Kết Hôn Chớp Nhoáng Cùng Diệp Tổng

Chương 173: Trả giá



Ngay khi tay Hồ Phong cách Dương Uyển Linh ước chừng một mét, cô nhanh nhẹn nghiêng người tránh đi.

Hồ Phong thắng gấp, lập tức chuyển hướng, tiếc là thời cơ đã mất, bị hai gã vệ sĩ bắt được, ấn đầu quỳ rạp xuống đất. Anh ta giãy giụa, chửi bới Dương Uyển Linh, đổi lại một miệng dính đầy cát bụi, ho sặc sụa.

Dương Uyển Linh vén váy, ngồi xuống trước mặt Hồ Phong, cất giọng nhỏ nhẹ như khuyên nhủ như an ủi: “Anh trai à, sống thật với giới tính cũng tốt mà. Thời đại bây giờ, trên thế giới ở đâu chẳng có người đồng tính. Anh không cần phải cố sống cố chết giấu kĩ thế đâu.”

Đầu bị ấn xuống đất không thể cựa quậy, Hồ Phong trừng mắt, phun ra ngụm nước bọt trộn lẫn máu và cát: “Mày im đi con khốn, chính mày hại tao thê thảm, giờ còn ở trước mặt tao giả nhân giả nghĩa, tao giết chết mày.”

Dương Uyển Linh che miệng như thể sựt tỉnh, áy náy đáp: “Đúng vậy, em quên mất.”

Cô ngừng trong giây lát, sau than thở nói: “Tư tưởng trọng nam khinh nữ đã ăn sâu vào máu vào xương tủy của bà với bố rồi. Đối với người vợ chung chăn gối bao năm không sinh được con trai, ông ta còn nhẫn tâm giẫm đạp, hất hủi, ruồng bỏ huống hồ là đứa con trai duy nhất nhưng lại đem lòng yêu thích đàn ông. Ông ta sẽ không nghĩ rằng là do vấn đề về giới tính, mà sẽ cho rằng anh bị bệnh. Mà có bệnh là phải chữa.”

“Chữa bệnh, chữa bệnh.” Hồ Phong rùng mình, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.

Vết thương trên mặt đau rát nhắc nhở anh ta về sự tàn bạo của Hồ Lâm Kiên. Anh ta không khỏi nghĩ đến hàng loạt tình huống đáng sợ. Anh ta bị bố đánh cho thừa sống thiếu chết. Có một Lệ Quỳnh Thương rồi sẽ có Lệ Quỳnh Hương, Lệ Quỳnh Thư, Lệ Quỳnh Như, Lệ Quỳnh Nhung,... được bà và mẹ đưa tới để ép anh ta sinh con.

Hồ Phong run rẩy nuốt nước bọt, bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ ngất xỉu.

Dương Uyển Linh buồn cười, không ngờ đến lá gan anh ta chỉ nhỏ xíu xiu. Cô đứng dậy bảo: “Thả anh ta ra đi.”

Hai gã vệ sĩ “vâng” một tiếng, buông tay, để mặc Hồ Phong nằm chỏng chơ trên đất.

“Con kia, mày đã làm gì con trai cưng của tao rồi?” Lưu Mỹ Nga sốt ruột giậm chân. Ánh mắt như lưỡi đao sắc bén phóng thẳng về phía Dương Uyển Linh.

“Tôi có làm gì đâu.” Dương Uyển Linh nhún vai, bày ra vẻ mặt ngây thơ vô số tội, lòng thầm nghĩ, chỉ dọa anh ta một chút thôi.

Mặt mũi Lưu Mỹ Nga tức tới đỏ bừng, lớp mặt nạ mẹ kế tốt bụng yêu thương con chồng xé toạc, không nghĩ nhiều được hơn, há to miệng mắng xối xả cho hả dạ, “Con điếm chết tiệt, mày ỷ người đông chèn ép nhà chúng tao, mày quá vô liêm sỉ. Tao phải kiện chết mày. Mày quay chụp lén rồi phát công khai. Mày phạm tội rồi. Mày phải đi tù. Tao cho mày ngồi tù mọt gông.”

Dương Uyển Linh nhẹ nhàng đi tới trước mặt Lưu Mỹ Nga, tà váy tung bay, ánh lên ánh nắng vàng lấp lánh, đẹp không sao tả xiết: “Gì cơ? Mấy cái này có phải do tôi quay đâu. Ăn bậy được chứ đừng có nói bậy à. Tôi là công dân lương thiện tuân thủ pháp luật lắm đó.” Cô chăm chú quan sát sắc mặt dữ tợn của bà ta, hơi nghiêng người đến, thấp giọng cười, “Hi vọng bà tìm được chứng cớ, bắt được tội phạm nha.”

