Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 34: Xuất phát



Từ Trình Ngọc có ấn tượng rất sâu với Diệp đạo hữu ngự kiếm quải người lần trước, khi nghe nói người Thiên Cơ Môn đến đây thì liền tò mò đi nhìn xem thử, kết quả vừa vào đến viện thì liền thấy ngay Diệp Tố, theo bản năng hô một tiếng.

Diệp Tố ngẩng đầu thấy hắn, hiển nhiên cũng nhận ra là ai: “Từ đạo hữu, đã lâu không gặp.”

“Thì ra cô chính là đồ đệ mà Tân trưởng lão muốn thu nhận.” Từ Trình Ngọc nhớ tới tốc độ ngự kiếm của Diệp Tố lần trước, cuối cùng cũng hiểu được vì sao Tân trưởng lão muốn thu một đệ tử của một môn phái luyện khí làm đồ đệ, chắc hẳn là vì thiên phí căn cốt của Diệp đạo hữu rất tốt.

“Ta?” Diệp Tố đầu tiên là kinh ngạc, sau đó mới phản ứng lại nói, “Không phải ta, ta không biết dùng kiếm.”

Từ Trình Ngọc: “?”

Tốc độ ngự kiếm của Diệp đạo hữu rất nhanh, hơn nữa dưới thân kiếm còn treo ba người, nhìn thế nào cũng đều không giống người không biết dùng kiếm.

“Đồ đệ mà Tân tiền bối muốn nhận ở đằng kia.” Diệp Tố chỉ vào Dịch Huyền đang ngồi đả tọa dưới tàng cây cách đó không xa, “Là tiểu sư đệ của ta.”

Du Phục Thời vừa đi ra thì nghe thấy những lời này, hắn im lặng không lên tiếng đi đến bên cạnh Diệp Tố, ánh mắt nhìn nàng chăm chăm.

“Vị này là?” Từ Trình Ngọc chưa gặp qua Du Phục Thời, thấy hắn đến đây nên theo bản năng hỏi một câu.

Diệp Tố quay lại liền thấy gương mặt xinh đẹp của Du Phục Thời: “……” Quên mất thằng nhóc này.

“Ta nói nhầm rồi.” Diệp Tố lập tức mất bò mới lo làm chuồng, quay đầu giới thiệu lại một lần nữa, “Vị này mới là tiểu sư đệ của ta, Du Phục Thời, còn ngồi dưới tàng cây đằng kia tu luyện là ngũ sư đệ, Dịch Huyền.”

Du Phục Thời nhìn Diệp Tố, tay trái giật giật tay áo bên phải, lộ ra vòng đeo tay hình xà, hiển nhiên là muốn lấy nhược điểm lần này để nàng cho hắn mang vòng nhiều hơn mấy ngày.

Diệp Tố dời tầm mắt, nhẹ nhàng gật đầu, biểu thị đồng ý, Du Phục Thời lúc này mới vừa lòng mà buông tay áo xuống.

Lúc này ba người Minh Lưu Sa cũng từ bên ngoài trở về viện, nhìn thấy Từ Trình Ngọc lập tức tiến đến chào hỏi.

Từ Trình Ngọc nhìn nhìn gương mặt của Diệp Tố cùng Du Phục Thời, lại nhìn Dịch Huyền ở cách đó không xa, lại quay sang nhìn ba người Minh Lưu Sa, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Lữ Cửu: “Vị đạo hữu này cũng là người Thiên Cơ Môn ư?”

“Ta là tán tu.” Lữ Cửu đứng dậy, chắp tay nói, “Lần này cùng đồng hành với họ.”

Từ Trình Ngọc không hiểu sao trầm mặc thật lâu, hắn nhớ rõ Thiên Cơ Môn là một môn phái luyện khí, sao mấy người này lại trông giống……người của Hợp Hoan Tông vậy.

Là tông môn bọn họ đang đổi con đường tu luyện? Hay là Thiên Cơ Môn trước giờ thu đệ tử đều xem mặt?

“Lúc trước còn thiếu Từ đạo hữu một ân tình.” Diệp Tố nhìn không ra cảnh giới của Từ Trình Ngọc, hơn nữa kiếm trong tay đối phương cũng không phải phàm vật, ân tình này chỉ sợ với đợi về sau mới có thể trả được.

