Làm Giai Cong Trong Truyện BG

Quyển 8 - Chương 4: ABO – Muộn phiền của nguyên soái 4



Ngẫm lại lịch sử đen tối của Nhan Duệ, Phàn Viễn cảm thấy mình không thể võ đoán, tên kia là Nhan Duệ cơ mà, là cái tên tâm thần phân liệt tự chia bản thân ra làm ba mà yêu anh cơ mà! Trời biết có cái quần què gì trong đầu hắn!

Thực ra muốn thử thăm dò cũng dễ thôi, trước đây buộc hắn hiện nguyên hình thế nào thì giờ dùng cách ấy là được, dù sao thì Nhan Duệ cũng không nỡ để anh bị thương, nhưng nếu như vậy thì chẳng có ý nghĩa gì nữa, cũng không hợp với khí chất nguyên soái cool ngầu của anh lúc này.

Hơn nữa cái cậu nhóc Warren này khiến anh rất đau đầu, nhỡ đâu cậu ta không phải Nhan Duệ thật, mình lại thử thăm dò không đúng cách thì sẽ xảy ra chuyện không hay mất, trên thực tế, giờ anh chẳng buồn liếc nhìn cậu ta lấy một cái, càng không nói tới đi thử.

Được rồi, thực ra trong lòng anh vẫn không muốn tin anh giai nhà mình lại thành ra nông nỗi ấy, nhất định là anh đã nghĩ quá nhiều rồi!

Phàn Viễn nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, dòng nước ấm áp men theo làn tóc rồi chảy dài xuống ngực anh, hai khỏa anh đào trong không khí ấm áp trở nên kiều diễm lạ thường, làn da trắng trẻo nõn nà thoạt nhìn rất đỗi mê người, nói tóm lại, đây là một cơ thể vô cùng xinh đẹp.

Điều duy nhất không hoàn hảo là vật tượng trưng cho phái mạnh trông không xuất sắc tẹo nào, nguyên chủ là một beta, năng lực tinh thần và thể chất đều mạnh hơn đại đa số alpha khác, mà cấu tạo thân thể lại tiệm cận với omega, không thể không nói thượng đế cũng thật công bằng.

Năm đó nguyên chủ mới gia nhập quân bộ, cũng bởi hình thể và dung mạo mà bị bắt nạt rất nhiều lần, thậm chí còn bị nhiều alpha cơ thể to lớn muốn xâm hại, tuy rắng cuối cùng đều có thể giải quyết bọn họ trong tích tắc, chỉ là từng trải qua những chuyện này khiến anh ta càng thêm chán ghét bị đẩy vào vị thế yếu, tính cách cũng dần trở nên xa cách lạnh lùng hơn.

Lúc anh trở thành nguyên soái liên bang với thân phận beta, không ai dám đánh giá qua vẻ ngoài nữa, bởi vì năng lực của anh đủ khiến tất cả mọi người phải e dè, ai cũng biết, sự phân chia kia không có bất cứ ý nghĩa gì với anh.

Phàn Viễn hồi tưởng lại giới thiệu trong kịch bản, lặng lẽ sờ cằm, cứ cảm thấy không đúng ở đâu đó, nhưng nhất định là anh đã nghĩ quá nhiều rồi! Nhất định là như vậy!

Ra khỏi khu tắm vòi sen, nước ấm sau lưng lập tức ngừng chảy, máy sấy khô bắt đầu vận hành, chỉ trong chốc lát cơ thể và tóc tai trên người đã khô cong, anh nhanh chóng thay quần áo rồi ra ngoài.

Bởi tạm thời anh không muốn gặp cái cậu nhóc damdang kia, cho nên mấy chuyện thử thiếc gì đó tính sau đi… Anh cứ nghĩ vậy là được rồi, ai ngờ đời không như là mơ.

Vừa mới ra khỏi phòng ngủ, quản gia đã đứng đợi ngoài cửa từ lâu, trông thấy anh liền cung kính nói: “Chủ nhân, gia chủ của nhà Horwell, phu nhân và đại thiếu gia đã tới được nửa giờ, đang đợi ngoài phòng khách, xin hỏi chủ nhân có thời gian ra đón tiếp không ạ?”

Gia tộc Horwell cũng chính là nhà mẹ đẻ của Warren, vốn đang làm ăn ở hành tinh S, sau đó lại chuyển tới chủ tinh, muốn kết bạn với giới quyền quý ở nơi này rồi một bước lên tiên, tiếc là khắp chủ tinh nơi nơi đều có các gia tộc hiển hách, sao có thể chứa chấp một gia tộc mới nổi nhảy lên nhảy xuống được, thế là liền làm khó nhà Horwell tới sứt đầu mẻ trán, ý tứ rất rõ ràng, ở chốn nào thì về chốn ấy đi.

