Khiêm Vương Sát Phi

Chương 76: Bước đầu kế hoạch



“Nô, nô tỳ cũng không biết, tiểu thư nhìn thấy lão gia đã xỉu, đột nhiên ngất lịm, nô tỳ hoảng quá, cho nên nô tỳ liền, liền ngay lập tức chạy tới tìm công tử.”

Lúc này, Cung Mạch Khiêm đã xé bỏ dáng vẻ ôn nhuận như ngọc trước mắt, đôi mắt thâm u, sắc bén bắn thẳng về hướng Xuân Đào, như là muốn gỡ lớp mặt nạ ngụy trang của nàng xuống, làm cho Xuân Đào không nhịn được, rùng mình kinh hãi. Nhưng khi nghĩ đến khuôn mặt hằng đêm vẫn cô đơn rơi lệ của Uyển Tư Tư, trong lòng nàng chợt nổi lên một sự quyết tâm, nó cũng dường như cho nàng thêm dũng khí để đối mặt với Cung Mạch Khiêm, trẫn định nỗi sợ hãi mơ hồ đang cuộn sóng, nàng bình tĩnh đón nhận ánh mắt dò xét của Cung Mạch Khiêm đang bắn về phía mình.

“Đi thôi.” Ngay khi Xuân Đào đang chống cự với nỗi bất an lo sợ, Vân Khinh đã đứng dậy, đi về phía sương phòng của Uyển Tư Tư, Thanh Y theo sát sau đó. Mặc kệ đây có phải là một cái âm mưu hay không, hiện tại, an nguy của lão gia tử mới là quan trọng nhất. Vân Y Tử là người mà Khiêm coi trọng, như vậy cũng là người mà nàng coi trọng.

Cung Mạch Khiêm nhìn theo bóng dáng Vân Khinh rời đi, lập tức buông tha cho Xuân Đào, nối gót bước theo Vân Khinh. Tuy rằng chuyện này hắn thực sự vẫn còn hoài nghi, nhưng thân thể sư phụ mới là quan trọng nhất, hắn đã thể hiện rõ quan điểm của mình với sư phụ, tin rằng với việc lần này, sư phụ tự có chừng mực.

Mặc Ngôn, Mặc Ngữ một lời cũng không nói, lẳng lặng theo sau Cung Mạch Khiêm.

Phong Nhiễm Tuyệt nhìn Xuân Đào đang đứng đó, sự hả hê cợt nhả trong mắt y đã bị vẻ trầm tư, nghiêm nghị thế chỗ. Nghĩ mà coi, lão gia tử vừa rồi còn rất khỏe mạnh, vậy tại sao sau khi đến phòng của Uyển Tư Tư lại đột nhiên té xỉu. Hơn nữa lão gia tử đến đó là để khuyên bảo Uyển Tư Tư từ bỏ Khiêm, dựa vào tình cảm cố chấp mà Uyển Tư Tư dành cho Khiêm, cũng không đảm bảo nàng ta có làm ra chuyện gì điên cuồng hay không.

Nàng là đồ đệ của lão gia tử, đương nhiên ông sẽ không phòng bị nàng, như vậy cơ hội xuống tay thành công cũng sẽ lớn hơn một chút. Haizzz, chỉ hy vọng nữ nhân kia không làm chuyện ngu xuẩn thương tổn lão gia tử, nếu không chỉ sợ chẳng những Khiêm không bỏ qua cho nàng mà lão gia tử cũng sẽ tổn thương sâu sắc.

Tuy rằng Phong Nhiễm Tuyệt nhận ra điểm sơ hở trong lời nói dối của Xuân Đào nhưng y vẫn che dấu rất tốt, không để lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, chỉ xoáy sâu nhìn nàng một cái, sau đó cũng cất bước rời đi.

Xuân Đào nhìn bóng lưng bọn họ đi về phía sương phòng, đôi mắt lóe lên thần sắc giận dữ nhưng chỉ thoáng qua, siết chặt hai tay, cả người dấy lên một nỗi hận sâu sắc.

