Kết Hôn Anh Có Dám Không

Chương 10



“Anhcho em biết một tin nội bố nhé!”. Anh Trần ghé tai tôi nói nhỏ.

“Gì thếạ?”. Tôi nhìn anh ấy.

“Embiết chuyện chúng ta sắp ra sách ảnh chứ?”

“Tấtnhiên, anh không thấy bà chị mãi không gả đi được của phòng mình sung sướng thếnào à?”. Tôi rụt cổ lại. Hôm nay lạnh quá, quả là chớp mắt mùa đông đã tới.

“Cómuốn biết ai được đi theo biên tập không?”. Anh Trần nhìn tôi một cách bí ẩn.“Thực ra anh không nói thì sớm muộn gì em cũng biết.”

“Anhhay thật đấy, sớm muộn gì cũng biết? Chẳng lẽ tòa soạn phải mở cuộc họp công bốạ? Muốn nói thì nói nhanh đi, không nói thì thôi!”

“Em.”

“Hả?”.Tôi nghe không rõ.

“Anhbảo là tòa soạn sẽ cử em đi theo làm biên tập.”

“Trờisắp sập xuống rồi sao?”. Tôi vội vàng thò đầu ra ngoài cửa, hít không khí.

“Nàynày, em sao thế?”. Anh Trần kéo tôi vào.

“Tạisao lại bắt em đi chứ? Em có đăng ký đâu!”. Lần này, rõ ràng ban biên tập bảolựa chọn công bằng để mọi người tự nguyện đăng ký mà.

“Khôngđược nói thế! Tổng biên tập coi trọng em nên dù em không đăng ký thì vẫn đượcđi”. Anh Trần vừa nói vừa nhìn tôi đầy hàm ý. Thấy khó chịu, tôi liền ngẩng đầulên, đúng lúc ấy, Hoa Thiên đi qua cửa. “Này, đợi em tí!”. Tôi tiện tay với mấytờ tài liệu ở trên bàn rồi xông ra ngoài.

“Cóchuyện gì à?”. Hoa Thiên đưa đôi mắt ngây thơ, vô tội ra nhìn tôi.

“Cóphải anh đã biết chuyện ai sẽ đi theo anh để biên tập rồi đúng không?”. Tôi vàođề ngay.

“Đươngnhiên, chính anh đề nghị để em đi mà”. Hoa Thiên nhìn tôi, cười.

“Tạisao cứ phải là em chứ?”. Tôi cảm thấy giờ mình chẳng khác gì quả bom đã đượcchâm ngòi.

“Chẳnglẽ em muốn để anh đi với chị ấy hả?”. Hoa Thiên hất cằm về phía bà chị già đangnhìn trộm qua cửa.

“Ha haha!”. Tôi quay ra cười làm bà chị thụt ngay lại. “Tất nhiên. Anh cứ đi với chịấy, em không đi đâu!”. Tôi quay đầu lại, nhìn Hoa Thiên.

“Thếthì anh cũng không đi, không an toàn gì hết!”

2.

“Cố ĐạiHải, em có chuyện muốn nói!”. Ăn tối xong, tôi dùng điệu bộ nghiêm túc nhất đểkể chuyện Hoa Thiên cho Cố Đại Hải nghe.

“Khôngđi, không đi, không đi!”. Đầu anh ấy lắc lia lịa như sắp rụng.

“Emcũng không muốn đi…”. Tôi nhìn Cố Đại Hải. “Nhưng nghe nói ai đi sẽ được hưởngmột tháng phép đấy! Lần trước, anh chẳng bảo muốn đi Nhật chơi còn gì, anhkhông muốn đi nữa hả?”

“Mộttháng cơ à?”. Nếu có khả năng nhìn xuyên thấu cái đầu quả dưa của Cố Đại Hải,chắc tôi sẽ thấy bộ óc đang quay mòng mòng. Một tháng quá đủ để chơi bời nghỉngơi, nếu bỏ qua thì quả là đáng tiếc, hơn nữa lại được những hai tháng lương.Chuyện này thì tôi không nói với anh ấy, quỹ riêng của tôi sau này lại tăng lênđáng kể, tôi mua quả cầu pha lê giá ba vạn tệ kia rồi.

“Khôngđi chẳng phải đáng tiếc lắm sao?”. Tôi bơm thêm.

“Ờ…cũng đúng… những một tháng… Nhưng mà…”. Cố Đại Hải nhìn tôi.

“Emtránh xa anh ta là được, vả lại, ở đó còn có nhiều người tiếp đón mà, không cóchuyện gì đâu! Nếu anh ta dám làm gì, em sẽ gọi cảnh sát!”. Tôi vỗ ngực thềthốt.

“Thếthì… đi hả?”. Cố Đại Hải vẫn do dự.

“Cám ơnchồng yêu!”. Tôi vội vàng tặng Cố Đại Hải một cái ôm.

“Cụccưng, dạo này cậu sao rồi?”. Tôi tranh thủ lúc rảnh rỗi gọi điện hỏi thăm TrầnLộ.

“Cũngổn, Dương Siêu đang bị cảm”. Qua điện thoại, tôi còn nghe thấy Dương Siêu hokhông dứt.

“Khôngsao chứ? Có bận lắm không? Hay mình đến giúp cậu nhé!”

“Mìnhkhông sao đâu, cậu đừng qua đây, các cậu cũng bận mà”. Hình như Trần Lộ đangđứng ngoài hành lang. “Đúng rồi, nghe nói công ty của Lý Triển Bằng đang gặpkhó khăn hả?”

“Khôngsao, anh ấy sẽ lo được thôi. Bọn mình đang bảo mấy hôm nữa tới thăm vợ chồngcậu đấy!”. Tôi vừa nói vừa nhìn vào máy tính.

“Ừ, thếthì tốt. Mình phải chỉnh A Mông một trận mới được, không có chuyện gì mà suốtngày gây sự với anh ấy.”

“Ờ ờ,đúng đấy. Thôi, mấy hôm nữa bọn mình qua. Cậu vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm!”

3.

A Thitới gặp tôi, nói rằng Triệu Tam chuyển vào tài khoản cô ấy những sáu vạn tệ,còn bảo cô ấy tới trả tiền tôi trước.

“TriệuTam dạo này phát tài à?”. Tôi đếm tiền ngay trước mặt A Thi, kể ra cũng hơingại, nhưng mà bà chị A Thi này ngốc quá, mãi chẳng bảo tôi đếm lại tiền gì cả,buộc tôi phải tự động làm.

“Khôngbiết nữa. Chị chẳng muốn vay anh ấy, nhưng anh ấy bảo bạn e đang gặp chuyện đenđủi, tiền của e phải để giúp họ, thế nên chị mới nhận.”

“Ờ, tintức của anh ấy cũng nhạy thật”. Tôi nhìn A Thi, chị ấy diện bộ váy liền nhưngsao tôi cứ có cảm giác phía dưới lẽ ra phải mặc thêm một cái quần nữa.

“Chị cólạnh không?”. Chẳng biết vì đếm tiền ngứa mồm hay bị dở hơi đột xuất mà tôibuột miệng hỏi.

“Thế màcũng nói được! Mặc nhiều thì tôi kiếm tiền bằng cái gì hả?”. A Thi cười lớn rồirít thuốc, phả khói vào mặt tôi.

“OK,thế chị tự lo nhá, em đi đây!”. Lúc tôi tạm biệt A Thi là gần mười hai giờ, đãtới lúc chị ấy bận rộn.

“Này!Giúp chị cảm ơn anh ấy!”. A Thi từ trong cửa chạy ra, mái tóc để xõa bay baytrong gió, trong phút chốc, tôi tưởng chị ấy vẫn đang mặc bộ đồ dân tộc khixưa.

A Thirất khéo tay, trước đây chị ấy thường kể, quần áo từ bé đến lớn chị ấy đều tựmay hết, cũng tự mình thêu, còn bảo ở làng họ, trước lúc đi lấy chồng, con gáiđều chọn lựa những sợi tơ, tấm vải đẹp nhất để may áo cưới cho mình, và nói saunày, khi tôi và Ngụy Tử Lộ kết hôn, chị ấy sẽ may cho tôi một bộ, cũng đã từngkéo tôi đi xem bộ áo cưới màu đỏ rực, trên đó toàn là những hình ảnh may mắncát tường…

“A lô,Triệu Tam à? Có người nhờ em cảm ơn anh đấy!”. Lên taxi, tôi gọi luôn cho TriệuTam.

“Hụ hụhụ…”. Anh ấy ho một tràng dài. “Ờ, anh biết rồi.”

“Saothế? Bị cảm thì phải uống thuốc đấy nhé!”. Tôi thấy giọng anh ấy hơi khàn.

“Khôngsao đâu, tại hút thuốc nhiều quá ấy mà. Anh đi ngủ đây!”. Triệu Tam nói xongliền cúp máy. Tôi nhìn màn hình điện thoại đang tối dần đi, đêm nay không biếtcó bao nhiêu người bị mất ngủ nữa, chỉ tính riêng trong số những người tôi quenthì đã có hai người rồi, một người ôm chiếc gương nói phòng không, một ngườinhìn ra ngoài cửa sổ trong tiếng nhạc ầm ĩ…

4.

“Chàochị, xin hỏi chị có phải là bạn của Lữ Tiểu Mông không?”. Đang ăn cơm trưa, tôinhận được một cuộc điện thoại lạ.

“Chịlà…”. Tôi giật mình, chẳng lẽ A Mông có chuyện gì sao?

“Tôi làgiáo viên ở nhà trẻ. Chuyện là thế này, Lý Mông hơi sốt, nhưng tôi không liênlạc được với phụ huynh em ấy, nó chỉ nhớ mỗi số điện thoại của chị thôi”. Ngườibên kia nói nhỏ nhẹ.

“Vâng,tôi qua đó ngay!”. Tôi vội vàng gọi điện thoại cho A Mông nhưng cô ấy khôngnghe, Lý Triển Bằng thì tắt máy. Hai cái người này, sao không dạy con nhớ sốcủa Lâm Sở mà lại nhớ số của tôi chứ? Tôi có phải bảo mẫu đâu!

