Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

Chương 102: Kê xuân dược



Kế hoạch lập tức quay về của hắn đành phải dừng lại. Đúng như lời Chu lão, Trần Duyên vừa đột phá không vững chắc nếu như xuất hiện ngoài ý muốn thậm chí tu vi của hắn bị đánh rớt xuống Luyện Khí kì lúc đó thật sự là khóc không ra nước mắt.

-Trần Duyên tiền bối tiểu nữ Lan Anh xin diện kiến.

-Lan Anh đạo hữu mời vào.

Hắn sau khi nhận được dược phương của lão thì đành bó tay, những thứ bên trong hoàn toàn xa lạ. Cuối cùng đành lãnh giáo Lan Anh hi vọng nàng cung cấp một chút tin tức.

-Hahaha thật sự làm phiền đạo hữu.

Trần Duyên ngượng ngùng cười, hắn không hề biết nơi cư ngụ của nàng đành phải phóng ra truyền tin phù.

-Được Trần tiền bối kêu gọi cũng chính là niềm vinh hạnh của tiểu nữ.

Mĩ nữ cuối đầu duyên dáng nói. Hiện giờ khoảng cách giữa hắn và nàng đã dần rộng lớn trong giới tu tiên cấp bậc là thứ xâm nghiêm không thể nào xâm phạm, điều đó cũng khiến nàng không dám tùy tiện cùng hắn chuyện trò như trước đây.

Dù có chút không quen tai nhưng đây là trong môn phái, một chút lễ nghĩa không thể làm trái, Trần Duyên cũng không biết bắt ép nàng. Lấy ra dược phương đem tới trước mặt mĩ nữ.

-Lan Anh đạo hữu chẵng hay biết những linh dược ghi trong đây?

Nàng thận trọng tiếp nhận, nhìn vào dược phương ghi hơn mười loại khác nhau ngay lập tức mĩ mão trở nên đỏ hồng, mắt phượng có một chút khó tin nhìn về phía hắn.

-Chẳng lẽ những thứ này đạo hữu cũng chưa từng nghe nói tới?

Trần Duyên cũng không quá bất ngờ.

-Không phải, những linh dược được ghi trong đây tất cả tiểu nữ đều đã biết qua.

Lan Anh nhỏ giọng đáp lại, gương mặt cuối xuống không dám ngẫng lên.

-Thật tốt quá, lần này quả thật phải đa tạ đạo hữu.

Hắn hưng phấn quá độ không hề để ý đến tâm tình nữ nhân.

-Những dược liệu này hẵn rất trân quý, không biết đạo hữu có thể nói cho ta biết có thể kiếm chúng ở nơi nào?

-Tiền bối hiểu lầm, những thứ này cũng chỉ là linh dược cấp một thấp kém. Trong Hợp Hoang Môn lại nhiều không kể xiết, nội trong ngày hôm nay tiểu nữ sẽ cho người mang tới đầy đủ.

Lan Anh vội vàng lắc đầu. Chưa kịp đợi hắn nói vài câu khách sáo nàng liền cáo từ nhanh chóng rời đi.

Mặc dù có một chút nghi vấn nhưng Trần Duyên vốn không phải là kẻ thích lo chuyện bao đồng, hắn cũng không buồn hỏi. Đúng như đã hẹn, chiều hôm đó một nữ đệ tử xinh như hoa đem tới trao cho hắn túi trữ vật. Kì lạ là nữ nhân này cũng dùng ánh mắt kì quái nhìn chằm chằm khiến Trần Duyên cũng có chút khó hiểu.

-Vị đạo hữu này không lẽ trêm mặt tại hạ có dính gì sao?

-Không, không có. Cáo từ.

Thấy vẻ hoảng hốt của nàng đầu của Trần Duyên thật sự to bằng cái thố.

Gác bỏ mọi chuyện đau đầu ra phía sau hắn kiểm tra túi trữ vật, thấy số lượng bên trong không hề ít Trần Duyên vô cùng hài lòng.

-Có vẻ Lan Anh đạo hữu phí không ít công sức đây.

Hắn tế ra Loa Trùng Ốc, bên trong Phệ Huyết Trùng lúc này không khác gì Tiểu Mập Mạp chỉ biết nằm ỳ một chổ thu nhặt nguyên khí xung quanh. Nhìn qua ổ trứng lác đác vài quả Trần Duyên lại thở dài, không biết với tốc độ hiện nay phải mất bao lâu nữa hắn mới có thể gây dựng lại đội quân đông đảo như trước kia chứ nói chi là gia tăng số lượng.

Theo lời Chu lão, hắn lấy mỗi loại mười phần trực tiếp ném vào bên trong. Chỉ sau ba canh giờ thì…(18+)

Trần Duyên không khỏi kinh hỉ, hắn không ngờ những thứ linh dược đẵng cấp thấp này lại có tác dụng mạnh như vậy.

-Hừm, dược lực rất mạnh. Tiểu tử ngươi làm không tệ.

Chu lão cũng tỏ vẻ hài lòng.

-Không ngờ chỉ dùng mười phần linh dược mà lại có tác dụng.

-Hahaha đương nhiên, ta đã kê xuân dược thì không phải nhiều lời.

Lão không khỏi vô sĩ cười lớn.

-Cái gì xuân dược.

Lần này tới lược Trần Duyên lộ ra vẻ mặt quái dị.

-Có gì không đúng sao? Nếu không phải xuân dược thì ngươi nghỉ làm sao bọn chúng có thể sung mãn như vậy chứ.

Lão biểu môi.

-Tại sao lão nhân gia ngài không nói cho ta biết trước?

-Tiểu tử ngươi có hỏi sao?

-Ta kháo.

Trần Duyên ngã ngữa, cuối cùng cũng hiểu lí do mà Lan Anh cùng nữ đệ tử ban nãy nhìn hắn bằng ánh mắt cảnh giác. Sợ rằng tin Trần Duyên hắn lùng mua xuân dược đã truyền tai không ít người, sau này bước ra khỏi cửa lớn cũng phải che mặt đi.