Khi Tình Yêu Đến Lần Nữa

Chương 20: Quên đi lý trí



Căn phòng của anh có thể nhìn ra giòng sông Lương Mã, Diệp Tri Thu thường đếnBác Kinh công tác, nhiều lần ngồi xe qua cầu trên giòng sông này nhưng cô chẳngcó ấn tượng mấy. Bây giờ cô đứng cạnh cửa sổ trên tầng mười hai nhìn xuống, buổisáng sớm trên mặt sông có lớp sương mờ mờ bao phủ, rồi sau đó bốc hơi nhanhchóng, mặt sông phản chiếu ánh mặt trời buổi sáng, mặt nước lăn tăn ánh sánhxanh trong. Mấy tháng nay, đây là lần đầu tiên cô hoàn toàn được nghỉ ngơi, thảlỏng cơ thể, trong lòng bình yên và vui vẻ, cô cứ đứng nhìn mãi về phía xa,không muốn nghĩ đến những vấn đề mà cô vẫn phải đau đầu bực bội.

Hứa ChíThành từ sau ôm chầm lấy cô, nhẹ nhàng nói: "Khi làm thủ tục nhận phòng, anh đãcố tình chọn căn này đấy. Ở căn nhà của em anh mới sinh ra cái tính này, phòng ởphải trông ra sông chứ đừng có trông ra thành phố thị trấn, thế mới nên thơ.Nhưng cảnh sông từ phòng em nhìn ra vẫn hùng vĩ lộng lẫy hơn ở đây."

Nhắcđến căn nhà đó, Diệp Tri Thu chợt nhận ra người đàn ông đã cùng cô có một đêmnồng thắm hôm qua chính là người khách thuê nhà của mình. Sự nhận thức muộn màngnày lại mang đến cho cô cảm giác bất ổn. Thế nhưng ở đây có một vòng tay rắnchắc đang ôm chặt cô như thế, nụ cười của anh trong nắng sớm cởi mở như thế, côquyết định không suy nghĩ đến những vấn đề làm mình thấy mệt mỏi nữa.

Haingười xuống lầu ăn buffet sáng của khách sạn và nói về kế hoạch làm việc trongngày. Diệp tri Thu nói với Hứa Chí Hằng, sáng nay cô phải đi đến Triển lãm Quốctế, chiều lại lên ô tô đi Thiên Tân, tối mai sẽ từ Thiên Tân bay thẳng vềnhà.

"Có phải em đang nhắc khéo anh là tự đến thì hãy tự đi không?" HứaChí Hằng cười nói.

Diệp Tri Thu bật cười: " Chẳng lẽ em lại bắt anh vácđồ hộ tống em tới Thiên Tân".

"Từ khi sân bay Thiên Tân mở rộng, anh cũngchưa ghé qua đó đâu."

Diệp Tri Thu nói lý do của anh thật hài hước: "Nếuanh nói với em là anh chỉ muốn đến Thiên Tân để ăn bánh quai chèo* thì có lẽ emsẽ cảm động hơn đấy!"

Nụ cười của anh càng mang hàm ý sâu sắc: "Khôngđâu, em đừng lo lắng, Thu Thu, anh đâu định sử dụng sự cảm động của em một cáchphung phí thế. Hôm nay anh sẽ về nhà trước, ngáy mai, lúc nào em đặt được vé thìnhắn cho anh số chuyến bay, anh sẽ ra sân bay đón em."

Dưới ánh mắt nồngnàn đắm đuối của Hứa Chí Hằng, Diệp Tri Thu cảm thấy lâng lâng. Trạng thái đó cứtheo cô đến tận lúc cô vào Triển lãm Quốc tế, cô chen chúc trong dòng người đôngđúc gấp bội của ngày cuối tuần để vào từng gian hàng xem triển lãm. Chỉ đến lúcgặp khách hàng, cô mới định thần lại mà tập trung vào công việc.

