Kết Hôn Anh Có Dám Không

Chương 9



Lâm Sở vẫn thường bảo tôi khỏe như trâu, lần này, quảthực tôi đã không khiến cô ấy thất vọng. Chẳng bao lâu sau, tôi đã được raviện. Tuy vậy, tôi chỉ có thể đi lại nhẹ nhàng chứ chưa được phép chạy nhảy.Hôm xuất viện, tôi gọi A Mông tới đón. Mấy tuần nằm viện, cô ấy chẳng thèm tớithăm, gì chứ, tôi phải cho cô ấy cơ hội lấy công chuộc tội chứ!

Trời đã ấm dần lên, gió bắt đầu mang theo hơi nóng.Thời tiết thế này chỉ bổ béo cho mấy gã dê già. Mùa chị em quay lại mặc váy đãtới, không khí tràn đầy vẻ tươi trẻ.

Tôi ngồi một mình bên bồn hoa trong sân bệnh viện, mặttrời tỏa xuống những tia nắng ấm áp, thật dễ chịu. “A Mông khốn kiếp, cậu đúnglà đồ khốn, lại đến muộn nữa rồi…”. Tôi vừa lẩm bẩm vừa rút điện thoại ra.

“Gì thế?”. Tôi chưa kịp bấm nút gọi thì xe A Mông đãđỗ ngay bên cạnh tôi.

“Tìm cậu chứ còn gì nữa! Đi đâu thế hả? Sao lâu thế?”.Tôi chống tay vào bồn hoa rồi từ từ đứng dậy. Phải thật từ từ, nhỡ mà gãy lạithì toi.

“Mình làm chân chạy cho cậu mà!”. Cô ấy xuống xe, xáchđồ giúp tôi.

“Xong rồi hả?”

“Trong xe ấy, tự đi mà xem!”. A Mông chỉ về phía ghếsau.

“Ngụy Tử Lộ, nam, 28 tuổi, tốt nghiệp đạihọc. Khi đi mặc áo màu trắng, quần đen, bởi vì mẹ mới mất nên đeo cà vạt đen…”

Tôi nhìn tờ “Tìm người thân” mà A Mông in ra, càng đọccàng thấy chuối. “Ai viết thế hả?”

“Tất nhiên là mình! Sao, thấy bạn giỏi không?”. Cô ấycó vẻ rất đắc ý.

Tôi nhìn A Mông chằm chằm nhưng hình như chưa đủnghiêm túc nên cô ấy vẫn cười sung sướng. “Được chứ hả? Bà đây vì viết nó màđọc mấy tờ báo liền đấy!”

“Ai không biết, chắc lại tưởng mình đăng tin tìm thằngcon đi lạc”. Thật là hết chỗ nói! Đúng là A Mông, lúc nào cũng đùa được.

“Cậu có phải là mẹ lão ấy đâu? Triệu Bồi còn không lo,cậu thì liên quan gì chứ? Đi ăn thật à?”. A Mông nhìn tôi.

“Lắm chuyện! Mình trả tiền cơ mà!”. Ở trong viện lâungày chán quá, tự nhiên tôi nảy ra ý tưởng viết tờ rơi. Mỗi tờ có mấy hào, tôiin luôn một nghìn tờ. Bà đây phải làm cho cả cái thành phố này ngập trong thôngbáo, để xem Ngụy Tử Lộ trốn ở đâu được nữa!

“Cố Đại Hải biết chuyện này chứ?”. Lúc đợi đèn đỏ, AMông quay sang hỏi tôi.

“Mình chưa có thời gian kể với anh ấy. Bọn mình tớichỗ Lâm Sở trước đi!”. Mồ hôi tôi bất giác túa ra, lúc đó, tôi chỉ nghĩ đơngiản chứ chưa tính xem nên để đống tờ rơi to tướng này ở đâu nữa.

“Mình biết ngay mà!”. Ánh mắt A Mông nhìn tôi giốngnhư đang nhìn một đứa ngớ ngẩn. “Mình đã liên lạc trước với Lâm Sở rôi, bọnmình tới đó đi!”.

“Ôi, tuyệt quá! Mình yêu cậu nhất đấy!”. Tôi chồmngười qua chỗ cô ấy, hôn chụt một cái.

“Biến! Trôi hết cả phấn rồi!”. A Mông chẳng dịu dàngtí nào, đập ngay một phát vào chân tôi.

“Á! Cậu muốn chết hả?”. Đau chết tôi mất!

2.

“Cạn ly!”. Chúng tôi tụ tập uống rượu với nhau, may màhôm nay Cố Đại Hải đi công tác, chứ nếu nhìn thấy cảnh này, chắc anh ấy phát rồlên mất, bác sĩ đã dặn tôi không được uống bia rượu và đồ có chất kích thích.

“Phát đi thật à?”. Lâm Sở lấy một tờ “Tìm người thân”để lau bàn.

“Cậu say rồi hả? Đồ khốn, dám lấy tiền của mình laubàn này!”. Tôi tát cho cô ấy một cái.

“Bọn mình phải đi rải cái này với cậu à?”. Cuối cùngthì A Mông cũng nói được một câu dễ nghe.

“Khá lắm! Thế mới đúng là bạn mình chứ!”. Tôi khoácvai cô ấy.

“Thế nào cậu chả bắt bọn mình đi, đằng nào cũngchết!”. Lâm Sở ngửa cổ lên, tu hết cốc bia, lại còn lấy tay bốc một miếng thịtbò cho vào mồm rồi tiện thể lau luôn lên tờ “Tìm người thân” nữa.

“Nhưng mà nói thật, mình thấy cậu cũng hơi quá”. AMông nghiêm túc thế này đúng là việc hiếm có.

“Mình biết!”. Tôi muốn uống bia nhưng bị đổ hết rangoài. “Hụ hụ, mau đưa giấy ăn đây!”. Tôi nhìn Lâm Sở.

“Từ từ thôi!”. Lâm Sở còn xoa lưng cho tôi nữa.

“Đúng là mình hơi quá đáng, nhưng mình nợ Ngụy TửLộ…”. Tôi gối đầu vào vai Lâm Sở, vai cô ấy rất rộng, chẳng khác gì một chàngtrai, dựa vào đó thấy thật dễ chịu. “Mình không thể không lo được. Chẳng phảimình không dứt ra được mà đã thành thói quen mất rồi, có thể coi nó là tìnhthân vì dù sao, mình và anh ấy đã ở bên nhau lâu như vậy rồi…”

“Đồ ngốc! Mai bà sẽ đi với cháu, cháu mời bà ăn gì đâyhả?”. A Mông tự nhiên cắt ngang, giơ tay ra khoác vai tôi.

“Thịt dê đi! Mình biết các cậu thích ăn món đấy mà!”.Chắc cô ấy sợ tôi nói nữa thì cô ấy sẽ bật khóc mất nên mới nói chen như vậy.Từ sáng tới tối, lúc nào A Mông cũng nhảy chồm chồm lên nhưng kì thực, cô ấyrất yếu đuối.

3.

“Á! Mình còn chưa tỉnh ngủ đâu…”. A Mông ngáp dài trênghế.

“Im đi! Tám giờ sáng mà còn chưa dậy hả? Giờ mà khôngđi là bên vệ sinh công cộng họ dọn hết đấy!”. Tôi nhìn qua gương chiếu hậu, nóivới Lâm Sở. “Cậu dậy đi! Mở mắt ra mau!”.

“Ờ… ờ… Mở…”. Lâm Sở hé mắt ra nhìn tôi một cái rồinhắm luôn.

“Này!”. Tôi chỉ muốn dừng xe lại, đạp cho cậu ta mộtphát.

“Thôi đi, cậu thừa biết là trời có sập xuống thì cũngkhông gọi Lâm Sở dậy nổi còn gì, đến chỗ lạnh là cô ấy tỉnh ngay ấy mà!”.

Không vào Thiên An Mông được nên tôi lái xe đến bảotàng nông nghiệp, dù sao ở đó, người qua lại cũng khá đông.

“Ở đây đi, cậu gọi Lâm Sở dậy mau!”. Tôi đỗ xe lại rồilôi đống tờ rơi ra.

Chẳng biết bảo vệ ở chỗ này có đồng ý cho chúng tôiphát tờ rơi không nữa. Trước kia, tôi đã gặp vài người phát tờ rơi nhưng chưabao giờ làm việc này cả.

“Bọn mình phát kiểu gì đây?”. Mắt A Mông sáng lên.Người ta gọi đây là “hứng thú” ấy mà.

“Mỗi người một bên, phát xong thì gọi điện thoại!”.Tôi đưa túi cho A Mông, cô ấy như sắp phi ngay đi.

“Cậu cẩn thận đấy!”. Lâm Sở dặn với theo.

“Biết rồi!”. A Mông quay đầu lại nhìn chúng tôi, chânvấp phải bậc thềm suýt ngã.

“Thôi, Lâm Sở, cậu đứng gần cô ấy tí đi! Mình chẳng yêntâm về bà cô này chút nào”. Tôi đi về hướng khác.

Việc này quả thật không dễ thực hiện. Những người pháttờ rơi bên đường mà tôi từng gặp tìm mọi cách để mọi người phải nhận chúng.Trước giờ, tôi cực kỳ ghét mấy tờ rơi kiểu đó, chỉ tổ cản trở giao thông, đếnngười đi xe đạp cũng không tha, mấy người đó còn gấp thành hình máy bay cáckiểu, chẳng biết làm thế nào mà họ nhét được vào giỏ xe, vào ghế ngồi phía sau…tóm lại là không thể nào tránh được. Giờ thì hay rồi, tôi đang làm chính côngviệc đó.

“Giúp tôi tìm người này với, cảm ơn!”. Hớn hở giơ tờrơi ra nhưng chẳng ai nhận cả, tôi đành phải chạy theo rõ lâu, người ta mớichịu cầm cho mấy tờ.

“Xấu hổ quá!!!”. Tôi thực sự thấy mệt, ngồi phịchxuống vệ đường, lẩm bẩm. “Ngụy Tử Lộ, lần này anh nợ tôi nhiều lắm rồi đấy!”.Tôi bực mình lôi thuốc ra hút rồi đứng lên.

“Xin hãy xem, giúp chúng tôi tìm người này!”. Tôi nóiđến thuộc lòng câu này rồi. Đống giấy nặng thật đấy, người tôi đã mỏi nhừ.

“Xin hãy xem…”. Đang phát dở thì tôi liếc thấy có bóngđàn ông đang cúi xuống nhấc cái túi. Tiền bà mày bỏ ra mà dám động đến à? “Saocái gì anh cũng trộm thế?”. Tôi tức giận nhìn tên kia, đống tờ rơi này bà màymất mấy trăm tệ để in đấy! Định kiếm chác gì hả?

“Ở đây không được phát tờ rơi, không biết sao?”. Mặtmũi người đó rất xấu xí, lại nói giọng tỉnh nữa.

“Cái gì?”. Tôi chống nạnh.

“Các cô phát tờ rơi là làm ảnh hưởng đến người khác!”.Hắn ta rõ ràng không biết sợ là gì, thấy tôi như thế mà dám đứng thẳng ngườilên.

“Thế nên anh mới trộm hả?”. Tôi ưỡn ngực. Đứng thẳngthì sao chứ? Tưởng cao hơn tôi mà tôi sợ à?

“Này, cô đã phát tờ rơi mà còn ngang ngạnh thế hả?Biết tôi là ai không?”. Hắn ta cao giọng.

“Là ai? Thủ tướng chính phủ chắc?”

“Tôi là bảo vệ khu này!”. Ánh mắt anh ta biến thànhhình viên đạn.

4.

“Xin lỗi anh, xin lỗi…”. Lâm Sở vội vàng gập ngườichạy lại.

