Lạc Tích

Chương 158: Kết thúc



Tiêu Yến nhìn về phía Vinh Thiển, trong ánh mắt tràn đầy dò hỏi.

"Cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa."

"Hoàng thượng, mời ngài bảo trọng thân thể."

Vinh Thiển biết Tiêu Yến nghe được rất rõ ràng, chỉ là.. Tin tức như thế dù là ai đều không thể tiếp thu. "Tích Nhi, đỡ trẫm dậy, trẫm muốn đi Hình bộ xem."

Tiêu Yến phớt lờ Vinh Thiển, nỗ lực đứng dậy.

"Mẫu Hoàng.. Để Nhi thần xem đi, đợi ngài tốt chút rồi đi."

Bạch Lạc Tích nghe được tin tức như thế cũng là khiếp sợ không thôi, vốn tưởng rằng diệt trừ Hạ vương nàng sẽ vui vẻ, nhưng bây giờ thật là trống vắng vô tận, không có vui sướng của báo thù, có chỉ là bị đè nén nói không ra.

"Đỡ trẫm dậy!"

Thấy Bạch Lạc Tích không có động tác, Tiêu Yến gia tăng âm lượng, trầm giọng mệnh lệnh.

"..."

Bên trong một mảnh lặng im, Bạch Lạc Tích không có tiến lên đỡ, Vinh Thiển cũng chỉ là đứng ở một bên.

"Bốp"

Một cái tát rơi vào Bạch Lạc Tích khuôn mặt, suy yếu vô lực, không có cảm giác đau bao lớn, lại đem nước mắt trong hốc mắt Bạch Lạc Tích đánh rơi.

"Thế nào, mệnh lệnh của trẫm đã không có tác dụng rồi hả?"

Tiêu Yến có chút tức giận, ngữ khí cũng cường ngạnh.

"Được, ta đỡ ngài đi."

Bạch Lạc Tích đem Tiêu Yến nâng dậy, cảm nhận được tiếng hít thở trầm trọng, trong lòng hơi ngưng lại. Vinh Thiển vội vàng tiến lên thay Tiêu Yến thay y phục rửa mặt, cuối cùng phủ thêm áo choàng màu vàng kim.

"Mẫu Hoàng, chúng ta đi thôi."

Tất cả chuẩn bị thỏa đáng, Bạch Lạc Tích đỡ Tiêu Yến vẫn thần thái đi ra khỏi cửa lớn tẩm cung, đây chính là Tiêu Yến, đây chính là đế vương, bất cứ lúc nào, dù cho trên người là đau, trong lòng là đắng, ở người khác nhìn đến cũng nhất định là uy nghiêm ngăn nắp. Hai người ngồi ở trong kiệu, không có giao lưu quá nhiều, bờ vai của Bạch Lạc Tích vẫn gánh nặng trọng lượng của Tiêu Yến, nàng nỗ lực duy trì thân thể vững vàng, sợ cỗ kiệu xóc nảy để Tiêu yến cảm giác không khỏe.

"Phốc."

Máu tươi nhiễm đỏ quần áo của Bạch Lạc Tích, cỗ kiệu dừng ở nơi cách Hình bộ mấy chục mét, Tiêu Yến bình yên nằm ở trong lòng Bạch Lạc Tích, nếu như không phải máu tươi của khóe miệng, liền muốn cho rằng cô chỉ là ngủ thiếp đi.

"Hoàng thượng.."

"Hoàng thượng! Băng hà!"

Thái y đi theo sau khi cẩn thận phân biệt, quỳ ở trên mặt đất lát đá xanh cao giọng la lên.

"Hoàng thượng.."

Mọi người sau khi nghe đều tùy ngã quỵ ở mặt đất theo.

"Mẫu Hoàng? Mẫu Hoàng!"

Bạch Lạc Tích ôm thật chặt Tiêu Yến, thanh âm ngột ngạt từ trong lồng ngực phát ra, chậm rãi tới gần Tiêu Yến, ở mặt cô chạm khẽ một cái, cẩn thận lau sạch lấy máu tươi của khóe miệng..

Rất nhiều năm sau, có người nhớ lại, mùa xuân năm ấy tiên hoàng băng hà, cả nước chia buồn, sau mười ngày tân đế đăng cơ, tuyên bố hai đạo ý chỉ cuối cùng tiên hoàng lưu lại.

Một là vì là Bạch gia sửa án, một là đem Vương gia chém đầu cả nhà. Hai đạo di chiếu này cũng thay tân đế bình định chướng ngại, sau đó vì nàng bình định biên cương phản loạn, thành tựu sự nghiệp to lớn đặt cơ sở vững chắc.