Khiêu Khích

Chương 13



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

''Không khát sao?'' Lý Đế Nỗ đặt cốc lên mặt bàn thuỷ tinh, cúi người nhặt hai chiếc nhẫn rơi trên mặt đất lên đặt bên cạnh cốc nuóc.

Phảng phất đó không phải là một cặp nhẫn đắt tiền mà chỉ đơn giản là nắp lon nước ngọt vặn ra.

Lý Đế Nỗ không trả lời cậu, vờ như cái gì cũng không nghe rõ.

La Tại Dân lần nữa lặp lại, ''Lý Đế Nỗ, em nói chia tay.''

"Tại Dân, em say rồi.'' Lý Đế Nỗ nhìn cậu vẻ mặt không đổi, trước sau như một bình tĩnh ôn nhu, ''Em uống say rồi, để ngày mai nói được không?''

Không, Lý Đế Nỗ không còn ôn nhu như ngày thường nữa, dưới nụ cười ẩn giấu bất an cùng khẩn khoản cầu xin, ''Uống chút nước, ngủ một giấc rồi nói sau, được không?''

Cốc nước hình thỏ con đưa đến bên miệng, La Tại Dân cụp mắt, thỏ con vui vẻ lộ ra hai chiếc răng cửa ngầng đầu nhìn cậu, ngón tay thanh mảnh chạm qua thân cốc, đầu ngón tay kìm nén phát ra âm thanh.

Hiện giờ đã muộn, mọi hôm giờ này cậu đã nằm trên giường, Lý Đế Nỗ sẽ từ phía sau ôm lấy cậu, hơi ấm truyền đến như mặt trời bao bọc cậu, lồng ngực theo quy luật đều đặn rung lên, đưa cậu vào giấc ngủ.

Trong khoảnh khắc thời gian như ngừng trôi.

Ban đêm có lẽ khiến con người ta dễ mềm lòng hơn.

''Được.'' La Tại Dân thấy Lý Đế Nỗ đột nhiên nhìn lên, vẻ mặt giả bộ bình tĩnh cứ như vậy dễ dàng bị chọc thủng, ''Em uống say rồi.''

''Ôm em.''

La Tại Dân giang tay ra, hướng về phía Lý Đế Nỗ.

Đúng như ý nguyện được ôm, La Tại Dân cảm nhận được vòng tay thoáng chút run rẩy bao lấy mình.

Vậy cứ mềm lòng đi.

Xoay người lại đặt tay lên cổ Lý Đế Nỗ, để mình dựa vào vai hắn, nghịch ngợm cắn lên vành tai mỏng của hắn.

La Tại Dân trên người chỉ tuỳ tiện mặc một chiếc áo sơ mi, miễn cưỡng che qua bắp đùi. Lý Đế Nỗ nâng cậu lên, để cả người cậu ngồi trên đùi hắn. Hai chân quấn quanh hông Lý Đế Nỗ, tự nhiên làm nũng như thể chưa hề phát sinh cãi vã.

Đôi khi Lý Đế Nỗ ước rằng bản thân không hiểu La Tại Dân đến vậy, hắn thà rằng chỉ nhìn vẻ bề ngoài để rồi có thể đổ lỗi đối phương nhất thời tuỳ ý nói ra lời không ý nghĩa.

Thân thể dính sát một chỗ, khoảng cách trong tim lại xa đến vô hạn.

- --

La Tại Dân đã lâu không chạm mặt Lý Đế Nỗ. Hắn mỗi ngày đi sớm về khuya, nếu không phải buổi đêm đột nhiên có nguồn nhiệt ấm nóng kề sát, buổi sáng ngủ dậy còn vương hơi ấm trong chăn, La Tại Dân cho rằng mình cùng Lý Đế Nỗ đã sớm chia tay.