“Mất mặt quá đấy!”. Tôi lườm cô ấy. Tên bảo vệ đángchết không những thu hết đống tờ rơi mà lại còn giáo huấn chúng tôi một trậnnữa. Ban đầu chỉ có mình tôi, lát sau, A Mông cũng bị lôi lại, chỉ có Lâm Sở làtự mình đi tới nộp mạng, lại còn tay đút túi quần tay cầm điếu thuốc nữa chứ!

“Thôi thôi, coi như là mất tiền đi!”. Lâm Sở kéo tôi.

“Hay thật đấy!”. A Mông vẫn chưa hết hưng phấn.

“Nhưng sĩ diện thì mình không lấy tiền ra in được…”.Tôi nói khẽ. Lâm Sở nắm tay tôi thật chặt, ý bảo tôi bỏ qua.

“Bọn mình đi ăn chứ?”. Vừa ngồi lên xe, A Mông hỏingay.

“Được, thịt dê nhé!”. Tôi lấy xe ra.

“Cũng được, bọn mình đi ăn mừng”. Lâm Sở chồm lên ghếtrên, bảo.

“Ăn mừng cái gì?”. Tôi nhìn qua kính chiếu hậu.

“Thì chuyện bọn mình được đưa đến đồn cảnh sát ấy!Chẳng mấy nữa, báo chí sẽ đăng tin này lên, tờ nào cũng giật tít trên trangnhất rằng “Phóng viên phát truyền đơn bị bảo vệ bắt”, rồiCố Đại Hải đọc được, anh ấy sẽ hỏi cậu xem truyền đơn gì vậy… “Vợ… em yêu… nóicho anh biết… đó là cái gì…?”. Ha ha ha…”. Lâm Sở bịt mũi, giả giọng Cố ĐạiHải.

“Cười cái con khỉ ấy! Chỉ thái giám mới nói cái giọngđó!”

5.

“Vợ ơi, anh về rồi!”. Cố Đại Hải xách hai túi to, bướcvào nhà.

“A, anh về rồi ạ?”. Tôi đang định đi ngủ.

“Nhớ anh không?”. Cố Đại Hải ôm lấy tôi, còn hít lấyhít để nữa. “Em lại hút thuốc à?”.

“Ai bảo thế?”. Tôi nhớ ra là mình đã hứa cai thuốc vớiCố Đại Hải.

“Người em toàn mùi thuốc đấy thôi”. Mặt Cố Đại Hải lậptức dài ngoẵng ra như dây giày.

“À… hi hi hi, chồng yêu, lúc trưa đi ăn, em hút có mộtđiếu thôi..”. Tôi vội vàng quàng tay qua cổ Cố Đại Hải, nịnh nọt.

“Tiểu quỷ này! Lần sau mà còn thế nữa là em chết vớianh đấy!”. Cố Đại Hải nuông chiều tôi lắm, chỉ cốc yêu tôi mấy cái. Thực ra tôivừa tắt thuốc xong, đầu lọc còn đang vứt ở ngoài cửa sổ.

“Vợ, anh mua quà cho em đây này!”. Cố Đại Hải vừa kéotôi vừa hớn hở mở túi.

“Cái gì thế?”. Tôi giả bộ tò mò, trong đầu đang nghĩmai nên phát đống tờ rơi còn lại ở đâu đây.

“Em xem này!”. Cố Đại Hải rúi ra một quả cầu thủy tinhrất lớn. “Thích không?”

“Đẹp quá! Cảm ơn chồng yêu!”. Tôi sà vào lòng Cố ĐạiHải, cằm đặt lên vai anh ấy, thầm nghĩ: tốt nhất là thuê người làm giúp, nhỡ bịbắt lần nữa, không những tôi xấu hổ mà lúc Cố Đại Hải biết được, chắc chắn anhấy sẽ không vui.

“Cố Đại Hải! Chồng ơi!”. Cố Đại Hải đang ngáy khò khò.

“Ừ..”. Anh ấy lật người lại.

“A lô, Triệu Tam à? Em, bà ngoại Ngư nhà anh đây..”.Tôi ra ban công, gọi điện cho Triệu Tam.

“Ờ. Tiểu Ngư à!”. Triệu Tam hét lên.

“Suỵt! Nhỏ mồm thôi!”. Tôi vội vàng vén rèm cửa, thấyCố Đại Hải vẫn đang ngủ say mới yên tâm nói tiếp.

“Sao thế?”. Triệu Tam hạ giọng.

“Kiếm cho em mấy đứa làm thêm, phát tờ rơi, phải pháthết tất cả cho em”.

“Ờ, được, để anh tìm, mai trả lời em nhé!”. Triệu Tamcúp máy.

“Em đang làm gì thế?”. Giọng Cố Đại Hải vang lên saulưng làm tôi giật mình suýt ngã.

“Em.. à, người ta gọi nhầm số, sợ làm anh tỉnh nên…”.Tôi nắm chặt cái điện thoại, trong lòng hơi run.

“Ừ, vào nhà đi, ngoài đó lạnh lắm đấy…”. Cố Đại Hảingáp rồi kéo tôi vào trong, lát sau lại ngủ thiếp đi.

“Phù… Anh làm em sợ quá…”. Tôi vừa vuốt ve gương mặtCố Đại Hải vừa nghĩ, đợi làm xong chuyện này, chúng ta sẽ sinh một đứa con, bangười chúng ta sẽ hạnh phúc, vui vẻ hơn nhà A Mông. Đến lúc đó, anh đưa con đếnđón em tan sở, em sẽ về nhà nấu cơm, anh phụ trách dạy con học bài vì em nóngtính quá, sợ không kiềm chế được lại đánh con mất. Ăn cơm xong, cả nhà ta sẽngồi trên ghế xem phim, Đu Đu và Bội Bội chơi dưới gầm bàn.

“Tiểu Ngư! Dậy mau, muộn rồi!”. Cố Đại Hải vội vộivàng vàng gọi tôi dậy, tay cầm một cái khăn bông to lau mặt cho tôi.

“Anh đang làm gì đấy hả?”. Tôi giơ tay lên, khua loạnxạ.

“Muộn rồi! Mau lên đi!”. Cố Đại Hải vừa nói vừa kéotôi dậy, giúp tôi thay quần áo, nhét bàn chải vào mồm tôi rồi chạy đi lấy đồgiúp tôi.

“Thôi đừng ăn sáng nữa, anh bỏ bánh ngọt vào túi xáchcho em rồi, đến văn phòng thì ăn bánh uống trà… Đu Đu! Bội Bội! Không được đánhnhau nữa!”.

Tôi nhìn mình trong gương, đầu tóc bù xù, mặt mũi tèmlem. Bên ngoài, Cố Đại Hải đang hò hét đuổi theo con mèo, thấy tôi vẫn chưađánh răng bèn giục cuống cả lên.

“Mau lên em!”. Nói xong, anh ấy lại chạy đi đuổi mèo.

“Hay là mình không đẻ nữa… Sáng nào cũng như đánh giặcthế này…”. Tôi đành phải đi đánh răng.

“Vợ à, em lên đi, chiều anh tới đón!”. Vừa đưa đượctôi tới cổng tòa soạn, Cố Đại Hải lại vội vã đi mất.

“A, Cố Đại Hải, ví của anh này!”. Tôi gân cổ gọi.

“Náo nhiệt thật đấy nhỉ?”. Hoa Thiên cười hi hi, bướctới từ sau lưng tôi.

“Ớ? Anh?”. Tôi ngớ người.

“Ha ha, chúng ta làm đồng nghiệp được chứ?”. Anh ấynhìn tôi cười rồi quay người, đi vào cổng tòa soạn.

“Đồng nghiệp? Hoa Thiên? Này, anh nói gì thế hả? HoaThiên!”. Tôi vội vàng chạy theo.

6.

Cái thứ được gọi là duyên phận giống như cái bóng củamình, sống chết thế nào cũng phải kéo hai người lại với nhau. Hoa Thiên đúng làđến tòa soạn chúng tôi làm việc thật, chẳng biết vào từ khi nào, nghe nói cũngcó người đỡ đầu giống tôi, thậm chí còn dựa lưng chắc hơn cả tôi nữa. Tự nhiêntôi có cảm giác đây là một âm mưu, con mụ la sát An Nguyệt chắc chắn không camtâm để tôi yên nên mới bảo em họ ra tay đây mà.

“Tôi giới thiệu nhân viên mới một chút nhé!”. Tổngbiên tập tươi cười đứng ngoài cửa.

“Anh chàng này được đấy chứ? Đẹp trai thật!”. Đến bàcô già nhất phòng chúng tôi cũng phải động lòng.

“Không biết, làm việc đi!”. Tôi vội vàng tránh ra xa.

“Hi!”. Trước mặt bao nhiêu người, Hoa Thiên lại chủđộng vẫy tay chào tôi, khiến mọi người quay sang nhìn tôi chằm chằm.

“Sao?”. Tôi đang ôm một đống đồ trên tay, chẳng biếttrốn vào đâu.

“Trưa nay đi ăn cơm với anh nhé!”. Anh ấy nở một nụcười mê hồn, mấy người trong phòng không khác gì bọn gà chọi, ngẩng hết cổ lênnhìn.

“Không đi!”. Tôi giẫm cho anh ấy một phát, ngầm bảo rangoài hẵng nói.

“May mà em không mang giày cao gót đấy!”. Hoa Thiênhiểu ý, theo tôi ra ngoài,

“Thôi đi, sao tự nhiên anh lại chạy tới đây hả?”. Tôiđặt đống đồ lên cửa sổ.

“Đi làm chứ còn gì nữa! Anh nghe nói em làm ở đây nêncũng muốn tới”. Anh ấy nghịch tóc tôi.

“Đồ đểu!”. Tự nhiên tôi thấy sởn da gà, người lạnhtoát. May mà đúng lúc đó, chuông điện thoại vang lên, tôi vội chạy đi nghe.

Cố Đại Hải thật thông minh, kịp thời gọi tới đòi vícủa anh ấy, chúng tôi liền hẹn nhau buổi trưa cùng đi ăn cơm.

“Nghe thấy gì chưa?”. Tôi huơ huơ chiếc điện thoại.

“Ờ, nghe thấy rồi”. Hoa Thiên thật thà gật đầu.

“Tốt, nghe thấy rồi thì anh làm việc của mình đichứ!”. Tôi ôm đống đồ, bước đi.

“Em không chào tạm biệt anh à?”. Giọng nói anh ấy vanglên sau lưng tôi. Tôi giơ tay lên vẫy bừa, chẳng thèm quay lại nhìn.

“Ôi… Mệt chết mất thôi…!”. Cố Đại Hải đỗ xe ở cách xatòa soạn, tôi lại nghỉ muộn, chắc anh ấy cũng vừa mới tới nơi, thế mà còn chêtôi chậm.

“May mà em tới không muộn lắm, nếu không là hết chỗrồi, ở trên mạng quán ăn này nổi tiếng ra phết đấy!”. Cố Đại Hải cười.

“Mệt chết được, anh có nhân tính không hả?”. Tôi tuừng ực cốc trà miễn phí trên bàn.

“Tại em ra muộn mà…”. Cố Đại Hải chăm chú nhìn Menu.

“Đúng rồi, anh nhìn thấy Hoa Thiên đi ra từ cửa tòasoạn đấy…”. Cố Đại Hải vừa xới cơm vừa nói, làm tôi suýt thì cắn luôn vào miệngbát.

“Anh nói gì cơ?”. Tôi giả vờ không nghe rõ.

“Răng em không sao chứ?”. Cố Đại Hải vạch mồm tôi ra.

“Thôi thôi!”. Tôi lôi gương ra kiểm tra.

“Anh chỉ nói thế thôi, em lo gì chứ?”. Cố Đại Hải cườivới tôi, nụ cười đầy ẩn ý.

