Ký Sự Ngày Mùa Hè Mát Lạnh

Chương 21: Xả xui



Edit/Beta: Chúi

Người bị vận xui đeo bám là thế nào, trước mắt Tần Thanh đang có một ví dụ sống sờ sờ đây, hơn nữa nhân phẩm người này dường như không quá tốt, cô chỉ có thể ôm lòng áy náy lẳng lặng đứng xem.

Vì mục đích nghiên cứu, hứng thú của Tần Thanh đối với Hứa sư huynh chưa bao giờ mạnh mẽ như bây giờ! Dù sao thì cô và Hứa sư huynh đều phải đến tìm giáo sư Thi, không lo không có cơ hội chạm mặt, thế là cô lấy cớ: “Chúng ta cũng quen mặt như vậy rồi, hay là kết bạn Wechat Weibo gì đó, tạo cơ hội hiểu về nhau hơn, cũng dễ thương lượng xem chia thời gian trống của giáo sư như thế nào.”

Hứa sư huynh vừa tim đập bùm bùm, vừa hoài nghi mục đích của cô sư muội này (Không sai! Hứa sư huynh đóng vai người qua đường Giáp bao lâu nay đã sớm thất vọng với việc ông trời ban cho một Lâm muội muội rồi).

Cho nên mục đích thật sự của sư muội chắc là muốn lén lút độc chiếm giáo sư Thi!

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Hứa sư huynh nói: “Nếu vậy thì chúng ta kết bạn trên mạng đi.” Anh ta cũng phải ngầm thám thính sư muội mới được!

Sau khi trao đổi nick name, Tần Thanh lại càng hiểu sâu hơn về Hứa sư huynh — người này vậy mà ghi chú hết tất cả những ai mà mình đã từng đoán mệnh! Đánh số bằng ngày và số thứ tự!

Mà fans của anh ta lại còn không ít! Trên Weibo đều gọi anh ta là đạo hữu, cao nhân, xin coi bát tự nhân duyên sự nghiệp phong thủy âm trạch thì ít, đa số là xin Hứa sư huynh hạ chú yểm bùa người khác.

Tần Thanh nhớ tới nhân duyên của Hứa sư huynh trong trường, không thể không nói trên mạng mọi người đều giấu mặt ngược lại khá là… đúng đắn.

Hứa sư huynh độc miệng ở trên mạng lại hóa thành cao thâm sáng suốt, những nhận xét một kim thấy máu (?) của anh ta đều được hoan nghênh, nếu có người phản bác sẽ phải hứng chịu bàn phím thần chưởng từ các fans.

Không nói tới mấy thứ râu ria này, Tần Thanh còn phát hiện thêm hàng loạt những chuyện khó thể tưởng tượng nỗi đã từng xảy ra trên người Hứa sư huynh.

Thì ra, Hứa sư huynh đã là một người xui xẻo từ khi còn bé.

Thi cấp hai và cấp ba đều bị trễ giờ thi, một lần bị cảm nắng còn một lần bị tiêu chảy. Sau khi vào đại học, học quân sự bị bệnh mụn rộp từng mảng từng mảng, lúc đầu chẩn đoán sai là bị rôm sảy, sau đó chuyển nặng đến nỗi trường phải gọi xe cấp cứu đến chở đi, năm đó nổi tiếng khắp toàn trường.

Năm nhất đại học chọn khoa thất bại, hệ thống máy móc của trường bị trục trặc, làm mất hồ sơ chọn khoa của anh ta. Năm hai bị gãy hai ngón chân khi chơi đá banh trong vườn trường, lúc sau quen bạn gái thì “ngộ” ra, chuyển sang khoa Lịch sử. Năm tư chuẩn bị kết hôn với bạn gái thì chia tay, tiếp theo đó bị viêm ruột thừa phải nằm viện nhưng không bạn bè nào đến thăm. Năm ngoái anh ta xin thi nghiên cứu sinh làm học trò của giáo sư Thi — lỡ ngày thi, nghe nói là thời gian trên điện thoại chẳng hiểu sao bị dời về năm trước!