La Tại Dân biết hắn là đang tránh mặt mình. Tiếp tân trước sảnh công ty lúng túng nói Lý tổng bận bịu, không để cậu vào. Ngược lại điện thoại gọi tới đành bắt máy, đối phương nghe được giọng cậu hơi thở liền ngưng trọng, không nói lời nào lập tức cúp máy.

Cho rằng như vậy là có thể trì hoãn chia tay?

Thật ra chỉ cần La Tại Dân đổi khóa, đem đồ đạc của Lý Đế Nỗ ném ra ngoài cửa, hết thảy mọi chuyện đều được giải quyết.

Hiển nhiên Lý Đế Nỗ cũng sợ La Tại Dân sẽ làm như vậy.

Chỉ cần La Tại Dân xỏ dép mang rác đem ra ngoài cửa, nửa đêm liền bị đánh thức hôn lên. Lý Đế Nỗ vội vàng, bất an mà hôn lấy cậu, tựa như muốn xác nhận điều gì, lại giống như muốn nắm giữ thật chặt.

Cả người bị hắn khiêu khích, La Tại Dân cũng không buồn ngủ nữa, vừa định nói tới chủ đề vẫn luôn lảng tránh, đối phương lại ngựa quen đường cũ mà xoa eo cậu, đối thoại chân chính cứ như vậy trở nên mềm nhũn, biến thành nước quả, bị hắn nuốt vào.

Không thể tiếp tục mãi như vậy, La Tại Dân nghĩ.

Thân mật đột ngột đánh vỡ cục diện bế tắc, Lý Đế Nỗ nhận ra La Tại Dân không còn nhắc đến chuyện chia tay nữa, không chỉ là trấn an nhất thời hời hợt mà là hoàn toàn biến mất như thể chưa từng xảy ra.

Mọi thứ dường như trở lại trạng thái ban đầu, không đúng, so bới ban đầu thậm chí còn tốt đẹp hơn.

Cảnh giới mơ hồ trước mặt bị chủ nhân gỡ bỏ, La Tại Dân lộ ra nơi mềm yếu nhất trên người, để hắn lại gần, để hắn đụng chạm.

Làm việc không tốt sẽ hướng hắn làm nũng, có người cùng hắn bắt chuyện sẽ lập tức nổi máu ghen, giải phẫu mệt mỏi liền muốn được hôn, muốn hắn dỗ dành. La Tại Dân hoàn toàn trở nên dính người, lại có lúc sinh khí tức giận.

Tóm lại là một người yêu vô cùng hoàn mỹ.

''Thằng bé thật sự coi trọng cậu.'' Ngay đến Trịnh Tại Huyền cũng nói như vậy với Lý Đế Nỗ. ''Nó đối với đoạn tình cảm này là hoàn toàn nghiêm túc.''

Tháng thứ ba cuối cùng cũng tới, đó là một ngày bình thường như bao ngày khác. Sau nụ hôn chào buổi sáng La Tại Dân đến bệnh viện trực ban, mãi tận đêm khuya mới mang thân thể mệt mỏi trở lại.

''Tay em đau quá.''

Lý Đế Nỗ bận rộn rót nước nghe La Tại Dân mơ hồ than thở liền vội trở về phòng, muốn giúp cậu xoa bóp lại bị từ chối.

''Ôm em một chút là được.'' La Tại Dân nói, hai má áp lên vai hắn, hơi nghiêng người, hơi thở nhàn nhạt phả lên cổ Lý Đế Nỗ.

Thật giống như đang dỗ đứa nhỏ, Lý Đế Nỗ vỗ nhẹ lên lưng La Tại Dân. Bệnh viện gần đây dường như rất nhiều việc, cả người từ trên xuống dưới vốn không có bao nhiêu thịt, xương cánh bướm qua lớp áo ngủ mỏng manh vạch lên đường nét sắc nhọn.

Được người ru đến mơ màng buồn ngủ, còn biết ngẩng mặt lên hôn hắn chúc ngủ ngon. Lý Đế Nỗ động tác trên tay dần chậm lại, nhẹ nhàng đặt La Tại Dân nằm xuống.