“Rồi, thế em cũng nói cho anh biết, không may là anhđoán đúng rồi đấy, từ hôm nay, Hoa Thiên chính thức là phóng viên ảnh của tòasoạn bọn em…”. Tôi vừa nói xong, đến lượt Cố Đại Hải sặc nước. Đúng là báo ứng!

7.

“Không phải là anh ấy theo cậu đến tòa soạn chứ?”. LâmSở dựa người lên ghế, dạo này, trông cô ấy đã giống người hơn một chút, chứ mấyhôm trước bận bịu, nhìn cô ấy không ra hình người.

“Sao mình biết được? Thích làm gì thì làm, mình đangmuốn xem An Nguyệt chỉ huy anh ta giở trò gì đây”. Tôi ném phi tiêu.

“Cậu đừng có thế, mình nghĩ Hoa Thiên không phải ngườixấu đâu”. Lâm Sở có vẻ không thích thái độ của tôi.

“Mình cũng không tin”. Tôi quay đầu lại nhìn cô ấy.“Nhưng cứ nghĩ đến bà chị họ của anh ấy là mình lại sởn da gà. Nếu không vì sợphạm pháp thì mình nhất định phải nhốt chị ta vào viện thần kinh cả đời mớiđược”.

“Anh trai cậu định thế nào?”. Lâm Sở đặt cốc xuống.

“Anh mình thì cậu cũng biết rồi còn gì, lão ấy sao cógan chứ? Đang đợi mình nghĩ cách cho kia kìa!”. Tôi nheo mắt, phóng cái phitiêu trong tay. “Không trúng”.

“Ờ, mình cũng đoán được anh cậu sẽ tỏ ra thế nào rồi,ông ấy vốn thật thà mà…”. Lâm Sở vươn người, ôm Đu Đu vào lòng.

“Lão anh mình chính vì thật thà quá mà thành ra đángghét! Bán đi cũng chả được mấy đồng, toàn bị người khác bắt nạt. Mà ngoài ThẩmLãng, số người thật thà ở bên cạnh bọn mình có ít đâu chứ?”. Tôi ngồi cạnh LâmSở, nhìn cô ấy trêu con mèo. “Mình vốn chẳng tin mấy vụ giết người gì đó trênti vi, đứa nào lúc nhỏ cũng chân chất thật thà, lớn lên lại dám giết ngườiphóng hỏa. Nhưng bây giờ thì mình tin rồi, đó là quy luật. hoàn toàn có thểchứng minh cho cái câu “thỏ điên cắn người” đấy. Đương nhiên đó chỉ là thiểusố, còn đại đa số giống Thẩm Lãng, im lặng mà chết. Thế giới này chỉ có hailoại người: bị người khác hại hay là đi hại người khác thôi”. Tôi bóc quýt.

“Cái đó thì chỉ có tự mình hiểu. Con người vốn rấtphức tạp, chỉ nhìn mặt thì chẳng biết người đó tốt xấu thế nào, có khi cậu mởlòng ra xem, không chừng đều đã thối hết rồi. Giống như quả quýt này, giờ nhìnthì không sao, biết đâu lúc cắn vào rồi, cậu mới thấy có sâu trong đó”. Lâm Sởvừa nói vừa nhìn chằm chằm vào quả quýt của tôi.

“Biến! Tởm quá đấy!”. Tôi nhè ngay miếng quýt vừa cho vàomiệng ra

8.

Về nhà, tôi thấy bầu không khí có gì đó khác thường,thực sự ngột ngạt, tù túng. Ăn cơm một lúc lâu mà không ai nói với ai câu nào.

“Ừm…”. Tôi hắng giọng. “Ai muốn nói gì thì nói ra đi,trốn được mùng một chứ chẳng trốn được đến rằm.

“Để anh đi lấy cơm!”. Cố Đại Hải ngượng ngùng đứngdậy.

“Lấy thêm cho bố một bát!”. Chẳng mấy khi bố tôi ănđến bát thứ hai.

“Cái đó…”.Thẩm Lãng chau mày. “Tôi cũng…”.

“Anh có tí chính kiến không được hả? Sao cái gì cũngnghe theo người ta thế?”. Tôi trợn mắt nhìn Thẩm Lãng làm anh ấy sợ quá, đánhrơi cả đũa xuống đất.

“Việc này anh phải tự quyết, đưa về đây hay là đuổiđi?”. Tôi thấy không thể tiếp tục để thế này được nữa, phải dùng cực hình vớiThẩm Lãng mới được, chứ đợi anh ấy đưa ra được ý kiến, chắc tôi đã mệt chết mấtrồi. Có lúc phải đẩy anh ấy một cái, nếu không, anh ấy sẽ chẳng dám đi.

“Nhưng mà…”. Ông anh tôi vẫn cúi mặt xuống, ấp úng nhưgái mới về nhà chồng.

“Nói đi!”. Mẹ tôi đẩy thêm cái nữa. “Sao con cứ câmnhư hến thế hả?”.

“Con… con đang nghĩ, chữa lâu như vậy, chắc đã đỡ hơnmột chút…đợi trị khỏi hẳn…”. Thẩm Lãng lúng túng như gà mắc tóc, liên tục quaysang nhìn tôi.

“Nói tiếp đi! Nhìn em làm gì?”. Tôi trợn mắt lên làmThẩm Lãng vội nhìn về phía Cố Đại Hải.

“Anh đang nghĩ, đợi An Nguyệt chữa khỏi bệnh mới nóichuyện ly hôn đúng không?”. Cố Đại Hải thấy Thẩm Lãng đáng thương quá liền đỡlời.

“Ừ ừ ừ…”. Thẩm Lãng gật đầu như bổ củi.

Bảo là cả nhà ngồi bàn bạc với nhau nhưng thực ra,chẳng ai nói gì cả vì chẳng biết phải nói gì.

9.

Từ rơi đúng là một thứ đáng sợ, bất kể là do mình gửihay người khác gửi. “Đây là ác báo! Ác báo!”. Tôi đau khổ dựa vào người Lâm Sở.

“Không thấy thú vị sao?”. Cô ấy cầm điện thoại của tôilên, tiếng chuông báo có cuộc gọi đến vẫn chưa dứt. “Ngày trước, cậu cứ kêu CốĐại Hải bận hơn cả tổng thống. Giờ thì cậu còn bận hơn anh ấy rồi nhá!”

“Chả đâu vào đâu cả! Người ta bận những việc đànghoàng, còn mình toàn bị A Mông hãm hại thôi”. Dạo này, điện thoại của tôi liêntục có người gọi tới, lúc thì ban quản lý thành phố đòi phạt, lúc lại có thằngcha lưu manh đòi thu phí bảo hiểm, rồi có người bảo nhìn thấy một người điêntrên đường… Làm như tất cả những ai tâm thần ở cái thành phố này đều liên quanđến tôi hết ấy!

“Á! Số này gọi tám lần rồi đấy, cậu có nghe không?”.Lâm Sở đưa điện thoại cho tôi.

“Không nghe, bà thèm vào… Kiểu này không phải bọn quảnlý thì lại là lũ thu phí bảo vệ thôi!”. Tôi cầm tờ tạp chí cũ lên, chuẩn bị đivào nhà vệ sinh.

“Thế mình nghe nhá?”. Lâm Sở vẫn chưa thấu hiểu nỗithống khổ của tôi, cô ấy cũng giống A Mông, nghĩ chuyện này thú vị lắm thìphải. Thực ra lúc đầu, tôi cũng thấy hay hay, nhưng giờ việc này đã ảnh hưởngquá nhiều tới cuộc sống của tôi, cứ mỗi phút lại có một cuộc điện thoại gọitới, phiền toái đến mức không có cả thời gian để tôi vào nhà vệ sinh nữa.

“Ra đây! Ra mau!”. Lâm Sở đập cửa nhà vệ sinh rầm rầm.

“Cút đi! Ăn nhầm cái gì hả? Đáng đời, giờ mình khôngra đấy…”. Tôi vẫn chúi mũi vào tờ báo.

“Không, có người bảo họ kiếm được Ngụy Tử Lộ rồi”.Giọng Lâm Sở đầy hưng phấn.

“Đáng tin không?”

“Hỏi thừa, không thì mình gọi cậu làm gì?”

10.

Bắc Kinh, gió giật cấp 5 cấp 6, nhiệt độ ngoài trờikhoảng 4 độ, có lẽ hôm nay là ngày lạnh nhất trong mùa đông năm nay. Nhiệt độthấp thì còn cố chịu được chứ gió to thì không thể chống chọi nổi.

“Ta ta ta ta…”. Trên đường đi, miệng A Mông khôngngừng nghỉ lúc nào, không phải vì mải nói chuyện mà là do răng bận va vào nhau.

“Cậu chịu khổ một tí không được hả?”. Chỉ nhìn cô ấythôi, tôi cũng thấy lạnh.

“Không được, là vì cậu kéo mình từ chăn ấm đệm êm rađây đấy!”. A Mông nhìn tôi rồi lại nhìn xuống đôi giày mới mua bị tôi đạp lênlúc nãy, ai bảo cô ấy cứ nắm lấy cánh cửa, không chịu đi với tôi.

“Việc này có phải một mình mình làm đâu, cái tờ rơitìm người đó là do cậu viết đấy! Giờ có người tìm thấy hộ chúng ta rồi, cậutiễn Phật thì phải tiễn đến Tây Thiên chứ!”. Hôm đó, số điện thoại kia còn gọiđến mấy lần nữa, nếu không phải tại tôi thấy cũng đáng tin thì hôm nay chúngtôi đã không cất công tới đây.

“Cô Thẩm có phải không?”. Một người phụ nữ tới gõ cửakính xe tôi.

“A, đúng, anh chị là…”. Tôi vui mừng đẩy cửa ra, mộttrận gió lùa vào làm răng A Mông va vào nhau lộp cộp.

“Đưa hết tiền đây!”. Ngay lúc ấy, một bàn tay nắm chặtlấy cổ áo tôi, tay kia cầm một thứ giống như con dao thái rau.

“A Mông…”. Tôi vội thò tay vào trong kéo A Mông. Chẳnghiểu do cô ấy sợ quá hay là đang ngủ mà chẳng kêu một tiếng nào.

“Đừng có gọi nữa, tự nhìn đằng sau mày đi!”. Người đànông kéo tôi cười.

Lúc quay đầu lại, tôi thấy A Mông vừa khóc vừa đưa vítiền cho một người khác. Mọi thứ trước mắt tôi bỗng nhòa đi. Tôi mua cặp kínhnày vì nghe người bán hàng nói bị nước vào thì nó vẫn không nhòe, đeo đi bơi cũngđược. Đúng là đồ quảng cáo bốc phét, nhìn A Mông bây giờ không khác gì một conquỷ.

“Thôi được, cứ bình tĩnh! Những gì có thể đưa cho cácngười tôi sẽ đưa hết, nhưng trả sim điện thoại lại cho chúng tôi, các người cầmcũng chẳng ích gì”. Việc đến nước này, tôi đành phải ngoan ngoãn móc hết đồ ra.

“Hu hu hu…”. A Mông sụt sịt khóc bên tai tôi mãi khôngdứt, thật khiến người ta mệt mỏi.

“Câm đi! Nếu không, mình bóp chết cậu đấy!”. Tôi phảihét lên, cô ấy mới chịu ngừng lại. Đúng là “chó cắn áo rách”, khó khăn lắmchúng tôi mới về đến thành phố thì xe lại hết xăng, cũng chẳng còn điện thoạimà gọi người đến cứu nữa.

