Khi Tình Yêu Đến Lần Nữa

Chương 21: Vết thương lòng



Khi Diệp Tri Thu nhận được cú điện thoại của Phương Văn Tĩnh thì cô cũng chẳngcòn hơi sức đâu mà giận dữ nữa. Cô trở về đã hai tuần rồi, chuyện đó với cô đãthành quá khứ. Nhưng rõ ràng Phương Văn Tĩnh không hề nghĩ như vậy, cô ta vẫn cứmuốn gặp cô bằng được.

Đương nhiên có thể không thèm để ý nhưng cô khôngmuốn chính trong thời điểm ông Tăng Thành đang làm thủ tục ly hôn vợ mà mình lạibị dây dưa vào, như thế không những khiến ông ta thêm rắc rối mà còn khiến mìnhthêm phần bực bội. Cô biết trước rằng cái trò nói chuyện tay đôi này chỉ khiếnmình thêm chán nản, nhưng cũng đành ôn hòa nhận lời sau khi tan ca sẽ gặp cô taở một quán cà phê gần công ty.

Buổi chiều hôm đó, chỗ làm của cô lại xẩyra một việc đột xuất, trợ lý bộ phận kinh doanh là Tiểu Lưu đã gây ra một sự cốlớn. Trong thời gian Diệp Tri Thu đi công tác, có một số đơn đặt hàng do cô tagiao nhưng hàng hóa giao đến bốn địa điểm A, B, C, D đã bị giao lẫn lộn hết. Bốnđại lý ở bốn nơi đó nhận hàng thấy không giống như giao kết đã đồng loạt khiếunại lên tổng công ty khiến Diệp Tri Thu phải mất cả một buổi chiều mới giảiquyết ổn thỏa.

Khi xong việc của mình, Diệp tri Thu vội vã chạy đến quáncà phê đã hẹn thì thấy Phương Văn Tĩnh ngồi chờ sẵn bên một chiếc bàn kê sát cửasổ. cô ta đang cầm chiếc thìa nhỏ chầm chậm quấy cốc cà phê, hình như đã chờ côkhá lâu rồi. Cô ngồi đối diện, gọi một tách cà phê Ý, rồi nhìn đồng hồ: "Thậtngại quá, tôi đến muộn. Xin lỗi nhé!"

"Không sao đâu, tôi luôn là ngườibiết chờ đợi". Phương Văn Tĩnh nói giọng nhỏ nhẹ, điệu bộ khiêm nhường lịchsự.

"Chúng ta nói thẳng vào việc chính nhé, hy vọng hôm nay có thể nói rõràng mọi chuyện để sau này khỏi phải dây dưa gì nữa."

"Thật ra hôm naykhông cần phải phiền đến chị nữa, tôi và An Dân đã hòa giải với nhau và quyếtđịnh tổ chức lễ cưới vào thứ Bảy tuần sau. Chúng tôi sẽ tổ chức trên du thuyền ởsông Trưòng Giang, đến lúc đó sẽ đốt pháo hoa, đứng ở hai bên bờ sông đều có thểnhìn thấy."

Diệp Tri Thu nở nụ cười mệt mỏi: "Cám ơn cô đã có ý thôngbáo, tuy rằng tôi chẳng biết tại sao phải đặc biệt đến thông báo với tôi nhưvậy.""

"Bởi tôi thấy rất rõ, An Dân vẫn còn áy náy đối với chị. Vì thếtôi mới hẹn chị ra nói chuyện, xin chị hãy nói với anh ấy, chị đã tha thứ choanh ấy, để anh ấy cảm thấy thỏa mái mà sống, làm như vậy bản thân chị cũng thấynhẹ nhõm, không phải sao?"

Diệp Tri Thu bật cười khi nghe những lời lạ kỳđó, cô thật sự không biết cô gái ngồi trước mặt mình ngây thơ quá mức hay là íchkỷ quá đáng nữa, cô nói: "Việc này không phiền đến tôi nữa đâu, tôi và anh ấy đãhoàn toàn chia tay rồi, bây giờ gặp nhau cũng không còn là bạn nữa, dù anh ấy cóáy náy thì cũng không liên quan đến tôi, Còn việc tôi có được nhẹ nhõm hay khôngthì càng không cần cô phải bận tâm như thế."

