Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 33: Chung Nam Phong



Luyện kiếm?

Tân Thẩm Chi vừa nghe thấy luyện kiếm thì tức khắc thở dài một hơi nhẹ nhõm, luyện khí thì ông không rành, nhưng luyện kiếm thì đúng là nghề của ông.

Là một kiếm tu, đa phần thời gian mỗi ngày của ông là ôm kiếm chém lung tung khắp nơi, mỗi lần chém thì đối phương đều là kiếm tu hơn trăm năm linh lực, Tân Thẩm Chi tương đối tự tin với kiếm thuật của bản thân, nhìn khắp toàn bộ Ngô Kiếm Phái không có mấy người có thể so được với ông.

“Các ngươi xem cho kỹ!” Tân Thẩm Chi lập tức rút ra Lãnh Tuyền Kiếm của mình, thân kiếm màu xanh lam như suối phun băng ngọc, tản ra lam quang thanh lãnh.

Rõ ràng là một thanh kiếm thẳng tắp, nhưng nằm trong tay ông lại như du long di chuyển, mỗi đường kiếm dứt khoát đi qua đều lưu lại ngân quang.

Tốc độ của Tân Thẩm Chi cực nhanh, mọi người ngồi trong viện chỉ nhìn thấy được bóng kiếm dày đặc, cùng với tiếng xé gió không ngừng.

—— kiếm tra vào vỏ.

Những người khác vẫn còn đắm chìm trong kiếm thuật của Tân Thẩm Chi, chỉ có mỗi Diệp Tố lỗ tai động đậy, đuôi mắt phát hiện thấy gì đó, tay chống lên bàn, khởi động linh thực tạo thành một cái chuông ụp xuống nhóm người.

Giây tiếp theo, đại thụ rậm rạp sau lưng liền rơi xuống cực kì nhiều lá, trên mỗi một phiến lá đều có một đường cắt chỉnh tề giống nhau như đúc, đám lá rơi lả tả trên chuông linh lực của Diệp Tố.

Cùng lúc đó, còn một người khác cũng động chính là Dịch Huyền, vốn dĩ hắn đang ngồi ở bên cạnh Minh Lưu Sa thì đột nhiên đứng dậy che trước bàn, rút ra nửa thanh kiếm ngăn cản một đạo kiếm ý từ phía trước ập đến.

Hắn cắn răng chống đỡ nhưng cũng liên tục lui về sau ba bước, người đụng vào trên chuông linh lực.

“Không hổ là đồ đệ của lão tử!” Tân Thẩm Chi khó nén kích động mà hô một tiếng.

Kiếm của ông tuy đã vào vỏ nhưng vẫn còn lưu lại bên ngoài một đạo kiếm ý.

Quả nhiên, đồ đệ tiếp được đạo kiếm ý này.

Mặc dù đạo kiếm ý đó của Tân Thẩm Chi đã được thu liễm đi rất nhiều nhưng Dịch Huyền chỉ mới là Trúc Cơ kỳ mà thôi, thế mà lại có gan tiếp kiếm ý của Hợp Thể kỳ.

Tân Thẩm Chi đối với Dịch Huyền ở phương diện nào cũng cực kỳ vừa lòng, hận không thể ngay tức để hắn bái ông làm sư.

Dịch Huyền: “……”

“Đại sư tỷ.” Tây Ngọc ngửa đầu nhìn lá rụng che kín chuông linh lực, buông đũa, “Ông ấy cố ý sao?”

Một bàn linh thực này bọn họ còn chưa động đũa, nếu không phải đại sư tỷ phản ứng mau thì toàn bộ đã bị hủy mất rồi.

Diệp Tố nâng tay lên, chuông linh lực biến mất, lá rụng được nàng dùng linh lực gom lại ngay sau đó ném trả toàn bộ cho Tân Thẩm Chi.

Một luyện khí sư Trúc Cơ kỳ công kích một kiếm tu Hợp Thể kỳ tất nhiên là không thành công, Tân Thẩm Chi nhẹ nhàng tránh thoát, sau đó đứng yên muốn nói gì đó.

