Lăng Nhiễm Trọng Sinh

Chương 62



Tiểu bảo bối, hành động thật tốt, lừa ta suốt hơn chín tháng. Sáng sớm, Thiệu Khải Long nhìn Trữ Nhiễm đối diện bàn ăn, tâm lý âm thầm than oán. Trước kia ánh mắt chính mình vốn rất chuẩn xác, như thế nào có thể khinh địch như vậy, bị hắn lừa lâu như thế? Chẳng lẽ lại ứng với câu tục ngữ kia, vỏ quýt dày có móng tay nhọn?

Thiệu Khải Long không có ăn bữa sáng, một tay chống cằm, một tay mang theo thuốc lá, ánh mắt không chuyển nhìn chằm chằm người đối diện, tâm tình kích động từ đêm qua mãi cho đến bây giờ còn không khôi phục lại, khiến cho Thiệu Khải Long đều muốn tìm mấy viên thuốc trợ tim nuốt vào.

Thời tiết hảo, không khí hảo, ánh mặt trời hảo, tâm tình rất tốt, Thiệu Khải Long chưa bao giờ cảm thấy thoải mái giống như hôm nay vậy, nhìn cái gì cũng đều thuận mắt, toàn bộ công ty cao tầng đều chính mắt thấy Thiệu Khải Long tươi cười, phải biết rằng suốt một năm, vị chủ tịch này sẽ không lộ ra biểu tình ở ngoài, ai cũng không biết hôm nay hắn bị làm sao. Cả thủ hạ phạm sai lầm Thiệu Khải Long cũng không quá mức truy cứu, chỉ phất tay nhắc nhở lần sau chú ý hơn một chút.

Đáng tiếc loại cảm xúc này không thể kéo dài liên tục, đến buổi chiều liền thay đổi. Đường bá gọi một cuộc điện thoại làm cho Thiệu Khải Long thiếu chút nữa đã đứng tim: “Trữ thiếu gia gặp phải tai nạn xe cộ!……”

Thiệu Khải Long một giây cũng không chậm trễ chạy ra khỏi văn phòng, hướng thẳng đến bệnh viện mà đi. Đường bá canh giữ ở bệnh viện, khi nhìn thấy hắn kinh ngạc một chút, tốc độ quá nhanh, trời mới biết hắn đã chạy xe nhanh đến mức độ nào.

“Tiểu Nhiễm ở đâu?”

Đường bá lẳng lặng chỉ vào hướng phòng cấp cứu: “Ở, ở bên trong.”

Thiệu Khải Long bối rối chạy đến phòng cấp cứu, vừa mở cửa ra mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, Trữ Nhiễm trên giường bệnh cổ chân phải chỉ quấn một vòng băng gạc, những chỗ khác đều không có gì đáng ngại.

“Tiểu Nhiễm, ngươi không sao chứ.”

Trữ Nhiễm đối với vẻ mặt mồ hôi lạnh của Thiệu Khải Long cười cười: “Không có việc gì, vết thương nhỏ mà thôi.”

Vừa nãy trong điện thoại dọa trái tim thiếu chút nữa ngừng đập, Thiệu Khải Long thở hổn hển đem Trữ Nhiễm kéo vào trong lòng: “Tiểu Nhiễm, may mắn ngươi không có việc gì.” Tất cả thương tiếc đem cổ chân đang bị thương nâng đến trên đùi chính mình: “Có đau hay không?”

Trữ Nhiễm nhếch miệng một chút: “Không đau.” Đường bá theo sau vào thập phần có lỗi nói: “Thực xin lỗi tiên sinh, đều do ta nói chưa nói rõ ràng.” Kỳ thật không phải hắn chưa nói rõ ràng, mà là Thiệu Khải Long tắt điện thoại quá nhanh, nội dung phía sau căn bản là không có nghe thấy.

