Kết Hôn Anh Có Dám Không

Chương 12



AnNguyệt lại ráo riết đeo bám Thẩm Lãng, tôi đã bảo chó thì không bỏ thói ăn cứtđược đâu mà mẹ tôi còn không tin.

“ThẩmLãng, đây là gì thế hả?”. An Nguyệt ngửi khắp người ông anh tôi một lượt rồibắt đầu chất vấn.

“Em cóthôi đi không?”. Thẩm Lãng buông tờ báo trong tay xuống.

“Giỏinhỉ? Anh tự ngửi xem, toàn là mùi nước hoa thôi!”. An Nguyệt vứt bộ quần áo vàomặt Thẩm Lãng.

“Côđừng quá đáng quá!”. Thẩm Lãng lạnh lùng nhìn chị ta.

“Em quáđáng thế đấy! Anh muốn làm gì hả?”. An Nguyệt chống nạnh.

“Đượclắm, tôi định từ từ sẽ nói cho cô biết, nhưng giờ chính cô ép tôi đấy nhé!”.Thẩm Lãng rút một tờ giấy từ trong ngắn kéo ra, đưa cho An Nguyệt. “Chúng ta lyhôn!”

“Anhnói gì hả? Đừng có mơ!”. An Nguyệt giật ngay lấy rồi xé nát tờ giấy đó ra.

“Vậythì tôi sẽ đơn phương xin ly hôn. Cô biết luật “Hôn nhân gia đình” chứ? Lần đầuđơn phương ra tòa thì vô hiệu nhưng nửa năm sau, nếu tiếp tục gửi đơn lên thìsẽ được chấp thuận đấy!”. Thẩm Lãng chỉ thẳng tay vào mặt An Nguyệt, nói rõràng.

“Tuyệtvời!”. Nghe tôi kể lại chuyện đó, Lâm Sở đập tay vào đùi.

“Đúng!Ông anh cậu khá ra phết đấy!”. A Mông cũng rất hứng thú.

“Tấtnhiên! Còn phải xem ai là người dạy dỗ ông ấy nữa chứ!”. Tôi đắc ý, chờ đợi baonhiêu năm nay, cuối cùng cũng có ngày Thẩm Lãng khiến tôi nở mày nở mặt.

“Nhưngchuyện này cấm kể trước mặt Trần Lộ đấy, nếu không, cậu ấy dám tới tòa án lắm”.Lâm Sở vừa lấy một chai rượi trên giá xuống vừa nói.

“Thếnên mình mới kéo các cậu đi siêu thị chứ! Thấy mình thông minh không?”. Tôibảo. Vừa nãy, hai người bọn họ còn không vui khi tôi tới bắt đi. Dạo này A Môngở cùng Lâm Sở, ban ngày đi làm, đến tối hai người họ lại tới khuyên Trần Lộ.Thỉnh thoảng tôi mới đi cùng được vì vẫn đang phải để tâm tới chuyện của NgụyTử Lộ.

“Ở đâycó tờ giấy này!”. Tôi thấy một tờ giấy được kẹp ngay ngắn trên bàn.

Mìnhđưa Dương Siêu tới quán “Thiên đường hạ giới” xem công việc mới của mình.

-Trần Lộ-

“Thiên…đường hạ giới?”. Cả ba chúng tôi cùng ngẩn người.

“Mau đitìm đi! Còn đứng đó làm gì nữa?”. Lâm Sở lao ra cửa, tôi và A Mông tất tưởichạy theo sau.

“A lô!A Thi à?”. Tôi vội gọi điện thoại cho A Thi.

“Bà cốtổ của tôi ơi, mau tới đây đi!”. Giọng của A Thi có vẻ không bình thường.

“Tới…tớingay đây, A Thi, chị…”. Tôi lắp ba lắp bắp.

“Biếtrồi, biết rồi. Chị đợi ở đằng sau.” A Thi đúng là thông minh, đã giúp tôi nóinốt nửa câu còn lại.

“A Thiđâu?”. Tôi kéo tay một cô gái ở gần đó, hỏi.

“Ở đằngsau ạ”. Cô em này trang điểm trông như quỷ hiện hình, xấu phát khiếp lên được.

“AThi!”. Chúng tôi đẩy cô ta ra rồi chạy đến phía sau quán.

“Bênnày!”. A Thi từ một phòng nhỏ chui ra.

Bangười chúng tôi cùng xông vào làm chật cả phòng nên bị A Thi đạp ra ngoài.

“DươngSiêu, Trần Lộ, hai người không sao chứ?”. Tôi chỉ nhìn thấy Dương Siêu đangngồi đờ đẫn trên ghế, trên người khoác một tấm khăn lông, Trần Lộ thì ngồitrang điểm bên cạnh, mặc váy ngắn, áo hai dây.

“Đếnrồi hả? Ngồi xuống đi! Mình sắp xong việc rồi”. Trần Lộ ngoái đầu lại nhìnchúng tôi rồi nói.

“TrầnLộ, cậu làm cái quái gì thế hả?”. A Mông giật cây cọ trong tay Trần Lộ.

“Cậuđiên rồi à?”. Tôi chỉ muốn đánh cho cô ấy một trận.

“Cáccậu kêu ca gì chứ? Mình đang kiếm tiền mà, không có tiền thì lấy gì mà chữabệnh cho Dương Siêu?”. Trần Lộ giật lại cây cọ rồi trang điểm tiếp.

“TrầnLộ, bọn mình đi về đi, đừng để Dương Siêu ở đây nữa, chắc anh ấy khó chịu lắmđấy!”. Lâm Sở khẽ nói, tôi có thể nhận ra cô ấy đã phải kiềm chế nhiều lắm.

“Trướcsau vẫn phải làm vậy, khi nào đi làm, mình sẽ dẫn anh ấy theo, giờ không đủtiền để đưa vào viện điều dưỡng nữa”. Trần Lộ vừa dứt lời, Lâm Sở đã tát cho côấy một cái thật mạnh.

“Cậu cócòn là người không hả? Bọn mình muốn tốt cho cậu mà cậu lại không biết điềusao?”. Lâm Sở đánh Trần Lộ liên tiếp khiến A Thi sửng sốt.

“Nàynày, các chị em, có gì thì từ từ nói!”. A Thi ôm lấy Lâm Sở, kéo cô ấy rangoài, tôi vội vàng ngăn Trần Lộ, A Mông cũng chặn Lâm Sở.

“Chếttiệt!”. Trần Lộ nhổ nước bọt. “Lần sau muốn đánh thì đánh lên người, bị thươngở mặt thì làm sao mình kiếm tiền được nữa hả?”

“Imngay!”. Tôi hất thẳng cốc nước vào mặt Trần Lộ.

“Cácchị em, từ từ nói chuyện nào, làm gì thế hả? Lộ Lộ à, thôi em về đi!”. A Thiđẩy Lâm Sở lên ghế rồi quay ra nói với Trần Lộ.

“Chị AThi, em làm được mà!”. Trần Lộ lau mặt rồi trang điểm lại.

“Khôngcần đâu, người của chị còn nhiều, thiếu em cũng chẳng sao cả.”

“Chị,chị không định cho em kiếm miếng cơm à?”. Trần Lộ đứng dậy. “Chồng em còn đangtàn phế kia kìa!”. Cô ấy chỉ tay vào Dương Siêu.

“Đừng…nói… nữa!”. Đang ngơ ngẩn ngồi im nãy giờ, bỗng dưng Dương Siêu đúng bật dậy.

“Anh,sao lại…”. A Mông ngạc nhiên.

DươngSiêu đã đứng lên được nhưng lập tức khuỵu xuống.

“DươngSiêu, Dương Siêu, anh sao thế?”. Trần Lộ vội gạt chúng tôi ra rồi xông tới, ômlấy Dương Siêu, khóc nức nở. “Đừng làm em sợ, đừng làm em sợ mà!”

“Cònđứng ngẩn ra đó là gì? Tới viện mau!”. Lâm Sở đẩy A Mông ngã lăn xuống đất.

2.

“Saorồi?”. A Mông đứng ngoài cửa, hỏi chúng tôi.

“Bác sĩbảo chỉ cần luyện tập là có thể đứng lên được”. Tôi báo tin mừng.

“Tốtquá!”

“Bọn họthế nào rồi?”. Lâm Sơ nhìn qua cửa kính.

“Cũngổn, Trần Lộ không chịu rời Dương Siêu lấy một bước”. A Mông lén nói.

“Hi!”.A Thi mặc một bộ váy ngắn cũn cỡn đi đến, vừa nhìn là biết chị ấy vừa hết giờlàm.

“Suỵt!”.Ba đứa tôi cùng giơ tay lên miệng.

“Biếtrồi, biết rồi mà”. A Thi gật dầu lia lịa rồi nói nhỏ. “Không sao chứ?”

“Khôngcó gì nghiêm trọng cả. Chuyện bọn em nhờ chị điều tra thế nào rồi?”. A Mông kéoA Thi ra ghế ngồi.

“Tìm rarồi, là một ông chủ nhỏ, Trần Lộ vay của lão ấy tám vạn. Tên này cứ giao choTriệu Tam xử lý, hắn sợ anh ấy lắm”. A Thi dương dương tự đắc.

“Vậy đểmình đi, các cậu ở lại với bọn họ nhé! A Thi, chị đi với em được không?”. Tôiđịnh đi trả nợ hộ Trần Lộ.

“Cầmlấy này!”. A Mông rút mười vạn ra, đưa cho tôi.

“Trời,lúc nào cậu cũng mang theo nhiều tiền thế hả?”. Lâm Sở kinh ngạc.

“Cònlâu ấy! Mình định đưa cho Trần Lộ đấy”. A Mông lườm Lâm Sở.

“Thôi,bọn này đi đây!”. A Thi kéo tôi đi.

Ngườicho Trần Lộ vay tiền là một gã trọc đầu, tôi đã bảo bọn đầu trọc toàn là ngườixấu rồi mà. Tất nhiên trừ Triệu Tam ra, chẳng qua là đầu anh ấy hơi ít tócthôi.

“AnhTam, em nể mặt anh lắm đấy!”

“Cảm ơnnhé, anh thay mặt em gái anh cảm ơn chú!”. Triệu Tam đưa tay ra bắt rồi uốngcạn cốc rượu trên bàn.

“Có gìđâu ạ, lần này bọn em nể mặt anh, mấy nữa còn phải nhờ anh nhiều mà”. Tên trọckia cười tít mắt lại.

“Saolại không có gì được? Lần sau mời anh tới chỗ em, em giảm giá cho!”. A Thi õngẹo dựa vào bàn làm tên kia càng thích chí hơn.

“A Thi,từ giờ em đừng mặc như thế nữa, không thấy lạnh à?”. Ra tới ngoài đường, TriệuTam nói rồi cởi áo khoác, choàng lên người A Thi.

“Thì đilàm ăn mà, phải vậy mới được việc chứ!”. A Thi thản nhiên nói.

“Thôi,em mau về đi, anh về cửa hàng đây!”. Giữa đường, Triệu Tam bảo tôi rồi xuốngxe.

“Cảm ơnanh nhé, sau này em sẽ mời anh đi ăn!”. Tôi vẫy tay với anh ấy.

“Chị AThi, hai người lại cặp với nhau hả?”. Tôi nhìn A Thi vừa nâng niu cái áo vừangân nga hát.

“Khôngphải việc của em!”. Chị ấy lườm tôi.

3.

“Dạonày hai người thế nào ạ?”. Tranh thủ lúc bên Trần Lộ không có chuyện gì nữa,tôi chạy qua nhà Triệu Bồi.

“Bọnchị vẫn ổn!”. Sắc mặt chị ấy đã tốt lên nhiều.

“Thếthì được rồi.”

“TiểuNgư!”. Ngụy Tử Lộ vừa nhìn thấy tôi liền vui mừng, cười tít mắt, chắc là tưởngtôi sắp đưa anh ấy đi thăm mộ mẹ. Chúng tôi mất khá nhiều công sức mới khiến TửLộ nhớ lại chuyện mẹ anh ấy đã qua đời, nhưng tới giờ anh ấy vẫn chưa nhớ raTriệu Bồi là ai.

