Lang Phi

Quyển 2 - Chương 1: Đại hôn (1)



Đợi hai người trở về Thượng Đinh cung, Phượng Hạo Thiên liền biết Tiểu Ngân trong miệng Phượng Hạo Dạ là ai.

Hắn vô cùng kinh ngạc nhìn Tiểu Ngân chỉ lớn bằng bàn tay, cả người màu ngân bạch đang đứng trên vai Hàn Lăng. Đây là loài vật gì vậy?

Nghi hoặc nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Lăng, hy vọng có được đáp án, kết quả Hàn Lăng cũng chỉ nhún vai.

“Bổn vương hẳn nên nghỉ đến sớm hơn, ngươi làm sao có thể dễ dàng chết như vậy.” Phượng Hạo Thiên buông tha việc nghiên cứu Tiểu Ngân, ngược lại trầm giọng nói với Hàn Lăng.

Hàn Lăng đứng một bên, đang lau loan đao, nghe được lời nói của Phượng Hạo Thiên, hai mi nhíu lại, “Muốn biết ta bị ai đẩy xuống vách núi không?”

Phượng Hạo Thiên nảy sinh nghi hoặc, đẩy? Không phải là người của Phượng Hạo Hiên? Chậm rãi nhíu mày, sắc mặt bình tĩnh hỏi: “Hàn Lăng, ngươi muốn nói cho bổn vương cái gì?”

Hàn Lăng nghiêng đầu nhìn về phía Tiểu Ngân, Tiểu Ngân lập tức từ trên vai Hàn Lăng nhảy xuống, đi vào trong tay áo Hàn Lăng. Chậm rãi xoay người, nhìn về phía Phượng Hạo Thiên, Hàn Lăng cười lạnh: “Thượng Quan Minh Tiệp.”

Bốn chữ ngắn gọn, Phượng Hạo Thiên mắt đen lập tức u ám, “Nguyên lai là nàng.”

Nữ hài nở nụ cười, cười thực trong sáng, lại âm hàn như băng, chuyển mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, hương hoa mẫu đơn đang nở rộ từ từ theo gió nhẹ nhàng bay vào, nữ hài thản nhiên nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Các ngươi sắp đại hôn, nàng chính là phi tử của ngươi. Như vậy, ta cho ngươi mặt mũi, không vội lấy tính mạng của nàng, ta sẽ chậm rãi ngoạn với nàng.” Phương pháp báo thù có rất nhiều, có một đao mất mạng, cũng có những biện pháp tra tấn. Nếu muốn lật đổ Thượng Quan gia tộc, như vậy, cái gì cũng phải từ từ mà làm, chậm rãi tra tấn, nụ cười trên môi càng sáng lạn hơn.

Thấy Phượng Hạo Thiên vẫn thâm trầm không nói, Hàn Lăng cười nói: “Dù sao nàng đã cứu mạng ngươi. Để nàng sống vài năm nữa đã là giới hạn lớn nhất của ta.”

“Hàn Lăng, đối với bổn vương mà nói, sự tồn tại của ngươi quan trọng hơn so với tất cả mọi người. Cho nên, Thượng Quan Minh Tiệp chết chưa hết tội.” Đôi mắt hắc trầm của thiếu niên thoáng chốc sáng lên, nhìn nữ hài, thiếu niên cũng đồng dạng cười sáng lạn. Hắn làm sao không biết tâm tư của Thượng Quan Minh Tiệp, tâm tư lúc cứu hắn, có mấy phần thật tình? Mấy phần tình kế? 

Thế gian này, chỉ sợ không ai so với Hàn Lăng thực tình hơn. Hắn chẳng qua cứu nàng một lần, mà nàng lại tại đoạn thời gian này, mỗi một lần, đều là lấy mạng hoàn trả hắn, không có nửa phần chần chờ.

Nữ hài mở to mắt, nhìn về phía huân hương lượn lờ khói trắng, nhẹ giọng nói: “Ta có một yêu cầu.”

“Cái gì?”

“Cho ta một trăm ám vệ thành thục.” Trong thế giới quyền lợi vi tôn này, nàng một thân một mình, làm sao đối kháng với Thượng Quan đại gia tộc? Chỉ có mạnh hơn, mới có thể quan sát thiên hạ! Mới có thể lật đổ Thượng Quan gia tộc.

Thiếu niên không một tia chần chờ, hắn biết tâm tư của nàng, gật đầu đáp ứng, “Được.”

………..

Thượng Quan phủ

Sau khi hồi phủ, Thượng Quan Chính Hào và Thượng Quan Minh Tiệp sắc mặt khó coi đi vào thư phòng.

“Tiệp nhi, giải thích rõ ràng đi vì sao Hàn Lăng chết tiệt kia vẫn còn sống?” Thượng Quan Chính Hào kiềm chế lửa giận tận trời, hôm nay ở Ngự Hoa viên nhìn thấy Hàn Lăng, hắn thập phần khiếp sợ!

Thượng Quan Minh Tiệp sắc mặt cũng khó coi cực kì, nghe Thượng Quan Chính Hào chất vấn, làm cho nàng tự trách không thôi, “Cha, là Tiệp nhi tính toán không tốt, không ngờ mạng của nàng lại lớn như vậy. Bất quá cha cứ yên tâm, Tiệp nhi nhất định sẽ tìm cơ hội giải quyết nàng.”