Ngoài ra còn bị trộm giấy CMND, mất thẻ ngân hàng, ngân hàng chuyển nhầm tiền của anh ta vào tài khoản người khác, thẻ cơm thì mất không biết bao nhiêu lần….. mấy cái này đều là chuyện nhỏ.

Tần Thanh tìm hiểu xong, cảm thấy Hứa sư huynh có thể bình an lớn lên đến bây giờ cũng rất không dễ dàng.

Rốt cuộc là nên thông cảm hay không cần thông cảm cho anh ta? Cô thật đúng là phải nghĩ lại.

*

Hứa sư huynh cười khà khà với giáo sư Thi.

Giáo sư Thi: “Nói chuyện đàng hoàng! Lớn già đầu rồi, đừng có học theo phường trộm đạo dốt nát!”

Hứa sư huynh rung đùi đắc ý, nói: “Không phải đâu thầy, em cảm thấy hình như sư muội để ý em.”

“Cậu nằm mơ đi.” Giáo sư Thi nói dứt khoát như chém đinh chặt sắt.

Hứa sư huynh đâu bị thuyết phục dễ dàng như vậy, anh ta nêu ví dụ: “Thầy thấy không, gần đây sư muội rất chú ý tới em, chẳng những trao đổi Weibo Wechat mà mỗi ngày còn gửi tin nhắn cho em, thầy nghe xem này.”

Anh ta lấy di động ra, click mở, giọng nói của Tần Thanh vang lên: “Sư huynh, hôm nay ra cửa có xem hoàng lịch không?”

“…….” Giáo sư Thi nhìn vẻ mặt đắc ý của Hứa sư huynh, tuy không muốn đả kích thằng bé ngốc nghếch này nhưng ông vẫn thành thật nói, “Tôi vẫn cảm thấy sư muội cậu đang trêu cậu thì đúng hơn.” Con gái người ta mỗi lần nhìn cậu giống y như nhìn chuột bạch, cậu tự bổ não thế nào mà thành người ta thích cậu vậy?

Đang nói thì Tần Thanh tới, vừa trông thấy Hứa sư huynh cách cánh cửa, cô đã xông vào nhìn mặt anh ta: Ừm, vẫn còn đen lắm.

“Buổi sáng hôm nay sư huynh thế nào? Ra cửa có bị ngã không? Xe điện có bị hư không? Không làm rớt điện thoại chứ?”

Hứa sư huynh nhìn giáo sư Thi: Thầy xem! Quan tâm em quá chừng!

Giáo sư Thi nhìn Hứa sư huynh: Cậu xem! Rõ ràng là nhìn cậu như nhìn xiếc khỉ.

Không nhắc tới thì nhìn không ra, giáo sư Thi vừa sờ sờ cằm vừa nhìn Hứa sư huynh: “Tiểu Hứa à, gần đây có phải không khỏe hay không? Sao chân tay lóng ngóng thế?”

Hứa sư huynh xoa xoa cổ tay phải, trả lời câu hỏi của Tần Thanh trước: “Không bị gì, chỉ là buổi sáng lúc rời giường trật cổ tay chút thôi.” Lại nói với giáo sư Thi, “Giáo sư, hai ngày nay em đều đi ngủ trước hai giờ mà.”

Giáo sư Thi vẫn lo lắng: “Cậu vẫn phải chú ý sức khỏe đấy.”

Tần Thanh thầm nghĩ: giáo sư ơi, vấn đề của anh ta không nằm ở chỗ sức khỏe.

Hôm nay lúc ra về, Tần Thanh lại đi cùng đường với Hứa sư huynh.

“Sư huynh đi từ từ, chờ em với.”