Nhưng lão Horwell đâu chịu cam tâm, ông tới chủ tinh cũng có tham vọng cả, sao có thể chật vật quay trở về, như vậy thì còn mặt mũi gì nữa, nên chỉ có thể cắn răng, được ăn cả ngã về không mà đưa con trai tới cho nguyên soái Lawson, vốn cũng chỉ ôm suy nghĩ vỏ mẻ chẳng sợ nứt, ai ngờ lại thành công thật, nhất thời nở mày nở mặt khắp chủ tinh.

Tiếc là vui ngắn chẳng tầy gang, chẳng bao lâu sau có người phát hiện ra, tuy rằng nguyên soái Lawson cưới con trai nhà họ, nhưng lại không coi nhà họ như thông gia, khiến ông rất lúng túng, nhưng cũng đâu còn cách nào, người ta là nguyên soái mà, muốn tùy hứng sao chẳng được, lão Horwell giận thiếu điều thổ huyết, nhưng vẫn khúm núm, ngay cả rên rỉ một tiếng cũng chẳng dám.

Nguyên chủ ghét họ như vậy cũng không phải là không có lý do, đám thương nhân thích tính toán, nhất là nhà Horwell, vì tiền mà chẳng nề hà nguyên tắc và tiết tháo, đồng thời rất dễ vênh váo, cho ông ta một đôi cánh ông ta đã muốn bay cao, nếu không tóm cánh thì chắc mai kia bay tít lên trời mất.

Để tránh phiền phức sau này, nguyên chủ từng nói, nếu không có sự đồng ý của anh thì nhà họ không được tự ý đến.

Không mời mà tới à, ai cho phép họ như vậy? Ánh mắt Phàn Viễn trở nên lạnh băng, lạnh lùng nói: “Không gặp.”

Quản gia cúi đầu, nhỏ giọng bổ sung: “Nhưng phu nhân vừa mới đi trước rồi..”

Phàn Viễn lặng lẽ hít sâu một hơi, được lắm, chuyện đang yên đang lành mà giờ rối tung cả lên rồi, thằng nhóc này chỉ biết gây chuyện!

Tuy rằng giờ anh không muốn gặp cái con gấu túi bám người kia một téo nào, đương nhiên càng không muốn tự biến mình thành cái cây bạch đàn, anh vừa mới tắm xong mà!

Nhưng mà!!! Mấy chiêu trò bám víu lưu manh kia đều do mẹ tên nhóc này dạy cả, nếu như để mẹ con họ gặp nhau, không biết còn nghĩ ra mấy trò hành người nào nữa!!

Anh bước nhanh ra phòng khách, đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn quản gia đang chạy hồng hộc phía sau: “Bọn họ có nói mục đích tới đây không?”

Quản gia thở hổn hển nói: “Nghe nói, nghe nói nhà đại thiếu gia… nhà Horwell… muốn gặp phu nhân nhà chúng ta… nói là để hai anh em gặp mặt một chút.”

Phàn Viễn gật đầu không nói gì, tiếp tục đi về phía phòng khách, nhưng lần này không còn vội vã như vậy nữa, mà nói với Tiểu Ngũ: “Đưa anh tư liệu về anh trai của gấu túi đi.”

“Bíp, đã gửi tới.”

“Nhanh thế!” Phàn Viễn xem lướt qua một lượt, cắn răng hỏi: “Đây là tư liệu của cậu ta hả?!”

Tên: Arthur Horwell

Tuổi: 22

Giới tính: Omega nam.

Tình trạng hôn nhân: Đã ly dị chồng.

Không có một chút thông tin gì về chiều cao, cân nặng, những việc từng trải lại càng không có, này mà cũng dám nói là tư liệu hả?!

“Bíp, trong kịch bản không cung cấp dữ liệu nhân vật, đây là tin tức thu được từ người qua đường giáp.”

Phàn Viễn chân thành nói: “Vất vả cho em rồi.”

Tiểu Ngũ: “……………”

Đi tới phòng khách, cửa cảm ứng quét hình rồi nhanh chóng mở ra, anh mặt không đổi sắc đi vào, nhìn lướt qua tình huống bên trong, sau đó ngồi xuống ghế chủ tọa, bình tĩnh nhìn cả nhà họ.

Vợ chồng Horwell dẫn theo cậu con trai cả vội vã đứng lên, khom người chào hỏi anh, Warren cũng đi tới, dè dè dặt dặt liếc nhìn anh, ánh mắt mang theo chút sợ hãi và mong chờ.