Cô gặpvài khách hàng ở thị trường phương Bắc, gặp cả những giám đốc thị trường và nhânviên bán hàng của thành phố cấp hai. Bàn bạc công việc trong một khung cảnh ồnào như vậy thật không bình thường cho lắm. Nhưng lạ hơn nữa là mọi người đềuthấy thỏa mái mà không hề mệt nhọc, cứ cất giọng sang sảng vừa đi vừa nóichuyện, lúc lúc lại dừng bước để bình luận về các nhãn hàng đang bày trước mắt,như kiểu làm việc thế này thực sự là không khí giao lưu. Diệp Tri Thu đành phảitheo số đông, không biết thế nào mà lại đi với Giám đốc Tiến của một siêu thịnào đó qua gian hàng của Tố Mỹ. Cô ngập ngừng bước chân nhưng cũng không thể tựnhiên mà quay ngoắt ra được.

Giám đốc Tiến chỉ gian hàng của Tố Mỹ nói:"Riêng với tập đoàn của Tố Mỹ, tôi phải đến tận nơi, gặp trực tiếp để mời họ vàobán hàng trong siêu thị của tôi. Cô Diệp này, nếu cô vẫn còn làm ở Tố Mỹ thì đâuphải vất vả nhiều lời với tôi đến thế."

Diệp Tri Thu cười nói: "Giám đốcTiến nói khách sáo quá. Bên ông là siêu thị mới mở, lại ở vị trí đắc địa trongtrung tâm, dù cho tập đoàn hay công ty nào thì cũng cứ phải có lời với ôngchứ!"

Cô liếc nhìn gian hàng bài trí theo lối mở của Tố Mỹ, phải đến gầnmột trăm mét vuông, sắp sếp đơn giản mà phóng khoáng. Tăng Thành không ở đó, côthấy yên tâm hơn.Gặp những đồng nghiệp cũ, cô cười và gật đầu chào,không ngờ Giám đốc Tiến lại niềm nở chào hỏi họ, sau đó hỏi thăm tường tận về kếhoạch giai đoạn sau của Tố Mỹ đối với các thị trường cấp hai như thế nào. Côcũng chẳng cảm thấy sao, đằng nào cô cũng đã bàn bạc hết các điều khoản với ôngTiến rồi, cô chào ông ta và định rời đi thì Tân Địch bất ngờ xuất hiện, từ phíasau kéo cánh tay cô lại.

"Thu Thu, hôm nay trông sắc mặt cậu tươi tắnlắm!" tân Địch cười trêu ghẹo rồi ghé sát vào mặt cô săm soi.

Chỉ là mộtlời nói bình thường nhưng Diệp Tri Thu lại thấy có chút hổ thẹn trong lòng, đôimá ửng đỏ, cô nói: "Cùng tớ đi uống gì đã, cả sáng nay tớ phải thuyết minhchuyện trò đến mức khản cả cổ rồi."

Khu vực nghỉ ngơi của triển lãm khánhỏ hẹp, hiện giờ đã chật cứng người. Rất nhiều khách tham quan mỏi nhừ chân chỉcòn cách tìm một chỗ trống trên sàn nhà mà ngồi bệt xuống tạm nghỉ. Hai ngườimua nước xong cũng chẳng có chỗ nào mà ngồi nữa, bèn quyết định lên lầu ba củakhu triển lăm số một, đây là khu triển lãm các loại máy móc truyền thông nênngười đi lại cũng ít hơn nhiều. Hai cô gái tìm một góc ngồi xuống, thỏa mái duỗiđôi chân đã mỏi rời. Diệp Tri Thu đã phải đi đi lại lại suốt buổi sáng, Tân Địchcàng chẳng phải nói, cô phải dẫn đám trợ lý chạy đi chạy lại khắp triển lăm phảiđến mấy vòng rồi.

"Buổi trình diễn hôm qua có phản ứng tốtchứ?"