“Ân.” Thượng Quan Chính Hào gật đầu. Nghỉ đến ngày đó lúc Chỉ Hâm chết, Hàn Lăng bình tĩnh như vậy, lại làm cho hắn kinh hãi không rõ nguyên nhân, chỉ cần nàng còn sống, sẽ làm cho hắn có dự cảm bất hảo, tổng cảm thấy hài tử đó tương lai một ngày sẽ trở thành ác mộng của hắn và Thượng Quan gia tộc! “Triệu Ương Ương lần này cũng gả cho Tứ Vương gia, sau này cẩn thận một chút, Triệu Ương Ương này nhất định không ôn hòa giống như vẻ bề ngoài.”

“Tiệp nhi đã hiểu, Tiệp Nhi nhất định sẽ đem hết khả năng để nhanh chóng trở thành chính phi. Tuyệt đối sẽ không làm cha thất vọng.” Thượng Quan Minh Tiệp cúi đầu nói. Tâm tư chuyển động, Triệu Ương Ương này bề ngoài mỹ mạo một chút, nếu nàng được Phượng Hạo Thiên sủng ái, như vậy, sẽ càng dùng nhiều thủ đoạn hơn.

“Tú bà của kỹ viện nổi tiếng nhất kinh đô đã chờ Tiệp nhi trong phòng, Tiệp nhi dụng tâm học tập đi.”

“Dạ.” Đều nói nam nhân yêu thích nồng nhiệt trên giường, nàng học được kỹ xảo lấy lòng nam nhân, như vậy, không tin Phượng Hạo Thiên không sủng ái nàng.

………..

Triệu thị gia tộc. Phủ đệ Triệu thị.

Giống như Thượng Quan gia tộc và Mộ Dung gia tộc đều là Tam đại gia tộc Phượng quốc. 

Trong phòng Triệu Ương Ương.

“Tam tỷ, gả cho Tứ Vương gia, ngươi không hối hận sao? Hắn tuyệt đối không đơn giản giống như bề ngoài mà chúng ta nhìn thấy.” Ngũ Công tử Triệu thị gia tộc, Triệu Dã một thân lam y, năm nay chỉ mới mười một tuổi, tuổi còn nhỏ mà đã ôn nhuận như gió, khí chất giống như trích tiên, là đệ đệ cùng mẹ của Triệu Ương Ương cho nên tình cảm hai người rất tốt, biết tu nghe theo quyết định của cha gả cho Phượng Hạo Thiên liền có chút lo lắng nói.

Phượng quốc đệ nhất mỹ nhân Triệu Ương Ương nghe vậy, tuyệt sắc khuynh thành cười, “Ngũ đệ chớ lo lắng, gả cho Tứ Vương gia là Tam tỷ tự nguyện. Thật lâu trước kia, từ lần đầu tiên gặp hắn trong cung, Tam tỷ chỉ biết, hắn là phu quân cả đời này của Tam tỷ.” Cho nên, nàng mới có thể biết rõ đối thủ của nàng có bao nhiêu mạnh mẽ, cũng không bận tâm mà tiến bước, bởi vì đó là thiếu niên phong thần tuấn lãng, thiết huyết lãnh băng trong lòng nàng.

Huống hồ, sử dụng âm mưu tâm kế, nàng cũng hơn Thượng Quan Minh Tiệp.

Khắp phòng hương hoa lan lượn lờ trong không khí, Triệu Ương Ương yêu hoa lan, cho nên trước cửa sổ trong phòng, trồng rất nhiều hoa lan.

Triệu Dã nghe vậy, khép chiếc quạt không xương trong tay lại, Tam tỷ từ nhỏ luôn có chủ ý của mình, lúc này nàng quyết định gả cho Phượng Hạo Thiên, đã nói lên rằng nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý đón nhận cuộc sống kế tiếp. Ôn hòa cười khẽ nói: “Ta đây an tâm.”

Triệu Ương Ương xoay người, đi lại trước một bông hoa lan đang nở rộ, trên dung nhan khuynh thành có chút mê mang, “Nhưng, Tam tỷ nhìn không thấu Tứ Vương gia.” Tuy rằng hắn đang cười, nhưng nàng lại cảm thấy không chạm được vào hắn, giống như hắn rất xa rất xa nàng. Giống như, nàng vĩnh viễn cũng không chạm được vào hắn.

“Chỉ sợ thế gian này, không có ai có thể nhìn thấu Tứ Vương gia.” Thiếu niên ôn nhuận như gió, nhìn về phía lưng Triệu Ương Ương, đạm thanh trả lời.

Thân hình xinh đẹp run lên, không ai xem thấu sao?

………..

Hoàng cung Phượng quốc

Càn Thanh cung

Trên long sàng trong tẩm cung, hai người sau một hồi kích tình nóng bỏng, thân thể tách ra.

Nam từ trừ trên long sàng đứng lên, tùy ý phủ thêm một kiện trung y màu trắng, ngồi ở mép long sàng.

“Hoàng Thượng phải chăng đang lo lắng chuyện của Lục Vương gia?” Nữ tử tuyệt diễm sắc mặt chưa hết đỏ, chậm rãi đứng dậy, đi xuống giường, vừa mặc quần áo vừa hỏi.

Phượng Hạo Vân nghe vậy, đôi mắt bất đồng nhất thời hiện lên một tia âm hàn, “Ngôn nhi cảm thấy, Tứ đệ và Lục đệ, ai sẽ trở thành cường địch của trẫm?”