Kỷ Nguyên Xem Mắt

Chương 56



Tôicứng đầu không nói cho anh Hai, thực ra tôi không hề đi tiễn ai cả, mà là bỗngnhiên ý thức được rằng, những tình bạn mà bạn cho rằng nó sẽ luôn tồn tại, cũngsẽ có khả năng bị biến dạng.

Nếu bỏlỡ thời kì ngắm hoa nở, sang năm hoa sẽ còn nở lại, nhưng bỏ lỡ một vài người,thì sẽ không bao giờ gặp được người ta nữa.

Câunày, không chỉ nói về người yêu, cũng có thể nói về bạn bè đấy chứ.

Tôi vàLa Lợi tình cảm tốt đẹp như thế, nói thay đổi là sẽ thay đổi luôn, mà với anhHai... thực ra tôi biết rằng vào lúc này không nên quá thân mật với anh Hai,mặc dù hai chúng tôi nói thẳng ra hết rồi, nhưng mà những tình cảm đó khôngphải chúng tôi nói cho qua là cho qua được. Nhưng vào lúc này đây, thực sự tôicó chút sốt ruột, bất an.

Trướcđây lăn lộn trong thế giới hai chiều, tôi chưa bao giờ biết mình có nhu cầu gìvề tình cảm, hoặc là mặc dù đã ý thức được rồi, nhưng cũng không có cảm giácmãnh liệt lắm. Tôi có hai người bạn tri kỉ có thể nói những chuyện sâu kínnhất, còn có cả cộng đồng mạng có thể nói chuyện một cách vô tư, điều đó làmcho tôi cảm thấy quá đủ rồi.

Nhưngbây giờ tôi phát hiện ra những điều này đã không đủ để làm cho tôi thỏa mãn nữarồi. Khi tôi đọc trên diễn đàn, người khác nói ba mẹ mình cho bao nhiêu của hồimôn, khi thấy người khác nói ba mẹ người ta yêu người ta biết nhường nào, trongtôi luôn xuất hiện một sự nuối tiếc không kiềm chế lại được – sự nuối tiếc nàyđã lâu lắm không xuất hiện trong tôi.

Mà bâygiờ tôi cũng bắt đầu cảm thấy được sự đáng yêu của con trẻ, cho dù là trên tivihay là trên xe buýt, khi nhìn thấy bọn chúng, bọn chúng vẫy những đôi tay béxíu, thấy chúng cười, tôi liền muốn đến nhéo chúng một cái. >

Trướcđây từng nghe người ta nói rằng, khi đến tuổi, sẽ có khát vọng về một mái ấmgia đình, tôi không tin lắm, bởi vì trong ký ức của tôi, thật sự chẳng có baonhiêu gia đình yên ấmhạnh phúc cả. Mà bây giờ thì tôi tin lắm rồi, con người là loại động vật quầncư, chúng ta cần đồng loại của mình, chúng ta cần một người bạn đời gần gũi vớimình.

Tôikhông muốn đẩy xa mối quan hệ giữa tôi và anh Hai, mặc dù đây là nhu cầu xa xỉcủa tôi, nhưng mà tôi vẫn muốn chúng tôi được như trước đây. Tôi nói với LưuThụy Căn, Lưu Thụy Căn nói: “Tại sao em đột nhiên lại muốn đi đón anh ấy?”.

Cho dùtôi có ngây thơ như thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không nói với Lưu Thụy Cănnhững điều đó, chỉ nói: “Cũng không phải là đột nhiên nghĩ rằng sẽ đi đón, màlà đột nhiên cảm thấy, có thể ở với một người bạn quen nhau đã lâu là cực kỳhiếm hoi, đặc biệt là với tình bạn từ thời đi học như bọn em, sau này sẽ làmbạn suốt đời với nhau.”

“Ừm,cũng thực sự là như vậy đấy, sáng ngày hôm đó anh có chút việc, không đi với emđược, để anh điều cho em một chiếc xe.”

“Khôngcần đâu, em đi xe buýt là được rồi.”

LưuThụy Căn cười ngất: “Em đi đón người ta, đi xe buýt chẳng ra làm sao cả.”

“Thếthì em bao một chiếc taxi vậy.”

LưuThụy Căn lắc lắc đầu: “Phiêu Phiêu, em là bạn gái anh, anh chăm sóc em là điềubình thường mà, anh có cho em một chiếc máy bay đâu... Thật ra nếu mua choemmột chiếc máy bay trực thăng cũng không mất bao nhiêu tiền đâu, chỉ có thủtục hơi rắc rối thôi, một chút khoảng cách gần như vậy, mua cũng hơi lãng phí.”