"Haizzz, phản ứng khả quan. Có điều khi cơn phấn khích qua đi, mìnhnhìn lại cũng thấy chỉ đến thế, ngay cả cái anh Đơn Duy Phàm cũng nhận ra showdiễn này có khuynh hướng thực dụng quá. Mình cứ như đang khiêu vũ với đôi còngsắt trong tay ấy, rất gò bó."

"Cậu để ý đến lời nói anh ta làm gì. Môitrường ở đây làm sao so được với khu kinh tế duyên hải. Cũng chỉ có Tố Mỹ mớichịu quẳng tiền ra làm show, một biểu diễn hoành tráng như vậy cũng phải tốn đếnmười mấy, có khi lên tới hai mươi vạn tệ chứ không ít. Hiệu ứng thương hiệu mớilà vấn đề lớn, sao có thể nói tất cả điều đó hoàn toàn thể hiện hết sự tích lũykinh nghiệm của cá nhân cậu được."

"Cũng đành phải nghĩ thế thôi, ôngTăng là người lọc lõi, không bao giờ để nhà thiết kế lấn lướt tự do thể hiện ýmuốn của mình."

Diệp Tri Thu biết Tân Địch còn nhiều tham vọng trongngành thiết kế, nhưng để một nhà thiết kế đưa những ý tưởng cá nhân vào một nhãnhàng đã được ông chủ định vị và vạch ra khuynh hướng phát triển của nó thì đó làđiều hầu như không dễ dàng. mà ông Tăng Thành này đâu phải chỉ có tiếng tinhranh, cô nói: "Tiểu Địch, mọi việc đừng quá nóng ruột, cậu đã có một sự khởi đầurất tốt rồi."

"Tớ lo lắm Thu Thu ạ, tớ đã hai mươi chín tuổirồi!"

"Cậu đừng có nói đi nói lại điều đó với tớ nữa, cậu định nhắc nhởtớ phải không? Tớ còn hơn cậu đến nửa năm ấy." Diệp Tri Thu muốn nói đùa đểkhông khí trở nên thỏa mái hơn nhưng nét mặt Tân Địch vẫn nghiêmtúc.

"Chúng ta đều ở sâu trong nội địa quá, mà như vậy thì cách xa vùngtrung tâm của thời trang. Tất cả những thông tin về thời trang mới nhất đều đếnmuộn hơn rất nhiều so với vùng duyên hải và các thành phố lớn, mà môi trường thìlại càng tệ hơn nữa. Điều tệ hại nhất là luôn phải gượng ép mình thích ứng vớinhững xu hướng của sếp. Tuy tớ thừa nhận xu hướng đó có lý của nó, nhưng cứ nhưthế mãi tớ lo rằng óc sáng tạo của mình sẽ bị hao mòn hết mất."

Diệp TriThu không ngờ chỉ trong ngày hôm sau của một buổi biểu diễn thành công, cô bạntốt của mình lại có những lo nghĩ như thế. Mới hai mươi chín tuổi đã có showdiễn độc lập trong một triển lãm quy mô lớn nhất nước, đối với nhà thiết kế mànói, đây là một thành công đáng kể rồi, nhưng rõ ràng Tân Địch không hề thỏa mãnvới thành công ấy.

"Tiểu Địch, mối quan hệ giữa nhà thiết kế và công tyluôn luôn có tính hai mặt. Điều này cả cậu và tớ đều rõ. Cho dù nói rằng thiếtkế thời trang là làm nghệ thuật, nhưng phải chuyển thể nó bằng hàng hóa thì mớiđược sự công nhận của công chúng chứ. Dù là một thương hiệu lớn đến đâu chăngnữa, hay là một nhà thiết kế có tính cá biệt thế nào đi nữa cũng phải suy nghĩđến phản ứng của thị trường. Về điểm này thì tớ thấy Tổng giám đốc Tăng rộngrãi, vẫn cho cậu một khoảng không gian riêng để phát triển và thừa nhận nhữngthành quả của cậu. Rất nhiều ông chủ khác chỉ muốn mình là người xuất hiện saucùng đón nhận vinh quang, chẳng để cho nhà thiết kế được lộ mặt hoặc khá hơn làchỉ coi nhà thiết kế đó như một vai phụ thôi."

