiệt hơi hơi cười khổ: “Một khi Địa Tinh tộc phát động công kích, đó là không chết không ngừng.”

“Trí nhớ của vị Vương tử này không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để cho ta rõ ràng một việc, Địa Tinh tộc ra bên ngoài không phải là việc đơn giản như vậy.” Vẻ mặt của Yêu Nghiệt dần dần nghiêm túc, nhíu mày, “Từ lúc một trăm năm trước Địa Tinh tộc đã có quy định, nếu không có trong tộc thương nghị nhất trí thông qua, nếu không quyết không thể phát động xung đột với các chủng tộc khác, mà hiện tại trận chiến tranh này, Địa Tinh Vương tộc lại không biết chuyện.”

Nạp Lan Yên sửng sốt: “Không biết chuyện?”

“Địa Tinh Vương đã bế quan 3 năm.” Yêu Nghiệt nhẹ nhàng vuốt vuốt mi tâm, có chút đau đầu nói, “Ta hoài nghi có kẻ muốn lật đổ Địa Tinh Vương tộc.”

Đây là hắn căn cứ theo một chút trí nhớ vốn có của nguyên thân (*) mà đoán ra, mặc dù Địa Tinh tộc là chủng tộc có cấp bậc phân chia sâm nghiêm, nhưng trong lúc đó Vương tộc và Địa Tinh trưởng lão từng bộc phát qua vài lần mâu thuẫn.

(*) nguyên thân: người vốn là chủ nhân thân thể.

Nay Địa Tinh Vương bế quan, Vương tử hôn mê bất tỉnh, trưởng lão có lòng phản loạn cũng không phải là không có khả năng.

Ánh mắt bình tĩnh của Nạp Lan Yên nhìn về phía Yêu Nghiệt: “Việc này, quản sao?”

Yêu Nghiệt sửng sốt, sau đó khóe miệng hơi hơi nhếch lên, giơ lên một độ cong bừa bãi, trong con ngươi dài nhỏ mê người lóe ra tia sáng chói mắt rực rỡ: “Nếu chiếm thân thể của người, tự nhiên không thể chiếm không, không phải sao?”

“Tốt.” Nạp Lan Yên đứng lên, duỗi người, cong con ngươi cười tủm tỉm nói, “Yêu Nghiệt, phát huy tác dụng của ngươi, cho mấy đại ca một bữa tối thịnh soạn đi!”

“Không đề cập tới còn tốt, vừa nói như vậy thiếu gia thật đúng là đói rồi.” Nhị Khuyết sờ sờ bụng, truyền ra âm thanh ‘ùng ục’ cực kỳ cho hắn mặt mũi, lập tức như là vừa nhớ tới cái gì, trợn to đôi mắt tròn vo nói, “Lão đại, Lãnh Thiếu Diệp nơi đó hẳn là không có việc gì đi?”

Chiến sự không thể đình chỉ cũng thế, dù sao Liệt Diễm cũng đã bày ra sách lược vẹn toàn, chính là không khỏi vẫn còn có chút lo lắng, dù sao mặc dù Cung gia này có chút bưu hãn nhưng lại tốt với mình vô cùng giống như người nhà vậy.

“Như thế nào lại nói tới hắn!” Yêu Nghiệt lạnh lùng bĩu môi, trong mắt không chút nào che giấu ánh sáng lạnh, “Ứng phó không được, chỉ có thể nói rõ rằng hắn còn quá non.”

“Yên nào.” Nạp Lan Yên không chút nào lo lắng nhếch môi một cái, cười nói, “Tên kia sẽ không thua, huống chi Liệt Diễm cũng không phải là chỉ có một người là hắn.”

Bất luận là huynh đệ Lãnh gia hay là mấy đại gia tộc hiện nay, cũng không phải là xương dễ gặm.

Nạp Lan Yên xoay người vỗ vỗ bả vai của Yêu Nghiệt: “Yêu Nghiệt, sau này gặp lại hắn tùy tiện hành hạ.”

Vẻ mặt khó chịu của Yêu Nghiệt lập tức tan đi không ít, nhướng lên một bên lông mày, lộ ra một vòng dày đặc tươi cười yếu ớt: “Quyết định như vậy đi.”

Nhị Khuyết sờ sờ cái mũi, âm thầm cân nhắc sức chiến đấu hiện nay giữa huynh đệ nhà mình và Lãnh Thiếu Diệp, nói: “Yêu Nghiệt, mặc dù có chút đề cao chí khí của người khác, nhưng mà hiện tại Lãnh Thiếu Diệp thật sự không phải cường (mạnh) bình thường.”