Tôibiết rằng tôi không nên tỏ ra quê mùa quá, nhưng mà vẫn kìm lòng không đặng hỏimột câu: “Anh có máy bay trực thăng?”.

“Anhkhông có, có điều máy bay trực thăng cũng không mất bao nhiêu tiền, loại rẻ mộtchút thì là một hai trăm vạn, loại đắt một chút thì cũng chỉ có ba bốn trămvạn, đương nhiên đó là những kiểu bình thường, nếu như có thêm yêu cầu gì sẽđắt hơn, em không cần phải há miệng to ra đến thế đâu, có con gì nó bay vàomiệng rồi kì.”

... Mẹkiếp chứ mẹ kiếp chứ mẹ kiếp chứ!

Tôi thởphào ra một hơi thật dài, tôi biết là giữa tôi và Lưu Thụy Căn có khoảng cách,nhưng mà bây giờ rốt cuộc là tôi cũng đã biết rằng khoảng cách đó lớn chừngnào. Đúng thế, máy bay trực thăng không đắt lắm, cứ cho là những căn hộ, biệtthự cao cấp ở thành phố này của chúng tôi cũng có giá này đi. Nhưng mà là máybay trực thăng cơ mà! Cho đến tận bây giờ tôi vẫn chưa được ngồi máy bay lầnnào đây này! Còn nhớ năm xưa khi đang học tiểu học, trên trời nếu có máy bay,cả lớp sẽ nháo nhào hết cả lên, nếu như đúng lúc đang học môn thể dục, các bạntrong lớp đều ngẩng mặt lên trời, kêu lên những tiếng kinh ngạc.

Đươngnhiên bây giờ tôi sẽ không làm như thế nữa, nhưng mà trong suy nghĩ của tôi vẫnluôn cảm thấy đó là sản vật của một thế giới khác, nhưng mà giọng điệu này củaLưu Thụy Căn, có nghĩa là nếu như muốn có, thì đó chỉ là việc làm trong vàigiây mà thôi!

Bỗngnhiên, trong đầu tôi xuất hiện hai giọng nói, một người có đôi cánh màu đennói: “Hoàng Phiêu Phiêu, đây chính là một chàng trai kiệt xuất, có được anh tathì cả đời này cái gì cô cũng có tất! Cô có thể lái máy bay, có thể ngồi duthuyền, có thể đi du lịch đến các nước trên khắp thế giới! Sau này cô có thể cócuộc sống thoải mái, thích gì làm nấy. Cô nhất định phải giữ anh ta lại, cho dùanh ta có đánh cô, có chửi cô, có nhục mạ cô, có khinh bỉ cô, cô cũng cố gắngmà nhẫn nhịn. Cô đi tìm việc làm không phải cũng bị mấy sếp bóc lột như thế ư?Cô đi làm việc gì ở chốn công quyền không phải cũng bị “hành là chính” đó sao?Nói chung là cô luôn bị người ta bắt nạt, bây giờ chỉ có một người bắt nạtthôi, đó chính là hạnh phúc đó, hạnh phúc đó! Hơn nữa người này lại chính làchồng của cô, trong tương lai đứa con của cô sẽ được thừa kế gia sản của anhta, cô có thể mượn danh anh ta ra ngoài xã hội dọa dẫm người khác.”

Ngoàira, một người có đôi cánh màu trắng nói rằng: “Hoàng Phiêu Phiêu, anh ta cónhiều tiền như thế nào đi chăng nữa cũng là việc của anh ta, cô ở bên anh tachỉ là bởi vì cô thích anh ta. Cô có thể vì tiền mà làm một việc gì đó, cho dùlàm vợ bé người ta như La Lợi, nhưng mà tuyệt đối không thể vì tiền mà bán đứngtình yêu.”

Haibóng hình này đánh nhau mãi không dứt ra được, tôi nhất thời có cảm giác muốnđiên lên. Nhưng mà tôi thừa nhận, Hoàng Phiêu Phiêu tôi vẫn đúng là một ngườitrần tục, khi bỗng nhiên bị một miếng bánh lớn đập vào trước mắt thật sự là...thật sự là vẫn không khá lên nổi.

LưuThụy Căn điều cho tôi một chiếc Audi, tài xế chính là Lý Trí, có một việc ngoàidự kiến của tôi, đó là cho một người quá giang, Đặng Linh Linh.

