Kết Hôn Anh Có Dám Không

Chương 11



Ngàymùng một tháng đó, tôi và Hoa Thiên chính thức được cử đi thực hiện bộ sáchảnh. Cố Đại Hải vừa giúp tôi xếp đồ vừa nhăn nhó mặt mày.

“Anhsao thế? Có phải em đi vào chỗ chết đâu cơ chứ!”

“Cònkhó chịu hơn cả việc đi chết ấy!”. Cố Đại Hải đang gấp quần áo cho vào va li.Trước đây tôi toàn nhét bừa vào nên chỉ được mấy bộ đã đầy, sau đó lại tức giậnchửi rủa cái va li bé.

“Anh cứở đó đợi em về đi! Em nói cho anh biết, anh phải ngoan ngoãn đấy, nếu em pháthiện ra anh có bồ nhí thì anh chết với em!”. Tôi dí tay vào trán Cố Đại Hải.

“Chảnghiêm túc gì cả! Anh để thuốc bổ ở đây nhé, màu xanh là loại bổ sung chất từrau quả, mỗi ngày bốn viên, loại trắng bổ sung canxi, mỗi ngày hai viên, cònlại là vitamin, mỗi ngày một viên!”. Cố Đại Hải đổ thuốc ra đếm.

“Biếtrồi, biết rồi!”. Cố Đại Hải bảo ăn uống ở ngoài chắc chắn không tốt nên mua chotôi bao nhiêu thuốc bổ, nhìn qua thấy chẳng khác gì đống thuốc Thẩm Lãng đanguống.

“Đúngrồi, rảnh rỗi nhớ ghé qua nhà em xem nhé, Thẩm Lãng vẫn đang điều trị đấy!”.Trước lúc ngủ, tôi không quên dặn Cố Đại Hải.

“OK!Anh là ôsin của nhà em mà, gọi lúc nào là tới ngay lúc ấy”. Nói xong, anh ấyliền cúi người hành lễ.

“Thôiđi! Mà anh cũng phải đến chỗ Triệu Bồi đấy, bụng chị ấy đã to ra phết rồi, nhỡmà có chuyện gì…”

“Đi cẩnthận nhé!”. Đồng nghiệp trong tòa soạn còn đặc biệt thân tình ra tiễn chúng tôinữa, thực ra, tôi biết tỏng là họ chỉ nhân cơ hội này để lấy tiền công đi ănuống thôi.

“Biếtrồi, biết rồi!”. Tôi bực dọc nói. Chào tất cả mọi người xong, Hoa Thiên và tôilên xe để ra ga. thật là… lộ phí của chúng tôi bị họ khấu mất một ít rồi.

“Đợichút đã!”. Xe vừa xuất phát thì Cố Đại Hải phi tới, phanh ngay trước mũi xe bọntôi làm đầu tôi va vào lưng Hoa Thiên.

“Gìthế?”. Tôi nghĩ Cố Đại Hải có chuyện gì gấp nên chẳng kịp để ý xem Hoa Thiên cóbị sao không, vội vàng xuống xe.

“Anhnói lại nhé, màu xanh là thuốc rau quả, bốn viên một ngày, màu trắng là thuốccanxi, hai viên một ngày, còn lại là vitamin, một viên một ngày, không đượcuống nhầm đấy!”. Hóa ra là thế!

“Em còntưởng xảy ra chuyện gì nữa, đúng là…”. Tôi bực mình mặt đỏ tía tai.

Cố ĐạiHải còn đi theo xe chúng tôi tới tận ga rồi nhìn tôi lên tàu. Anh ấy cứ đứngmãi ở sân ga, may mà không chạy theo tàu, chứ người nào không biết, có lẽ sẽnghĩ là bọn tôi đang đóng phim, nam diễn viên chính lại có cả cái bụng bia tobự nữa…

2.

“Cũngsạch sẽ đấy!”. Đến nơi, chúng tôi được mấy người tiếp đón, họ dẫn chúng tôi tớimột khu nhà nhỏ nhưng rất sạch sẽ.

“Cámơn! Cám ơn!”. Hoa Thiên nhiệt tình bắt tay họ.

“Đừngkhách sáo, nhiệm vụ của chúng tôi đã xong rồi nhé! Có gì cần thì cứ gọi điệnthoại! Nghỉ ngơi thoải mái đi, mai tôi đưa anh chị tới chỗ chụp ảnh”. Đón chúngtôi là một đôi nam nữ, người con trai là chủ nhiệm tòa soạn địa phương, họDiêu, rất béo; người con gái là nhân viên, họ Tạ.

“Ha haha…”. Đợi bọn họ đi rồi, tôi mới lăn ra cười. Tạo hình của anh chàng tên Diêukia lố bịch quá, đúng là chuẩn mực của câu “ở giữa sân băng, hai bên hai sợithép”, buồn cười hơn nữa là anh ta còn cố tình để tóc ở bên trái rất dài, vắtsang cả bên phải.

“Anh sợem không nhịn nỗi nên phải tìm cách đuổi bọn họ đi sớm đấy!”. Hoa Thiên cũngcười theo tôi.

“Ôitrời ơi, buồn cười chết mất!”. Tôi đang cười dở thì điện thoại bỗng đổ chuông,chẳng nhìn cũng biết đó là Cố Đại Hải. Hoa Thiên biết ý, lui về phòng, sắp xếpđồ đạc.

“Emcười cái gì thế hả?”. Cố Đại Hải hỏi.

“Ha haha, anh đã gặp ai mà ở giữa là sân băng, hai bên hai sợi thép bao giờ chưa?”.Tôi đóng của phòng lại rồi lôi đồ ra.

“Câu đóanh biết, nhưng sao?”. Cố Đại Hải hào hứng, dạo này, anh ấy bị tiêm nhiễm từtôi cái tính thích buôn chuyện.

“Trênsân băng đậy một cái lưới thép, ha ha…”

“Ha haha…”

“Nướcnóng”. Hoa Thiên nhẹ nhàng gõ cửa rồi bước vào, đặt phích nước nóng lên sàn.

“Cảm ơnnhé!”. Tôi giơ tay ra hiệu.

“Em đãuống thuốc chưa?”. Cố Đại Hải hỏi.

“Rồi,đúng liều.”

HoaThiên đóng cửa đi ra, trước đó còn quay lại nhìn tôi, miệng cười tủm tỉm.

3.

“Ở đâykhông có chỗ nào shopping được cả, chỉ có siêu thị ở đằng đông bên kia thôi,trước cửa có chỗ đỗ xe nữa…”. Lão Diêu chỉ đường cho chúng tôi, Hoa Thiên đãtới bến xe bus xem trước, tôi và Tiểu Tạ đi đằng sau.

“ChịThẩm, đó là bạn trai chị à?”. Khuôn mặt của Tiểu Tạ tròn xoe, trông rất đángyêu, khiến người ta có cảm giác thuần khiết. Nhìn Tiểu Tạ, tôi lại nghĩ đến AThi, ngày xưa chị ấy cũng vô tư, không vướng sự đời như thế, vậy mà bây giờ đãbị cái xã hội này làm cho thay đổi mất rồi.

“Không,chị có chồng rồi”. Tôi cười.

“Ôi,thật ạ? Em cứ tưởng chị tới cùng bạn trai, còn ngưỡng mộ hai người”. Cô ấy thủthỉ.

“Ha ha,chồng chị hết lòng với chị lắm”. Tôi đột nhiên nhớ tới Cố Đại Hải, chẳng biếtgiờ này anh ấy đang cho Đu Đu ăn hay là cắt móng cho Bội Bội nữa, móng chân BộiBội rất dài, toàn làm xước thảm.

“TiểuNgư, hôm nay mình tới chụp ở chân núi nhé!”

“À… Tùyanh thôi, em chỉ có nhiệm vụ biên tập từ ngữ, anh muốn đi đâu thì đi!”. Đangngẩn người ra, nghe Hoa Thiên hỏi, tôi hoàn hồn lại ngay. Thật là… tự nhiên lạinhớ tới Cố Đại Hải, chắc bây giờ, tên béo đó ở Bắc Kinh đang hắt hơi đây.

Nơi đâyquả thật rất đẹp, Hoa Thiên đúng là biết chọn cảnh. Tôi ngồi trên một hòn đáto, tay cầm một cái lá cây mới nhặt được lúc nãy, định đem về nhà ép sách.

“Chỗnày đẹp đấy!”. Hoa Thiên đi một vòng rồi quay lại, ngồi cạnh tôi.

“Đúnglà non xanh nước biếc, ở Bắc Kinh đâu có mấy chỗ được như thế”. Tôi mở chainước khoáng ra. “Ngày trước, em hay thắc mắc là tại sao lần nào chụp ảnh, LâmSở cũng muốn đi xa. Giờ mới biết, mấy nơi đẹp đẽ toàn là những chỗ nhỏ bé thếnày.”

“Ha ha,mệt chưa?”. Hoa Thiên nhìn tôi, mắt anh ấy ánh lên cái nhìn khó hiểu.

“Khôngmệt”. Tôi định đứng lên, không ngờ loạng choạng suýt ngã xuống sông, may mà cóHoa Thiên kéo lại.

“Chậmthôi, đừng có hấp tấp!”

“Sợquá!”. Tôi vỗ ngực, suýt nữa thì thành cá rồi.

“Haha…”. Tự nhiên Hoa Thiên bật cười.

“Cườicái gì?”

“Anhnhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, em bị va đầu vào cửa kính”. Hoa Thiên gậpngười xuống vì cười.

“Trờiạ, chuyện đen đủi thế mà anh vẫn nhớ hả?”

Sánghôm đó, tôi còn chưa tỉnh ngủ vì cả đêm hôm trước bận nói chuyện điện thoại vớiNgụy Tử Lộ, mãi hai đứa mới làm lành với nhau, thế mà bị mẹ tôi dựng dậy, bắtđi xem mặt họ hàng của An Nguyệt.

“Ôi mẹơi…”. Lẽo đẽo đi theo mẹ, tôi ca cẩm. “Con và Ngụy Tử Lộ hòa bình thật rồi mà,anh ấy còn bảo cuối tuần tới nhà mình ăn cơm nữa.”

“Mẹkhông tin! Con với Ngụy Tử Lộ cứ giận dỗi mãi thế mà không mệt à?”. Mẹ vốnkhông thích tôi và Ngụy Tử Lộ ở bên nhau vì bà nghĩ tôi toàn ăn hiếp Ngụy TửLộ, tuân thủ đúng nguyên tắc “Không thể để người tốt bị làm hại” nên mẹ kiênquyết bắt chúng tôi chia tay.

“Sao mẹlại có ý nghĩ như thế được nhỉ? Mẹ à, ép dầu ép mỡ…”. Tôi không dám nói tiếpđoạn cuối, sợ mẹ nghe thấy thì đánh tôi chết mất. Lời chưa kịp nói ra, tôi đãbị báo ứng, chỉ thấy trán đau nhói rồi một loạt ngôi sao vòng vòng trước mặt.

Khôngbiết các vách kính ở tiệm cà phê vừa được lau chùi sạch sẽ nên mẹ tôi tưởng củamở rộng hơn, liền tiện tay đẩy tôi tới, làm tôi đập đầu vào đó. Cậu phục vụ ởgần đấy không dám cười chỉ bịt miệng đứng đó, vai rung rung. Xấu hổ quá đi mất,hôm ấy trong tiệm còn đông nghịt người nữa chứ. Vừa ngồi xuống, tôi đã nghethấy có đứa ngồi bàn bên cạnh gọi điện buôn chuyện một bà mẹ đẩy con mình vàocửa kính.

4.

Buổitối, tôi và Hoa Thiên đi ăn đồ nướng. Đồ ăn ở đây khá ngon, có điều cái gì cũngít. Một xiên ba cái chân gà chỉ có năm hào, cá viên gì đó là một đồng, rẻ hơncả rau, ăn chẳng được bao nhiêu, nửa đêm tôi đã đói. Tôi kéo Hoa Thiên ra ngoàikiếm đồ ăn tiếp, tìm mãi mới thấy một cửa hàng nhỏ còn mở cửa.

“May màkiếm được chút đồ ăn, chứ không, chắc em chết vì đói mất”. Tôi làu bàu

“Mau ănđi, cẩn thận không bỏng đấy!”. Hoa Thiên đưa cho tôi một tờ giấy ăn.

“Vângvâng, nói thế chứ chỗ này tuy bé nhưng đồ ăn ngon thật”. Cay quá, ăn xong, tôivã hết mồ hôi.

“Ngàymai lên núi chụp mấy bức, em nhớ kiếm đôi giày bệt mà đi nhé!”. Hoa Thiên dặntôi.

“Cố ĐạiHải đã chuẩn bị cho em rồi.”

“Tìnhcảm của hai người tốt thật đấy!”. Hoa Thiên châm thuốc. “Phù… Ngưỡng mộ quá!”

“Anhbiết hút thuốc từ khi nào thế?”. Trong ký ức của tôi, Hoa Thiên chưa bao giờhút thuốc. Chỉ có chúng tôi mới hay có điếu thuốc trên tay.

“Cũngđược một thời gian rồi, anh học được sau khi về nước”. Hoa Thiên ngước mắt lênnhìn tôi.

“Caiđi, không tốt cho sức khỏe đâu!”. Tôi nhìn xuống đất.

“Á!”.Tự nhiên có một vật gì đó màu trắng lao về phía tôi với tốc độ cực nhanh, chắcchắn là chuột rồi, lại còn rất to nữa. Tôi nhảy ngay lên lưng Hoa Thiên làm anhấy giật bắn mình.

“Saothế?”. Hoa Thiên vội vàng giữ tôi.

“Cáiđó! Chuột!”. Tôi nhắm mắt, chỉ xuống đất.

“Ha ha,đó là cái túi ni lông thôi mà. Có con chuột nào lại trắng thế chứ?”. Hoa Thiêncười lớn.

“Hử?”.Tôi mở mắt ra nhìn, đúng là một cái túi ni lông thật. Tôi hấp tấp tụt xuống.“Xin lỗi nhé!”

“Ha ha,về thôi, muộn rồi đấy!”. Anh ấy kéo tôi.

Cả đêm,tôi không thể ngủ được. Chẳng còn cách nào khác, tôi đành phải ngồi dậy, nhìnra bên ngoài, lòng bỗng dưng rối bời như có nhiều sợi dây đan xen chằng chịt,cuốn thành một búi lớn, tôi có thể nhìn rõ bên trong đó có gì: Ngụy Tử Lộ, CốĐại Hải, Hoa Thiên, những người đàn ông có quan hệ lằng nhằng với tôi đang đilại nhảy múa trong đầu…

5.

