Kiều Nữ Lâm Gia

Chương 161



Mặc dù trong lòng Lâm Phong đã mơ hồ nghĩ tới điều gì, nhưng hoàng đế đi thẳng vào vấn đề nói rõ ràng ra như vậy, hắn vẫn lấy làm kinh hãi, vội vàng từ chối: “Trưởng nữ của thần đã là Tề Vương phi, nếu tiểu nữ nhi lại làm Sở Vương phi, không khỏi vinh sủng quá mức. Bệ hạ, thần không dám nhận.”

Hoàng đế mỉm cười, “Lâm khanh, chẳng lẽ ngươi có điều gì bất mãn với Dục nhi con rể út này sao?”

Lâm Phong nói thật, “Bệ hạ, thần thật sự cảm thấy Lâm gia không đảm đương nổi phần vinh sủng này. Mặt khác, năm đó hứa trưởng nữ cho hoàng trưởng tử, thần không hề có nửa phần do dự. Nếu nói muốn hứa tiểu nữ nhi cho Sở Vương, thần lại có vài phần băn khoăn. A Thấm là hài tử nhỏ nhất Lâm gia, ăn sung mặc sướng, hiện giờ mặc dù trưởng thành, nhưng vẫn còn ngây thơ. Sở Vương điện hạ…” Hắn liếc nhìn vào trong hồ, thấy Cao Nguyên Dục vẫn ở dưới nước không chịu đi lên, khẽ thở dài một cái, “Sở Vương điện hạ cũng giống vậy, rất tính trẻ con. Bệ hạ, nếu là một người lão thành thận trọng cũng tốt.”

Hoàng đế không đồng ý, “Lâm khanh, trẫm biết khanh làm cha nhất định muốn hứa gả tiểu nữ nhi cho một người trầm ổn lão luyện, cảm thấy nam tử như vậy mới có thể bảo vệ được nàng. Nhưng mà, bảo vệ a Thấm, cần gì nhất định phải là trượng phu của con bé chứ? Có Diệu Linh và a Đàm ở đây, a Thấm đã cả đời vô lo rồi. A Thấm chỉ cần một người có thể sủng ái nàng làm bạn bên cạnh nàng đã đủ rồi.”

Lâm Phong thoáng nghĩ, “Bệ hạ nói rất có đạo lý. Bảo vệ a Thấm, cần gì nhất định phải là trượng phu của con bé? A Thấm thích là quan trọng nhất.”

“Chính là nói vậy.” Hoàng đế gật đầu.

Lâm Phong cảm động, “Bệ hạ, ngài như vậy không giống cha chồng đang chọn con dâu..."

Hoàng đế mỉm cười, “A Thấm không phải muốn nhận muội muội trẫm làm nghĩa mẫu sao? Trẫm coi như làm cậu đang chọn cháu rể cho cháu ngoại thôi.”

Lâm Phong vái một cái thật sâu.

Hoàng đế quá thương yêu Lâm Thấm rồi, hắn đây không phải lấy thân phận cha chồng chọn con dâu, ngược lại giống như nhạc phụ chọn con rể, lo nghĩ nhiều nhất cho Lâm Thấm. Hoàng đế có thái độ như vậy, Lâm Phong thật sự không lời nào để nói.

Hai vị làm cha giương mắt nhìn lại, chỉ thấy Cao Nguyên Dục ở mãi dưới nước không chịu lên, Lâm Thấm ngồi xổm người xuống cười hì hì hắt nước lên người hắn, hắn cũng hắt lại Lâm Thấm, hai người một trên thuyền, một trong nước, hi hi ha ha cãi nhau ầm ĩ, chơi thật vui vẻ.

Một lát sau, Lâm Thấm bừng tỉnh hiểu ra, “Cao tiểu bàn, có phải ngươi biết bơi không? Mới vừa rồi là ngươi gạt ta.”

Trên đầu, trên người Cao Nguyên Dục ướt dầm dề, cười đến vô cùng xán lạn, lộ ra một hàm răng trắng tinh, “Lâm Thấm, ta đã nói rồi mà, ta không biết bơi nhiều. Ngươi cũng biết, chúng ta lấy khiêm tốn làm mỹ đức, coi như biết cũng phải nói mình không biết nhiều, không quá tinh thông. Ta quá khiêm nhường mà thôi, cũng không lừa ngươi.”