Diệp Tố đã sớm lấy Vụ Sát Hoa ra khỏi túi Càn Khôn, khởi động, sau đó nhắm ngay Tân Thẩm Chi.

Trong nháy mắt một màn sương mù mỏng liền tỏa ra, phảng phất như một trận mưa phùng mỏng nhẹ.

Tân Thẩm Chi ban đầu còn tưởng là chỉ là sương mù bình thường mà thôi, nhưng ngay sau đó liền phát hiện không đúng, kinh nghiệm mách bảo nguy hiểm khiến da đầu ông tê dại, vội vàng lui về phía sau.

Đám sương mù đó quả nhiên lộ ra hung tướng, mỗi một tia đều kéo dài ra, biến thành con rắn nhỏ, há to mồm, mười phần hung hãn mà táp về phía ông.

Tân Thẩm Chi nhìn chằm chằm bầy rắn đầy trời công kích đến, theo bản năng rút kiếm ra chém, nhưng vẫn có mấy đạo xà cắn được tới ông.

Khoảnh khắc ngay trước khi bị cắn Tân Thẩm Chi nghĩ trong lòng, thôi xong lần này chơi lớn rồi, ông còn chưa thu được đồ đệ nữa đấy.

Nhưng sau khi bị cắn xong, Tân Thẩm Chi trầm mặc: “……”

Chỉ vậy thôi?

Vết thương ngoài da thậm chí còn không có.

Tân Thẩm Chi kinh ngạc nhìn về phía Diệp Tố, pháp khí gì thế này? Quá hù người, ông đường đường là một kiếm tu Hợp Thể kỳ mà còn bị dọa sợ.

Diệp Tố buông xuống Vụ Sát Hoa, mỉm cười nói với Tân Thẩm Chi: “Tiền bối, ta thử thử pháp khí mà thôi, ngài không bị thương chứ?”

Tân Thẩm Chi nhớ tới bộ dáng bản thân vừa rồi như lâm phải đại địch mà cảm thấy mất mặt cực kỳ, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Lão tử có thể có việc gì chứ, chẳng có gì đáng sợ cả, pháp khí này của ngươi như cào ngứa mấy cái mà thôi.”

“Tiền bối không có việc gì thì tốt rồi.” Diệp Tố ung dung gắp một miếng linh thịt bỏ vào trong chén của mình, “Về sau ta sẽ tiến giai cho pháp khí, đến lúc đó ta lại tìm ngài thử lại thử xem.”

“Cũng……không cần đâu.” Tân Thẩm Chi nhìn Diệp Tố, cảm thấy tiểu cô nương này thực đáng sợ, tính nhạy bén cũng cực mạnh, lần nào cũng đều phản ứng lại được động tác của ông.

Dịch Huyền cũng thu kiếm, nhưng không ngồi xuống mà ôm kiếm đứng một bên nhìn chằm chằm Tân Thẩm Chi, nghiễm nhiên là chỉ cần đối phương ra tay hắn lập tức sẽ đánh trả.

Hoàn toàn xem Tân Thẩm Chi như kẻ địch.

Tân Thẩm Chi người này chính là một kiếm tu điển hình, trong lòng chỉ có kiếm, làm việc chưa bao giờ suy nghĩ hậu quả, cao hứng là triển, muốn làm gì là làm đó.

Vừa rồi luyện kiếm mới luyện được một nửa thì muốn thử Dịch Huyền, còn đám lá cây đổ lên đầu bọn Diệp Tố thì đơn giản chỉ là tai nạn ngoài ý muốn lúc biểu diễn mà thôi.

Sau khi làm xong mọi thứ, nhìn bộ dáng lạnh lùng của đồ đệ tương lai Tân Thẩm Chi liền hối hận bản thân ngứa tay làm chi.

“Sư tỷ của đồ đệ à, đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm.” Lần này Tân Thẩm Chi đã cơ trí hơn nhiều rồi, biết phải xuống tay chỗ Diệp Tố, “Ta trước giờ chém nhiều cây trong Ngô Kiếm Phái, cứ nhìn thấy cây là ngứa tay chứ không phải muốn làm chậm trễ bữa sáng của các ngươi.”