“Ôi,buồn ngủ quá…”. Tôi ngáp một cái rõ to.

“Đêmqua em không ngủ được à?”. Hoa Thiên hỏi tôi, anh ấy vừa lắp giá máy ảnh xong,đang lấy khung.

“Cũngtạm, chắc tại lạ nhà, tối nay em sẽ ngủ ngon thôi”. Tôi nằm lên trên tảng đá.

“Em ngủđi, chụp xong anh sẽ gọi!”. Hoa Thiên cởi áo khoác ra, đắp cho tôi.

“Cảm ơnnhé, về em sẽ giặt trả anh”. Tôi lấy mũ trùm lên mặt, người bị phơi nắng đen sìcòn dễ giải quyết chứ để mặt đen là mệt lắm.

Cứ nhưvậy, tôi ngủ rất lâu, trong lúc mơ màng, tôi lại thấy Cố Đại Hải, anh ấy đưa ôcho tôi, còn hôn tôi nữa…

“TiểuNgư, chúng ta về thôi!”. Lúc Hoa Thiên gọi tôi dậy, trời đã lờ mờ tối, mặt trờicũng đã lặn.

“Em ngủbao lâu rồi?”. Tôi dụi mắt, chuẩn bị đứng dậy.

“Khônglâu lắm. Về thôi, lão Diêu bảo tối nay sẽ mời chúng ta ăn cơm đấy!”. Hoa Thiênkéo tôi đứng lên.

“Nàonào, ăn đi! Chỗ chúng tôi nhỏ, chẳng biết phải tiếp đãi hai vị thế nào cả”. LãoDiêu mặt như săn băng kia đưa chúng tôi tới một nhà hàng không lớn lắm nhưng đồăn rất ngon, toàn là cá to thịt nhiều, có cả món thịt dê nướng. Tiểu Tạ cũngtới, bố người chúng tôi uống hết mấy bình rượu.

“Uốngđi, uống! Để tôi rót!”. Tôi chẳng muốn uống rượu nhưng lão Diêu cứ nài mãi.

“Để tôiuống với anh, Tiểu Ngư bị dị ứng với rượu”. Hoa Thiên giải vây cho tôi. Tôi thởphào, may mà có Hoa Thiên ở đây.

“Anh ấytốt với chị quá”. Tiểu Tạ khẽ huých tôi.

“Ha ha,anh em bạn bè mà”. Tôi gắp một miếng thịt.

“Emthấy đến tám chín phần là anh ấy thích chị đấy.”

“Khụkhụ, chị mắc nghẹn rồi đây này…” Tôi ôm cổ, vội kiếm gì đó để uống.

“Chậmthôi, chậm thôi!”. Tiểu Tạ vội vàng đấm nhẹ vào lưng tôi.

“Khôngsao, chị không sao. À, em kết hôn chưa?”. Tôi nhìn cô ấy.

“Em thìcưới xin gì chứ?”. Tiểu Tạ cúi đầu, nói rồi liếc mắt nhìn lão Diêu. Hóa ra haingười này có tư tình với nhau.

“Vềthôi, về thôi…”. Hoa Thiên uống hơi nhiều, chân bước loạng choạng, tôi đành dìuanh ấy. Anh ấy còn vui vẻ bye bye với lão Diêu nữa.

“Ha haha…”. Lão Diêu cũng uống say, còn nôn đầy ra đất, tởm thật! Tiểu Tạ phải đỡ anhta về.

“Chị,bọn em đi trước đây ạ!”. Tiểu Tạ dìu lão Diêu đi, tôi cũng lo kéo Hoa Thiên vềkhu nhà ở.

“Mệtchết mất!”. Tôi vứt Hoa Thiên lên giường, lại nghĩ làm thế này vẫn chưa ổn,liền giúp anh ấy cởi áo khoác, tháo giày, đắp chăn, sau đó mới đi ra. Vừa bướcđược vài bước, nhớ ra điện thoại của mình để quên trong đó, tôi bèn quay lạilấy.

“Tạisao? Tại sao chứ?”. Hoa Thiên vừa nằm vừa lẩm bẩm.

“Emkhông biết, ngoan nào, có phải anh nằm đè lên điện thoại của em không?”. Tôithò tay xuống dưới lưng Hoa Thiên mò mẫm một hồi, động tác này hơi nhạy cảmnhưng chẳng còn cách nào khác, tôi phải lấy điện thoại về, nhỡ tối Cố Đại Hảigọi tới thì sao?

“Nóicho anh biết, tại sao chứ?”. Hoa Thiên mở trừng mắt làm tôi sợ phát khiếp.

“Anhsao thế hả?”. Tội vội vàng rút tay ra, không ngờ lại bị anh ấy ôm chặt.

“Nóicho anh biết, rốt cuộc anh kém hơn Cố Đại Hải ở điểm nào?”. Mặt Hoa Thiên kềsát vào mặt tôi.

“Làm…làm gì thế? Anh định giở trò hạ lưu à?”. Tôi sợ muốn chết, nghiêng đầu tìm điệnthoại.

“Anhthực sự, thực sự… muốn…”. Hoa Thiên lao vào định hôn tôi.

“Á!”.Tôi vớ lấy cái ống kính, đập cho Hoa Thiên một phát thật mạnh. Anh ấy hét lênrồi dừng ngay lại, ngồi yên không động đậy. Tôi nhặt điện thoại trong đống hỗnđộn dưới đất lên, vội vàng chạy ra ngoài.

“Phùphù… Mẹ ơi, sợ chết mất!”. Dựa người vào lan can, tôi ôm ngực thở hổn hển.

Rengreng… Điện thoại đột ngột đổ chuông làm tôi giận bắn mình.

“A lô!”

“Vợ,sao em thở hổn hển thế?”. Giọng nói ấm áp quen thuộc của Cố Đại Hải vang lên đãgiúp tôi bình tĩnh lại.

“Khôngsao, em vừa thấy chuột thôi, sợ quá!”. Tôi ngồi bệt xuống đất, bây giờ thấy dễchịu hơn nhiều.

Tôi vàCố Đại Hải buôn chuyện đến tận nửa đêm, cúp máy rồi, tôi vẫn còn ngồi đó, tựnhiên lại nhớ tới Hoa Thiên. Dù sao đi nữa, anh ấy cũng rất tội nghiệp, nghĩvậy, tôi liền chạy sang phòng anh ấy, trong đầu thầm nghĩ, không được động vàoem, anh mà ôm em, em sẽ đánh chết anh đấy.

“Tạisao…”. Trên gương mặt của Hoa Thiên hình như có nước, anh ấy cứ ngồi lẩm bẩmmột mình. Có lẽ chỉ mình tôi hiểu anh ấy đang nói gì. “Xin lỗi, anh tới muộnquá”. Tôi giúp anh ấy đắp chăn rồi lui về phòng.

6.

“Tỉnhchưa?”. Mười hai giờ trưa hôm sau, tôi mới tới gõ cửa phòng Hoa Thiên.

“Ờ, emđến rồi à?”. Hoa Thiên vừa mở cửa cho tôi vừa bóp trán, quần áo đầy nếp nhăn.

“Anhkhông sao chứ?”. Tôi chăm chú nhìn anh ấy.

“Khôngsao, hình như tối qua đập đầu vào cửa… Ha ha, say quá!”

“Cảm ơnanh vì tối qua giải vây cho em”. Tôi giúp anh ấy thu dọn đống đồ đạc đang vươngvãi trên sàn.

“Lầnsau cứ rót sang cốc của anh, con gái ra ngoài không nên uống nhiều rượu”. HoaThiên lau tóc, hình như anh ấy vừa tắm xong.

“Đúng,với những đứa con gái ngoan ngoãn thì thực sự không nên”. Tôi vừa dọn rác vừanói. “Nhưng em lại không như thế, em chưa bao giờ ngoan hết.”

“Emmuốn nói gì?”. Anh ấy ngồi xuống ghế, nhìn tôi.

“Thựcra, cuộc sống của em rất đơn giản chứ không phức tạp như những gì anh thấyđâu”. Tôi đặt đồ xuống. “Anh biết không, em chỉ muốn yên ổn sống qua ngày thôi.Trước đây, cuộc sống của em rất hỗn loạn, ngày nào cũng gây chuyện, bây giờ, emchỉ muốn được bình yên bên người em yêu, có tiền thì tiêu, không có tiền thìkhông tiêu, thế thôi!”

“Nhưngcuộc sống chẳng có gì là tuyệt đối cả, em có thể sống với Cố Đại Hải đến đầubạc răng long sao?”. Hoa Thiên run run châm thuốc.

“Emchưa bao giờ nghĩ xa xôi đến vậy”. Tôi giật điếu thuốc trong tay anh ấy. “Dùsao cũng chẳng biết tương lai thế nào, có thể bọn em sẽ được sống bên nhau mãimãi, cũng có thể không, nhưng bây giơ, em chỉ nghĩ đến cuộc sống hiện tại thôi,hi vọng nó sẽ không thay đổi.”

“Emthật sự nghĩ vậy sao?”. Hoa Thiên nhìn tôi chằm chằm.

“Trongvòng mười năm nữa, em sẽ không thay đổi!”. Tôi đứng lên, bước ra ngoài. “Chiềunay, chúng ta đặt vé về nhé! Cũng chụp gần xong rồi mà.”

“Anhbiết rồi”. Anh ấy ngồi bất động.

“Saomới đến có mấy ngày mà đã lại đi ngay thế?”. Lão Diêu vội vàng chạy tới tiễnchúng tôi, may mà vẫn kịp, suýt nữa là bọn tôi lên tàu mất.

“Mọiviệc xong xuôi rồi mà”. Hoa Thiên bắt tay anh ta.

“Vậyhai người đi cẩn thận nhé! Nếu chúng tôi tiếp đón có gì sơ suất thì xin bỏ quácho!”. Lão Diêu cười hì hì. “Tiếp đón có gì sơ suất” ấy hả? Tại anh ép rượu nọkia mà suýt nữa tôi mất đường về rồi đấy, tôi bặm môi nghĩ thầm.

Khôngkhí trên đường về khác hẳn lúc đi. Hoa Thiên ngồi im, không nói câu nào, chỉnhìn ra ngoài cửa sổ. tôi cũng chẳng bận tâm tới chuyện anh ấy đang nghĩ gì nữa,động thái thích hợp nhất bây giờ là im lặng, im lặng… cho đến lúc xuống tàu.

Khôngngờ vừa tới nơi, tôi đã thấy Cố Đại Hải đang đứng đợi ở sân ga. Lúc trước, tôichỉ gọi điện bảo hôm nay sẽ về thôi chứ có nói thời gian cụ thể đâu nhỉ?

“Vợ!!!”.Cố Đại Hải lao tới ôm chầm lấy tôi, còn đưa cả Bội Bội theo nữa.

“BộiBội!”. Tôi hét lên.

“Này,em chỉ thấy mỗi nó thôi hả?”. Cố Đại Hải đưa tay chỉ vào ngực mình.

“Thấyrồi, thấy rồi! Ngoan nào!”. Tôi vỗ nhẹ lên má Cố Đại Hải.

“HoaThiên, về nhà tôi ăn cơm luôn chứ?”. Cố Đại Hải nhìn thấy Hoa Thiên ở phía sau.

“Cảmơn, không cần phiền đến hai người đâu, em tự bắt xe về được, cũng còn mấy việcphải lo nữa”. Hoa Thiên cười rồi bước đi, mặt không chút biểu cảm.

“Tênnhóc đó bị sao vậy?”. Cố Đại Hải chỉ về phía Hoa Thiên, hỏi tôi.

“Anhquan tâm đến anh ấy làm gì? Không nhớ em đúng không?”. Tôi ôm con chó, quaylưng bước đi.

“Đừng,anh nhớ mà! Nhớ đến chết đi được ấy!”. Cố Đại Hải đẩy đám người xung quanh rồichạy theo tôi. “Vợ, anh nhớ vợ lắm lắm!”. Cố Đại Hải còn hét rõ to nữa chứ, làmmọi người đều quay lại nhìn. Tôi vừa cười vừa sải bước đi, Tiểu Bội Bội nằmngoan trên vai tôi, sủa gâu gâu cổ vũ Cố Đại Hải. Lúc tới bãi đỗ xe, tôi mớibiết, thì ra Cố Đại Hải mang cả Đu Đu tới, con mèo đang nằm cuộn tròn trong xeđợi chúng tôi.

Về nhàđúng là tốt thật! Tôi nằm trên giường, nghĩ.

“A lô,Lâm Sở à? Cậu về chưa?”. Tôi gọi điện thoại cho Lâm Sở.

“Cậu làthầy bói à?”. Phía Lâm Sở rất ồn ào. “Mình vừa ra khỏi sân bay.”

“Thếthì đừng về nhà vội, tới chỗ mình ăn cơm đã!”. Tôi kéo tai Đu Đu.

“Thôikhỏi, mình không muốn làm kì đà cản mũi hai người, Cố Đại Hải lại mất vui”.Hình như Lâm Sở đã lên taxi, tôi nghe thấy có tiếng người hỏi đi đâu.

“Được,để sau, gọi cả A Mông nữa!”. Tôi cúp máy.

“Cố ĐạiHải!”. Tôi nằm ườn trên giường, gọi to.

“Đếnđây, thưa ngài!”. Cố Đại Hải cầm thìa lon ton chạy vào, lại còn quấn tạp dềnữa, nhìn anh ấy y như một ông đầu bếp thực thụ.

“Ha ha…Tối ăn gì?”. Thấy bộ dạng đó, tôi bật cười rồi chống cằm hỏi chồng.

“Toàn mónngài thích ăn đấy ạ: đậu xào, xương hầm, canh hải sản, món chính là cơm”. CốĐại Hải xòe ngón tay ra đếm.

“Được,cho lui!”. Tôi khoát tay.

“Vâng!”.Cố Đại Hải cúi đầu, đi giật lùi ra cửa.

“Chuốiquá! Đu Đu, mau nhìn điệu bộ ngốc nghếch của bố con kìa!”. Tôi đặt con mèo lênđùi, Bội Bội nhìn thấy thế liền ngóc đầu dậy. “Không được đánh nhau, con ngoanlà không được đánh nhau đâu đấy!”. Tôi vỗ về cả hai rồi lấy báo ra đọc.

7.