Lâm Thấm vung mái chèo lên, “Gạt người còn không thừa nhận, hừ, ngươi cứ ngâm trong nước đi, ta đi về.”

Vung mái chèo lên, thuyền nhỏ như mũi tên lao về trước, Cao Nguyên Dục ra sức đạp nước đuổi theo phía sau, “Lâm Thấm, chờ ta một chút, chờ ta một chút!”

Trên mặt hoàng đế và Lâm Phong đều lộ ra nụ cười.

“Khó có được vui mừng, để hai hài tử chơi một lúc nữa.” Hoàng đế nói.

“Sợ Sở Vương điện hạ sẽ bị cảm lạnh…” Lâm Phong lo lắng.

Hoàng đế cười một tiếng, “Không sao, Dục nhi bơi giỏi.”

Lâm Phong nghĩ đến câu “Không biết, không biết nhiều” Cao Nguyên Dục mới nói, sắc mặt hơi quái dị.

Sau lưng truyền đến bước chân.

Hoàng đế và Lâm Phong đồng thời quay đầu lại.

Tề Vương một thân một mình sải bước tới, sắc mặt âm trầm.

Hoàng đế giật giật khóe mặt, đồng tình nhìn vào trong nước. Cao Nguyên Dục, con nên đi lên.

Quả nhiên, Tề Vương chào hỏi phụ hoàng và nhạc phụ hắn xong rồi đi đến bên mép nước, trong miệng phát ra tiếng rít trong trẻo du dương.

Hoàng đế cười cười, cùng Lâm Phong rời đi.

Cao Nguyên Dục và Lâm Thấm nghe được tiếng rít, đồng thời quay đầu nhìn lên bờ.

Thân hình cao lớn của Tề Vương đập vào trong mắt, Lâm Thấm cười híp mắt, “Anh rể ta tới.”

Cao Nguyên Dục lại làm mặt đau khổ, “Đại ca ta tới, haizzz.”

Lâm Thấm chọc hắn, “Sao anh rể ta vừa tới, ngươi lại mặt ủ mày ê?”

Cao Nguyên Dục cười, “Nào có.”

Lâm Thấm chèo thuyền, hắn bơi, hai người cùng lên bờ.

“Anh rể.”

“Đại ca.”

Lên bờ, thấy Tề Vương, Lâm Thấm và Cao Nguyên Dục không hẹn mà cùng làm mặt cười nịnh bợ.

Tề Vương nhìn lên nhìn xuống đánh giá hai người, thấy Lâm Thấm êm đẹp, Cao Nguyên Dục lại toàn thân ướt sũng, ngắn gọn phân phó, “A Thấm đi về nhà với mẫu thân và đại tẩu. A Dục, đệ đi thay quần áo trước, sau đó tới tìm ta.”

Lâm Thấm khéo léo đáp một tiếng, chạy đi như một làn khói, Cao Nguyên Dục không dám trái lời, “Đại ca, đệ đi thay quần áo rất nhanh, tới ngay.” Quyến luyến nhìn theo bóng lưng Lâm Thấm, đi thay quần áo.

Nhìn thấy Lâm Thấm trở lại, La Thư và Tề Vân thở phào nhẹ nhõm, “A Thấm, chúng ta về nhà đi.”

Lâm Thấm cười tủm tỉm gật đầu, “Vâng, về nhà. Nương, đại tẩu, con dạy dỗ Cao tiểu bàn một trận, giáo huấn hắn nhảy hồ rồi!”

La Thư và Tề Vân hai mẹ chồng nàng dâu đều dở khóc dở cười.

Bởi vì Bách phi đang vì Bách Ấu Thanh mà sứt đầu mẻ trán, đám người La Thư không cáo từ nàng, nhờ nữ quan chuyển cáo, ra khỏi Tiên Cư điện.

“Yên ổn vào cung dự tiệc, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.” Ra khỏi cửa cung, La Thư để Tề Vân và Lâm Thấm ngồi chung một chiếc xe ngựa. Sau khi lên xe, nàng ôm Lâm Thấm ngồi xuống, thở dài nói.

Tề Vân hừ một tiếng, “Nương, a Thấm của chúng ta cũng không thể bị thua thiệt, hễ là người hôm nay hại muội ấy, muốn hại muội ấy, lần lượt dọn dẹp đi, cho a Thấm hả giận mới được.”