"Không phải ai cũng có thểtuyệt tình như chị đâu, chị Diệp ạ. Chị cho rằng tôi giả bộ hiền thục hay giả bộhào phóng cũng được, tôi thực lòng quan tâm đến An Dân chứ không giống như chị,chia tay nhau rồi chỉ mong cho anh ấy cả đời không hạnh phúc thì mới thấy vuimừng. Nếu như anh ấy muốn chia tay với tôi, tôi sẽ tôn trọng quyết định của anhấy và thành tâm chúc phúc."

"Xin lỗi nhé, tính tôi vốn không quan tâm đéncuộc sống của những người không liên quan đến mình và cũng chẳng hiếu kỳ điều gìcả. Vì thế sự vui mừng của tôi cũng không có liên quan gì đến cuộc sống của họ.Nhưng nể sự nhiệt tình của cô, tôi nhờ cô chuyển lời của tôi đến anh ta là sự áynáy lương tâm của anh ta chẳng có ý nghĩa gì với tôi. Còn về việc anh ta và côcó hạnh phúc hay không cũng không nằm trong phạm vi quan tâm củatôi."

"Thế trong mắt chị Phạm An Dân là người đàn ông như thế nào? Dù saothì chị cũng đã từng yêu anh ấy, bất kể là bây giờ chị nói rất lạnh lùng nhưngchị nghĩ mình đã hiểu hết về anh ấy chưa? Sao chị có thể quá lý trí không hềmuốn tha thứ cho anh ấy như vậy?"

"Cô Phương à, tôi đoán chắc rằng cô quárỗi rãi, nhiều thời gian đến mức không biết dùng nó vào việc gì nữa. Vì thế côcoi cuộc sống thực như một cuốn phim Hàn quốc dài tập vậy. Mình cô diễn xuất cònthấy chưa đã nên muốn kéo người khác vào diễn cùng sao? Nhưng tôi rất bận, tôikhông thể đảm nhận được những vai diễn ấy đâu. Đối với tôi, người đàn ông đó đãphản bội tôi và đi theo sự lựa chọn khác thì tôi cũng phải có sự lựa chọn củariêng mình. Tôi đã từng yêu anh ta, chúng tôi cũng từng lên kế hoạch cho đámcưới, nhưng những điều đó chẳng ngăn được cô chen vào khiến anh ấy thay đổi, Vìthế, anh ta là người như thế nào thì tôi đã có sự kết luận của riêngmình."

Khuôn mặt Phương Văn Tĩnh nhợt nhạt đi đôi chút: 'Chị cho rằng mộtmối quan hệ bền vững như vậy thì người khác có thể dễ dàng phá hủy nó sao? Chịcó biết An Dân nói với tôi về chị thế nào không? Công việc của chị rất bận, chịchẳng có chút thời gian rỗi nào cho anh ấy, chị quyết định mua bằng được căn nhàở một nơi đắt đỏ mà anh ấy không thể trả nổi, chị đã bỏ ra hơn nửa tiền nhà, chịcòn đi vay tiền và chi trả cả khoản tiền bài trí nội thất, chị không hề để ý đếntâm tư của anh ấy. Hàng xóm ở đó toàn là kẻ giầu có, cũng trẻ như anh ấy nhưngcó xe có nhà, ở chung với họ anh ấy thật sự cảm thấy rất áp lực nhưng chị khônghề quan tâm đến cảm giác của anh ấy."

Diệp Tri Thu vừa ngạc nhiên vừa tứcgiận, cô hít một hơi dài giữ lấy bình tĩnh: "Lại nữa rồi, có lẽ điều cô rất muốnlàm chẳng qua là tôi phải kiểm điểm lại mình chăng? Xem mình đã thật sự hiểuPhạm An Dân chưa? Có phải mình đã đặt lên vai anh ấy quá nhiều áp lực? Có phảikhông điều hòa được mối quan hệ giữa chúng tôi hay không chứ gì? Cô Phương ạ,tôi thật lấy làm lạ quá, quan hệ của hai người đã đặt dấu chấm hết, tát nhiên làphải có nguyên nhân của nó. Tôi đã chấp nhận cái kết cục chia tay này rồi thìcòn quan tâm đến nguyên do của nó làm gì nữa. Dù tôi có dằn vặt bản thân mìnhđến đâu thì có ý nghĩa gì với quan hệ của hai người đâu.Bàn tay Phương Văn Tĩnh cầm cốc cà phê hơi run run,cặp môi mỏng vừa hé ra lại mím chặt, cô ta không thể giữ bình tĩnh được nữa:"Nếu anh ấy cứ day dứt như vậy thì tôi làm sao mà hạnh phúc được? Tôi đã quyếtđịnh lấy anh ấy nên tôi muốn có được trọn vẹn cả con người và tâm hồn người đànông đó".

