Lang Phi

Quyển 2 - Chương 2: Đại hôn (2)



Vương Dụ Ngôn nghe vậy, cười xinh đẹp như hoa, “Trong mắt Ngôn nhi, bất luận là ai cũng không có tư cách trở thành cường địch của Hoàng Thượng.” Trong mắt nàng, Phượng Hạo Vân giống như là thần, mà nếu đã là thần, thì làm sao có cường địch?

Phượng Hạo Vân cười nhẹ, không tiếp tục đề tài này, mà là đưa ánh mắt không có bao nhiêu tình cảm nhìn về phía Vương Dụ Ngôn, nhẹ giọng nói: “Bắt đầu từ ngày mai, ngươi không cần tiếp tục hầu hạ trẫm.”

Nghe vậy, Vương Dụ Ngôn thân hình run lên, “Vì sao?”

“Không nên nhiều lời.” Trong lời nói thảnh nhiên loe lóe sát khí.

Vương Dụ Ngôn bây giờ mới nhớ đến, hằng năm có ba tháng, Hoàng Thượng sẽ không cho người khác hầu hạ. Vừa rồi nàng quá khẩn trương. Thế nhưng lại quên chuyện này. Cười khổ một tiếng, xem ra, nàng càng ngày càng thích hắn, nhưng hắn vẫn lãnh tình như vậy, nàng đối với hắn mà nói, vẫn là một nha hoàn thông phòng có cũng được mà không có cũng không sao.

………..

Hôm sau

Các Vương gia ở lại trong hoàng cung hôm nay toàn bộ đều chuyển đi. Phủ đệ ngoài cung đã kiến tạo xong. Mà ngày đại hôn cũng sắp tới. Các Vương gia đều dời đi vào hôm nay.

Trong tiếng ồn ào chuẩn bị, lúc Hàn Lăng đang đứng ở trong phòng tìm kiếm yên tĩnh, thì Phượng Hạo Dạ đến.

Phía sau Phượng Hạo Dạ là bốn thị vệ, bốn người nâng một con dê béo đã nướng chín đang bốc hương thơm ngào ngạt.

Đặt dê béo lên bàn.

Đợi lúc Hàn Lăng ngẩng đầu lên nhìn Phượng Hạo Dạ, Tiểu Ngân trong tay áo lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai phóng ra ngoài, nhảy lên trên con dê béo.

Phượng Hạo Dạ nhướng nhướng mi, cong khóe môi, “Hàn Lăng, con dê béo này……” Nhưng còn chưa nói xong, một con dê to lớn, trong chớp mắt, biến mất ngay cả xương cốt cũng không còn.

Tốc độ gió xoáy a!

“Nó đói bụng……” Phượng Hạo Dạ khóe miệng rút trừu. Tiểu Ngân chỉ lớn bằng bàn tay, thế nhưng lấy tốc  độ sét đánh ăn sạch một con dê béo lớn như vậy!

Nếu không biết Tiểu Ngân không phải là động vật bình thường, Phượng Hạo Dạ tà mị xinh đẹp chỉ sợ sẽ không để ý hình tượng mà phát điên! Giờ khắc này, hắn chỉ co rút khóe miệng. Vốn con dê béo này có một phần cho Hàn Lăng, kết quả, hiện tại, ngay cả xương cốt cũng không còn! “Hàn Lăng, lần sau bổn vương sẽ đưa cho ngươi một con dê to hơn nữa.”

Tiểu Ngân sau khi ăn no, bộ pháp tiêu sái, nhảy lên người Phượng Hạo Dạ, đang lúc Phượng Hạo Dạ nhìn đến nó đáng yêu như vậy, muốn vươn tay vuốt ve lông mao trên đầu nó, lại bị một màn tiếp theo làm cho giận đến phát điên!

Tiểu Ngân bên miệng còn dính một lớp mỡ, nhảy lên người Phượng Hạo Dạ, sau đó đem cái miệng nhỏ nhắn, ở vạt áo màu đỏ trước ngực Phượng Hạo Dạ, lau qua lau lại. (Song: aaaaaaaaaaa kawaiiiiiiiiii)

Sau khi lau sạch miệng, Tiểu Ngân lại phát ra thanh âm hư hư thực thực như đang cười trộm, sau đó nhảy lên người Hàn Lăng.

Hàn Lăng nghe được tiếng nghiến răng, sau đó nhìn đến Phượng Hạo Dạ vẻ mặt xanh mét, nụ cười tà mị bên miệng cứng đờ, hắn hung hăng nhìn Tiểu Ngân, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đây là bộ quần áo bổn vương yêu thích nhất!”

Tiểu Ngân nghe vậy cũng không thèm để ý, chút sát khí đó đối với nó mà nói, giống như cái đánh rắm. Dù sao cũng ăn no rồi, thời điểm này nên ngủ một giấc, chui vào tay áo Hàn Lăng, một chút cũng không đem Phượng Hạo Dạ toàn thân sát khí để vào mắt.

“Ha ha ha ha……” Hàn Lăng nhìn một màn này, rốt cuộc không nhịn được cười to.

Phượng Hạo Dạ lại quẫn bách không thôi. Thật là mất mặt. Hắn đã sớm lường được cục diện này! Nhưng vẫn không nhịn được mà đến đây, thật đúng là tự tìm mất mặt.