Từ Trình Ngọc lắc đầu: “Chỉ là một tấm dư đồ mà thôi, Diệp đạo hữu không cần xem là thật.”

“Tín vật lúc trước Từ đạo hữu cũng đã nhận lấy rồi, sao có thể không xem là thật.” Diệp Tố nói, “Bất quá trước mặt cảnh giới của ta vẫn còn quá thấp, nhân tình này về sau nhất định sẽ trả lại.”

“Được.” Từ Trình Ngọc thoải mái đồng ý, tiếp theo lại nói, “Mới qua hơn nửa năm, Diệp đạo hữu đã Trúc Cơ trung kỳ.”

Hắn đã là Kim Đan trung kỳ nên liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra cảnh giới của mấy người Diệp Tố.

Diệp Tố cười hỏi: “Từ đạo hữu đặc biệt ghé qua để chào hỏi chúng ta sao?”

“Vừa đúng vừa không đúng.” Từ Trình Ngọc chỉ chỉ về hướng đỉnh Chung Nam Phong, “Chỗ ở của ta ở trên đó.”

Thì ra là thế, lần đầu gặp Từ Trình Ngọc nàng tưởng hắn chỉ là một đệ tử bình thường của Ngô Kiếm Phái, hiện tại xem ra hắn là một trong những đệ tử dòng chính của tông môn.

“Lần này chúng ta bái phỏng quý phái là vì muốn tìm đệ tử Ngô Kiếm Phái cùng đồng hành đi vào bí cảnh.” Diệp Tố giương mắt, “Không biết Từ đạo hữu có nguyện ý gia nhập?”

Từ Trình Ngọc không ngốc, có thể nổi bật trong các đệ tử dòng chính, hắn cũng đủ thông tuệ.

Vừa rồi các sư đệ sư muội nói rằng người Thiên Cơ Môn đến đây làm giao dịch gì đó với tông chủ, nói vậy đây là một trong những điều kiện đó.

“Các ngươi muốn đi bí cảnh nào?” Từ Trình Ngọc hỏi.

“Cái nào cũng đi.” Diệp Tố bồi thêm một câu, “Chỉ cần có thể tiến vào đều đi.”

Từ Trình Ngọc ngẩn người, có chút không hiểu rõ ý của nàng.

“Trong bí cảnh linh khí dồi dào, còn có các loại yêu thú có thể dùng để làm tài liệu luyện khí.” Diệp Tố nói thẳng, “Nên chỉ cần có thể vào thì bí cảnh nào chúng ta cũng đều sẽ đi.”

Từ Trình Ngọc nhìn Diệp Tố, lại nhớ tới khốn cảnh của Thiên Cơ Môn liền nhanh chóng có thể xâu chuỗi mọi việc: “Các ngươi muốn mượn linh khí của bí cảnh để đột phá?”

“Đúng vậy.”

“Các ngươi…… Lá gan thật lớn.” Từ Trình Ngọc không khỏi cảm thán, đến kiếm tu cũng không dám làm như vậy, tính bất trắc ngoài ý muốn của bí cảnh quá lớn, ngay cả đệ tử đại tông môn như bọn họ nếu muốn đi bí cảnh cũng đều phải chuẩn bị đầy đủ trước đó.

“Tuyệt địa tìm sinh mà thôi.” Khi nói lời này biểu tình trên mặt Diệp Tố cũng không có chút dao động nào, phảng phất chỉ là như đang nói một việc bình thường.

Từ Trình Ngọc suy nghĩ một lát, nói: “Ta gia nhập.”

Diệp Tố cười đáp: “Tốt.”

……

Không bao lâu sau, việc Từ Trình Ngọc muốn đi theo người Thiên Cơ Môn xông vào bí cảnh khắp nơi đã truyền khắp toàn bộ Ngô Kiếm Phái.

Chung Nam Phong, nơi ở của đệ tử dòng chính.

“Đại sư huynh, huynh muốn đi vào bí cảnh cùng với mấy luyện khí sư đó ư?”. Đệ tử dòng chính Mã Tòng Thu đẩy cửa bước vào, “Có tinh lực thế vì sao không dành để tu luyện?”