“NgưNgư…”. Khi tôi đến nơi, thằng bé Lý Mông đang ngồi bệt trên sàn.

“Consốt hả?”. Tôi sờ trán nó.

“Chịtới đón Lý Mông đúng không?”. Như gặp được vị cứu tinh, cô giáo ở nhà trẻ vộivàng giao thằng bé cho tôi.

“Conmuốn ăn kem!”. Lý Mông vẫn khá nhanh nhẹn, cô giáo bảo nó vừa mới hạ sốt.

“Ănxong phải đi bệnh viện đấy nhé!”. Tôi dừng lại trước của hàng kem.

Thằngbé ngước mắt lên, nhìn vào trong cửa hàng rồi lại nhìn tôi. “Thế không ăn nữa”.Nói xong, nó quay đầu đi thật.

“Trờiạ, giống hệt mẹ nó!”. Tôi vội vàng đuổi theo. “Để dì mua cho, về nhà thì nóivới mẹ là con sốt nhé!”. Tôi dắt nó vào trong cửa hàng, thằng bé liền dán mắtngay vào tủ kính.

“Quỷthần ơi, chả khác gì con mẹ nó cả, dã man…”. Tôi trợn mắt nhìn thằng cu xử lýcái kem sô cô la, còn bôi nhoe nhoét hết ra mặt nữa, tôi phải lấy giấy ăn laugiúp nó.

“Hi hihi”. Thằng bé thích thú cười khúc khích.

“Đúnglà… Đưa tay cho dì nào! Về nhà, nhớ phải nói với mẹ là con bị sốt đấy, biếtchưa?”

“Vângạ”. Thằng bé mải ăn chẳng thèm chú ý đến tôi nữa, đúng lúc đó, A Mông gọi điệnlại cho tôi.

“Gìthế?”. Cô ấy còn cao giọng với tôi nữa.

“Đòitiền chuộc! Mình nói cho cậu biết, con cậu đang ở trong tay mình, mau mang mộttrăm vạn đến đây!”. Tôi cười với Lý Mông, thằng bé chẳng biết gì cũng hớn hởcười lại.

“Chuộccái con khỉ! Đi mà tìm Lý Triển Bằng ấy!”. Giọng A Mông có vẻ hậm hực, chắc lạicó vụ làm ăn nào đó bị đổ bể đây mà.

“Nó ởchỗ mình thật đấy!”. Tôi đưa điện thoại cho Lý Mông. “Mẹ ơi!”. Thằng bé bi bô.

“Đưa nóđi nhà trẻ rồi cơ mà?”. Giờ A Mông mới tin là thật.

“Đúngthế. Cô giáo bảo nó bị sốt, không liên lạc được với hai người, nó lại chỉ nhớmỗi số của mình nên cô bảo mình đến đón”. Tôi giúp thằng bé lau mồm.

“Ờ,mình đã để quyển sổ điện thoại vào cặp nó rồi mà, sao lại chỉ nhớ mỗi số củacậu nhỉ? Cậu nói xem, có phải nó hơi ngốc không?”. A Mông nói liến thoắng.

“Cậuđiên à? Hả?”. Tôi đoán ra ngay hàm ý của A Mông, Lý Triển Bằng còn không đángghét đến thế. “Lại còn cười hả? Đồ điên!”

Nửa tiếngsau, A Mông lái xe tới đón chúng tôi đi ăn cơm.

“Mìnhthấy con cậu chả khác gì cậu cả, y như lũ lừa!”. Tôi kể cho A Mông nghe chuyệnlúc nãy.

“Điềuđó là tất nhiên, không mua thì thôi, sao phải dọa con mình thế chứ?”. A Môngquay lại ngó thằng cu còn đang lục túi mẹ.

“Cậukhông bảo nó à?”. Tôi chỉ về phía sau.

“Chỉxem thôi mà, đến nữa, nó còn phải đi khắp thiên hạ, giờ còn ngồi trong xe, saunày mới gặp nhiều chuyện”. Nghe nói gần đây, A Mông thường xuyên phải làm thêmgiờ, nhân viên trong công ty cũng bị hành cho tơi bời.

“Cậuđang bận gì thế?”. Tôi nhìn gương mặt cô ấy, da có vẻ hơi khô, chắc là lâu lắmrồi chưa đi spa.

“Haizz,tất cả là vì mình phải tiếp nhận vụ làm ăn đen đủi của Lý Triển Bằng đấy, giờlão ấy lo làm việc khác rồi”. Cách A Mông nói khiến người khác thấy thật đángthương.

“Bâygiờ thì cậu biết Lý Triển Bằng không dám lơ mơ rồi nhé!”. Từ trước đến nay, AMông toàn bảo Lý Triển Bằng chỉ lo tính trăm phương ngàn kế làm công ty thua lỗđể dễ bề ly hôn.

“Hắnthì làm được cái quái gì chứ?”. A Mông quay sang nhìn tôi. “Bao giờ cậu đi?”

“Chưabiết, sếp chưa nói gì, chắc cuối tháng này hoặc đầu tháng sau thôi”. Tôi vươnvai. “Cứ để đến lúc đó mà xem, thế nào Cố Đại Hải cũng gọi cả trăm cuộc mộtngày ấy chứ!”

“Ha haha, anh ấy sợ cậu chạy mất đó mà!”. A Mông cười ngặt nghẽo.

“Thôiđi! À đúng rồi, nhớ đưa con cậu đi khám đấy, thằng bé hơi sốt”. Cái đầu nhỏ xíucủa Lý Mông thò lên ghế trước.

“Ờ, đợimình xong việc cái đã!”

5.

Cuốituần, Lâm Sở kéo tôi đi mua đồ, dạo này, cô ấy thường xuyên phải đi chụp ảnhngoài trời.

“Cậuvới Bobo vẫn ổn chứ hả?”. Tôi hỏi.

“Rấtổn! Cuối cùng thì cô ấy cũng trở về”. Lâm Sở cười.

Ngoàitôi ra, Lâm Sở còn gọi cả A Mông và Bobo nữa. Bốn người chúng tôi cùng tới nhàhàng bán món Tây ăn trưa.

“Lâulắm rồi bọn mình không ngồi ăn với nhau thế này ấy nhỉ?”. A Mông cắt một miếngbít tết to tướng, nhét vào mồm.

“Mìnhbiết ngay mà, mấy thói xấu của thằng nhóc nhà cậu toàn từ cậu mà ra, nếu khôngphải bằng này tuổi rồi thì chắc cậu lau tay luôn lên người đấy nhỉ?”. Tôi lắcđầu nhìn A Mông, làm mẹ rồi mà con ăn uống như trẻ con. Nói vậy nhưng nhìn côấy ăn, người khác cũng cảm thấy ngon miệng.

“Thôiđi! À, mà lần trước cậu đưa con mình đi ăn kem hử? Về nhà nó bị ỉa chảy đấy!”.A Mông liếc tôi.

“Thôithôi, đang ăn, nói vớ vẩn!”. Lâm Sở gõ dao vào đĩa A Mông.

“Có saođâu chứ? Ỉa chảy thôi mà!”. A Mông vẫn cố chấp phun ra từ đó một lần nữa.

Đangăn, tôi bỗng cảm thấy nhồn nhột, liền ngoảnh ra đằng sau. Đúng lúc đó, tôi bắtgặp Cung Chấn đang đứng cách chỗ bọn tôi không xa lắm, con dao ăn trên tay tôirơi “keng” xuống đất.

“Thế màcũng nói bạn! Tự nhìn lại mình đi!”. A Mông phá ra cười, nhưng tôi không còntâm trí đâu mà để ý đến cô ấy nữa.

“Nhìngì thế?”. Lâm Sở quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt kì lạ của người kia, cô ấy bấtgiác cúi đầu xuống.

“Saovậy?”. Bobo cũng ngoái lại, sắc mặt cô ấy bỗng trắng bệch.

“Ngườiquen! Người quen ấy mà!”. Tôi vội đứng dậy, kéo Cung Chấn đi chỗ khác.

“Chị…”.Cung Chấn nhìn tôi chằm chằm.

“Xinlỗi… Chị… chị cũng chẳng biết phải nói thế nào nữa… Xin lỗi em nhé!”. Tôi cúigập đầu xuống, nước mắt cứ trào ra.

“Đánglẽ em phải nhận ra từ đầu rồi chứ…”. Cung Chấn tự nhiên ngẩng mặt lên trời,cười đau khổ.

“Xinlỗi…”. Tôi chỉ biết vỗ nhẹ lên vai cậu ấy. Chẳng ngờ cậu ấy ôm chầm lấy tôi rồiòa khóc, hại tôi đứng im bất động. Qua bờ vai Cung Chấn, đột nhiên tôi thấy mộtdáng vẻ rất quen lướt qua…

“NgụyTử Lộ!”. Tôi vội đẩy Cung Chấn ra rồi lao đi, chạy thục mạng, va vào biết baonhiêu người, còn bị vấp ngã lăn xuống đất. Tôi mặc kệ tất cả, cố hết sức đểđuổi kịp người kia, kéo lấy tay anh ta.

“Cóchuyện gì không?”. Người đàn ông đó bị tôi giật lại nên tỏ ra vô cùng ngạcnhiên. Không phải rồi! Nhưng quả thật, dáng vẻ đó rất giống Ngụy Tử Lộ, ngay cảcách đi cũng giống.

“Xinlỗi, tôi nhận lầm người”. Tôi từ từ buông tay người đối diện ra, chỉ nghe thấyâm thanh rất nhỏ vang lên “Đồ điên!”, sau đó, anh ta đi mất.

“Hu huhu..”. Tôi quỳ xuống đất, khóc òa lên. Tôi bị điên thật rồi. Bắc Kinh tuy chẳngrộng lớn gì nhưng để che giấu một người thì dường như lại quá dễ dàng, có thểkhiến cả đời tôi chẳng tìm ra được…

“TiểuNgư!”. Bọn Lâm Sở tới từ lúc nào, đang thở hổn hà hổn hển, chẳng biết họ đuổitheo tôi bao lâu rồi.

“Cậuchạy tốt thật đấy!”. A Mông chống tay xuống đất.

“Mauđứng lên đi!”. Lâm Sở kéo tôi dậy, lúc đó, tôi mới biết chân mình không đi đượcnữa.