“Anhthế nào rồi?”. Tôi hỏi. Ngụy Tử Lộ định ngồi xuống cạnh tôi nhưng tôi liềntránh sang một bên, nhìn mặt Triệu Bồi có vẻ không vui.

“Vẫntốt. Nhưng anh muốn tới thăm mộ mẹ”. Ánh mắt anh ấy trở nên buồn bã.

“Được,nhưng phải đợi một lát đã, Cố Đại Hải sắp tới rồi”. Tôi nắm tay Triệu Bồi, ýbảo chị ấy hãy yên tâm, tôi sẽ không ra ngoài một mình với Ngụy Tử Lộ đâu. Thấythế, sắc mặt chị ấy mới ấm áp lại một chút.

“Tạisao người đó cứ theo chúng ta mãi thế?”. Ngụy Tử Lộ đột nhiên hỏi.

“À, anhấy là bạn thân của em”. Tôi thấy hơi ngại, kể ra cũng thấy buồn cười, chồng củamình cơ mà, ngại cái gì chứ?

“Anhkhông muốn chia tay với em”. Ngụy Tử Lộ cúi đầu. Tôi cảm thấy bàn tay Triệu Bồinắm lại thật chặt.

“NgụyTử Lộ, anh chưa nhớ ra à? Chúng ta đã chia tay nhau từ lâu rồi”. Tôi thấy đãđến lúc phải nói cho anh ấy biết điều này, bác sĩ cũng bảo anh ấy đang dần nhậnthức được hiện trạng của mình.

“Thậtsao?”. Ngụy Tử Lộ rơi nước mắt.

“Đúng.Tại anh quên đó thôi, thực ra… chúng ta đã chia tay nhau”. Tôi nhắc lại, khôngdám nhìn anh ấy, tuy từ lâu, anh ấy đã chẳng còn là gì đối với tôi nữa song tôicũng không nỡ nhìn thấy anh ấy đau lòng thế này.

“Sao tựdưng hôm nay Ngụy Tử Lộ lại ngoan ngoãn vậy?”. Cố Đại Hải hỏi tôi.

“Em nóicho anh ấy biết chuyện bọn em chia tay rồi”. Tôi thắt lại dây an toàn.

“Thậtà? Tốt quá!... À… ý anh là cũng nên cho cậu ta biết”. Cố Đại Hải phấn khích quánên phun ngay điều đang nghĩ trong đầu ra ngoài.

“Đồngốc! Nói điều đó với anh ấy thì em cũng thấy thoải mái hơn mà. Với lại, cóTriệu Bồi tận tình chăm sóc như vậy, sớm muộn gì Ngụy Tử Lộ cũng nhớ ra tất cảthôi”. Tôi cười với Cố Đại Hải, nếu không làm vậy, chắc anh ấy sẽ không vui.

“Ừ!Đúng rồi, Thẩm Lãng bảo chúng ta tới giúp anh ấy chuyển nhà đấy”. Cố Đại Hảivừa nắm tay tôi vừa lái xe.

“Anh ấychuyển thật hả?”. Sau vụ cãi nhau với An Nguyệt lần trước, Thẩm Lãng liền dọnsang phòng tôi ngủ, hại tôi về nhà là phải nằm ở ghế sô pha. Mới được mấy hôm,anh ấy đã quyết định chuyển ra ngoài.

“Chuyểnchứ! Nghe nói anh ấy thuê được nhà rồi, ngay gần công ty.”

“Nơinày cũng được đấy!”. Tôi nhìn căn hộ mà Thẩm Lãng mới thuê. Tuy nó nhỏ nhưngđược bố trí rất hợp lý, bước vào cửa là tới ngay phòng khách, bên cạnh là phòngngủ, nhà vệ sinh khá tiện nghi, nhìn chung là ổn, ở đây chắc chắn sẽ rất thoảimái, dễ chịu.

“Bâygiờ, đối với anh, chỉ cần không có An Nguyệt, chỗ nào cũng được hết”. Thẩm Lãnglôi một chồng sách ra, cẩn thận xếp lên giá.

“Đúngđấy! Sớm rời khỏi cái ổ của bà ấy có phải tốt hơn bao nhiêu không? Em đã bảoanh làm vậy từ đời nào rồi còn gì!”. Tôi vỗ vai Thẩm Lãng. Tôi nhận thấy anh ấyđã thay đổi hẳn, hấp dẫn hơn ngày trước rất nhiều. Lâu lắm rồi chúng tôi mớithân thiết như thế này.

4.

“Mình thựcsự không hiểu tại sao Triệu Bồi lại tỏ ra như vậy”. A Mông ngồi trên ghế, cacẩm.

“Khônghiểu cũng phải hiểu, nếu đặt mình vào vị trí đấy, cậu sẽ làm gì?”. Lâm Sở đẩymột thùng bia tới.

“Mìnhấy hả? Nói chung, người đã rơi vào tay mình rồi thì sẽ không thể chạy đi đâuđược nữa”. A Mông nói dứt khoát.

“Đếnlúc đó, không chừng cậu giết người ta luôn ấy chứ”. Tôi mở nắp lon bia. “Thựcra, nếu là mình, mình cũng thấy sợ, người đàn ông của mình không những khôngnhận ra mình mà lại thân mật với bạn gái cũ, chắc chắn phải rất khó chịu. Cònđứa con trong bụng nữa…”

“Cáinày người ta gọi là “Người nhìn thấy phải nhỏ lệ, người nghe thấy cũng đaulòng” đấy! Chị ấy đáng thương thật, nhưng cái chính là cậu nghĩ thế nào thôi”.Lâm Sở nói. Chẳng biết cô ấy lôi đâu ra được một túi khoai lang sấy, bị A Môngcướp ngay.

“Cậunghĩ thế nào?”. A Mông vừa cắn miếng khoai rồm rộp vừa hỏi tôi.

“Chẳngbiết nữa. Mình chỉ mong anh ấy sớm nhớ lại để mình và Cố Đại Hải được sống yênổn thôi”. Tôi đặt lon bia xuống rồi giật lấy túi khoai.

“Thếthì tốt! Trước đây, thế giới của cậu là Ngụy Tử Lộ, giờ thế giới đó chỉ córiêng Cố Đại Hải. Giúp Ngụy Tử Lộ cũng khó cho cậu, không giúp thì lại trởthành kẻ chẳng ra gì. Dù sao Triệu Bồi cũng không muốn cậu tiếp xúc nhiều vớiNgụy Tử Lộ nên mình nghĩ, cậu cứ mặc kệ đi!”. Lâm Sở dựa lưng vào thành ghế.Dạo này, có bao nhiêu việc xảy ra, mấy đứa tôi trông chẳng ra hồn người nữarồi.

“Ừ,mình không quan tâm nữa. Đợi chuyện Trần Lộ ổn thỏa, mình và Cố Đại Hải sẽ đidu lịch”. Tôi gác chân lên bàn.

“Khôngđược! Mình nói cho cậu biết, ngoài đường nhiều đứa con gái lẳng lơ lắm đấy!”. AMông lập tức phản đối.

“Cậutưởng Cố Đại Hải giống Lý Triển Bằng nhà cậu chắc?”. Tôi liếc xéo cô ấy. Nghenói lần trước đi Nội Mông, Lý Triển Bằng suýt không về nổi vì A Mông đùng đùngnổi giận, bỏ về trước, visa cô ấy cầm. Lý Triển Bằng ngốc quá, dám giao mấygiấy tờ quan trọng như vậy cho bà vợ có máu ghen, đúng là liều thật.

“Đấy làbáo ứng! Ai bảo lão ấy dám theo gái chứ!”. A Mông bĩu môi.

“Thôiđi, suýt nữa thì Lý Triển Bằng bị đưa về nước theo dạng dân lưu manh rồi đấy!”.Lâm Sở cứ nghĩ tới chuyện đó lại thấy buồn cười.

“Lưumanh? Anh ta đâu có xứng!”

“Haha ha… A lô!”. Tôi đang cười thì chuông điện thoại bỗng vang lên, chẳng cầnnhìn cũng biết chín mươi phần trăm là An Nguyệt. Giờ này chị ta vừa tan sở,chắc chắn gọi tôi để hỏi Thẩm Lãng đi đâu.

“ThẩmLãng ở đâu?”. Chị ta không thèm khách khí, đi thẳng vào vấn đề luôn.

“Aiđấy?”. Tôi hỏi. Mũi tôi bị mái tóc mới nhuộn của A Mông chọc vào, vừa ngứa vừakhó chịu, nên ra hiệu cho cô ấy đứng xa ra.

“Làchị, An Nguyệt, chị dâu của em!”. An Nguyệt im lặng một lát rồi cất tiếng. Chắcchắn chị ta hiểu rằng trước giờ tôi rất ghét bị người khác nói trống không vớimình.

“À,chuyện gì thế?”. Tôi dài giọng hỏi.

“ThẩmLãng ở đâu?”

“Cái gìcơ?...”. Tôi kéo điện thoại ra xa. “Chị bảo gì? Hả? Tín hiệu yếu quá… A lô! Nóigì đi chứ!”. Lâm Sở vừa nhìn tôi vừa cười, tôi phải nhét miếng khoai lang vàomồm để cô ấy im đi.

“Chịtìm Thẩm Lãng!”. Chị ta hét lên ầm ĩ.

“Látchị gọi số bàn nhà em đi! Em đang ở ngoài đường, tín hiệu kém lắm, không nghethấy gì đâu!”. Tôi cũng hét trả lại rồi cúp điện thoại, thản nhiên ăn tiếp.

“Cậughê thật đấy!”. A Mông tự nhiên ngồi bật dậy. “Lần trước, Lý Triển Bằng ngheđiện thoại cũng bảo tín hiệu kém, tên khốn đó chắc cũng lừa mình phải không?”

“Trờiđất phù hộ, cuối cùng cậu cũng thông minh hơn rồi đấy!”. Lâm Sở làm ra vẻ mìnhvừa được chứng kiến một kỳ tích.

5.

“TiểuNgư, chị có chuyện này muốn nói với em”. Sáng sớm, Triệu Bồi đã gọi điện thoạicho tôi.

“Cóchuyện gì vậy ạ? Em tới chỗ chị ngay đây!”. Tôi xách túi, chuẩn bị ra cửa.

“Khôngcần đâu!”. Chị ấy vội vã nói. “Nói qua điện thoại cũng được.”

“Chịnói đi!”. Tôi đến bên cửa sổ.

“Chị…chị chẳng biết nói thế nào cả, chỉ là… hi vọng sau này, hai người đừng tới thămbọn chị nữa”. Chị ấy ngập ngừng. “Hiện giờ, tình trạng của Tử Lộ rất tốt, trínhớ cũng có dấu hiệu phục hồi rồi. Sáng hôm qua, anh ấy còn bảo ngôi nhà nàyrất quen thuộc, chị vui lắm…”

“Emhiểu rồi, chị giữ gìn sức khỏe nhé, nếu có chuyện gì thì cứ gọi cho Cố Đại Hải,anh ấy sẽ giúp chị”. Tôi nói một cách bình thản. Dạo này, tôi cảm thấy mìnhđiền tĩnh hơn trước rất nhiều, không hay lên giọng với người khác nữa, ngay cảviệc phá lên cười cũng quên mất phải làm thế nào rồi.

“Xinlỗi em, chị biết làm thế này là không đúng, nhưng mà…”. Hình như Triệu Bồi đangkhóc, giọng chị ấy khàn khàn.

“Chịđừng khóc! Em không trách chị, cũng không trách Ngụy Tử Lộ đâu. Hơn nữa, anh CốĐại Hải cũng không muốn em đến đấy. Thế thì việc gì em phải đến chứ!”. Tôi cốnuốt nước mắt vào trong, nếu không, nó sẽ trào ra mất.

“Xinlỗi, chị không thể đánh mất anh ấy một lần nữa được, càng không thể để con mìnhkhông có bố…”. Triệu Bồi sụt sịt rồi tắt máy.

Tôi đứngcạnh cửa sổ, chiếc túi xách trên tay đã rơi xuống đất từ lúc nào.