Trữ Nhiễm vận khí tốt lắm, bị một chiếc ô tô tốc độ cao đột nhiên từ phía sau chạy tới, Trữ Nhiễm may mắn né kịp nên chỉ bị ngã trầy da, bất quá cho dù như thế cũng làm cho Thiệu Khải Long nghĩ đến mà sợ không thôi, theo lý thuyết ở bên ngoài khu biệt thự cá biệt kia không có lý do gặp được nguy hiểm, bởi vì bốn phía đều là khu hạn chế tốc độ, hơn nữa xe kia đụng ngã người xong thế nhưng trực tiếp chạy đi, điều này làm cho Thiệu Khải Long càng thêm nghi hoặc. Tuy rằng Trữ Nhiễm chỉ bị vết thương nhỏ, nhưng Thiệu Khải Long vẫn thực để ý chuyện này, phái người đi văn phòng bất động sản theo dõi đoạn video giám sát. Kết quả cho thấy đó là một chiếc xe hơi không giấy phép, hoàn toàn không có biện pháp tra tìm.

Thời điểm phải về nhà, Thiệu Khải Long không để ý tới Trữ Nhiễm cự tuyệt, vẫn đưa hắn ôm vào trong xe, ôm vào trong ngực không chịu buông tay.

“Thân ái, thả ta xuống dưới đi.”

Thiệu Khải Long khẽ hôn trán hắn: “Để cho ta ở đây ôm trong chốc lát đi.”

Trữ Nhiễm thở dài, bất đắc dĩ nói: “Ngươi ôm ta, ai sẽ lái xe?”

Thiệu Khải Long nhìn về phía trước mới nhớ tới, vừa rồi tài xế không cùng lại đây. Đường bá vẻ mặt tiếc hận ngồi ở vị trí tay lái phụ, đáng tiếc chính mình không biết lái xe. Thiệu Khải Long đành phải không tình nguyện buông ra Trữ Nhiễm, ngồi trở lại phía trước lái xe đi.

Ngày đó buổi tối, Thiệu Khải Long tự mình chỉnh nước tắm nhiệt độ vừa phải, đem Trữ Nhiễm ôm vào bồn tắm lớn, vô cùng cẩn thận giúp hắn tẩy trừ thân thể, Trữ Nhiễm vẫn dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn hắn, tổng cảm thấy hai ngày nay, thái độ Thiệu Khải Long đối với chính mình dường như thay đổi.

“Ta tự mình tẩy được rồi.”

“Miệng vết thương không thể dính nước, bằng không sẽ nhiễm trùng, ngoan ngoãn đừng nhúc nhích.”

Thiệu Khải Long biểu tình tựa hồ thực nghiêm túc, động tác trên tay tất cả đều mềm nhẹ, tựa như đối đãi với một miếng ngọc bích tính mỹ, sợ sẽ làm trầy nó. Sự kiện buổi sang làm cho hắn chịu kinh hách. Nam hài này thật vất vả mới trở lại bên người của mình, vạn nhất không cẩn thận để mất đi, chính mình chỉ sợ là thật sự không thể chịu đựng nổi.

Đêm nay Thiệu Khải Long không có rời đi, nằm ở trên giường gắt gao ôm Trữ Nhiễm, một chút lại một chút hôn trán hắn: “Tiểu Nhiễm ~~~”

“Ngươi làm sao vậy?”

Thiệu Khải Long gợi lên khóe miệng cười cười: “Không có gì, ngủ đi, ta cùng ngươi.”

Trước kia kích thích hắn như thế nào, hắn cũng không chịu lưu lại, hôm nay là làm sao vậy? Trữ Nhiễm tâm lý nghi hoặc, hắn sẽ không phải là đã biết đi? Trữ Nhiễm thở dài, mặc kệ, cho dù biết cũng không sao, dù sao trò chơi kia cũng đã chơi đủ, quá mệt mỏi!

