Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 226: Anh không ngủ với em à?



Chuyện này nằm ngoài tầm kiểm soát của Đường Ninh, nên…

cô cảm thấy hơi hoảng. Tất nhiên Mặc Đình là người giỏi nhất, độc nhất vô nhị, nhưng cô thực sự không thể tưởng tượng được phản ứng của người bên ngoài. Liệu điều này có gây ra những yếu tố bắt lợi nào cho Mặc Đình, hay với công việc của Mặc Đình, đây là phần cô lo lắng nhát.

Nhưng ExcaliburQ không cho Đường Ninh nhiều thời gian để suy nghĩ, sau khi ký hợp đồng, chiều cùng ngày, đã yêu cầu Đường Ninh quay quảng cáo.

Vì làm việc với người mẫu u Mỹ nên Đường Ninh không chiếm ưu thế về thể chất được, đặc biệt là cảm giác khó chịu ở đường ruột của cô ấy, sau sáu tiếng làm việc liên tục, Đường Ninh rõ ràng có chút không theo kịp.

Chị Long có chút lo lắng, mấy lần muốn bảo thợ quay phim tạm nghỉ ngơi, nhưng đối phương hoàn toàn không nghe theo đề nghị của cô ấy, hoặc là một câu mọi người đều đang làm việc cường độ cao, không riêng gì người mẫu nhà cô vất vả, để ngăn chị Long.

Sống ở nước ngoài, chị Long với tư cách là một trợ lý, cảm thấy bát lực sâu sắc trong chuyện này.

Tuy nhiên, từ đầu đến cuối, Đường Ninh đều cố gắng chịu đựng, hết tổ này đến tổ khác, lại vì các người mẫu khác nhiều lần xác định địa điểm và cách đi sai mà phải chụp lại nhiều lần.

“Đường Ninh, em không sao chứ?” Trong giò nghỉ, chị Long vội đưa nước ấm và hỏi tình trạng của Đường Ninh.

ì Đường Ninh sờ má mình, gật đầu: “Có lẽ vẫn có thể cầm cự được.”

“Hợp đồng rõ ràng không quy định thế này… Những người mẫu u Mỹ này thực sự không cần mạng nữa à?” Lời oán trách của chị Long vừa thốt ra, chỉ nghe thấy một tiếng bùm, một người mẫu nữ gầy yếu ngắt đi: “Cứ trực tiếp ngất đi như vậy?”

“Đây không phải là chuyện bình thường sao?” Đường Ninh không cho là đúng, đưa cốc cho chị Long.

“Vậy bây giờ có thể nghỉ ngơi rồi nhỉ2”

“Nào nào, tiếp tục…” Nhân viên của lều quay phim hét lên.

Chị Long cúi đầu nhìn chân Đường Ninh, liên tục đi giày gót nhọn bảy tám tiếng đồng hồ, phải chịu giày vò nhiều đến mức nào.

“Rốt cuộc chị sao vậy? Lúc trước cũng đến đây như vậy. Lẽế nào vì Mặc Đình trở thành người đại diện của em, em sẽ quý giá hơn trước à?” Đường Ninh buồn cười nhìn chị Long nói, vì theo kịp tiến độ, còn phải chụp điên cuồng hơn thế này, cô cũng đã nhìn thấy, đây có được coi là gì?

“Nhưng cả tám tiếng đồng hồ rồi!”

“Yên tâm đi, em còn có thể chống đỡ được.” Đường Ninh nói xong, đang chuẩn bị nhờ chuyên gia trang điểm trang điểm lại cho, nhưng đột nhiên, cánh tay bị một lực mạnh kéo lại.

Đường Ninh sững sờ…

Chị Long cũng sững sờ, thật ra những người có mặt đều không khỏi sửng sốt, vì người đàn ông vô cùng cao quý xuất hiện trong lều quay phim này.

Lều quay phim bùng nỗ đủ mọi ân thanh, có người ngạc nhiên, có người huýt sáo, cho rằng Mặc Đình cũng là người mẫu, hơn nữa là người mẫu cực phẩm, nhưng Mặc Đình chỉ vòng qua Đường Ninh, ra hiệu cho cô ngồi sang một bên.

Đường Ninh vùng vẫy một lát, nhìn chằm chằm vào đôi mắt như đá hắc diện thạch của Mặc Đình, nhưng chỉ vài giây, cô đã bị đánh bại, ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghé bên cạnh, giao mọi thứ cho người đàn ông này.

Chị Long vui mừng đến mức thầm vỗ tay, boss đến rồi, cứu tỉnh đến rồi…

Quả nhiên, Mặc Đình bước tới trước mặt nhiếp ảnh gia, nói thẳng: “Điều 3.2 và 6.4 của hợp đồng có chú giải thuyết minh, thời gian làm việc của Đường Ninh là từ 8 giờ sáng đến 6 giờ tối. Nếu vượt quá phạm vi thời gian quy định, dài hơn giờ làm việc bình thường của Đường Ninh thì nên được kiểm soát trong vòng hai tiếng. Ông muốn vi phạm hợp đồng à?”