Nếu là trước kia, công tử nhất định sẽ rất nhanh đuổi tới chỗ lão gia tử, nhưng lần này lại……. Đều là do yêu nữ kia mê hoặc công tử! Lần này may mà nàng ta chủ động đi trước, bằng không nếu cứ bị công tử nhìn chằm chằm thêm lúc nữa nhất định sẽ bị lộ nỗi bất an trong lòng. Quả thật bản thân nàng không thể nghĩ một người luôn từ tốn điềm đạm như công tử nhưng cũng có ánh mắt sắc bén, thấu triệt đến vậy.

Nhìn bọn họ càng lúc càng xa, Xuân Đào cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức cất bước rất nhanh đuổi theo đám người. Kế hoạch của các nàng vẫn còn chưa xong đâu, nếu bây giờ Uyển Tư Tư ứng phó không nổi làm lộ hết kế hoạch thì bao nhiêu lời nói nãy giờ của nàng đều là dã tràng xe cát, đối với vị tiểu thư trời sinh tính thiện lương nhà mình, nàng vẫn thực lo lắng.

“…Sư huynh, sư phụ …sao người lại…người…” Uyển Tư Tư ở trong phòng mình đợi mọi người tới, đến khi nhìn thấy đám người Cung Mạch Khiêm tới, lập tức từ mép giường đứng dậy, kích động lao về phía Cung Mạch Khiêm. Vốn muốn thừa cơ đến gần ôm lấy hắn, nhưng lại bị Cung Mạch Khiêm khóe léo né được, nàng ta đành phải dùng đến nước mắt nức nở, bộ dạng mềm mại yếu ớt làm cho người ta nhìn thấy mà không đành lòng, nhịn không được muốn tiến lên ôm mỹ nhân vào ngực mà an ủi dỗ dành, chỉ đáng tiếc Cung Mạch Khiêm lại không phải là người dễ mềm lòng, nên chiêu này của Uyển Tư Tư với hắn mà nói quả thật chẳng có một chút tác dụng nào.

“Sư phụ thân thể luôn khỏe mạnh, làm sao có thể đột nhiên té xỉu?” Cung Mạch Khiêm đi đến cạnh giường ngồi xuống bên cạnh Vân Y Tử vì té xỉu mà đang nằm bất động ở trên giường, bắt mạch, con mắt thâm u quét về phía bóng dáng Uyển Tư Tư đang khóc lóc ở góc phòng.

“Muội, muội thực sự cũng không biết, vốn sư phụ rất khỏe nhưng không hiểu sao sau khi uống xong bát canh mà nô tỳ mang đến thì liền hôn mê bất tỉnh.” Nhìn Cung Mạch Khiêm đang bắt mạch cho Vân Y Tử, Uyển Tư Tư trong lòng có chút bất an, nghe được câu hắn hỏi, Uyển Tư Tư lập tức áp chế kích động trong lòng, nức nở đáp lại. Nàng ta khóc rất thương tâm làm cho người ngoài không khỏi liên tưởng nàng vì Vân Y Tử đột nhiên té xỉu mà vô cùng lo lắng.

Cung Mạch Khiêm nghiêm túc chẩn mạch cho sư phụ, mày kiếm khẽ cau, thân thể sư phụ không có gì đáng ngại, cũng không có dấu hiệu trúng độc, chỉ là mạch đập có chút hỗn loạn, trước mắt hắn thực sự chưa tìm ra nguyên nhân gì khiến cho sư phụ đột nhiên té xỉu cả.

“ …Ngươi nói là sư phụ sau khi uống bát canh kia liền té xỉu?” Không nghĩ tới Uyển Tư Tư dùng ngân châm thay đổi mạch đập của Vân Y Tử, Cung Mạch Khiêm buông bàn tay đang bắt mạch cho sư phụ ra bước đến trước bàn, nhìn bát canh đã uống nay chỉ còn một phần ba.