''Hôm nay là ngày kỷ niệm tròn ba tháng.'' La Tại Dân đã ngủ say, Lý Đế Nỗ nhìn ngắm khuôn mặt cậu một lát, lại dịu dàng vén chăn cho cậu.

''Tại Dân, chúng ta sẽ còn có thêm nhiều ngày kỷ niệm khác nữa, phải không?''

Đáp lại hắn chỉ là thanh âm hít thở đều đặn.

- --

Ngày tháng lặng lẽ trôi, ba tháng một ngày, ba tháng hai ngày...Dần dần Lý Đế Nỗ cũng thôi thấp thỏm lo sợ, không còn tận lực tính toán số ngày vượt qua ba tháng nữa. Lưu Dương Dương đã có thể nhớ tên Lý Đế Nỗ, hiển nhiên cho rằng trong thời gian tới sẽ không cùng hắn nói tạm biệt.

Trên đường về nhà phát hiện một cửa hàng hoa mới mở, Lý Đế Nỗ bước vào mua một bó hoa chi tử [1], vừa hay hôm qua La Tại Dân nói trên bàn ăn bình hoa trống rỗng. Lý Đế Nỗ xoay bó hoa trong tay, cánh hoa màu vàng kết hợp với chén đĩa màu trắng, hẳn sẽ rất đẹp mắt.

La Tại Dân nói tối nay muốn ăn bít tết, nghĩ đến đây Lý Đế Nỗ bước nhanh hơn, toàn thân trên dưới viết đầy bốn chữ trông ngóng về nhà.

Vì muốn dành tặng La Tại Dân một bất ngờ, Lý Đế Nỗ không bấm chuông cửa, trực tiếp lấy ra chìa khóa cẩn cẩn dực dực mở cửa bước vào.

Bên trong bài trí đẹp mắt, nến vàng ấm áp vừa vặn đúng lúc, ly rượu vang đỏ an tĩnh đặt trên mặt bàn. Hóa ra hắn không phải người duy nhất chuẩn bị bất ngờ cho đối phương, Lý Đế Nỗ bước tới, cắm hoa chi tử đã mua vào bình.

''Tại Dân?'' Cất giọng gọi người mấy tiếng, Lý Đế Nỗ lúc này mới phát hiện ra trong nhà quá mức yên tĩnh.

Vẫn còn bất ngờ gì khác sao?

Lý Đế Nỗ đổi sang dép bông cún con mới mua, bước vào phòng ngủ.

Bên trong không có người.

Phòng tắm, phòng bếp, tất cả đều không có.

Toàn bộ căn nhà trống không, Lý Đế Nỗ cảm thấy lòng mình trong phút chốc cứ như vậy mà trống rỗng theo, căn cứ trong tim vì thiếu đi một mảnh ghép mà đang dần sụp đổ.

Điện thoại không thể liên lạc, đầu dây bên kia lặp đi lặp lại lời nói người dùng hiện đã tắt máy. Nỗi sợ hãi bị bỏ rơi lần nữa tìm tới, Lý Đế Nỗ muốn đạp cửa chạy ra, thế nhưng lại không biết ra ngoài phải đi nơi nào mới có thể tìm được người ấy.

Giống như thú hoang bị nhốt trong lồng, Lý Đế Nỗ cưỡng bách bản thân tỉnh táo trở lại, bít tết trên bàn theo thời gian trở nên nguội lạnh.

Phải rồi, hắn phải ăn đã, nếu không ăn cơm sẽ bị La Tại Dân trách mắng.

Mảnh giấy lưu lại rất rõ ràng, Lý Đế Nỗ ban đầu không nhận ra, có lẽ là do tiềm thức kháng cự, hiện tại lại không thể nào tránh né.

''Lý Đế Nỗ, chúng ta chia tay.''

Chậm trễ vài ngày, hạnh phúc mong manh cuối cùng cũng tan vỡ [2].

