Kiều Nữ Lâm Gia

Chương 160



Hôm nay thật sự náo nhiệt, giống như La Anh mới vừa nói, tuồng vui này thật đẹp mắt, còn đẹp hơn tuồng hát trên sân khấu đâu chỉ gấp trăm ngàn lần!

Đầu tiên Lô thị nhảy lên nhảy xuống, tiếp theo là Trấn Quốc công phu nhân không lựa lời nói, hiện giờ Trấn Quốc công phu nhân ngất xỉu, Lô thị bị đuổi, dâu cả của phủ Thẩm Tướng lại nhảy ra, nàng vừa mở miệng la ó, Sở Vương vì hữu ái tôn kính đại ca hắn Tề Vương, yêu ai yêu cả đường đi, để ý Lâm nhị tiểu thư như vậy, trịnh trọng cầu hôn nàng ngay trước mặt mọi người! Thật đúng là trầm bổng phập phồng, biến đổi bất ngờ, làm cho người ta dư vị vô cùng.

Bách phi trắng bệch mặt, ngây ngốc ngồi lại trên ghế.

Ngay từ khi Cao Nguyên Dục đi về phía Lâm Thấm, nàng đã cảm thấy có gì không đúng từ trong vẻ mặt cử chỉ của Cao Nguyên Dục, định ngăn cản. Nhưng không được, đã chậm, Cao Nguyên Dục đã nói ra khỏi miệng, nước đổ khó hốt. Bách phi ngây ngốc ngồi đó, chỉ cảm thấy tất cả mưu toan của mình đều rơi vào khoảng không, nàng rất không cam tâm, đầy ngập phẫn hận, nhưng việc đã đến nước này, không thể cứu vãn.

La Thư và Tề Vân cũng kinh ngạc giống như mọi người.

Tề Vân nhỏ giọng nói: “Nương, nếu như bình thường Sở Vương lỗ mãng tùy tiện như vậy, con nhất định sẽ không tha cho hắn. Nhưng tình hình hiện nay, hình như có lợi cho a Thấm nhà chúng ta đi?”

Ánh mắt La Thư lóe léo, không trả lời, vẻ mặt lại tỏ ý tán thành.

Hôm nay La Anh làm ra loạt chuyện không may, đơn giản chỉ định ác ý sỉ nhục Lâm Thấm, để cho mọi người thấy Trấn Quốc công không nhìn trúng Lâm Thấm, không muốn Lâm Thấm làm cháu dâu. Còn có phản kích nào có lực bằng Cao Nguyên Dục cầu hôn đây? Hắn là con út được hoàng đế sủng ái, tước phong Sở Vương, anh tuấn cao lớn, tài hoa hơn người, trong tất cả những nam tử chưa cưới trong triều, có ai có thể hơn hắn chứ. Hắn đã cầu hôn Lâm Thấm rồi, còn ai dám nói Lâm Thấm không tốt.

“Cái gì? Ngươi nói cái gì?” La Anh vô cùng giận dữ, the thé kêu lên.

Nàng không ngờ Cao Nguyên Dục sẽ cầu hôn Lâm Thấm ngay trước mặt mọi người, tức giận đến đầu óc choáng đi rồi.

Thẩm Minh Châu mặt trắng bệch, ánh mắt đờ đẫn, lảo đảo muốn ngã.

Hắn cầu hôn Lâm Thấm, hắn cầu hôn Lâm Thấm… Thẩm Minh Châu cảm thấy mình không còn dũng khí để sống, muốn ngã xuống, muốn chết đi, không bao giờ nguyện tỉnh lại đối mặt tất cả…

Trịnh thị đưa tay túm chặt La Anh, nhỏ giọng quát: “Ngươi kêu bậy gì hả?”

Lúc này La Anh mới giật mình khi nãy bản thân luống cuống, không khỏi lệ rơi đầy mặt, “Sở Vương điện hạ, ngươi mới vừa nói cái gì? Nói cái gì?”

Nghĩ đến cả trái tim Thẩm Minh Châu đều ở trên người Cao Nguyên Dục, Thẩm gia và Bách phi lại có ăn ý, chỉ chờ hoàng đế tứ hôn, nhưng hiện giờ đột nhiên nhảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong lòng nàng thật đau đớn, lúc này nước mắt chảy là thật lòng chân tình, không hề pha trộn chút giả dối.