“Cáccậu chết đâu hết thế hả?”. Lúc nào A Mông cũng tới muộn nên tôi hẹn cô ấy bảyrưỡi tối gặp nhau ở trước của nhà hàng, còn tôi và Lâm Sở hẹn nhau lúc tám giờ,thế mà cuối cùng cô ấy cũng chỉ tới sớm hơn chúng tôi có năm phút.

“Imngay! Có lần nào cậu không đến muộn cơ chứ? Ai không biết, chắc lại tưởng cậusợ bị siết nợ đấy!”. Lâm Sở chỉ vào A Mông nói.

“Đúng,chả có tí khái niệm thời gian gì hết!”. Tôi gật đầu.

“Bênkia, mau gọi món đi, đói chết mất!”. A Mông đã đặt bàn từ trước rồi.

“Này,nói thật đi, Hoa Thiên không làm gì cậu chứ?”. A Mông cởi chiếc áo vest đẹptuyệt của cô ấy ra.

“Mua bộnày chắc phải dùng hết cả năm tích góp của Lý Triển Bằng hả?”. Lâm Sở sờ vàochiếc áo. “Dạo này cũng khá nhỉ, không đểLý Triển Bằng nộp tô nữa mà chuyển sang hiện vật cơ đấy!”

“Thôiđi, tay bẩn, dính đầy mỡ vào áo tớ bây giờ!”. A Mông lấy đũa gắp tay Lâm Sở ra.

“Mìnhthì có chuyện gì được chứ? Hoa Thiên và mình chỉ là quan hệ công việc bìnhthường thôi”. Tôi vừa uống bia vừa nói, cố gắng che giấu chuyện đêm hôm đó.

“Nhưngmà, mình đang nghĩ, thực ra Hoa Thiên cũng được phết đấy”. Lâm Sở chép miệng.

“Cậuthích người ta rồi hả?”. Tôi nhớ ra chuyện mẹ Lâm Sở rất để ý tới Hoa Thiên,liền toét miệng cười.

“Cườicái gì? Điên à?”. Thấy tôi như thế, Lâm Sở cáu tiết.

“Cậunghĩ ra cái gì hay ho cả?”. A Mông vỗ vai tôi.

“Ha ha…Không có gì, mình vừa nhớ đến cuộc điện thoại lần trước mẹ Lâm Sở gọi cho mìnhấy mà”. Tôi nháy mắt.

“Ờ,đúng rồi!”. A Mông chỉ tay vào Lâm Sở. “Mẹ cậu thích Hoa Thiên lắm, định gả cậucho lão ấy nữa đấy!”

“Gả cáicon khỉ!”. Lâm Sở giận, mặt đỏ ửng lên.

“Ha haha, không phải đỏ mặt đâu, ha ha!”. Lâm Sở dễ thương thật, mặt cô ấy càng lúccàng đỏ.

“Há háhá…”. Ba chúng tôi kề vai bá cổ đi khỏi cửa hàng.

“Ôi,sung sướng làm sao!”. Lâm Sở khoác vai hai đứa tôi. “Cuối cùng mình cũng đượcsống trong cảnh hai tay ôm hai em rồi.”

“Ha ha,đồ điên, ôm người yêu mới coi là ôm chứ!”. A Mông dí tay vào trán Lâm Sở.

“Đúngđúng đúng, các cậu đều không phải là người của mình!”. Cô ấy tự nhiên buôngchúng tôi ra. “Mình thì có gì chứ? Chẳng có gì hết cả! Mẹ nhà nó nữa!”. Lâm Sởngồi phịch xuống cạnh đường.

“Saothế?” Tôi ngồi cạnh Lâm Sở. “Đồ ngốc này, chẳng phải cậu có bọn mình sao?”

“Haha…!”. Lâm Sở ôm mặt cười, cười mãi, cười mãi, cười đến khi chảy cả nước mắt.

“Cậukhóc cái gì chứ?”. A Mông cũng ngồi xuống, không thèm đứng dậy nữa.

“Khócđâu mà khóc!”. Lâm Sở không thừa nhận.

“Khócrồi, khóc rồi…”. Tôi kéo tay Lâm Sở ra.

“Ha haha, mình chỉ khóc trước mặt các cậu thôi!”. Lâm Sở kéo A Mông ngồi lại cạnhmình. “Bởi vì chẳng ai biết tại sao mình khóc, chỉ có các cậu thôi, các cậu mớihiểu tất cả…”

“Khôngphải chết rồi chứ?”

“Maugọi cảnh sát, gọi cảnh sát đi!”

“Này,tỉnh lại đi! Này!”

Chẳngbiết từ lúc nào, chúng tôi bị âm thanh hỗn loạn xung quanh đánh thức.

“Cóchuyện gì thế?”. Mở mắt ra, tôi thấy quanh mình là một vòng vây của các ônglão, bà lão.

“Uốngnhiều quá hả? Này cô gái, về nhà đi, trời lạnh đấy!”. Một cụ già vỗ về tôi.

“Này!”.Tôi vội quay sang lay Lâm Sở.

“Khôngdậy đâu!”. Mắt Lâm Sở vẫn nhắm tịt lại.

“Dậymau!”. Tôi đứng lên làm Lâm Sở ngã ra phía sau, lúc đó cô ấy mới tỉnh.

“Chuyệngì thế? Đây là chỗ quái nào hả?”. Lâm Sở nghĩ một hồi mới nhận ra tình hìnhhiện tại của mình.

“Ôi mẹơi! Trần nhà bay mất rồi à?”. Đó là phản ứng đầu tiên của A Mông khi tỉnh dậy.

8.

Sau lầnsay rượu ngủ quên đó, tôi bị cảm mất mấy hôm, vừa sốt vừa ho. Lâm Sở và A Môngcũng ốm. Ba đứa tôi nằm ngoài trời lạnh cả một đêm như thế cơ mà, không lănđùng ra mới lạ. Tôi thật sự không hiểu nổi, bình thường không tìm thấy vợ, CốĐại Hải sẽ lo lắng nọ kia, chẳng hiểu tại sao lần này, anh ấy lại không đi tìmtôi.

“Chị làThẩm Ngư à?”. Một người gọi điện cho tôi.

“Anh làai?”. Tôi đang bận xì mũi.

“Chúngtôi ở bên cục phòng chống tệ nạn.”

“Ngườiđâu?”. Tôi mang theo một vạn tệ tới.

“Hi!”.A Thi vẫn cười nói vui vẻ được. Tức chết mất, đã bị làm phiền giữa lúc đau ốm,tôi còn phải mang thêm năm nghìn tệ để chuộc cả một người bạn của chị ấy nữachứ!

“Còncười hả? Sao lại bị bắt vào đây?”. Tôi vừa ký tên vào giấy bảo lãnh vừa mắng AThi.

“Thìđịnh kéo một cô em dưới trướng chạy, khôngngờ nó vấp ngã, thế nên mới bị tóm”. A Thi bình thản kể, nhìn qua đã biết chịấy vào đây nhiều nên quen rồi, chả còn tí xấu hổ nào nữa.

“Bạnchị đâu? Gọi ra đây đi!”. Nước mũi lại chảy ra ròng ròng, tôi vội vàng mở túilấy giấy ra lau.

“Đứakia kìa! Lộ Lộ, lại đây! Bạn chị chuộc cả hai chị em mình ra rồi này!”. Nóixong, A Thi kéo một cô gái nữa tới trước mặt tôi, tôi đang cúi đầu xì mũi, chỉnhìn thấy một đôi chân dài. Trời lạnh thế này mà mặc váy ngắn, đến mông cũngchẳng che nổi. Tới lúc ngẩng đầu lên nhìn, tôi mới ngã ngửa ra, người này tôikhông những quen mà còn vô cùng quen ấy chứ: Trần Lộ!

“Cậu…”.tôi chỉ tay vào cô ấy, không thốt nên lời.

“Bạnchị xinh không? Bao nhiêu người đợi được uống rượu với nó đấy”. A Thi lại tưởngtôi ngạc nhiên vì vẻ mĩ miều của Trần Lộ.

“Chị,bọn em quen nhau!”. Trần Lộ rất xấu hổ, lấy tay đẩy nhẹ A Thi, lúc đó, chị ấymới chịu im miệng.

“Ơ,quen à? Thế hai người nói chuyện đi nhé, chị về đi ngủ đây!”. A Thi ra đườngvẫy xe.

“TiểuNgư, mình…”. Trần Lộ run run trong gió lạnh, trông đáng thương vô cùng.

“Maulên xe trước đã, bên trong ấm hơn”. Tôi ôm lấy cô ấy.

“Cóchuyện gì thế?”. Tôi mở cửa kính ra, châm thuốc hút.

“Chomình một điếu được không?”. Trần Lộ nhìn tôi. Tôi liền đưa cho cô ấy một điếu.

“Mìnhchỉ mời rượu thôi, không nhảy đâu”. Trần Lộ kéo váy.

“Cậu cóbiết đấy là chỗ nào không hả?”. Tôi ngồi thẳng người lên. “Đó là tổ tò vò, vàorồi không ra được nữa. Cậu nhìn A Thi xem, chị ấy có còn dáng vẻ lúc mới tớiBắc Kinh nữa không? Cậu điên rồi!”

“Ừ, haha…”. Trần Lộ ngửa mặt, cười sằng sặc. “Mình điên lâu rồi, kết hôn với DươngSiêu cũng là việc mình làm trong lúc bị điên đấy.”

Tôibỗng tỉnh ra, là vì Dương Siêu… Đúng. Từ trước đến nay, Trần Lộ vốn là ngườikhông chịu nổi miệng lưỡi thế gian, thậm chí khi mấy đứa tôi đưa tiền cho côấy, cô ấy cũng không cầm.

Cả haichúng tôi cùng im lặng, chỉ lặng lẽ hút thuốc, đừng điếu, từng điếu, từng điếumột…

“Đưamình về đi! Dương Siêu còn đang đợi mình tới ăn cơm”. Tới khi cả bao thuốc hếtsạch, Trần Lộ mới quay sang bảo tôi.

“Anh ấyđang ở đâu”. Tôi khởi động xe.

“Đưavào viện rồi. Không thể để anh ấy thấy bộ dạng này của mình được nên mình bảo ởnhà điều kiện chăm sóc không được tốt rồi đưa anh ấy vào viện điều dưỡng”. TrầnLộ rút tờ giấy ướt ra lau mặt.

“Ừ”.Tôi đưa Trần Lộ về nhà tôi.

“Látmình đưa cậu đến viện luôn, không kịp nấu cơm đâu, mua tạm cái gì cho anh ấyvậy. Cậu thay đồ đi, mình kiếm cái cặp lồng đã!”. Tôi bước vào bếp.

“Cảm ơncậu”. Trần Lộ ôm lấy tôi.

“Mìnhchẳng biết phải nói gì nữa, chỉ là mình hiểu, thực sự hiểu cậu. Nhưng cuộc sốngđó hoàn toàn không hợp với cậu đâu, nó vốn chẳng hợp với ai cả. Cậu nên rờikhỏi đó sớm đi!”. Trong lòng tôi trào lên một nỗi chua xót.

9.

“A Thià, có thời gian lượn lờ không?”. Tôi đứng bên ngoài bệnh viện, gọi điện thoạicho A Thi.

“OK!Chị cũng vừa dậy, đợi ở Vương Phủ nhé, lát sẽ có một lão thương gia người ĐàiLoan tới.”

“Hi!”.Tới nơi, tôi thấy A Thi đang ngồi trên ghế trong quán rượu, mặc bộ váy dây màutím, không trang điểm. Thực ra khí chất của chị ấy vẫn rất thuần khiết, trôngdáng vẻ bây giờ chẳng khác gì con nhà lành.

“Saothế?”. A Thi chú ý tới khuôn mặt đăm chiêu của tôi.

“TrầnLộ… À không, Trần Lộ là người dưới trướng chị hả?”. Tôi hỏi thẳng, ai chứ A Thithì chẳng phải vờ vịt làm gì.

“Ừ.Nhưng con bé đó hơi khó bảo, không bán thân, chỉ tiếp rượu”. A Thi nhăn mặt khinhắc tới chuyện này. “Có còn là gái trinh nữa đâu, giữ gìn cáiquái gì chứ?”

“Tạichị không biết hoàn cảnh của cậu ấy đấy”. Tôi nhìn A Thi, từ từ kể lại cho chịấy nghe những chuyện trước đây.

“Đúnglà số khổ…”. A Thi cúi đầu, nghịch chân váy.

“Đừnglàm khó cô ấy nhé, em biết nói vậy là không đúng, nhưng mà…”. Tôi nắm tay AThi.

“Được,không phải nói nữa đâu, chị hiểu mà, Tiểu Ngư quả là…”. Chị ấy giơ ngón tay cáilên. “Chị còn có cái ăn thì không để nó bị thiệt đâu! Chị đây nói lời giữ lời.”

“Cảm ơnchị!”. Tôi mừng quá, suýt ôm chầm lấy chị ấy. “Lần trước, chị vay tiền cho cậuấy phải không?”

“Đúngthế”. A Thi dập thuốc.

“Khôngphải trả lại đâu, sau này, nếu cô ấy vay, chị cứ tới chỗ em lấy nhé!”

“Ha ha,chửi chị đấy à?”. Chị ấy lườm tôi. “Em không cần lo, chuyện tiền nong chị sẽgiải quyết. Thực ra mới đầu còn chưa quen, chị sợ có chuyện. A, bên này! Ôngthương gia của chị tới rồi”. A Thi đứng ngay dậy.

“Vậy emđi nhé, cám ơn chị nhiều! Chị yên tâm, có chuyện gì, cứ tới tìm em!”. Tôi cũngđứng dậy, chỉnh lại quần áo.

10.

“TiểuNgư, mau tới đây cứu bố mẹ đi!”. Mẹ Cố Đại Hải bỗng dưng gọi điện thoại tới,vừa nghe thấy giọng tôi liền khóc sụt sùi, làm tôi và Cố Đại Hải sợ quá, chạyvội về nhà.

“Mẹ,bố, sao thế ạ?”. Cố Đại Hải chẳng kịp cởi giày, phi ngay vào nhà.

“ĐạiHải à… Em gái con mất tích rồi…”. Mẹ Cố Đại Hải ôm lấy anh ấy mà khóc.

“Bố,chuyện này là sao ạ?”. Tôi vội hỏi bố chồng.

Ôngkhông trả lời mà chỉ đưa cho tôi một bức thư.

Gửicô Cố Tiểu Khê,

Mờicô tới báo danh, chúng tôi rất hân hạnh được mời cô tới nhập học tại trường Đạihọc Tokyo vào lúc…

(…)

Tôi đọcđi đọc lại bức thư đó, họ viết rằng Cố Tiểu Khê vẫn chưa tới trường đăng kýnhập học, họ không liên lạc được nên đành gửi thư về nước.