“Ôi mẹơi! Chân của câu!”. A Mông chỉ tay vào chân tôi rồi hét ầm lên.

6.

Chântôi chảy rất nhiều máu, hôm đó, Lâm Sở phải cõng tôi về, Cố Đại Hải thấy thếthì sợ đến tái xanh cả mặt mũi. Mấy ngày nay, anh ấy nghỉ làm để ở nhà chăm sóctôi.

“Á! Nhẹthôi!”. Tôi đập cho Cố Đại Hải một phát, anh ấy đang giúp tôi bôi thuốc.

“Ừ, đểanh thổi cho…”. Cố Đại Hải vội vàng thổi.

“Biếnđi, thổi cái đầu anh ấy!”. Vết thương trên chân tôi vẫn còn dính tí vải quần,Cố Đại Hải muốn lấy ra nhưng không dám, anh ấy vừa động vào, tôi đã hét ầm lên.

“Trướcsau cũng phải lấy ra mà”. Cố Đại Hải định lấy nhíp để gắp.

“Emkhông biết!”. Tôi cắn hạt dưa. “Anh mà dám làm em đau là em giết anh đấy!”

“Xùy!!!Đu Đu, mày làm gì thế hả?”. Tự nhiên Cố Đại Hải chỉ tay về phía con mèo, quátto.

“Gìthế?”. Tôi vội ngoảnh đầu lại nhìn, đúng lúc ấy, Cố Đại Hải tranh thủ gắp ngaysợi vải ra, màu liền theo đó chảy xuống. “Á!!!!!!”

“Khôngsao, không sao, để anh đi lấy bông băng!”. Cố Đại Hải chạy đi.

Sau đó,Cố Đại Hải giúp tôi thay băng rồi đi nấu cơm. Một lát sau, Lý Triển Bằng tớithăm tôi.

“Anhđiên à?”. Tôi vừa ăn táo do anh ấy mang đến vừa hỏi.

“Này,tính cách gì thế hử?”. Lý Triển Bằng chỉ tay vào tôi, hỏi Cố Đại Hải.

“Anhthì có nết nào tốt hả?”. Tôi ném lõi táo về phía anh ta.

“Anhbiết mà, chúng ta là một lũ đen đủi, chứ không, sao lại thảm hại đến thế này cơchứ?”. Lý Triển Bằng vừa né vừa cười. Tôi tức chết mất!

“Anhcòn có là người nữa không hả? Anh cứ đợi đấy, em sẽ nói với A Mông chuyện anhôm gái ở bên ngoài. Thế nào em cũng phải kiếm một cô để gọi cho nó mới được”.Chẳng thèm lấy lõi táo ném nữa, tôi ôm chân, cười sung sướng.

“Chịơi…! Cái mạng nhỏ này của em trong tay chỉ cả đấy…!”. Lý Triển Bằng nhập vairất nhanh, vờ vịt ôm lấy chân tôi mà khóc thút thít, hại tôi chẳng biết đườngnào mà lần. Cái mặt gì mà thay đổi như chong chóng, ghê cả người!

“Đi vàoviệc chính đây, anh tới để trả tiền”. Lý Triển Bằng đùa một lúc rồi ở lại nhàtôi ăn cơm, no xôi chán chè rồi mới nhắc đến vấn đề quan trọng đó.

“Thế màkhông lấy ra sớm!”. Tôi giật lấy tập nhân dân tệ, cặm cụi đếm.

“Đồ mêtiền!”. Lý Triển Bằng quá rõ cái tật thấy tiền là vồ ngay lấy của tôi.

“Thựcra tôi chưa cần lắm, nếu cậu muốn thì cứ giữ lấy mà dùng!”. Rửa bát xong, CốĐại Hải đi ra, bảo Lý Triển Bằng.

“Khôngsao, A Mông giúp em gần hết rồi.”

“Lầnnày, anh phải cảm ơn A Mông đấy!”. Tôi ngẩng đầu lên nhìn Lý Triển Bằng. “AMông cứ thích nói năng vung trời thế thôi chứ thực ra cô ấy quan tâm tới anhlắm, lần trước còn mua quần áo cho anh còn gì?”

“Anhbiết, biết cả chứ! Song có những việc đôi khi không làm lại được”. Lý TriểnBằng châm thuốc, trầm ngâm.

“Mẹ ơi,cái hộp ngày trước con để ở đây đâu rồi?”. Cố Đại Hải vừa mua cho tôi một cáigiá sách mới, tôi định bụng sẽ về nhà bố mẹ, lấy ít đồ để lên đó. Về đến nhà,tôi mới biết đồ đạc của tôi đã bị dọn sạch, chẳng còn cái gì ở chỗ cũ cả.

“Khôngbiết, chị dâu con dọn đấy!”. Mẹ tôi đang nói chuyện với Cố Đại Hải.

“Haiz,đúng là dở hơi!”. Tôi chống nạnh, đứng ngoài lan can.

“Nóilinh tinh, cẩn thận chị dâu con về lại nghe thấy đấy!”. Mẹ tôi vội vàng đi ra,bịt miệng tôi lại.

“Đúnglà… Để sau mẹ tìm cho, lớn bằng này rồi mà toàn nói năng chẳng suy nghĩ gìcả!”. Mẹ vừa gọt táo cho tôi vừa mắng yêu.

“Ha haha…”. Nghe thế, Cố Đại Hải ngồi bên cạnh cười sung sướng, nhưng thấy tôi trừngmắt, anh ấy ngậm miệng ngay lại rồi ngoan ngoãn đi vào bếp nấu cơm.

“Conbắt nạt nó quá đấy!”. Mẹ nhìn tôi. “Thấy con người ta hiền lành là bắt nạt.”

“Conđâu có thế! À mẹ này, anh con uống hết thuốc chưa?”

“Hìnhnhư là rồi, mẹ thấy nó vứt cái hộp đi rồi mà.”

“Anh ấykhông nhận ra điều gì chứ ạ?”

“Không,vẫn uống đều như thuốc bổ ấy”. Mẹ tôi cười. “Nhưng dạo này, mẹ thấy nó đã kháhơn trước nhiều, thử không uống thuốc nữa xem sao, biết đâu nó khỏi rồi.”

“Mẹ nóicũng đúng.”

AnNguyệt quả là giỏi, còn giỏi hơn cả chị ôsin bên nhà hàng xóm nữa. Nhiều đồ nhưvậy mà một mình chị ta để hết lên nóc tủ. Lúc kéo xuống, Cố Đại Hải phải bặmmôi bặm lời, suýt thì trẹo cả hông. Vậy mà An Nguyệt đứng dưới đỡ như không,nhìn động tác của chị ta nhẹ nhàng như thể đó là một hòm đựng bông chứ khôngphải là một hòm sách. Thấy thế, Cố Đại Hải phải lè lưỡi, tỏ vẻ thán phục.

7.

Cuốituần, tôi đến thăm Triệu Bồi để hỏi xem chị ấy có cần giúp gì không. Vừa mớitới của, tôi đã nhìn thấy trong nhà Triệu Bồi toàn là cảnh sát.

“Cóchuyện gì thế?”. Ngó vào, tôi thấy Triệu Bồi đang ngồi thất thần trên ghế.

“Côlà…?”. Một chú cảnh sát hỏi tôi.

“Là bạncủa chị ấy. Có chuyện gì vậy ạ?”. Điều đầu tiên tôi nghĩ tới là có lẽ công tycủa Triệu Bồi phá sản nên người ta tới đòi nhà. Nhưng nếu quả thật là thế thìcũng đâu cần những người này đến thu chứ, chẳng lẽ bây giờ, cảnh sát cũng điđòi nợ thuê sao?

“Chuyệnlà thế này…”. Chú cảnh sát kéo tôi ra ngoài cửa. Tuy chú ấy bảo là không phảilo nhưng thông tin mà tôi nhận được cũng đủ để tôi suýt ngã lăn xuống đất, maymà có chú ấy giữ lại, đáng sợ quá…

“Chúngtôi tìm thấy một thi thể ở khu phía nam, hình dáng rất giống người mà các côđăng tin mất tích trên báo, nhưng mà… trên người anh ta không có giấy tờ gì cả,cũng chẳng biết có đúng không nữa, thế nên chúng tôi muốn mọi người đi xácnhận”. Chú cảnh sát thì thầm.

“Cónhầm không à? Các chú đang quay phim à?”. Tôi nhìn chú cảnh sát. “Bộ quần áonày mượn ở đâu thế?”

“Bìnhtĩnh, cháu phải tin bọn chú, đây không phải là quay phim gì hết!”. Chú ấy hơicáu, có lẽ chưa từng có ai phản ứng như tôi.

“Chịyên tâm, chắc chắn không phải đâu! Chị cứ ở nhà đi, em tới đó xem sao!”. Tôiđắp chăn cho Triệu Bồi rồi dặn người giúp việc để ý tới chị ấy, sau đó, tôicùng mấy anh cảnh sát đi nhận người, à không, nhận xác chết…

“Đi bênnày!”. Một người mặc bộ đồ trắng toát đưa tôi vào trong. Nếu trong bệnh viện,tôi sẽ thấy chiếc áo trắng này giống của các thiên thần, còn ở đây, tôi có cảmgiác như mình đang tới pháp trường…

Tôikhông nói câu nào, lẳng lặng bước theo người đó, vừa đi vừa nghĩ, không thểnào, Ngụy Tử Lộ gan bé, sợ chết, ngày trước, mới bị thương một tí ở tay đã hétầm lên, tự sát làm sao được cơ chứ? Anh ấy chẳng dám làm thế đâu! Nhưng càngtới gần nhà xác, tôi càng do dự, Ngụy Tử Lộ không có gan tự sát nhưng nhỡ đenđủi, gặp phải bọn giết người thì sao? Có lẽ nào trong lúc thần kinh không ổnđịnh, anh ấy không chịu đưa tiền cho nó, thế là nó điên lên rồi giết không?

“Này!”.Vị bác sĩ pháp y đưa tôi vào gọi giật một tiếng làm tôi sợ quá, ôm chặt cáitúi.