Lâm Thấm rúc vào bên cạnh mẫu thân cười ngọt ngào, “Đại tẩu, tẩu không nhìn thấy sắc mặt anh rể mới vừa rồi đâu. Muội cảm thấy một mình huynh ấy có thể xử lý tất cả những người này, anh rể thật lợi hại.”

La thư thấy nụ cười của tiểu nữ nhi bảo bối, trong lòng thoải mái hơn nhiều, cố ý nói: “Chỉ cần anh rể con? A Thấm, chẳng lẽ cha của nương không lợi hại sao?”

Lâm Thấm vội nói: “Đúng vậy, còn có ông ngoại nữa, ông ngoại nhất định sẽ…” Nói đến đây, nhớ tới trong số người hố mình còn có La Anh, ánh mắt mờ đi, sắc mặt cũng có vẻ thương hại, “Ông ngoại nhất định sẽ hơi đau lòng thôi. Haizzz, La Anh là người xấu đối với chúng ta, nhưng đối với ông ngoại, lại là nữ nhi ruột thịt.”

“Tâm địa a Thấm thật tốt.” La Thư vén tóc mai cho nàng, dịu dàng nói.

“Tâm địa thiện lương, sẽ có phúc báo.” Giọng Tề Vân cũng êm ái.

Lâm Thấm “Ừm” một tiếng, dựa thật chặt vào trên người mẫu thân.

“A Thấm, muội biết hôm nay vỡ bao nhiêu trái tim thiếu nữ rồi không?” Tề Vân thật hăng hái trêu gheo nàng, “Đến đây, đại tẩu nói cho muội biết, cô nương té xỉu gồm những ai, còn nữa, vì sao các nàng lại té xỉu…”

Lâm Thấm ngồi thẳng người lên bịt miệng nàng lại, “Đại tẩu, không cho nói nữa.”

Trong xe ngựa vang lên từng trận tiếng cười.

Trong Tiên Cư điện, Bách phi ngồi bên cạnh giường Bách Ấu Thanh, im lặng không nói, ánh mắt hơi ngây ngốc.

Tối hôm qua nàng còn làm mộng đẹp, mơ thấy nàng định ra Thẩm Minh Châu làm vợ cho Cao Nguyên Dục, Thẩm Tướng dốc hết toàn lực ủng hộ nàng làm hoàng hậu, ủng hộ Cao Nguyên Dục làm thái tử, bởi vì Thẩm gia và Bách gia liên thủ, cuối cùng nàng được như nguyện, leo lên ngôi vị hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ… Hiện giờ chuyện này chỉ có thể là mộng, Cao Nguyên Dục không cưới Thẩm Minh Châu, mà muốn lấy Lâm Thấm.

Thế lực của Lâm gia hiện giờ ngược lại thật lớn, nhưng Lâm Đàm đã gả cho Tề Vương nhiều năm, dưới gối còn sinh ba trai một gái, sao Lâm gia có thể không ủng hộ Tề Vương mà ủng hộ Sở Vương được chứ? Cao Nguyên Dục xong rồi, chỉ bằng Bách gia hắn không làm thái tử được…

Bách phi nhìn Bách Ấu Thanh sau khi uống thuốc đã chìm vào trong giấc ngủ, trong lòng đau xót, hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống theo gò má. Sớm biết Cao Nguyên Dục không làm được thái tử, sao nàng không sớm định ra Bách Ấu Thanh chứ? Đây là cháu gái ruột thịt của nàng, nhất định một lòng với nàng, tại sao nàng không thay Cao Nguyên Dục định ra Bách Ấu Thanh, nắm giữ một con dâu như ý chứ?

“Thanh nhi, cô xin lỗi cháu.” Bách phi khẽ vuốt ve khuôn mặt Bách Ấu Thanh, lẩm bẩm.

“Nương nương, bệ hạ triệu kiến.” Cung nữ tới bẩm báo.

Bách phi vội lau nước mắt đi, “Các ngươi cẩn thận hầu hạ, không cho chậm trễ.” Căn dặn cung nữ xong, Bách phi đi ra ngoài một lần nữa rửa mặt, đi Tử Thần điện gặp hoàng đế.