“Tiền bối, việc bái sư mấy ngày nữa lại nói.” Diệp Tố nói, “Chúng ta cần quan sát thêm.”

“…… Được rồi.” Tân Thẩm Chi bắt đầu suy nghĩ phải làm sao để đánh mấy trưởng lão Ngô Kiếm Phái có khả năng cạnh tranh với ông đánh tới bế quan.

Trước khi rời đi ông còn lưu luyến nhìn Dịch Huyền: “Đồ đệ, ngày mốt ta lại tới tìm con.” Ngày mai trước tiên phải đi đánh người.

Tân Thẩm Chi ngự kiếm rời đi, tới giữa không còn hét xuống với Dịch Huyền “Đồ đệ, thanh kiếm nát của con cũng nên đổi rồi! Chờ đến khi Kim Đan kỳ sư phụ mang con đến Kiếm Trủng chọn một thanh kiếm tốt.”

……

“Ông ấy thích hợp làm sư phụ của đệ.” Diệp Tố ngẩng đầu nói với Dịch Huyền.

Tân Thẩm Chi là người thích làm theo ý mình, cường đại nhưng đơn thuần, là sự lựa chọn tốt nhất để làm sư phụ Dịch Huyền, huống hồ còn rất bảo vệ người mình.

“Tỷ không ngại ông ấy nói xấu Thiên Cơ Môn sao?” Dịch Huyền nắm chặt thanh kiếm trong tay, thanh kiếm này là chưởng môn sư phụ cho hắn.

“Thiên Cơ Môn xác thật là gần phế tông nhưng từ nay về sau nhất định sẽ chậm rãi đi lên, đến lúc đó tất cả mọi người sẽ biết Thiên Cơ Môn vẫn sừng sững ở đây.” Diệp Tố cúi đầu hất ngón tay của Du Phục Thời đang mon men đến gần Vụ Sát Hoa, “Nhưng Tân Thẩm Chi rất mạnh, nếu đệ thật sự để bụng chuyện này thì sau này hãy đánh với ông ấy một trận, nếu thắng thì xem như báo thù cho chúng ta.”

“Được.” Dịch Huyền rũ mắt đáp ứng.

……

Ngô Kiếm Phái, luyện kiếm tràng.

“Đại sư huynh, Tân trưởng lão lại nổi điên.”

“Tân trưởng lão lại làm cái gì?” Từ Trình Ngọc vừa mới trở về, đi ngang qua luyện kiếm tràng thì các sư đệ sư muội liền vây lại liến thoắng kể cho hắn nghe.

“Tân trưởng lão thừa dịp tông chủ cùng các đại trưởng lão đóng cửa nghị sự, đã chạy đi đánh các trưởng lão của tất cả các phong một trận.

“Đại sư huynh, sư phụ của đệ cũng bị đánh!”

“……”

Nếu đổi thành trưởng lão khác làm vậy thì Từ Trình Ngọc sẽ lo lắng không thôi, sợ có phải hay không bị tẩu hỏa nhập ma, nhưng nếu là Tân trưởng lão thì mọi người cũng đã sớm quen rồi.

Từ Trình Ngọc hỏi: “Tân trưởng lão lại ngộ ra kiếm ý mới sao?”

Các sư đệ sư muội trong luyện kiếm trang lại bắt đầu nhao nhao trả lời.

“Không có.”

“Nhất định là có quan hệ với đồ đệ mà Tân trưởng lão muốn thu.”

“Không biết Tân trưởng lão nghĩ như thế nào, cứ cả ngày cho rằng sư phụ chúng ta muốn đoạt đồ đệ của ông, cũng không nhìn xem các phong có bao nhiêu đệ tử, ai sẽ đi đoạt người chứ? Cũng chỉ có mỗi phong của ông ấy là không có một mống người nào.”