“Đi bí cảnh cũng là tu luyện.” Từ Trình Ngọc mở mắt ra, khôi phục lại từ trạng thái đả tọa, “Đi ra ngoài trải nghiệm nhiều hơn có lẽ sẽ có lợi với việc đột phá của ta.”

“Vậy thì cũng không cần đi cùng với một đám luyện khí sư cảnh giới thấp trói gà không chặt như thế, đến lúc đó toàn là huynh phải che chở bọn họ.” Mã Tòng Thu ghét bỏ nói, “Thiên Cơ Môn sắp phế tông đến nơi, cũng không biết đang giãy giụa cái gì.”

“Đệ có gặp qua bọn họ chưa?”

“Ai?” Mã Tòng Thu nghĩ nghĩ nói, “Mấy người Thiên Cơ Môn đó? Có từ xa thấy qua một lần.”

Từ Trình Ngọc lại tiếp tục nhắm mắt, hai tay chụm lại, vận chuyển linh lực, nói: “Đệ không cảm thấy bọn họ ai cũng đều có một gương mặt tương lai sẽ rất lợi hại sao?”

Mã Tòng Thu hoang mang, huynh ấy đang nói cái gì vậy?

Hắn thừa nhận nhóm người đó diện mạo quả thật không tồi, nhưng mặt đẹp thì tương lai nhất định sẽ lợi hại sao?

Chưa chắc là vậy a, đại sư huynh đây là bị làm sao vậy?

“Đại sư huynh.” Mã Tòng Thu nhìn đại sư huynh Từ Trình Ngọc thanh lãnh như trăng, dốc hết lòng nói một lời, “Từ nửa năm trước đệ đã phát hiện huynh có điểm không thích hợp. Nếu có sinh tâm ma, phải nhanh chóng báo cho sư phụ cùng các đại trưởng lão xin giúp đỡ ngay mới được.”

Khi đó đại sư huynh mang theo các sư đệ sư muội đi ra ngoài rèn luyện trở về, tự nhiên lại treo một sợi dây thừng dưới thân kiếm, để một tiểu đệ tử mới nhập môn ngồi lên, mang theo nhóc đó ngự kiếm bay đi bay lại khắp nơi, làm mọi người nhìn thấy sợ hãi không thôi, còn tưởng rằng tiểu đệ tử kia phạm lỗi gì khiến đại sư huynh trừng phạt hắn.

Chỉ có Mã Tòng Thu biết khi đại sư huynh đáp kiếm xuống đất nói một câu: Khá là khó giữ vững.

“Không có tâm ma gì hết, đệ không hiểu đâu.” Từ Trình Ngọc chỉ là cảm thấy người Thiên Cơ Môn rất thú vị, hoàn toàn bất đồng với những tu sĩ trẻ tuổi mà hắn từng gặp qua.

Mã Tòng Thu nhíu mày: “Đại sư huynh, nếu huynh muốn đi, vậy đệ cùng Chu sư muội cũng muốn đi cùng, chúng đệ không yên tâm.”

“Vậy đệ đi hỏi Diệp đạo hữu đi.” Từ Trình Ngọc vận chuyển linh lực đi một vòng quanh thân, xua tan đi mệt mỏi.

Mã Tòng Thu nói: “Nàng ấy muốn tuyển đệ tử có năng lực đúng không, đệ cùng Chu sư muội đều đã là Kim Đan sơ kỳ.”

Nói đi liền đi, Mã Tòng Thu lập tức đứng dậy, đi tìm sư phụ tự đề cử.

……

“Đồ đệ, mấy trưởng lão của mấy phong đầu kia thực lực thật kém quá.” Sáng sớm Tân Thẩm Chi đãn đứng trước cửa phòng Dịch Huyền, một hai đòi hắn phải xác nhận, “Bây giờ con bái sư để ta dạy con kiếm thuật được chưa?”

Dịch Huyền từ trong phòng đi ra, trên khuôn mặt tuấn mĩ không bộc lộ biểu tình gì, nhưng mặt mày so với dĩ vãng thì bình thản hơn không ít: “Người đi hỏi đại sư tỷ của ta đi.”