--

Tương Dương trưởng công chúa và Lương Vô Bệnh nắm tay ngắm hoa một lúc, lại hạ hai ván cờ, ván thứ nhất Tương Dương trưởng công chúa thắng, ván thứ hai Tương Dương trưởng công chúa mắt thấy sắp thua, đảo tròn tròng mắt, thuận tay xách con mèo đại Bạch đang nằm ngủ nướng bên cạnh lên thả vào bàn cờ, mèo đại Bạch sợ hết hồn, vừa cào lại gẩy, bàn cờ rối loạn. Tương Dương trưởng công chúa và Lương Vô Bệnh đều cười.

Tương Dương trưởng công chúa cười đến đau cả bụng, “Công chúa, ta tới hiến ân cần.” Lương Vô Bệnh quan tâm xoa bụng cho nàng, thỉnh thoảng khẽ hôn lên mặt nàng, hai phu thê đều tình đầy cõi lòng.

“Hồi bẩm công chúa, hồi bẩm phò mã.” Thị nữ run rẩy đi tới quỳ xuống, khấu đầu nói: “Lão phu nhân đến Tiên Cư điện dự tiệc, không biết sao chợt ngất xỉu, thiếu gia cùng với lão nhân gia bà về phủ Trấn Quốc công rồi. Phủ Trấn Quốc công sai người tới đây, muốn phò mã nhanh đi về.”

“Cái gì?” Lương Vô Bệnh ngạc nhiên.

Hắn là một người con có hiếu, nghe nói Trấn Quốc công phu nhân ngất xỉu, không khỏi hoảng hốt. Ngạc nhiên trong chốc lát, vội vàng đứng lên, “Công chúa, ta đi về nhìn xem.”

Tuy Tương Dương trưởng công chúa tràn đầy không nỡ, nhưng Trấn Quốc công phu nhân ngất xỉu, cũng là chuyện không có cách nào khác, nên gật đầu nói: “Mấy ngày nay thân thể ta không thoải mái, nên không đi về cùng chàng. Thay ta chào hỏi lão phu nhân.” Thúc giục Lương Vô Bệnh đi.

Lương Vô Bệnh vội vã rời đi.

Hắn nhất định rất nóng lòng, lúc cất bước qua thềm bước không vững, lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống.

Tương Dương trưởng công chúa nhìn trong mắt, rất đau lòng.

Nàng kêu nữ quan phủ trưởng công chúa đến, “Đi nghe ngóng rõ ràng, xem xem đã xảy ra chuyện gì, lão phu nhân yên ổn vào cung dự tiệc, sao lại ngất xỉu?”

Nữ quan đáp ứng.

Sau khi nữ quan đi, Tương Dương trưởng công chúa không khỏi buồn bực trong lòng, nàng biết Trấn Quốc công vẫn luôn thích không có bệnh lại giả bệnh, nhưng té xỉu trong cung, đây là hát tuồng gì?

“Là thật hay giả đây?” Tương Dương trưởng công chúa rất hoài nghi.

Đây cũng không trách Tương Dương trưởng công chúa đa nghi, chủ yếu là Trấn Quốc công phu nhân nhiều năm qua giả bộ bệnh nhiều lần, Tương Dương trưởng công chúa đã không thể tin tưởng bà nữa rồi.

Đúng lúc này, An Dương trưởng công chúa qua bái phỏng.

An Dương trưởng công chúa là tỷ tỷ khác mẹ của Tương Dương trưởng công chúa, hai người bình thường lui tới không nhiều, Tương Dương trưởng công chúa nghe được nàng tới bái phỏng, đã biết An Dương trưởng công chúa nhất định có lời muốn nói, trong lòng thầm nghĩ, “Không phải có liên quan tới chuyện hôm nay đó chứ? Bách phi đãi tiệc, nhất định mời nàng. Ta dưỡng trong nhà không thích ra cửa, nàng lại nhất định sẽ đi.”

Trong lòng nghĩ như vậy, ra lệnh cho thị nữ, “Mau mời.”

An Dương trưởng công chúa và Tương Dương trưởng công chúa gọi là tỷ muội, thật ra hơn kém nhau mười tuổi, dáng dấp lại già hơn, nàng ngồi chung một chỗ với Tương Dương trưởng công chúa, nhìn không giống tỷ muội mà ngược lại giống như cách một thế hệ.