“A lô!Đồ mồm miệng thối tha, cậu đoán trúng rồi đấy!”. Tôi gọi điện thoại cho Lâm Sở.

“Sao?Có chuyện gì?”. Hình như Lâm Sở vừa ngủ dậy.

“Tốimình đến chỗ cậu ăn cơm rồi kể cho mà nghe”. Cúp máy xong, tôi chẳng biết làmthế nào mà mình tới được chỗ làm nữa.

“Saorồi?”. Lâm Sở đã đứng đợi tôi ở bãi đỗ xe từ bao giờ, tay sắp đông cứng lại.

“Haha…”. Tôi nhìn cô ấy rồi cười phá lên.

“Đừngcó dọa mình nữa, dạo này nhiều chuyện lắm rồi đấy!”. Chẳng hiểu vì lạnh hay tạithấy thái độ của tôi mà giọng Lâm Sở hơi run run.

“Vàotrong rồi nói!”

“Cậukhó chịu à?”. Lâm Sở kéo tay tôi hỏi nhỏ.

“Khôngbiết nữa. Giờ đầu óc mình như khúc gỗ, chẳng có cảm giác gì cả”. Tôi bóp trán.

“Cócần…”

“Đừngnói với Cố Đại Hải! Nhìn thấy mình thế này, chắc chắn anh ấy lại nghĩ rằng mìnhvẫn còn lưu luyến tình cũ với Ngụy Tử Lộ cho mà xem.”

“Cậugiận Triệu Bồi hả?”. Lâm Sở nhìn tôi.

“Điên à? Mình có tư cách gì mà giận chứ?”. Tôi cảm thấy hơi mệt, liền gối đầulên đùi Lâm Sở.

“Thếthì đừng nghĩ nữa!”. Lâm Sở vỗ vai tôi. Tôi bỗng có cảm giác cô ấy rất giống mẹtôi, hồi xưa, mẹ cũng hay ru tôi ngủ như thế này. Thường thì mẹ và Thẩm Lãng sẽngủ trước, còn mắt tôi vẫn mở to thao láo.

Tronglúc mơ màng, tôi cảm thấy Lâm Sở đang vuốt ve mặt tôi, bàn tay cô ấy mềm mạithật, nhìn người gầy thế mà… Tôi mở mắt ra, trông thấy người trước mặt thì giậtbắn mình.

“Hi hi,vợ dậy rồi à?”. Cố Đại Hải đang quỳ bên cạnh tôi giống mấy con mèo thần tàitrước cửa siêu thị.

“Anh?Lâm Sở đâu? Mất tích rồi à?”. Tôi ngồi dậy.

“Cậukhông nghĩ tử tế hơn một chút được hả?”. Lâm Sở cầm thìa, chỉ thẳng vào mặttôi.

6.

“Hômnay, em không sao chứ?”. Cố Đại Hải vừa xem ti vi vừa hỏi, tôi đang ngồi cắtmóng tay ở bên cạnh.

“Em cóchuyện gì được cơ chứ?”. Tôi đang bận nên không để ý tới anh ấy.

“TriệuBồi gọi điện thoại cho anh đấy”. Cố Đại Hải ngoảnh đầu sang nhìn tôi.

“Ờ…không sao”. Tôi lấy giấy gói chỗ móng tay lại để mang đi vứt. “Chẳng phải anhvẫn muốn em không qua lại với Ngụy Tử Lộ nữa còn gì?”

“Có cầnanh đi khuyên Triệu Bồi không?”. Có lẽ Cố Đại Hải sợ tôi buồn nên thỏ thà thỏthẻ như gái mới về nhà chồng. Tôi thấy bây giờ anh ấy chẳng khác nào cô vợkhông sinh được con nên chủ động kiếm vợ lẽ cho chồng, mới nghĩ tới đó, tôikhông nín nổi, cười khúc khích.

“Emkhông sao chứ? Hay chúng ta đi viện nhé!”. Cố Đại Hải lo lắng nhìn tôi, chắcanh ấy đang tưởng tôi đã phát điên giống An Nguyệt.

“Haha…”. Tôi ôm bụng cười.

“Để… đểanh đi tìm quyển sổ y bạ”. Cố Đại Hải không kịp xỏ dép, phi thẳng vào phòngngủ.

“Ha ha…Quay lại đây!”. Tôi cười mệt quá, nằm lăn ra ghế.

“Vợđừng lo, không sao đâu, chúng ta sẽ đi khám mà”. Cố Đại Hải ôm lấy tôi.

“Đồngốc, em có bị làm sao đâu!”. Tôi cốc đầu anh ấy. “Thật đấy, giờ em thấy hếtbuồn rồi”. Tôi dựa người vào khuôn ngực ấm áp của Cố Đại Hải. Mấy hôm trước,tôi còn trêu, nếu Cố Đại Hải béo thêm chút nữa thì chắc chắn phải mặc áo lótloại B làm anh ấy tức gần chết.

“Khôngsao là tốt rồi. Lúc nãy, không tìm thấy em, anh sợ quá, may mà A Mông cho anhsố của Lâm Sở. Suýt chút nữa, anh ra bờ sông tìm đấy”. Cố Đại Hải hôn lên trántôi rồi nói tiếp. “Nếu ra sông mà không thấy thì anh sẽ nhìn lên cây xem thếnào.”

“Không,chết kiểu đấy, lưỡi lè ra dài ngoằng, kinh lắm…”. Tôi vội đẩy anh ấy ra. “Này,Cố Đại Hải, anh muốn em chết phải không? Muốn kiếm bồ nhí chứ gì?”

“Ăn nóivớ vẩn!”

“Thếsao anh hết nghĩ em nhảy xuống sông lại nghĩ đến việc em treo cổ hả?”

7.

Cuốituần, tôi và Cố Đại Hải cùng tới thăm Thẩm Lãng.

“Khôngcó ai theo sau chứ?”. Thẩm Lãng bắt chước mấy ông đặc vụ, không mở cửa ngay chobọn tôi mà hỏi với ra.

“Anhđiên à?”. Tôi bê theo một túi đồ ăn, đang mệt gần chết mà anh ấy còn nhiềuchuyện như thế.

ThẩmLãng thò đầu ra, ngó nghiêng một hồi rồi nói: “Mau vào đi!”

“Anhlàm gì mà lén lút như kẻ trộm thế?”. Cố Đại Hải bực dọc nói, anh ấy vừa bị ThẩmLãng kéo vào, suýt nữa ngã xuống sàn.

“Khôngphải là anh lại thấy khó chịu đấy chứ?”. Cố Đại Hải và tôi cùng chau mày lại,căn bệnh tâm lí của Thẩm Lãng lẽ nào lại tái phát?

“Anh cóthấy khó chịu ở đâu không?”. Tôi vội vàng sờ trán Thẩm Lãng.

“Anhvẫn khỏe. Chỉ sợ An Nguyệt lại đi theo hai người thôi”. Thẩm Lãng vừa nói vừavỗ ngực chứng minh sức khỏe của mình, cuối cùng thì ho khù khụ.

“Thôiđược rồi, vỗ ngực cái gì, trông như tinh tinh ấy!”. Tôi lườn anh ấy. “Mà tinhtinh cũng chẳng con nào xấu như anh.”

“Saoanh lại tắt điện thoại đi hả?”. Tôi bảo Thẩm Lãng. Điện thoại của tôi hết pinnên định lấy máy anh ấy gọi cho A Mông vì không muốn dùng máy Cố Đại Hải.

“Đừngbật!”. Thẩm Lãng mặt đỏ tía tai xông tới, suýt va trúng đầu tôi.

“Anhlàm sao thế?”

Chiếcđiện thoại trong tay tôi lập tức nhấp nháy, là An Nguyệt gọi tới. Giờ tôi mớihiểu tại sao Thẩm Lãng lại phải tắt di động.

“Dai thật!”.Cố Đại Hải vừa ăn cơm vừa liếc mắt nhìn màn hình điện thoại vẫn đang chớp tắtliên tục.

“Nhìnlàm gì, ăn đi!”. Tôi đạp anh ấy.

“Sốkhác gọi kìa, anh có nghe máy không?”. Xem ra Cố Đại Hải rất hứng thú với vụnày. Mấy hôm nay, anh ấy đang vui vì Triệu Bồi không cho tôi tới gặp Ngụy TửLộ.

“Không!Có bị đánh chết, anh cũng không nghe!”. Thẩm Lãng lắc đầu quầy quậy.

“CốTiểu Khê gọi thì sao?”. Tôi nhìn Thẩm Lãng.

“Nếu làcô ấy thì sẽ gọi vào máy này”. Thẩm Lãng rút từ trong túi ra một cái điện thoạikhác.

“Anhkhông được động tới em gái em đâu đấy!”. Cố Đại Hải nhảy lên, hét ầm ĩ.

8.

Cuộcsống thế này thật tốt, tôi và Cố Đại Hải ban ngày cùng nhau đi làm, tối cùngvề, cùng đi thăm Dương Siêu, rồi cùng đi khuyên Trần Lộ, sau đó lại cùng tới ăncơm với Lâm Sở hoặc A Mông. Hai đứa ấy đố kị, bảo bọn tôi dính lấy nhau như keo502 ấy.

“Này,các cậu có thể thôi dính lấy nhau được không hả?”. A Mông nheo mắt. “Cậu phảinghĩ cho bạn bè chứ, không thấy mình đáng thương khi phải cô đơn thế này à?”

“Tự cậuhại cậu mà!”. Tôi gắp thức ăn cho Cố Đại Hải, thản nhiên nói.

“Nhưngchúng mình nuốt không trôi, thật đấy, ăn không nổi nữa rồi, cứ nghẹn ở đâynày!”. Lâm Sở chỉ tay lên cổ.

“Khôngăn càng tốt, tí mình gói về cho chó mèo ở nhà”. Tôi ngang nhiên há mồm để CốĐại Hải gắp thức ăn cho.

“Thấysắc quên tình!”. Lâm Sở nhìn tôi một cách đau khổ.

“Đồtrọng sắc khinh bạn!”. A Mông hùa theo.

“Saokhông đợi mình thế?”. Trần Lộ bước vào. Cô ấy càng ngày càng giống các em gáibán hoa ngoài đường, ăn mặc lòe loẹt, bây giờ, cứ nhìn cô ấy là tôi nghĩ ngaytới mấy vũ nữ châu Phi.

“Bọnmình vừa tới thôi”. A Mông ngửa cổ lên uống bia.

“Chẳnglàm ăn được gì cả”. Trần Lộ cắm cúi ăn cơm.

“Khônglàm ăn được thì thôi, đừng có gây chuyện với Dương Siêu nữa, ly hôn cái gìchứ!”. Tôi gọi thêm mấy món khác.

“Mìnhkhông muốn làm liên lụy tới anh ấy, lần trước, anh ấy suýt bị người ta thiêuchết còn gì”. Trần Lộ chỉ ngẩng lên nói một câu rồi lại cúi xuống ăn tiếp.

“Saomình cứ cảm thấy cậu nghĩ sai rồi nhỉ?”. Lâm Sở nhìn Trần Lộ. “Cậu làm thế này,Dương Siêu mới nghĩ anh ấy là gánh nặng của cậu đấy.”

“Anh ấynghĩ sao cũng được, mình chỉ muốn ly hôn thôi, không gặp nhau nữa thì sẽ tốthơn, mình chỉ cần nộp đủ tiền viện phí là xong.”

“Này…Ăn cơm xong thì đi đâu đây?”. Tôi chẳng biết nói gì nữa. Trần Lộ nhiều khi rấtcứng đầu cứng cổ, ai khuyên gì cũng không nghe, chúng tôi đành đợi cô ấy nghĩlại thôi.

“Về nhàngủ chứ đi đâu”. Sắc mặt Lâm Sở có vẻ không được tốt lắm.

“Mìnhđi thăm Dương Siêu”. Trần Lộ đặt bát xuống. Không ngờ cô ấy lại nói thế, vừanãy, chính cô ấy bảo không gặp thì hơn mà.

“Mọingười cùng đi chứ?”. A Mông vội vàng hỏi.