“Đen quá đi mất!”. Tôi nghiến răng nghiến lợi nhìn đồtrang trí trên xe. “Giá mà bây giờ mình có mười tệ, không, hai tệ cũng được,thì có thể gọi điện thoại cầu cứu rồi…”

“Ừ, ừ… chúng ta… đúng… gọi điện thoại… về nhà… nhỉ?”.A Mông vừa xì mũi vừa hỏi tôi.

“Hỏi ngu thế? Chẳng lẽ lại gọi xe cứu thương à?”. Tôilườm cô ấy.

“Mình… có.. tiền…”. A Mông nhìn tôi bằng ánh mắt rấtkỳ quái.

“Cái gì?”

“Xem đi!”. A Mông cúi xuống, móc từ trong tất ra haitrăm tệ. “Mình thấy chỗ đó xa, sợ có chuyện gì… nên đã giấu đi…”

“Mẹ ơi, cậu đúng là thiên tài đấy!”. Tôi lao đến, giậttờ tiền rồi vỗ vai cô ấy.

“Hu hu hu…”. A Mông lại ngoác mồm ra khóc.

“May quá, thế là về được nhà rồi, hai trăm tệ, đi taxiđến chỗ Lâm Sở cũng được!”. Tôi không rảnh để dỗ A Mông nữa, vộ vàng chỉnh sửalại bộ dạng mình qua kính chiếu hậu, may là nhìn vẫn bình thường, sau đó, tôilấy mấy tờ giấy ăn lau khô mặt mũi cho A Mông rồi kéo cô ấy ra ngoài bắt taxi.

“Ai thế?”. Giọng Lâm Sở nghe có vẻ rất khó chịu. Cô ấycó thói quen trèo lên giường đi ngủ ngay sau khi xong việc.

Lâm Sở vừa mở cửa, A Mông đã lách ngay vào, phi thẳnglên sô pha.

“Hai đứa cậu vừa đi ăn cướp về hả?”. Lâm Sở tròn xoemắt, hỏi chúng tôi.

“Bọn mình bị ăn cướp thì có”. Tôi cũng ngã lăn lênghế. Mệt chết đi được! Mãi mới bắt được taxi, lại còn phải mặc cả rõ lâu mớiđược đưa về đến đây.

11.

Về tới nhà, thấy Cố Đại Hải đang nằm xem phim trên ghế,Đu Đu nằm ườn trên cái bụng bia của anh ấy, còn Bội Bội cuộn tròn dưới chân.

“Em về rồi à?”. Anh quay lại nhìn tôi.

“Vâng”. Tôi cúi xuống cởi giày, lẩm bẩm nhắc lại câulúc nãy đã cố học thuộc, sau đó tự nhủ: Không sao đâu, ngày mai Lâm Sở sẽ đilấy xe của tôi về, chỉ cần mang xăng theo rồi cho vào là được; tôi cũng đã thỏathuận với A Mông rồi, tôi bảo nếu cô ấy dám nói ra, lần sau, tôi sẽ bắt cô ấyphải đi cùng tiếp, đương nhiên là cô ấy phải gật đầu lia lịa.

“Ơ, túi em đâu?”. Cố Đại Hải nhìn quanh.

“Haiz, hôm nay em đen quá, bị trộm rạch mất túi ở TâyĐơn, đồ bị lấy hết rồi nên em vứt luôn”. Tôi không dám nhìn anh ấy, cố gắng nóithật tự nhiên.

“Em không sao chứ?”. Cố Đại Hải bật dậy, Đu Đu suýtthì lăn xuống đất.

“Mèo của em! Anh phải cẩn thận chứ!”. Tôi ôm con mèovào lòng để che giấu sự lúng túng. “Em thì bị sao được!”

“Ừ, thế thì tốt, ngày mai anh đưa em đi mua điện thoạikhác”. Cố Đại Hải thở phào nhẹ nhõm. “Đúng rồi, xe anh bị hết xăng, mai cho anhmượn xe em nhé!”. Anh ấy vừa khoanh chân cắn hạt dưa vừa nhìn tôi.

“Á!”. Tôi giật mình.

“Hụ hụ hụ! Em sao thế?”. Cố Đại Hải quay người lại làmđống hạt dưa rơi hết xuống đất.

“Em… em cho Lâm Sở mượn xe rồi”. Tôi thấy giọng mìnhkhông còn như lúc bình thường.

“Anh còn tưởng em bị sao nữa, giật cả mình”.

Tranh thủ lúc Cố Đại Hải đi tắm, tôi gọi điện thoạicho Lâm Sở. “Cậu đừng quên đấy! Càng sớm càng tốt!”.

“Biết rồi, tám giờ sang mai mình đi ngay, được chưa?”.Lâm Sở ngáp. “Mình thấy các cậu giỏi thật đấy, Lý Triển Bằng vừa tới đón A Môngđi rồi, cậu ấy lại còn khóc thút tha thút thít nữa, như giả vờ…”

“Điện thoại của ai thế em?”. Y như bóng ma, Cố Đại Hảitự nhiên xuất hiện sau lưng tôi, tôi chẳng nghe thấy có tiếng động gì cả.

“Lâm Sở”. Giọng tôi lạc đi.

“Ờ, sao em lại giật mình thế?”. Cố Đại Hải cốc đầu tôirồi đi vào nhà.

“Anh xem đi, cái váy này được không?”. Tan làm, Cố ĐạiHải đi taxi tới đón tôi, sau đó đưa tôi đi mua điện thoại, túi xách và ví tiềnmới, còn dẫn đến nhà hàng tôi thích ăn nhất nữa chứ. Tôi quên sạch mấy việc đenđủi vừa rồi, liền nổi hứng đi shopping.

“Nhìn kìa! Nhìn kìa!”. Cố Đại Hải tự nhiên lao đếntrước mặt tôi.

“Nhìn cái gì?”. Tôi vừa mua cái váy này, còn chưa kịplấy tiền thừa.

“Anh trai em kìa!”. Cố Đại Hải chỉ tay về phía sau,tim tôi bỗng giật thót, chẳng lẽ lão ấy dám đưa Cố Tiểu Khê đi mua sắm sao?

“Chỗ nào cơ?”. Tôi nhìn về phía đó, thấy Thẩm Lãngđang đi đi lại lại trước cửa nhà vệ sinh nữ. “Thẩm Lãng!”. Không thèm nghĩ ngợigì, tôi hét to, bất kể anh ấy đưa ai tới, tôi cũng phải cảnh báo trước.

“Tiểu… Tiểu Ngư..”. Mặt Thẩm Lãng tự nhiên trắng bệch,miệng lắp ba lắp bắp. Quả này xong rồi, 100% người trong kia là Cố Tiểu Khê.

“Trùng hợp quá nhỉ? Anh đi với ai thế? An Nguyệt à?”.Cố Đại Hải đi tới chào Thẩm Lãng, nhưng bộ dạng ông anh tôi chẳng khác gì gặpphải đao phủ.

“Không, không… anh vừa mới đi vệ sinh… vừa ra…”. ThẩmLãng bẻ đốt ngón tay răng rắc, tưởng như mấy đốt xương ấy sắp gãy cả ra.

“Sắc mặt anh không tốt lắm, đau bụng à?”. Cố Đại Hảitỏ vẻ quan tâm.

“Em đi vệ sinh đã!”. Tôi vội ném bộ váy đang cầm trêntay cho Cố Đại Hải.

“Chậm thôi, em vội vàng gì thế?”. Cố Đại Hải hét tosau lưng tôi.

“Vội mà, em sẽ ra ngay!”. Tôi chạy vọt vào nhà vệsinh.

“Ơ! Chị…”. Đúng lúc đó, Cố Tiểu Khê từ trong phòngbước ra, tôi giơ tay bịt miệng nó rồi đẩy vào trong.

“Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ?”. Cố TiểuKhê giật tóc, nó giống hệt Cố Đại Hải, cứ cuống lên là vò đầu bứt tóc, tôi losau này ông chồng tôi sẽ bị hói mất.

“Đừng lo, giờ bọn chị với Thẩm Lãng đi trước, em tự vềnhé!”. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy chỉ còn cách đó.

12.

“Mẹ, con sai rồi ạ…”. An Nguyệt cũng không tồi, vừa vềđến nhà, việc đầu tiên chị ta làm là quỳ ngay xuống, xin lỗi bố mẹ tôi.

“Đừng như vậy, con mau đứng lên đi!”. Mẹ tôi vội đỡchị ta ngồi dậy, nếu là tôi, chắc chắn tôi sẽ bắt quỳ thêm một lúc nữa.

“Mẹ, trước đây con dại dột, tất cả là lỗi của con”.Mắt An Nguyệt ầng ậng nước.

“Oa, sắp được giải Oscar rồi đấy, kỹ thuật diễn xuấtquả là đỉnh cao!”. Vừa rửa dao gọt hoa quả trong bếp, tôi vừa nói.

“Suỵt! Khẽ mồm thôi! Kệ chị ấy, lát chúng ta về đi!”.Cố Đại Hải giằng lấy con dao.

“May mà em không ở đây nữa, nếu không, chắc sẽ bị chịta làm cho tức chết mất”. Tôi liếc sang phòng Thẩm Lãng, định bụng sẽ vào đóxem sao.

“Anh đang đau thương hay đang buồn phiền thế hử?”. Tôidựa người vào tường, nhìn Thẩm Lãng, anh ấy không nói gì, nhưng lúc bước vào,tôi thấy ông anh giật mình.

“Im lặng chẳng phải là vàng đâu, không đáng xu nàohết, anh phải nghĩ cho kỹ đi, rốt cuộc anh muốn bên nào?|”. Tôi trèo lêngiường, kề vào tai Thẩm Lãng, nói nhỏ. “Tốt nhất là anh hãy nghĩ cho kỹ, nếukhông, người đầu tiên giết anh không phải là An Nguyệt mà là Cố Đại Hải đấy,đến lúc đó, em không biết theo phe nào đâu!”.

“Tiểu Ngư…”. Đến lúc tôi sắp bước ra ngoài, Thẩm Lãngmới mở miệng, ngước đôi mắt đau khổ của anh ấy lên nhìn tôi.

“Việc của mình thì tự mình giải quyết!|”. Tôi cười rồiđóng cửa lại.

“Tiểu Ngư, ăn cơm đi!”. Giờ thì An Nguyệt nghiễm nhiênquay lại vị trí nữ chủ nhân của cái nhà này, lại còn gắp thức ăn cho tôi nữa.Đây gọi là con gái đi lấy chồng cũng giống như bát nước đã đổ đi, tự nhiên bâygiờ, tôi chẳng khác gì người ngoài. Chị ta có ý gì thế? Định bảo tôi đừng có lochuyện nhà mình nữa sao?

“Cảm ơn chị dâu. Chị về nhà, bố mẹ vui lắm đấy. Chưacần phải nói đến cái khác, ít nhất thì nhà cũng không loạn thế này”. Tôi lậptức phản bác luôn, để xem chị ta còn nói gì được nữa.

“À đúng. Để sau này có thời gian, chị sẽ dọn dẹp lại”.An Nguyệt nhìn tôi cười, một nụ cười đúng nghĩa, đương nhiên là trừ đôi mắt ra.Giải Oscar không trao cho chị ta thì quả là một tổn thất vô cùng to lớn của nềnđiện ảnh nhân loại.

13.

“Dạo này, cậu có gặp Trần Lộ không?”. Tôi hỏi.

“Không, nhắn tin không trả lời, gọi điện cũng chẳngđược. A Mông vừa uống trà vừa đáp.

“Không có chuyện gì chứ?”

“Cậu đừng có gở mồm! Hay là thế này đi, dù sao cũngchẳng xa lắm, hôm nào bọn mình đến đấy xem thử!”. A Mông móc ví ra trả tiền.

“Chà chà… Con gà sắt cũng chịu nhổ lông rồi đấy[1]!”. Tôitrêu A Mông, liền bị cô ấy lườm cho một cái.