Hứa sư huynh khoái chí trong lòng, tuy sư muội và anh ta không có khả năng (sư muội không phải gu của anh ta) nhưng anh ta cũng không thể nói lời đả kích, chỉ có thể đợi cùng nhau đi.



“Sư huynh, anh có cảm thấy gần đây mình xui lắm không?” Tần Thanh quyết định nên nói thẳng tốt hơn.

“Anh vẫn luôn xui xẻo vậy mà.” Hứa sư huynh là một người thật thà thẳng thắn, “Từ nhỏ đến lớn, anh em bạn bè đều biết.”

Tần Thanh hơi do dự: “……. Em thấy trong sách có rất nhiều cách xả xui, nếu không chúng ta thử một chút xem sao?”

“Anh ấy à?” Hứa sư huynh kinh ngạc chỉ vào mình, “Xả xui?” Tuy cũng từng có người nghe thấy những chuyện kia đều khuyên anh ta siêng đi bái Phật để hoá giải phần nào, nhưng đích thân tìm hiểu giúp anh ta như sư muội vẫn là người đầu tiên!

Hứa sư huynh cảm động ngay tắp lự, cũng có chút đắc ý hả hê nên lén nhắn tin cho giáo sư Thi: Thầy xem, sư muội quả nhiên thích em!

Sau khi giáo sư Thi nhận được tin nhắn, nhớ lại chiều hướng sở thích nghiên cứu gần đây của Tần Thanh, không thể không thừa nhận Hứa Hán Văn có lẽ đã thật sự trở thành chuột bạch. Đây là cơ hội nghiệm chứng tốt đến cỡ nào! Hàng mẫu kiểu này chỉ có thể ngộ không thể cầu! Khó trách Tần Thanh sẽ động lòng. Về phần Hứa Hán Văn, vừa hay có thể dạy cho cậu ta một bài học đừng nên tự tin thái quá. Theo ông thấy, hiện giờ Hứa Hán Văn chính là một bình im lặng nửa bình kêu(1), cậu ta quen thói lấy việc đoán mệnh ra làm công cụ khoe khoang, tự cho là có thể nhìn thấu vận mệnh người khác, thay người ta chỉ điểm bến mê, nhìn vận mệnh người ta bằng thái độ phê phán từ trên cao nhìn xuống nhưng thật ra đã đi nhầm đường, còn cậu ta thật sự có phần bản lĩnh này hay không lại là chuyện khác.

(1)Ý nói người hiểu biết thật sự sẽ khiêm tốn ít lời, kẻ biết nửa vời mới ba hoa lắm chuyện.

Thế là giáo sư Thi không định nhắc nhở Hứa sư huynh mà chỉ dặn dò: Không được dẫn sư muội đi làm chuyện nguy hiểm! Thử sơ sơ thì không sao, chú ý an toàn.

Được sự chấp thuận của giáo sư Thi, Tần Thanh và Hứa sư huynh hào hứng bắt đầu công cuộc xả xui!

Tất cả mọi tư liệu của Tần Thanh đều là truyền thuyết dân gian, Hứa sư huynh đọc sách so với cô chỉ hơn không kém, thế nên lại có thêm hơn hai mươi đầu sách. Sau khi bàn bạc, hai người đã lược bỏ vài quyển không thích hợp, chỉ để lại những quyển đáng tin cậy.

Trước khi bắt đầu, Hứa sư huynh nêu ra một vấn đề: “Làm thế nào để biết xui đã xả hết?”

Tần Thanh định bảo: nhìn mặt là được. Nhưng hiển nhiên nói như vậy quá không đáng tin nên đổi thành “Đơn giản thôi, hễ khi nào sư huynh không xui nữa là biết đã có hiệu quả”.

Hứa sư huynh nghĩ nghĩ, cảm thấy rất có lý: “Cũng đúng.” Dù sao thì ngày nào anh ta cũng xui một hai lần, nếu có ngày có thể không bị xui, đúng thật là có chút mong chờ.