“A?” Yêu Nghiệt ý tứ hàm xúc không rõ hừ một tiếng, nhẹ nhàng cười, thản nhiên nói với bên ngoài điện: “Người tới, chuẩn bị đồ ăn.”

“Yêu Nghiệt à, anh em đây trịnh trọng giao nhiệm vụ thu thập tên kia cho ngươi!” Nhị Khuyết ha ha cười, thật mạnh ôm Yêu Nghiệt, tiếng nói có chút khàn khàn, “Ngươi đã ở đây, thật tốt.”

Yêu Nghiệt nheo nheo mắt, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, không nói gì, chính là gắt gao ôm lấy Nhị Khuyết, đối với hắn mà nói, đột nhiên xuất hiện ở địa phương xa lạ này, có thể nhìn thấy bọn họ, thật tốt.

Nạp Lan Yên dựa vào cột ngọc, hai tay vòng ở trước ngực, bên môi nhếch lên một độ cong nhợt nhạt, trong con ngươi đen tràn đầy đầy quang mang ấm áp.

Món ngon mỹ vị, rượu ngon thuần hương (thơm và tinh khiết).

Ba người mỗi người một ly ăn uống no say, Nạp Lan Yên và Nhị Khuyết kể lại những chuyện đã xảy ra từ sau khi đi vào nơi này, Yêu Nghiệt lại nói mọi việc từ một ngày sau khi Nhị Khuyết và Nạp Lan Yên biến mất.

Rượu quá ba tuần, hốc mắt ướt át, ba người sóng vai nằm ở trên thảm lông mềm mại, Nạp Lan Yên một tay khoát lên trên trán, lẩm bẩm nói: “Không biết bọn Cửu muội ở nơi nào......”

“Mặc kệ ở nơi nào, khẳng định đều có thể chơi đến xoay vòng vòng.” Nhị Khuyết nhếch miệng cười, ánh mắt sáng trong, “Chậc chậc, so với lo lắng cho mấy tên kia, còn không bằng thắp mấy ngọn nến cầu nguyện cho mấy người ở bên cạnh họ.”

Bất luận là Cửu muội, Kỳ Lân hay là Hắc Thần, một đám đều là chủ tử phúc hắc ăn tươi nuốt sống.

“Điện hạ.”

Ngoài điện đi vào một vị lam y nữ tử (cô gái mặc đồ màu lam), hơi hơi khom người thi lễ với Thiên Phi Huyễn một cái, “Các trưởng lão đã ở tiền đường chờ ngài.”

Yêu Nghiệt thản nhiên nhìn lướt qua nữ tử: “Chờ.”

“Vâng, Điện hạ.”

Yêu Nghiệt đảo mắt nói với Nạp Lan Yên và Nhị Khuyết: “Các ngươi tới tầng ba lầu các thượng đẳng trước, lát nữa ta sẽ trở lại.”

“Cẩn thận.” Nạp Lan Yên nhíu nhíu mày.

“An tâm.” Bên môi Yêu Nghiệt gợi lên một độ cong khuynh thành, “Chỉ bằng bọn họ cũng muốn đoạt quyền?”

Yêu Nghiệt vốn cũng không phải là người rộng lượng gì, nếu đã chiếm được thân thể này, quyền uy của Địa Tinh Vương tộc, cũng không phải chỉ mấy tên trưởng lão muốn lật đổ liền lật đổ!

Nạp Lan Yên và Nhị Khuyết dẫn đầu lên tầng ba.

Yêu Nghiệt nhìn bóng dáng của bọn họ biến mất ở sau sa mạn (màn tơ), ý cười nới đáy mắt lập tức rút đi, mắt phượng lạnh như băng quét về phía lam y nữ tử: “Hình phòng lĩnh phạt!”

Sắc mặt của lam y nữ tử lập tức trắng nhợt: “...... Điện hạ?”

Giọng nói của Yêu Nghiệt lạnh như băng đến cực điểm: “Có cần hay không Bản Điện hạ thuật lại từ đầu đến cuối những lời ngươi nói với các trưởng lão một lần?”

“Điện... Điện hạ?” Lam y nữ tử chân mềm nhũn, té ngã ở trên mặt đất.