Trịnh thị khiển trách La Anh, ánh mắt lại chuyển sang Cao Nguyên Dục, hỏi: “Hôn sự của con cái, do phụ mẫu làm chủ. Hiện giờ lục cung vô hậu, hôn sự của Sở Vương điện hạ chỉ dựa vào bệ hạ sắp xếp rồi. Xin hỏi Sở Vương điện hạ, ngài cầu hôn Lâm nhị tiểu thư ngay trước mặt nhiều người chúng ta như vậy, nếu bệ hạ đồng ý, tất nhiên là một đoạn giai thoại; nhưng nếu bệ hạ không đồng ý, vậy chẳng phải ngài đã hại Lâm nhị tiểu thư rồi sao? Sở Vương điện hạ phải biết, trưởng nữ Lâm gia đã là Tề Vương phi rồi, con út không nên lại gả vào hoàng gia, huống chi tỷ muội cùng gả cho huynh đệ, xưng hô không tiện, không hợp lễ nghĩa. Chuyện như vậy, ngài có cân nhắc thay bệ hạ chưa? Kính xin Sở Vương điện hạ nghĩ lại, thu hồi mệnh lệnh đã ban.”

Tề Vân ở bên cạnh nghe, thật sự định ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng.

Lời nói hành động của Cao Nguyên Dục rõ ràng định đập nồi dìm thuyền được ăn cả ngã về không, vốn không hề lưu lại đường lui cho mình, nếu hoàng đế không đồng ý, hoàng đế nào nỡ tổn thương Cao Nguyên Dục, nào nỡ tổn thương Lâm Thấm chứ? Về phần cái gọi là tỷ muội không nên gả cho huynh đệ, ha ha, Trịnh thị, khi ngươi định gả Thẩm Minh Châu cho Sở Vương sao không nghĩ thử xem, Thẩm Minh Châu và Thẩm Minh Họa là tỷ muội, Sở Vương và Khang Vương là huynh đệ, nếu Thẩm Minh Châu thành Sở Vương phi, lại không phải thành tỷ muội gả cho huynh đệ sao.

Trước mặt mọi người, Cao Nguyên Dục lệnh cho nội thị lấy một mũi tên đến, mũi tên này có hình thuẫn, đầu tên làm bằng thép tinh, thân tên là bạch mộc, hắn giơ mũi tên này lên cao, “Bổn vương thành ý khẩn thiết, cầu hôn Lâm nhị tiểu thư làm Sở Vương phi, lòng này như núi cao, không thể lay động! Nếu như Trịnh phu nhân nói, bệ hạ không đồng ý, bổn vương sẽ cô độc cả đời, tuyệt đối không cưới người khác! Hôm nay bổn vương lập lời thề trước mặt chư vị, nếu như làm trái, sẽ giống như tên này!” Trên tay dùng sức, bẻ mũi tên thành hai khúc!

Thân tên do bạch mộc chế thành này vô cùng cứng rắn, sau khi bẻ gãy thành hai khúc bắn ra không ít mảnh vụn, đôi bàn tay đẹp đẽ thon dài kia của Cao Nguyên Dục đầm đìa máu tươi, nhìn thấy mà ghê.

Tay của hắn nhất định rất đau, nhưng hắn không hề tỏ vẻ gì, vẫn đầy mặt thành khẩn.

Bốn phía lại vang lên tiếng kinh ngạc khắp nơi.

Gãy tên làm thề, là tập tục có từ lâu của thiên triều. Nếu như muốn biểu đạt ý chí kiên định, không bao giờ đổi ý, gãy tên làm thề chính là cách làm thường thấy. Nhưng Cao Nguyên Dục gãy tên làm thề đẹp đẽ mà trôi chảy này thật sự khác với người khác.

Vào lúc này La Thư lại đau lòng thay Cao Nguyên Dục rồi, “Nhìn máu chảy này.”

Tề Vân ngược lại không để trong lòng, “Nam tử hán tuổi quá trẻ, chảy chút máu vì cô nương yêu thương thì tính là gì.”

Nàng cảm thấy buồn cười, không khỏi vui lên, “Nương, La Anh và Trịnh thị thật nực cười, một thúc giục Sở Vương cầu hôn, một lại buộc Sở Vương thề.”

La Thư nghĩ lại, thật đúng là như vậy, trong đôi mắt là ý cười nhẹ nhàng.