“Khôngcần đâu. Bác sĩ nói anh ấy tuyệt thực, không chịu ăn cơm. Mình tới khuyên anhấy một lát thôi, tối còn phải đi làm nữa”. Trần Lộ đứng lên, kéo lại áo. “Mìnhđi đây! Lần sau mình mời!”

“Anhnghĩ lần này, Dương Siêu tuyệt thực là đúng đấy!”. Cố Đại Hải trầm ngân.

9.

“NgụyTử Lộ có tới tìm em không?”. Triệu Bồi tất tưởi chạy tới toàn soạn tìm tôi. Chịấy có thai được tám tháng, sắp tới lúc sinh rồi.

“Cóchuyện gì thế? Đừng lo lắng quá!”. Tôi vội đỡ chị ấy ngồi xuống rồi báo tin chotất cả mọi người.

“Chị…Tử Lộ bảo đi mua đồ nên chị để anh ấy đi. Đi từ sáng đến giờ mà vẫn chưa thấyvề”. Môi Triệu Bồi trắng bợt, mồ hôi trên trán còn chưa khô, tóc tai bù xù, mặttái xanh.

“Khôngsao đâu, không sao đâu. Mọi người sắp tới rồi, đến lúc đó, bọn em sẽ chia nhauđi tìm”. Tôi trấn an Triệu Bồi. Chị ấy cứ nắm chặt tay tôi không chịu buông.Ngụy Tử Lộ đúng là chẳng khiến người ta yên tâm được.

“Saovậy?”. Cố Đại Hải là người tới đầu tiên.

“NgụyTử Lộ lại chạy mất rồi”. Tôi kéo anh ấy ra ngoài.

“Saolại thế?”

“Khôngbiết. Anh đi tìm trước đi, lát mấy người kia tới, em sẽ bảo họ chia nhau ratìm”. Tôi sợ Triệu Bồi ngã nên vừa nói vừa phải liên tục ngoái cổ lại nhìn.

“Ừ. Anhđi đây”. Cố Đại Hải thở không ra hơi, lại quay đầu chạy đi.

“AMông, cậu sinh con rồi nên hãy ở đây chăm sóc Triệu Bồi, mình với Lâm Sở, LýTriển Bằng sẽ đi tìm”. Tôi phân công mọi người. “Nếu chẳng may có chuyện gì thìphải đưa chị ấy tới viện ngay!”

“Đượcrồi! Đi đi, mình rõ hơn cậu mà”. A Mông đỡ Triệu Bồi ra cửa.

“Bọn emchắc chắn sẽ tìm được anh ấy, chị yên tâm đi!”. Tôi nhìn Triệu Bồi lần nữa rồichạy đi cùng Lâm Sở.

“Chúngta đi đâu?”. Lý Triển Bằng hỏi.

“Anhtới trường học và nhà Ngụy Tử Lộ, Lâm Sở đi tìm ở bờ sông, công viên!”. Tôiquấn khăn lên cổ rồi vẫy taxi.

“Cậuthì sao?”. Lâm Sở kéo tôi lại, chắc cô ấy thấy tôi kích động quá nên nói dèdặt. “Cậu cứ từ từ, ngộ nhỡ…”

“Mìnhbiết rồi. Yên tâm đi! Chưa tìm thấy Ngụy Tử Lộ thì mình không thể có chuyện gìđược đâu”. Tôi ôm Lâm Sở. “Giờ mình sẽ tới những nơi hồi còn yêu nhau, bọn mìnhhay đi. Có phát hiện gì thì nhớ gọi điện thoại cho mình đấy!”

10.

Tôi bảotài xế taxi đưa tôi tới những chốn cũ: công viên, rạp chiếu phim, cả thư việnnữa… nhưng đều không thấy bóng dáng của Ngụy Tử Lộ.

“Rốtcuộc anh đang đi đâu?”. Tôi dừng lại ở bên hồ trong công viên. Đây là nơi chúngtôi thường tới ngày trước, có thể coi là nơi ghi dấu nhiều kỉ niệm nhất với haiđứa tôi. Có lúc, nằm cạnh Cố Đại Hải, tôi vẫn mơ tới nơi này, mơ thấy từng gốccây, từng đóa hoa, từng cây cột. Trước đây, mỗi khi rỗi rãi, tôi và Ngụy Tử Lộhay đến đây, vừa nói chuyện vừa đi dạo vòng quanh hồ. Ngụy Tử Lộ thường bảo cáihồ này hình trái tim nên chúng tôi đang đi quanh một trái tim, trái tim nàychứa tâm hồn của cả hai người. Tôi cười, bảo anh ấy là đồ ngốc, cái hồ này rõràng là hình tròn, nhưng anh ấy cứ lắc đầu, khăng khăng bảo nó có hình tráitim.

“Á!”.Đầu tôi bỗng đau nhói khiến tôi gần như không thể kiểm soát nổi mình nữa. Tôicố gắng đi tới chiếc ghế gần nhất, lôi miếng dán giảm đau từ trong túi ra. Dạonày, tôi thường xuyên bị đau đầu, nhiều lúc đau đến nỗi chỉ muốn nôn hết ra. CốĐại Hải không biết điều đó vì tôi luôn cố tỏ ra bình thường trước mặt anh ấy.

“Khụ…”.Tôi lại bị nôn, lần này nôn ra mấy thứ màu hồng hồng, có lẽ là máu, bởi tôithấy mằn mặn trong miệng giống như hồi bé đánh nhau với con người ta rồi bịthương. Tôi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, mới đó mà đã sắp tối rồi, vầng mặttrời đỏ ối đang khuất dần ở phía xa. Ngụy Tử Lộ từng bảo đó là mây lửa, ngàymai chắc chắn thời tiết sẽ rất đẹp.

Nhìn raxa, tôi thấy Ngụy Tử Lộ đang đứng dưới ánh hoàng hôn lộng lẫy, miệng nở nụ cườirạng rỡ, rồi anh ấy bước về phía tôi.

“Anhnói đúng thật, có mây lửa, ngày hôm sau trời sẽ đẹp…”. Sau đó, tôi gập ngườiquỳ xuống đất, nôn thốc nôn tháo.

“Đây làđâu?”. Mở mắt ra, tôi thấy mình đang ở một nơi rất lạ, không phải nhà tôi màgiống như phòng trong khách sạn.

“TiểuNgư, em tỉnh rồi à?”. Âm thanh vang lên bên tai tôi rất giống giọng Ngụy Tử Lộ.

Tôithấy khuôn mặt anh ấy. “Anh chẳng bao giờ khiến em yên tâm cả!”. Tôi vùng dậynhưng đầu váng vất, lập tức ngã lăn xuống gường.

“TiểuNgư, xin lỗi em. Em không sao chứ?”. Ngụy Tử Lộ ôm lấy tôi mà khóc. “Xin lỗiem, Triệu Bồi bảo em đã kết hôn rồi, anh cũng thế, anh đã cưới cô ấy, đứa controng bụng cô ấy là con anh…”

“Anh bỏđi làm bọn em rất lo đấy, chỉ sợ anh không quay về nữa…”. Tôi không kìm đượcnữa, òa khóc theo anh ấy.

“Xinlỗi…”

“Anhđang rất hạnh phúc, cả em cũng thế. Triệu Bồi không lừa anh đâu, anh đã quênquá nhiều chuyện rồi.”

“Nhưngmà… thực sự… anh không muốn quên em”. Khuôn mặt Ngụy Tử Lộ đầy nước mắt.

“Embiết, em biết mà”. Mắt tôi nhòa đi. “Nhưng chúng ta không thể sống trong quákhứ mãi được! Bây giờ, người em yêu là Cố Đại Hải. Em yêu anh ấy ngay từ lầnđầu tiên anh ấy nói chuyện kết hôn, từ lần đầu tiên nấu cơm cho anh ấy, cả lúcbị tai nạn nữa, khi mở mắt ra, người đầu tiên em nhìn thấy cũng chính là anhấy, em yêu anh ấy…”

“Anh đãquên mất rất nhiều thứ phải không?”. Ngụy Tử Lộ đứng dậy một cách khổ sở.

“Đúngvậy. Anh đã quên rằng anh yêu Triệu Bồi đến thế nào, quên đi sự xấu hổ đối vớiem, quên là em đã tha thứ cho anh, quên cả việc… anh đã chúc phúc cho em trongđám cưới.”

11.

Chẳngbiết trời sáng từ lúc nào nữa. Tôi và Ngụy Tử Lộ đã thức trắng đêm, tôi kể choanh ấy nghe chuyện tôi và Cố Đại Hải cưới nhau, chuyện tôi hòa giải với TriệuBồi, Cố Đại Hải chăm lo cho tôi ra sao, khi anh ấy mất tích, Triệu Bồi đã tìmanh ấy thế nào…

“Anh nợem nhiều quá”. Ngụy Tử Lộ dựa người vào tường, nói.

“Khôngđâu, anh đã giúp em tìm thấy tình yêu đích thực của mình, em phải cảm ơn anhmới đúng”. Tôi ngẩng mặt lên. Giờ tôi đã có thể bình tĩnh nhìn vào mắt anh ấyrồi.

“Xinlỗi em!”. Ngụy Tử Lộ quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt anh ấy rất bình thản.

“Câunày anh không nên nói với em”. Tôi vừa cười vừa lắc đầu.

“Đúngvậy, lẽ ra anh nên nói với Triệu Bồi, tuy anh chưa thể nhớ ra cô ấy là ai nhưngtrong mơ, anh có thể cảm nhận được mình rất yêu cô ấy. Mỗi ngày, được dạo bướccùng cô ấy, anh đều thấy rất vui”. Ngụy Tử Lộ nở nụ cười tuyệt đẹp.

“Chúngta về chứ?”. Tôi đứng lên, nâng anh ấy dậy.

“Ănsáng xong đã, coi như là lời xin lỗi cuối cùng của anh với em”. Anh ấy khoáctay tôi.

“Sứckhỏe của anh…”. Tôi sờ trán Tử Lộ.

“Anhtrụ được mà, Triệu Bồi và con anh phải dựa vào anh đấy. Về đến nhà, anh sẽ đưacô ấy tới viện”. Mắt anh ấy sáng lấp lánh như quả cầu thủy tinh mà tôi yêuthích. Tôi nhận ra chúng tôi đều đã có một trái tim bằng thủy tinh cho riêngmình mà không ai có thể dùng tiền mua nổi.

Lúcbước ra khỏi thang máy, tôi nghe có tiếng “tách” rất khẽ vang lên.

“Saothế?”. Ngụy Tử Lộ ngoái đầu lại hỏi tôi.

“Khôngsao, đi ăn thôi, em đói rồi!”. Tôi thoáng thấy một dáng người cao cao thụt vào.

12.

Trênđường về nhà, tôi tìm trạm điện thoại để gọi cho Cố Đại Hải vì di động của tôiđã hết pin từ hôm qua. Chắc anh ấy đang lo lắng lắm.

“Vợ! Emđang ở đâu thế? Có biết anh lo thế nào không hả?”. Nghe thấy giọng Cố Đại Hảivang lên trong điện thoại, trái tim tôi khẽ xao động.

“Em tìmthấy Ngụy Tử Lộ rồi”. Tôi vui vẻ nói. “Bọn em đang trên đường về nhà.”

“Tử Lộ!Tử Lộ!”. Triệu Bồi đứng trước cửa nhà còn A Mông và Lâm Sở đỡ ở hai bên.

“Anh vềrồi”. Ngụy Tử Lộ ôm lấy Triệu Bồi. “Xin lỗi vì đã làm em lo lắng, đều tại anhkhông tốt.”

“Huhu...”. Triệu Bồi dụi đầu vào ngực Ngụy Tử Lộ, bật khóc nức nở.

“Emkhông sao chứ?”. Như thể sợ tôi bị cụt tay cụt chân, Cố Đại Hải cứ xoay tôi,nhìn lên nhìn xuống.

“Chẳngphải em vẫn ổn đấy à? Không bị thiếu cái tay cái chân nào đâu!”. Tôi vỗ vỗ haimá phính của chồng.