Tân Địch gật đầu: "Haizzz,cậu không cần phải nói đỡ cho ông ta đâu. Tớ thừa nhận về phương diện này, ôngTăng đã chơi rất đẹp, nên tớ hài lòng. Sự bất mãn và bất an lại đến từ chính bảnthân tớ. Tớ luôn cảm thấy, nếu như mình không nhân lúc đầu óc vẫn còn sức sángtạo, tranh thủ thời gian thực hiện những giấc mơ của mình dù có vấp ngã cũngkhông sao. Chứ nếu không sau này, chắc chắn tớ sẽ ân hận vì mình đã chẳng cốgắng theo đuổi mơ ước đến cùng.Diệp Tri Thu từ bé đã chịu ảnh hưởng của bố mẹ, không muốn mạo hiểm mà chỉmuốn bước trên con đường bằng phẳng. Vì thế cô là người khá thực tế tuy rằng lúctuổi trẻ phơi phới cũng có nhiều mộng tưởng. Chỉ có điều cô dã rẽ ngang ngãkhác, dù làm việc vẫn là để thực hiện ước mơ nhưng công việc hiện giờ lại chẳngcó chút liên quan gì đến nghệ thuật cả. Cô biết rõ công việc nào cũng có vất vảriêng nhưng cô không oán trách số phận, ngược lại cô luôn ngoan ngoãn nghe theosự sắp sếp của nó. Cô thừa nhận với tư chất của mình thì con đường này có lẽ đãlà sự lựa chọn tương đối tối ưu rồi. Nhưng khi nhắc đến lý tưởng thì cô khôngthể không tránh khỏi hụt hẫng. Chẳng cần nói đến mấy năm về trước, mà ngay bâygiờ, khi nhắc đến lý tưởng cô càng cảm thấy nó quá xa vời trong khi cô đang mệtmỏi ép buộc bản thân phải làm việc.

"Tiểu Địch, hay là cậu đã có kế hoạchgì rồi?"

"Tớ vẫn chưa nghĩ kỹ, nhưng đúng là tớ có một kế hoạch, có thểmình không chôn chân mãi ở Tố Mỹ đâu."

Diệp Tri Thu im lặng.

"Chắccậu đang nghĩ tớ đã phụ sự trông cậy của ông Tăng phải không? Thu Thu, trong conngười cậu có gì đó hơi cổ điển, khi bỏ việc cậu cứ áy náy không yên, nên cậu lạinghĩ tớ vừa mới làm show thành công đã nghĩ ngay tới đường đi riêng thì thật làvong ơn bội nghĩa chứ gì?"

"Ái chà, cậu coi tớ cứ như là một trung thầnkhông thờ hai chủ vậy. Tớ áy náy là vì tớ có lý do riêng, bởi tớ chẳng có chúttài năng gì về thiết kế cả, nếu không phải là ông Tăng đã huấn luyện, thì tớthật khó mà tìm được đường đi thích hợp cho mình. Còn cậu thì khác, tài hoathiên bấm của cậu ai cũng phải chấp thừa nhận, từ khi ở trường, cậu đã dành đượcmấy giải thưởng rồi cơ mà. Nếu như hồi tốt nghiệp gia đình cậu mà thoáng hơn mộtchút, cho cậu đến miền đặc khu duyên hải, thì bây giờ cậu đã nổi tiếng như cồnrồi. Mình chỉ là nghĩ trước khi cậu quyết định thì nên suy nghĩ cho thật kỹ chứđừng vội vàng.

"Tớ biết chứ. Có điều cậu cũng đừng tự trách mình quá, ôngTăng đúng là đã cho cậu có hội nhưng sự cố gắng của cậu mấy năm liền ở bên Tố Mỹai mà chẳng thấy. Tuy là cơ hội do người khác đưa đến, nhưng có nắm bắt và pháthuy được hay không lại là ở bản thân mình chứ. Thế cậu thì sao, sau này có ýđịnh gì không? Chẳng lẽ cứ làm đến kiệt sức ở Tìn Hòa như thế à?