[1]Con gà sắt mọc lông: chỉ một người vô cùng keo kiệt giờ cũng chịu bỏ tiền ra.

“Chọn cho mình mấy quả ngon vào! Không ngon thì cậuchết với mình!”. A Mông sai tôi tới quầy hoa quả.

“Tòa nhà số mấy?”. Tay cầm túi đồ ăn dinh dưỡng vừamua từ siêu thị về, A Mông hỏi.

“Số 4, ở ngay trước mặt kia kìa!”. Giỏ hoa quả nặngquá làm tôi mệt muốn chết.

“Ôi, làm sao các cậu lại tới thế này?”. Chúngtôi vừa bước lên cửa thì gặp Trần Lộ đang vặt lông gà ở ngoài cừa.

“Trùng hợp nhỉ, hôm nay A Mông cũng vừa nhổ lôngđấy!”. Tôi cười phá lên.

“Nhổ cái đầu cậu ấy!”. A Mông đang cầm ít đồ hơn nênđập tôi một phát.

“Mau vào nhà đi! Mình dọn tí là xong ngay!”. Trần Lộđẩy chúng tôi vào phòng.

“Dương Siêu đâu?”. Tôi ngó quanh, căn phòng này vẫngiống trước kia, chỉ khác là bừa bộn hơn một chút. Trên sàn bày mấy cái ấm sànhsắc thuốc (đây là quà của Lâm Sở, tôi cũng đi mua cùng), mùi thuốc nồng nặckhiến chúng tôi thấy hơi khó chịu.

“Anh ấy xuống dưới sân đi dạo rồi”. Trần Lộ cầm con gàđã bị vặt trụi lông đi vào, bộ dạng này làm tôi nghĩ tới cô ôsin ở nhà A Mông.

“Được đấy nhỉ? Tự đi xuống sân rồi cơ à? Thế thì cókhác gì người khỏe mạnh đâu chứ!”. A Mông đặt đống đồ xuống rồi đi ra chỗ cửasổ, tôi biết ngay là cô ấy muốn mở cửa sổ ra mà.

“Mùi thuốc khó chịu lắm đúng không? A Mông, cậu cứ mởcửa ra đi! Đợi Dương Siêu về lại đóng cũng được, cũng phải để thoáng một tí!”.Trần Lộ cho con gà vào nồi hầm.

“Ờ, không sao mà”. Bị Trần Lộ phát hiện ý đồ của mình,A Mông ngại ngùng đứng yên.

“Ngư… A..Mông…”. Dương Siêu đã về tới nhà, nhìn thấychúng tôi, anh ấy tỏ ra rất vui, vất vả lắm mới gọi được tên.

“Dạo này anh béo ra đấy! Mau ngồi xuống đi!”. A Môngvội tới dìu anh ấy.

Thực ra Dương Siêu gầy đi rất nhiều, cái bụng biatrước đây cũng không còn nữa, màu da hơi vàng. Sau khi ra viện, anh ấy khônguống mấy loại thuốc tây đắt tiền nữa mà chuyển sang uống thuốc bắc. Mấy lần tôiđịnh trả hết tiền viện phí cho Dương Siêu nhưng Trần Lộ không chịu, cô ấy bảotự mình lo được, còn nói trước đây sống ở quê khổ hơn thế này nhiều, chẳng saođâu.

Từ nhà Trần Lộ đi ra, cả tôi và A Mông đều thấy xótxa.

“Cậu mang bao nhiêu tiền?”. Tôi hỏi A Mông.

“Làm gì?”

“Bọn mình chuyển thành thẻ điện thoại rồi gửi cho TrầnLộ nhé!”. Tôi thấy phía trước có một hang tạp hóa nhỏ vẫn sang đền, biển hiệungoài cửa ghi “Bán thẻ điện thoại các loại mệnh giá”.

“Mình có 400”. A Mông móc hết tiền trong túi ra.

“Thêm của mình nữa là thành 980 tệ”. Tôi đưa tiền choA Mông.

“Lẽ ra mình không nên mua lọ kem dưỡng da này, ở nhàvẫn còn một ít”. Tôi và A Mông ngồi lên bồn hoa cạnh đó cào thẻ. Cái lão bánhang đó thật thất đức, toàn bán thẻ loại 30 tệ, làm chúng tôi mua hẳn một đống.

“Ờ, mình mà không mua quả cầu thủy tinh này thì cóphải tốt hơn không”. Tôi thấy có tin nhắn “Bạn đã nạp tiền thành công” tới.“Điện thoại của mình sắp hết pin rồi”.

“Thế này đi, mấy nữa, trước lúc mua cái gì, bọn mìnhgọi cho cậu ấy, nếu thấy máy cậu ấy lại hết tiền thì không mua nữa, mang tiềnđi nạp thẻ!”. A Mông rúi ra một cái điện thoại khác. “Của Lý Triển Bằng đấy!”

“Cậu nạp mấy cái rồi?”. Tôi hỏi.

“Năm cái”.

“Đồ ngốc! Mình được sáu cái rồi đây này!”. Tôi đắc ý.

“Tại cậu làm ảnh hưởng đến mình chứ! Thử xem cuối cùngđứa nào nạp được nhiều hơn nhá!”. A Mông cực ghét người ta hơn mình.

14.

Tôi cũng đến phục, chẳng biết ai nửa đêm canh ba lạigọi điện thoại tới nữa. Hôm nay, Cố Đại Hải chẳng có nhà, tôi phải cuộn chănvào rồi ra nghe máy.

“A lô, mấy giờ rồi? Không biết xem đồng hồ hả?”

“Em à, chị đây, là chị!”. Âm thanh ở đầu dây bên kiarất lộn xộn, tiếng nhạc vang lên chát chúa, tôi đoán là ở một quán bar nào đó.

“Ai thế?”. Tôi bóp trán nghĩ mãi mà khong thể đoánđược đó là ai. Thường thì giờ này chỉ có Lâm Sở hoặc A Mông say rượu rồi pháquấy thôi.

“Chị, A Thi! A Thi đây!”

“A Thi là đứa nào?”. Tôi vẫn không nghĩ ra.

“Mẹ ơi, đầu em là đầu lợn hả? Tây Thi!”

“A! A! Ờ, nhớ ra rồi”

Cô A Thi này chính là bạn gái trước trước trước nữacủa Triệu Tam, vốn dĩ ban đầu làm kế toán cho anh ấy, sau lại thành tình nhân,hai người bọn họ cặp kè đến hơn một năm. Họ tên đầy đủ là Lưu Thi thì phải, mọingười gọi tắt là A Thi nhưng chị ấy toàn nhấn mạnh, phải gọi là “Mỹ nữ Tây Thi”để phân biệt với mấy con A Thi vớ vẩn khác.

“Nhớ được ra chị mà phải khó khăn đến thế cơ à?”. GiọngA Thi ưỡn ẹo không chịu nổi. Trước kia, có lần chị ta còn định mồi chài cả LâmSở nữa, hại Lâm Sở một đợt chẳng biết trốn vào đâu.

“Lâu không liên lạc, em tưởng chị lại vào trong đó rồichứ!”. Tôi ngồi xuống sàn.

“Khốn kiếp! Mồm miệng thối tha!... Ôi, mẹ nó chứ!..Kiểm tra kìa!”. A Thi tự nhiên hét ầm lên, điếc hết cả tai tôi, sau đó là mộtloạt âm thanh lộn xộn, nhốn nháo.

“A lô! A lô!”. Tôi hét vào điện thoại.

“Đợi tí, chị có chuyện phải nói với em đấy, lúc nàogặp nhau nhé!”. A Thi hét trả lại cho tôi một câu rồi cúp máy.

“Thế này là thế nào?”. Tôi ngán ngẩm giơ điện thoạilên.

15.

Mẹ tôi gọi điện, bảo về nhà ăn cơm. Tôi chẳng mấy hứngthú tẹo nào với lời mời mọc này.

“Lại về nhà à?”. Cố Đại Hải còn chán hơn cả tôi.

“Thái độ gì thế hả? Về nhà em mà anh không vui thế à?Được, lần sau đừng có mà bắt em về nhà anh nữa!”. Tôi dựa người vào lan can,gọi điện thoại cho anh ấy.

“Thôi mà, giơ dao ra thì nên chĩa vào người khác, saoem lại chĩa vào chồng mình thế hử?”. Cố Đại Hải cười hì hì.

“Thôi đi! Mau tới đây, em đang đợi anh đón đấy!”

“Biết rồi, anh đi ngay đây!”. Cố Đại Hải còn trêu thêmmấy câu rồi mới chịu cúp máy.

“Tiểu Ngư, chúng ta cùng về nhà chứ?”. Hoa Thiên hổnhển chạy tới.

“Em với anh không đi cùng đường đâu”. Tôi đang bận dọnđồ nên không để ý tới anh ấy.

“Anh biết. Nhưng hôm nay thì cùng đường mà, anh cũngtới nhà em ăn cơm, chị anh bảo anh mang tiền tới”. Hoa Thiên đặt tay lên túixách của tôi.

“Tiền gì?”

“Lần trước, chị ấy làm hỏng nhiều đồ đạc nhà em mà.”

“Ờ. Nhưng mà ngại quá, Cố Đại Hải tới đón em mất rồi,anh về một mình nhé!”. Điện thoại của tôi vang lên một hồi chuông rồi ngừng,báo hiệu rằng Cố Đại Hải đã tới.

“Ừ.”

“Mẹ, con xin lỗi, tại khi trước con bị bệnh…”. Ăn cơmxong, An Nguyệt chạy tới ôm mẹ tôi, thủ thỉ. Tức chết đi được, đó là mẹ tôi cơmà!

“Con nói gì thế? Không sao đâu, không nhắc lại chuyệnnày nữa nhé!”. Mẹ tôi cầm tay An Nguyệt.

“Không không, hôm nay con bảo Hoa Thiên đi rút tiềnrồi, coi như đây là lời xin lỗi của bên nhà con”. An Nguyệt tự nhiên lại bậtkhóc. “Đều tại con không tốt, những ngày tháng tốt đẹp đã qua mất rồi..”

“Đúng là biết ăn nói thật đấy! “Tại-con-bị-bệnh”!”.Trên đường về nhà, tôi hậm hực nói với Cố Đại Hải. “Đó mà gọi là bị bệnh á?Phát điên thì có!”

“Đúng”. Cố Đại Hải vội vàng gật đầu hùa theo.

“Sao tự nhiên dạo này anh ngoan ngoãn thế?”. Tôi nhìnCố Đại Hải.

“Nói thế không đúng, anh luôn theo em mà!”. Ông chồngtôi cười khì khì.

“Cố Tiểu Khê nhà anh sống chết cũng không muốn ra nướcngoài chứ gì? Lại muốn em tới khuyên nó giúp anh hả?”

“Hi hi hi… Vợ anh thông minh thật đấy!”. Cố Đại Hảihíp mắt cười như thái giám.

16.

Công ty Lý Triển Bằng tự nhiên bị thâm hụt một khoảnlớn khiến anh ấy suýt phá sản. Để Lý Triển Bằng vui vẻ hơn một tí, tôi và Lâm Sởliền rủ anh ấy tới quán bar.

“Ha ha ha… Uống đi, uống đi!”. Một cô em phấn son lòeloẹt quàng tay qua vai Lý Triển Bằng.

“Được, uống chứ!”. Lý Triển Bằng cao hứng.

“Trang điểm kiều gì mà như diễn tuồng ấy!”. Tôi thựcsự không nhịn được.

“Cậu mặc xác đi!”. Dạo này, tinh thần Lâm Sở có vèđang xuống dốc trầm trọng, cứ ngồi một mình là cô ấy lại nghĩ tới Bobo, tôi tớiđây cũng một phần vì muốn an ủi cô ấy.