Lưu Mỹ Nga nghe ra sự khiêu khích trong đó, máu nóng xộc thẳng lên đỉnh đầu, phun nước bọt: “Đừng có đắc ý quá sớm. Mày cứ chờ đấy.”

Dương Uyển Linh lách người, dễ dàng tránh né nước bọt Lưu Mỹ Nga phun tới.

Lưu Mỹ Nga thấy thế, tức càng thêm tức: “Chỉ giỏi đổi trắng thay đen, đồ không biết xấu hổ.”



“Quá khen. Tôi chỉ học theo bà thôi, so với bà còn kém xa lắm.” Dương Uyển Linh khiêm tốn đáp, chọc cho Lưu Mỹ Nga tức điên.

Sau khi uống thuốc xong, sắc mặt Hồ Lâm Kiên tốt hơn nhiều, ông ta và Lê Phương Thanh cùng dìu nhau đứng dậy: “Mày muốn phá tan cái nhà này mày mới vừa lòng phải không Uyển Linh? Đừng quên mày cũng là thành viên trong cái nhà này đấy.”

“Thành viên? Nhà?” Dương Uyển Linh quay sang nhìn Hồ Lâm Kiên chằm chằm, đột nhiên phá lên cười.

Hồ Lâm Kiên đen mặt, chỉ mặt cô gầm lên: “Mày cười cái gì?”

Dương Uyển Linh cười chảy cả nước mắt, lát sau ngừng cười, đưa tay lau sạch nước mắt vương nơi khóe mắt: “Từ ngày mẹ tôi bỏ đi, sống chết không rõ, mà mấy người không một ai thèm quan tâm, tôi đã không còn người thân nữa rồi.”

“Cái thứ trời đánh! Mày…”

Dương Uyển Linh ngắt lời ông ta nói tiếp: “Từ ngày ông đuổi tôi ra khỏi nhà, nơi đó cũng không còn là nhà của tôi nữa. Nhưng ông nói không sai, tôi quả thật muốn phá hủy đi cái lồng giam lạnh lẽo này, đập tan cái nhà tù lãng phí tuổi thanh xuân của mẹ tôi.”

Lồng ngực Hồ Lâm Kiên phập phồng, ông ta hít vào thở ra mấy lần, đợi tâm trạng hơi dịu xuống mới mắng: “Thứ mất dạy. Mày điên rồi. Mày dám?”

Dương Uyển Linh dời mắt từ người Hồ Lâm Kiên sang Lê Phương Thanh, Hồ Phong, Hồ Mỹ Hạnh, cuối cùng dừng lại trên người Lưu Mỹ Nga: “Mỗi một người trong các người tôi sẽ không tha cho ai đâu, các người sẽ phải trả giá đắt cho những hành vi dơ bẩn đã làm.”

“Trong người mày đang chảy dòng máu của tao đấy.” Hồ Lâm Kiên giận dữ, rít từng chữ qua kẽ răng.

Dương Uyển Linh đón lấy ánh mắt của Hồ Lâm Kiên, lạnh lùng đáp trả: “Chính vì trong người tôi đang chảy dòng máu bẩn thỉu của ông, nên tôi càng muốn mấy người nếm trải mùi vị sống không bằng chết.”

Hồ Lâm Kiên ôm ngực thở dốc, Lê Phương Thanh thấy thế, sợ con trai phát bệnh lần nữa, vội vàng vuốt ngực cho ông ta, khuyên nhủ ông ta hãy bình tĩnh lại, mọi chuyện cứ để bà ta giải quyết.

Hồ Lâm Kiên gật gật đầu. Ông ta sợ chết lắm, cố gắng làm cho cả người thả lỏng, nhưng đôi mắt vẫn gắt gao nhìn lom lom Dương Uyển Linh, hận không thể ở trên người cô chọc thủng mấy lỗ.

Lê Phương Thanh lườm nguýt Dương Uyên Linh một cái sắc lẹm, buông lời chế nhạo: “Chỉ bằng sức của mày mà muốn phá hủy căn cơ nhà tao? Mơ mộng hảo huyền.”

“Mơ mộng hảo huyền sao?” Dương Uyển Linh mỉm cười lặp lại, nụ cười dưới ánh mặt trời trông càng thêm rực rỡ, chói lọi.

Lê Phương Thanh bỗng cảm thấy hoảng hốt, nhưng bà ta không muốn thừa nhận mình sợ Dương Uyển LInh, thế là hừ một tiếng rõ dài: “Hừ, để tao chống mắt chờ xem. Họ Hồ nhà tao ngã xuống trước hay là mày ngã xuống trước.”

Bà ta vừa dứt lời đã có hơn năm, sáu người đàn ông tiến vào sảnh cưới.

Đám khách mời đều là người có đầu óc nhanh nhạy, phát hiện mấy người đàn ông này không đơn giản, vội tách ra hai bên nhường đường.