"Cô thật thẳng thắn, tôi không thể không khâm phục. Tôi đoánrằng bây giờ người day dứt trong lòng có lẽ chính là bản thân cô. Nhưng tôikhông thể giúp được gì, dù rằng cô còn muốn đi tìm bà Tăng mà mách cái chuyệnđáng buồn cười kia thì cũng thế thôi. Cái thế giới này đâu phải đang chuyển độngvì bản thân cô, vấn đề của cô thì cô phải tự đối mặt mà giải quyếtlấy."

Phương Văn Tĩnh cười lạnh lùng: "Chị Diệp, chị lý luận nghe sắc bénlắm. Tôi cũng muốn đoán một chút, có lẽ chị đang nhắc nhở mình rằng, chị thấtbại bởi An Dân là kẻ ham tiền, còn tôi chẳng qua là cậy vào tài sản của gia đìnhmà quyến rũ được anh ấy. Vì suy nghĩ tự an ủi của chị như là phép thắng lợi tinhthần của AQ ấy có thể giúp chị dễ chịu đi một chút chăng?"

Diệp Tri Thuchán nản nhìn cô ta: "Thật xin lỗi cô Phương, trông cô cũng là người có giáodục, nhưng nhìn hành động của cô tôi cảm thấy nó thiếu suy nghĩ. Con người takhi đã thất tình, nếu không muốn tự tử thì chắc chắn phải nghĩ ra cách gì đểgiúp mình sống tiếp chứ. Tôi tự an ủi mình như thế nào là việc của tôi, điều đóquan trọng với cô đến thế sao? Cô muốn tôi thừa nhận thắng lợi tuyệt đối của côà? Được thôi, cô thắng rồi đó, người đàn ông đó đã là của cô, thế đã đượcchưa?"

"Chị quả lợi hại thiệt, đặt mình ở vị trí cao như thế, tự rút luikhông chút vướng bận để An Dân luôn cảm thấy có lỗi với chị, để tôi luôn do dựkhông biết liệu hạnh phúc của mình có được toàn vẹn không?"

"Chúng tachấm dứt chuyện này thôi. Cô Phương, cô cứ tổ chức đám cưới của mình, thật sựchẳng cần tôi phải xuất hiện mà hát điệu 'Xin anh háy sống hạnh phúc hơn em'đâu. Như thế hạnh phúc của hai người mới tròn vẹn. Hôm nay tôi đồng ý đến đây làmuốn nói rõ với cô rằng, tôi đã có người yêu rồi, mà Tổng giám đốc Tăng cũng đãgặp mặt anh ấy, còn nếu cô cứ muốn gặp bà Tăng mà hớt lẻo thì cô sẽ tự chuốc lấyhậu quả thôi."

Diệp Tri Thu vẫy tay ra hiệu người phục vụ đến trả tiền.Phương Văn Tĩnh bỗng nắm lấy bàn tay kia của cô. Lòng bàn tay cô ta có mồ hôiướt lạnh, theo bản năng, Diệp Tri Thu vội rụt tay lại, rồi ngạc nhiên ngẩng đầunhìn thấy khuôn mặt Phương Văn Tĩnh đỏ ửng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô vànói: "Chị Diệp, chị có tin hay không tùy chị, thực ra tôi không hề cứng rắn,càng gần đến ngày cưới, tôi càng lo lắng, tôi không biết sự lựa chọn của mình cóđúng đắn hay không?"

"Vậy cô cũng chọn lầm đối tượng để giải bày rồi,chuyện này cô nên tâm sự với mẹ cô hoặc bạn bè thân thiết của cô. Tôi và cô chỉlà những người qua đường thôi, tôi không thể giúp đỡ cô bất cứ điềugì".