“Chẳngphải nhà mình đã đưa nó ra tận sân bay rồi sao?”. Tôi ngớ người ra, trong đầuchỉ hiện lên mấy chữ “bỏ nhà theo giai”.

“Hu huhu…”. Cứ nhắc tới chuyện đó là mẹ Cố Đại Hải lại khóc, chúng tôi chỉ biết an ủihai cụ, sau đó gọi điện cho bên Nhật, xác nhận lại chuyện Cố Tiểu Khê không ởđó.

“Bọnchú chỉ biết là Cố Tiểu Khê đã xuất cảnh vào tháng mười một, đến đầu tháng mườihai thì lại quay về nước thôi”. Chú Triệu giúp tôi tìm kiếm một hồi cũng chỉthu được mấy thông tin này.

“Cháucảm ơn chú!”. Tôi cảm ơn rồi cúp máy, trong đầu thầm nghĩ, có nên nói chuyện CốTiểu Khê và Thẩm Lãng cho Cố Đại Hải nghe không đây?

“TiểuKhê sao rồi?”. Biết chuyện, Thẩm Lãng chạy ngay tới nhà tôi.

“Saoanh lại tới đây?”. Cố Đại Hải nhìn Thẩm Lãng.

“Nóicho anh biết trước đã, Tiểu Khê đang ở đâu?”. Thẩm Lãng nắm chặt lấy áo Cố ĐạiHải, sống chết cũng không chịu buông.

“Chuyệngì thế?”. Cố Đại Hải đỡ Thẩm Lãng ngồi xuống.

“Anhkhông giấu hai người nữa…”. Thẩm Lãng quỳ xuống đất. Tim tôi thót lại, ThẩmLãng bảo “hai người” nghĩa là muốn tránh tội cho tôi.

“Thếnày là sao?”. Cố Đại Hải sợ hãi.

“Làanh, người đàn ông đã có vợ mà còn yêu Tiểu Khê chính là anh!”. Thẩm Lãng chậmrãi nói. Tôi có thể nhận ra, để làm được thế này, anh ấy đã phải cố gắng nhiềulắm. Chưa bao giờ tôi nghĩ Thẩm Lãng dám thừa nhận chuyện đó.

“Anhnói cái gì?”. Cố Đại Hải ngồi phịch xuống ghế.

“Cố ĐạiHải, anh không sao chứ?”. Tôi chạy tới ôm lấy anh ấy.

“Anh ấyđang nói gì vậy?”. Cố Đại Hải chỉ về phái Thẩm Lãng, hỏi tôi.

“Anhấy…”. Tôi nhìn hai người đó, chẳng biết phải nói gì nữa. Một người là anh ruộttôi, một người là nơi tôi giao phó cả cuộc đời.

“Làanh! Anh chính là người yêu của Tiểu Khê!”. Thẩm Lãng nhìn thẳng vào mắt Cố ĐạiHải.

“Đồkhốn nạn!”. Cố Đại Hải tức giận đứng dậy, cho Thẩm Lãng một cái bạt tai rồi túmlấy anh ấy mà đánh, vừa đánh vừa chửi. Bội Bội sợ quá sủa ầm ĩ, bàn uống nước cũngbị đổ, đồ trên đó rơi hết xuống đất. Ấm trà vỡ tan, nước trong ấm nhỏ từng giọtxuống thảm. Tôi quỳ xuống đất kéo Cố Đại Hải, không để ý thấy một mảnh vỡ vừacứa vào chân.

“Đừngđánh nữa… đừng đánh nữa mà…!”. Tôi muốn ngăn Cố Đại Hải lại nhưng chỉ ôm đượcchân anh ấy mà khóc. “Đừng đánh nữa…! Tại em, tại em không tốt. Đừng đánhnữa!”.

“Tôi sẽkhông đánh lại đâu”. Thẩm Lãng khạc ra một ít máu. “Nhưng cậu có đánh chết tôicũng vô ích, chúng ta phải tìm thấy cô ấy trước đã…”. Một giọt nước mắt của ThẩmLãng rơi lên trán tôi, nó rất lạnh, lạnh như băng vậy.

“Đồkhốn! Mày là đồ khốn nạn!”. Hai tay ôm đầu, Cố Đại Hải bật khóc.

11.

Một lúcsau, Cố Đại Hải mới bình tĩnh trở lại, Thẩm Lãng vẫn quỳ khóc dưới sàn.

“TiểuKhê có thể đi đâu?”. Cố Đại Hải vừa châm thuốc vừa hỏi Thẩm Lãng.

“Tôikhông biết, trước lúc đi, cô ấy đã từng bảo muốn tới rất nhiều nơi”. Thẩm Lãngkhông giấu diếm gì nữa.

Tôingồi dưới sàn, nhìn hai người bọn họ, tự nhiên thấy chân mình rất đau, nhìnxuống thì thấy quần đã đỏ au, toàn máu là máu.

“Emcũng biết, đúng không?”. Cố Đại Hải nhìn tôi.

“Nókhông biết, chỉ nghi ngờ thôi…” Tôi che giấu rất tốt. Nóixong, Thẩm Lãng ngất đi.

“Em…emkhông biết mọi chuyện sẽ thành ra thế này. Nhưng việc quan trọng nhất phải làmbây giờ là tìm ra Tiểu Khê”. Tôi ngồi trên ghế ngoài hành lang bệnh viện, nóivới Cố Đại Hải.

“Anhhiểu, giờ không phải là lúc cãi nhau xem ai đúng ai sai, phải tìm Tiểu Khê đã”.Cố Đại Hải bóp nhẹ vai tôi. “Anh xin lỗi vì đã đánh anh trai em, tại anh kíchđộng quá.”

“Xinlỗi… xin lỗi… em xin lỗi…”. Tôi rúc đầu vào lòng Cố Đại Hải.

“ThẩmLãng sao rồi?”. Lúc mẹ tôi tới bệnh viện, Thẩm Lãng đã được băng bó xong xuôi,chuẩn bị về nhà.

“Khôngsao đâu mẹ. Con bị mấy tên cướp đánh, may mà Tiểu Ngư và Đại Hải đi qua đó”.Thẩm Lãng miễn cưỡng nói.

“Trờiơi, con trai tôi…! Đau lòng mẹ quá con ơi!”. Mẹ tôi ôm lấy Thẩm Lãng, thút thítkhóc.

“Khôngsao, không sao đâu ạ.”

“Mẹ…”.Cố Đại Hải đứng bên cạnh, chần chừ.

“Saothế?”. Mẹ tôi quay lại nhìn Cố Đại Hải, Thẩm Lãng khẽ lắc đầu.

“Để anhThẩm Lãng nghỉ ngơi đi ạ!”. Tôi kéo áo ra hiệu cho Cố Đại Hải, không để anh ấynói.

Hômsau, Thẩm Lãng hẹn gặp chúng tôi ở quán cà phê.

“Cô ấycó bạn thân nào không?”. Anh ấy hỏi.

“Có mấyđứa, nhưng tôi hỏi cả rồi, không ai biết hết”. Dạo này, Cố Đại Hải đã gầy đinhiều, thêm vào đó, bố chồng tôi vì giận quá lại sinh bệnh nên anh ấy phải haotâm tổn trí không ít.

“Bọnanh có chỗ hẹn bí mật không?”. Tôi hỏi Thẩm Lãng.

“Anhđến rồi nhưng không thấy cô ấy, ngày nào anh cũng đi tìm”. Thẩm Lãng xoay xoayly cà phê.

“Alô!”. Chuông điện thoại của Thẩm Lãng đột nhiên reo lên, cắt ngang bầu khôngkhí tĩnh lặng nãy giờ. “Không, anh có việc, em ăn trước đi!”

“AnNguyệt hả?”

“Ừ, côấy hỏi anh có về nhà ăn cơm không thôi”. Thẩm Lãng chỉnh điện thoại sang chế độim lặng rồi nhét vào túi áo, tiếp tục bàn với Cố Đại Hải xem nên đi đâu tìm.

“Có cầnbọn mình giúp gì không?”. Một lát sau, Lâm Sở, A Mông và Trần Lộ xuất hiện.

“Saocác cậu lại tới đây?”. Tôi ngạc nhiên.

“A Mônggặp mẹ chồng cậu trong viện, bác bảo các cậu hẹn gặp nhau ở đây”. Lâm Sở kéoghế ngồi cạnh tôi.

“Saokhông nói với bọn mình hả? Thêm người thêm cách mà”. A Mông vỗ nhẹ lên tay tôi.

“Cảm ơncác cậu!”. Nước mắt tôi bỗng trào ra.

“Thôingay! Khóc cái gì chứ? Tìm được nó rồi khóc một thể!”. Trần Lộ vội vàng đưakhăn giấy cho tôi.

“Chúngta phân nhóm ra tìm!”. Tôi và Cố Đại Hải, Lâm Sở và A Mông, Trần Lộ và ThẩmLãng sẽ đi với nhau.

Nhữngngày sau đó, chúng tôi liên tục tìm kiếm nhưng Cố Tiểu Khê như thể đã bốc hơikhỏi trái đất này vậy, không thấy tung tích gì cả.

12.

Tôi dẫnmột đoàn khách du lịch tới cửa hàng đồ cổ của Triệu Tam, vốn chẳng định nhậndẫn tour giữa lúc nước sôi lửa bỏng này nhưng nghĩ phải có tiền để giúp TrầnLộ, cô ấy đã khó khăn lắm rồi nên tôi lại đồng ý.

“Ớ. Mớimấy ngày không gặp mà em gái anh đã gầy đi rồi”. Triệu Tam dựa người lên quầy,bảo tôi.

“Thôi,đừng có trêu em, đang chán đây”. Tôi lườm.

“Saothế?”

“Emchồng mất tích, giờ vẫn chưa tìm được, lo quá!”. Tôi gỡ mũ ra, quạt lấy quạtđể.

“Ờ,thảo nào mà gần đây, bọn em cứ ủ ê như thế”. Triệu Tam vừa nói vừa lôi chiếcmáy ảnh kỹ thuật số ra khoe với tôi. Thì ra mấy hôm trước, anh ấy đi chơi ở CửuTrại Câu, còn mang theo rõ nhiều tiền và cả bồ nhí nữa, cuộc đời gã này quả làsung sướng!

“Đợiđã!”. Tôi vồ lấy máy ảnh của Triệu Tam.

“Saothế? Không phải chứ, cái này còn kém hơn của em mà”. Triệu Tam tưởng tôi địnhchiếm đoạt máy ảnh của anh ấy.

“Bứcnày anh chụp ở chỗ nào?”. Tôi chỉ vào một bức ảnh, người trong đó chắc chắn làCố Tiểu Khê.

“CửuTrại Câu, phong cảnh ở đó tuyệt lắm!”. Triệu Tam ngơ ngác.

“Em lấytạm nhé!”. Tôi vứt cái mũ lại rồi cầm cái máy ảnh, chạy biến đi.

“Này,này! Đừng có đi!”. Triệu Tam vội đuổi theo nhưng bị mấy người khác vây lại.“Đợi đã, đợi đã! Em coi chừng xe đấy!”

“Cậu cóthể làm rõ người này hơn được không?”. Tôi tới phòng làm việc của Lâm Sở.

“Được,đợi tí!”. Lâm Sở phóng to bức ảnh đó trên máy tính.

“Làmđi, mình ngủ một tí đã!”. Tôi nằm ườn ra ghế, lúc nãy chạy vội quá, tim tôisuýt rơi ra ngoài.

“TiểuNgư, em không sao chứ?”. Cố Đại Hải lấy khăn lau mặt cho tôi.

“Saoạ?”. Lúc ngồi dậy, tôi thấy đầu hơi váng.

“Sắcmặt cậu lúc nãy nhìn ghê quá”. A Mông sờ trán tôi.

“Chắctại chạy nhanh quá ấy mà!”

“Đượcrồi!”. Lâm Sở vừa hét lên, tất cả bọn tôi liền chạy đến.

“Đúngnó rồi, đúng là Tiểu Khê rồi!”. Cố Đại Hải vui mừng.

“Có thểbiết đây là chỗ nào không?”. Thẩm Lãng nắm vai Lâm Sở.

“Em incảnh ra rồi, chỗ này là ở Cửu Trại Câu. Bọn họ đang nhìn đi đâu, đợi một lát sẽbiết!”. Lâm Sở làm thêm mấy động tác trên máy.

“Tốtquá! Cuối cùng cũng có phương hướng rồi”. Tôi chỉ muốn cắn Lâm Sở một cái.

“Này,không phải mình trù ẻo đâu, nhưng nhỡ lúc bọn mình tới, Cố Tiểu Khê đã đi chỗkhác rồi thì sao?”. A Mông lắp bắp một hồi mới nói xong, bọn tôi quay lại lườmcô ấy.

“Khôngđâu! Tiểu Khê đã từng nói, nếu chúng tôi không thể ở bên nhau, cô ấy sẽ tìm mộtnơi thật đẹp để sống một mình suốt đời. Nhất định cô ấy vẫn đang ở Cửu TrạiCâu. Còn nếu như cô ấy không còn ở đó nữa, tôi sẽ đi khắp nơi để tìm bằng đượccô ấy”. Nói xong, Thẩm Lãng bỏ ra ghế ngồi.

13.

Dạonày, A Mông không hay tụ tập với bọn tôi, thằng bé Lý Mông chẳng hiểu sao suốtngày bị ốm.

“Cậuđang ở đâu đấy?”. Tôi gọi điện thoại cho A Mông. Hôm nay, cô ấy đưa con đi khámbệnh nhưng lại quên quyển sổ y bạ ở nhà, Lý Triển Bằng đang đi công tác nên nhờtôi tới lấy.

“Vàocửa rồi rẽ trái!”.

“Nókhông sao chứ?”. Tôi đưa sổ cho A Mông rồi sờ trán thằng nhóc.

“Cũngtạm, hết sốt rồi”. Cô ấy xốc Lý Mông lên.

“Nặngkhông? Nào, để dì Ngư Ngư bế con nhé!”. Tôi giơ tay đón đứa bé. Thằng nhóc đãgầy đi nhiều, sụt mất mấy cân.

“Chuyệntìm Tiểu Khê thế nào rồi?”. A Mông hỏi tôi.

“Phảiđợi chỗ Lâm Sở đã, chắc chắn sẽ tìm được.”