“Không được rồi!”. Tôi đặt cốc xuống. “Này này, cácem, đây là tiền thù lao tối nay, nhận rồi đi đi nhé!”. Tôi đặt tiền lên bàn,mấy cô em kia vơ vội lấy rồi chạy đi.

“Ôi… Cô đơn quá..!”. Mấy em chân dài vừa đi khỏi, LýTriển Bằng đã than vãn.

“Thôi đi! A Mông mà trông thấy, anh còn sống đượcchắc?”. Tôi chống nạnh, nhìn Lý Triển Bằng.

“Giờ anh đang muốn chết luôn cho xong”. Ông anh đócũng trợn mắt lên với tôi.

“Là ý gì?”. Tôi lườm.

“Ôi, anh thấy thật mệt mỏi. Em cũng biết đấy, Lữ TiểuMông mà lên cơn thì không ai làm gì nổi, từ sáng đến tôi, không làm việc thì côấy lại lo cho con. Lúc nào anh cũng bị xếp ở vị trí cuối cùng. Những chuyện đócó thể không tính toán nữa, nhưng dạo này anh có chuyện, ít ra cô ấy cũng phảinói được mấy câu an ủi chứ!”. Lý Triển Bằng đứng dậy, bắt chước giọng A Mông.“Anh! Anh là đồ bỏ đi! Làm cái gì cũng không xong! Tôinói cho anh biết, sau này đừng có để tôi thấy mặt anh nữa!”

“Thôi thôi! Ngồi xuống đi! Em biết anh khó chịu, đúnglà A Mông thỉnh thoảng cũng không biết quan tâm đến người khác cho lắm”. Tôivẫy tay, bảo người phục vụ mang sinh tố tới. Vừa quay đầu lại, tôi thấy Lâm Sởtự nhiên ngã ra, bèn vội vàng đưa cho nó quyển sổ và cái bút.

“Không thể nói như vậy..!”. Tôi chống cằm, nhìn đámngười đang quay cuồng trên sàn nhảy.

Lý Triển Bằng quay lại nhìn tôi. “Anh nói thật cho embiết, đừng có kết hôn, cho dù bị đánh chết cũng không được cưới! Lúc chưa cưới,buồn chán gì thì ngoài đường còn có mấy em xinh đẹp chạy theo hầu hạ, cưới rồi,có chán cũng chỉ được chán một mình thôi! Em có biết tại sao anh nhất định phảitìm Hứa Lâm Lâm không?”

“Nói đi!”

“Thực ra không nhất thiết phải là Hứa Lâm Lâm mà anhchỉ cần là con gái thôi, chỉ cần người đó không mắng anh, biết nghe lời anh,ông mày nói gì thì nó phải là cái đấy… Ha ha ha… Anh rất thích mắng Lữ TiểuMông trước mặt cô ấy! Sướng thật!”. Lý Triển Bằng cao hứng nói một tràng, bắncả nước bọt vào mặt tôi. Tôi chẳng biết phải làm sao nữa, nhậu nhẹt xong xuôirồi, còn phải nghĩ cách đưa ông cố, bà cố này về…

“Anh nói cho em biết, nhìn thấy gái, anh không còn làngười nữa mà đã thành cầm thú!”. Trên đường ra, Lý Triển Bằng chân đi loạngchoạng, miệng nói huyên thuyên. Tôi vừa lơ đi một tí, gã đó đã chạy ngay theomột em gái gần đấy, còn đập đầu vào người ta nữa.

“Làm cái gì thế hả?”. Cô em kia mãi mới đứng lên nổi.“Điên à?”

“Xin lỗi nhé, xin lỗi! Tôi đưa anh ta ra ngoài luônđây!”. Tôi chỉ hận một nỗi không thể đá cho Lý Triển Bằng bay ngay ra ngoài.

“Ơ, đừng có đi! Chị đang tìm em mà!”. Cô gái kia tựnhiên kéo tay tôi.

“Ai thế?”. Giờ tôi mới nhìn rõ, hóa ra đó chính là côem Tây Thi của Triệu Tam. “Ôi, may quá, trong đó còn một người nữa, kéo ra đâyhộ em với!”. Tôi chỉ tay về phía sau rồi tiếp tục lôi Lý Triển Bằng đi.

17.

“Ôi mẹ ơi..! Nặng chết mất!”. A Thi thả Lâm Sở lêngiường, tay cô ấy vẫn còn nắm chặt tờ giấy viết khi nãy.

“Mau ra đây giúp em! Em không chịu nổi nữa rồi!”. Tôicố gắng đỡ Lý Triển Bằng, gân căng cả lên.

“Lão này là ai thế? Mới quen hả?”. A Thi đá Lý TriểnBằng.

“Biến! Chị tưởng em giống chị à?”. Tôi kéo áo lên laumồ hôi, mệt chết mất! “Đây là tài sản cá nhân của một đứa bạn em đấy!”

“Uống nước không? Để chị rót nước cho!”. A Thi lấy mộtchai nước khoáng ở tủ lạnh, định kiếm trong đống bát đũa bẩn một cái gì đó đểrót nước vào.

“Thôi thôi, bà chị, đưa cả chai đây cho em!”. Tôi sợchị ấy định lấy một cái cốc trong số đó.

“Hì hì, chỗ chị hơi bẩn một tí”. Chị ấy nhìn tôi cườingại ngùng.

“Chị có thể vứt cái chữ “hơi” đi được đấy!”. Tôi ngồiphịch lên ghế sô pha, lò xo trong đó hình như hỏng rồi, chả khác gì ngồi xuốngđất cả.

“Ờ, mà sao bọn em uống nhiều thế hả?”. A Thi lấy khănlau mặt cho Lâm Sở, đang lau dở thì Lý Triển Bằng bỗng dưng đặt tay lên mặt LâmSở, Lâm Sở không nghĩ ngợi gì, đạp ngay ông anh xuống đất.

“Thái độ gì thế không biết”. Tôi lẩm bẩm rồi xốc LýTriển Bằng lên ghế.

“Đúng rồi, chị tìm em có việc gì không?”. Sau khi hầuhạ hai cụ cố tổ này xong, tôi mới nhớ ra vụ nửa đêm A Thi gọi điện cho tôi hômtrước.

“À, định vay em ít tiền, một người chị em chỗ chị cóchút chuyện”. A Thi châm thuốc hút.

“Được, em còn năm vạn chỗ Triệu Tam đấy, chị tới màlấy!”. Tôi cũng hút theo.

“Cám ơn nhé! Chị viết giấy vay nợ sau”. Trong phòng mờmịt khói thuốc làm tôi không thể nhìn rõ mặt A Thi nữa. Lặng lẽ hút hết điếu nọđến điếu kia, một lúc sau, a Thi mới nói với tôi rằng chị ấy thật lòng yêuTriệu Tam.

“Dạo này anh ấy làm gì?”. A Thi đứng dậy, mở cửa sổ.

“Vẫn buôn mấy thứ đồ cổ, song không còn ai làm cùngnữa.”

“Vậy à? Nhưng chắc sẽ có người tới làm thôi.”

“A lô, ông chủ Triệu ạ?”. Chuông điện thoại của A Thivừa vang lên, chị ấy đã đổi giọng ngay. “Được, được, em sẽ đến ngay!”. Chị ấyquay lại nhìn tôi, khẽ gật đầu.

“Đi đi, để chìa khóa lên bàn, sang mai em khóa cho!”.Tôi biết A Thi sắp phải đi làm, thực ra khi nãy, chị ấy tới quán bar đó xem cólàm ăn được gì không, cuối cùng lại bị chúng tôi làm hỏng việc.

18.

“Á!”. Lý Triển Bằng hét tướng lên rồi bật dậy.

Tối qua, tôi nghĩ mãi, thấy không nên để Lâm Sở nằmcạnh Lý Triển Bằng vì như thế không an toàn, liền dìu cô ấy vào ngủ cùng tôi ởtrong buồng. Chẳng hiểu A Thi về từ lúc nào, hình như chị ấy uống hơi nhiều,cởi hết quần áo, mặc mỗi bộ đồ lót rồi trèo lên giường, ôm Lý Triển Bằng ngủ.

“Hét cái gì mà hét! Bà mày còn chưa thu tiền đâuđấy!”. Bị phá giấc ngủ, A Thi tức giận, đạp Lý Triển Bằng lăn xuống đất.

“Tiếng gì thế?”. Lâm Sở đần mặt ra nhìn tôi.

“Không sao, Lý Triển Bằng ấy mà.”

“Em gái, thực sự là anh chưa làm gì cả…”. Lý TriểnBằng vừa đuổi theo A Thi vừa thanh minh. Tôi nghĩ, chắc anh ấy cũng chẳng biếtmình có làm gì hay không.

“Cút! Tôi cho anh biết, đưa đây tám trăm tệ, nếukhông, tôi sẽ tới tìm vợ anh”. A Thi chui tọt vào nhà vệ sinh rồi đóng sầm cửalại.

“Đừng mà! Thẩm Ngư! Em chỉ biết đứng đấy mà cười thôià? Mau giúp anh làm cho rõ ràng đi, Lữ Tiểu Mông mà biết là đời anh đi tong…”.Lý Triển Bằng lo lắng, đi đi lại lại.

“Ha ha ha…”. Thấy thế, Lâm Sở cười phá lên.

“Cười cái con khỉ ấy! Cả hai người chả ai tốt đẹpcả!”. Lý Triển Bằng cứ nhấp nha nhấp nhổm, bồn chồn không yên, mặt đỏ tía tai.

“A Thi, chị ra đây đi, đừng trêu nữa! Con hổ cái nhàông ấy không đùa được đâu!”. Tôi đập cửa gọi A Thi.

“Được! Thấy anh cũng đáng thương nên tôi nói cho anhbiết, mọi người ngủ lăn như lũ chó chết thì làm cái quái gì được chứ?”. Miệngcòn đầy bọt kem đánh răng, A Thi bước ra.

“Ôi mẹ ơi, đau tim quá!”. Giờ thì Lý Triển Bằng mớiyên tâm ngồi xuống.

“Không biết tối qua ai bảo “Anh thích mắng chửi LữTiểu Mông trước mặt cô ấy! Sướng thật!” nữa”. Tôi lặp lại tuyên ngôn của LýTriển Bằng.

“Thôi, anh sai rồi! Bà ngoại Ngư, bà tha cho con với!Con nói nhảm ấy mà, con vẫn còn muốn sống đến già để đấu tranh với đồng chí LữTiểu Mông!”. Lý Triển Bằng giơ tay lên đầu hàng.

19.

Lý Triển Bằng đi nhờ xe Lâm Sở về nhà còn tôi dẫn AThi tới chỗ Triệu Tam.

“Anh ấy sẽ không đến nỗi không để ý đến chị chứ?”. AThi lượn thêm một vòng nữa trước gương như sợ còn chỗ nào trang điểm chưa kỹấy.

“Sao lại thế được? Triệu Tam cứ nhìn thấy gái là khôngđi nổi còn gì!”

“A lô!”. Cố Đại Hải gọi điện cho tôi; bảo cuộc họp ởThiên Tân kết thúc sớm, anh ấy đang trên đường về nhà.

“Cuộc sống của em cũng được quá nhỉ?”. Nghe tôi nóichuyện với Cố Đại Hải, A Thi cứ cười.

“Được cái gì? Chị không thấy nhà em gặp bao nhiêuchuyện sao? Toàn là từ cái lão Thẩm Lãng khốn kiếp ấy mà ra!”. Mỗi lần nghĩđến, tôi lại thấy đau đầu. An Nguyệt đã về nhà, bây giờ mọi thứ như chưa từngcó chuyện gì xảy ra vậy, nhưng tôi cứ có cảm giác trong nhà mình đang có mộtquả bom nổ chậm, chẳng biết khi nào, nó sẽ “bùm” một phát, biến tất cả thànhtro bụi.