“Cảmơn! Cảm ơn em!”. Triệu Bồi ngồi xuống ghế, tay giữ chặt gấu áo Ngụy Tử Lộ,chúng tôi đều nhận ra lần này chị ấy đã lo lắng đến thế nào.

“Anhrót nước cho em nhé!”. Ngụy Tử Lộ muốn Triệu Bồi buông anh ấy ra.

“Không!Không cần, em không khát!”. Chị ấy vẫn không chịu.

“Đểem!”. Lâm Sở đứng dậy, đi vào bếp.

“Sao emtìm được cậu ta thế?”. Cố Đại Hải hỏi tôi.

“Em…”.Tôi vừa mở miệng đã bị Ngụy Tử Lộ ngắt lời. “Tại tôi không tìm được đường về,may mà trên đường lại gặp Tiểu Ngư”. Giọng Ngụy Tử Lộ rất thành thật, tôi nghĩanh ấy cũng không muốn để Cố Đại Hải cảm thấy khó chịu.

“Thậtà?”. Cố Đại Hải nhìn tôi.

“Vâng,đang đi thì em thấy một người rất giống anh ấy cứ lượn đi lượn lại như đang lạcđường”. Tôi bảo. Ngụy Tử Lộ lạc đường thật, suýt nữa, anh ấy đã không tìm racái gì mới là đúng đắn với mình.

“Mọingười ở lại ăn cơm nhé!”. Triệu Bồi muốn giữ chúng tôi lại dùng bữa cùng vợchồng họ.

“Thôi,chị nghỉ ngơi đi!”. Tôi ôm lấy chị ấy, thì thầm. “Chị yên tâm, anh ấy hiểu cảrồi. Em đã kể cho anh ấy nghe mọi chuyện. Còn nữa... em phải nói cho chị biết,người em yêu chỉ có Cố Đại Hải thôi, trái tim em đã bị tên béo ấy chiếm hết chỗrồi, Ngụy Tử Lộ không chen vào được đâu.”

“TiểuNgư…”. Triệu Bồi nhìn tôi.

“Chịvào nghỉ đi! Em và Cố Đại Hải đang đợi được bế con nuôi đấy!”. Tôi cười.

“Lúcnãy, em nói gì với Triệu Bồi thế?”. Cố Đại Hải vừa lái xe vừa hỏi tôi.

“Em bảochị ấy yên tâm, trong tim em đã có người khác rồi, không nhét nổi Ngụy Tử Lộvào nữa”. Tôi nhắm mắt lại.

“Ai?”.Cố Đại Hải hét lên rồi phanh két xe lại làm tôi thiếu chút nữa là đập đầu vàocửa kính, xe của Lâm Sở đằng sau cũng suýt va phải.

“Tênbéo đáng chết này! Ngoài anh ra thì làm gì còn ai chiếm nhiều chỗ thế hả?”. Tôiôm đầu, hét lại.

13.

Nhữngngày tháng sau đó, tôi sống rất vui vẻ.

AnNguyệt không tìm được Thẩm Lãng, suốt ngày ru rú ở nhà vò đầu bứt tóc. Tiểu Khêđã quay lại Nhật, gửi về cho tôi và Cố Đại Hải một đôi bùa hộ mệnh, trong thưcon bé bảo đây là lá bùa hoàng gia linh nghiệm vô cùng, giúp vợ chồng sống yênvui hạnh phúc. Cố Đại Hải lén lút gọi lại hỏi “Thế có giúp sinh em bé không?”làm Cố Tiểu Khê bực mình mắng lại, bảo anh ấy đi mà tìm Quan Âm tặng con ấy,đừng có lẵng phí tiền điện thoại.

“Ôi,cuộc đời này đẹp thật!”. Cuối tuần, tôi rủ A Mông và Lâm Sở đi tắm nước nóng.

“Chỉ cócậu thấy đẹp thôi, cứ để bọn mình tự sinh tự diệt đi, chết sớm được đầu thaisớm!”. Vừa mở miệng, A Mông đã nói mấy câu đen đủi.

“Lạilàm sao?”. Tôi ngồi xuống để nước ngập đến cằm.

“À,giàn thiên lý nhà Lý Triển Bằng lại đổ ấy mà…”. Lâm Sở uống một hớp rượu, má đỏhây hây.

“Đồkhốn! Các cậu đúng là lũ ăn hại!”. A Mông té nước về phía chúng tôi.

“Này,sao cậu cứ gây chuyện với Lý Triển Bằng mãi thế, không muốn sống yên lành hả?”.Tôi vừa tránh vừa quát cô ấy.

“Đúngvậy, nếu mà A Mông và Trần Lộ không gây chuyện thì chúng ta đã có thể sống yênổn rồi”. Lâm Sở đồng tình với tôi.

“Cậu thìsao?”. Tôi nhìn cô ấy.

“Mìnhhả? Ra nước ngoài! Ở đó, người ta đồng ý cho những người như bọn mình cướinhau. Vợ mình bảo thế”. Lâm Sở cười, miệng rộng ngoác đến tận mang tai.

“Kinh!Bobo nghĩ tới chuyện đó rồi cơ à?”

“Thấybọn mình thông minh không? Nghe nói có một thị trấn ở Anh cho phép người đồnggiới kết hôn, đợi mình tham gia cuộc thi này xong, hai đứa mình sẽ tới đó.”

“Ôi…”.A Mông thấy bọn tôi không thèm để ý tới chuyện của cô ấy nên bực bội ra mặt.

“Thởdài cái gì? Toàn là cậu tự gây chuyện cho mình thôi!”. Tôi véo má A Mông.

“Làm gìcó?”. Cô ấy phản đối.

“Cậuchỉ được cái mồn thôi! Đến lúc Lý Triển Bằng không muốn đùa kiểu này nữa thìmới biết tay”. Lâm Sở véo nốt má còn lại của A Mông.

“Thôiđi!”. A Mông đẩy bọn tôi ra. “Mình không muốn thế, nhưng anh ấy có cho mìnhđường lui đâu!”

“Ha ha,cái đó dễ thôi, để lúc về, mình gọi một cú điện thoại cho Lý Triển Bằng làxong”. Tôi lại tưởng A Mông lo nghĩ chuyện gì to tát lắm chứ!

14.

“Mìnhthấy…”. Tôi, A Mông và Lâm Sở gần như ngày nào cũng tới tìm Trần Lộ.

“Cáccậu chưa chán hả?”. Trần Lộ gắt lên. Cô ấy bị chúng tôi nói nhiều quá nên trangđiểm nhầm, phải lau đi làm lại.

“Vìhạnh phúc của cậu, không có gì là chán cả!”. Tôi nhìn cô ấy.

“Trời,cậu điên rồi à?”. Trần Lộ sờ trán tôi rồi quay sang hỏi Lâm Sở. “Cậu ấy bị đậpđầu vào cửa phải không?”

“Bịcánh cửa hạnh phúc kẹp đấy!”. Lâm Sở cười hí hí, liền bị tôi cho ngay mộtchưởng.

“Bọnnày toàn đồ hâm ấy mà!”. A Mông cáu bẳn. Đêm hôm qua, A Mông thức trắng. LýTriển Bằng đúng là không cho A Mông đường lui, anh ấy tiếp khách về muộn, uốngsay quá nên nôn lên bộ váy ngủ gợi cảm của A Mông, thế là bị cô ấy đánh cho mộttrận tơi bời.

“Cậuthì sao hả?”. Trần Lộ vừa kẻ lông mày vừa hỏi A Mông.

“Đươngnhiên mình là người tốt rồi. Trần Lộ này, có gì khó khăn thì bảo bọn mình giúpnhé! Mình nghĩ kĩ rồi, mình sẽ giúp cậu mở một cửa hàng, kiếm hai người đầu bếpgiỏi, Lâm Sở sẽ đưa mấy người nổi tiếng tới chụp ảnh còn Tiểu Ngư viết mấy bàilên báo, chẳng mấy chốc mà hot. Cậu và Dương Siêu…”. A Mông giơ ngón cái lên,thao thao bất tuyệt.

“Biến!Biến hết đi! Mình phải làm việc rồi”. Trần Lộ đuổi bọn tôi ra cửa sau.

“Không,nghe mình nói đã!”. Tôi đập cửa.

“Thôiđi, mai lại tiếp tục!”. A Mông ngáp, cô ấy đã quen với việc này rồi, gần nhưtối nào chúng tôi cũng bị Trần Lộ đuổi đi.

“Ngàymai mình xin nghỉ nhé, sinh nhật của Cố Đại Hải mà”. Tôi nói.

“Ốitrời, sinh nhật của Cố Đại Hải cơ à? Cậu có nhớ ngày sinh nhật của bọn mìnhkhông vậy?”. Mặt Lâm Sở nhăn nhó như khỉ ăn ớt.

“Thôiđi! Mình nhớ sinh nhật các cậu làm gì? Các cậu có đáng hào nào không hả?”. Tôibĩu môi.

“Cô tacó còn tí sĩ diện nào không thế?”. A Mông chỉ tay vào tôi, hỏi Lâm Sở.

“Vừathiếu sĩ diện lại vừa mặt dày”. Lâm Sở nâng cằm tôi lên, ngó nghiêng.

“Dày cáiđầu cậu ấy!”. Tôi đá cho cô ấy một phát.

“Quyếtđịnh rồi! Đi ăn đêm, hôm nay cậu mời!”. Lâm Sở kéo tay tôi.

“Khôngmời mọc gì sất! Cố Đại Hải đang đợi mình ở nhà kia kìa!”. Tôi kiên quyết phảnđối nhưng hai người bọn họ khỏe hơn, tôi bị lôi xềnh xệch lên xe taxi.

15.

“Ănnhanh lên!”. Tôi vừa nhìn đồng hồ vừa giục.

“Cậumuốn bọn mình bị bỏng hả?”. A Mông đang húp cháo nóng nên cứ xuýt xoa mãi.

“Đúnglà đồ thấy sắc quên tình!”. Lâm Sở làu bàu, cô ấy không nhìn tôi mà ngó rangoài. “Ơ, kia có phải là An Nguyệt không?”. Lâm Sở chỉ tay.

“Ởđâu?”. A Mông vội nghểnh cổ lên. “Ờ, đúng đấy! Có cả Hoa Thiên nữa kìa!”

“Cáccậu đừng câu giờ nữa, ăn mau lên!”. Tôi không thèm đoái hoài, chắc chắn hai tênnày đang cố tình kéo dài thời gian của tôi đây mà.

“Mìnhkhông đùa đâu, thật đấy!”. Lâm Sở khăng khăng.

“Mìnhnói cho cậu biết, nếu không phải thì hai đứa cậu đi ngay cho mình, không ănuống gì nữa!”. Nói rồi tôi quay đầu lại, không ngờ người bên đó đúng là AnNguyệt và Hoa Thiên, hình như bọn họ đang cãi nhau.

Tôithấy An Nguyệt kéo Hoa Thiên lại, nói gì đó, trong tay Hoa Thiên đang cầm chắcmột vật, sống chết cũng không chịu đưa cho An Nguyệt. Chẳng còn cách nào khác,An Nguyệt đành ngồi bệt xuống đất, nắm lấy ống quần Hoa Thiên mà khóc nức nở.Hoa Thiên cũng thật nhẫn tâm, chị ta đã làm thế rồi mà vẫn không đưa cái đó ra,thậm chí còn quỳ xuống khóc cùng nữa. Hai người đó cứ như đang đóng phin vậy.

Lúc vềđến nhà, tôi gặp Cố Đại Hải vác ghế ra ngồi trước cửa chẳng khác gì ông thầngiữ cửa, làm tôi giật cả mình.

“Cụccưng à, vào giường ngủ đi!”. Tôi vỗ nhẹ lên trán anh ấy.

“Ơ, vợvề rồi à?”. Cố Đại Hải giụi mắt đứng dậy.

“Saunày đừng đợi em nữa, buổi tối em họp muộn lắm”. Tôi vừa cởi giày vừa nói.

“Khôngđược, anh không yên tâm, sợ em lại có chuyện gì”. Cố Đại Hải lắc đầu quầy quậy.