Trữ Nhiễm lười suy nghĩ, mỏi mệt nhắm mắt lại rúc vào trong lòng hắn, an tâm ngủ. Một đêm này cùng ôm nhau ngủ, cả hai người đều ngủ một giấc rất tốt. Ngày hôm sau, Trữ Nhiễm rất nhanh liền chứng thật suy đoán của chính mình, rương hành lý hiển nhiên bị người động qua, lại là cái nhẫn này, mấy lần đều là bởi vì nó. Trữ Nhiễm cầm lấy trên tay nhìn nhìn, cuối cùng vẫn là cất nó trở về trong bao. Đối với chuyện này, hai người ai cũng không có vạch trần nhau, vẫn như trước kia ở chung như vậy.

Đối với Trữ Nhiễm mà nói, năm nay tựa hồ đặc biệt nhiều tai nạn, sau khi thương thế lành Thiệu Khải Long cũng không cho hắn một mình xuất môn, nhưng Trữ Nhiễm không chịu ngồi yên lại ở sau lưng Đường bá vụng trộm ra ngoài, lại không tưởng vừa mới xuất môn Trữ Nhiễm lại trải qua một lần tai nạn xe cộ hữu kinh vô hiểm nữa(kinh hách nhưng không có nguy hiểm). Về nhà, Trữ Nhiễm im lặng ngồi ở trên sô pha suy nghĩ thật lâu, tuy rằng không có bị thương, nhưng Trữ Nhiễm thập phần khẳng định xe kia là hướng chính mình đâm đến. May mắn bản thân phản ứng mau lẹ, đúng lúc né qua một bên, bằng không sợ là lúc này đã thành quỷ chết dưới bánh xe.

Trữ Nhiễm cũng không có ý định đem chuyện này nói cho Thiệu Khải Long, nhưng là tan tầm về nhà, Thiệu Khải Long vẫn là ở chỗ cảnh sát gác cửa biết được ban ngày đã xảy ra một màn mạo hiểm. Lúc này nghi hoặc của hắn cũng càng lúc càng lớn, thực hiển nhiên hai sự kiện này cũng không phải ngẫu nhiên. Thiệu Khải Long cấp a Minh gọi điện thoại, phái bốn bảo vệ lập tức lại đây, một tấc cũng không rời bảo hộ Trữ Nhiễm. Trong lúc này, khu biệt thự nho nhỏ lập tức náo nhiệt hẳn lên.

Cùng đám bảo vệ này tán gẫu một chút, sau Trữ Nhiễm trở về phòng, đứng ở cửa sổ nhìn bóng đêm bên ngoài, thật sự là một sóng chưa hết, sóng khác lại lên, cùng với Thiệu Khải Long chuyện còn chưa giải quyết xong, lại có người khác đến đây cố tình gây phiền toái. Trữ Nhiễm tâm lý liên tục suy tư, chính mình rốt cuộc lại kết oán với ai, tính ngược lại chính mình cừu nhân thật sự là không ít, giết người nhiều như vậy, bất luận là một người thân thích nào của bọn họ đều có khả năng muốn lấy tánh mạng mình.

Thiệu Khải Long đẩy cửa đi vào, từ phía sau nhẹ nhàng ôm hắn: “Tiểu Nhiễm, trong khoảng thời gian này tạm thời đừng xuất môn, ta sẽ nghĩ biện pháp điều tra rõ ràng.”

Trữ Nhiễm thở dài: “Thực xin lỗi, luôn mang lại phiền toái cho ngươi.”

“Tiểu Nhiễm, từ nay về sau ta sẽ không cho ngươi gặp được bất luận nguy hiểm nào.”

Không phải ngươi đã từng tự mình đem ta đưa vào hiểm cảnh, chẳng lẽ ngươi đã quên sao? Trữ Nhiễm chậm rãi lộ ra một nụ cười lạnh: “Cám ơn ngươi.”

Thiệu Khải Long dùng chóp mũi nhẹ nhàng lướt lên vành tai tinh xảo, tham lam hấp thụ hương vị thuộc về Trữ Nhiễm, gần như say mê nhắm mắt lại: “Tiểu Nhiễm, không cần rời đi ta.”