Tân Thẩm Tử quay đầu nhìn mấy người đang ngồi xổm trước cửa phòng ăn linh quả, chuẩn xác tóm được Diệp Tố: “Tiểu cô nương suy nghĩ xong chưa, nhanh nhanh cho Dịch Huyền bái ta làm sư đi.”

“Tiền bối, Dịch Huyền làm đệ tử người thì có thể học được cái gì?” Diệp Tố ngẩng đầu hỏi.

Tân Thẩm Chi nhíu mày: “Làm đồ đệ của lão tử thì tất nhiên lão tử sẽ dạy hắn hết tất cả sở học kiếm thuật của mình, chỉ cần hắn có thể học, ta đều dạy hết.”

Nhận được lời đảm bảo của ông, Diệp Tố gật gật đầu, nói với Dịch Huyền: “Đệ lưu lại đây, tương lai Thiên Cơ Môn có một nửa phải trông chờ vào đệ.”

Một nửa là luyện khí, một nửa là hộ tông.

Trên con đường tăng cường thực lực sau này, Ngô Kiếm Phái sẽ che chở cho Thiên Cơ Môn.

“Vậy về sau con chính là đồ đệ của lão tử?” Tân Thẩm Chi kích động nhìn chằm chằm Dịch Huyền, “Mau, đồ đệ, kêu một tiếng sư phụ!”

Dịch Huyền: “……” Vô luận gặp qua bao nhiêu lần, hắn vẫn không cách nào thích ứng được với sự nhiệt tình của Tân Thẩm Chi.

Hắn nhìn thoáng qua Diệp Tố, đại sư tỷ thật không có đang trả thù hắn đấy chứ?

Khi ánh mắt của Diệp Tố đảo qua tới, Dịch Huyền nhanh chóng dời đi tầm mắt, nhìn Tân Thẩm Chi: “……Sư phụ.”

“Ha ha ha ha ha ha!” Tân Thẩm Tử ngửa đầu cười một tràng dài, một đầu tóc lộn xộn sắp dựng lên tới trời, “Lão tử rốt cuộc có đồ đệ rồi!”

“Đại, sư, tỷ.” Minh Lưu Sa quay đầu hỏi Diệp Tố: “Tỷ, đã, tuyển, người, chưa?”

Diệp Tố gật đầu giơ ba ngón tay: “Tất cả đều là dòng chính Chung Nam Phong.”

Nàng không ngờ đệ tử dòng chính Chung Nam Phong sẽ chủ động gia nhập, thậm chí Ngô Kiếm Phái cũng nguyện ý thả người.

“Ta nghe ngóng được phía đông Đồ Thủ Thành có một bí cảnh sắp mở.” Lữ Cửu vội vàng bước vào viện nói, “Sẽ mở nội trong tháng này.”

Diệp Tố đứng lên: “Về phòng thu thập hành lý, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát.”

Mấy người Minh Lưu Sa lập tức trở về phòng.

Diệp Tố cúi đầu đưa tin cho Từ Trình Ngọc, báo rằng ngày mai sẽ xuất phát.

“Cầm lấy.” Tân Thẩm Chi gỡ túi Càn Khôn bên hông ném cho Diệp Tố, “Nơi này có vài món pháp khí phòng hộ tặng cho các ngươi, nhớ phải bảo vệ tốt bản thân, đừng làm đồ đệ ta thương tâm, ảnh hưởng luyện kiếm.”

Diệp Tố nhướng mày: “Đa tạ tiền bối.”

Tân Thẩm Chi đang cực kì cao hứng, nếu không có Diệp Tố đến đây, đồ đệ của ông đã sớm chạy mất, cũng may hiện giờ đã trở về chân chính bái ông làm sư phụ.

Nghĩ đến đây, ông lại nhịn không được mà bật cười ha ha.

Dịch Huyền: “……”

Sáng sớm hôm sau, nhóm người Diệp Tố cộng thêm ba người Từ Trình Ngọc toàn bộ tụ tập dưới chân núi Ngô Kiếm Phái.

“Sư đệ, chúng ta đi đây, đệ cố gắng học tốt kiếm thuật nhé.” Tây Ngọc vẫy tay với Dịch Huyền.

“Chờ chúng ta trở về tìm đệ.” Hạ Nhĩ hô.