“Lục đệ? Sao ngươi lại ở đây?” Phượng Hạo Thiên vừa ở ngoài phòng nghe được tiếng Hàn Lăng cười, chưa từng thấy Hàn Lăng vui vẻ không cố kỵ như vậy, nghi hoặc, đẩy cửa ra, đầu tiên đập vào mắt lại là Phượng Hạo Dạ! Trong lòng thiếu niên, xẹt qua một tia khác lạ, thực không được tự nhiên, giống như món đồ chơi yêu thích của mình bị người khác phát hiện rồi đoạt đi vậy.

Hàn Lăng vẫn chưa thu hồi tươi cười, nhìn về phía Phượng Hạo Thiên vừa mới tiến vào, cười nói: “Ngươi sao lại có thời gian đến đây?” Lúc này, hắn không phải nên thu xếp chuyển đi cùng với chuyện đại hôn ngày mai sao?

“Những chuyện vụn vặt đó để cung nhân làm cũng được.” Trên tuấn dung của Phượng Hạo Thiên có chút mất tự nhiên trả lời.

Phượng Hạo Dạ bình phục lại lửa giận, xoay người, đôi mắt hẹp dài hiện lên một tia phức tạp, cười nhìn Phượng Hạo Thiên, “Tứ ca, ta chỉ là tới thăm Hàn Lăng.”

“Ân.” Phượng Hạo Thiên lành lạnh gật gật đầu.

Hàn Lăng nhướng mi, hắn nháo cái gì vậy?

Phượng Hạo Dạ khóe môi gợi lên một nụ cười tà mị, “Các ngươi nói chuyện đi, ta còn việc phải xử lý. Đi trước.” Khi đến bên cạnh Phượng Hạo Thiên, Phượng Hạo Dạ tạm dừng lại, dùng thanh âm chỉ hai người nghe được nói: “Tứ ca, nha đầu Hàn Lăng kia, là một bảo tàng, nếu đã là bảo tàng, như vậy, ai ai cũng muốn, Tứ ca phải cẩn thận, ha ha.”

Dứt lời, Phượng Hạo Dạ sang sảng cười to rời đi.

Nhất thời, trong phòng, chỉ còn hai người Hàn Lăng và Phượng Hạo Thiên.

Trên tuấn dung lạnh băng của Phượng Hạo Thiên, hiện lên vài tia phẫn nộ. Tiến lên vài bước, dùng sức nắm chặt tay Hàn Lăng, gằn từng chữ: “Ngươi là thư đồng của bổn vương.”

Hàn Lăng nhíu mày, “Ta biết.”

“Cho nên, ngươi chỉ có thể nghe lệnh của bổn vương! Từ nay về sau không được tiếp xúc với Lục đệ!” Thiếu niên bá đạo nói! Món đồ chơi của hắn không ai được cướp đoạt!

Nghe vậy, Hàn Lăng híp hai mắt lại, “Ngươi quản hơi nhiều rồi!”

“Ngươi…… Hừ!” Thiếu niên phẫn nộ, buông tay nàng ra, phất tay áo mang theo phẫn nộ rời đi.

Hàn Lăng kinh ngạc nhìn về phía bóng dáng thiếu niên rời đi, hắn trúng gió gì vậy?

Mãi cho đến ngày thứ hai, thời điểm thiếu niên nhìn thấy nữ hài đều là vẻ mặt lạnh lùng, cố ý không nói lời nào, mà nữ hài chỉ là nhíu mày không để ý, cho dù đã thú thê, thì hắn vẫn là hài tử, ai, Hàn Lăng yên lặng thở dài, hài tử thủy chung vẫn là hài tử, tính khí vẫn rất khó hiểu.

Vương phủ mới, huy hoàng khí khái.

Đặc biệt là ngày đại hỉ hôm nay. Năm ấy Tứ Vương gia Phượng Hạo Thiên mười ba tuổi, tại một ngày cưới hai sườn phi.

Chiêng trống vang trời, phát nổ rền vang.

Dưới sự chờ đợi của mọi người, hai nữ tử xuất sắc nhất Phượng quốc, ở trong cỗ kiệu đỏ thẫm được nâng vào Vương Phủ.

Thiếu niên mặc hỉ phục nghênh đón ở cửa, vẻ mặt lạnh lùng, dường như loáng thoáng còn mang theo tia tức giận.

Mọi người vây xem thấy vậy, bắt đầu bàn luận, Tứ Vương gia có phải không hài lòng về hai cửa hôn nhân này không a? Nếu không thì tại sao vẻ mặt lại lạnh lùng như vậy, nhưng cũng không đúng a, hai nữ tử này, một là đệ nhất mỹ nhân Phượng quốc, một là đệ nhất tài nữ Phượng quốc, nghĩ như thế nào cũng không có khả năng a! Tất cả nam tử trên thiên hạ này đều cực kì hâm mộ hắn a……

Cho dù mọi người suy đoán thế nào,các loại ý tưởng đều bị loại, cũng vô pháp đoán được tâm tư thiếu niên.

Giờ khắc này thiếu niên còn giận người nào đó. Mà người nào đó lại không hay biết.

Đêm khuya

Sau khi bái đường, Phượng Hạo Thiên mặc hỉ phục, sau khi tiếp đón yến khách, đầu tiên đi đến phòng Thượng Quan Minh Tiệp.