“Côphải đối mặt với sự thật thôi!”. Nói rồi bác sĩ kéo nắp quan tài, bên trong cómột cái túi màu đen giống túi du lịch, còn có một cái khóa rất dài nữa. “Roẹt”một tiếng, anh ta mở túi ra.

“Hu huhu…”. Chẳng biết tại sao, nước mắt tôi cứ chảy giàn giụa trên mặt. Tay bịt chặtmiệng, tôi bước lên phía trước, rồi không chịu nổi nữa, tôi vịn vào cạnh bàn màkhóc. “Anh có bị điên không vậy? Chúng cần tiền thì cứ đưa đi, đồ ngốc, saokhông biết đường mà chạy chứ? Hu hu hu… Sao anh ngốc thế? Đồ ngốc! Người ta bịtrấn lột cũng chỉ mất tiền thôi, sao anh lại mất mạng hả?”. Tôi khóc nức nở, từđầu đến cuối vẫn không dám nhìn vào trong quan tài.

“Cônhìn đi đã, nhỡ không phải thì sao?”. Vị bác sĩ pháp y đó có vẻ hơi khó chịu,hình như anh ta chưa từng thấy ai mắng mỏ người chết như tôi.

“Hu huhu…”. Tôi nhìn thi thể ở trong túi, khuôn mặt nhỏ, trắng bệch, trên mặt còn cómột vết bớt lớn nữa. “Hả? Anh có cái bớt này lúc nào thế?”

“Xinlỗi… xin lỗi…”. Nửa tiếng sau, tôi đứng ngoài đồn cảnh sát, liên tiếp gặp ngườixin lỗi.

“Khôngsao, không sao! Chúng tôi cũng hay gặp chuyện thế này”. Hình như viên cảnh sátnày đang bực. “Nhưng nếu bị trộm cắp thì nhớ phải báo cảnh sát đấy!”

“Vâng,vâng, vâng…”. Tôi vội vàng ôm mặt chạy.

“Há háhá…”. Biết chuyện của tôi, Lâm Sở và A Mông ôm nhau cười rũ rượi.

“Cườicái con khỉ! Nếu là các cậu… thì cũng thế thôi…”. Tức chết mất! Ban đầu, tôichỉ kể cho Cố Đại Hải nghe thôi, chẳng biết anh ấy tiết lộ cho Lý Triển Bằng từlúc nào, Lý Triển Bằng lại nói với A Mông, sau đó thì cả cái thành phố này aicũng biết chuyện nhầm nhọt của tôi.

“Lũđáng ghét!”. Tôi vác dép lê đánh họ.

“Há há…Ôi mẹ ơi, đau bụng quá!”. Lâm Sở lau nước mắt rồi nhìn tôi. “Cậu nói với TriệuBồi rồi chứ?”

“Rồi,nhưng chị ấy sợ”. Tôi ngồi xuống. “Mình dặn bên cảnh sát rồi, sau này, nếu cómấy chuyện như thế thì phải tìm mình trước, chị ấy đang mang thai, không chịuđược những xúc động mạnh.”

“Đúngđấy! Nhưng mấy hôm nữa, cậu đi công tác thì sao?”. A Mông rót nước.

“Giaocho Cố Đại Hải vậy!”. Tôi thở dài.

“Nghĩthoáng thật hả?”. Lâm Sở nhìn tôi.

“Ờ, gâychuyện nhiều rồi, bỏ qua thôi!”. Tôi uống một ngụm nước. “Nếu đến giờ mà vẫnchưa bỏ qua được, chắc mình đã phát điên rồi. Với lại, nhiều lúc mình nghĩ,hình như mình đã thực sự yêu Cố Đại Hải.”

“Đó làđiều chắc chắn!”. A Mông châm thuốc, cười bảo. “Nhưng phải công nhận rằng CốĐại Hải nhà cậu là người tốt, cậu mà không tốt với anh ấy là có lỗi lắm đấy!”

“Đúng,A Mông nói rất đúng!”. Lâm Sở để tay lên thành ghết. “Hở? Ha ha ha, đỏ mặt rồikia!”. Cô ấy chỉ vào tôi rồi cười phá lên.

“Thôithôi, các cậu biến hết đi!”

8.

“Cố ĐạiHải! Anh xem cái gì đây!”. Tôi lấy được một miếng ngọc ở chỗ Triệu Tam, đem vềtặng riêng cho Cố Đại Hải.

“Oa, đồxịn đấy!”. Cố Đại Hải lão tới, giật lấy miếng ngọc.

“Tấtnhiên là xịn rồi! Cho anh đấy!”. Tôi chuẩn bị thay váy ngủ.

“Thậthả?”. Cố Đại Hải mừng như trẻ con được quà.

“Thật,cầm lấy mà chơi đi!”. Tôi cười.

Sánghôm sau, bị một vật gì đó chọc vào người, tôi tỉnh giấc. Tối qua, Cố Đại Hảisung sướng quá, ôm cả miếng ngọc đi ngủ, chẳng biết buông tay ra lúc nào, maymà nó chưa rơi xuống đất. “Đồ ngốc!”. Tôi nhẹ nhàng nhặt nó lên rồi để lại choanh ấy tờ giấy nhắn.

“Cám ơnnhé!”. Tôi tới một hiệu kim hoàn, kiếm dây treo miếng ngọc vào, sau này, tôi sẽđeo nó lên cổ Cố Đại Hải kẻo anh ấy lại làm rơi mất.

“La lala…”. Tôi ngâm nga hát, đang định đi lấy xe thì gặp Cung Chấn.

“ChịTiểu Ngư!”. Trông thấy tôi, cậu ấy ngẩn người ra.

“Cậukhông sao chứ?”. Tôi nhìn Cung Chấn, hôm đó, thấy cậu ấy khóc lóc thương tâmnhư vậy, quả thật tôi không chịu nổi.

“Chúngta đi ăn cơm đi!”. Cậu ấy cười cười.

“Lầntrước…”. Vừa mới ngồi xuống, chúng tôi liền đồng thanh nói.

“Xinlỗi, cậu nói trước đi!”. Tôi vội im.

“Khôngsao, thực ra hôm ấy, em đã làm cho chị sợ, ngại quá đi!”. Cung Chấn cười rạngrỡ, nhìn nụ cười đó, tôi biết rằng cậu ấy đã bỏ qua mọi chuyện rồi.

“Xinlỗi, lẽ ra tôi nên nói với cậu chuyện tôi quen Bobo và bạn của cô ấy”. Tôi cầmchiếc thìa đang để trước mặt lên.

“Không,không! Trước đây Bobo cũng đã kể với em rồi, cô ấy muốn thay đổi nên mới tìmđến em, chỉ có điều… bọn em không hợp nhau…”. Cung Chấn xoay xoay chiếc cốctrong tay. “Có lẽ… em mới chính là người thứ ba. Người con gái kia đã thânthiết với cô ấy từ lâu rồi, chắc là có chút hiểu lầm… nên cô ấy mới đến với em,lấy em làm chỗ trốn tạm thời.”

“Cậunghĩ được thế là tốt! Sau này, tôi sẽ tìm cho cậu một cô tốt hơn”. Tôi nhìn cậuấy, mỉm cười.

“Đượcthôi, vậy em sẽ nói cho chị biết em muốn tìm người thế nào”. Cung Chấn nóitiếp. “Tóc phải dài, không được béo…”

“Yêucầu cao quá đấy!”

Tôi đãgiới thiệu bạn gái cho Cung Chấn thật. Đó là một cô bé phóng viên cùng tòa soạnvới tôi. Hai người bọn họ gặp tiếng sét ái tình, nghe nói năm sau sẽ kết hôn,còn nhanh hơn cả tôi và Cố Đại Hải nữa. Nhìn họ lại ngẫm tới mình, chúng tôichẳng còn trẻ trung gì nữa rồi.

9.

“Vợ à,hôm nay mình đi xem phim nhé!”. Ăn cơm trưa xong, Cố Đại Hải quay sang hỏi tôi.

“OK! Đixem phim cũng được!”. Tôi ngóc đầu dậy.

Sau đó,tôi và Cố Đại Hải đi xem phim, còn ăn bắp rang bơ, lượn lờ phố xá cho đến gầnnửa đêm mới về.

“Em cómang chìa khóa không?”. Cố Đại Hải đột nhiên hỏi tôi.

“Hả?Không phải anh cầm à?”

“Anhchỉ mang mỗi chìa khóa xe thôi”. Cố Đại Hải lo lắng nhìn tôi.

“Anhquên thật đấy hả?”. Tôi vội vàng lục khắp người Cố Đại Hải.

“Á!”.Ngồi trong xe, tôi kêu trời.

“Saothế?”. Cố Đại Hải giật mình.

“Mảivui là chả nhớ gì nữa cả! Anh đúng là ngốc quá, sao lại không mang chìa khóanhà chứ?”. Tôi lườm ông chồng mình.

“Tạisao không để ý… Với lại, lúc ra khỏi nhà, em cứ lôi anh đi, nếu không, chắc anhchẳng quên được đâu…”. Cố Đại Hải càng nói càng bé.

Tôikhông nói gì nữa, cứ nhìn anh ấy chằm chằm.

“Anhsai rồi”. Cố Đại Hải vội xin lỗi.

“Ha ha…Đồ ngốc ạ!”

“Anhthấy chuyện bọn mình kết hôn với nhau có phải kỳ lạ lắm không?”. Tôi rúc vào áoCố Đại Hải.

“Sao emlại hỏi thế?”. Cố Đại Hải nhìn tôi.

“Emthấy buồn cười lắm ý, trong đám cưới của người yêu cũ, em lại gặp được người màmình thực sự thương yêu…”

“Anhthì luôn thấy mình rất may mắn”. Cố Đại Hải mở nhạc. “Nếu hôm đó, anh không tớidự lễ cưới của Triệu Bồi thì đã chẳng gặp được em, thực ra hôm ấy, anh đã địnhkhông tới, chỉ sợ khiến mọi người thấy khó chịu.”

“Đúnglà khó chịu thật mà, lại còn mặc bồ đồ đen sì nữa…”. Tôi ôm bụng cười.