“Đúng vậy, chính là bát canh này.” Uyển Tư Tư nức nở nói.

“Bát canh này là ai bưng tới?” Phong Nhiễm Tuyệt cất tiếng hỏi.

“Là, là nô tỳ ạ….Không liên quan tới nô tỳ, nô tỳ không làm gì hết, nô tỳ có thể thề với trời!” Xuân Đào sợ hãi đứng ở nơi đó than khóc, nhìn thấy tầm mắt đám người Cung Mạch Khiêm đều đang tập trung đặt trên người mình, lập tức kinh hoảng khẽ nghiêng đầu né tránh, ra vẻ ta đây là vô tội, không làm gì hết. Bộ dạng kia nhìn thoáng qua quả đúng giống như là nàng ta không hề hay biết chuyện gì, hơn nữa nàng ta còn lấy cả lời thề để chứng minh mình trong sạch cơ mà.

“Ta tin tưởng Xuân Đào, nếu canh này có vấn đề như mọi người nghi ngờ, tại sao ta còn có thể đứng ở đây nói chuyện cùng mọi người trong khi ta cũng uống canh cơ chứ.” Lời nói của Xuân Đào khiến Uyển Tư Tư kích động, lên tiếng chứng minh Xuân Đào trong sạch. Nếu canh có vấn đề thì Uyển Tư Tư uống canh cũng phải có phản ứng như Vân Y Tử chứ, nhưng nàng cho đến hiện tại cũng không có vấn đề gì, chứng tỏ vấn đề không nằm ở bát canh này.

“Nếu chỉ có một chén có vấn đề thì sao?” Phong Nhiễm Tuyệt nhíu mày hỏi. Cung Mạch Khiêm nhìn Uyển Tư Tư nhưng vẫn không nói gì, không ai biết rốt cuộc lúc này hắn đang suy nghĩ cái gì.

“Không, nô tỳ thật sự không làm gì cả, nô tỳ vì thấy tiểu thư quá gầy nên liền nấu canh bồi bổ cho tiểu thư, trùng hợp lão gia cũng vừa lúc tới đây, cho nên nô tỳ cũng múc cho lão gia một chén, nô tỳ thật sự không làm gì cả.” Xuân Đào nghe được nghi vấn trong câu hỏi của hắn lập tức lắc đầu phủ nhận, biện minh cho bản thân mình.

“Xuân Đào sẽ không làm ra chuyện này đâu, bát canh của sư phụ và ta giống nhau, nếu nó có vấn đề thì sao ta không có phản ứng giống với sư phụ chứ.” Uyển Tư Tư biện hộ cho Xuân Đào, nói đoạn cũng tiến lại cạnh bàn, bưng bát canh chỉ còn lại một phần ba lên uống.

Xuân Đào kinh hô lên một tiếng chạy đến giành bát canh với Uyển Tư Tư, đầy tớ hai người cùng uống xong bát canh, liền buông bát đi xuống, nhìn bọn họ cùng đợi kết quả. Nhưng cả Uyển Tư Tư và Xuân Đào đều không có dấu hiệu gì bất thường, điều này chỉ có thể chứng minh bát canh không có vấn đề gì và như thế mọi chuyện cũng không liên quan gì đến Xuân Đào nữa.

“Uyển cô nương không cần phải kích động như vậy, ta cũng không có nói là do Xuân Đào ra tay, trong sơn trang có nhiều người phức tạp, vạn nhất có người nhân cơ hội đụng tay đụng chân vào bát canh, vừa vặn lại bị lão gia tử uống vào cũng không chừng. May là Uyển cô nương uống bát canh này vào cũng không có chuyện gì, nếu không nếu lão gia tử tỉnh lại biết chuyện, chúng tôi cũng không biết phải ăn nói với ông thế nào cho phải.”