"Khôngthế thì phải làm thế nào? Cầm tiền của người ta thì phải biết tận lực cho ngườita chứ, trong thời hạn hợp đồng tớ vẫn muốn làm việc thật tốt. Còn sau này tớchắc chắn không thể quay về Tố Mỹ, mà cũng không thể tạm thời gởi thân ở một chỗnào đó kém hơn Tín Hòa. Có lẽ đường đi tốt nhất là nhân lúc còn đang có sức thìcố làm thêm một chút, dành dụm chút tiền, sau này xem nhãn hàng nào ăn khách vàphát triển được thì mình nhận làm đại lý, cũng nhàn tản một chút.

"Làmđại lý bán hàng cũng được đấy, khá tự do, chẳng đến nỗi khổ như thế này. Đúngrồi, hôm qua cậu đưa bạn trai đến ra mắt có phải là cố tình để cho ông Tăng nhìnthấy không đấy? Tân Địch cười tinh nghịch.

Một chút ý đồ nhỏ nhoi củamình mà đã khiến cho Hứa Chí Hằng và Tân Địch đồng thời nhận ra, huống hồ TăngThành là một người còn nhậy bén hơn nhiều, chắc chắn ông ta còn rõ hơn aihết.Diệp Tri Thu đành thở dài trả lời: "Coi như là thế vậy, mình nghĩ mọi ngườicàng đỡ phải nghĩ này nghĩ nọ sẽ tốt hơn."

"Chuyện của cậu với anh chàngHứa Chí Hằng đó là nghiêm túc chứ?

"Chúng tớ không phải loại tình mộtđêm, không có ý định chơi bời lăng nhăng đâu, coi như là nghiêm túc cũngđược."

Tân Địch nhìn cô với ánh mắt hoài nghi: "Câu nói này không giốngcách nói của cậu chút nào, tính cậu vốn chưa cân nhắc thấu đáo sẽ không đưa raquyết định. Cái gì gọi là "coi như nghiêm túc" chứ?"

"Suy nghĩ thấu đáođể làm gì? Những việc khác tớ đều có thể vạch trước kế hoạch tính trước nước đi,chỉ có chuyện tình cảm thì tớ đã thất vọng với nó rồi. Người mà tớ đã có kếhoạch sẽ kết hôn và sống trọn đời thì..." Diệp Tri Thu nhìn đám người đi lại dọchành lang mà cười xa xăm: "Thôi, chẳng nói những chuyện đó nữa. Việc gì cũng cóbiển số, còn chuyện tình cảm lại càng như thứ đồ dễ vỡ, Tớ chẳng dám kỳ vọng haycó kế hoạch dài hạn gì với nó cả, Bây giờ đối với tớ, mỗi ngày là một chuỗi dàimệt mói, tớ ở bên cạnh anh ấy thì vô cùng vui vẻ, tớ coi đó như là một phầnthưởng cho bản thân vậy. Còn chuyện sau này, tớ chẳng nghĩ nữa".

Tân Địchnhìn cô bạn có thói quen giữ kín những nỗi đau của mình hôm nay lại không ngạingần phô bày nó ra giữa chốn triển lăm ầm ỹ này, Ánh nắng buổi trưa chiếu quacửa kính trắng thật ấm áp nhưng ánh mắt Tri Thu lại lạnh lẽo vô hồn khiến TânĐịch cảm thấy ngậm ngùi. Cô cũng từng trải qua vài mối tình hời hợt rồi nhẹnhàng chia tay, hầu như mọi tâm sức cô đều dồn hết vào niềm đam mê thiết kếnhững bộ trang phuc mới. Có lúc cô còn nghi ngò bản thân sinh ra đã lãnh cảm,luôn cảm thấy mình sẽ chẳng bao giờ sốc nổi mà guên bản thân vì một người đànông nào đó.