Phía sau tờ giấy còn viết rất nhiều chữ, mực bút thấm nhòe lên mặt trước, đem lời nói lãnh khốc lạnh lùng trở nên mềm mại ấm áp.

''Đây là lần đầu tiên em cùng một người nói chia tay như thế này, không nghĩ tới người chật vật rời đi lại là em. Bệnh viện có một suất trao đổi đối ngoại, em đã quyết định đi, đại khái hai ba năm, thời gian cũng thật dài. Anh nhớ ăn uống đầy đủ, đi ngủ, vệ sinh đúng giờ nghe chưa? Căn nhà này em đã mua, anh nếu muốn có thể ở lại, không muốn liền khóa cửa rời đi. Bít tết em làm đã lâu, anh nhất định phải ngoan ngoãn ăn hết cho em! Lần tới gặp lại, hy vọng anh đã tìm được tình yêu chân chính của mình. Số điện thoại em đã đổi, anh có gọi cũng vô ích, cứ như vậy đi. Tạm biệt!''

Không hề nói đến lý do chia tay, bọn họ trong lòng ai cũng hiểu rõ.

La Tại Dân không thể cho Lý Đế Nỗ ước hẹn mà hắn mong muốn, Lý Đế Nỗ lại chẳng thể buông bỏ hạnh phúc tương lai.

Ngày đó kỷ niệm tròn ba tháng, Lý Đế Nỗ biết cậu không hề ngủ, chỉ là câu hỏi đưa ra không lời hồi đáp.

Đợi khi La Tại Dân cho rằng hắn đã ngủ say, lại gần thì thầm hỏi hắn, ''Anh không hối hận?''

Lý Đế Nỗ không có trả lời câu hỏi này của cậu.

Nếu đã biết trước không thể tiến tới hôn nhân, không thể cùng nhau đi đến vĩnh hằng, lại cứ tiếp tục như cũ lún sâu, liệu hắn có hối hận?

Lúc ấy Lý Đế Nỗ không trả lời cậu, bây giờ hắn vẫn không biết trả lời ra sao. Hắn có thể dựa vào bản năng, không cần cân nhắc mà bỏ đi tất cả, nhưng La Tại Dân lại đem hắn ở yên một chỗ, dùng sự tĩnh lặng trong căn nhà này trói buộc Lý Đế Nỗ, để hắn hảo hảo suy nghĩ về những chuyện vừa qua.

Lý Đế Nỗ cầm dao dĩa cắt một miếng nhỏ bít tết.

Bít tết vừa nguội vừa cứng, thế nhưng Lý Đế Nỗ lại thấy ăn rất ngon.

Lý Đế Nỗ biết hắn hiện giờ nên dừng cương trước vực [3], thế nhưng mất bò mới lo làm chuồng, tất thảy đâu còn ý nghĩa gì.

Hắn không muốn nghĩ gì nữa.

Chỉ là hắn rất nhớ La Tại Dân.

- -

[1] hoa chi tử: hay còn gọi là hoa dành dành, ở VN mình chỉ thấy màu trắng, trong ảnh là màu vàng mình search trên baidu:

chapter content



[2] nguyên văn: 达摩克利斯– ''thanh kiếm Damocles'' là một ẩn dụ thường được sử dụng để chỉ một nguy cơ sắp xảy ra và cận kề mà tất cả những người có địa vị quyền lực phải đối mặt, ngoài ra cụm từ này còn được sử dụng để chỉ hạnh phúc, thành công tạm thời trong chốc lát (theo Baidu).

[3] nguyên văn: 悬崖勒马 – dừng cương trước vực, một thành ngữ mang nghĩa ghìm chặt ngựa trước bờ vực thẳm, quay đầu tỉnh táo sáng suốt kịp thời trước nguy hiểm; ở đây ý chỉ cần làm gì đó cứu vãn tình thế trước khi quá muộn.