Phong Nhiễm Tuyết ăn nói có lý có tình làm cho trong lòng Uyển Tư Tư đột nhiên khẩn trương, biểu hiện của nàng rất kích động sao? Sư huynh có nhìn ra sơ hở hay không? Nhìn về phía Cung Mạch Khiêm, vừa vặn đối diện với cặp mắt thâm u không nhìn ra cảm xúc gì của hắn, trong thâm tâm Uyển Tư Tư càng thêm căng thẳng tột độ, nhịp tim trong lồng ngực đột nhiên gia tốc, đập dồn dập giống như muốn nhảy ra khỏi ngực, hai tay buông xuống, yên lặng nắm chặt vạt áo, nàng cực lực áp chế nỗi bất an đang lớn dần lên trong lòng.

Đứng ở một bên, Xuân Đào nhìn tiểu thư nhà mình và Cung Mạch Khiêm ở phía đối diện, trong lòng cũng vô cùng khẩn trương, chỉ sợ Uyển Tư Tư cuống quá chẳng may để lộ ra điểm bất thường khiến cho bọn họ phát hiện ra. Vì sợ bọn họ hoài nghi chỉ có một chén canh bị hạ dược, các nàng đã cố ý chuẩn bị một chút, bọn họ đã tráng lại sạch sẽ rồi lấy phần canh trong bát Uyển Tư Tư đổ vào bát mà Vân Y Tử đã dùng, cho nên dù uống cũng sẽ không có vấn đề gì cả. Nhất thời cả căn phòng chợt im lặng khác thường, đến ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy rõ ràng, một bầu không khí khẩn trương, nặng nề lan tràn khắp không gian.

“Thân thể sư phụ cũng không có gì bất thường, chỉ là mạch tượng có chút hỗn loạn mà thôi, chắc sẽ không có gì nguy hiểm, hiện tại chúng ta chỉ có thể chờ sư phụ tỉnh lại thôi. Sư phụ trước hết sẽ nghỉ ở phòng của ngươi, ngươi hãy đến phòng sư phụ nghỉ tạm đi.” Trầm mặc hồi lâu, Cung Mạch Khiêm lên tiếng đánh vỡ bầu không khí căng thẳng, nhìn Uyển Tư Tư nói. Vẻ mặt của hắn cũng không có gì khác thường, giống như không phát hiện ra sơ hở gì, lúc này Uyển Tư Tư và Xuân Đào mới có thể buông lỏng cảm xúc nãy giờ. Không bị phát hiện là tốt rồi.

“Không cần, sư phụ đột nhiên té xỉu, Tư Tư phận là đồ nhi nên ở lại nơi này để tiện chăm sóc cho lão nhân gia, Tư Tư sẽ ở lại chỗ này.” Uyển Tư Tư nghe được lười nói của Cung Mạch Khiêm thì quả quyết lên tiếng, lời nói thấu tình thấu nghĩa dễ dàng đi vào lòng người. Phối hợp với hai mắt hàm chứa lo lắng lại lóe lên cả những tia hoang mang dưới con mắt người ngoài vô hình chung lại để lại để lại ấn tượng về một đồ nhi nhu thuận, hiếu thảo.

“Vậy cũng được.” Cung Mạch Khiêm nghe nàng nói cũng không nói thêm điều gì nữa, thản nhiên đáp lại một tiếng.

“Sư, sư huynh, đêm nay, huynh có thể ở lại đây cùng sư phụ được không? Tư Tư sợ lỡ như đêm hôm có xảy ra tình huống bất ngờ, một mình muội không thể xử lý chu toàn được.” Uyển Tư Tư nhìn Cung Mạch Khiêm, chần chờ nói, lời nói như vậy thốt ra là hoàn toàn hợp tình hợp lý.

Quả thực, một nữ tử có năng lực mà bất kỳ nam nhân nào cũng phải thừa nhận như Uyển Tư Tư, hơn nữa tính cách lại dịu dàng nhu nhược, nếu ở chung với Cung Mạch Khiêm, chẳng may có xảy ra tình huống bất ngờ thì không tình cũng có thể nguyện, mà trùng hợp, thân là đồ đệ của Vân Y Tử, Cung Mạch Khiêm cũng không có lí do gì không tốt để cự tuyệt.