“Anh trai em à? Cái anh chàng trắng trẻo, sạch sẽ đấyhả?”. Cách A Thi nhớ về đàn ông cũng thật đặc biệt.

“Trắng trẻo, sạch sẽ? Chị bảo ai? Thẩm Lãng á? Nhìnkhông khác gì con lợn cạo!”

“Em chẳng biết gì cả, thế mới thu hút chứ!”. A Thicười như nông dân được mùa.

“Ôi, đây chẳng phải em gái anh sao?”. Vừa nhìn thấytôi, Triệu Tam liền hớn hở chạy ra mở cửa.

“Hi!”. A Thi cười như chưa có chuyện gì nhưng tôi thấytrong mắt chị ấy có chút xấu hổ.

“Ờ, A Thi hả? Vào đây đi!”. Triệu Tam khoát tay, bảochúng tôi vào nhà.

“OK, để anh đi lấy!”. Sau khi tôi nói rõ mục đích đếnđây, Triệu Tam quay người đi lấy tiền. A Thi nhìn quanh căn phòng rồi gỡ cáigương trên tường xuống.

“Cái lão Triệu Tam chuyên buôn bán đồ cổ nên đến gươngcũng dùng loại này”. Tôi chăm chú nhìn nó. Cái gương đó kiểu dáng cũ lắm rồinhưng được lau kỹ đến mức bóng loáng lên. Mặt sau của nó còn có hình một cô gáinữa. Để ý kỹ, tôi thấy bức ảnh đó rất quen.

“Cái này là của chị…”. A Thi vuốt ve cái gương trongtay. “Hồi đó, chị để quên ở đây. Bức hình phía sau chụp khi chị mới đến BắcKinh”. Chị ấy nhẹ nhàng kể.

Vốn dĩ con người A Thi không xấu. Chị ấy là một côthôn nữ chính hiệu khi chân ướt chân ráo tới Bắc Kinh làm việc cho Triệu Tam.Lúc ấy, Triệu Tam thường bảo người giúp việc của anh ấy chẳng khác nào Tây Thi,thế nên chúng tôi mới gọi chị ấy là A Thi. Quả thực chị ấy rất xinh, đôi mắt totròn, miệng chum chím như quả anh đào, nhất là ánh mắt rất ngây thơ, trong sángnhư mặt nước khiến ai nhìn cũng thích.

“Anh ơi, người nhà em ở quê lên, bắt em phải về lấychồng”. Hôm đó, A Thi mếu máo kể với Triệu Tam.

“Dám hả? Anh sẽ giết bọn nó!”. Triệu Tam uống hơinhiều, nghe thế thì cáu tiết, hùng hổ đi tìm đám người đó. Nào ngờ người làng AThi chẳng vừa, ai cũng mang gậy gộc theo, trong khi Triệu Tam chỉ có một mình,suýt nữa không về nổi.

A Thi vừa khóc vừa gọi cho chúng tôi, bảo Triệu Tamchảy đầy máu, nếu không được đưa đến bệnh viện kịp thời thì chắc đã xong đờirồi, mấy người đánh anh ấy đã bị bắt giữ. Triệu Tam vẫn chưa kết hôn, có mỗicậu em trai thì đang học ở nước ngoài nên chỉ còn mỗi A Thi chăm sóc anh ấy,thực sự là rất nhiều việc, tôi và Thẩm Lãng cũng phải chào thua.

Cụ thể giữa Triệu Tam và A Thi đã xảy ra chuyện gì thìtôi không rõ, chỉ biết sau đó, hai người họ liền cặp kè với nhau, lại còn rấtsay đắm nữa, suýt thì làm đám cưới. Có điều chuyện không thành, rồi A Thi biếnmất.

20.

Sang năm là năm tuổi của A Mông, cô ấy bắt tôi phải đimua đồ lót màu đỏ với cô ấy.

“Này, mình bảo…”. Tôi nhìn A Mông đang mải mê chọn lựagiữa một đống đồ lót đỏ chót.

“Sao?”. Cô ấy không thèm ngẩng lên nhìn tôi.

“Cậu có thể dịu dàng với Lý Triển Bằng một tí đượckhông?”. Tôi dựa người vào xe đẩy, bảo.

“Là ý gì? Cậu yêu Lý Triển Bằng đấy à?”. Câu nói của AMông làm tôi suýt sặc.

“Điên à? Mình nói cho cậu biết, giờ cậu tử tế với anhấy thì sau này, Lý Triển Bằng mới cung phụng hầu hạ cậu chứ!”. Tôi mở chai nướckhoáng trong tay ra uống tiếp.

“Hôm nọ hắn không về nhà, chắc lại đi uống rượu vớicác cậu hả?”. A Mông chặn họng tôi.

“Trời đất quỷ thần ơi!”. Tôi rủa thầm, lại lỡ miệngrồi.

“Mình đùa thôi! Nhưng thật ra lúc này, Lý Triển Bằngrất muốn cậu quan tâm đến lão ấy đấy!”. Đến lúc đi ăn cơm, tôi nói tiếp.

“Ăn cũng không bịt được mồm cậu!”. A Mông gắp miếngthịt to nhất trong đĩa cô ấy sang cho tôi.

“OK, ăn thôi!”. Tôi sợ nói nữa thì sẽ khó bảo toàntính mạng nên im thin thít.

Khi đi qua khu bán đồ nam, A Mông tự nhiên dừng lại.“Bộ kia đẹp đấy, cậu mua cho Cố Đại Hải đi!”. A Mông chỉ vào bộ vest treo gầnđó, vừa nhìn đã thấy bộ này chỉ dành cho người vừa caovừa gầy mặc.

“Cậu đùa à? Cố Đại Hải xỏ vào lại chẳng bục ngayấy...”. Mới nghĩ đến đó, mồ hôi tôi đã túa ra.

“Thì mua cho anh trai cậu, để mình đưa cậu đi xem!”. AMông kéo tôi đi vào trong.

“Haiz, nhiều tiền quá thì mình mang ra đốt chứ ThẩmLãng còn cần mình mua cho hả?”. Tôi chạytheo phía sau. “Á! Biết rồi! Cậu muốn mua cho Lý Triển Bằng chứ gì?”

A Mông ngượng nghịu một hồi rồi mới dám lấy bộ vestxuống, lại còn mua cả quần đùi đỏ, tất đỏ cho Lý Triển Bằng nữa, họ sinh cùngnăm mà.

“Cậu lắm chuyện quá đấy!”. Tôi nhìn A Mông khệ nệ xáchmột đống túi.

“Thì… không biết, người ta bảo năm tuổi là đen đủilắm!”. A Mông nhìn tôi. “Mà cũng là năm tuổi của cậu còn gì?”

“Ờ, không dám phiền đến cậu, hai tháng trước, Cố ĐạiHải đã mua đủ cho mình rồi”. Ông chồng tôi còn muốn đêm 30 sơn lại cả nhà màuđỏ nữa.

“Đấy, nhìn Cố Đại Hải nhà cậu đi! Lý Triển Bằng màquan tâm tới mình được như thế thì mình đi đầu xuống đất!”. Đang nói bô bô, độtnhiên A Mông nhìn chằm chằm về phía sau lưng tôi rồi im bặt.

“Ha… ha… ha…”. Tôi ngồi ở ghế sau nhìn Lý Triển Bằnglái xe.

“Cậu muốn chết hả?”. A Mông bực mình quát.

“À không, mình đang sợ đấy mà!”. Tôi chậm rãi nói.

“Cố Đại Hải đi công tác về đến nhà là xông ngay tới,hỏi xem mấy hôm nay, tôi đã làm những gì.

“Anh điên à?”. Tôi trợn mắt, vào phòng tắm rồi mà cònbị Cố Đại Hải chặn cửa tra hỏi.

“Anh tò mò chút thôi, nói cho anh biết đi!”. Cố ĐạiHải tay ôm chó, tay ôm mèo năn nỉ.

“Đi chết đấy!”. Tôi sập cửa lại.

“Em vẫn còn thở cơ mà…”. Cố Đại Hải vẫn lải nhải.

“Em hiện hồn về đấy!”

“Anh chỉ quan tâm thôi mà….”. Cố Đại Hải cười khì, gọttáo cho tôi.

“Thôi ngay đi, nhìn thấy anh là đã ghét rồi!”. Tôilườm.

“Ờ, đúng rồi, hôm nay có người tìm em đấy”. Cố Đại Hảilấy quyển sổ bên cạnh điện thoại lên. “Là người này, cô ấy bảo không có chuyệngì cả, chỉ muốn cảm ơn em thôi, bảo em rảnh thì qua chỗ cô ấy chơi.”

“Ai cơ?”. Tôi ngậm miếng táo, giật lấy quyển sổ. Trongđó viết tên A Thi. “Cấm anh tìm gặp chị ấy đấy, không thì chết với em!”

“Là ai vậy?”

21.

“Tin nóng đây!”. Bà chị xấu nhất tòa soạn chúng tôitất tả chạy tới.

Tôi ngẩng đầu lên liếc chị ta một cái. Tin nóng nhấtbây giờ chỉ có thể là chị hết ế rồi, cuối cùng đã có người rước đi rồi, tôithầm nghĩ.

“Gì thế? Gì thế?”. Mấy người khác nhao nhao lên hỏi.

“Tòa soạn định ra một cuốn sách ảnh do anh chàng đẹptrai mới tới chụp, chọn thêm mấy người trong tòa soạn biên tập nữa”. Chị ấy hổnhà hổn hển kể như gái sắp vào cơn khó đẻ, ai không biết chắc sẽ tưởng chị ấyđược chọn đi biên tập ấy chứ!

“Thật hả?”

“Tốt quá!”. Đám người kia bỗng ầm ĩ cả lên. Tôi chỉnghĩ, xem ra chỗ dựa lưng của Hoa Thiên cũng vững ra phết, cơ hội này ngàn nămcó một mà lại được giao vào tay người mới như anh ta. Mấy ngày trước, tôi đãnghe nói chuyện này, vốn định báo cho Lâm Sơ nhưng giờ thì hay rồi, có muốncũng chẳng được nữa.

Hôm nay, chúng tôi lại về nhà ăn cơm, nhưng lần này lànhà bố mẹ chồng.

“Đừng quên đấy nhé!”. Trên đường đi, Cố Đại Hải cứ lảinhải suốt, vẫn muốn tôi giúp anh ấy khuyên Cố Tiểu Khê ra nước ngoài.

“Anh còn nói nữa là em về luôn đấy!”. Tôi lườm.

“Hi!”. Tôi gõ cửa phòng Cố Tiểu Khê.

“A, chị dâu!”. Mấy ngày không gặp, Cố Tiểu Khê đã gầyđi nhiều. Tôi thực sự không hiểu nổi, Thẩm Lãng sao lại có ma lực đến thế chứ?

“Dạo này em bận rộn gì thế?”. Tôi ngồi lên giường.

“À, có gì đâu ạ, đi chỗ nọ chỗ kia thôi. Em muốn đitìm việc nhưng mẹ em lại muốn em ra nước ngoài”. Tiểu Khê ngồi nghịch con búpbê vải, đồ chơi gì mà xấu khủng khiếp, mũi tẹt, mắt bé, tai to, tôi vừa nhìn đãbiết chắc chắn là do Thẩm Lãng mua.

“Đi đi. Chị muốn đi lắm mà nhà chị chẳng cho đi đâynày! Bố mẹ chị bảo ở Bắc Kinh chị đã gây nhiều chuyện lắm rồi. Các cụ toàn nóivớ vẩn thôi!”. Tôi nhìn nó, cười.