Mặc dùĐặng Linh Linh đã đưa ra quyết định, nhưng mà thái hậu nhà Linh Linh quyếtkhông từ bỏ, thật sự là ba bữa gây sự một lần, năm bữa lại cãi nhau một trận ầmĩ, gặp ai cũng phải cố sống cố chết tường thuật, kể khổ cho người ta nghe mộtlượt, khả năng càm ràm đã vượt mặt thím Tường Lâm luôn rồi. Tính tình của ĐặngLinh Linh có tốt đến đâu cũng không thể chịu đựng được nữa, là mẹ ruột của mìnhnên cũng không thể phản ứng quá mạnh, chỉ có bỏ đi cho rồi. Dù sao công việcnày của cô ở đâu cũng có thể làm được, đổi chỗ khác biết đâu lại có thể tìmđược chút cảm xúc thì sao.

Bởi vìlần bỏ đi này của cô ít nhất cũng phải hai ba tháng, cho nên gọi điện thoại tạmbiệt tôi, tôi vừa nghe thấy thời gian bay của cô, liền đập vào đùi một phát rồicười lên - hóa ra là cùng một ngày với anh Hai, hơn nữa lại đều là buổi chiều,anh Hai hai giờ đến, cô ấy ba giờ đi. Ngay lúc đó tôi rủ rê cô ấy đi cùng vớitôi, cô ấy còn có chút ngại ngùng, tôi phải không ngừng vận động, cuối cùngcũng đồng ý đi cùng tôi đến sân bay. Bởi vì anh Hai đến trước, cho nên tôi vàcô ấy cùng ngồi đợi ở sảnh đến.

Lần đầutiên tôi ra sân bay, mặc dù không phải được đi máy bay, nhưng mà tôi cực kỳphấn khích, từ sáng sớm đã đứng ngồi không yên rồi. Lý Trí cũng rất ân cần, lúcmười một giờ đã đến đây điểm danh với tôi, sau đó qua đón Đặng Linh Linh, khichúng tôi đến sân bay vẫn chưa đến mười hai giờ. May mà tôi và Đặng Linh Linhđi với nhau, hai chúng tôi vừa ăn kem ốc quế vừa nói chuyện linh tinh, cho nêncũng không đến nỗi chán lắm.

“Aicũng nói thành phố Lệ Giang đó tuyệt đẹp, lần này em đến đó một mình, khi quayvề phải nhớ là đi hai mình đấy nhé.”

Tôiphát hiện ra rằng, tôi làm bà mai lâu quá cũng không tốt, vào lúc này cũngkhông tránh khỏi bệnh nghề nghiệp, Đặng Linh Linh liếc nhìn tôi: “Mang theo mộtquả bóng hả?”.

“Trời...”Tôi đang định nói tiếp chuyện đó, nhưng lại phát hiện ra người trước mặt cực kỳquen, đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ, tôi đã buột miệng hét lên, “La Lợi!”.

La Lợikhông hề nhúc nhích, mà người đàn ông bên cạnh cô lại quay đầu lại, là Joseph!

Josephnhìn thấy tôi thì sững người lại, nhưng mà ngay lập tức nở nụ cười rồi đi vềphía tôi: “Hóa ra là em Hoàng ư?”.

Khi haingười đến gần, tôi cũng phát hiện ra, hóa ra đó không phải là La Lợi. Mặc dùrất giống với La Lợi, nhưng mà, có khí chất hơn La Lợi nhiều. Tôi luôn cảm thấyĐặng Linh Linh là cô gái có phong thái nhất mà tôi đã từng gặp, khi Đặng LinhLinh ngồi ở đây, cô ấy toát lên vẻ tao nhã, làm cho bạn không khỏi nghĩ đếnnhững từ như điềm đạm, dịu dàng, đằm thắm. Nhưng mà so sánh với cô gái trướcmắt... nói chung là vẫn bị so sánh tiếp. Cô gái này vừa quay người, liền làmcho tôi nghĩ ngay đến một câu thơ: Phúc hữu thi thư khí tự hoa[1].

[1] Phúc hữu thi thư khí tự hoa: Con người có học thức thì thầnthái luôn tỏa sáng.

Mộtchiếc áo cài nút vải may kiểu thời Đường màu đỏ, bên dưới là một chiếc quầnsuông vải thô màu xanh dương, tóc buông ngang vai không hề mang một phụ kiệntrang sức nào, có một nếp nhăn nhỏ nơi khóe mắt, nếu như xét về ngũ quan thìthật sự không tinh tế như La Lợi, nhưng phong cách này, làm một người con gáinhư tôi mà cũng phải ngắm đến ngẩn cả người ra.