Khi nàng lại ngẩng đầu lên lần nữa, bóng dáng của Thiên Phi Huyễn dĩ nhiên đã biến mất không thấy, trên mặt trắng bệch của lam y nữ tử tràn đầy không thể tin, như thế nào Điện hạ sẽ có thể nghe được lời nàng nói với trưởng lão?

Rõ ràng, rõ ràng khi đó Điện hạ đang uống rượu cùng hai nhân loại ti tiện kia!

Yêu Nghiệt đi ở trên đường ngọc khắp nơi hoa lệ tinh xảo, tóc bạc áo trắng, dung nhan tinh mỹ, sắc mặt đạm mạc, giữa mi tâm quanh quẩn quý khí thản nhiên, càng tiếp cận mục đích, vẻ mặt cũng càng trở nên lạnh như băng, ánh mắt sâu thẳm giống như hàn băng ngàn năm.

Thẳng đến trước một cái cửa hình vòm, Yêu Nghiệt không có dừng lại bước chân, từ trong tay áo đột nhiên chém ra một đạo kình phong bá đạo mười phần, ‘phịch’ một tiếng đánh cái cửa hình vòm kia thành mảnh nhỏ!

Khói bụi lượn lờ, mảnh vỡ bay tứ tung.

Yêu Nghiệt xuyên qua trong đó, ánh mắt hờ hững rơi vào trên người các trưởng lão khiếp sợ và tức giận trước mắt, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên: “Thật có lỗi, trượt tay một chút.”

Ba đại trưởng lão vững vàng ngồi ở trên ghế giật giật khóe miệng, đồng loạt nghẹn đỏ mặt.

Trượt tay?

Trượt tay một cái có thể đánh cho cửa lớn dùng tinh ngọc cứng rắn đúc thành bắn thành mảnh vỡ? Đùa gì thế!

Yêu Nghiệt làm như không thấy đi đến trên chủ tọa, nhấc vạt áo, ngồi xuống, đạm thanh nói: “Mấy vị trưởng lão, có chuyện quan trọng gì?”

Ba đại trưởng lão liếc nhau, cùng nhìn thấy lửa giận tràn đầy trong mắt nhau.

Đại trưởng lão sắc mặt khó coi, dẫn đầu nói: “Hồn phách của Điện hạ trở về vị trí cũ đối với Địa Tinh tộc ta mà nói đúng là việc tốt nhất từ trước đến nay, nhưng kể từ khi Vương tử Điện hạ ra đời đến nay còn chưa bao giờ ra khỏi tòa thành trung tâm của Địa Tinh tộc ta, xin hỏi Điện hạ và hai nhân loại ti tiện tự tiện xông vào Địa Tinh tộc ta là như thế nào quen biết?”

Hai vị trưởng lão khác cũng gắt gao nhìn chằm chằm Yêu Nghiệt, giống như một khi xác định linh hồn hắn có vấn đề, sẽ lập tức động thủ.

Mắt phượng của Yêu Nghiệt xuất ra một vòng thị huyết yêu quang, mạnh mẽ thúc giục khí thế quanh thân, lạnh giọng nói: “Ba vị trưởng lão là đang nghi ngờ Bản điện sao?”

Địa Tinh tộc cấp bậc nghiêm minh, một khi uy áp của Vương tộc toàn lực mở ra, mặc dù là ba vị trưởng lão cùng lien hợp chống đỡ, cũng là cả người run run, gắt gao nắm chặt nắm đấm dùng hết khí lực toàn thân mới không có quỳ xuống đất ngay tại chỗ.

Ba đại trưởng lão mồ hôi lạnh đầm đìa, mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, Điện hạ vừa mới khôi phục, như thế nào sẽ lập tức liền trở nên cường (mạnh) như vậy?

Khí thế bậc này, uy nghiêm bậc này, giống như đứng ở trước mặt bọn họ không phải là Vương tử vẫn luôn suy yếu không chịu nổi, mà là Bệ hạ đã muốn bế quan 3 năm.

Ba trưởng lão cố nén chiến ý, ngẩng đầu khó khăn cười nói với Yêu Nghiệt: “Điện hạ, tộc nhân nghe nói Điện hạ khôi phục khỏe mạnh, đều vô cùng cao hứng, hôm nay ta chờ là muốn cùng Điện hạ thương nghị công việc chúc mừng của toàn tộc, không dám có chút nghi ngờ Điện hạ.”