Ngô Kiếm Phái có mấy phong đầu, Chung Nam Phong chính là chỗ ở của tông chủ cùng các đại trưởng lão, các đệ tử dòng chính cũng ở đấy, Từ Trình Ngọc chính là quan môn đệ tử của tông chủ. Mỗi phong đầu khác đều có một vị trưởng lão tọa trấn cùng với thân truyền đệ tử và nội môn đệ tử.

Còn Tân Thẩm Chi ông ấy ở Bát Hoang Phong, cả ngày chỉ biết luyện kiếm, chưa bao giờ làm chuyện gì khác, cũng không thu đệ tử, hằng năm bị tông chủ cùng các đại trưởng lão nhắc nhở mãi.

“Ai lại có thể khiến cho Tân trưởng lão để ý đến vậy?” Từ Trình Ngọc có chút tò mò hỏi.

“Nghe nói là đệ tử của một môn phái sắp phế tông đến nơi, lúc trước được Tân trưởng lão mang về đây ở mấy ngày, sau đó hình như là cự tuyệt không muốn lưu lại Ngô Kiếm Phái.” Một vị sư muội lập tức kể ra những gì mình biết.

Từ Trình Ngọc kinh ngạc, thế nhưng có người không muốn làm đệ tử Ngô Kiếm Phái, chẳng lẽ đối phương muốn đi Côn Luân?

“Lúc sau còn không phải đã quay lại sao, theo ta thấy chính là lạt mềm buộc chặt.”

“Đánh cuộc đi, các ngươi không biết gì sao? Người nọ đi theo tông môn sư huynh sư tỷ quay lại đây, muốn giao dịch thứ gì đó với tông chủ của chúng ta.”

“Còn có chuyện này ư?”

Một đám người thường ngày trong đầu chỉ có kiếm liền lập tức nổi lên tâm bát quái, vây lấy người vừa rồi lên tiếng.

Người vừa rồi lên tiếng được bao vây thành trung tâm: “Bằng không các ngươi nghĩ rằng tại sao tông chủ cùng các trưởng lão lại đóng cửa điện không cho một ai đến gần.”

“Đối phương là đệ tử tông môn nào?” Từ Trình Ngọc hỏi.

“Hai ngày trước lúc đệ đi ngang qua, nghe thấy Tân trưởng lão nói, hình như là Thiên Cơ Môn gì đó.”

“Thiên Cơ Môn? Có chút quen tai.”

Từ Trình Ngọc vừa nghe đến Thiên Cơ Môn liền nhớ tới màn ngự kiếm dùng xích sắt quải người hơn nửa năm trước, liền hỏi: “Bọn họ còn ở trong tông môn không?”

“Còn ở, ở trong viện khách quý trên Chung Nam Phong, Tân trưởng lão phân phó, ngày nào cũng có người đưa linh thực qua đó.”

Từ Trình Ngọc bảo các sư đệ, sư muội tiếp tục luyện kiếm, bản thân thì ngự kiếm đi về hướng Chung Nam Phong, hắn muốn nhìn một chút trong nhóm người đó có mấy vị đạo hữu thú vị lúc trước hay không.

……

“Đây là chữ gì?” Du Phục Thời đứng bên cạnh Diệp Tố, thấy nàng đang viết chữ, thò đầu qua vai nàng nhìn nhìn thì phát hiện hắn không biết mấy chữ này.

“Không tính là chữ, đây là phù chú.” Diệp Tố vẽ rất nhanh, những phù chú này về sau khi vào bí cảnh ít nhiều sẽ có tác dụng, trên thực tế nàng còn muốn học thêm phù chú mới, đáng tiếc không có nguồn để học.

Du Phục Thời ngồi bên cạnh nàng không chút ngượng ngùng nào mà cọ tới cọ lui, còn thường chạm vào đồ vật trên bàn.

“Có việc?” Diệp Tố vẽ xong một tờ Kim Cương Phù, rốt cuộc dừng lại, quay đầu hỏi hắn.

Du Phục Thời do dự một hồi nói: “Ta lấy những thứ khác đổi với ngươi.”

Diệp Tố trong lúc nhất thời không hiểu rõ lắm: “Đổi cái gì?”