Phương Văn Tĩnh thở dài: "Người bạn duy nhất của tôi đã cùng giađình đến Canada mấy năm trước rồi. Còn mẹ tôi thì chị đã gặp rồi đấy, bà ấykhông phải là người thích hợp để tôi dốc bầu tâm sự. Chị Diệp, thật sự tôi rấtngưỡng mộ chị, hôm đó thấy Tân Địch và sếp cũ của chị bảo vệ chị như vậy, ngaycả An Dân cũng không hoàn toàn quên được chị, tôi nghĩ trong cuộc sống chị đãthành công hơn tôi rất nhiều."

Diệp Tri Thu đợi nhân viên phục vụ đến trảlại tiền thừa, cô không nói gì nhưng Phương Văn Tĩnh lại tiếp tục: "Chị biết tạisao tôi lại thích An Dân không? Anh ấy rất giống người mà tôi đã thầm yêu, nhấtlà khi anh ấy cười, trông thật phóng khoáng khôi ngô, Người con trai đó, bây giờở tận Canada xa xôi. Nhưng trước khi đi, anh ấy cũng chưa từng nhìn thẳng tôi,tôi chắc chắn mình chẳng bao giờ có được anh ấy. Thế nên lần đầu nhìn thấy PhạmAn Dân, tôi đã tự nói với mình rằng, tôi không thể để mất An Dân, cho dù tôiphải cướp anh ấy từ tay người khác."

Nhận lại tiền thừa từ tay người phụcvụ, Diệp Tri Thu đứng dậy nói: "Cô Phương, tôi thật sự không muốn chia sẻ nhữngkỷ niệm trong quá khứ của cô. Còn An Dân, bây giờ đối với tôi, anh ấy cũng nhưngười qua đường thôi, tôi không để tâm đến việc anh ta được ai yêu và ví saođược người ta yêu. Còn số của cô tôi đã đặt ở chế độ từ chối cuộc gọi rồi, vìthế tôi sẽ không nói lời hẹn gặp lại với cô nữa."

Diệp Tri Thu bước rakhỏi quán cà phê thì trời đã nhá nhem tối. cô giơ tay vẫy một chiếc taxi, báctài hỏi cô muốn đi đâu, cô bất giác buột miệng nói "Tân Giang Hoa Viên". Từ khicho Hứa Chí Hằng thuê căn hộ đó, cô hầu như không bao giờ trở lại. Cô và Hứa ChíHằng ai cũng bận việc của riêng mình nên không thể ngày nào cũng gặp nhau. Lầntrước Hứa Chí Hằng đã ở lại căn hộ thuê của cô và kêu ca là chật chội quá, côchẳng nói gì. Thế là Hứa Chí Hằng vội ôm chặt lấy cô mà cười nói: "Cái giươngnày thế mà hay, giống như cái ban công kia vậy, thật thích hợp cho hai người ômchặt lấy nhau".

Cô đương nhiên biết rõ căn hộ của mình ở Tân Giang HoaViên rất rộng rãi và tiện nghi, mỗi một đồ dùng trong đó được lựa chọn tỉ mỉ.Chiếc giường đôi dài hai mét mốt, rộng hai mét, đệm giường làm từ cao su tựnhiên, giá cả của nó làm cô phải do dự khi mua rồi đành phải an ủi mình rằng đầutư để có một giấc ngủ chất lượng tốt là cần thiết. Đúng vào đầu mùa hè nămngoái, khi các đồ nội thất lớn vừa được bài trí xong xuôi nhưng những chi tiếttrang trí nhỏ vẫn chưa hoàn thiện thì An Dân đã đến trước nghiệm thu. Cô tan caxong cũng qua luôn bên đó, Phạm An Dân khi ấy đã ôm chầm lấy cô, cả hai cười lớnmà lăn lộn trên giường luôn miệng nói thỏa mái quá.

Kỷ niệm như vậy cứvây bám lấy cô, làm sao cô có thể thản nhiên nằm trên giường đó với một ngườiđàn ông khác.Lúc này xuống khỏi taxi, Diệp Tri Thu đứng trướcchung cư Tân Giang Hoa Viên, ngẩng đầu nhìn lên những tòa nhà cao ngất với kiếntrúc hài hoàn, những lời trách cứ của Phạm An Dân về cô mà Phạm Văn Tĩnh vừatruyền đạt lại cứ văng vẳng bên tai, cô cười đau khổ, những lời nói đó như mũikim đâm vào trái tim cô đau nhói.