“Phunhân à, đây là em Hoàng, cũng là bạn gái của sếp tổng Lưu bên Hợp Nhuận. EmHoàng, đây là phu nhân của tôi, Jannet, có phải rất giống với người bạn thân LaLợi của em không?”.

“À,đúng thế đúng thế.” Đầu óc tôi nhất thời ngưng trệ, phản ứng theo kiểu con vẹtđang học nói, “Giống quá, giống thật đấy, nếu không lúc nãy làm sao em nhìnnhầm được?”.

Thực ralà bây giờ tôi thật sự muốn hỏi một câu, chị Jannet, không biết chị có chị emsinh đôi nào không, chị và La Lợi chắc chắn là có một người bị người ta ôm đimất, nếu không tại sao lại giống nhau đến mức này? Mà cũng vào giây phút này,trong đầu tôi lại xuất hiện một loạt các tình tiết khốn kiếp.

Ví dụnhư nguyên nhân Joseph chọn La Lợi, ví dụ như các kiểu mâu thuẫn giữa Joseph vàJannet, ảo tưởng này từ trong tiểu thuyết lãng mạn chuyển qua đạo đức, sau đóphát triển đến những bộ phim giả tưởng biến hóa từ người nọ sang người kia. Vàolúc này đây tôi chỉ muốn ngẩng mặt lên trời xanh hét thật to: Mẹ kiếp, trong cuộcsống còn khốn nạn hơn tiểu thuyết nữa trời ạ! Hai người không thân thích khônghọ hàng giống nhau đến mức này thì cũng không nói làm gì, lại cùng vướng vàomột người đàn ông như vậy, mẹ kiếp, đây quả đúng là đang diễn kịch mà!

“Giốngthật đến thế cơ à?”, Jannet mở miệng, giọng nói của cô không phải hay cực kỳlắm đâu, nhưng mà lại đặc biệt nhẹ nhàng, để cho tôi nói như thế chắc là khôngnói được, nếu thật sự bắt tôi phải miễn cưỡng hình dung ra được, thì đó chínhlà giọng nói của cô hình như cũng có phong cách riêng.

Tôi gậtđầu rất mạnh.

“Thếthì phải gặp nhau một lần xem sao.”

Đúnglúc đó tôi không biết phải nói tiếp như thế nào nữa, ngược lại Joseph đứng bêncạnh lại trấn tĩnh hơn tôi, anh cười nhạt, “La Lợi đã là bạn của em Hoàng, thểnào cũng có cơ hội gặp nhau thôi.”

Vào lúcnày tôi thực sự muốn nhảy dựng lên, đấm cho người đàn ông này một phát, mẹkiếp, ông kiếm bồ nhí thì mặc kệ ông, tìm bồ nhí lại tìm đúng người giống vợnhư thế, đúng là đồ không biết xấu hổ!

Tôi vàJoseph cũng chẳng có gì để nói, anh ta đối với tôi cũng thế, cho nên hàn huyênvài ba câu rồi cáo từ. Họ vừa đi, Đặng Linh Linh thở dài: “Làm phụ nữ, phải làmđược như kiểu của Jannet thế này này.”

“Nghĩalà sao?”.

“Khónói lắm, nhưng mà em cảm thấy như vậy mới là phụ nữ, mà cũng chỉ có người phụnữ như vậy, mới có thể đẹp mãi cho đến già.”

Tôicười lạnh lùng, “Đẹp đến già có được cái gì đâu?”.

ĐặngLinh Linh hoài nghi nhìn tôi, tôi nói: “Thôi, không nói nữa, nói tóm lại mộtcâu, đánh giá đàn ông, quan trọng nhất vẫn là nhân cách, haizz, mặc dù chịkhông có bao nhiêu lập trường để nói như vậy, nhưng mà thật đấy, nhân phẩm rấtquan trọng.”

Bị giánđoạn như thế, cũng ảnh hưởng đến cuộc nói chuyện của tôi và Đặng Linh Linh, cóđiều chúng tôi đều hay lang thang trên thế giới hai chiều, cho nên cũng tìm rangay chuyện để nói. Hai giờ, chuyến bay của anh Hai hnh đúng giờ, hai giờ mườilăm, anh bước ra từ cổng kiểm tra an ninh, tôi nhìn thấy anh ngay, nhưng vàogiây phút đầu tiên liền bị choáng váng - anh Hai gầy hẳn đi, gầy thấy rõ luôn!