“Long ~~ nếu, nếu có một ngày ta thật sự chết, vậy ngươi sẽ thế nào?” Đột nhiên thay đổi xưng hô, làm cho Thiệu Khải Long tâm lý khẽ động, lúc này khoảng cách giữa hai người đã muốn hoàn toàn bị xé mở.

Thiệu Khải Long kéo hắn ôm chặt chẽ: “Ta không cho phép ngươi nói loại chuyện ngu ngốc này…… Bất quá, nếu ngươi thật sự không còn ở đây, ta đây chỉ biết sẽ không sống lâu hơn ngươi một ngày!”

Rốt cuộc là phát ra từ nội tâm hứa hẹn, hay cũng chỉ là lời ngon tiếng ngọt, Trữ Nhiễm cảm thấy chính mình không thể phán đoán, hắn đã không còn tin tưởng tình yêu!

Trữ Nhiễm không tiếng động nở một chút nụ cười, đầu dựa vào bả vai phía sau, ngửi lấy hương vị đặc trưng trên thân nam nhân này. Thiệu Khải Long khẽ hôn dần dần đi xuống, từ cái trán đến khuôn mặt rồi xuống khóe miệng, hận không thể đem toàn thân hắn đều lưu lại ấn ký của chính mình.

Loại dục vọng tối nguyên thủy của con người làm cho cả hai đều cảm thấy khô nóng, Thiệu Khải Long đã không thể nhẫn nại cảm giác của chính mình, đem một đám nút thắt nho nhỏ ở trong tay thoát giải, thẳng đến khi lộ ra da thịt trắng nõn. Trữ Nhiễm không có phản kháng: Tối nay hãy làm cho ta tạm thời quên đi phiền não, quên đi oán hận, chỉ cầu hưởng một trận tham hoan!

Nhìn người đang nửa quỳ ở trước mặt, Trữ Nhiễm không thể không thừa nhận cho dù đã trải qua nhiều thương tổn như vậy, hắn đối với Thiệu Khải Long vẫn như cũ có cảm giác mãnh liệt. Người ta đều nói nửa thân dưới của nam nhân động vật, Trữ Nhiễm lần thứ hai cảm nhận được. Lần đầu tiên chính là thời điểm cùng Lâm Thắng ở chung một chỗ, cho dù tâm lý chán ghét người kia như thế nào, dưới khiêu khích của hắn, thân thể của chính mình vẫn có cảm giác, khi đó Trữ Nhiễm đã từng vô cùng chán ghét cái thân thể này, thậm chí chán ghét cả linh hồn của chính mình.

Thiệu Khải Long tựa hồ đang cực lực lấy lòng hắn, mỗi một động tác đều vạn phần cẩn thận, làm cho người ta cảm giác hắn tựa hồ đem Trữ Nhiễm trở thành một món kỳ trân dị bảo. Ngẩng đầu thấy sắc mặt Trữ Nhiễm đã dần phiếm hồng, hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập, Thiệu Khải Long cảm giác rất thành tựu, động tác càng thêm thân thiết.

Mà Trữ Nhiễm nhắm mắt lại nhưng không có cách nào đình chỉ được suy nghĩ riêng của bản thân, trong đầu dường như bị người khác nhồi vào một đống hỗn loạn, rất nhiều hình ảnh đều trùng hợp cùng một chỗ, giống như linh hồn tách ra khỏi thể xác, thân thể đang cảm thụ cái loại kích thích này, mà tư tưởng lại đang nhớ về những kỷ niệm của quá khứ.

Thiệu Khải Long kỹ xảo cao siêu, làm cho Trữ Nhiễm rất nhanh liền không duy trì được, trong đầu nháy mắt xuất hiện trống rỗng trong vài giây. Trữ Nhiễm hít thật sâu mấy hơi thở, chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt anh tuấn mang theo sủng ái kia đang cười, ở gần rất là dễ nhìn. Nhưng Trữ Nhiễm lại vào lúc này nhớ tới nữ nhân kia, Trữ Nhiễm tay liền phát run, một lát sau hắn đột nhiên đem Thiệu Khải Long đẩy ngã trên mặt đất, gần như cắn xé hôn lên người hắn.