Nếu một người khác tâm sự với cô như vậy, đương nhiên cô sẽhân hoan tán thành, cảm thấy sống ở trên đời này nên có một thái độ thoáng nhưvậy. Nhưng Diệp Tri Thu thì khác, bởi cô biết cô ấy là người có thái độ sốngnghiêm túc, một mối tình đầu kéo dài sáu năm với bao cung bậc tình cảm sâu đậmmà cuối cùng tan vỡ, thật là một cú sốc quá lớn. Bây giờ cô ấy lại có thể phátngôn những tư tưởng được chăng hay chớ như vậy có thể tưởng tượng được cuộc đấutranh nội tâm của cô ấy đến mức nào

Tân Địch nắm một tay của Diệp Tri Thu đang định nói gì đó thì Tri Thu lạicười và nói trước: "Không sao, không sao, tất cả đã qua rồi mà". Rồi cô nắm chặtlấy tay Tân Địch: "Chúng mình nói chuyện gì cho vui một chút đi, đừng tự nhiênchuốc buồn vào người, lát nữa còn ối việc để làm đấy".

Tân Địch lườm bạnmột cái rồi đành lắc đầu cười: "Cậu ấy à, cậu là người chịu đựng đau khổ số mộtđấy, mình không thể không phục. Chiều nay có một buổi trình diễn của một nhãnhàng Hồng Kông, mình có vé đấy, cậu có muốn đi xem không?"

Diệp Tri Thulắc đầu: "Cậu đi một mình đi, chiều nay tớ còn phải đi gặp khách hàng, sau đó đithẳng đến Thiên Tân luôn."

Ba giờ chiều, Diệp Tri Thu trở về khách sạnthu dọn hành lý, cô gọi điện cho Lưu Ngọc Bình rồi bắt xe đi thẳng đến Thiên Tânđể gặp mặt một chủ đại lý trước. Ngày hôm sau, cô tranh thủ thời gian đi đếnnhững khu thương mại lớn trong trung tâm thành phố, góp ý cho chiến lược huấnluyện các nhân viên bán hàng và nhân viên quản lý cửa hàng, buổi tối cô lên máybay trở về.

Khi xuống sân bay, cô bỗng cảm thấy hình như chỉ trong mấyngày thôi mà nhiệt độ vụt lên cao nhanh thế, cảm nhận rõ sự ấm áp của mùa Xuân.Cô ngồi lên chiếc xe của Hứa Chí Hằng đã đợi sẵn từ lâu, trở về căn hộ mà côthuê trọ. Hứa Chí hằng đặt hành lý xuống rồi quan sát căn phòng nho nhỏấy.

Nơi đây thật đối nghịch với sự tươi mới và thoáng đãng của khu chungcư Tân Giang Hoa Viên. Căn phòng chỉ có những đồ gia dụng thật cần thiết nêncách bố trí rất đơn giản. Anh có thể nhận ra Diệp Tri Thu đã bỏ ra chút công sứcđể bài trí lại, bọc bộ ghế sofa bằng vải trắng chấm bi, chiếc giường được cô phủtấm ga mầu vàng nâu nên trông thật mới mẻ và sạch sẽ, chỗ ngồi cạnh cửa sổ kínhrộng đến mặt sàn cô trải một tấm thảm da dê phối màu hài hòa với những chiếc gốidựa, tất cả đồ đạc trong nhà đều được sắp sếp gọn ghẽ nhưng vẫn toát lên sự gòbó chật hẹp.

Diệp Tri Thu mở toang cửa sổ và cánh cửa mở ra ban công chothoáng gió. Nhìn thấy ban công nhỏ đến mức không thể tưởng tượng được, Hứa ChíHằng bật cười ha ha, anh nói: "Em có chắc đây là ban công không? Hình như nó làchỗ để điều hòa thì phải."