Phàn Viễn chẳng buồn đếm xỉa tới cậu nhóc damdang kia, anh nhìn về phía người anh trai trong truyền thuyết, cái cậu omega này thực ra cũng bình thường thôi, thấp hơn Warren cả một cái đầu, trông trắng trắng mịn mịn, gương mặt dịu dàng, tiếc là đã từng kết hôn, nếu không thì trước đây nhà Horwell đã dẫn cậu ta tới rồi.

Cơ mà ăn vận đẹp đẽ trang điểm đỏm dáng tới gặp em trai là có ý gì hả?!

Nhưng dù có ý gì cũng không thể nói, dù sao thì không thể phá hỏng kịch bản được, chỉ cần đuổi bọn họ đi là tốt rồi, thế là Phàn Viễn thản nhiên nói: “Warren, qua đây.”

Warren nghe lời lập tức chạy tới, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh anh, sau đó nhích mông gần về phía anh một chút, nhỏ giọng giải thích: “Nguyên soái, đây là anh trai và bố mẹ em, tháng trước anh trai em vừa mới ly hôn, bố mẹ rất lo nửa đời sau không ai chăm sóc anh ấy, cho nên dẫn anh ấy tới thăm em một chút, tiện thể trau dồi thêm kiến thức…”

Phàn Viễn nghe cậu ta bô bô không ngớt, chau mày lại, nâng cằm cậu ta lên hỏi: “Tôi đã cho em nói chưa?”

Warren lập tức lắc đầu, vẻ mặt hưởng thụ mà cọ cọ mặt vào lòng bàn tay anh, khiến Phàn Viễn sợ hãi vội rụt tay về, sau đó im lặng dịch sang bên cạnh.

—— Tiên sư anh đụng trúng khắc tinh rồi!

Anh mặt không đổi sắc nhìn về phía ba người đang đứng như trời trồng, cất giọng lạnh như băng: “Nhà Lawson này thành cái chợ từ khi nào mà mấy người muốn tới là tới?”

Lão Horwell cúi thấp đầu nhỏ giọng nói: “Nguyên soái, hôm nay tôi đã gửi tin nhắn cho ngài rồi..”

Phàn Viễn ngắt lời hỏi: “Tôi đã đồng ý chưa?”

Lão Horwell nghe vậy thì lập tức im bặt, trước đó ông đọc tin, còn tưởng rằng cuối cùng cậu con út đã lấy lòng được nguyên soái rồi, xem ra mọi chuyện thực sự không như ông nghĩ, đúng là quan hệ giữa nguyên soái và Warren có vẻ tốt lên, nhưng mà.. tại sao nguyên soái vẫn ghét nhà họ như vậy chứ?

Nếu Phàn Viễn biết trong đầu ông ta lúc này đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ trả ông ta mấy chữ: “Con hư tại cha!”

Sinh ra thằng nhóc con phiền như vậy, làm cha làm mẹ đương nhiên phải chịu trách nhiệm rồi.

Arthur thấy cha mẹ mình khúm núm vâng vâng dạ dạ như vậy, cũng rất sợ hãi trong lòng, mấy người nguyên soái như này đó giờ cậu ta chỉ thấy trên mạng, khi đó cảm thấy những người này xa không thể với, không ngờ lại có ngày được diện kiến, mà vị nguyên soái Lawson này còn khó tính hơn cả đồn đại.

Thực ra cậu ta biết lý do bố mẹ đưa mình tới đây, thấy tình trạng bây giờ chỉ muốn lui bước, nhưng liếc mắt lên thấy cậu em đó giờ vẫn luôn bình thường đang ngồi ngay ngắn bên cạnh vị đại nhân kia, lại nhớ tới những lời đồn đại trước đó, trong nháy mắt nhất thời bị sự đố kị che mờ lý trí.

Đó giờ Warren không ưu tú bằng cậu, sao lại có thể được nguyên soái Lawson nhìn trúng cơ chứ, đúng là như cá gặp nước, giờ được đồng ý cho tham gia kỳ thi nhập học ở trường quân sự, được biết bao nhiêu omega trong chủ tinh hâm mộ! Mà cậu thì ngay cả chồng mình cũng bị người ta cướp mất!

Dựa vào đâu mà cậu phải nếm trải hôn nhân thất bại, còn Warren lại có cuộc sống sung sướng hơn cậu kia chứ?! Nếu như trước đây người được nguyên soái nhìn trúng là cậu, thì giờ nhà cậu đã không phải khó xử như vậy, nhất định cậu sẽ nắm được trái tim của nguyên soái, khiến anh ta phải vâng theo lệnh mình.