Nhưng một điều ai cũng biết là, không biết thời điểm nào thì Vân Y Tử mới có thể tỉnh lại. Nếu hắn đồng ý thì hai người sẽ cùng ở chung một phòng, Uyển Tư Tư muốn làm ra chuyện gì thì cũng không dễ dàng thực hiện, dù sao trong lòng mọi người đều biết rõ, Uyển Tư Tư có tình ý với Cung Mạch Khiêm đã lâu, chỉ là không biểu lộ ngoài mà thôi.

Lời nói của Uyển Tư Tư bất giác lại làm dấy lên bầu không khí trầm mặc mới được xua tan đi trước đó.

“Khiêm nên ở lại chăm sóc cho sư phụ.” Vẫn im lặng đứng một bên kể từ khi xuất hiện, Vân Khinh đột nhiên nói, lời nói của nàng phát ra nhất thời đã khiến lực chú ý của mọi người trong gian phòng tập trung hết lên người nàng.

Nếu lúc này, Vân Y Tử tỉnh dậy nghe được hai chữ “sư phụ” của nàng chắc sẽ cao hứng đến điên mất.

Nghe xong lời nói của Vân Khinh, cảm thấy ngạc nhiên đầu tiên chính là Mạc Ngôn, Mạc Ngữ và Phong Nhiễm Tuyệt, hai mắt lóe lên sự kinh ngạc nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Vân Khinh. Nàng biết Uyển Tư Tư có cảm tình với chủ tử nhà bọn họ (với Khiêm), chẳng những không nhăn cản họ ở cạnh nhau mà còn tạo điều kiện cho họ gần gũi.

Tuy rằng chủ tử không có tâm tư với Uyển Tư Tư nhưng mà Uyển Tư Tư có đó! Nàng không sợ lúc này Uyển Tư Tư sẽ gây ra chuyện gì với chủ tử (với Khiêm) sao?

Trong mắt Cung Mạch Khiêm khẽ xẹt qua một tia nghi hoặc, nhưng cũng không lập tức lên tiếng phản đối việc Vân Khinh ra quyết định thay hắn, chỉ trầm mặc đứng một bên, nàng hiểu hắn, mà hắn cũng hiểu rõ nàng.

Xuân Đào cũng không tránh khỏi kinh ngạc bởi lời nói của Vân Khinh, nhịn không được mà liếc nhìn nàng. Nữ nhân này rốt cuộc là muốn làm gì đây? Chẳng những không ngăn cản còn giúp các nàng một phen? Nhưng mà như vậy cũng tốt, nếu công tử cự tuyệt, các nàng lại mất công phải nghĩ ra một kế hoạch khác, nhưng nếu là ý của Vân Khinh hẳn công tử sẽ không đi rồi, cứ như vậy các nàng chỉ cần an tâm thực hiện tốt kế hoạch tiếp theo thôi.

Hừ! Nữ nhân này sẽ không tin tưởng công tử đến mức cho rằng công tử sẽ không làm chuyện gì với tiểu thư nhà nàng nên mới yên tâm để công tử ở lại chứ? A, vậy đành phải để cho nàng thất vọng rồi. Dù cho công tử không muốn làm gì tiểu thư, nhưng bản cô nương đây cũng có biện pháp làm cho đêm nay công tử và tiểu thư nhất định gạo nấu thành cơm! Haha, đến lúc đó nàng rất muốn nhìn thấy bộ dạng thương tâm đến chết của nữ nhân này! Hừ!