Trịnh thị và La Anh đôi mẹ chồng nàng dâu này, đúng là trời sinh một đôi rồi.

Trong Tiên Cư điện, Cao Nguyên Dục vững vàng đứng chính giữa, tất cả mọi người nhìn đến mất hồn.

Hắn giơ thật cao đuôi mũi tên bạch mộc lên, trên hai tay có một ít máu tươi, trong đôi mắt lại thâm tình như biển sâu, sáng chói như những vì sao. Hắn vốn có khuôn mặt xinh đẹp, lúc này tươi cười rạng rỡ, thần thái sáng láng, càng thêm đẹp đẽ, xuất sắc hơn người, không lẫn trần thế.

“Nam tử như vậy cầu hôn trước mặt mọi người, gãy tên làm thề, Lâm nhị tiểu thư thật đáng giá.” Không biết khuê tú nhà nào phát ra một tiếng thở dài sâu kín.

Nói ra tiếng lòng của rất nhiều người.

Thẩm Minh Châu phát ra tiếng kêu yếu ớt, mềm nhũn té xuống.

Không chỉ nghe thấy Cao Nguyên Dục cầu hôn Lâm Thấm, còn chứng kiến Cao Nguyên Dục gãy tên làm thề, máu tươi đầy tay, Thẩm Minh Châu không chịu nổi đả kích nặng nề như thế nữa, nàng đã không còn sức hô hấp…

“Châu nhi, Châu nhi..” La Anh thấy Thẩm Minh Châu té xỉu, cả kinh thất sắc, kêu nữ nhhi bảo bối của nàng. Trong lòng ôm thân thể mềm mại vô lực của Thẩm Minh Châu, La Anh vừa hối hận, vừa căm hận.

Haizzz, vốn để cho Lâm Thấm lộ xấu, kết quả lại ngược lại, nàng ta chẳng những không mất mặt, còn được Sở Vương cầu hôn ngay trước mặt mọi người, cũng gãy tên làm thề!

Xong rồi, giờ xong rồi, nữ nhi ngất xỉu, kế hoạch của Thẩm gia bị nhỡ. La Anh tê dại da đầu, sinh lòng sợ hãi, Thẩm Tướng ký thác kỳ vọng rất lớn vào hôn sự của Thẩm Minh Châu, ông đã vì hôn sự của Thẩm Minh Châu mà mưu đồ rất lâu, liên tục hiệp thương với Bách gia, có lòng muốn đưa Thẩm Minh Châu lên ngôi vị Sở Vương phi. Nhưng bây giờ xong rồi, toàn bộ xong rồi, đã không thể nào…

La Anh khổ sở bội phần, trong miệng không ngừng kêu “Châu nhi”, Trịnh thị hung hăng quét nhìn lên trên người nàng, giống như giết người, tức giận nạt nhỏ: “Quỷ gào cái gì? Sợ người khác không biết nữ nhi của ngươi bất tỉnh đúng không?”

Sở Vương cầu hôn Lâm Thấm, nữ nhi của ngươi lại bất tỉnh, cho thấy trong lòng có tư tình, đây là chuyện vẻ vang gì, ngươi còn sợ người khác không biết, còn ở đó kêu bậy bạ cái gì?

La Anh bị Trịnh thị quát, không dám khóc kêu nữa, yên lặng rơi lệ.

Thẩm Minh Châu nhắm chặt hai mắt, giống như không bao giờ nguyện tỉnh lại, đối mặt với thế giới tàn khốc này nữa.

La Anh nhìn khuôn mặt trắng bệch chỉ lớn chừng bàn tay của nữ nhi, lòng như đao cắt.

Sau Thẩm Minh Châu, Trịnh Yến Yến cũng ngã xuống.

Tiểu thọ tinh hôm nay Bách Ấu Thanh cũng không chịu đựng nổi, té xỉu trong lòng thị nữ.

Còn có vài khuê trung yếu đuối cũng té xỉu theo.

Người thân bên cạnh gấp gáp, vội vàng cứu trị, người khác lại không quá quan tâm. Tình hình này sẽ luôn có trái tim thiếu nữ bể tan tành, không cần kinh hoảng vội vàng.

Phần lớn ánh mắt mọi người vẫn đặt lên trên người Cao Nguyên Dục và Lâm Thấm.

Cao Nguyên Dục đắm đuối đưa tình nhìn Lâm Thấm, Lâm Thấm lại đầy mặt hoang mang, tôn nhau thành thú vị.