Dịch Huyền trầm mặc không lên tiếng nhìn mấy người Diệp Tố, bọn họ vẫn giống như trong quá khứ, một lần nữa đường ai nấy đi, chẳng qua lần này……có vài thứ đã bất đồng.

Tân Thẩm Tử đứng bên cạnh nói: “Đồ đệ, chờ con học kiếm thuật giỏi rồi thì có thể đi cùng các sư huynh, sư tỷ.”

Ngô Kiếm Phái là kiếm tu tông môn, ba người đệ tử dòng chính kiếm thuật càng thêm lợi hại, càng không cần nhắc đến ngự kiếm, chớp mắt một cái liền đi ngàn dặm.

Mã Tòng Thu vì muốn khoe khoang thực lực của mình trước mặt mấy người Thiên Cơ Môn nên cố ý bay thật nhanh, thật xa.

“Tòng Thu sư huynh, từ từ, đại sư huynh còn ở phía sau!” Chu Vân đi theo phía sau hắn hô lên.

“Sư huynh sao lại thế này?” Mã Tòng Thu ngừng lại giữa không trung, quay đầu nói với Chu Vân, “Sư muội, muội nói xem, ta đã sớm nói đại sư huynh có điểm không thích hợp.”

Chu Vân bất đắc dĩ: “Chúng ta quay lại nhìn xem đi.” Bọn họ đã bay quá xa.

Giờ phút này, Từ Trình Ngọc đang ở phía sau nhìn chằm chằm sọt to dưới kiếm Diệp Tố: “Diệp đạo hữu, cô đổi thành sọt rồi à? Lúc trước ta có thử treo dây xích dưới kiếm nhưng thấy không ổn lắm.”

“Dây xích không dùng tốt bằng sọt.” Diệp Tố thật sự nghiêm túc thảo luận với hắn.

“Nhìn qua thì thật không tồi đấy, Du sư đệ đều ngủ rồi.” Từ Trình Ngọc nhìn thoáng vào sọt nói.

Diệp Tố chỉ cười mà không nói gì, tiểu sư đệ thì có lúc nào mà không gà gật đâu.

“Đại sư huynh!” Mã Tòng Thu quay lại đến nơi, vừa mới dừng lại liền thấy sọt to dưới kiếm Diệp Tố, khiếp sợ hỏi, “Này là cái gì?”

Sao lại còn có người bên trong?

Mã Tòng Thu nhìn Từ Trình Ngọc với vẻ mặt đầy phức tạp, thì ra Diệp Tố của Thiên Cơ Môn có sở thích giống với sư huynh nên huynh ấy mới nguyện ý cùng đi bí cảnh với bọn họ.

……

Kim Đan kỳ và Trúc Cơ kỳ quả thật cách biệt một trời một vực, ba người Từ Trình Ngọc có thể ngự kiếm liên tục không cần dừng lại nhưng mấy người Diệp Tố thì không được, cần tạm nghỉ để bổ sung linh lực.

“Cảnh giới tuy thấp nhưng tốc độ lại rất nhanh.” Khi đoàn người dừng lại nghỉ ngơi, Mã Tòng Thu đứng ở bên cạnh nói.

Chu Vân nghiêng đầu nói với hắn: “Tòng Thu sư huynh, huynh ít nói vài câu đi, sư phụ bảo chúng ta là phải nghiêm túc hộ tống họ vào bí cảnh.”

“Mấy tiểu bí cảnh này, có chúng ta ở đây, đồ vật bên trong toàn bộ đều có thể bao hết.” Mã Tòng Thu nói, “Không có gì phải khẩn trương.”

“Sư phụ nói vạn sự đều không thể chủ quan lơ là.” Chu Vân nhắc nhở, “Dù sao chúng ta đều phải nghe lời đại sư huynh.”

“Ta biết rồi.” Mã Tòng Thu nhìn chằm chằm mấy người đang ngồi đả tọa cách đó không xa, làm gì có gương mặt nào tương lai sẽ rất lợi hại đâu chứ?

Hắn lại nhìn sang Du Phục Thời đang dựa vào trên người Diệp Tố, không biết ngự kiếm, còn ngủ cả ngày, rõ ràng không phải là tu sĩ đứng đắn gì.

Tác giả có lời muốn nói:

Kiều kiều: Ta không đứng đắn đấy, liên quan gì đến ngươi?