Uyển Tư Tư nghe Vân Khinh nói xong, đứng đó trầm mặc, trong mắt lóe lên một tia khó hiểu, nàng căn bản không hiểu nữ nhân này vì sao không ngăn cản sư huynh mà còn thay sư huynh đáp ứng nàng, chẳng lẽ nàng ta không biết nàng có tình cảm sâu nặng với sư huynh hay sao

Hay là nàng ta khinh thường mị lực của nàng, không tin rằng nàng có thể câu dẫn được sư huynh? Nghĩ đến đây, trong lòng Uyển Tư Tư nổi lên cảm giác không cam lòng mãnh liệt. Nếu nàng ta đã tự đẩy sư huynh đến bên cạnh nàng, như vậy nàng sẽ chứng minh cho nàng ta thấy, chỉ có Uyển Tư Tư nàng mới xứng đôi với sư huynh, chỉ có nàng mới xứng đáng ở bên cạnh sư huynh mà thôi.!

“Ta sẽ ở lại đây chăm sóc cho sư phụ.” Sau một hồi lâu trầm mặc, khi mà mọi người trong gian phòng đều đang có tâm tư khác nhau thì Cung Mạch Khiêm cất tiếng, nói ra quyết định cuối cùng.

“Vậy được, ta trở về nghỉ ngơi trước.” Vân Khinh nhìn Cung Mạch Khiêm thản nhiên nói, con ngươi đen láy bình tĩnh không một tia gợn sóng làm cho người ta đoán không ra, rốt cuộc nàng đang nghĩ cái gì.

“Được, phu nhân về nghỉ ngơi cho tốt, đừng mệt….” Cung Mạch Khiêm cười đến vô cùng dịu dàng dặn dò Vân Khinh, một câu nói thực bình thường nhưng thâm ý ngả ngớn trong đó chỉ có Vân Khinh nàng mới hiểu được.

Trong phòng chỉ có Tịch đang lượn lờ trên không trung, trong mắt hiện lên một tia hiểu rõ, yên lặng chờ đợi ở chỗ này, còn những người khác vẫn không thể hiểu được vì sao lại Vân Khinh làm như vậy.

“Được, chàng cũng vậy, đừng quá mệt mỏi.” Vân Khinh thản nhiên đáp, nói xong lập tức rời bước khỏi sương phòng của Uyển Tư Tư.

“Ách, ta đi dặn dò hạ nhân một chút.” Phong Nhiễm Tuyệt do dự giây lát tự bịa ra một cái lý do rời đi rồi nhanh chóng đuổi theo bóng dáng đã đi khỏi của Vân Khinh.

Ách, Vương phi và Phong thiếu đều đã đi rồi? Vậy bọn họ lưu lại để bảo vệ sự trong sạch của Vương gia hay là đuổi theo Vương phi đây? Nhìn đi nhìn lại cuối cùng cũng chỉ còn lại Mạc Ngôn, Mạc Ngữ đang do dự chưa biết phải làm sao, bọn họ đến là giúp Vương Phi trông chừng Uyển Tư Tư, vậy nên tốt nhất là nên ở lại đây theo sát Vương gia.

“Mạc Ngôn, Mạc Ngữ, các ngươi đi theo Khinh Nhi, nhớ chăm sóc Vương phi cho tốt.” Cung Mạch Khiêm thản nhiên nhìn Mạc Ngôn, Mạc Ngữ mà dặn dò. Chỉ khi mọi người đi hết rồi mới có thể tiến hành kế hoạch không phải sao? Quả thật ta rất chờ mong xem rốt cục các nàng muốn làm trò gì.

Dưới con mắt của hắn sao có thể không nhìn ra Uyển Tư Tư và Xuân Đào có điểm khác thường chứ? Nhưng mà, không có chứng cớ, hắn cũng không thể tùy tiện kết luận chuyện của sư phụ là do các nàng gây ra. Nghĩ kĩ lại, thật ra mèo con đang nhắc nhở hắn, hiện tại bọn họ chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi các nàng sẽ làm gì tiếp theo. Chỉ khi nhân chứng, vật chứng đầy đủ các nàng mới không thể chối cãi, không phải sao?