Trải qua hàng loạt các nghi thức xả xui — thật ra Tần Thanh cũng chẳng biết các nghi thức này có hiệu quả hay không nhưng nhìn mặt Hứa sư huynh thì biết là hoàn toàn vô dụng.

Họ cũng xem như Đông – Tây kết hợp, cũ – mới sử dụng, cái gì cũng thử qua, trong khoảng thời gian này, Hứa sư huynh đã hiến vài túi máu, rải muối tới nỗi rải vào trong mắt(2), đủ loại khó khăn để thực hiện nghi thức xả xui nhưng tất cả đều uổng phí.

(2)Hiến máu xả xui là cách thức của người phương Tây, họ quan niệm cho đi máu cũ, máu lười, máu thụ động để cơ thể tái tạo máu mới, máu tích cực, “cũ người mới ta” – máu cũ cho đi vào cơ thể người khác sẽ trở thành máu mới của người đó, hành động cho đi sẽ tạo thành năng lượng tích cực vô hình quay trở lại người cho. Còn rải muối thì khá quen thuộc với người châu Á mình nên editor khỏi chú thích hen ( ̄▽ ̄)

Sau khi ra khỏi nhà thờ, bóp tiền của Hứa sư huynh lại teo tóp thêm một tí.

Tần Thanh chỉ là người đi theo, đứng ngoài quan sát từ đầu tới đuôi nên sự thông cảm đối với Hứa sư huynh càng lúc càng lớn, lúc này đang nghĩ xem nên an ủi anh ta bằng cách nào.

Hứa sư huynh thở dài một tiếng: “Sư muội, cảm ơn em đã đồng hành cùng anh lâu như vậy.”

“Không đâu, sư huynh…” Thật ra cô cũng có lòng riêng mà……

“Anh hiểu tâm ý của em.”



Hả?!

“Nhưng em thật sự không phải hình mẫu người yêu trong lòng anh.”

Tần Thanh: “……………………….”

Hứa sư huynh đang áy náy nhìn cô: “Tuy là anh rất cảm động với sự quan tâm em dành cho anh nhưng anh không thể….. Em hiểu mà? Chúng ta thật sự không thích hợp.”

Tần Thanh: “……………”

Hứa sư huynh nói lải nhải dài dòng rất nhiều, đại khái là anh ta í, muốn tìm một người so với Tần Thanh phải cao hơn chút, trắng hơn chút, tóc dài hơn chút, bằng cấp tốt hơn chút, cũng phải cân nhắc thêm về điều kiện gia đình của bạn nữ đó. Anh ta còn lấy bạn gái cũ làm ví dụ, nói rõ là tiêu chuẩn thấp nhất cũng phải hơn bạn gái cũ một tí, mà điều kiện của Tần Thanh tất nhiên kém hơn so với bạn gái cũ của anh ta.

Nếu hai năm sau, Tần Thanh nỗ lực đạt tới tiêu chuẩn của anh ta thì lúc đó anh ta sẽ đồng ý suy nghĩ thêm. Đương nhiên, nếu lúc đó anh ta là hoa đã có chủ vậy chỉ có thể hận không gặp nhau khi người chưa thuộc về ai.

Tần Thanh: “…………..”

Dứt lời, Hứa sư huynh buông được tảng đá lớn trong lòng bèn phất tay từ biệt sư muội.

Tần Thanh: “………..” Đưa mắt nhìn bóng lưng kia, cô cảm thấy không cần phải nhắc nhở anh ta nữa.

Loại người này không gặp xui mới là vô lý!

Ngày hôm sau, từ giáo sư Thi, cô nghe nói buổi tối Hứa sư huynh bị người ta đánh úp (?!) ngã cầu thang, gãy một chân.

Tần Thanh: “……..”

Giáo sư Thi cũng có chút tò mò: “Công cuộc xả xui của hai đứa thế nào rồi?”

Tần Thanh: “…….. Không quá thành công ạ.”