“Hi hi…”. Cố Tiểu Khê cười trừ, đầu óc để cả vào conbúp bê vải kia.

“Nếu Thẩm Lãng cũng muốn em ra nước ngoài thì sao?”

Tôi nhìn nó, cố gắng tỏ ra nghiêm túc.

“Sao ạ?”

“Chị nghĩ, nếu em ra nước ngoài, không chừng mấy nămnữa, Thẩm Lãng lại ly hôn được đấy”. Tôi đóng cửa sổ lại.

“Nhưng em sợ…”. Gương mặt Cố Tiểu Khê có chút do dự,bàn tay bất giác nắm con búp bê thật chặt.

“Em có biết tại sao từ nhỏ tới giờ, cuộc sống của ThẩmLãng đều do bố mẹ chị quyết định không?”. Tôi dựa người vào tường. “Bởi vì anhấy không dám sống cho mình nên chỉ biết ngoan ngoãn nghe theo. Nhưng chị tinanh ấy chắc chắn sẽ có lúc dám phản kháng lại. Thỏ điên lên còn dám cắn ngườicơ mà. Có lẽ việc em đi lại là chuyện tốt, biết đâu bị dồn đến đường cùng, ThẩmLãng lại khá lên được. Còn nếu làm thế mà vẫn không được thì… mấy thứ này khôngcó cũng chẳng sao. Em cứ nghĩ kỹ đi!”. Tôi cầm con búp bê quái đản đó lên. “Vậtnày chẳng chứng minh được gì cả, cái cần nhất chỉ là một tờ giấy thôi, nếukhông, chính em sẽ phải chịu thiệt thòi cả đời.”

Ra khỏi phòng Cố Tiểu Khê, việc đầu tiên tôi làm lànhắn tin cho Thẩm Lãng, bảo anh ấy ngày mai tới gặp tôi, sau đó, tôi tắt máy đểanh ấy không có cơ hội mà phản đối nữa.

22.

Tôi dặn Thẩm Lãng đợi ở quán cà phê. Khi tôi tới, anhấy đang rụt đầu rụt cổ đứng ở ngoài cửa.

“Anh không thấy lạnh hả?”

“Trong đó đông người lắm, anh sợ vào rồi, em lại khôngtìm được”. Ngồi xuống ghế, Thẩm Lãng ôm ngay lấy cốc nước nóng.

“Biết em tìm anh làm gì không?”. Tôi châm thuốc. ThẩmLãng biết chuyện tôi hút thuốc từ lâu rồi, anh ấy biết hút như bây giờ cũng lànhờ tôi dạy.

“Đoán được một chút!”. Thẩm Lãng bắt đầu vặn tay.

“Thế thì tốt! Anh hãy bảo với Cố Tiểu Khê là anh muốnnó ra nước ngoài, đợi sau khi nó về nước, hai người sẽ kết hôn!”

“Nhưng mà…”. Đôi mắt nhỏ tí của Thẩm Lãng trợn lênnhìn tôi.

“Nhưng mà cái gì? Anh sợ không ly hôn được hả?”. Tôiuống nước. “Anh đừng lo, biết đâu lúc về nước, Cố Tiểu Khê vác theo một ôngchồng nước ngoài thì sao? Khi đó, anh có bằng cọng hành không? Anh thừa biết AnNguyệt bám dai như đỉa, đến già cũng chưa chắc đã cắt được đâu, chỉ xem ai chếttrước thôi”. Tôi lim dim mắt ngó Thẩm Lãng.

“Vớ vẩn!”. Thẩm Lãng đặt mạnh cốc nước lên bàn.

“Ái chà, giỏi nhỉ?”. Tôi vừa nhìn anh ấy vừa cười.

“Anh không thể để An Nguyệt chi phối mãi được, thế nàocũng phải ly dị với cô ta!”. Thẩm Lãng có vẻ tức giận. Tuy vẫn là lải nhảinhưng đã khác với cái kiểu lải nhải mà tôi thường thấy trước đây, xem ra anh ấyđã thực sự tức giận rồi.

“Hay đấy, giỏi! Anh đừng chỉ nói với em, nên tìm aithì tìm người đó đi!”. Tôi cười rồi dập thuốc.

Thẩm Lãng cắn môi, đứng lên định đi.

“Đợi đã!”. Tôi kéo tay anh ấy ngồi xuống rồi châm điếuthuốc khác.

“Bao nhiêu năm nay, khó khăn lắm anh mới có tí chíkhí…”. Có lẽ đây mới là tính cách thật của anh ấy. Tôi phả hơi thuốc vào mặtThẩm Lãng, anh ấy không thèm tránh. “Nên nói với con gái nhà người ta thế nào,anh phải nghĩ cho thật kỹ! Việc này anh làm được thì tự làm, nếu không làmđược, em sẽ giúp!”

“Tiểu Ngư…”. Thẩm Lãng đột nhiên nhìn tôi một cáchtrịnh trọng, trong ký ức của tôi, chưa bao giờ ông anh tỏ ra như thế cả.

“Nhưng anh phải dám làm thật mới được! Nếu không, cáimà anh hủy hoại chính là gia đình em đấy!”. Tôi bật cười. “Có thể là cả giađình em nữa!”

“Anh biết. Anh biết trước đây, anh luôn trốn tránh mọichuyện, nhưng bây giờ thì không thể như thếđược nữa. Từ xưa đến nay, anh chưa bao giờ dám sống vì mình, An Nguyệt lúc nàocũng ép anh làm hết cái nọ đến cái kia. Song không thể nói tất cả đều do cô ấyhại anh được, anh mới chính là hung thủ”. Thẩm Lãng bật khóc, tôi chỉ biết imlặng ngồi nhìn.

Hôm đó, Thẩm Lãng khóc rất nhiều, khóc đến mức trờilong đất lở. Có lẽ anh ấy đã xả đến cạn cả nước mắt của nửa đời còn lại rồi,giờ chỉ còn xem anh ấy có chút tiến bộ nào không thôi.

23.

A Mông nhất quyết bắt tôi phải đưa đồ cho Lý TriểnBằng, kêu là cứ nhìn thấy anh ta thì lại tức giận, chẳng biết cô ấy nói thế làthật hay là giả nữa. Lý Triển Bằng còn lằng nhằng hơn, mãi không cho tôi đi.

“Anh muốn gì?”. Tôi đứng chống nạnh trước bàn làm việccủa Lý Triển Bằng.

“Vay tiền”. Anh ấy không chớp mắt.

“Thế thì phải tìm Cố Đại Hải chứ, tìm em làm gì? Ai cóchuyện cũng lôi em vào…”. Tôi xông lên, cốc cho ông tổng giám đốc Lý một cái.“Mấy hôm trước, em cho A Thi vay năm vạn rồi, chỗ Trần Lộ em cũng đưa nhiều.”

“Ôi… Sao tôi lại đen đủi thế này hả trời?”. Lý TriểnBằng ôm mặt, dạo này trên đó toàn là nếp nhăn, râu thì mọc tua tủa.

“Thôi ngay! Anh có số điện thoại của Cố Đại Hải rồichứ?”. Tôi nhìn anh ấy.

“Ờ.”

“Thế thì hỏi vay đi!”. Tôi xách túi lên, đi ra cửa.“Về nhà, em sẽ bảo anh ấy một tiếng.”

Hôm nay chẳng biết là ngày gì nữa, tôi vừa ra đến cổngthì gặp Cung Chấn.

“Không ngờ đấy, dạo này cậu thế nào?”. Tôi nhìn cậuấy.

“Tiếp tục lẻ bóng thôi”. Hình như Cung Chấn gầy đi mộtchút.

“Hả?”

“Chia tay rồi.”

“Ờ…”. Tôi ngại quá, chỉ muốn kiếm cái lỗ nẻ mà chuixuống.

“Tối đi ăn với em nhé!”. Cung Chấn thất thần một chútrồi tỏ ra bình thường.

“OK! Ăn gì?”

Cung Chấn kể, một hôm, Bobo vừa khóc vừa gọi cho cậuấy, nói rằng mình không phải là người con gái tốt, lại còn bị đồng tính nữa. Cónhiều lúc, tôi rất khâm phục người con gái đó, mặc dù bên ngoài trông rất yếuđuối, nhưng thực ra, ý chí của cô ấy còn mạnh mẽ, vững vàng hơn tất cả chúngtôi, gặp chuyện lớn, bọn tôi thường lo cuống cuồng lên trong khi cô ấy vẫn tỏra chẳng có gì ghê gớm cả.

“Cậu trách Bobo không?”. Tôi nghịch ống hút.

“Chẳng biết nữa. Em nghĩ cô ấy sống rất thật, nhưngmà… bọn em không hợp”. Cung Chấn chống tay vào cằm, nhìn ra ngoài.

“Sau này, tôi sẽ kiếm cho cậu một cô gái thật tốt”.Tôi gượng cười, thầm nhủ, tôi nên bù đắp cho Cung Chấn, vì thực ra tôi đã biếtchuyện của Bobo từ trước rồi, chỉ là không thể nói ra được thôi.

“Cố Tiểu Khê ạ? Thôi bỏ đi, cô ấy không thích em mà!”

“Ai bảo thế? Người chị quen còn nhiều lắm”. Trong lòngtôi nghĩ, cậu có thích thì chưa chắc tôi đã thích, ông anh Thẩm Lãng nhà tôi đãđủ đen đủi rồi.

“Vậy em cảm ơn trước nhé!”

24.

Cuối tuần, tôi và A Mông tới chỗ Lâm Sở, quyết tâm xembằng được trước, cô ấy viết cái gì lúc say rượu.

“Ơ? Các chị tới rồi à?”. Bobo mở cửa cho chúng tôi.Tôi ngẩn người.

A Mông nhìn tôi rồi quay sang nhìn Bobo, chẳng nói gìcả, đẩy cửa bước vào.

“Mình vừa đoán là các cậu”. Lâm Sở đút tay vào túiquần.

“Chúng mình tới xem cậu có còn sống hay không”. A Môngcởi giày ra.

“Còn lâu nhá! Cậu chết thì có!”. Lâm Sở nhìn tôi.“Này, cậu điên à? Đứng ở đấy làm gì?”

“Mình điên thì cậu thần kinh!”. Tôi ném túi về phía côấy.

“Em ra ngoài một lát!”. Lúc chúng tôi đang ăn cơm,Bobo lấy cớ đi ra ngoài, trước lúc đi còn nhìn tôi một cái.

“Ờ, lạnh đấy, mặc thêm áo đi!”. Lâm Sở đưa áo khoácrồi con cài cúc cho cô ấy nữa.

“À, mình cũng đi”. Tôi vội đứng dậy.

“Đi đâu đấy?”. Lâm Sở nghiêng đầu hỏi.

“Đi cầu!”

“Hi! Gọi chị hả?”. Tôi vỗ vai Bobo, cô ấy đang đứngđợi tôi ở cổng.

“Vâng, chị biết chuyện của em chưa?”. Cô ấy kéo áo.

“Gặp Cung Chấn rồi”. Tôi xuýt xoa, không mặc áo khoácnên tôi thấy hơi lạnh.

“Mấy ngày trước, em vẫn ở show của công ty anh ấy.”

“Lần này nghĩ kỹ rồi chứ?”. Tôi kiếm chỗ khuất gió,nép vào. “Tuy Lâm Sở điên điên thế nhưng cô ấy không chịu nổi những chuyện kiểunày đâu, nếu em không xác định rõ ràng thì thôi đi, dễ hợp dễ tan!”

“Cảm ơn chị, lần này em hiểu rồi, không thể ép buộcmình được”. Cô ấy cười rạng rỡ, làm lỗ rõ hai má lúm đồng tiền mà Lâm Sở thíchnhất.

“Hạnh phúc nhé! Chị vào đây!”

Kết hônanh có dám không?