“Em chỉlo anh mệt thôi”. Tôi ôm lấy đầu Cố Đại Hải.

“Thôi,mau ngủ đi, không ngày mai lại dậy muộn mất!”. Cố Đại Hải hôn tôi rồi chui vàochăn.

“Đúngrồi, em vừa gặp An Nguyệt đấy!”. Lúc nằm xuống, tôi nói với Cố Đại Hải.

“Chị takhông làm gì em chứ?”. Cố Đại Hải ngồi bật dậy.

“Không.Hình như An Nguyệt cãi nhau với Hoa Thiên, Hoa Thiên cầm cái gì đó nhưng khôngchịu đưa cho chị ta”. Tôi ấn Cố Đại Hải nằm xuống rồi dựa vào anh ấy.

“Ờ”.Anh ấy uể oải nói.

“Thôirồi!”. Cố Đại Hải hét tướng lên rồi lại ngồi dậy.

“Saothế?”

“Embảo, liệu Hoa Thiên có biết chỗ ở của Thẩm Lãng không?”. Cố Đại Hải nhăn trán.

“Khôngphải chứ?”. Tôi cũng ngồi dậy.

“Anhnghĩ có khi là thế đấy, chứ An Nguyệt có chịu quỳ gối trước ai bao giờ đâu”. CốĐại Hải lo lắng nhìn tôi.

“Thế…em bảo Thẩm Lãng đổi chỗ khác nhé?”. Tôi rút điện thoại ra.

“Ừ! Bảoanh ấy chuyển chỗ đi!”. Cố Đại Hải gật đầu.

“A lô”.Một lúc lâu sau, Thẩm Lãng mới chịu nghe điện thoại, nghe giọng là biết anh ấyđang ngủ. Cái lão này, chúng tôi đang lo lắng cho sự an nguy của lão, thế màlão ta vẫn ngủ được.

“Em nóicho anh biết, bọn em nghĩ An Nguyệt biết chỗ ở của anh đấy”. Tôi bực mình nói.

“Cáigì!!!”. Giọng Thẩm Lãng cao đến quãng tám.

“Hétcái gì mà hét!”. Tôi bịt tai, đưa điện thoại cho Cố Đại Hải.

“Anhbình tĩnh đã, đừng kích động!”. Cố Đại Hải khuyên.

“Làmthế nào bây giờ?”. Hình như Thẩm Lãng đang cuống lên.

“Maianh nghĩ cách chuyển nhà đi, bọn em đi ngủ đây, mệt chết đi được!”. Tôi cúpđiện thoại. Suốt ngày bị những chuyện linh tinh làm phiền.

16.

Hôm đó,Trần Lộ đi thăm Dương Siêu là hợp lý, bởi vì dạo này xảy ra quá nhiều chuyệnnên chúng tôi quên mất anh ấy, chứ người đó mới thực sự là nhân vật chính củacâu chuyện này.

“Mìnhthấy ý kiến của A Mông cũng tàm tạm”. Lâm Sở khoanh tay, ngồi phía sau tôi.

“Khôngphải tàm tạm mà là rất hay!”. Tôi lườm.

“Nhưngmình không nghĩ hai người đó lại lắm chuyện như vậy, suy cho cùng, người đángthương nhất vẫn là Dương Siêu”. Lâm Sở nhăn mặt.

“Thưabác sĩ, dạo này anh ấy thế nào ạ?”. Tôi xách một giỏ hoa quả tới thăm bác sĩtrước. Đó là một trong những bác sĩ chuyên khoa hồi sức giỏi nhất hiện nay,nhiều người muốn chữa mà không được, tôi phải mất rất nhiều công mới xin choDương Siêu được vào đây chữa trị.

“Khôngthể nói là tốt được. Cậu ấy không chịu phối hợp điều trị, chúng tôi cũng hếtcách rồi.”

“DươngSiêu à, anh ăn một chút nhé!”. Lúc tôi đến cửa phòng bệnh, Lâm Sở đang bưng bátcháo đưa ra trước mặt Dương Siêu, anh ấy vẫn không chịu mở miệng.

“Khôngăn thì để đấy!”. Tôi xông vào.

“Gìthế?”. Lâm Sở nhăn nhó nhìn tôi.

“Cậukhông phải lo! Dương Siêu, em nói cho anh biết, nếu anh muốn ly hôn thì khôngphải tốn công tốn sức đến thế đâu, em sẽ giúp anh!”. Tôi tát cho anh ấy mộtcái.

“Cậuđiên rồi hả?”. Lâm Sở kéo tôi lại.

“Cậutránh ra!”. Tôi trợn mắt lên. “Anh nghe cho rõ nhé!”. Tôi túm cổ áo Dương Siêucòn Lâm Sở kéo áo tôi. “Nếu anh thực sự không muốn ly hôn thì tỏ ra cố gắngchút đi! Anh phải để Trần Lộ thấy rằng anh có thể tự chăm sóc được mình, thếthì Trần Lộ làm sao có thể đòi li dị nữa chứ?”

Nghetôi nói thế, Lâm Sở bèn bỏ tay ra khỏi áo tôi.

“Anhtưởng Trần Lộ nhìn thấy anh như thế này thì sung sướng lắm hả?”. Tôi khẽ liếcmắt với Lâm Sở. “Anh có giỏi thì đứng dậy cho Trần Lộ xem đi! Cô ấy không cầnanh phải đi kiếm tiền, chỉ cần anh đừng làm khổ cô ấy nữa là được. Anh nhìn lạimình đi!”. Tôi lặt tung chăn ra. “Ít nhất anh phải tự đi lại được, như thế bọnem mới dám giúp anh mở cửa hàng, anh mới nuôi sống được mình chứ!”

“Cô ấy…sẽ đi”. Dương Siêu ngẩng lên nhìn tôi, mặt đầy nước mắt.

“Cậu ấydám sao? Em sẽ tìm người xử lý luôn!”. Lâm Sở đứng về phía tôi. “Trần Lộ khôngmuốn ly hôn đâu, cô ấy làm thế vì sợ người ta lại đến đốt nhà, anh không chạynổi.”

“Đúngthế!”. Tôi vừa thở dốc vừa nhìn Lâm Sở. Mệt chết mất thôi! Tôi vừa chạy từphòng trực ban của bác sĩ tới đây, chưa kịp nghĩ thì đã phải gây sự với DươngSiêu.

“Ừ… Huhu…”. Dương Siêu khóc rưng rức.

17.

“Bọn emmuốn mở cửa hàng cho Dương Siêu”. Thắt xong dây an toàn, tôi quay sang nói vớiCố Đại Hải.

“Ừ,nhưng phải tính toán cho kỹ, nếu không, sẽ khó kiếm lời lắm”. Cố Đại Hải thởdài.

“Việcđó phải nhờ anh thôi”. Tôi nhìn anh ấy.

“Ok!Hôm khác, anh sẽ nói cho em biết chỗ nào mở cửa hàng được, rồi bọn em tự đi xemnhé!”

“Cố ĐạiHải nói thế đấy, cậu nghĩ sao?”. Về đến nhà, tôi gọi ngay cho A Mông.

“Cũngđược”. Cô ấy im lặng một lát rồi uể oải đáp.

“Thếnào gọi là “cũng được”? Cậu phải vui mừng mới phải chứ!”. Tôi cứ nghĩ thể nào AMông cũng sung sướng nhảy cẫng lên vì sắp hiện thực hóa được ý tưởng.

“Ờ…Dương Siêu thế nào rồi?”. A Mông ngáp.

“Khôngtốt lắm, bác sĩ nói đứng lên thì không có vấn đề gì, nhưng có đi được hay khôngcòn tùy thuộc vào anh ấy. Biện pháp mạnh mình cũng dùng rồi, giờ phải đợi xemhiệu quả thế nào”. Tôi kể lại chuyện tôi và Lâm Sở vừa giáo huấn anh ấy mộttrận cho A Mông nghe.

“Hivọng là có kết quả. Haizz…”

“Saocậu cứ thở dài mãi thế?”

“Contrai mình suốt ngày bị cảm, bác sĩ bảo nó bị viêm phổi. Mình thấy mệt mỏiquá!”. Giọng A Mông trầm xuống.

“Đừngnhư vậy mà! Cậu mà cũng thế thì Lý Triển Bằng biết làm sao chứ?”. A Mông là trụcột của gia đình, riêng về chuyện này, tôi rất phục cô ấy, điên điên loạn loạnthế thôi nhưng những việc cần hiểu, cô ấy đều hiểu.

“Ừ, dạonày thằng bé cũng đỡ nhiều rồi. Sau khi giải quyết xong chuyện của Dương Siêu,mình sẽ tìm mấy chuyên gia chữa cho nó. Cậu có quen bác sĩ nhi khoa nào không?”

“Quenmấy người, có vẻ cũng được. Cậu lo chăm con đi, cứ để mình với Lâm Sở tìm cửahàng!”

18.

“Emgái, thấy quán này sao hả?”. Triệu Tam đã tìm giúp tôi một cửa hàng gần chỗTrần Lộ.

“Cũngđược đấy!”. Tôi kéo Lâm Sở đi xem. Quả là không tồi, cửa hàng không to lắmnhưng tiện nghi rất đầy đủ, lại ở ngay cổng khu dân cư, còn có cả nhà vệ sinhnữa.

“Được!”.Lâm Sở chỉ phán mỗi thế. Việc đầu tiên cô ấy làm khi đến đây là tới xem nhà vệsinh thế nào. Lâm Sở có cái tật này, đi đâu cũng phải “thị sát” nhà vệ sinhtrước.

“Mấy ngày nữa sẽtìm thêm người làm. Còn việc nhập hàng thì tính sao?”. Tôi định mở cửa hàng tạphóa nhưng Cố Đại Hải nói là ở khu này không có chỗ nào bán rau quả cả, mở cửahàng rau quả sẽ kiếm được. Ngoài mấy chuyện chọi gà ném chó ra, về phương diệnkiếm tiền, tôi thực sự không bằng anh ấy.

“Để anhgiúp, anh có người quen”. Triệu Tam còn sốt sắng hơn cả tôi, hết lòng coi đónhư chuyện của mình.

“Sao tựnhiên anh lại tốt thế hả? Anh mà dám giở trò với bạn em là em giết đấy!”. Tôibảo. Triệu Tam đối với tôi thì khỏi phải nói, nhưng với người khác thì lắm tròvô cùng, gặp ai cũng muốn lừa lọc người ta.

“Xem emnói kìa! Anh là người tốt mà!”. Mặt Triệu Tam đỏ lên.

“Anh mànhư thế thì em là Thượng đế!”. Tôi liếc anh ấy. “Anh muốn làm gì hả?”

“Anhphục em rồi đấy, chẳng có gì qua mặt được em cả”. Triệu Tam cười.

Lâm Sởnghe điện thoại xong liền đi mất, chỉ còn lại tôi và Triệu Tam.

“Sao?Nói đi!”. Tới quán thịt nướng, tôi bảo anh ấy.

“Hìhì…”. Triệu Tam cười không ngớt, nhìn mặt gã ta hệt như vừa mới trộm được báuvật.

“Cườicái gì mà cười! Không nói nhanh là em đi đấy!”. Tôi đứng dậy.

“Đừng,đừng! Anh có việc thật mà!”. Nghe tôi nói thế, Triệu Tam không dám đùa nữa.

“Vậythì nói đi!”. Tôi hất hàm. Thấy tôi định châm thuốc hút, Triệu Tam rút ngay bậtlửa ra.

“À thì…em gái này, em xem, bao nhiêu năm nay anh vẫn một mình, cô đơn lắm…”

“Thôiđi! Hóa ra anh có ý đồ xấu với bạn em hả?”. Tôi bực.

“Khôngphải! Không phải cái đó!”. Triệu Tam cuống cuồng bào chữa. “Anh… anh muốn…”.Tay chân anh ấy huơ loạn xạ.

“Rốtcuộc anh muốn gì?”. Tôi sắp bị tên ngốc này làm cho phát điên rồi.

“Anh…muốn cưới A Thi”. Triệu Tam thốt ra một câu rồi im phăng phắc.