Tương Dương trưởng công chúa cười tủm tỉm chiêu đãi nàng uống trà, “Hiếm gặp mặt, hai tỷ muội chúng ta thoải mái trò chuyện.”

An Dương trưởng công chúa nâng tách trà lên nhấp hai ngụm, thở dài nói: “Hôm nay ta tới, thứ nhất là nhiều ngày không gặp, tới nhìn xem muội, thứ hai chính là vì chuyện ở Tiên Cư điện ngày hôm nay.”

Tương Dương trưởng công chúa mỉm cười, “Muội còn chưa biết chuyện gì đâu, Tiên Cư điện đã xảy ra chuyện gì? Không dối gạt tỷ, muội chỉ biết người của phủ Trấn Quốc công vội vã tới gọi phò mã đi, là vì chuyện gì muội còn không biết. Thế nào, là có chuyện lớn gì sao?”

An Dương trưởng công chúa thấy nàng đến giờ còn không biết chuyện gì, tỉnh táo tinh thần, “Ta tới nói cho muội nghe, muội sẽ hiểu.” Nói tỉ mỉ chuyện Lô thị đột nhiên làm khó dễ, Trấn Quốc công phu nhân không ngừng phủi sạch, sau khi Lương Luân đến Trấn Quốc công phu nhân đã ngất xỉu.

Tương Dương trưởng công chúa tức giận đến đỏ bừng cả mặt, “Cạch” một tiếng đặt tách trà trong tay lên trên bàn, “Đây là phát điên một trận sao?”

An Dương trưởng công chúa đồng tình nhìn nàng, lại thuật lại chuyện tiếp theo, “… Sở Vương cầu hôn Lâm nhị tiểu thư, chúng ta đều sợ ngây người đấy.”

Tương Dương trưởng công chúa đầu tiên thấy vui mừng vì Lâm Thấm, “Như vậy mới phải, tránh khỏi có vài phụ nhân kiến thức hạn hẹp ngu xuẩn nói huyên thuyên sau lưng, nói a Thấm bị chê, không ai muốn.” Tiếp theo lại đau lòng thay Lương Luân, “Đáng thương Luân nhi, hắn chính là một khối tình si với a Thấm, giờ coi như không có chỗ trông cậy vào. A Thấm cũng chỉ có thể là nghĩa muội của hắn rồi.”

An Dương trưởng công chúa tỏ vẻ ân cần, “Muội muội, lão phu nhân té xỉu như vậy, muội định làm sao? Trở về phủ thị tật sao?”

Tương Dương trưởng công chúa thuận tay đè bụng, nhíu mày, “Thời gian này không biết làm sao, không phải đau bụng chính là đầu óc choáng váng, cả người không có hơi sức.”

An Dương trưởng công chúa thấy nàng như vậy, hiểu ý cười cười, “Nếu thân thể không thoải mái, vậy không cần trở về.”

Nàng vốn tới báo tin, cũng tranh công lấy lòng Tương Dương trưởng công chúa, thấy Tương Dương trưởng công chúa không nhiều tinh thần, nên không ngồi lâu, lại nói mấy lời vu vơ rồi đứng dậy cáo từ. Tương Dương trưởng công chúa lệnh cho nữ quan tiễn nàng ra ngoài.

Tương Dương trưởng công chúa ngồi một mình một lúc, càng nghĩ càng tức giận.

Nữ quan nàng sai đi đã trở lại.

Bởi vì hôm nay dự tiệc ở Tiên Cư điện có rất nhiều người, hơn nữa những chuyện này đều xảy ra trước mặt công chúng, cũng không phải bí mật, cho nên rất dễ dàng hỏi thăm.

Tương Dương trưởng công chúa trầm ngâm nghe nữ quan thuật lại, không khác gì An Dương trưởng công chúa nói.

“Đi phủ Trấn Quốc công hỏi thăm, nhìn xem lão phu nhân như thế nào.” Tương Dương trưởng công chúa trầm mặt ra lệnh.

Nữ quan không dám chậm trễ, vội vàng đáp ứng.

Sau đó nữ quan đi qua bẩm, “Lão phu nhân choáng váng đầu, ù tai, tinh thần không tốt, trừ đó ra, không có gì đáng ngại.”

Lửa giận của Tương Dương trưởng công chúa phừng phừng bùng lên.