Trong phòng ngủ hôn ám, hai thân thể xích lỏa gắt gao ôm lấy nhau, không ngừng tác cầu đối phương, không ngừng yêu thượng đối phương. Mà nhiệt tình của Trữ Nhiễm tối nay lại làm cho Thiệu Khải Long say mê, cảm giác kia giống như đang bay trên một đám mây……

Tình sự kịch liệt đã làm cho hai người mồ hôi đầm đìa, thậm chí đã muốn ướt đẫm cả mái tóc, nhưng thân thể vẫn như trước không có đình chỉ, không cần biết là ai câu dẫn ai, là ai kích thích ai, một lần lại một lần không ngừng nghỉ quấn lấy nhau.

Thẳng đến cuối cùng khi hai người đã muốn mất đi toàn bộ khí lực, một trận này mới tuyên cáo chấm dứt, mà chỗ tư mật kia vẫn như trước kết hợp cùng một chỗ không chịu tách ra. Khắp nơi đều là chất lỏng màu trắng ngà, trên người lại đầy những hôn ngân màu đỏ tiên diễm, hết thảy đều có thể làm cho người ta liên tưởng đến vừa rồi đã kịch liệt như thế nào.

Thời điểm Thiệu Khải Long lấy lại khí lực, phát hiện Trữ Nhiễm sớm đã ngủ, Thiệu Khải Long theo dõi gương mặt khả ái của hắn cả nửa ngày, càng xem càng thích, kỳ thật thích nhất chính là linh hồn hắn, Thiệu Khải Long thật cẩn thận rút ra khỏi nơi đó, chuẩn bị nước tắm kỹ lưỡng, sau mới đem Trữ Nhiễm ôm vào phòng tắm, từ đầu tới cuối Trữ Nhiễm mệt nhọc quá độ đều không có tỉnh lại, ngủ tựa hồ rất quen thuộc.

———————————

Đã nhiều ngày bởi vì vẫn có mấy bảo vệ một tấc cũng không rời đi theo hai bên, cho nên Trữ Nhiễm vẫn chưa gặp được bất luận nguy hiểm gì, vẫn đều phi thường tĩnh lặng, giống như mấy ngày trước đây trải qua đều chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi. Lại không ai nghĩ rằng hết thảy chỉ là yên tĩnh trước cơn bão lớn.

Ngày đó giữa trưa, Trữ Nhiễm gọi điện thoại cho Thiệu Khải Long, hẹn hắn ra ngoài cùng nhau ăn cơm, hai người hẹn tốt địa điểm dùng cơm, Trữ Nhiễm liền cùng bảo vệ đi ra cửa. Khi đến được nhà hàng kia, Thiệu Khải Long vẫn chưa tới.

“Trữ thiếu gia, ngươi đi đâu?”

Trữ Nhiễm phất tay: “Toilet mà thôi, không cần đi theo.”

“Dạ.”

A Minh cùng một bảo vệ đứng ở cửa nhìn theo Trữ Nhiễm đi vào toilet xa xa kia mới thu hồi tầm mắt, lúc này Thiệu Khải Long cũng đã đến nhà ăn, a Minh cung kính vì hắn mở cửa.

“Tiểu Nhiễm đâu?”

“Đi toilet.”

“Nga.” Thiệu Khải Long cởi áo khoác ngồi ở trên ghế, lấy ra di động vừa vang lên trong túi: “Uy?”

“Tiên sinh, đã tra được.”

“Tiếp tục nói!”

“Là một sát thủ chuyên nghiệp, bị người ta thuê, khi đuổi bắt xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người đã chết.”

“Tiếp tục tra, cần phải đem hung thủ đứng sau lưng tìm ra.”