Khi cô còn làm ở Tố Mỹ, thực sự là thờigian ổn định hơn bây giờ nhiều nhưng việc đi công tác là không tránh khỏi. Yêunhau đến năm thứ sáu, chí ít cũng phải công nhận là giữa hai người đã hiểu biếtkhá sâu sắc về nhau và có những tính toán chung rồi. Thế mà không ngờ Phạm AnDân lại đi nói với người con gái khác rằng bạn gái gây áp lực chomình.

Còn nói về căn hộ trước mặt, cô không biết nên tức giận hay buồnbã. Sai khi cô và Phạm An Dân quyết định tổ chức lễ cưới thì bắt đầu đôn đáokhắp nơi để tìm nhà. Hai người đều thống nhất mua nhà ở bên này sông sẽ tiện chocông việc hơn nhưng đến khi quyết định là khu nào thì không thống nhất được nữa.Phạm An Dân thích một khu dân cư rộng rãi ở gần ngoại ô, theo như lời anh nóithì nơi đó không khí trong lành, môi trường tốt, mà quan trọng nhất là giá cảcăn nhà và số tiền giao đợt đầu khá thấp, có thể tiết kiệm được một ít tiền đểmua xe giải quyết vấn đề đi lại. Đàn ông dường như có bẩm sinh là đam mê ngồisau tay lái. Diệp Tri Thu thì không đồng ý ở xa quá, công việc của cô hay phảităng ca nên muốn ở trong trung tâm để tiện đi lại.

Khi hai người đi dạobên bờ sông, nhìn thấy Tân Giang Hoa Viên đã ở giai đoạn hoàn thành, Diệp TriThu rất thích vì nó gần sông. Nhưng đến khi nhìn giá cả, cô lại không muốn PhạmAn Dân phải lo lắng nên không biểu lộ sự thích thú của mình.

Vừa đúng dịpTố Mỹ tổ chức buổi giới thiệu sản phẩm ở một khách sạn ngay bên sông, buổi trưađó cô và Tân Địch ngồi dựa vào cửa sổ trong phòng hội nghị, cô chỉ tay về phíaTân Giang Hoa Viên nằm cách đó không xa lắm, than thở với bạn rằng mình rấtthích nhưng không đủ tiền mua. Đúng lúc Tăng Thành đi ngang qua, ông ta độtnhiên dừng lại và nói: "Tôi rất thân Tổng giám đốc Tân là chủ đầu tư khu TânGiang Hoa Viên đó, ông ta nói nếu tôi muốn mua thì sẽ để lại cho tôi một căn hộvới giá nội bộ. Tri Thu, nếu cô thật sự muốn mua thì cứ tìm ông ta nói chuyệnxem thế nào."

Ngay lúc đó, Tăng Thành rút di động ra gọi cho Tổng giámđốc Tân. Diệp Tri Thu đương nhiên chỉ có thể cám ơn ý tốt của sếp, đến khi gặpđược ông Tân để tìm hiểu giá cả thì thật đúng là hơn cả hy vọng. Giá cả ông tađưa ra đúng là ưu đãi quá nhiều, cô nghĩ chỉ cần chịu khó một chút là có thể muađược theo cách trả góp.

Bậy giờ cô dang cố gắng nhớ lại cảnh tượng cô đãthuyết phục Phạm An Dân thế nào, cô muốn nhớ xem có phải lúc đó mình đã quá ápđặt với anh, bắt buộc anh phải nghe theo sự quyết định của mình không. Nhưngtrong đầu cô giờ toàn là những kỷ niệm lặt vặt về chuyện hai người tranh thủchạy đôn chạy đáo lo thủ tục mua căn hộ đó. Khi Phạm An Dân biết được giá ưu đãicủa căn nhà cũng mừng ra mặt chứ chưa cần nói đến khi hai người cầm được chìakhóa, bước vào căn hộ còn trống trơn đó mà hào hứng lên kế hoạc bài trí nội thấtnhư thế nào.

Ít ra giữa họ đã có một quãng thời gian yêu nhau với tìnhyêu chân thành, nhưng chỉ nghĩ đến những ký ức đó thôi mà mắt cô đã như mờ đi.Sáu năm yêu nhau, thế mà trong lúc xao nhãng lại mỗi đứa một đường. Đó là lỗitại mình ư? Có phải căn nhà này đă giết chết tình yêu? Hay chỉ là do tính cáchvà cách giải quyết vấn đề của cô thực sự đã gây áp lực với Phạm AnDân?