“Thậtđấy! Kì thực hôm ấy, anh tới một đám tang trước, sau mới nghĩ, có sao đâu, chếtlà hết, sao phải sợ nhìn thấy người ta kết hôn chứ?”. Cố Đại Hải cũng cười.

“Hả?Không phải chứ? Bộ váy đỏ em mặc hôm ấy là do em cố ý chọn đấy, Thẩm Lãng nóilà em đã phải mất cả ngày chỉ để chọn đồ để mặc ở lễ cưới đó”. Mồ hôi tôi túara.

“Ha haha, em cũng hay thật!”. Cố Đại Hải véo mũi tôi.

“Oa, emthấy rất may mắn…”. Hai chúng tôi cùng đứng ngoài xe, tôi dựa vào ngực Cố ĐạiHải.

“Anhcũng thế”. Cố Đại Hải châm thuốc.

“A, anhxem, cây hồng kia có nhiều quả chưa kìa!”. Vừa ngẩng đầu lên, tôi phát hiện ramột cây hồng.

“Ừ,nhiều quá!”. Cố Đại Hải nhìn theo hướng tay tôi chỉ.

“Bọnmình ăn trộm đi!”. Tôi kéo Cố Đại Hải đến gốc cây.

“Thế cósao không?”. Cố Đại Hải chần chừ, níu tôi lại.

“Đứngim! Sắp được rồi!”. Tôi cố với lấy một quả to rồi ngắm thêm quả nữa.

“Này!Làm cái gì thế hả?”. Một luồng ánh sáng rọi thằng vào mặt khiến tôi giật mình,chỉ kịp hét lên một tiếng rồi rơi bịch xuống đất, đè ngay lên người Cố Đại Hải.

“Mấytuổi rồi hả? Nửa đêm còn đi ăn trộm quả nhà người ta!”. Ông bác bảo vệ khu phốgiận điên người, tôi đoán, chắc bác ấy tưởng là bắt được trộm sẽ được tănglương, không ngờ lại vớ phải hai đứa đi trèo trộm hồng.

“Ha haha…”. Tôi và Cố Đại Hải không nhịn được nữa, cùng cười phá lên.

“Cười…cười cái gì…?”. Ông bác đó tức quá, líu cả lưỡi lại, càng làm bọn tôi cười tohơn.

“Đi đi,đi đi!”. Chúng tôi cười mãi, cuối cùng bác ấy còn phải giúp bọn tôi tìm ngườithay khóa nữa.

“Quảhồng đó…”. Tôi chỉ vào quả hồng đang để trên đất.

“Cầmlấy, cầm lấy đi!”. Bác bảo vệ tức đến nỗi suýt giẫm lên luôn.

“Quảhồng này ngọt thật đấy!”. Việc đầu tiên tôi và Cố Đại Hải làm khi vào nhà làtrèo lên ghế ăn hồng.

“Ha ha,được đấy, mấy nữa vợ chồng mình vác hẳn thang ra trèo!”. Cố Đại Hải cười.

“Ha haha… Ái…”. Cười được một lúc, tôi bỗng thấy đầu đau nhói, đau đến không chịunổi, mắt mũi hoa cả lên.

“Saothế?”. Thấy thế, Cố Đại Hải vội ôm lấy tôi.

“Đauđầu…”

“Em cốchịu nhé, giờ mình tới bệnh viện!”. Cố Đại Hải luống cuống lái xe.

“Khôngđược, anh dừng lại đi! Em buồn nôn…”. Tôi lập tức mở cửa xe.

“Đợianh dừng hẳn đã!”. Cố Đại Hải phanh gấp, dí ngay một ông anh đang đi bộ vào sátlề đường.

“Mẹ màychứ! Có biết lái xe không hả?”. Thằng cha ấy quát ầm ĩ.

“Xinlỗi, xin lỗi!”. Cố Đại Hải đang dìu tôi ra, giơ tay lên vẫy.

“Bácsĩ, chuyện này là sao ạ?”. Mồ hôi Cố Đại Hải vã ra.

“Cáinày không nói chính xác được. Do trước đây, cô ấy bị tai nạn, có nhiều chuyệnkhông nhớ được, chuyện lần này chắc có liên quan”. Bà bác sĩ nhìn tấm phim,“Thế này đi, giờ tôi sẽ kê đơn, có lẽ cục máu tụ trong đầu đang tan dần, khôngchừng đây là chuyện tốt, có thể nhớ lại được đấy!”

“Ôi…”.Về đến nhà, tôi nằm lăn ra ghế.

“Đừngnằm ở đó, em lên giường đi, anh làm gì đó ngon ngon cho em!”. Cố Đại Hải kéotôi vào giường nằm, vừa xoa đầu tôi vừa thủ thỉ. “Khổ thân em, ăn được tí hồngthì nôn hết mất rồi.”

“Ha haha…”. Nghe anh ấy nói thế, tôi bật cười.

“Cườicái gì mà cười?”. Cố Đại Hải đắp chăn cho tôi. “Đúng rồi, chuyện này đừng kểvới người nhà em nhé! Vì đến giờ vẫn chưa biết ai là kẻ đâm em, nhỡ đúng là bàchị thần kinh đó thì sao?”

10.

Kỳ nghỉtết, bọn tôi rủ nhau tới nhà Trần Lộ ăn thịt dê. Nhà họ chỉ có hai người nênkhá lạnh lẽo, hơn nữa, tết xong, tôi và Lâm Sở đều phải đi công tác xa, A Môngvà Lý Triển Bằng cũng bận nhiều chuyện, chẳng có thời gian để tụ tập nữa.

“TrầnLộ, dấm nhà cậu để ở đâu thế?”

“Trongtủ bếp ấy!”. Trần Lộ đáp.

“Này!Thẩm Ngư!”. A Mông vừa bước vào cửa đã kêu ầm lên.

“Saosao? Nhớ mình đến thế cơ à?”. Tôi chạy ra.

“Này,con chó nhà cậu đang làm gì kìa?”. A Mông giơ tay ra chỉ, Bội Bội của tôi đangngoạm miếng thịt dê để trên bàn.

“Đồ chóchết! Thịt sống mà cũng ăn hả?”. Tôi ôm Bội Bội lại, quay ra thì thấy Lý Môngđang quẳng Đu Đu lên trên không.

“Lữ TiểuMông! Cậu xem, con cậu đang làm trò gì kia?”. Tôi xông đến, đá A Mông một phát.

“Thôithôi, không chơi với mèo nữa, cẩn thận không nó cắn con đấy!”. Cố Đại Hải vộichạy tới giải cứu con mèo.

“Ha haha…”. Chứng kiến cảnh tượng bát nháo ấy, Dương Siêu ngồi cười trên ghế.

“Gâugâu… gâu…”. Bội Bội nhảy xuống đất đòi ăn, còn đuổi theo Lý Mông nữa.

“Mẹ ơi…Sau này đừng có sinh con nhé!”. Cố Đại Hải ngả người ra ghế, lau mồ hôi, anh ấyvừa bị Lý Mông hành cho một trận.

“Đãhiểu tại sao em lại khổ sở đến thế chưa hả?”. Lý Triển Bằng khoác vai Cố ĐạiHải.

“Đúng…Đồng bệnh tương liên”. Cố Đại Hải bắt tay Lý Triển Bằng, mặt tỏ vẻ thông cảm.

“Làmsao?”. Lâm Sở đột nhiên cất tiếng làm hai bọn họ giật cả mình. “Ăn thôi, ănthôi!”. Cô ấy gọi mọi người tới cứ như thể đang ở nhà mình.

“Thôiđi, chủ nhà còn chưa động đũa kia kìa!”. Bobo huých Lâm Sở.

“Ờ,đúng rồi, Trần Lộ, mau tới ăn cơm đi!”. A Mông ngoảnh mặt vào bếp, gọi.

“Đếnđây!”. Trần Lộ cầm mấy chai lớn ra. “Mình đi lấy rượu ấy mà!”

“Uốngít thôi đấy!”. Cố Đại Hải đập khẽ.

“Sangbên kia! Đáng ghét!”. Tôi định cấu anh ấy một phát, chẳng ngờ lại cấu nhầm LâmSở.

“Nàynày, chưa uống mà cậu đã say rồi hả?”. Lâm Sở nghiến răng.

“Ha haha, được đấy!”. Vừa uống được một chút, mặt A Mông đã hơi đỏ lên.

“Emcũng uống ít thôi!”. Lý Triển Bằng đặt chai rượu sang bên cạnh.

“Cònlâu! Bà đang vui! Mau, nhúng rau đi!”. A Mông lấy đũa chọc Lý Triển Bằng.

“Vâng,để em hầu chị!”. Lý Triển Bằng gắp mấy lá rau cho vào nồi lẩu.

Nămnay, chúng tôi có một cái tết thật là vui, lâu lắm rồi bọn tôi mới được ngồi ănvới nhau thế này. Mọi người đều uống rất nhiều rồi lăn ra ôm nhau ngủ.

Lâm Sởôm chân Lý Triển Bằng, A Mông dựa vào người Cố Đại Hải, Lý Mông nằm trong lòngBobo, tôi lại ôm eo Lâm Sở, chỉ có mỗi Trần Lộ ngủ đúng chỗ, cô ấy ôm lấy tayDương Siêu, khung cảnh rất êm đềm. Tôi nghĩ đêm ấy, không có hệ thống lò sưởicũng chẳng sao, bởi vì trong lòng mỗi người chúng tôi đều tràn đầy hơi ấm.

11.

Tôi vàCố Đại Hải mang một bịch đồ ăn dinh dưỡng và hoa quả tới thăm Triệu Bồi.

Tôinhận ra Cố Đại Hải chẳng còn yêu thầm Triệu Bồi nữa, anh ấy có một trái tim rấtbình thường, tình yêu của anh ấy đã dành trọn cho tôi rồi, lại bị tôi buộc mộtmiếng ngọc vào cổ nữa, còn chạy đi đâu chứ!

“Dạonày chị có khỏe không?”. Tôi kéo tay Triệu Bồi, từ khi có thai, chị ấy đã gầyđi rất nhiều, nếu không phải vì hay xoa bụng thì chẳng ai nhận ra chị ấy đangcó em bé cả, chẳng bù cho A Mông, tôi nhớ hồi đó, bụng cô ấy rất to.