“Dạ, tiên sinh.”…. Thiệu Khải Long buông điện thoại, nhìn xem thời gian, kỳ quái, lâu như vậy vì sao còn không thấy Trữ Nhiễm trở về, Thiệu Khải Long dần dần cảm giác có điểm không thích hợp. Đứng dậy ra cửa, lập tức đi vào toilet, làm cho người ta ngoài ý muốn chính là nơi đó thế nhưng một người cũng không có.

Thiệu Khải Long tâm lý căng thẳng, mơ hồ cảm thấy không ổn, vội vàng phân phó người đem toàn bộ nhà hàng hoàn toàn kiểm tra một lần, từ những phòng ăn nhỏ đến đại sảnh thậm chí cả phòng bếp và kho hàng cũng không buông tha, nhưng kết quả thực làm cho người ta thất vọng, Trữ Nhiễm cứ như vậy mà ly kỳ mất tích. Bọn bảo vệ thực xác định chính mắt thấy hắn đi vào toilet, nhưng sau lại không thấy hắn đi ra. Toilet bịt kín bởi bốn bức tường, cả một cái cửa sổ cũng không có, người này rốt cuộc là như thế nào không thấy bóng dáng?

Lúc này Thiệu Khải Long đã muốn hoàn toàn hoảng loạn, liên tưởng đến sự kiện mấy ngày hôm trước, sợ là Trữ Nhiễm gặp nguy hiểm, hơn nữa thực khả năng đã muốn…… Thiệu Khải Long không dám tiếp tục tưởng tượng, điều động tất cả thủ hạ dưới trước cấp tốc điều tra tin tức.

Thậm chí còn tra khảo những kẻ đứng đầu của các băng nhóm địa phương, nhưng mãi cho đến buổi tối ngày thứ ba, vẫn như trước không tra được bất luận manh mối có giá trị nào, Thiệu Khải Long đã dần dần sinh ra một loại sợ hãi, lão quản gia cùng Đường bá biết được, nên luôn luôn ở bên cạnh an ủi Thiệu Khải Long, sợ hắn không chịu nổi đả kích như vậy.

Nhưng vào lúc này bí thư của công ty hoang mang rối loạn, lái xe chạy lại đây: “Chủ tịch, công ty vừa nhận được một phần bưu kiện, là gửi cho ngài.”

Lúc này Thiệu Khải Long làm sao còn có tâm tư để ý tới chuyện công ty, phiền não phất tay, bí thư lo lắng nói: “Chủ tịch ngài vẫn là xem một chút đi, có khả năng cùng Trữ……” Đang nói còn chưa dứt, Thiệu Khải Long liền một phen đoạt lấy, bưu kiện này quả nhiên rất kỳ quái, không có địa chỉ gửi, không có số điện thoại, chỉ viết Thiệu Khải Long thân khải.

Bưu kiện mở ra bên trong rơi xuống một phong thơ cùng một đĩa CD. Lão quản gia vội vàng tiếp nhận đặt vào trong đầu máy, nội dung hình ảnh làm cho Thiệu Khải Long đau lòng không thôi, trên sàn bê tong cũ nát không chịu nổi có một thiếu niên gầy yếu đang nằm, thiếu niên kia trên người đều bị trói bằng dây thừng, trên cặp mắt còn bị bịt một miếng vải đen, trong miệng nhét khăn mặt, quần áo tuyết trắng dính đầy tro bụi, thân hình nho nhỏ thống khổ giãy dụa không ngừng. Mà thiếu niên kia đúng là người đã ly kỳ mất tích:Trữ Nhiễm.

Chỉ có một đoạn thông báo trên lá thư, văn tự bên trên đều là máy tính in ra [ Tình nhân của ngươi ở trong tay chúng ta, trong vòng 3 ngày chuẩn bị tốt năm triệu đô la, thời gian vừa đến thì sẽ liên lạc. Không được báo cảnh sát!]