Lại là như vậy, vừa giả bộ, tia hy vọng cuối cùng của Lương Luân đã bị bà giả bộ bệnh làm hỏng!

Tương Dương trưởng công chúa lấy hết nghi thức trưởng công chúa, đi phủ Trấn Quốc công.

Nếu nàng dùng hết nghi thức, chính là tỏ vẻ trưởng công chúa, đám người Trấn Quốc công không dám chậm trễ, mở rộng cửa phủ ra nghênh đón.

Tương Dương trưởng công chúa ra lệnh phượng kiệu đi thẳng đến trước cửa phòng Trấn Quốc công phu nhân.

Nàng thế tới hung hăng, Trấn Quốc công phu nhân ở trên giường run run, “Công chúa tới đây làm gì? Định làm gì?”

Định trách cứ nàng không phân biệt tôn ti trên dưới, nhưng lời này có thể sử dụng với con dâu bình thường, lại không thể sử dụng với con dâu công chúa, trong lòng Trấn Quốc công phu nhân càng căm phẫn, hối hận để Lương Vô Bệnh cưới công chúa, bà làm mẹ chồng không tỏ uy phong được.

Trấn Quốc công phu nhân một tay nắm Lương Luân, một tay nắm Lương Vô Bệnh, không cho hai cha con rời đi.

Khi Tương Dương trưởng công chúa đi đến phòng, bà vừa run rẩy, vừa giữ lấy nhi tử và cháu trai không buông.

“Nương.” Lương Luân nhỏ giọng nói.

“Công chúa.” Trong ánh mắt Lương Vô Bệnh tràn đầy cầu xin.

Tương Dương trưởng công chúa giống như không nhìn thấy hai người, đi thẳng tới trước giường, từ trên cao nhìn xuống, chán ghét nhìn Trấn Quốc công phu nhân, “Ngươi cứ muốn chiếm cứ nhi tử và cháu trai, muốn nhi tử và cháu trai theo ngươi, nghe lời của ngươi, theo mệnh lệnh của ngươi, có đúng không? Bây giờ ngươi hài lòng chưa, Luân nhi thành nghĩa huynh của a Thấm, Sở Vương cầu hôn a Thấm ngay trước mặt mọi người, a Thấm sẽ trở thành Sở Vương phi!”

“Cái gì? Nương, ngài nói cái gì?” Lương Luân cả kinh thất sắc.

Tương Dương trưởng công chúa không thèm nhìn hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trấn Quốc công phu nhân, “Ngươi rốt cuộc không cần lo lắng a Thấm sẽ trở thành cháu dâu của ngươi nữa, cũng không cần tiếp tục lớn tiếng tuyên cáo với người đời, không cần ngay trước mặt nhiều nội ngoại mệnh phụ như vậy nói ngươi không nhìn trúng a Thấm bao nhiêu. Ngươi không nhìn trúng a Thấm, hoàng đế ca ca ta có thể nhìn trúng, Cao Nguyên Dục có thể nhìn trúng!”

“Công chúa, đây là ý gì?” Kể cả Lương Vô Bệnh cũng gấp gáp, xông lên trước hai bước, túm lấy Tương Dương trưởng công chúa hỏi tới.

Tương Dương trưởng công chúa không chút nghĩ ngợi hất hắn ra, “Ngươi đừng xía vào đây là ý gì, chỉ cần coi chừng mẫu thân đại nhân ngươi cho kỹ!”

Lương Luân giống như ngu si, không nhúc nhích đứng đó, giống như tượng đất.

Lương Vô Bệnh dậm chân, “Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

Thấy ánh mắt Lương Luân không hề chớp, hoảng sợ trong lòng, “Công chúa, đừng nói nữa, sẽ dọa đến Luân nhi.”

Tương Dương trưởng công chúa chua xót trong lòng, nước mắt rưng rưng, “Là ta hù dọa Luân nhi sao? Lương Vô Bệnh, tại sao Luân nhi đau lòng, chẳng lẽ ngươi không đoán ra được?”

Lương Vô Bệnh nhìn dáng vẻ Lương Luân, vô cùng đau lòng, “Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

Hắn theo thói quen muốn nắm tay thê tử, Tương Dương trưởng công chúa lại hất tay hắn ra, “Lương Vô Bệnh, về sau ngươi không cần trở về phủ công chúa nữa, còn có Lương Luân cũng giống vậy. Hai cha con ngươi cứ sống qua ngày với lão phu nhân đi, về sau phủ công chúa không cần các ngươi.”