Màn đêm đã buông xuống, các tòa nhà cao từng đã sáng trưng ánh đèn.Diệp Tri Thu ngẩng đầu nhìn, thuận theo số tầng và nhìn thấy căn hộ 1601 củamình. Căn phòng tối om, Hứa Chí Hằng vẫn chưa đi làm về. Từng cái đinh từng sợichỉ trong căn nhà đó đều là công sức của cô. Hiện nay giá của các căn hộ trongkhu trung tâm gần bờ sông như thế này đang lên như diều gặp gió, nhưng cô chẳngcó cảm giác mừng vui của một người chủ sở hữu.

Trong lúc cô đang nghĩmiên man thì một chiếc Toyota kiểu dáng mạnh mẽ dừng lại ngay trước mặt. Tây Mônthò đầu ra gọi cô: "Thu Thu, chị đứng đó làm gì vậy? Hay là đến đây để thu tiềnnhà đấy?"

Diệp Tri Thu cười miễn cưỡng trả lời: "Tây Môn đấy à, Tiểu Phànđâu rồi?"

"Nhỏ đó lên cơn đi shopping với bạn bè rồi, lúc nữa em đi đón.Chị Thu Thu, dạo này chẳng thấy mặt mũi chị gì cả, khi nào rảnh đi ăn với tụi emnhé! Haizzz, sếp của chị , cái ông Thẩm Gia Hưng ấy có nhiều đòn lợi hại thật,Đang đấu giá tranh giành với công ty em một miến đất ở ngoại ô đấy. Cái giá màông ấy đưa ra ngay cả ông chủ em cũng phải nói là hơi điênrồ."Thẩm Gia Hưng là chồng của Lưu Ngọc Bình. Từ năm kiaông ta đã nhảy vào thị trường bất động sản, đầu tiên chỉ làm những dự án nhỏ, cóvẻ càng ngày càng trúng lớn. Diệp Tri Thu không ngờ bây giờ ông ta lại có gan vàcó lực đấu với cả với Tổng giám đốc Tân, cô nói: "Bây giờ bất động sản đang lênầm ầm, Tổng giám đốc Thẩm hơi điên rồ một tí có lẽ cũng chẳng có gì làlạ."

Tây Môn cười nói: "Đúng là thị trường bất động sản sẽ còn lên trongvòng vài năm nữa, nhưng có điều chú em và em đều cảm thấy ông Thẩm mạo hiểm khilàm như vậy. Tuổi thọ bình quân của các công ty bất động sản quy mô nhỏ ở TrungQuốc chỉ chưa đến ba năm. À đúng rồi chị Thu Thu này, anh chàng thuê nhà của chịtốt tính lắm, Tiểu Phàn có lần quay xe mà quệt cả vào cái Cayenne của anh ta màanh ta cũng xuề xòa cho qua chuyện."

Diệp Tri Thu chẳng còn tâm trí nàomà dây cà dây muống: "Chị có chút việc nên đi trước nhé, khi khác chị em mìnhnói chuyện nhiều hơn. Chào em nhé!"

Cô đi ngang qua đường lớn để đến bênbờ sông, tìm một chiếc ghế đá và ngồi xuống, trong lòng rối loạn, cũng chẳngbuồn đi ăn nữa. Rồi cô lại nghĩ phải làm thế nào để giải quyết những công việccòn đang bừa bộ ở công ty. Cô chỉ muốn được ngồi yên tĩnh một mình. Năm ngoáikhi đã trở nên thân thiết với Tây Môn và Tiểu Phán, lúc rảnh rỗi cô thường đi ănvà hát karaoke với họ. Sếp của cô đương nhiên là rất giầu có, những đại lý dướiquyền thường cũng rất có máu mặt. Vì thế tiếp xúc thường xuyên với Tây Môn vàTiểu Phán, cô không hề có cảm giác sự giầu có của họ sẽ tạo áp lực cho mình. Côchỉ nghĩ đơn giản rằng thu nhập của cô và Phạm An Dân cộng lại, sống trong thànhphố này cũng thừa thãi, chẳng có lý do gì phải thèm khát được như người khác,nhưng không ngờ Phạm An Dân lại không nghĩ như vậy.