Chúngtôi tới viện từ sáng mà đến trưa vẫn chưa khám xong, đành phải tới Mc Donaldnghỉ một lát, đợi chiều vào khám tiếp. Đi khám bệnh kiểu này thì không ốm cũngthành ốm mất.

“Yaya…!!!”. Lý Mông thích thú chơi ở khu cầu trượt của Mc Donald.

“Contrai cậu cũng nghịch ngợm đấy!”. Tôi vừa uống Coca Cola vừa nhìn thằng bé.

“Ờ,giống hệt Lý Triển Bằng, toàn làm khổ người ta”. A Mông chống tay vào cằm, ngắmcon trai. “Thực ra, suốt ngày gây chuyện với Lý Triển Bằng cũng thấy thú vị. Mànhớ lại những chuyện cũ làm gì chứ? Con đã lớn tướng rồi.”

“Cậunghĩ thế là đúng đấy!”. Tôi dựa vào bàn, nhìn cô ấy. “Mình rất ngưỡng mộ cậu,có con trai, Lý Triển Bằng cũng thật thà, gia đình các cậu sống vui vẻ, hạnhphúc bên nhau. Chẳng như mình, có lúc mình nhớ đứa con kia kinh khủng, nếu nóđược sinh ra, chắc giờ này đã biết chạy rồi, mình và Cố Đại Hải sẽ cũng đưa conđi chơi, mỗi người một bên dắt tay nó…”

“Ngưỡngmộ cái gì? Tranh thủ thời gian mà đẻ đi! Nhớ sinh một đứa con gái, sau này chonó làm con dâu gả khoán cho nhà mình!”. A Mông cười hì hì.

“GiốngAn Nguyệt nhé!”

“Thôiđi, con trai mình vẫn còn muốn sống lắm!”. Cô ấy thở dài.

“Haha…”

“Nhưngmà nghĩ lại, Thẩm Lãng đúng là vượt ra ngoài dự liệu của mình đấy!”. A Mông gọicon trai tới mặc áo khoác cho nó.

“Ừ,mình cũng không ngờ Thẩm Lãng dám thừa nhận việc yêu Tiểu Khê… Cậu biết không,lúc đó, nhìn anh ấy thảm lắm, thế mà vẫn cố bảo chuyện này không liên quan gìđến mình”. Tôi dắt Lý Mông quay lại bệnh viện.

“Xem racậu không bằng Thẩm Lãng rồi, anh ấy mới đúng là hào kiệt!”. A Mông ngắt chothằng bé cành cây rồi hai mẹ con thi nhau vung vẩy.

14.

Ngàyhôm sau, tôi tới chỗ Triệu Bồi, chị ấy vẫn ổn, sắp sửa tới viện kiểm tra.

“Để emđưa chị đi, tối qua nhà em ăn cơm luôn!”. Tôi nói lúc giúp Triệu Bồi kéo khóaáo khoác. Giờ bụng chị ấy đã to lắm rồi, làm gì cũng khó khăn.

NhìnTriệu Bồi, tôi lại nhớ đến A Mông. Đến tận bây giờ, tôi vẫn nghĩ, để Lý Mông cóthể sinh ra một cách bình an như thế, chắc chắn kiếp trước cả nhà Lý Triển Bằngđã phải tu thân tích đức nhiều lắm. Cứ nghĩ tới lúc A Mông mang thai, tôi lạithấy buồn cười, khi đó, cô ấy giống như trẻ con đang chuẩn bị làm người lớnvậy. Vì muốn trốn ra ngoài chơi. A Mông học tôi cách trèo tường, không nhữngthế, cô ấy còn suốt ngày gây chuyện, hết hút thuốc lại uống rượu. Thấy thế, LýTriển Bằng tức phát điên, anh ấy bắt bọn tôi ở yên trong ký túc, cấm rượu, cấmthuốc, hi vọng A Mông sẽ nghe theo.

“Emcười gì thế?”. Triệu Bồi đột nhiên vỗ vai tôi.

“Àkhông, em nhớ lúc A Mông mang bầu, cô ấy vẫn còn nghịch ngợm đủ trò, thật đấy,em luôn bảo A Mông có thể sinh con ra đúng là một kỳ tích.”

“Ha ha,đúng là nhiều khi như thế thật, em càng lo lắng thì càng chẳng ra gì, nếu khôngnghĩ đến nó thì lại chẳng làm sao cả”. Triệu Bồi đưa tay lên xoa bụng, nơi đóđang có một sinh mệnh chuẩn bị chào đời. Tôi sẽ chúc phúc cho nó. Khi về nhà,tôi phải bảo với Cố Đại Hải nhận nó làm con nuôi mới được.

“Alô!”. Tôi chạy ra ngoài nghe điện thoại.

“Tốinay ăn gì hả vợ?”. Là Cố Đại Hải, hôm nay anh ấy về nhà sớm.

“Anhnấu món gì ngon ngon nhé, tối em đưa Triệu Bồi tới nhà mình ăn cơm đấy!”. Tôiquay sang nhìn Triệu Bồi, chị ấy đang ngắm đôi vợ chồng cùng dẫn con đi dạo phốở ngoài đường.

15.

Ngàygiỗ mẹ Ngụy Tử Lộ, tôi và Cố Đại Hải cùng tới thăm mộ dì ấy. Việc anh ấy đềnghị được đi cùng khiến tôi rất cảm động, nếu là người khác, tôi nghĩ chắc chắnanh ta sẽ không tới.

“Dì ơi,con đến thăm dì đây”. Tôi đặt bó hoa trà lên mộ. Khi còn sống, mẹ Ngụy Tử Lộthích nhất là hoa trà, đặc biêt là loại màu trắng, khi xưa, đã có lần tôi cắttrộm hoa trà mà bố tôi trồng để tặng dì ấy.

“Tử Lộvẫn chưa về nhà, nhưng dì đừng lo, thật đấy ạ, sớm muộn gì con cũng sẽ đem đượcanh ấy trở về”. Tôi cầm chai nước khoáng và Cố Đại Hải vừa đưa, thấm ướt khănrồi lau bia mộ.

“Đúngđấy dì ạ, Tiểu Ngư lợi hại lắm, chắc chắn sẽ tìm được cậu ấy cho dì”. Cố ĐạiHải lấy hoa quả ra, bày lên mộ.

“Dì ơi,đây là Cố Đại Hải, tên béo con đã cưới đấy ạ.”

Cố ĐạiHải đi ra xa hút thuốc, tôi đặt miếng vải trên tay xuống, lặng nhìn bức ảnh mẹNgụy Tử Lộ.

“Dì ơi,thực ra con nên nói lời xin lỗi với dì mới phải. Đều tại con hết, nếu con sớmnói với Ngụy Tử Lộ rằng con không trách anh ấy hoặc sớm biến mất trước mắt anhấy thì đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy. Con vẫn chưa nói được điều đó vớiTử Lộ”. Tôi ngoảnh đầu ra phía sau, nhìn Cố Đại Hải. “Kia mới là người đàn ôngcon yêu, trước đây con còn trẻ con, chẳng hiểu gì, chỉ cảm thấy đồ của mình bịngười ta cướp mất nên mới khóc lóc gây chuyện… Giờ con đã hiểu con thực sự cầncái gì. Người đàn ông này khiến con cảm thấy ấm áp, yên tâm.”

“TiểuNgư, chúng ta đi chứ?”. Cố Đại Hải vẫy tay gọi tôi.

“Em đingay đây! Dì ơi, bọn con đi đây ạ. Chị Triệu Bồi sắp sinh rồi, mấy nữa, con sẽđưa đứa bé tới thăm dì”. Tôi nhặt túi lên rồi quay người bước đi.

Khixuống núi, tôi nhìn thấy một người đang bước về phía chúng tôi, chân đi xiêuxiêu vẹo vẹo, làm đổ cả giỏ hoa quả.

“Này,theo em, người kia có phải là dân xã hội đen không?”. Cố Đại Hải kéo áo tôi.

“Quantâm làm gì, dù sao nhìn cũng không giống người tốt”. Tôi chẳng muốn để ý.

“Anhcũng nghĩ thế đấy, biết đâu lại là phạm nhân”. Cố Đại Hải ngoác miệng cười. Lúcđó, tên kia đã tiến sát đến chỗ chúng tôi.

“TiểuNgư hả? Anh đang bảo sao trông quen quen”. Thì ra là Triệu Tam.

“Anhđến thăm ai vậy?”. Tôi nhớ bố mẹ anh ấy không nằm ở nghĩa trang này.

“MẹNgụy Tử Lộ. Trước đây, em và cậu ta đã giúp anh rất nhiều, giờ Ngụy Tử Lộ mấttích, anh sợ bác phải ở chỗ bẩn nên tới dọn dẹp”. Triệu Tam vừa cười vừa kể.

“Đượclắm! Người anh em thật có nghĩa khí! Em đợi anh ở dưới chân núi nhé, hôm nay,em nhất định phải mời anh một bữa!”. Tôi vỗ vai Triệu Tam rồi kéo Cố Đại Hảiđi.

“TriệuTam cũng không tồi nhỉ?”. Cố Đại Hải xuýt xoa.

“Miễnbàn!”. Nói rồi tôi gọi cho Triệu Bồi, hỏi xem chị ấy thế nào rồi. Chị ấy bảohôm nay lại đi kiểm tra, mấy tháng nữa là sinh rồi, y tá trong bệnh viện aicũng đoán là con trai vì bụng nhọn.

16.

“Ôi…”.A Mông lao xồng xộc vào, vứt túi xuống đất rồi nằm thẳng cẳng lên ghế sô pha,làm tôi và Lâm Sở sợ chết khiếp.

“Cậulại sao thế?”. Lâm Sở đặt ống kính trên tay xuống.

“Rótnước cho mình!”. A Mông không thèm ngóc đầu dậy.

“Mìnhđang nghĩ, không hiểu gen của Lý Triển Bằng có vấn đề gì không”. Tu ừng ựcxong, A Mông mới phun ra một câu.

“Làsao?”. Tôi chống cằm, nhìn cô ấy.

“Contrai mình suốt ngày bị cảm, hôm nay, mình vừa đưa nó đi viện, lại còn phải xếphàng nữa, chả khác gì đến ngân hàng cả”. A Mông dựa người vào thành ghế, thởdài.

“Thếthì liên quan gì đến Lý Triển Bằng? Nếu cậu bảo cậu bị lưu sản gì đó thì mớiliên quan chứ!”. Lâm Sở cười, bị A Mông cho ngaymột cái bạt tai.

“Này,tối đi đâu ăn đi!”. Tôi đề nghị, tay giở quyển tạp chí. A Mông đang bận sơnmóng chân, bảo mới mua được màu này, liền lột tất ra sơn ngay, nếu không trốnkịp, chắc giờ này, tôi đã bị cô ấy lột tất ra mà tô tô vẽ vẽ rồi.

“Haychơi ném còn nhé!”. Lâm Sở nêu ý kiến.

“Được,được đấy!”. A Mông hào hứng.

Chơichán rồi về nhà, tôi liền nhận được điện thoại của Thẩm Lãng, thông báo rằnganh ấy đã tới Cửu Trại Câu rồi, sẽ đi tìm Cố Tiểu Khê ngay. Cố Đại Hải cầm điệnthoại ra ban công nói chuyện. Tôi cảm thấy mình thực sự có lỗi với anh ấy, tựnhiên lại gây cho anh ấy bao nhiêu phiền phức.

“Đúng…em hiểu… anh tìm ở mấy chỗ nhỏ…”. Tôi tìm một tấm chăn mỏng đắp cho Cố Đại Hảirồi dựa vào bờ vai vững chắc nghe bọn họ nói chuyện. Giọng anh ấy trầm trầm,nghe rất dễ chịu, lúc này, tôi thấy còn thư thái hơn cả khi đi mát xa nữa.

“Saothế?”. Cúp máy xong, Cố Đại Hải quay sang ôm tôi.

“Khôngsao. Em đang nghĩ, đợi mọi việc xong xuôi, mình sinh em bé nhé!”

“Thật không?”.Cố Đại Hải sung sướng, mặt tươi như hoa nở.

Chẳngbiết A Mông nghe đồn ở đâu về một vị thần y, bắt tôi phải tới lấy số khám giúpcô ấy. Nơi này âm u, bí hiểm như trong lòng đất, chắc là để không ai dễ dàngphát hiện ra. Tôi phải hỏi bốn ông cụ, sáu bà cụ mới tìm được đến nơi. Đó làmột ngôi làng nhỏ nghèo nàn nhưng người đến khám đông vô cùng, mới bảy giờ sángđã hết số rồi.

“Bà cốtổ của tôi ơi, tóm lại, cậu có đến không hả?”

“Mìnhđến ngay đây, đang hỏi đường”. A Mông nói vấp váp, chắc tại đang đi bộ.

“Vịthần y này tám giờ mở cửa ạ?”. Tôi thò cổ lên, hỏi bà cụ đứng trước.

“Mườigiờ thần y mới mở cửa, giờ con chưa dậy”. Bà lão nhìn tôi rồi chép miệng.

“Hả?”.Tôi suýt thì ngã lăn xuống đất. Chẳng biết thần y tài giỏi đến mức nào, Thái BạchKim Tinh hạ thế chăng? Ông ta bận như vậy, muốn xuống được đây chắc phải mấtkhông ít thời gian.

“Này,cô không biết chứ, thần y chữa bệnh tiêu hao công lực, tôi dã nhìn thấy ông ấyphát công rồi đấy!”. Nhìn điệu bộ thành kính của bà lão, tôi suýt bật cười.

“Thậtđấy, hôm đó, một đứa bé trong thôn tôi đến khám bệnh…”. Bà lão này thật biếtcách nói chuyện, kéo tôi ra một góc, kể hết chuyện nó tới chuyện kia, tôi khônglo cô đơn vì đợi A Mông nữa rồi.

“Hi!Thần y đâu?”. A Mông vừa đẩy cửa vào đã đá tôi một phát.

“Sangbên kia! Không thấy mình đang bận nghe chuyện à?”. Tôi phát lại.

Xem raA Mông tới đây là để nộp tiền, cô ấy mặc áo khoác da, chân đi giày cao gót, mỗibước lại tao ra một cái lỗ trên nền đất. Lý Mông còn sang trọng hơn, cũng diệnáo khoác da, tay đeo đồng hồ trẻ con loại đắt tiền, Casio ấy, đôi giày nhỏ bongnhư gương. Thần y không bóp cậu thì bóp ai chứ? Tôi nghĩ thầm.

“Thần yđại nhân mười giờ mới dậy, cậu cứ đợi đi!”. Tôi kéo hai mẹ con họ ra vườn ngồi.