Du Phục Thời nhìn túi Càn Khôn bên hông nàng, chỉ chỉ nói: “Cái này.”

Diệp Tố thấy thế thì hiểu rõ, không khỏi bật cười, thò tay lấy ra Vụ Sát Hoa, vòng tay hình xà đen tuyền ẩn ẩn ánh kim, nàng hỏi: “Đệ lấy gì đổi với ta?”

“Chờ ta tìm lại được đồ vật của mình.” Du Phục Thời kéo tay áo của Diệp Tố, lấy Vụ Sát Hoa từ trong tay nàng, cẩn thận mang lên cổ tay của mình, giương mắt nói, “Ngươi có thể tùy ý chọn một kiện.”

Tuy rằng những thứ đó đều là đồ mà hắn thích, bất quá, Du Phục Thời nghiêm túc suy nghĩ, có thể dùng một kiện để đổi lấy Vụ Sát Hoa.

Diệp Tố nhướng mày, tìm lại? Đồ vật của tiểu sư đệ tất cả đã làm mất hết rồi?

“Không đổi.” Diệp Tố quay lại đầu tiếp tục vẽ phù, “Đệ muốn chơi thì có thể mượn ngươi chơi mấy ngày.”

Kỳ thật Vụ Sát Hoa đối Diệp Tố mà nói, vừa quan trọng lại vừa không quan trọng.

Nàng đích xác là không còn cách nào có thể luyện chế ra một Vụ Sát Hoa khác giống như đúc thế này, bản thân nàng cũng rất thích nó.

Tuy nhiên tình huống này cũng không phải là hiếm gặp đối với luyện khí sư, hiện tại Diệp Tố chỉ thuần túy muốn nhìn bộ dáng muốn mà không được, nhăn nhó vò đầu bứt tóc của tiểu sư đệ mà thôi.

—— hiếm thấy đó.

Nghe thấy phàm nhân này một lần nữa cự tuyệt mình, Du Phục Thời rất không cao hứng, nhưng hắn vẫn muốn được tiếp tục mang Vụ Sát Hoa.

Lúc đầu thích chiếc vòng này vì nó có hình rắn giống bản thể của hắn, nhưng sau đó khi thấy uy lực công kích của Vụ Sát Hoa thì hắn liền hoàn toàn muốn có được chiếc vòng này.

“Vậy ngươi nói điều kiện đi.” Du Phục Thời nén giận, một chút cũng không kiêu ngạo, “Ta đáp ứng ngươi.”

“Tạm thời không nghĩ ra, về sau lại nói.” Diệp Tố vội vàng vẽ phù, sau khi nói xong liền không chú ý đến tiểu sư đệ bên cạnh.

Thật lâu sau.

“Diệp Tố.” Du Phục Thời chỉ vào phú chú dưới ngòi bút của nàng, “Ta có một quyển thư tịch về cái này, ngươi có muốn hay không?”

Ngòi bút của Diệp Tố dừng một nhịp, phù liền bị hủy, nàng nghiêng đầu: “Không phải tất cả đồ vật đều đã mất rồi sao?”

“…… Vậy chờ sau khi ta tìm được, ngươi đổi với ta.” Du Phục Thời thật vất vả mới nhớ ra chính mình có một quyển loại thư tịch về cái mà Diệp Tố đang vẽ này, còn là do ai đưa cho hắn thì hắn vẫn không nhớ ra.

Diệp Tố đứng dậy: “Chờ đệ tìm được rồi lại nói.”

Phù đã bị hủy, nàng cũng không muốn vẽ tiếp nên đi ra phòng nghỉ bên ngoài.

Vừa mới đi ra chào một tiếng với Lữ Cửu thì từ ngoài viện có một người bước vào, mang theo vài phần tò mò hô lên: “Diệp đạo hữu?”

Tác giả có lời muốn nói:

ps: Bởi vì phía trước đã có Toàn Gia Anh nên để tránh bị trùng tên, Từ Trình Anh đổi thành Từ Trình Ngọc ~