Bên tai cô vọng lạimột hồi còi "tu...tu...", cô biết lại có một con thuyền rời bến. Ngẩng đầu lên,quả nhiên cô nhìn thấy trong sắc trời đêm không xa lắm có một con phà đang chầmchậm tiến ra giữa sông. Đây là cảnh vật cô thường nhìn thấy nhưng hôm nay nó lạimang cảm giác buồn vời vợi. Từ khi chia tay với Phạm An Dân, cô chẳng bao giờ điphà nữa, mỗi lần về nhà cô đều chon cách đi taxi qua cầu chỉ vì không muốn nhìnthấy cảnh cũ mà đau lòng. Nhưng đến hôm nay cô không thể trốn tránh đượcnữa.

Tất nhiên trong hoàn cảnh này, cô hoàn toàn có thể đưa ra lựa chọnvà phán đoán chính xác, rằng không nên vì kẻ khác mà phải day dứt trong lòng,cũng chẳng nên hối hận về những việc đã qua. Cô có thể phân tích một cách rõràng rằng, nếu Phạm An Dân cảm thấy áp lực khi ở bên người bạn gái có đồng lươngcao như cô, nhưng anh ta lại bỏ cô, đi yêu người con gái giầu có khác, rồi thảnnhiên lái chiếc Mercedes mà người ta mua tặng thì thật là vô lý hếtsức.

Thế nhưng vẫn cảm thấy mệt mỏi và chán nản, cô quyết định không đểlý trí phải làm việc mệt mỏi hơn nữa. Cô đã quen với cuộc sống có nguyên tắc,làm việc năng nổ, một nhân viên xứng đáng với truyền thống của công ty, mộtngười con có hiếu với bố mẹ, một người bạn gái biết chia sẻ với người yêu. Ướcmơ của cuộc đời cô cũng tầm thường như bao người khác. Một gia đình hạnh phúc,một công việc tốt thăng tiến nhanh và được tăng lương. Thế mà giờ đây, cô khôngtìm ra được trong sáu năm yêu nhau ấy cô đã sai ở điểm nào.

Cô mệt mỏidựa vào thành ghế, ngồi im lặng cho đến khi điện thoại đổ chuông, cô rút ra trảlời một cách máy móc "Anh à?"

"Thu Thu, anh xong việc rồi, em đang làm gìđấy?" là điện thoại của Hứa Chí Hằng, hôm nay anh phải đi ăn cơm với kháchhàng.

"Chỉ đang ngồi một mình thôi", cô cố gắng cười nói: "Bỗng em thấyrằng đừng suy nghĩ gì nữa hết, ngồi im một mình cũng là sự nghỉngơi."

Hứa Chí Hằng dặn cô phải về nghỉ ngơi sớm, rồi hẹn cô thứ Bảy gặpnhau sau đó anh tắt máy. Cô cất điện thoại đi rồi tiếp tục nhìn giòng sông.Đương nhiên cô biết bây giờ chỉ cần mình dựa vào một bờ vai vững chắc thì sẽchẳng phải buồn bã thế này. Nhưng nỗi buồn của cô lại liên quan đến bạn trai cômà lúc nào cô cũng tuyên bố là đã cắt đứt hoàn toàn, cũng liên quan cả đến cănnhà mà Hứa Chí Hằng đang ở. Cô cảm thấy mình chẳng có quyền đi tìm sự an ủi ởnơi đó.

Cô đã hạ quyết tâm sẽ không dây dưa gì về kinh tế với bất cứngười đàn ông nào nữa, thế mà bỗng dưng khách thuê nhà trở thành người yêu củacô. Hai ngày trước cô kiểm tra lại tài khoản, thấy số tiền thuê nhà quý sau đãđược anh gửi vào tài khoản, cô cảm thấy thật sự không thỏa mái. Hai người ở bênnhau đúng là rất vui vẻ, đó mới là sự khởi đầu, chưa phải lúc thích hợp để nhữngthứ trần tục kia dính vào làm hoen ố. Cô vô cùng trân trọng những khoảnh khắcyên lành đó, không muốn để ưu tư mệt mỏi của mình ảnh hưởng đến tâm trạng củangười đàn ông ấy. Lúc này cô tự nguyện tự mình chịu đựng nỗi buồn khổ giống nhưcô vẫn một mình gồng gánh những vất vả của công việc vậy.