--

“Sở Vương điện hạ dùng lời nói bức bách, Mục Vương phi bất đắc dĩ, tự mình xử lý Lô thị.”

“Đại phu nhân phủ Thẩm Tướng lên tiếng khiêu khích.”

“Sở Vương điện hạ cầu hôn rồi!”

“Sở Vương điện hạ gãy tên làm thề!”

Từng tin tức tiếp nối truyền đến Tử Thần điện.

Hoàng đế giật giật khóe mặt.

Cao Nguyên Dục tiểu tử thúi này quả thật cơ trí lại can đảm, thừa cơ hội này đã cầu hôn ngay trước mặt mọi người, còn gãy tên làm thề rồi, không hề lưu lại chút đường lui nào cho mình.

Dĩ nhiên, hắn cũng không lưu lại đường lui cho a Thấm. Không biết a Thấm sẽ như thế nào? Sẽ hớn hở tiếp nhận, hay lại định cãi vã lý luận với Cao Nguyên Dục đây?

Hoàng đế để bút xuống, “Tuyên Lâm Phong tiến kiến.”

Bàng Đắc Tín vội nói: “Dạ, hoàng thượng. Lâm Thượng thư đang ở Duyên Anh điện, gần đây, nô tài lập tức sai người đi tuyên, rất nhanh.”

Lâm Phong quả nhiên không lâu sau đã đến.

Hoàng đế lệnh cho Lâm Phong cùng hắn đi đến Tiên Cư điện.

Bởi vì liên tiếp có ngoài ý muốn, lại có vài thiếu nữ té xỉu, bữa tiệc này của Bách phi không thể tiếp tục, giải tán giữa đường, cũng mời chư vị nội ngoại mệnh phụ xuất cung.

Khi hoàng đế và Lâm Phong đến, Tiên Cư điện đã không có ai rồi, Bách phi đang chăm sóc cháu gái nàng Bách Ấu Thanh, La Thư và Tề Vân vẫn ở đó, nhưng Cao Nguyên Dục và Lâm Thấm lại không thấy bóng người.

“Hai hài tử đâu?” Hoàng đế hỏi.

La Thư lộ vẻ khó xử, Tề Vân tự nhiên thoải mái đáp: “Bẩm bệ hạ, a Thấm muốn lý luận với Sở Vương điện hạ, hai người đi đến bên hồ.”

Hoàng đế không nhịn được bật cười một tiếng, “Trẫm đã sớm đoán được như vậy.”

Cao Nguyên Dục tiểu tử thúi này không được trưởng bối cho phép đã đường đột cầu hôn, Lâm Thấm không bốc lửa mới là lạ.

“Vào lúc này hai hài tử khẳng định đang gây gổ rồi, cũng không biết gây gổ như thế nào?” Hoàng đế sờ cằm.

“Vậy, thần và bệ hạ cùng đi xem một chút?” Lâm Phong thức thời nói.

Hoàng đế cười, “Ở bên hồ đó, cũng không biết hai hài tử rốt cuộc ầm ĩ như thế nào, vẫn đi xem một chút cho thỏa đáng.”

Hắn và Lâm Phong cùng đi tới bên hồ.

La Thư và Tề Vân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, “Nghe lời này của bệ hạ, giống như sợ a Thấm đẩy Sở Vương vào trong nước?”

“Không thể nào? Mặc dù a Thấm được nuông chiều, nhưng làm việc vẫn có chừng mực, đẩy Sở Vương vào trong nước, nàng không làm được chuyện như vậy đâu?”

Tuy nói như vậy, nhưng thật ra trong lòng vẫn hoang mang.

“Cao tiểu bàn, ngươi đi xuống cho ta!” Sóng nước mênh mông, liễu rủ ven hồ, tay Lâm Thấm chống eo thon nhỏ, khẽ kêu.

Cao Nguyên Dục đứng trên một cây liễu lớn tầm hai ba người ôm không hết, tay bám cành liễu, đón gió đung đưa, “Lâm Thấm, ngươi đang nổi nóng, ta đi xuống ngươi nhất định sẽ đánh ta, ta không đi xuống. Này, ngươi đừng tức giận, hai ta lịch sự nhã nhặn nói chuyện?”

Lâm Thấm giận trách, “Xuống để ta đánh ngươi hai cái rồi nói!”