“Cảm ơnhai người, lại còn tới thăm tôi nữa!”. Triệu Bồi cười, bảo người giúp việc đirót nước cho chúng tôi.

“Emkhông sao là tốt rồi, đợt tới Tiểu Ngư đi công tác, anh sẽ tới thăm em thươngxuyên”. Cố Đại Hải vừa gọt táo vừa nói.

“Đúngthế, em sẽ bắt Cố Đại Hải tới!”. Tôi liếc anh ấy.

“Thôi,không làm phiền mọi người đâu!”. Triệu Bồi bật cười, lâu lắm rồi tôi mới thấychị ấy cười như vậy.

“Chịnên ăn nhiều một chút!”. Lúc ăn cơm, tôi không ngừng gắp thức ăn cho Triệu Bồi.

“Ừ, chịbiết”. Hình như hôm nay, tâm trạng chị ấy đã khá hơn. Lúc nãy, người giúp việcnói với tôi, bình thường chị ấy không ăn được nhiều như vậy.

“Đúngđấy! Em ăn nhiều vào! Lần sau đi công tác, anh sẽ mua tổ yến cho”. Cố Đại Hảivừa và cơm vừa nói.

“Ờ,đúng, tổ yến anh mua lần trước vẫn còn, để mai em mang tới đây!”. Tôi chợt nhớra.

“Emthật hạnh phúc!”. Ăn cơm xong, Cố Đại Hải lại bận rộn với cái điện thoại, tôivà Triệu Bồi ngồi trên sô pha xem phim cùng nhau.

“Hìhì”. Tôi vỗ nhẹ lên tay chị ấy. “Nhờ phúc của chị cả đấy!”

“Sao elại nói vậy?”. Triệu Bồi tỏ vẻ không hiểu.

“Nếukhông phải chị và Ngụy Tử Lộ lấy nhau thì làm sao em có thể gặp Cố Đại Hảiđược?”. Tôi nhìn chị ấy bằng ánh mắt chân thành. “Với lại… có phải em đã gâynhiều phiền phức cho hai người phải không?”

“Khôngphải đâu!”. Triệu Bồi đưa tay giúp tôi vén mấy sợi tóc vừa bị xõa ra. “Lúctrước, chị thường nghĩ, cô em gái này thật dễ thương, nếu cô ấy không thể tìmđược hạnh phúc của mình, chị sẽ ly hôn để cô ấy được hạnh phúc…”

12.

Chúngtôi về nhà Cố Đại Hải ở vài hôm

“Mẹ, mẹkhỏe chứ ạ?”

“Cũngổn, bố mẹ con khỏe cả chứ?”. Mẹ Cố Đại Hải nắm lấy tay tôi.

“Dạ, bốmẹ con vẫn khỏe. Mẹ, con mua tặng mẹ một cái áo lông cừu đây ạ!”. Tôi vội lấyra một cái hộp.

“Ôi,tiêu nhiều tiền thế làm gì, mẹ tự mua cũng được mà!”. Mẹ Cố Đại Hải ôm lấy tôi.

“Sao mẹlại nói thế ạ? Con mua đồ cho mẹ của con cơ mà, mẹ không cho con mua là conbuồn đây. Thôi, mẹ thử đi ạ!”. Tôi đẩy mẹ chồng vào phòng, lén nháy mắt với CốĐại Hải. Nghe nói Cố Tiểu Khê sống chết gì cũng không chịu ra nước ngoài, bốchồng tôi đang giận. Lần này chúng tôi về đây, một là để thăm các cụ, hai làgiúp các cụ nguôi giận.

Lúc mớivào nhà, không thấy Cố Tiểu Khê đâu, tôi chẳng dám hỏi, chỉ lén gọi điện thoạicho Thẩm Lãng để dò la xem anh ấy đã nói với người ta những gì rồi, vậy mà anhấy dám không nghe máy, tôi gọi thêm lần nữa thì tắt máy luôn.

“Anh cứđợi đấy!”. Tôi bực mình cúp điện thoại, Cố Đại Hải đang gọi tôi vào ăn cơm.

“Em conđâu?”. Mặt bố chồng tôi vô cùng u ám.

“Conkhông biết”. Cố Đại Hải không dám ngẩng mặt lên nhìn bố, cúi đầu trả lời.

“Cứ ănđi, em phần cơm cho nó rồi!”. Chắc mẹ chồng sợ tôi đói nên huých nhẹ chồng, ýbảo bố chồng tôi đừng giận.

“Đúngđây ạ, bố ăn trước đi!”. Cố Đại Hải lấy bát đi xới cơm. Bố chồng tôi chẳng nóicâu nào.

“Ăn cơmthôi, Tiểu Ngư, ăn cơm đi con!”. Mẹ Cố Đại Hải giục tôi.

“À,vâng, ăn cơm thôi ạ”. Tôi chẳng dám nói câu nào, bố chồng còn nóng tính hơn cảbố tôi, không thể chọc vào được.

Cả nhàlầm lũi ăn cơm, không ai lên tiếng, cũng chẳng dám thở mạnh, tôi cảm thấy thứcăn như thể thuận tay mà gắp thôi. Đầu óc Cố Đại Hải cũng căng ra. Mẹ anh ấy cóvẻ bình tĩnh hơn, cứ thế ngồi ăn.

“Mẹ,con về rồi ạ”. Cố Tiểu Khê lượn một vòng, cuối cùng cũng về tới nhà.

“Con điđâu thế?”. Mẹ chồng tôi vội chạy ra đỡ nó. Tôi thoáng thấy một bong dáng rấtquen thuộc trốn sau gốc cây, nhìn cái điệu bộ đó, tôi biết ngay là ông anh ThẩmLãng ngốc nghếch của mình, liền vội vàng đóng ngay cửa lại.

“Giamôn bất hạnh! Gia môn bất hạnh!”. Bố chồng tôi tức giận mắng. Tôi thấy bố chồngghê thì ghê thật nhưng thực ra sức chịu đựng rất có hạn. Nếu việc này mà rơivào tôi, tôi đảm bảo bố tôi còn chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái, từ lâu, bố đãmặc kệ tôi muốn làm gì thì làm. Tuy thế, mấy năm nay, tôi nhận ra bố tôi đã haynói chuyện với tôi hơn, có lẽ vì tôi cũng già rồi nên không còn sự khác biệtlứa tuổi nữa, suy nghĩ cũng dần giống bố. Khó khăn lắm cái thời kỳ bất trị củatôi mới qua, giờ lại đến lượt Thẩm Lãng.

“Ôi…”.Mặt bố chồng tôi bỗng nhiên trắng bệch, ông ôm lấy ngực thở hổn hển, Cố Đại Hảivội vàng dìu bố vào phòng nằm.

“Mẹ, đểcon làm cho, mẹ sang xem bố thế nào đi ạ!”. Tôi đỡ Cố Tiểu Khê về phòng, đưa nólên giường nằm, thay quần áo rồi lấy khăn lau mặt cho nó.

“Phiềncon quá!”. Mẹ chồng tôi vội vàng đi ra.

“Ôi… Emcũng thật là… Anh ấy thì có gì tốt cơ chứ, chị thật không hiểu nổi đấy!”. Tôikéo tay Cố Tiểu Khê.

“Tốtchứ! Chị thì biết gì!”. Cố Tiểu Khê ngồi bật dậy.

“Ờ ờ,tốt tốt!”. Tôi ấn nó nằm xuống, lẩm bẩm. “Tốt cái gì mà tốt! Chỉ biết rúc vàomột xó…”

“Alô!”. Thấy bên ngoài không có ai, tôi liền gọi điện thoại cho Thẩm Lãng.

ThẩmLãng không nói tiếng nào.

“Anhkhông nói cũng vô ích, tóm lại là anh đã bảo gì với Cố Tiểu Khê rồi?”

“Anh…”.Bị tôi ép, Thẩm Lãng phải thốt lên.

“Được,anh nghe đây, giờ em không cần biết anh đã nói gì nữa”. Tôi hạ giọng. “Nhữngđiều em muốn anh nói, anh đã nói chưa hả?”

“Nóirồi.”

“Tốt,vậy nên nó mới đau khổ uống say đến thế hả?”. Tôi cảm thấy mình như đang xéthỏi tội phạm.

“Ừ”.Thẩm Lãng mãi mới trả lời.

“Thếthì hết việc của anh rồi, cứ về nhà với bà vợ điên của anh mà đợi đi!”. Tôi mởrèm cửa, biết ngay là Thẩm Lãng chưa đi xa được mà, anh ấy vẫn đang đứng thậpthò sau cây đèn đường.

“Biếtrồi, anh đi đây”. Cuối cùng Thẩm Lãng ngẩng đầu lên nhìn tôi rồi gập điện thoạilại, quay người bỏ đi.

“Hu huhu…”. Cố Tiểu Khê vừa mơ vừa khóc.

“Ngốcquá!”. Tôi nhìn nó, khẽ thở dài. Tiểu Khê đúng là đen đủi, sao lần nào cũng yêuphải những người không nên yêu chứ?

Trongcuộc đời mỗi người, nhưng việc không nên làm nhiều quá, chỉ cần một lần sơ sảythì chắc chắn cả tá chuyện khác sẽ lũ lượt kéo đến, cứ thế khiến người ta phảicố gắng đến tận phút cuối.

“Tạisao…”. Một giọt lệ lăn ra từ khóe mắt Tiểu Khê.

“Đừngkhóc nữa, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi!”. Tôi giúp nó đắp lại chăn, sau đó lui rangoài.

“Nókhông sao chứ?”. Cố Đại Hải đợi tôi ngoài cửa.

“Khôngsao, tỉnh dậy sẽ ổn thôi”. Lòng tôi rối bời, vừa không muốn để Thẩm Lãng tiếptục nhũng nhiễu nữa, lại vừa hi vọng có ai đó cứu vớt linh hồn yếu đuối của anhấy, nhưng đồng thời tôi cũng mong chuyện này không gây nhiều sóng gió đến vậy.

“Sắcmặt em không tốt lắm”. Cố Đại Hải nhẹ nhàng xoa lưng tôi.

“À,chắc tại em ăn nhiều quá”. Tôi nhìn anh ấy. “Bố sao rồi ạ?”