“Khôngphải chứ? Biết thế đến muộn cho xong”. A Mông kêu ca.

“Khốnkiếp! Mình là ôsin nhà cậu đấy à?”

“Tìmthấy Cố Tiểu Khê chưa?”. A Mông vừa uống nước vừa hỏi.

“ThẩmLãng đi rồi, chắc sẽ tìm được thôi”. Tôi nhặt một cành cây lên, chọc mấy hòn đádưới đất.

“AnNguyệt không biết chứ?”

“Cậudám để bà ấy biết à? Cho mồi lửa vào nhà mình luôn đi!”. Tôi lườm.

“Mẹ,chó!”. Lý Mông hớn hở chỉ tay vào con lợn trong vườn.

“Ha haha…chó!”. Tôi cười đau cả bụng. Trước kia, A Mông chưa nhìn thấy con lợn baogiờ, hôm về nhà Lâm Sở cũng tưởng là chó, còn hỏi đó là loại gì nữa. Hai mẹ connày đúng là cùng một giuộc.

“Lạiđây!”. Mặt A Mông đỏ rực như bếp lò.

17.

Trênđường về, A Mông ôm chặt lấy một cái túi nhỏ, bảo rằng đó là thuốc thần y kêcho.

“Cậuđừng bảo là thần y đại nhân kia cho cậu một lá bùa đấy nhé!”. Tôi nhìn A Mông,cô ấy đang sung sướng đến mức chả còn nhớ gì nữa. Thế mới biết cô ấy yêu contrai vô cùng, dù rằng khi nó không bị ốm nữa,cô ấy sẽ tiếp tục làm loạn trời đất với bọn tôi, nhưng tôi vẫn tin vào tình mẫutừ, ừm… đó có thể coi là một thứ tình yêu.

“Nói vớvẩn, có phải mình đi xem bói đâu!”. A Mông kiên quyết phản đối cách nói củatôi.

“Thếthì tốt. Nhà nước không đồng ý mấy trò mê tín thế đâu!”. Tôi thấy con trai AMông mũi dài thò lò liền lấy giấy ăn cao cấp của cô ấy lau cho nó.

“Alô!”. Đi được nửa đường, tôi thấy số điện thoại bàn ở nhà gọi đến. “Mẹ, cóchuyện gì ạ?”

“Conmau về nhà đi, về nhà, chuyện này… Mau về đi!”. Mẹ tôi hốt hoảng.

“Saothế ạ?”. Suy đoán đầu tiên của tôi chính là: An Nguyệt lại phát điên rồi.

“Khôngnói qua điện thoại được, con về nhà đi!”. Nói xong, mẹ tôi cúp máy, nhưng trướcđó, tôi bỗng nghe loáng thoáng trong điện thoại có giọng con trai, giọng nóirất quen thuộc. Tôi “ớ” lên một tiếng rồi bất giác đạp phanh khiến A Mông bịgiật mình, đập đầu vào cửa kính.

“Cậumuốn giết mình hả?”. Cô ấy giận dữ nhìn tôi.

“Ngụy…Tử Lộ! Là anh ấy! Chắc chắn đấy, Ngụy Tử Lộ, mình không nghe nhầm đâu!”. Tôinhấn ga.

“Nói gìthế?”. A Mông nhìn tôi, tỏ vẻ không hiểu. “Cái gì? Ai?”

“NgụyTử Lộ… anh ấy đang ở nhà mình”. Tôi thấy cả người bồn chồn, tay chân không cònnghe lời nữa.

“Dừngxe, cậu để mình lái!”. A Mông đạp phanh rồi xuống xe, kéo tôi ra ngoài, nhéttôi vào ghế sau.

“Cố ĐạiHải!”. Tôi vội gọi điện thoại cho Cố Đại Hải. Lúc ấy, đầu óc tôi rất hỗn loạn,đến giờ, tôi cũng chẳng hiểu tại sao khi đó lại gọi cho anh ấy nữa. Nếu tôikhông gọi, chắc những việc khác đã không xảy ra…

Lúcchúng tôi về đến nhà thì Cố Đại Hải cũng vừa tới cửa. theo sau anh ấy là TriệuBồi, hôm nay, chính tôi bảo Cố Đại Hải đưa chị ấy tới viện kiểm tra. Trông thấytôi, mặt anh ấy liền biến sắc. A Mông bảo lúc đó, mặt tôi trắng bệch như khôngcòn giọt máu nào nữa.

“TiểuNgư về rồi à?”. Ngụy Tử Lộ đang đứng đợi tôi ở cửa, nở nụ cười rạng rỡ. Vừanhìn thấy anh ấy, trong phút chốc, chân tôi bỗng mềm nhũn ra rồi ngã vào lòngCố Đại Hải.

“A Môngtới chơi à? Mọi người vào nhà đi!”. Ngụy Tử Lộ thản nhiên như không, đưa taykéo tôi và A Mông vào nhà. Triệu Bồi và Cố Đại Hải cũng vào theo.

“Anh đãvề rồi, em xin lỗi, em thực sự xin lỗi…”. Triệu Bồi sững sờ một lúc lâu rồi laotới, ôm lấy tay Ngụy Tử Lộ, đột nhiên bị mất thăng bằng, suýt thì ngã xuốngsàn. Chúng tôi vội đưa chị ấy tới ghế sô pha nằm, mẹ tôi pha nước ấm cho chị ấyuống.

“Cậu vờvịt ngốc nghếch gì chứ hả?”. Cố Đại Hải kéo áo Ngụy Tử Lộ.

“Anh làai?”. Ngụy Tử Lộ ngạc nhiên.

“Cậunói cái gì?”. Cố Đại Hải vung tay lên, định đánh anh ấy.

“Đây lànhà của Thẩm Ngư, anh không được giở trò ở đây!”. Ngụy Tử Lộ vẫn nhìn Cố ĐạiHải không chớp mắt, trong đáy mắt anh ấy có cái gì đó rất khó hiểu.

“NgụyTử Lộ, anh có còn là người không hả?”. Tôi tát cho anh một cái thật mạnh. “Đứacon trong bụng chị ấy là của anh! Đừng có giả vờ như không biết gì nữa! Anh đãđá tôi mà còn giả vờ mất trí sao? Từ bao giờ anh trở nên giả nhân giả nghĩa nhưvậy cơ chứ?”

“Anh…Tiểu Ngư, anh thực sự không biết mà”. Ngụy Tử Lộ giương mắt nhìn tôi.

A Môngkhông nhịn được nữa, thẳng tay đập một phát vào đầu Ngụy Tử Lộ.

18.

Nhà tôibỗng chốc loạn hết cả lên, Triệu Bồi vừa tỉnh lại, Ngụy Tử Lộ vẫn giả ngây giảngô, mẹ tôi kéo tay tôi, đang ầm ĩ thì có mấy người từ bên ngoài xông vào, hétlớn. “Ở đây này!”

“Cácanh là ai?”. A Mông bước về phía họ. Con trai cô ấy đang nép trong lòng chatôi, khóc lóc ầm ĩ.

“Tìm thấyrồi, chính là nó!”. Gã béo đứng đầu xông lên đẩy A Mông ra.

“Làmcái gì thế hả?”. Tôi đạp gã đó.

“TiểuNgư!”. Cố Đại Hải vội kéo tôi ra đằng sau rồi chỉ thẳng tay vào mặt tên kia.“Tôi nói cho anh biết, xông vào nhà người khác là phạm pháp đấy!”

“Đừnghiểu lầm, đừng hiểu lầm! Chúng tôi là người của bệnh viên”. Một người từ phíasau vội vã bước tới. Phòng khách nhà tôi bỗng dưng chật kín người, Quay đầulại, tôi bắt gặp ánh mắt An Nguyệt đang lén nhìn qua khe cửa, đôi mắt lạnh nhưbăng khiến tôi thấy đầu đau nhói, cổ họng khó chịu, liền nôn hết ra, màu thứcăn, màu của máu cứ thế tuôn ồng ộc ra ngoài.

Khitỉnh lại, tôi thấy xung quanh là những bức tường trắng toát, xem ra tôi đang ởtrong viện rồi. Vừa nãy, chắc mẹ tôi và Cố Đại Hải sợ lắm, tôi đã nôn ra máuthì phải. Tôi nhớ khi đó còn nghe thấy tiếng khóc của con trai A Mông, tiếngkhóc của Ngụy Tử Lộ, của Triệu Bồi… và tiếng cười của An Nguyệt.

“Đây làbệnh viện à?”. Tôi rút ống thở ra, định ngồi dậy, chẳng may lại làm kinh truyềntrên tay bị chệch ra, găm sâu vào thịt.

“Ngư à,con làm mẹ sợ quá!”. Mẹ tôi rơm rớm nước mắt.

“Khôngsao đâu mẹ, chẳng phải con khỏe rồi sao?”. Tôi vỗ nhè nhẹ lên vai mẹ, chẳngbiết từ bao giờ, vai mẹ tôi đã gầy thế này, nhô cả xương ra, chẳng có tít thịtnào, tôi nhớ mấy năm trước, mẹ cứ kêu béo suốt nên bị tôi trêu mãi.

“Bác sĩbảo con chịu nhiều tổn thương tinh thần nên mới thế, còn bảo do cục máu đọngtrong đầu đang hoạt động, không chừng sẽ không tỉnh lại nữa”. Mẹ ôm lấy tôi,khóc mãi không thôi.

“Contỉnh rồi mà. Con còn chưa chán áp bức Cố Đại Hải, chết bây giờ thì sớm quá”.Tôi lấy chăn lau mặt cho bà. “Mẹ à, chuyện này là thế nào? Ngụy Tử Lộ, anh ấy…”

“Ờ, lúcđầu bố mẹ cũng ngạc nhiên lắm”. Mẹ tôi dần dần bình tĩnh lại, kể cho tôi nghemọi chuyện.

19.

“Ôngơi, bảo con Ngư với Đại Hải tối về nhà mình ăn cơm nhé!”. Mẹ tôi đứng ngoàihành lang cho chó ăn, nói vọng vào.

“Ừ.Chẳng biết thằng Thẩm Lãng đi công tác đến bao giờ nữa”. Bố tôi đang bận đọcbáo, không ngẩng đầu lên.

“Suỵt…Đừng có nhắc đến chuyện đó!”. Mẹ tôi vội vội vàng vàng chạy vào bịt miệng bốlại, tay chỉ về phía phòng anh trai tôi. An Nguyệt chưa đi làm, vẫn đang nghỉtrong đó.

Cốc cốccốc…

“Gõ cửanhà mình hả?”. Bố kéo tay mẹ ra.

“Hìnhnhư là thế. Để em đi xem!”

“Dì ơi,là con ạ”. Ngụy Tử Lộ như quỷ xuất hiện trước cửa nhà tôi, làm bố mẹ tôi ngớngười.

“Cậu…”.Bố tôi vội đứng chặn trước mặt mẹ, thế mới nói, nhưng đôi vợ chồng kết hôn vàonhững năm bảy mươi rất trọng tình cảm, chứ nếu là tôi và Cố Đại Hải, người đầutiên bị đẩy ra chắc chắn sẽ là Cố Đại Hải.

“Dì,con tan sở sớm nên mua ít hoa quả tới. Tiểu Ngư vẫn chưa về ạ?”. Ngụy Tử Lộ nhưkhông nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của bố mẹ tôi, quen tay quen chân đi thẳng vàobếp, đặt túi hoa quả xuống.

“Thếnày là thế nào?”. Bố tôi ngạc nhiên.

“Sao nólại… như không có chuyện gì xảy ra thế nhỉ?”. Mẹ tôi lén nhìn vào bếp.

“Chúơi, chú ăn nho đi ạ! Cứ để cháu nấu bữa tối!”. Ngụy Tử Lộ cười, đưa đĩa nho chobố tôi.

“Ừ,cháu ăn đi!”

“Tử Lộ,cháu không sao chứ?”. Mẹ tôi sờ trán anh ấy.

“Sao hảdì?”. Ngụy Tử Lộ ngơ ngác hỏi mẹ tôi.

“Không,không sao!”. Mẹ tôi liền quay sang liếc chồng, ý hỏi phải làm thế nào.

“Cháuà, dạo này cháu đi đâu thế?”. Bố tôi dò la.

“Dạ,cháu đi công tác mấy hôm, vừa mới về ạ”. Ngụy Tử Lộ thật thà trả lời.

“Vậy…vợ cháu…”. Mẹ tôi ngập ngừng.

“Ôi,sao dì lại nói thế ạ? Con gái cưng của dì mà”. Ngụy Tử Lộ đỏ mặt, ngượng ngùngđứng lên.

“Không,Triệu Bồi cơ!”. Bố tôi nóng nảy.

“Ai ạ?Cháu không quen”. Ngụy Tử Lộ trả lời rất thản nhiên.

“Lạiđây!”. Mẹ kéo bố đứng đậy. “Tử Lộ à, cháu làm gì thì làm đi nhé! Chú dì đi kiếmchút đồ.”

“À,đúng đúng, chú dì đi tìm đồ”. Sống với nhau bao nhiêu năm nên nghe thế, bố tôihiểu ý ngay, theo mẹ tôi vào phòng.

“Cóphải Tiểu Ngư lừa chúng ta không?”. Mẹ luôn không tin tưởng tôi, cũng đúng,trước đây, tôi đáng ghét quá.

“Sao nóphải lừa chúng ta chứ? Hay là bị bệnh?”. Bố tôi trợn mắt nhìn mẹ. “Anh thấyhình như Tử Lộ bị điên rồi.”

“Làmthế nào bây giờ? Không thể để nó ở nhà ta được, sau này mà gặp An Nguyệt nữathì…”. Mẹ tôi luống cuống.

“Hay làchúng ta gọi Tiểu Ngư về nhà hỏi xem?”. Vào những lúc quan trọng thế này, bốtôi vẫn rất bình tĩnh.

“Sauđó, Ngụy Tử Lộ giúp bố mẹ rửa rau, thái thịt, còn đánh cờ với bố con nữa”. Mẹtôi thở dài.

Nếu bìnhthường, tôi đã phá lên cười rồi, điên thì còn đánh cờ cái khỉ gì chứ? Nhưng bâygiờ, cổ họng tôi nghẹn lại, không nói được lời nào.

“TiểuNgư, em không sao chứ?”. Cố Đại Hải lao tới, ôm chầm lấy tôi.

“Mẹ cònở đây đấy!”

“A,mẹ!”. Cố Đại Hải vội vàng đứng nghiêm.