“Mấy người là ai?” Lê Phương Thanh nhìn bọn họ cảnh giác rồi quay sang chất vấn Dương Uyển Linh, “Là người của mày phải không?”



“Đừng hệt như chim sợ cành cong thế. Tôi làm gì có mặt mũi lớn tới vậy.” Dương Uyển Linh lập lờ nói nước đôi, trong mắt ánh lên vẻ dịu dàng thoáng qua.

Người đàn ông dẫn đầu giơ thẻ ra, khuôn mặt nghiêm nghị không có chút biểu cảm dư thừa, rành mạch nói từng chữ: “Chúng tôi là người của viện kiểm soát, ai là ông Hồ Lâm Kiên?”

Hồ Lâm Kiên lập tức đứng thẳng người: “Là tôi.”

Người đàn ông hơi gật đầu, lại nói tiếp: “Chúng tôi nhận được đơn tố cáo của người dân, bệnh viện của ông sử dụng thuốc giả thuốc cấm để trục lợi gây ra những tai nạn nghiêm trọng trong việc chữa trị bệnh... Bây giờ mời ông theo chúng tôi về tiếp nhận điều tra.”

Nói xong, anh ta ra hiệu cho hai người đàn ông đứng cạnh mình.

Hồ Lâm Kiên sợ ngây người, đợi ông ta phản ứng lại, hai người đàn ông đã xuất hiện bên cạnh ông ta: “Đồng chí kiểm sát viên các anh có nhầm không? Tôi là thầy thuốc, sao có thể làm ra loại chuyện thất đức như thế được?”

Hồn Lê Phương Thanh từ chín tầng mây quay về, quỳ sụp xuống đất, giở bài năn nỉ: “Đúng đấy. Tiền nhà chúng tôi kiếm được tất cả điều là tiền trong sạch. Chắc chắn có kẻ giở trò, hãm hại con trai tôi. Đồng chí kiểm sát viên xin các anh đừng nghe kẻ xấu xúi bậy mà bắt lầm người vô tội.”

Bà ta chỉ mặt Dương Uyển Linh: “Chính nó, chính nó hại con trai tôi.”

Dương Uyển Linh chậc một tiếng cảm thán: “Công nhận bà nói linh thật đó. Xem ra là nhà họ Hồ ngã xuống trước rồi.”

Trước màn đấu khẩu của hai người phụ nữ, mặt người đàn ông vẫn lạnh như tiền, bình tĩnh trả lời: “Có vô tội hay không sau khi điều tra sẽ rõ. Tôi xin phép đi trước.”

“Xin các anh khoan dung độ lượng, các anh cứ ra điều kiện đi chỉ cần đáp ứng được, tôi nhất định sẽ đáp ứng hết.” Lê Phương Thanh nức nở đuổi theo, bà ta vấp phải cục đá ngã nhào ra đất, mắt thấy Hồ Lâm Kiên sắp sửa bị áp giải lên xe, bà ta tuyệt vọng gào thét, “Con trai, con trai của mẹ, các người đừng bắt con trai tôi đi mà.”

Mấy người kiểm sát viên vừa đi, lập tức đã có một tốp cảnh sát xông vào, khiến cho hầu hết mọi người ở đây há hốc mồm miệng, trở tay không kịp, trước diễn biến xảy ra quá nhanh quá đột ngột như cuồng phong cuốn qua thế này.

“Chúng tôi là cảnh sát, ai là Lưu Mỹ Nga? Lê Phương Thanh?” Viên cảnh sát lạnh lùng đảo mắt qua từng người.

Lưu Mỹ Nga bị chỉ mặt điểm danh mà giật thót, lắp bắp: “Là... tôi… Lưu Mỹ Nga… Các anh tìm tôi... có việc gì sao?”

“Bên khu phố tố cáo bà với bà Lê Phương Thanh có liên quan đến đường dây bắt cóc người trái phép, thực hiện hành vi mại dâm. Bên cạnh đó, thông qua quá trình điều tra, chúng tôi có nghi ngờ bà liên quan đến một vụ án mạng cách đây hai mươi năm trước, mời bà theo chúng tôi về đồn hỗ trợ điều tra.”

Án mạng? Dương Uyển Linh sững sờ, trong lòng bất chợt dấy lên dự cảm đáng sợ.

Lại nghe Lưu Mỹ Nga bên kia chối: “Tôi không có, mấy người bắt sai người rồi. Tôi sao có thể giết người chứ? Này ai cho anh còng tôi, ai cho anh đưa tôi đi. Các anh làm ăn thế mà xem được ư?”

Thấy tình thế không ổn, bà ta ngoái đầu gọi Lê Phương Thanh: “Mẹ ơi! Cứu con với mẹ ơi! Cứu con.”