“Hả?”.Tôi sốc quá, đặt tay vào trúng cái vỉ nướng thịt.

19.

“Hu huhu, chín đến nơi rồi…”. Tôi nhúng tay vào bát xì dầu.

“Anhsai rồi, lẽ ra không nên làm em giật mình”. Triệu Tam cuống quýt xin lỗi.

“Anhnói thật đấy à?”. Tôi không dám nhấc tay ra. Xem ra cách này cũng hữu dụng ratrò, tôi thấy đỡ rát hẳn.

“Thậtmà! Anh cũng muốn có một gia đình”. Triệu Tam nói một cách chân thành.

“A Thicó biết chuyện này không?”. Tôi hỏi.

“Điềuđó… anh chưa dám nói, sợ cô ấy không đồng ý”. Triệu Tam gãi đầu gãi tai.

“Ok! Đểem hỏi giúp anh!”. Tôi hăm hở đập tay xuống mặt bàn. “Á! Tay tôi!”

“Chịtrả lời đi, đồng ý hay không?”. Tôi băng tay lại rồi đi tìm A Thi.

“Tay emsao thế?”. A Thi không trả lời tôi.

“Bịbỏng thôi”. Tôi khoát tay.

“Bôi ítxì dầu lên là sẽ hết đau đấy!”. A Thi nói rồi đi lấy xì dầu cho tôi.

“Emkhông cần cái đó, em cần câu trả lời của chị cơ!”. Tôi kéo chị ấy lại.

“Hì hì,Triệu Tam nói vậy với em hả?”. A Thi dựa người lên ghế, chân đung đưa đôi giàythêu màu đỏ mang từ quê lên.

“Chínhmiệng anh ấy bảo thế mà, nếu chị không tin, em sẽ kêu anh ấy tới đây”. Tôi địnhgọi điện thoại cho Triệu Tam.

“Chịtừng nghe chuyện này rồi”. A Thi cười tủm tỉm.

“Hả?Anh ấy bảo với em là chưa nói với chị mà.”

“Anh ấykhông nói trước mặt nhưng chị nghe thấy anh ấy nói mơ”. A Thi hút một hơi thuốcrồi phả ra một vòng tròn.

“Thếthì tốt rồi, chỉ cần hai người đi đăng kí là xong”. Tôi biết ngay là A Thi vàTriệu Tam ở với nhau rồi mà.

“Trướcđây, chị đã định lấy anh ấy, nhưng chẳng phải cuối cùng lại không cưới đượcnhau đó sao?”. A Thi tự nhiên bật khóc. “Bây giờ chị là gì chứ? Chỉ là một conđĩ!”

“Chịđừng nói vậy, vẫn có thể hoàn lương mà”. Tôi thấy cái miệng mình thật đángghét, bình thường hoạt ngôn là thế, vậy mà bây giờ lại chẳng biết nói gì nữacả.

“Emkhông hiểu đâu, đã làm đĩ thì cả đời là đĩ thôi”. A Thi buồn bã đáp. “Em biếtkhông, Lộ Lộ từng nói với chị rằng thực ra nó đã tính hoàn lương, nhưng đúngtrong đám cưới lại bị khách hàng nhận ra đấy.”

“A Thi,chị nghĩ lại đi!”. A Thi thút thít khóc mãi, tôi nhìn thấy cũng phải đau lòng.

“Chịchẳng nghĩ gì cả! Anh Tam là người tốt, còn chị chẳng qua chỉ là một đôi giàyrách mà thôi”. A Thi đẩy tôi ra ngoài rồi đóng sập cửa lại.

20.

“Ôi,thương quá! Em có đau không?”. Cố Đại Hải nâng tay tôi lên.

“Anh bỏcái chữ “không” đấy đi cho em!”

“Em tớiviện chưa?”

“Em đirồi, bác sĩ bảo không sao hết, mấy hôm nữa là khỏi”. Tôi an ủi Cố Đại Hải, maymà lúc đó Triệu Tam nhanh trí giật tay tôi ra, nếu không, chắc giờ ngón tay nàytàn phế mất rồi.

“À, cửahàng kia thế nào?”. Cố Đại Hải vừa trải ga giường vừa hỏi.

“Cũngđược, em và Lâm Sở quyết định sẽ thuê chỗ đó”. Tôi bôi thuốc lên ngón tay.

“Lầnnày chúng ta có thể yên tâm rồi. Mấy hôm nữa đi thăm Dương Siêu rồi nói với cậuta luôn”. Cố Đại Hải bóp vai cho tôi.

“Đúngrồi, theo anh, nếu gái bán hoa hoàn lương, liệu có thể lấy chồng được không?”.Tôi quay đầu lại nhìn Cố Đại Hải.

“Gái gìcơ?”. Cố Đại Hải ngơ ngẩn hỏi.

“Còngái gì nữa? Mấy người ở các quán rượu ấy!”

“Ờ, bọnhọ hả? Còn phải xem người đàn ông kia thế nào. Nếu là anh, anh chắc chắn sẽkhông lấy, bị cắm nhiều sừng thế thì chịu sao nổi, đấy là còn chưa kể đến bệnhtật, rồi có khi còn không sinh con được nữa”. Cố Đại Hải thật thà trả lời, câunào của anh ấy cũng có lý.

“Anh cứlàm như là thật ấy nhỉ?”. Tôi véo má chồng.

“Thìtại em hỏi mà.”

“Thậtkhông đấy?”. Nghe tin đã tìm được cửa hàng, A Mông tỏ ra rất vui mừng.

“Đươngnhiên là thật rồi. Chỗ đó được ra phết!”. Lâm Sở bảo rồi lôi máy ảnh ra cho AMông xem.

“Được,được đấy!”. A Mông vỗ tay.

“Khinào bọn mình nói với Trần Lộ nhỉ?”. A Mông hỏi.

“Không,giờ chưa nói vội, bọn mình cứ nghĩ cách mở cửa hàng đi, khi nào có lợi nhuậnmới giao cho hai người họ. Đúng rồi, có ai đi thăm Dương Siêu không?”. Tôi khẽnhón tay cầm cốc trà lên uống.

“Mìnhđi thăm rồi, dạo này Dương Siêu đang tập đi”. Lâm Sở vội giơ tay lên.

“Cậuđược đấy nhỉ?”. A Mông “tát yêu” tôi một cái làm tôi suýt sặc nước.

“Cậu cóthể bớt động tay động chân với mình được không hả?”. Tôi véo má A Mông.

“Hí hí,quên mất”. A Mông cười khúc khích. “Nhưng cậu mắng Dương Siêu là đúng lắm, rấtđúng! Bị mắng mới sáng mắt ra được!”

“Đúng,cậu mắng hay thế, chắc mình phải mời cậu đi ăn cơm thôi”. Lâm Sở mặc áo khoácvào. “Đi luôn đi!”

“Ok! Ăngì bây giờ?”. Tôi vội xách túi lên.

“Thịtnướng!”. Lâm Sở nháy mắt với tôi.

“Thịtnướng thì thịt nướng! Ăn cho cậu khuynh gia bại sản luôn!”

21.

Cuốituần rảnh rỗi, tôi thấy nên về nhà xem An Nguyệt có giở trò gì không, liền kéoCố Đại Hải đi theo.

“Mẹ,con về rồi ạ”

“Ừ, haiđứa về rồi đấy à?”. Mẹ ra tận cửa đón chúng tôi.

“Hì, ởnhà có chuyện gì không mẹ?”. Cứ nghĩ tới việc mẹ ra đón, tôi lại thấy vui.

“Convui cái gì hả? An Nguyệt giờ khó chịu lắm, mẹ cứ nhìn thấy là đau đầu”. Mẹ đánhyêu tôi mấy cái.

“Thấycon trai đau khổ, mẹ lại chẳng buồn hơn ấy chứ!”. Tôi rụt cổ, núp sau lưng CốĐại Hải.

“Ha ha…Mẹ, đây là tôm con mua hôm đi công tác, ngon lắm đấy ạ”. Cố Đại Hải vội cứunguy cho tôi.

“Ôi, tothật đấy!”. Mẹ tôi nhìn qua rồi bảo Cố Đại Hải mang vào bếp. Con chó tên làĐang Đang cứ gừ gừ ở phía sau mẹ tôi.

“Đángghét thật! Đi ra chỗ khác mau!”. Tôi cho nó một cước, liền bị nó giận dữ xôngvào cắn.

“Làm gìđấy hả?”. Mẹ tôi chạy tới nhấc nó lên.

“Mẹxem, con này xấu chết đi được, đúng là người nào mua chó nấy mà!”. Tôi thấy conĐang Đang này trông chẳng khác gì An Nguyệt.

“Khekhẽ thôi, nhỡ nó nghe thấy lại rách việc”. Mẹ tôi đặt con chó xuống. “Đi chơiđi!”

“Chỉcần chị ta không động đến con là được!”. Tôi bật ti vi.

“Látcòn ăn cơm đấy!”. Mẹ đi từ trong bếp ra, thấy tôi đang ngồi gặm dưa liền bảo.“Con chỉ biết ăn thôi, giúp mẹ tí đi!”

“Khôngđâu, có Cố Đại Hải ở đây rồi còn gì? Cố Đại Hải! Nhớ bóc vỏ tôm cho em đấy! Đểđến lúc ăn mới bóc phiền phức lắm”. Tôi nói vọng vào trong bếp.

“Tự đimà bóc!”. Mẹ dí đầu tôi rồi quay lại bảo Cố Đại Hải không phải hầu hạ tôi đâu.

“Khôngsao ạ, con bóc xong rồi, lát mọi người ăn đỡ phải dính tay”. Cố Đại Hải thò đầura nói.

“Conxem, con nhà người ta ngoan thế chứ! Mẹ cứ tưởng sau này thằng Thẩm Lãng thậtthà mới có phúc, không ngờ đứa sung sướng lại là con nhóc nghịch ngợm này”. Mẹkéo tay tôi.

“Sao mẹlại nói thế ạ?”. Tôi ngồi cạnh mẹ, hít hà mùi hương quen thuộc ở người mẹ. Mùihương này khác với mùi hương của Cố Đại Hải, nó khiến tôi hiểu rằng, cho dù tôicó làm gì sai đi nữa, mẹ cũng không bao giờ bỏ mặc tôi.

“Mẹ,con về rồi ạ”. An Nguyệt đẩy cửa bước vào nhà, nhìn thấy đôi giày nam của CốĐại Hải để đấy liền xông thẳng vào bếp làm Cố Đại Hải sợ gần chết, anh ấy đangđịnh cho Đang Đang ăn miếng thịt vừa rơi xuống đất.

“Không…không sao chứ? Nó mới rơi xuống thôi, sạch lắm, lúc nãy em đã lau sàn rồi”.Nhìn gương mặt biến sắc của An Nguyệt, Cố Đại Hải vô thức lùi lại mấy bước.

“Chuyệngì thế chị dâu?”. Tôi chạy vào xem, chỉ sợ chị ta ăn hiếp Cố Đại Hải.

“TiểuNgư về nhà đấy à? Không có gì đâu. Chị vừa về còn mệt, đợi lát nữa chị nấu cơmgiúp cho”. An Nguyệt vuốt tóc rồi quay đi.

“Khôngcần đâu, chị cứ nghỉ ngơi đi, bọn em sắp làm xong rồi”. Tôi nhìn theo, kể ra AnNguyệt cũng đáng thương, nhưng người đáng thương vẫn có chỗ đáng ghét.

“Làmanh giật cả mình, vừa nãy, trông chị ta như sắp nuốt chửng anh ấy”. Cố Đại Hảilau mồ hôi.

“Chắcnhìn thấy giày của anh, chị ta tưởng Thẩm Lãng về nhà”. Tôi bịt miệng cười.

“Đừngcó cười, nhỡ chị ta trông thấy thì lại phiền phức”. Cố Đại Hải cốc đầu tôi.“Cho em con tôm này, ra chỗ khác ăn đi!”. Anh ấy nhón cho tôi một con tôm to.

“Hì,đáng ghét! Em có phải là Đu Đu đâu!”. Tôi cầm con tôm rồi đi ra.