Đây không phải là lần đầu tiên Diệp Tri Thunghe được lời nhận xét này nên cô cũng cười: "Chỗ có bồn hoa bách hợp che khuấtbên cạnh mới là nơi để điều hòa anh ạ!"

Hứa Chí Hằng cũng đi đến chỗ đó,hai người cùng đứng trên ban công siêu nhỏ đó, cảm giác thật chật chội. Hứa ChíHằng kéo cô vào lòng mình mà nói: "Anh thích thế này, chiếc ban công nhỏ xinhnày rất hợp để mình đứng ôm nhau, chác chắn nhà thiết kế đã tính đến điềunày."

Cách giải thích đó làm cô bật cười.

"Trước đây một người bạncủa anh nói rằng anh ấy thích nơi đây, anh còn cười nhạo anh ấy. Hóa ra đúng làta có thể vì một người mà có thể thích ứng với một nơi nào đó, cho dù nơi ấynhìn ra sông hay quay ra đường phố đông người", anh ghé sát vào tai cô nóikhẽ.

Vòng ôm siết chặt, lời nói dịu dàng khiến Diệp Tri Thu có cảm giáclâng lâng, nhưng cùng với cảm giác hạnh phúc đó lại là nỗi sợ hãi mơ hồ. Côbuông thả mình tận hưởng tình yêu như vậy sẽ có ngày lún sâu không rút ra được,nhấm nháp những niềm vui từng chút một liệu có ngày thành nghiện không? Quen vớiviệc đón nhận những phần thưởng ngọt ngào như thế này sau mỗi ngày làm việc mệtnhọc, liệu có càng ngày càng tham lam, càng ngày càng muốn nhận nhiều hơnnữa?

"Em đang nghĩ gì thế?"

"Mùa Xuân ở đây nổi tiếng là rất ngắnngủi, chỉ qua vài ngày ấm áp là đã có cảm giác nóng nực của mùa hè rồi, Vì thếcác công ty may mặc thường không bao giờ cung ứng hàng xuân cho nơi này. Bởi thếkế hoạch bán háng của em cũng luôn bỏ qua tiết trời mùa Xuân." Diệp TriThu ngẩng đầu, nhìn anh chăm chú: "Bây giờ em đang nghĩ, có lẽ em sẽ vì mộtngười mà nhớ về mùa này đấy!"

"Bây giờ em mới nói đến từ "nhớ", xem raanh chưa thực sự mang lại cho em cảm giác bình yên. Có phải anh qua nóng vội,theo đến tận Bắc Kinh khiến em cảm thấy có chút gì không thỏamái?"

"Không, Chí Hằng, thật ra có một câu mà anh đã nói rất đúng, em làtíp người con gái dù biết bản thân mình rất cần nhưng nhất định không chịu nóithẳng ra điều đó ra" Diệp Tri Thu tự cười mình, nói: "Nếu để em quyết định, cólẽ em thà để mất anh còn hơn phải nói thẳng ra là thích anh. Anh theo đuổi emquyết liệt như vậy, em cảm thấy vừa tự hào vừa hạnh phúc."

Cô ngước đầunhìn anh, trên khuôn mặt thanh tú là ánh nhìn dịu dàng thẳng thắn, hai người ởgần nhau quá, hơi thở ấm áp của cô kè sát đôi môi anh, làm rung dộng trái timanh. Anh ôm cô chặt hơn nữa: "Em nói những lời đó đã quá đủ để thỏa mãn lòng hammuốn chinh phục của một người đàn ông rồi đấy".

Cơn gió của một ngày cuốitháng Ba vừa êm ái vừa ấm áp, mơn man trên khuôn mặt. Còn ở dưới ha mươi bảytừng lầu là con đường huyết mạch của cả thành phố đang đông đúc xe cộ. Muôn vạnánh đèn nối đuôi nhau chạy mãi đến tận đường chân trời, nơi đây chỉ có hai conngười đang xiết chặt lấy nhau trong nụ hôn nồng thắm, lại có cảm giác như đãthoát khỏi thế gian ồn ào và náo nhiệt kia