Nhiếp ảnh gia thực sự đang vì theo kịp tiến độ, siết chặt thời gian nghỉ ngơi của người mẫu…

Nhưng người mẫu u Mỹ đều không lên tiếng phản đối…

Vì vậy, nhiếp ảnh gia trả lời Mặc Đình: “Mọi người đều đang chạy kịp tiến độ, lẽ nào để chúng tôi đợi một mình Đường Ninh?”

“Họ nguyện ý để ông chèn ép, đó là việc của họ, nhưng Đường Ninh nhà tôi thì không thể, mọi thứ sẽ được triển khai theo đúng hợp đồng.”

Nói xong, Mặc Đình xoay người, trong tiếng xì xào của mọi người, đi đến trước mặt Đường Ninh, hỏi cô: “Còn đi được không?”

Đường Ninh cúi đầu liếc nhìn xuống mắt mình, đang định trả lời, nhưng tay Mặc Đình đã ôm lấy eo cô, ôm ngang lấy cô.

“Này, nói nửa ngày rồi mà anh là ai.” Nhiếp ảnh gia ở phía sau truy hỏi, vì ông ấy nghe nói Đường Ninh mang theo 1 trợ lý cùng vài vệ sĩ.

“Người đại diện của Đường Ninh.”

Chị Long đi theo sau hai người, lén mỉm cười…

Các người bắt nạt vợ boss thế này, anh ấy còn cho sắc mặt tốt mới lạ, nhưng không thể không nói, chị Long lại một lần nữa bị Mặc Đình làm cho choáng váng. Lúc ký hợp đồng hôm qua, rõ ràng là hợp đồng mà Phương Dục ở đó xem, nhưng nghe từng điều khoản mà boss vừa nói ra, hoàn toàn là tiết tấu đã được học thuộc lòng.

Đường Ninh dựa vào lòng Mặc Đình, bị anh đặt vào trong xe, thấy sắc mặt của anh hơi thối, nhịn không được mở miệng hỏi: “Thật sự định làm người đại diện của em sao?”

“Nếu không thì sao? Đường tiểu thư.” Mặc Đình vừa lái xe vừa hỏi lại.

Bình thường anh đều gọi là bà Mặc, có vẻ anh thật sự phân biệt rất rõ công việc và cuộc sống, tư thái của người đại diện lập tức lấy ra được.

“Hiện tại công việc đã kết thúc, đại diện Mặc có thể tan làm trước không?”

Mặc Đình nghiêng đầu liếc nhìn Đường Ninh, bắt lực thở dài, lời đay nghiến thực ra không nói ra nổi, người mà bản thân anh yêu thương thì dù là tức giận cũng không nỡ nói nặng lời với cô.

Ngay sau đó, mấy người trở lại khách sạn.

Vừa vào phòng, Mặc Đình trực tiếp đè Đường Ninh xuống giường hôn lên đôi môi mỏng của cô, sau khi cảm nhận về cô một lúc, mới đứng dậy khỏi người cô, sau đó ngồi xổm bên chân cô, cởi giày cho cô.

Nhìn gót và mu bàn chân của cô đều nổi đầy vết phồng rộp máu hoặc bị nứt da, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.

Đường Ninh lập tức ngồi dậy, từ phía sau quấn lấy cổ anh, cơ thể từ từ áp vào lưng anh…

“Anh chưa thấy chân em tốt bao giờ…”

“Còn nữa, biết rõ là nhiếp ảnh gia chèn ép, tại sao còn tiếp tục làm việc?”

Đường Ninh nghe lời than thở của anh, đột nhiên ở trên lưng anh nở nụ cười: “Lúc làm việc, tất cả đều không tốt, chân cũng đau, dạ dày cũng đau, còn đặc biệt chóng mặt.”

“Nhưng thấy anh tới… mọi thứ đều ôn rồi.”

Mặc Đình tức giận đến mức không có biện pháp gì với cô, cứ cõng cô như vậy đứng lên, đi vài bước về phía cửa số sát sàn: “Anh sẽ không để người ta bắt nạt em nữa.”

“Trong tình cảnh lúc đó, nếu em kháng cự, ắt sẽ bị mấy người mẫu và nhiếp ảnh gia đó chán ghét, em không biết ở sau lưng bọn họ sẽ làm gì, nên trước khi anh tới, em chỉ có thể lựa chọn cách an toàn nhất. Anh có thể hiểu cách làm của em mà…”

“Hơn nữa, đại diện Mặc, anh mau tan làm đi, anh nhiều lời thật, em muốn chồng mình…”

Mặc Đình cõng cô, lắc lư vài cái: “Em còn chê anh nhiều lời…

em đã lúc nào thấy anh quản người khác không?”

“Đừng nói nữa… chúng ta đi tắm đi.”

Mặc Đình không nói thêm nữa bởi vì anh biết Đường Ninh thực sự rất mệt, vì vậy đem cô tắm xong đặt cô lên giường: “Anh ở đối diện, có việc gì thì gọi điện cho anh.”

Đường Ninh lập tức tỉnh táo: “Anh không ngủ với em sao?”

*Trong thời gian làm việc, cùng phải làm theo hợp đồng.” Mặc Đình nhét đệm chăn cho cô rồi tắt đèn.

Đường Ninh nhìn Mặc Đình rời đi, nhếch môi mỉm cười. Mọi sự hoảng sợ trước đó hoàn toàn được xóa sạch…