Cả buổitối, An Nguyệt chẳng mở miệng nói câu nào, chỉ cắm cúi ăn, ăn xong lại ngồi im,đợi mọi người dừng đũa thì bưng bát đi rửa, sau đó cho chó ăn rồi quay về phòngngủ.

“Conxem, nó cũng tội nghiệp lắm”. Bố tôi hạ giọng bảo.

“Li hônđi là xong”. Tôi nhíu mày.

“Haylà… thôi đi?”. Mẹ kéo tôi ra một góc.

“Thôilàm sao được?”. Trong đầu tôi thầm nghĩ, Thẩm Lãng đã tìm được tình yêu thực sựrồi, chẳng lẽ bây giờ lại vì An Nguyệt mà bỏ mặc Cố Tiểu Khê sao?

22.

“Maulên, mau lên!”. A Mông bê thùng hoa quả, khệ nệ đi trước.

“Đưađây cho anh!”. Lý Triển Bằng chạy theo sau.

“Khôngcần!”. A Mông chỉ lừ mắt rồi bỏ đi.

“Đángđời! Ai bảo hôm đó anh uống rượu cho lắm vào?”. Tôi lấy dao rạch vỏ thùng rồimang hoa quả ra ngoài bày.

“Anh đitiếp khách đấy chứ!”. Lý Triển Bằng ấm ức.

“Này,em nói cho anh biết, A Mông đang định đi vác hành đấy, anh còn đợi nó gọi tậnnơi nữa hả?”. Lâm Sở vừa lấy khăn giấy lau mặt vừa bảo.

“Được,anh đi bê hành đây”. Lý Triển Bằng vội chạy biến đi.

“Ha ha,biết đâu vì đống hày đó mà bọn họ nối lại tình xưa”. Lâm Sở cười ngặt nghẽo.

“Saolại thế?”. Tôi đang lau cái giá để hàng bằng đồng vừa lấy được trong kho củaTriệu Tam về. Đồ đạc trong cửa hàng này hầu hết đều lấy ở chỗ anh ấy. Thấy thế,Lâm Sở cười, bảo mấy thứ hoa quả này cũng trở thành đồ cổ cả rồi.

“Chỗhành đấy nặng đến chục cân…”. Lâm Sở chỉ ra ngoài cửa, đúng lúc ấy, tiếng hétcủa Lý Triển Bằng vang tới.

“Saovậy?”. Tôi vứt giẻ lau, lao vội ra ngoài.

“Ôi ôi…gãy rồi…”. Lý Triển Bằng chống tay vào hông, rên rỉ.

“Làmthế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ?”. A Mông lo tái mặt.

“Mua lọdầu bóp cho anh!”. Mặt Lý Triển Bằng đỏ bừng bừng.

“Em đingay đây!”. A Mông vớ lấy túi tiền rồi lao đi. Lý Triển Bằng đứng nguyên tạichỗ, liếc theo bóng vợ.

“Thôiđi ông anh, đừng có nhòm nữa, người ta đi rồi”. Lâm Sở vỗ vai Lý Triển Bằng rồicùng tôi quay vào cửa hàng.

“Hử?Hai người nhận ra à?”. Lý Triển Bằng chạy theo bọn tôi, hỏi.

“Chứsao! Cái thân cậu ấm nhà anh nếu mà đau thật thì đã lăn đùng ra đất rồi”. Tôinghịch một bó rau cần.

“Khôngchỉ vậy, chắc chắn anh còn khóc lóc ầm ĩ, đòi gọi cả xe cứu thương nữa!”. LâmSở châm thuốc.

“Haiđứa em đúng là thất đức, làm hỏng cả hình tượng đẹp giai sáng láng của anh!”.Lý Triểu Bằng chỉ tay vào chúng tôi.

“Xí!”.Tôi bứt một cọng rau ném anh ấy.

“A Môngvề rồi đấy!”. Lâm Sở đột nhiên đứng dậy.

“Ôi…ôi… không đứng nổi nữa rồi… gãy xương rồi…”. Lý Triển Bằng lập tức gập ngườixuống, kêu khóc thảm thiết.

“Ha ha…Đồ ngốc!”. Lâm Sở cười ầm ĩ.

“Hử?”.Lý Triển Bằng ngẩng cổ lên nhìn, không thấy ai đi tới cả liền hét toáng lên.“Các em đúng là lũ bạn tồi!”

“Thôi,anh cứ giả vờ tiếp đi!”. Tôi trêu.

“Vuithật đấy nhỉ?”. Ngụy Tử Lộ bỗng nhiên xuất hiện như từ trên trời rơi xuống làmtôi giật bắn mình.

“Saoanh lại tới đây?”

“TriệuBồi bảo anh tới xem có giúp được gì không, còn nấu cho bọn em ít canh để anhmang đi nữa, trời lạnh thế này, uống canh vào, ấm bụng lắm đấy!”. Ngụy Tử Lộ đưacho tôi một chiếc cặp lồng to.

“Cám ơnnhé!”. Lâm Sở nhanh nhảu đỡ lấy.

“Dạonày hai người ổn chứ?”. Tôi hỏi.

“Cô ấysắp vào viện chờ sinh. Anh nhớ lại được gần hết rồi. Xin lỗi em!”. Ngụy Tử Lộgập người xuống. “Tại anh mà con em…”

“Emkhông thể nói là chuyện này không liên quan tới anh, cũng chẳng thể quy kếttrách nhiệm cho anh được. Việc đã qua rồi thì để nó qua đi!”. Tôi nhìn vào mắtanh ấy. Bên ngoài chợt vọng tới tiếng thét đầy phẫn nộ của A Mông.

“Saothế?”. Ngụy Tử Lộ định chạy ra.

“Khôngsao đâu, cứ để Lý Triển Bằng tự làm tự chịu, ai bảo anh ấy dám lừa A Mông làmình bị đau lưng”. Tôi mở cặp lồng ra. “Chà, thơm thật đấy!”

23.

ThẩmLãng lại chuyển nhà, lần này, anh ấy nhất quyết ra tận vùng ngoại ô ở, chuyệncông ty giao cả cho tôi và Cố Đại Hải, anh ấy cũng chẳng sợ bọn tôi chiếm đoạttài sản nữa.

“Saoanh chẳng khác gì con chuột, cả đời chỉ lo tìm chỗ chui rúc thế hả?”. Tôi bảo.Cái thôn Thẩm Lãng mới chuyển tới điều kiện cơ sở vật chất rất kém, đã thế, nếumuốn lấy nước, người ta phải xếp hàng từ sáng sớm.

“Emtưởng anh muốn sống thế này lắm à?”. Thẩm Lãng mang một gáo nước tới cho tôirửa tay.

“Cònhơn cảnh suốt ngày bị An Nguyệt bức hại, anh cứ coi như đây là đêm trường đaukhổ trước ngày giải phóng đi!”. Cố Đại Hải đứng trong vườn, khảng khái nói.

“Ừ, xemnhư anh lên núi ở ẩn”. Thẩm Lãng đùa.

“Vợ,điện thoại của em này!”. Cố Đại Hải đưa điện thoại cho tôi.

“Ai gọithế?”

“AnNguyệt!”

Vừanghe thấy câu trả lời của Cố Đại Hải, Thẩm Lãng lập tức co rúm người lại.

“Xem bộdạng anh kìa!”. Tôi giật lấy cái di động. “A lô!”

“Chịmuốn nói chuyện với em, có thời gian chứ?”. An Nguyệt nói một cách khách sáo.

“Haichúng ta thì có gì mà nói?”

“Trongtay chị đang có thứ em muốn đấy!”. Chị ta thản nhiên nói.

“Cái emcần nhất là tiền, chị có mấy chục triệu hả?”. Tôi nhướng mày.

“Khôngdám tới à?”

“Có gìmà không dám chứ? Ngày mai gặp nhau ở quán cà phê trước cổng toà soạn đi!”. Tôiđáp rồi tắt máy.

“Chị tamuốn gì thế?”. Cố Đại Hải hỏi.

“Chắcchị ta lại lên cơn ấy mà, bảo là có chuyện cần nói với em.”

“Emkhông ra ngoài với chị ta được đâu!”. Cố Đại Hải nắm tay tôi.

“Khôngsao đâu, em hẹn ở cổng tòa soạn rồi, em cũng sợ bà ấy đưa em đến mấy nơi hangcùng ngõ hẻm rồi hại chết em lắm chứ!”. Tôi vỗ má Cố Đại Hải.

24.

“Chịnói đi, có chuyện gì?”

“ThẩmLãng ở đâu?”. Hôm nay An Nguyệt trang điểm nên nhìn mặt mũi đỡ nhợt nhạt hơn.

“Khôngbiết”. Tôi đặt cốc nước xuống.

“Embiết mà không muốn nói cho chị thì đúng hơn”. An Nguyệt gọi một cốc cà phê đen.

“Haha…”. Tôi vỗ tay. “Chị thông minh đấy! Nhưng đã là người thông minh thì khôngcần phải giả vờ ngu dốt nữa.”

“Chịchưa bao giờ giả vờ cả. Có phải Thẩm Lãng vẫn đang ở cùng Cố Tiểu Khê không?”.An Nguyệt cầm cốc lên.

“Khôngbiết, chuyện này em không quan tâm, anh ấy muốn yêu ai thì yêu”. Tôi dựa ngườivào ghế.

“Ha ha,nói đúng lắm! Em có biết tại sao chị hận em không?”. An Nguyệt cũng ngả ngườira phía sau.

“Emkhông có hứng! Chị không được yêu nên đố kị với tất cả mọi người.”

“Tại emquá thông minh nên chị không thể không hại em được”. An Nguyệt bỗng cười phálên. “Em biết không, ngay từ đầu, chị đã ghét em rồi, bởi em luôn coi thườngchị, luôn muốn chị và Thẩm Lãng chia tay nhau. Thực ra, chị đã không muốn tínhtoán chuyện cũ làm gì nữa, nhưng không ngờ em lại đưa con bé Cố Tiểu Khê ấyvề.”

“Mọichuyện đều do chị gây ra cả”. Tôi đứng dậy. “Nếu không còn việc gì thì đừng tớilàm phiền người khác nữa!”

“Ai bảolà không có?”. An Nguyệt kéo tôi ngồi xuống.

“Rốtcuộc là chuyện gì?”. Tôi đẩy tay chị ta ra.

“Đượcthôi, cứ đứng đấy mà nghe, lát nữa có muốn chạy trốn cũng tiện”. An Nguyệt xoayxoay chiếc nhẫn trên tay mình. “Chị phục em lắm, có thể vì bạn bè mà rút đao ratương trợ, cho dù đó là bạn trai cũ. Nhưng bằng ấy chuyện vẫn chỉ chứng minh đượcmột điều: em-còn-kém-lắm!”

“Chịđịnh làm gì hả?”. Tôi nhìn người đối diện, nụ cười đáng ghét trên khuôn mặt ấykhiến tôi rùng mình.

“Hômnay, Cố Đại Hải sẽ nhận được một bức thư quan trọng, trong đó có những chuyệnmà anh ta chưa biết”. An Nguyệt bước đến cạnh tôi, thì thầm. “Nếu tao là mày,tao sẽ đi xem ngay”. Nói xong, chị ta bỏ đi.

Tay cầmcốc nước, tôi đuổi theo An Nguyệt.

“Cám ơnchị đã nhắc nhở, tôi sẽ đi ngay bây giờ, có điều trước khi đi, tôi phải tặngchị món quà này đã!”. Tôi kéo An Nguyệt lại rồi giáng cốc nước vào mặt chị ta.Tiếng ồn ào vang lên khắp nơi trong cửa hàng. Tôi lao ra ngoài, vẫy taxi tớicông ty Cố Đại Hải.

Đầu óctôi rối bời, chỉ muốn gặp Cố Đại Hải ngay lập tức, cũng chẳng hiểu tại sao mìnhlại làm thế với An Nguyệt nữa. Có lẽ khi đó, tôi đã dự cảm được rằng sắp cóchuyện chẳng lành, vậy nên trước khi điều đó xảy ra, tôi phải lấy thêm dũng khícho mình.