Yêu Nghiệt cười nhẹ, rõ ràng khuynh thành, lại làm cho ba đại trưởng lão cảm thấy thực cốt hàn ý (ớn lạnh tận xương): “Từ xưa đến nay, bao nhiêu chủng tộc bị diệt sạch ở cái thế giới nhược nhục cường thực (mạnh được yếu thua) này, các ngươi so với ta càng rõ ràng hơn.”

“Ta không ngại các ngươi có dã tâm, nhưng nếu phần dã tâm này nguy hại đến toàn bộ Địa Tinh tộc, ta sẽ tự tay giết các ngươi!”

Sát khí khiếp người, ba đại trưởng lão ở trong sát khí không chút che giấu nào của Yêu Nghiệt, giống như nháy mắt bị người nắm chặt ở yết hầu, sắc mặt trắng xanh, hô hấp đều trở nên khó khăn.

Tử vong (cái chết) quanh quẩn quanh thân, ba đại trưởng lão đồng loạt nuốt nước miếng, đột nhiên thấy may mắn vì có một số việc còn chưa có bắt đầu......

“Thu thập xong nơi này, buổi tối ngày mai chuẩn bị yến hội, trong lúc ở chỗ này ta không hy vọng có bất luận kẻ nào đến quấy rầy!” Yêu Nghiệt lưu lại một câu, đã muốn hóa thành mảnh nhỏ đi đến chỗ cửa hình vòm, không có quay đầu, giọng nói thản nhiên theo gió bay vào trong tai ba đại trưởng lão, “Nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm, lấy tình cảnh hiện nay của Địa Tinh tộc, nội loạn chỉ có kết cục diệt vong.”

Địa Tinh tộc, có thể bảo trụ một chỗ ngồi ở cái thế giới cường giả vi tôn (người mạnh là vua) này, cùng bọn họ đoàn kết phân không ra quan hệ.

Một khi Địa Tinh tộc lâm vào nội loạn, tuyệt đối sẽ bị Thú tộc và nhân loại vẫn coi Địa Tinh tộc là thù địch nhân cơ hội mà vây công, đến lúc đó, cho dù tòa thành trung tâm có nhiều át chủ bài (lá bài tẩy chưa lật) hơn nữa cũng có năng lực ngăn cản bao lâu?

Ba đại trưởng lão gắt gao nắm chặt nắm đấm, nhìn phía trước đã muốn không có một bóng người, sau một hồi, đúng là có chút nghẹn ngào.

“Lão đại, lần này là chúng ta làm sai.”

“Có lẽ, tài cán hiện nay của Điện hạ có thể vì Địa Tinh tộc mang đến ánh sáng chân chính......”

“Ha ha, lão đại, lão nhị, mới vừa rồi lão tử giống như thấy được lúc trước tiên đế mang theo chúng ta đánh cho nhân loại, Thú tộc, Tinh Linh tộc chạy hết về nhà!”

Cũng không phải là một lòng muốn đoạt quyền, cũng không phải là muốn có được cái vị trí Bệ hạ kia.

Chính là, trước nay chưa bao giờ Bệ hạ đặt tâm tư ở trên người tộc nhân, mà Điện hạ lại khuyết thiếu một hồn một phách cả ngày hôn mê, lúc trước Địa Tinh tộc phong quang vô cùng nay chỉ có thể chôn vùi ở một mẫu ba phân đất nho nhỏ này, đây đúng là uất ức gần như là làm cho ba đại trưởng lão từng hùng phong hoàn toàn phai mờ, bây giờ chỉ nguyện thủ hộ một phương yên bình này.

Nhưng mà thế giới này, cũng không phải chỉ có một địa phương hòa bình.

Cường giả vi tôn, nhược nhục cường thực, mặc dù không có tranh hùng tâm, cũng phải có lực lượng cường đại!

Nhất là một chủng tộc, nhất là một chủng tộc bị các chủng tộc khác phỉ nhổ cừu hận!

Nếu không thay đổi, nếu không cường đại, nghênh đón Địa Tinh tộc cũng chỉ có diệt vong!

Mà nay Địa Tinh tộc đã sắp đến thời khắc sống còn, trải qua cân nhắc ba đại trưởng lão mới nghĩ đến chuyện đoạt quyền, hôm nay nhìn đến hồn phách của Điện hạ đã trở về vị trí cũ, dường như rốt cuộc làm cho bọn họ ở thời khắc hắc ám…….

Thấy được hào quang!