“Vừauống thuốc rồi”. Cố Đại Hải nhìn về phía sau.

13.

Lâm Sởlà người ra đi đầu tiên, cô ấy lên chuyến bay lúc sáng tinh mơ.

“Ôi,sớm quá đấy…”. A Mông ngáp, cô ấy ghét nhất là phải dậy sớm.

“Tạicái bọn phòng vé khốn kiếp ấy nhất định bắt mình phải bay chuyến này đấy chứ!”.Lâm Sở vác cái ba lô rất to, bên trong chứa đầy đồ lỉnh kỉnh, còn kéo theo mộtcái va li nữa.

“Mangnhiều đồ ăn thế hử?”. Tôi cho rằng dụng cụ chụp ảnh đã được cô ấy để vào va li.

“Đồ ăngì cơ?”. Lâm Sở đưa ba lô cho tôi xem, trong đó toàn là len máy ảnh. “Ăn cáinày cho nghẹn chết à? Cậu ăn thử xem!”

“Thôiđi, mình cũng đang thắc mắc là cậu có hay ăn vặt đâu”. Tôi giúp cô ấy khoác lạiba lô.

“Lạiđây!”. Chẳng hiểu sao Lâm Sở muốn nói gì mà cứ nhất quyết kéo tôi tới chỗ nhàvệ sinh.

“Sao?Không có ai đâu, nói đi!”. Chúng tôi đứng trong nhà vệ sinh.

“Mấyhôm nữa cậu cũng đi hả?”. Lâm Sở vừa rửa tay vừa hỏi.

“Ờ”.Tôi nhìn vào gương, chỉnh lại tóc tai.

“Đến đóphải chú ý một chút! Mình có bạn làm cảnh sát ở đấy”. Lâm Sở rút từ trong túira một tấm danh thiếp, đưa cho tôi.

“Khôngphải chứ?”. Cô ấy làm tôi buồn cười chết mất. “Cậu tưởng mình đi vào chỗ chếthả?”

“Nóilinh tinh! Tức quá, người ta có lòng tốt mà cậu lại nói thế, cẩn thận không bịbọn xấu bán về quê đấy”. Lâm Sở bực mình vì thấy tôi tưởng cô ấy đùa.

“Thôi,bán mình đi, cậu mua được một cái len nữa đấy!”. Tôi dựa người vào bồn nước,cười cười.

“Thôiđi, bán cậu để khổ cho con nhà người ta à, chỉ có Cố Đại Hải không trốn đượcnên mới phải chịu…”. Lâm Sở còn chưa nói hết câu, tôi đã thấy Cố Đại Hải bướcvào.

“Này,sao anh dám vào đây hả?”. Tôi kinh ngạc, trợn mắt quát Cố Đại Hải.

“Á!”.Cố Đại Hải vội vàng chạy ra ngoài, chưa đến hai giây sau lại chạy vào.

“Anh cóthôi đi không? Không khéo người ta bắt anh vì tội dâm dê đấy!”. Lâm Sở té nướcvào mặt Cố Đại Hải.

“Khôngphải!”. Cố Đại Hải đưa tay lên lau mặt. “Đây rõ ràng là nhà vệ sinh nam mà!”

14.

TiễnLâm Sở đi rồi, chúng tôi liền nhận được một tin vui: Cố Tiểu Khê đồng ý sangNhật du học. Cả nhà họ Cố sung sướng hoan hỉ, giống như một liều thuốc trợ tim,bố chồng tôi bỗng dưng khỏe mạnh trở lại, mẹ chồng tôi cũng nhẹ lòng.

“TiểuNgư à, Tiểu Khê bên nhà Đại Hải đi ra nước ngoài thật hả?”. Mẹ tôi gọi điệnhỏi.

“Vângạ. Visa làm xong rồi, sắp đi.”

“Ờ, mẹrất quý con bé, hay để mẹ đi tiễn cùng nhé!”. Nghe mẹ nói thế, tôi thấy hơi khóchịu, trên đời này, ngoài tôi ra, hình như nhìn thấy con gái nhà ai, mẹ tôicũng yêu quý lắm ấy.

“Tùymẹ, đi thì đi, không đi cũng được!”

“Ờ, thếđể mẹ xem người nào ở nhà mình đi tiễn được nhé!”. Mẹ tôi cúp điện thoại. Tôi khôngnhớ rõ khi đó, đầu tôi có phải là đầu lợn không nữa mà chẳng nói gì, mấy ngàyhôm sau đã quên luôn chuyện này.

“TiểuKhê, đồ đạc mang hết rồi chứ?”. Cố Đại Hải kiếm đâu được một cái ô tô to nhéttất cả chúng tôi lên: bố chồng, mẹ chồng, Cố Tiểu Khê, cả đại biểu của gia đìnhchúng tôi - Thẩm Lãng - nữa. Tôi chỉ muốn đập đầu chết luôn cho xong. Thẩm Lãnglại còn cố ý ngồi bên cạnh Cố Tiểu Khê chứ!

“Mangđủ rồi ạ”. Giọng của Cố Tiểu Khê rất bình tĩnh, bình tĩnh như trời yên biểnlặng trước khi giông tố ập đến.

“Sao emcứ uống nước mãi thế?”. Lúc tới đường cao tốc, gặp phải đoạn tắc đường. Cố ĐạiHải mới quay sang hỏi tôi, khi đó, tôi đã uống hết một chai nước khoáng, đangđịnh mở thêm chai nữa.

“Emkhát”. Tôi suýt sặc.

“Ờ, tílại tha hồ mà đi vệ sinh nhá!”. Cố Đại Hải cười hì hì.

“Thôi,lái xe đi!”. Tôi nhìn Thẩm Lãng qua gương chiếu hậu. Tôi điên mất, mẹ tôi cử aikhông cử, nhất quyết bắt Thẩm Lãng đi, biết thế này chẳng cần ai ra tiễn biệtcho xong. Cố Tiểu Khê cúi đầu, nắm chặt quai túi xách, lúc làm cho nó dài ra,lúc lại kéo ngắn lại. Bố mẹ chồng tôi vờ như không nhìn thấy, chẳng nói gì cả.

“Này,anh đi nhanh hơn được không?”. Tôi ôm bụng, khẽ giục Cố Đại Hải.

“Anh đãbảo đừng có uống nhiều nước rồi mà!”. Cố Đại Hải khó chịu.

“Imđi!”. Mồ hôi tôi vã ra. Đến sân bay, chẳng nói chẳng rằng, tôi chạy ngay tớinhà về sinh, chỉ sợ mở miệng nói là sẽ tè ra quần mất. Lúc ra khỏi đó, tôi thấyCố Tiểu Khê đang ôm bố mẹ, sau đó ôm Cố Đại Hải, đợi tôi đi tới thì quay sangôm tôi một cái, rồi mắt ngân ngấn lệ nhìn Thẩm Lãng, răng cắn chặt vào môi,miễn cưỡng nói: “Cảm ơn anh đã tới tiễn em.”

MặtThẩm Lãng tái xanh.

“Anhsao thế?”. Cố Đại Hải sờ trán Thẩm Lãng.

“Khôngsao”. Thẩm Lãng cắn răng nói: “Anh hơi say xe, sang bên kia ngồi chút đã…”

“Saogiờ lại bị say nhỉ? Hồi trước đi học có bị đâu”. Cố Đại Hải tỏ vẻ hoài nghi

“Khôngsao, không sao! Để em đi xem anh ấy thế nào, anh tiễn Tiểu Khê đi!”. Tôi kiếmcớ theo Thẩm Lãng tới ngồi trên ghế đợi.

“Say xethì bảo nó vào nhà vệ sinh mà nôn con ạ”. Mẹ Cố Đại Hải đưa cho tôi bịch khăngiấy.

“Dạ”.Tôi liếc mắt nhìn Thẩm Lãng đang ngồi đờ ra, cúi đầu nín lặng. Tôi muốn nói gìđó nhưng sợ mình nói linh tinh lại khiến anh ấy buồn hơn. Đột nhiên Thẩm Lãngbật dậy, định lao vào trong, thấy thế, tôi vội vàng kéo anh ấy lại. Mọi ngườitrong sân bay quay lại nhìn chúng tôi.

“Anhlàm gì đấy hả?”. Tôi nắm chặt lấy vạt áo Thẩm Lãng.

“Bỏ anhra! Em tránh ra đi!”. Thẩm Lãng đẩy tôi, anh ấy khỏe thật, làm tôi ngã lănxuống đất. Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc anh ấy dám làm thếnày với tôi.

“Anh cóthể làm gì hả?”. Tôi đứng dậy, tát cho anh ấy một cái.

“Đây làcơ hội cuối cùng của anh, cô ấy sắp đi rồi!”. Mắt vằn lên những tia máu đỏ,Thẩm Lãng tức giận tát lại tôi. Cái tát khiến tôi sững sờ, anh ấy cũng đờngười.

“Anh điđi!”. Tôi chỉ tay. “Đi đi! Có giỏi thì đi đi! Anh làm được gì chứ? Hả? Anh đãlàm được cái gì? Lúc nào cũng nói người này hại anh, người kia hại anh, em thậtkhông hiểu nổi, có ai kề dao vào cổ anh, ép anh làm không? Anh nói đi!”. Tôiđẩy anh ấy, Thẩm Lãng loạng choạng lùi ra phía sau mấy bước rồi ngồi phịchxuống đất.

“Nàycô, không sao chứ?”. Mấy nhân viên trong sân bay chạy lại hỏi, họ không hiểuđang xảy ra chuyện gì.

“Khôngsao”. Tôi rút giấy ăn ra lau miệng, chảy máu rồi.

“Ha haha…”. Thẩm Lãng ôm mặt cười, cười đến nỗi nước mắt chảy ra, sau đó, anh ấy lặnglẽ bỏ đi.

“A lô,Cố Đại Hải à?”. Tôi vừa đi ra phía ngoài vừa gọi điện cho Cố Đại Hải.

“Saothế em?”. Giọng Cố Đại Hải gấp gáp, chắc anh ấy tưởng đã xảy ra chuyện lớn.