Hoàng đế và Lâm Phong ở chỗ không xa nhìn sang.

Hoàng đế nói: “Khi còn bé thì cãi nhau, nhưng bây giờ muốn đánh, trưởng thành chính là không giống nhau.”

Lâm Phong cười ha ha, “A Thấm đánh người không đau. Con bé không có khí lực gì.”

Hoàng đế: …

Cao Nguyên Dục khoe khoang bản lĩnh, chân đạp trên cây liễu lớn, thân thể lại nghiêng nghiêng chìa ra, trong tay nắm hai cành liễu nhỏ, thân thể đung đưa theo gió nhẹ, bồng bềnh như tiên, “Lâm Thấm, ta nhìn khó coi sao? Dáng dấp ta đẹp mắt như vậy, ngươi gả cho ta có được không?”

“Đây coi như là sắc dụ sao?” Hoàng đế và Lâm Phong đều nhìn ngây người.

Lâm Thấm xì mũi coi thường, “Đẹp mắt cái gì? Cao tiểu bàn ngươi thật không tự biết mình.”

“Vậy, thế này thì sao?” Cao Nguyên Dục lại đổi một tư thế, một chân đứng trên cây liễu, một chân còn lại đưa ra sau, kim kê độc lập.

Gió nhẹ thổi hoa bào màu tím trên người hắn, tay áo bồng bềnh, thật giống như muốn bay lên không.

“Xí – vẫn không dễ nhìn.” Lâm Thấm dí dỏm làm mặt quỷ.

Cao Nguyên Dục không tin, “Sao ta lại khó coi chứ? Ta rõ ràng là một mỹ nam tử độc nhất vô nhị. Biết rồi, nhất định là cây liễu khó coi. Lâm Thấm ngươi chờ một chút, ta đổi cây khác.”

Cây liễu trồng bên hồ cách nhau không xa, hắn cậy vào bản lĩnh của mình tốt, lại định phô trương trước mặt người trong lòng, không hề xuống đất, trực tiếp nhảy từ trên cây này, bám vào cành liễu cây bên cạnh, thân thể theo đó chuyển qua, bản lĩnh tự nhiên cực kỳ tuyệt đẹp.

“Hì hì.” Lâm Thấm không khỏi cười.

“Ta đẹp mắt chứ?” Cao Nguyên Dục lại lộ mặt ra từ trong rặng liễu.

Đôi mắt xinh đẹp của hắn giống như hồ nước xanh, tĩnh mịch mà tinh khiết, làm cho người ta nghĩ đến ao nước thần thánh trên đỉnh thiên sơn. Làn da trắng noãn như ngọc, mơ hồ lộ ra màu sắc sáng mờ lúc sáng sớm, mũi như treo mật, môi như hoa đỏ, tuấn mỹ không giống người phàm.

“Tạm được nha.” Lâm Thấm nhìn qua xem lại, cười tủm tỉm nói

Cao Nguyên Dục vui mừng lật nhào trên cây, “Ta đã nói rồi, không phải ta khó coi, là cây không đẹp. Lâm Thấm, ta đổi một gốc cây, nhìn kỹ nha.”

Có lẽ hắn vui mừng hơi quá, vừa sơ ý, lộn đầu không lật lại được, lúc hạ xuống tuột khỏi cây, rơi vào trong nước rồi.

“Cao tiểu bàn, ngươi có biết bơi không?” Lâm Thấm sợ hết hồn, vội lớn tiếng hỏi.

“Không biết, không biết nhiều…” Cao Nguyên Dục liều mạng giãy giụa trong nước.

Hoàng đế giật giật khóe miệng.

Trước ven hồ có buộc con thuyền nhỏ, Lâm Thấm chạy như bay qua, cởi thuyền nhỏ ra, thuyền nhỏ tiến về phía Cao Nguyên Dục.

“Cao tiểu bàn, đi lên.” Chèo tới bên cạnh Cao Nguyên Dục, nàng giơ mái chèo về phía Cao Nguyên Dục.

“Lâm Thấm.” Cao Nguyên Dục tay nắm mái chèo, cũng không vội vã lên thuyền, nhếch miệng cười với Lâm Thấm.

Cười rất ngốc, hoàng đế cảm thấy không đành lòng nhìn.

Hắn quay đầu nhìn Lâm Phong, ấm giọng nói: “Lâm khanh, chúng ta lại kết một mối, được chứ?”