Cậu ta cắn răng, cố nén nỗi sợ trong lòng xuống, ngước mắt lên nhìn về phía Phàn Viễn, sau đó nức nở khóc lóc cầu xin: “Nguyên soái, xin ngài hãy tha thứ cho cha mẹ em, chỉ là họ nhớ Warren quá, em cũng rất nhớ em ấy, từ sau khi em ấy kết hôn cùng ngài, đã lâu rồi không liên lạc với người nhà, mọi người rất muốn biết tình hình của em ấy, nên mới tự ý tới.”

Nghe thấy cậu con trai cả bôi đen em trai trước mặt nguyên soái như vậy, bà Horwell nhỏ giọng nói: “Arthur, con đang nói linh tinh gì thế?”

Arthur đau lòng nhìn thoáng qua bà Horwell, khổ sở nói: “Mẹ đừng nói đỡ cho nó nữa, Warren muốn học quân sự, chuyện lớn như vậy mà nó có thông báo gì cho mẹ không? Chúng ta là người nhà của nó, mà lại phải nghe tin từ miệng người ngoài…”

“Arthur, con im đi!” Lão Horwell vội vã giải thích: “Nguyên soái à, chuyện không như thế đâu, đó giờ Warren vẫn rất hiếu thuận, từ nhỏ nó đã là một đứa trẻ hiểu chuyện rồi..”

Phàn Viễn giơ tay lên cắt ngang lời ông ta, lạnh lùng nói: “Warren hiểu chuyện hay không hiểu chuyện, hiếu thuận hay không hiếu thuận, thực ra trước giờ tôi chưa từng để ý.”

Mặt Arthur tái nhợt, móng tay suýt nữa găm vào lòng bàn tay, vợ chồng Horwell nghe vậy thì tâm tình càng thêm phức tạp.

Chỉ có tên ngốc hồn nhiên như vừa ra trại thương điên nào đó mắt lấp lánh tia sáng, Phàn Viễn nhanh tay cản lấy con gấu túi đang bổ nhào tới, trợn trừng mắt nhìn cậu ta, Warren đỏ mặt, lại thẹn thùng ngồi xuống.

Thái dương Phàn Viễn nổi gân xanh, ánh mắt nhìn hai vợ chồng nhà này càng thêm bất thiện.

Có thể nuôi ra một cực phẩm omega như vậy, còn không biết xấu hổ nói cái gì mà hiểu chuyện, cái gì mà hiếu thuận nữa! Về dạy lại nó lễ nghĩa liêm sỉ, tam tòng tứ đức đi!!

Anh nhìn về phía Arthur, cái cậu omega này vẫn còn rưng rưng nước mắt, chỉ là đôi mắt lóe lên sự ghét bỏ khiến vẻ mặt cậu ta dữ tợn hơn nhiều, anh cười xùy một tiếng, “Cậu muốn thay thế Warren, theo tôi sao?”

Warren quay sang muốn kháng nghị, Phàn Viễn liền nhanh tay bịt miệng cậu ta lại, cắn răng nghiến lợi nói: “Cậu câm miệng lại cho tôi!”

Warren thuận thế hôn vào lòng bàn tay anh, sau đó vẻ mặt như là oan ức lắm mà ngậm miệng lại, cứ như bị người ta bắt nạt không bằng.

Phàn Viễn: “………..” Giận sôi người mà vẫn phải cố mỉm cười 

Arthur thấy Warren bị la, nghĩ rằng cơ hội tới, lập tức nói: “Nguyên soái, Arthur không muốn thay thế ai cả, chỉ là Arthur hâm mộ nguyên soái từ nhỏ, chỉ cần được ở bên nguyên soái, vất vả tới đâu cũng sẽ cam lòng..”

Phàn Viễn nghe vậy thì khóe miệng giần giật, anh cố giữ vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía Arthur, gằn từng chữ một nói: “Ở bên cạnh tôi? Cậu nghĩ cậu là ai, mặt mũi Warren Horwell tôi còn miễn cưỡng chấp nhận được, còn về phần cậu, Arthur Horwell, ngay cả tư cách xuất hiện trước mặt tôi cậu cũng không có, đã biết chưa?”

Ba chữ cuối cùng kia là anh nói cho vợ chồng Horwell nghe, đối phó với hạng người này chỉ một lần là đủ rồi, anh lười đối phó đến lần thứ hai, thứ ba.

Dứt lời, anh túm lấy cái cậu nhóc damdang kia ra ngoài, quay sang nói với quản gia: “Tiễn khách.”

※※※

Rời khỏi phòng tiếp khách, người nào đó xấu hổ lẩm bẩm nói: “Hóa ra nguyên soái thích gương mặt em..”

Phàn Viễn: “…” Cho tui cơ hội làm lại đi!!!