“Tòasoạn có chút việc, em phải về xử lý gấp. Em và Thẩm Lãng đi trước đây, anh đưabố mẹ về sau nhé!”. Tôi vẫy tay taxi.

“Ờ, OK!Em đi đi! Anh sẽ bảo bố mẹ”. Cố Đại Hải thở phào rồi cúp máy.

“Chị…đi đâu ạ?”. Nhìn bộ dạng của tôi, cậu tài xế hơi hoảng.

“Côngty XX”. Tôi bảo cậu ta đưa tôi tới chỗ A Mông.

15.

“Cậusao thế?”. A Mông nhìn tôi chằm chằm.

“Đừnghỏi nữa!”. Tôi ôm miệng.

“Miệngcậu sao vậy?”. A Mông đúng là thô lỗ cô ấy kéo giật tay tôi ra làm miệng tôiđau nhói.

“Thằngnào đánh cậu hả?”. A Mông giận dữ.

“Cậuđừng hét nữa được không?”. Tôi vội ngăn.

“ThẩmLãng đánh cậu?”. A Mông rót nước cho tôi. “Sặc, anh ấy dám làm thế á?”

“Chỉdám với mình thôi…”. Tôi nhìn vào gương, lau miệng.

“Xem ralần này là thật rồi”. A Mông châm thuốc.

“Chắcthế! Thẩm Lãng đúng là đồ khốn kiếp! Thế này thì làm sao mình gặp Cố Đại Hảiđược chứ?”. Giờ tôi chẳng biết phải về nhà kiểu gì đây.

“Đếnchỗ Lâm Sở đi, cô ấy đưa chìa khóa cho mình rồi”. A Mông móc chìa khóa ra, némcho tôi.

“Đànhvậy”. Tôi nhặt chùm chìa khóa lên. “Bảo với Cố Đại Hải là… cậu muốn mình ở vớicậu vài hôm nhé!”

“OK!”

16.

“Mẹ,con về rồi ạ”. Tôi đang đứng cởi giày ở ngoài cửa thì một con chó xông đến, sủanhặng xị. “Đồ khốn! Chó ở đâu ra thế này?”. Tôi tiện tay lấy giày phang cho nómấy phát.

“Về nhàrồi à?”. Mẹ tôi chạy từ trong bếp ra. “Trời ơi, mặt con làm sao thế? Cố Đại Hảidám đánh con hả?”

“Mẹnày, mẹ nhìn mọi việc theo chiều hướng tích cực được không ạ? Con bị va vàocửa”. Thật là… mẹ còn chưa nhìn thấy miệng tôi mấy hôm trước đấy, sưng totướng.

“Trờiạ, thế Cố Đại Hải có biết không?”. Mẹ giúp tôi đặt túi xuống.

“Khôngạ. Mẹ đừng nói với anh ấy nhé! Mà con chó này là thế nào vậy ạ?”. Tôi chỉ tayvề phía con chó.

“À, mẹbảo An Nguyệt mua đấy”. Mẹ nhìn tôi. “Tên nó là Đang Đang.”

“Xấukhiếp!”. Tôi còn hình dung ra nó đang lang thang ngoài đường tìm xương nữa.

“Anhcon đâu ạ?”. Tôi chạy ngay vào trong bếp kiếm đồ ăn.

“Này,còn sống đấy!”. Mẹ vội đập thìa vào tay tôi.

“Con ănmột miếng thôi mà…”. Tôi giơ tay lên xuýt xoa.

“Đúngrồi, dạo này, thằng anh con cứ lẩn thẩn làm sao ấy”. Mẹ tôi hạ giọng.

“Bệnhnặng ạ?”. Nghe vậy, tôi hơi khó chịu, đánh tôi xong, anh ấy lại bị thần kinhthế này nữa! Sao tôi đen đủi thế không biết? Ông trời có mắt, tôi còn chưa tínhsổ với anh ấy đây.

“Chẳngbiết nữa, ghê lắm, cứ đờ đờ đẫn đẫn, gọi thì trả lời, còn nếu không, cả ngàychẳng nói câu nào, nếu không chơi với con chó này thì nó chẳng thèm để ý đếncái gì nữa”. Mẹ tôi thở dài. “Chả hiểu kiếp trước mẹ phạm tội gì mà kiếp nàylại sinh được hai đứa con như chúng mày nữa.”

ThẩmLãng vừa thấy tôi liền giật mình sợ hãi, sau đó cứ nhìn tôi chằm chằm.

“Nhìncái gì mà nhìn?”. Tôi quát.

“Xinlỗi!”. Anh ấy giờ mới mở miệng.

“Biến!Nói gì cũng vô ích, lo mà giải quyết chuyện của anh đi! Yên tâm, không ai biếtchuyện này đâu.”

“Cám ơnem nhé!”. Thẩm Lãng cười cười, thà anh ấy không cười còn hơn, cười gì mà nhưkhóc.

17.

Ăn cơmtối xong, đang định quay về chỗ Lâm Sở thì tôi nhớ ra giờ này, bên đó chẳng cóai, thà ở nhà vài hôm còn hơn. Lâu lắm tôi không được ngủ trên giường của mìnhrồi. Tôi leo lên giường, ôm laptop, vào mạng chat với Lâm Sở.

“Xoảng…!!!”.Một loạt âm thanh chát chúa vang lên.

“Aithế?”. Tôi mặc áo khoác, bước ra ngoài. Phòng khách chẳng có ai cả. Quay lại,tôi thấy bố mẹ đang đứng ngay phía sau.

“Trờiạ, làm con sợ chết mất!”. Tôi ôm ngực.

“Bố làmgì thế ạ?”. Bố tôi đặt thứ đang cầm trên tay xuống chân tường, đó là cây gậytôi vẫn dùng để tập võ hồi nhỏ. “Bố định “đại nghĩa diệt thân” đấy à?”

“Ăn vớichả nói!”. Bố đá tôi một cái.

“He he,con đùa thôi mà”. Tôi định về phòng lên mạng tiếp, Lâm Sở vẫn đang đợi, nhưngđúng lúc đó, từ trong bếp lại phát ra tiếng loảng xoảng.

“Aithế?”. An Nguyệt bước tới chỗ chúng tôi.

“Tớixem sao!”. Tôi đẩy An Nguyệt vào bếp. Cho dù đó là trộm hay là bọn lưu manh thìcũng chẳng sao, đã có An Nguyệt chắn trước tôi rồi.

“Ở đâu?Chạy đâu mất rồi? Sao lại không thấy nữa?”. Chẳng biết Thẩm Lãng đang tìm cáigì mà lôi hết đống chai lọ ra, hết nhấc lên rồi lại đặt xuống, mồ hôi anh ấy vãra như tắm.

“Anhlàm gì vậy hả?”. Tôi định đạp cho anh ấy một phát nhưng bị mẹ ngăn lại.

“Suỵt,nó đang mộng du đấy!”. Mẹ tôi huơ tay trước mặt Thẩm Lãng.

“Đâurồi? Đâu mất rồi? Đang ở đâu thế?”. Thẩm Lãng vẫn mải mê tìm đồ.

“Anhtìm cái gì thế?”. Tôi quỳ xuống trước mặt Thẩm Lãng, mắt anh ấy không có chútthần sắc nào, hoàn toàn mơ hồ.

“Bácsĩ, anh ấy không sao chứ ạ?”. Tôi đưa Thẩm Lãng tới bệnh viện điều trị tâm lý.Sáng nay, khi tỉnh dậy, Thẩm Lãng chẳng có vẻ gì khác thường cả, lại còn ngạcnhiên nhìn cả nhà khi thấy chúng tôi vây quanh anh ấy.

“Cậu ấybị ức chế một chút”. Bác sĩ vừa nói vừa nhìn bài test tâm lý của Thẩm Lãng.

“Quả làthế, dạo này anh ấy gặp nhiều chuyện”. Tôi kể lại cho bác sĩ nghe những việcđen đủi mà Thẩm Lãng vừa gặp phải.

“Uốngít thuốc vậy!”. Ông bác sĩ chẳng biết làm thế nào. Chuyện nhà tôi mấy năm naychả khác gì trên phim, tình tiết lâm li, có lẽ tôi phải viết thành kịch bản rồibảo Lâm Sở đi quay mới được.

“Anhhãy thả lỏng người ra! Nghe tôi nói đây, bây giờ, anh chỉ nghe được giọng củatôi thôi…”. Tôi đứng bên ngoài nhìn bác sĩ thôi miên ThẩmLãng.

“Chịnày, anh ấy chưa đến mức điên phải không ạ?”. Tôi hỏi chị bác sĩ ở bên cạnh.

“Mọingười phát hiện kịp nên không sao đâu.”

“Vâng.”

“TiểuNgư, mời anh đi ăn đi!”. Từ phòng điều trị đi ra, tâm trạng Thẩm Lãng khá hơnhẳn.

“Được,ăn uống no say rồi lại đánh em nhé!”. Nói xong, ngay lập tức tôi thấy hối hận,bác sĩ đã dặn tôi không được nhắc tới những chuyện khiến anh ấy bị kích độngrồi mà tôi lại quên mất. Tôi vội nói, “Kiếm cái gì đó ngon ngon ăn đi!”

“Chúngta tới quán “Lão Mạc” đi!”. Thẩm Lãng đề nghị.

“Tùyanh, ăn gì cũng được”. Tôi vòng xe lại.

Đây làlần đầu tiên tôi ngồi ăn với Thẩm Lãng lâu đến vậy, ăn từ lúc một giờ đến tậnbốn giờ chiều mới xong, khi ăn còn cười nói vui vẻ. Thực ra, ngoài việc cứ đểngười ta ức hiếp ra thì Thẩm Lãng cũng không tồi.

“Em vềnhà à?”. Ra đến cửa, Thẩm Lãng hỏi tôi.

“Em tớichỗ Lâm Sở ở, đợi vết thương khỏi hẳn mới về”. Tôi nhẹ nhàng nói.

“Khôngsao chứ?”. Thẩm Lãng đột nhiên dừng lại, đưa tay sờ lên miệng tôi.

“Á! Đồkhốn!”. Không suy nghĩ gì cả, tôi giơ chân lên đá làm Thẩm Lãng lăn từ trênthềm xuống đất.