“Khôngsao, không sao, Ngụy Tử Lộ thế nào rồi?”. Mẹ tôi ngượng ngùng.

“Là thếnày ạ…”. Cố Đại Hải kể hết cho mẹ con tôi nghe.

Sau khibỏ đi, Ngụy Tử Lộ bị thần kinh. Anh ấy không biết mình là ai, tên là gì, nên điđâu nữa. Sau đó, anh ấy chui vào một gầm cầu ở mấy ngày, mấy ông bà lão đi bộthấy đáng thương nên đưa anh ấy tới sở cảnh sát. Bên cảnh sát cũng chẳng điềutra được gì, đành gọi điện cho bệnh viên tâm thần, bảo họ tới đón.

Ở trongviện, tình trạng của Ngụy Tử Lộ là khá nhất. Anh ấy rất bình thường, ngoại trừviệc hoàn toàn không nhớ mình là ai, mình có trách nhiệm gì. Ngụy Tử Lộ giúp ytá bón cơm cho những bệnh nhân không có khả năng tự điều khiển, đưa họ đi tắm,nói chuyện với họ. Y bác sĩ ở đó cũng mừng vì có người giúp.

Độtnhiên có một ngày, Ngụy Tử Lộ vay cô y tá ba trăm tệ. Cô y tá đó hết lời dặn dòNgụy Tử Lộ không được xé ra chơi, nếu không, cô ấy sẽ tức giận, sau đó đi ra màquên không đóng cửa. Anh ấy liền trốn khỏi bệnh viện rồi đi thẳng tới nhà tôi,trên đường đi còn mua hoa quả mà tôi thích ăn nữa.

20.

“Rốtcuộc anh ấy mắc bệnh gì?”. Tôi hỏi Cố Đại Hải.

“Bác sĩbảo là mất trí, có lẽ chỉ cần gặp kích thích một chút thì sẽ nhớ lại thôi”. CốĐại Hải lấy thuốc cho tôi.

“Chúngta tới đó đi, em muốn xem thế nào!”. Tôi nhìn Cố Đại Hải.

“Anhkhông biết có nên để em đi không nữa”. Cố Đại Hải chỉ thốt ra một câu rồi mởcửa. Dạo này, anh ấy rất kiệm lời.

“Embuộc phải đi, vì chúng ta, vì cả Triệu Bồi nữa, không thể để anh ấy sống thếnày được!”. Tôi nhìn Cố Đại Hải, cố đoán xem gương mặt anh ấy hiện giờ ra sao.

“Ha ha,chị ơi…”. Một cậu bé nhét tay vào mồm, luôn miệng gọi.

“Anhbiết không? Có biết không?”. Một cô gái quỳ xuống đất, lẩm bẩm.

“Các vịlãnh đạo của Đảng phải tuân thủ theo đúng ba quy tắc trong quyền hạn và nghĩavụ của mình, đồng thời phải chuẩn bị những điều kiện cơ bản…”. Một bà lão mặcbộ đồ bộ đội đang học thuộc lòng từng từ.

Chúngtôi đi trên hành lang. Từ sau các cánh cửa ở hai bên vang tới âm thanh hỗn độn,ngay trên lối đi cũng có rất nhiều người ngồi, kẻ cười người khóc, những ánhmắt vô hồn, lạnh lùng, không có chút tình cảm nào trong đó.

“ĐạiHải…”. Tôi bỗng thấy sợ hãi, nơi này khiến người ta có cảm giác không còn chútsinh khí nào, mỗi người đều sống cuộc sống của riêng mình, chỉ tự nói với mình.

“Khôngsao đâu, em lại đây đi!”. Cố Đại Hải kéo tôi đến bên cạnh anh ấy.

“Khôngđược nghịch nữa! Nào, lại đây uống thuốc đi!”. Một cô y tá đẩy xe tới, trên đóchất đầy các loại thuốc đủ màu, theo sau cô ấy là một đám người đang xôn xao,có cả mấy người vừa mới ngồi ở đây nữa.

“Òa!”.Một cô gái đột nhiên lao tới trước mặt tôi.

“Ôi mẹơi!”. Tôi giật mình, nhắm nghiền mắt lại.

“Saothế?”. Cố Đại Hải vòng tay che cho tôi.

“Hihi…”. Cô gái đó vẫn nhìn chăm chăm về phía bọn tôi. “Ha ha, định trốn hả? Khônguống thuốc là chị mách mẹ đấy!”. Sau đó, cô ta nhảy chân sáo đi mất, bỏ lại tôivà Cố Đại Hải vẫn còn đang tim đập chân run.

“Emmuốn biết khi nào Ngụy Tử Lộ có thể ra viện được”. Tôi hỏi chị bác sĩ ngồitrước mặt. Mấy vị y tá, bác sĩ ở đây ai cũng to cao lực lưỡng, càng làm tôithấy ghê sợ chốn này. Chỉ nhìn họ thôi, ai cũng bất giác nghĩ rằng chắc chắnbệnh nhân ở đây phải hay đánh đấm lắm, chứ không, tại sao bệnh viện lại phảituyển chọn mấy người trông như võ sĩ thế chứ?

“Cái nàychị không nói trước được, bên ngoài trông cậu ấy chẳng có bệnh tật gì cả, chẳngqua là trong thâm tâm luôn muốn lẩn tránh nên mới cố ý lựa chọn cách quên đihồi ức của mình. Nói cho dễ hiểu hơn là, đầu óc con người ta giống như một cáihộp, cậu ấy đã đặt tất cả những gì không muốn nhớ vào trong đó rồi khóa lại, emhiểu chứ?”. Chị bác sĩ giải thích cho tôi.

“Cũngcó nghĩa là chỉ cần kích thích thì cậu ta sẽ nhớ lại được hết?”. Xem ra Cố ĐạiHải rất lo lắng cho Ngụy Tử Lộ, tôi biết đó là vì anh ấy thấy cảnh cô đơn khổsở của Triệu Bồi, dù sao chị ấy cũng sắp sinh rồi.

“Bọn emcó thể vào gặp Ngụy Tử Lộ chứ?”. Tôi đề nghị.

“Được,hai người đi cùng y tá nhé!”. Hình như chị bác sĩ này chỉ mong bọn tôi đón NgụyTử Lộ về.

21.

“TiểuNgư, Tiểu Ngư, anh sợ, đưa anh về nhà đi!”. Vừa nhìn thấy tôi, Ngụy Tử Lộ liềnlao tới, ôm chân tôi khóc lóc, nói thế nào cũng không chịu buông.

“Mautránh ra đi!”. Cố Đại Hải muốn kéo Tử Lộ ra mà không được.

“Anh điđi, tôi không quen anh! Tiểu Ngư, Tiểu Ngư, em đưa anh về nhà đi!”. Anh ấy đẩyCố Đại Hải ra, tiếp tục khóc.

“Khôngđược khóc! Anh có còn là đàn ông không hả?”. Tôi đỡ Tử Lộ dậy, lấy khăn giấylau mặt cho anh ấy. “Anh về ở nhà em được không?”

“TiểuNgư!”. Cố Đại Hải kéo tôi ra ngoài. “Em định làm gì thế?”

“Đónanh ấy đi! Ở đây mãi, không sớm thì muộn, anh ấy sẽ giống mấy người kia mất. Emkhông thể để anh ấy bị như thế được!”. Tôi biết lúc này, Cố Đại Hải đang lolắng, anh ấy nắm tay tôi rất chặt.

“TriệuBồi sắp sinh rồi, không có thời gian chăm sóc cậu ta đâu. Hơn nữa, cậu ta cũngcó nhận ra cô ấy đâu!”

“Emcó!”. Tôi nhìn Cố Đại Hải. “Em có thời gian chăm sóc anh ấy, em sẽ giúp anh ấynhớ lại tất cả!”

“Em…”.Cố Đại Hải đột nhiên buông tay tôi ra. “Em có bao giờ nghĩ cho anh không? Anhcũng muốn giúp cậu ta, tốt nhất là chúng ta hãy tìm một bác sĩ thật giỏi đểchữa cho cậu ta. Còn nếu em đưa cậu ta về, người ngoài nhìn vào, họ sẽ nghĩ thếnào? Bố mẹ anh sẽ nghĩ thế nào?”

“Chẳngcó gì để nghĩ cả, em chỉ giúp bạn, nếu chỉ vì chuyện này mà mọi người nghĩ xấuvề em thì chẳng biết ai mới là kẻ tiểu nhân”. Tôi không dám đối diện với ánhmắt Cố Đại Hải nữa, đành chăm chăm nhìn xuống đất.

“Em tựmình suy nghĩ đi!”. Đó là lần đầu tiên Cố Đại Hải không đợi tôi mà quay đầu đithẳng. Tôi cảm thấy trời đất xoay chuyển, nước mắt rơi từng giọt xuống sàn.Đúng lúc đó, có một bàn tay đưa khăn giấy cho tôi.

“Tử Lộà, cháu ở tạm phòng Tiểu Ngư nhé!”. Mẹ tôi ôm ga trải giường vào.

“Cảm ơndì”. Ngụy Tử Lộ cười ngọt ngào. “Vậy em ở đâu?”. Anh ấy quay đầu lại, hỏi tôi.

“Em vềnhà em!”. Tôi nói mà không thèm nghĩ ngợi gì nhiều.

“Hả? Emkhông ở đây nữa à?”

“À, emchuyển ra ngoài ở một mình”. Suýt nữa tôi để lộ ra chuyện mình đã kết hôn, bácsĩ dặn tôi không nên nói với anh ấy nhiều quá.

“Conđịnh thế nào?”. Bố ngồi xuống bên cạnh tôi.

“Chẳngthế nào cả ạ. Dù sao chúng ta cũng không thể để anh ấy ở với những người bị tâmthần được, sớm muộn gì cũng phát điên mất. Nếu thế, con sợ mẹ anh ấy phải chuitừ quan tài ra tìm con.”

“Giờcon không phải chỉ có một mình nữa, Cố Đại Hải thì sao?”. Mẹ cũng đến ngồi cạnhtôi.

“Khôngsao, con lo được”. Tôi lấy điện thoại trong túi ra.

“Conkhông thấy làm như vậy là có lỗi với nó à?”. Bố tôi thở dài rồi đưa tay tắt tivi.

“Đúngthế, Cố Đại Hải đã làm tốt lắm rồi, nó chẳng nói gì, lại còn tìm bác sĩ cho TửLộ nữa…”

“Thôithôi, có thời gian thì bố mẹ lo chuyện của anh trai con đi!”. Tôi đứng dậy.

“ThẩmLãng làm sao?”. An Nguyệt đột nhiên từ trong phòng chạy ra, giờ chị ta đã luyệnđược một chiêu thần kỳ, chỉ cần nghe thấy hai chữ “Thẩm Lãng” là tai vểnh lênnhư chó.

“Khôngsao cả, anh ấy đang đi công tác đấy thôi!”. Tôi nhìn An Nguyệt, nếu không phảisợ chị ta lại làm ầm ĩ thì tôi đã nói ra việc Thẩm Lãng đi tìm bồ rồi.

“Connày, sao cứ lôi anh con ra mà nói thế hả?”. Mẹ tôi vội vàng nói.

“Đúngđấy, Thẩm Lãng đi công tác mấy hôm nữa là về rồi”. Bố tôi đứng lên, chuẩn bịdắt chó đi dạo, vừa mở cửa ra đã thấy Cố Đại Hải đang đứng ở đó, chuẩn bị đẩycửa vào. “Trời, làm bố giật cả mình! Mau vào đây đi!”

“Bố,con tới đón Tiểu Ngư về ạ”. Cố Đại Hải vội vàng nhường đường cho bố tôi.

“Ờ,Tiểu Ngư cũng đang định về đấy, hai đứa đi đi!”. Mẹ tôi vội nói rồi thu xếp đồđạc cho tôi.

“Vậycon đi đây ạ…”. Tôi quàng khăn rồi đi ra cửa, lần này phải tự xách túi.

22.

Gần đâythời tiết hơi lạnh, tôi kéo lại cổ áo rồi đi theo sau Cố Đại Hải. Đang đi bỗnganh dừng lại làm tôi mất đà, đập luôn vào lưng anh ấy.

“Điđường chẳng chịu nhìn ngó gì cả”. Cố Đại Hải cốc đầu tôi.

“Thìanh để mặc kệ em đấy còn gì? Đâm chết luôn càng tốt”. Tôi ngẩng đầu lên nhìnanh ấy.

“Anhkhông thể không lo cho em được, sau này em ám anh mất”. Cố Đại Hải bắt chướcđiệu bộ tức giận của tôi. “Cố Đại Hải! Em sẽ tìm người thiến anh!”

“Cútđi! Đáng ghét thật!”. Tôi cố nín cười.

“Cườirồi, cười rồi kìa!”. Cố Đại Hải nhảy cẫng lên.

“Đồ béođáng ghét!”. Tôi véo má anh ấy. “Cầm túi mau, nặng chết đi được!”

Tối đó,tôi không ngủ được, Cố Đại Hải cũng trở mình suốt đêm.

“Anhcũng không ngủ được à?”. Tôi hỏi.

“Ừ.”

“Em xinlỗi chuyện hôm nay nhé!”. Tôi nhìn đôi mắt trong veo của Cố Đại Hải, trông nótròn như mắt Đu Đu ấy.

“Anhcũng sai. Khi đó, anh không xem xét kỹ tình hình nên không hiểu rằng em chỉ vìgiúp bạn mà rút đao ra tương trợ thôi chứ không có ý gì khác.”

“Đồđáng ghét! Nếu anh bị thế thì em để anh tự sinh tự diệt luôn đấy!”. Tôi ôm anhấy.

“Ừ”. CốĐại Hải dựa cằm lên đầu tôi.

“Này!Anh ngủ rồi à?”. Tôi ngẩng đầu, suýt nữa đập vào cằm Cố Đại Hải.

“Lầnsau, đưa Ngụy Tử Lộ đi đâu thì nhớ dẫn anh đi cùng nhé!”. Trong lúc lơ mơ ngủ,tôi còn nghe thấy giọng Cố Đại Hải.

“Ừ…”.Tôi rúc vào lòng anh ấy.

“Em cónghe thấy không hả?”. Cố Đại Hải lay người tôi, thấy tôi không trả lời bènkhông nói gì nữa.

“Vụ nàybọn mình mặc kệ đi!”. Lâm Sở nhăn mặt.