Tương Dương trưởng công chúa nói xong, xoay người định đi, Lương Vô Bệnh kinh hãi, ôm chặt lấy nàng từ phía sau, “Đừng mơ tưởng! Ta chết cũng không rời khỏi nàng!”

Tương Dương trưởng công chúa cười khẽ, “Chết cũng không rời ta sao? Sẽ không đâu. Lão phu nhân vừa sinh bệnh, vừa té xỉu, ngươi sẽ rời khỏi ta. Hơn nữa còn không biết rời đi bao lâu. Lương Vô Bệnh, ta chán ghét cuộc sống như vậy, không muốn cuộc đời còn lại đều dây dưa tiếp tục như thế, chúng ta cũng không cần hòa ly, đừng gây ra động tĩnh quá lớn, ngươi không trở về nữa cũng được.”

Lương Vô Bệnh lệ rơi đầy mặt, đầu lắc như trống bỏi, “Không, công chúa, ta không đồng ý, ta chết cũng không đồng ý.”

Trấn Quốc công phu nhân cô lẻ nằm trên giường, nhìn nhi tử, lại nhìn cháu trai, run rẩy ngăn mình không rúc vào trong chăn, đầy lòng sợ hãi.

Lương Luân ngây người hồi lâu, mắt điếc tai ngơ với tất cả bên cạnh, Lương Vô Bệnh vừa kêu to, hắn chợt tỉnh, xông ra ngoài như mũi tên rời cung, “Cha, nương, con đi gặp a Thấm, con muốn nói cho nàng biết, con nhất định phải nói cho nàng…”

Tương Dương trưởng công chúa kéo hắn lại, cả giận nói: “Lúc này con mới biết sốt ruột? Lương Luân, ta hỏi con, con mới làm cái gì? Con cho rằng a Thấm còn có thể đứng nguyên tại chỗ chờ con, chờ nghe con giải thích sao?”

Lương Luân ngây dại, “Con mới làm cái gì?” Đúng vậy, hắn cũng rất mê man, mới làm gì đây? Tại sao cho tới bây giờ mới biết sợ?

Tương Dương trưởng công chúa thấy Lương Luân không hề tao nhã lịch sự như bình thường, một thân gương mặt lo lắng hoảng loạn, không khỏi vừa đau lòng vừa tức giận, “Giờ con hối hận đã muộn rồi, con xông ra cũng là chuyện trước vô bổ, chuyện sau vô ích! Con cũng đừng tiếc, đừng oán trách gì cả, không phải con muốn hiếu thuận với bà nội sao? Cầu gì được nấy, làm sao oán. Lương Luân, ta sẽ không cưới vợ cho con, giống như con đừng nên lấy vợ, con ấy, cứ giống như cha con đi, ở đây hầu hạ lão phu nhân thôi.”

Lương Luân rùng mình.

Tương Dương trưởng công chúa không để ý tới hai cha con Lương Vô Bệnh và Lương Luân nữa, dẫn theo thị nữ, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài.

Đám người Trấn Quốc công và thế tử ở ngoài hầu, thấy Tương Dương trưởng công chúa ra ngoài, vội vàng nâng lên khuôn mặt tươi cười, “Công chúa, lão phu nhân lớn tuổi, khó tránh khỏi hơi hồ đồ, công chúa đừng so đo với bà ấy.”

Tương Dương trưởng công chúa cười một tiếng, “Ta không so đo với bà ta, trượng phu, nhi tử ta giao toàn bộ cho bà ta, không tranh đoạt với bà ta. Về sau Lương Vô Bệnh và Lương Luân ở lại phủ Trấn Quốc công, vĩnh viễn không cho trở về nữa.”

Trong miệng nói, bước chân không ngừng, bọn thị nữ như “Muôn sao vây quanh trăng” hầu hạ, đã ra khỏi cửa viện.

Trấn Quốc công và thế tử định đuổi theo, lại bị nội thị phủ công chúa chặn lại, không cho đến gần.

Trơ mắt nhìn đoàn người Tương Dương trưởng công chúa nghênh ngang rời đi, Trấn Quốc công và thế tử mắt to trừng mắt nhỏ, đều bất đắc dĩ.