“Nhưngmình không thể không lo cho anh ấy được, sớm muộn gì An Nguyệt cũng lại gâychuyện”. Tôi cắn vỏ đậu phộng. “Vả lại, mấy tháng nữa là Triệu Bồi sinh rồi,nếu bị xúc động mạnh, nhỡ chị ấy lại sinh ra quái thai.”

“Nghĩđi nghĩ lại, mình vẫn thấy phục Cố Đại Hải, nếu là mình, mình không đập chếtcậu mới là lạ đấy!”. Lâm Sở đưa tay ra sau đầu.

“Nếu màthế thì không chừng là mình đánh lão ấy ấy chứ!”. Tôi đùa.

“Chẳngđâu vào đâu cả! Một là cậu, hai là A Mông, không đứa nào làm mình yên tâm cả”.Lâm Sở dí tay vào mũi tôi.

“Thôiđi! A Mông lại làm sao à?”

“Dạonày ngoan hơn rồi, nghe nói đang đi công tác với Lý Triển Bằng, hi vọng trênđường về không lôi nhau ra đánh.”

Đangnói chuyện, chúng tôi chợt nghe thấy có tiếng ai đó đạp cửa phòng Lâm Sở.

“Trờiạ! Điên cả ruột!”. Người ấy chưa vào đã than thở.

“Thiêngthật đấy, đến rồi kìa!”. Tôi đặt đống đậu phộng xuống. Chúng tôi vừa nhắc tới AMông thì cô ấy xuất hiện ngay.

“Hở?Cậu cũng ở đây à? Cũng tốt, đỡ mất công mình phải đi hai nơi. Cầm lấy đi!”. AMông liếc tôi rồi quẳng cho một cái túi.

“Cáccậu đi đâu thế?”. Lâm Sở hỏi A Mông.

“Cáccái gì mà các! Bỏ ngay cái từ “các” đấy đi cho mình! Tên khốn đó bị mình vứt ởNội Mông rồi”. A Mông tức khí, vứt đôi giày lên sàn. “Cậu bảo hắn có đáng chémphanh thây không chứ? Trước mặt mình mà dám liếc mắt đưa tình với con khác, lạicòn ra nhảy với nó nữa!”

Về đếnnhà, tôi thấy Cố Đại Hải đang khoanh tay ngủ gật trên ghế, anh ấy có tật cứlạnh là khoanh tay, co rúm người lại, tôi toàn trêu cái đang đó giống hệt mấybác nông dân ngoài đồng.

“Cố ĐạiHải, lên giường ngủ đi, nằm ngoài này lạnh đấy!”. Tôi vỗ nhẹ lên mặt anh ấy.

“Ừ…”.Cố Đại Hải vẫn không chịu nhúc nhích.

“Á!”.Tôi thò ngay bàn tay lạnh buốt vừa đi ngoài trời vào cổ áo chồng, anh ấy héttoáng lên rồi vùng ngay dậy.

“Ha ha…”.Tôi ôm bụng cười.

“Nghịchquá đi mất!”. Cố Đại Hải dụi mắt, làu bàu. “Em đi đâu về đấy?”

“Ăn cơmvới bọn Lâm Sở”. Tôi treo túi xách lên rồi đi vào phòng tắm. “Đúng rồi, em cóthêm hai đồng minh đấy!”

“Đồngminh gì cơ?”. Cố Đại Hải vừa bế Bội Bội và Đu Đu đang ngủ ngon lành vào ổ vừahỏi.

“Lâm Sởvà A Mông bảo, nếu sau này, anh không quan tâm đến em nữa thì hai đứa nó sẽđứng về phe em”. Tôi hét vọng ra.

“Đượcthế thì tốt!”. Cố Đại Hải bất ngờ thò đầu vào phòng tắm.

“Anhlàm gì thế hả? Đáng ghét!”. Tôi quay vòi nước nóng xịt vào người anh ấy.

23.

Sángnay, Cố Đại Hải bảo có lẽ nên đưa Ngụy Tử Lộ tới nhà mẹ anh ấy trước và nói choanh ấy biết tin mẹ đã qua đời nhưng tôi nhất quyết không chịu. Tôi dẫn Ngụy TửLộ tới thăm Triệu Bồi, biết đâu làm vậy lại khiến anh ấy nhớ ra điều gì đó.

“Xinchào!”. Ngụy Tử Lộ cười khách sáo với Triệu Bồi làm chịấy suýt bật khóc.

“Chịkhông sao chứ?”. Tôi vội vàng đỡ chị ấy ngồi xuống ghế.

“Cô ấysao vậy?”. Ngụy Tử Lộ còn ngây thơ quay sang hỏi Cố Đại Hải, nhưng nhìn thấygương mặt khó đăm đăm của ông chồng tôi, anh ấy liền ngậm ngay miệng lại.

“Tạisao lại ra nông nỗi này cơ chứ?”. Triệu Bồi khóc lóc thảm thiết.

“Xinlỗi, em biết làm thế này rất tàn nhẫn, nhưng em chỉ muốn…”. Tôi lau nước mắtcho chị ấy.

“Anhđưa Ngụy Tử Lộ đi mua thức ăn, tối mọi người ăn cơm cùng nhau luôn”. Cố Đại Hảinói. Có lẽ anh ấy muốn để Ngụy Tử Lộ tạm lánh vào lúc này,

“OK! Điđi!”. Tôi gật đầu.

“Xinlỗi chị”. Tôi nhìn Triệu Bồi, mắt chị ấy đã sưng mọng lên.

“Đềutại chị không tốt, chị kích động quá. Chị biết hai người cũng vì chị”. Một lúcsau, Triệu Bồi mới bình tĩnh lại được.

“Emmuốn để anh ấy quen lại với chị trước đã. Chị phải tin vào mình chứ, chắc chắnchị sẽ khiến anh ấy yêu lại lần nữa mà!”. Tôi giúp Triệu Bồi kéo lại áo, mới cómột thời gian ngắn mà chị ấy đã gầy đi nhiều, trông vào, thấy bụng càng to.

“Để anhấy ở lại đây được không?”

“Em sẽcố gắng hết sức”. Thực lòng, tôi cũng chẳng biết làm sao, bây giờ, Ngụy Tử Lộchẳng khác nào một đứa trẻ con, suốt ngày quấn lấy tôi.

“Hìnhnhư tôi đã nghe nói về anh”. Ngụy Tử Lộ vừa nhìn Cố Đại Hải vừa nói ra một câukhiến tất cả bọn tôi giật mình.

“Cậunói thật chứ?”. Cố Đại Hải kích động đến mức suýt đứng bật dậy.

“Tiểu…Tiểu Ngư đã từng kể với tôi”. Ngụy Tử Lộ tỏ ra hơi sợ Cố Đại Hải. Cũng đúngthôi, từ đầu tới giờ, Cố Đại Hải cứ nhìn anh ấy một cách khó chịu. Gan Ngụy TửLộ từ xưa đã rất bé rồi.

“Chịyên tâm, em sẽ cố nghĩ cách”. Ăn cơm xong, Ngụy Tử Lộ nhất quyết đòi tôi đưa vềnhà, tôi chẳng còn cách nào khác, đành phải đồng ý. Cố Đại Hải nói đúng, lẽ ratôi phải nói chuyện mẹ Ngụy Tử Lộ đã qua đời trước, chuyện của Triệu Bồi khôngthể vội vàng được.

“TửLộ…”. Triệu Bồi không nỡ rời Ngụy Tử Lộ. Thấy thế, lòng tôi bỗng có cảm giáchơi khó chịu.

“Thôi,em vào đi, trời lạnh đấy! Bọn anh sẽ chữa khỏi cho cậu ta rồi đưa về cho em”.Trước lúc lái xe đi, Cố Đại Hải nói với Triệu Bồi như vậy.

“Ai bịbệnh thế?”. Ngụy Tử Lộ ngồi ghế sau ngây thơ hỏi. Cố Đại Hải bực mình, phóngvụt đi.

“NgụyTử Lộ! Anh không nói thì có ai bảo câm đâu hả?”. Tôi lườm anh ấy.

24.

“Lênnhà đi!”. Tôi bảo Ngụy Tử Lộ. Bố tôi đang đứng ngoài cổng theo lời tôi để trôngchừng Tử Lộ, lần này anh ấy mà chạy mất thì chẳng biết bao giờ mới tìm đượcnữa.

“Sao emkhông về nhà?”. Ngụy Tử Lộ lại hỏi tôi câu này.

“Đã bảolà em ở bên ngoài rồi còn gì? Lên đi!”. Ngụy Tử Lộ thật đáng ghét, lắm chuyệnchẳng khác gì mấy bà già, tôi không hiểu ngày xưa mình thích anh ấy ở điểm nàonữa. Cố Đại Hải cũng lắm lời nhưng chẳng phiền phức như thế này.

“Này,em nhớ tránh xa tên béo kia một tí! Hắn nóng nảy thế, chắc chắn không phảingười tốt đâu!”. Ngụy Tử Lộ thì thào vào tai tôi.

“Haha…!”

“Cậu tanói gì với em thế?”. Cố Đại Hải ngồi bên cạnh, không kìm được bèn quay sang hỏitôi.

“Tử Lộnói rằng anh là người xấu”. Tôi trêu.

“Đạo lýgì thế này? Anh phải đưa vợ anh đi gặp người yêu cũ mà còn bị gọi là người xấuhả?”. Cố Đại Hải giận dữ.

“Thôi,ngoan nào, em sẽ nói cho anh nghe một chuyện tốt.”

“Gìthế?”. Lông mày Cố Đại Hải lập tức nhướng hết lên.

“Anhbiết không, tuy Ngụy Tử Lộ không nói lắm như anh nhưng em cảm thấy anh ấy phiềnphức hơn nhiều.”

“Làsao?”. Mặt anh ấy đã bắt đầu giãn ra.

“Tựđoán đi, đoán không ra thì thôi!”

“Cóphải là em đã vô cùng yêu anh rồi không?”. Từ lúc về đến nhà, Cố Đại Hải cứ bámlấy tôi, hỏi đi hỏi lại câu này.

“Thôingay, yêu cái đầu anh ấy!”. Tôi đang bận đắp mặt nạ, không thèm giải đáp.

“Nói đimà, không là anh mất ngủ đấy!”. Cố Đại Hải kéo miếng đắp mặt của tôi ra.

Đắpxong, tôi hí hửng chạy đi rửa mặt.

“Maunói đi, đừng đánh trống lảng nữa!”. Lần này, Cố Đại Hải không chạy theo tôi mànói bằng giọng rất kì cục.

“Biến!”.Tôi cũng dùng giọng sít môi như thế để trả lời. Gã béo này đáng ghét thật, lạicòn nhại giọng người ta nữa.

“Á! CốĐại Hải! Anh làm cái gì đấy hả?”. Tôi đang nghĩ sao Cố Đại Hải lại nói bằng cáigiọng đó, hóa ra anh ấy vừa lấy lọ gel của tôi bôi đầy mặt.

“Ha ha,anh làm đẹp ý mà!”. Cố Đại Hải hớn hở chạy đi, vừa được một lát đã khóc mếuquay lại.

“Ôi mẹơi! Đau quá! Không gỡ xuống được rồi!”. Ông chồng tôi lo lắng, nhảy như conchoi choi giữa nhà làm tôi buồn cười gần chết.

“Đồngốc! Ai dạy anh bôi hết cả lên mắt thế hả?”

25.

Mấy hômnay, tôi và Cố Đại Hải dẫn Ngụy Tử Lộ đi tới công viên, nhà hàng, khu vui chơi,sân trượt băng rồi cả trường học cũ nữa, đó là những chỗ bọn tôi thường tớitrước đây. Cố Đại Hải đeo quả kính râm đen sì, lừ lừ đi bên cạnh như mấy ôngbảo vệ.

Ngàycuối tuần, tôi định sẽ ngủ dậy thật muộn rồi mới tiếp tục đi cùng Cố Đại Hải vàNgụy Tử Lộ nhưng chẳng biết ai mà sáng tinh mở đã gọi điện thoại tới. Lại là CốĐại Hải mắt nhắm mắt mở đi nghe.

“A lô!”

“Aithế?”. Tôi mở mắt ra.

“Chẳngbiết, không nói gì cả”. Cố Đại Hải nhún vai.

“Dậpđi!”. Tôi quay người lại, ngủ tiếp.

Reng…Năm phút sau, chuông điện thoại lại reo. “Cố Đại Hải, nghe điện thoại kìa!”.Tôi đạp anh ấy.

“A lô,ai thế? Nói đi chứ!”. Lần này, Cố Đại Hải đã tỉnh hẳn, giọng đầy tức giận.

“Điênà?”. Tôi chống tay ngồi dậy. Đưa đây cho em!”

“Này,mày ăn nhiều rửng mỡ hả? Điên rồi à? Không biết xem đồng hồ sao? Đồ lưu manh!Biến thái!...”. Vừa cầm cái điện thoại, tôi liền chửi ngay một trận. Chỉ ngheđầu dây bên kia vang lên một tràng ho dài. “Tiếng này sao quen quen…”. Tôi quaysang nhìn Cố Đại Hải.

“Tiếngho mà em cũng thấy quen hả?”. Cố Đại Hải không tin.

“Ngư…Ngư…”. Một giọng nói đứt quãng truyền tới.

“DươngSiêu!”. Cố Đại Hải và tôi cùng hét lên. “Anh đợi đó, em sẽ tới ngay!”. Tôi vộicúp máy rồi chạy đi thay quần áo.

“Saothế?”. Tôi lao vào nhà Dương Siêu. Một cảnh tượng hỗn loạn đập vào mắt tôi: LâmSở, A Mông và Lý Triển Bằng đã ở đó rồi. Trần Lộ thì ngồi dưới đất, trên tườngcó dòng chữ “Có nợ thì phải trả, không trả, tao giết cả nhà mày!” gì gì đó…

“Ha ha…Không sao đâu!”. Trần Lộ cười. “Ăn táo không? Mình vừa mua đấy, để mình đi rửađã!”. Cô ấy nói rồi vừa ngâm nga hát vừa đi vào bếp.

“Khôngsao chứ?”. Tôi chỉ tay về phía Trần Lộ. “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“DươngSiêu suýt bị thiêu chết đấy”. Lý Triển Bằng thì thầm.

“Cáigì?”. Tôi hét lên.

“Suỵt!Khẽ thôi!”. Lâm Sở kéo cổ áo tôi, lôi ra ngoài cửa.

“Ai đốtanh ấy? Cái gì mà nợ tiền hả?”. Tôi chẳng hiểu mô tê gì hết.

“Hìnhnhư Trần Lộ đi vay nặng lãi”. A Mông cũng đi ra.

“Saocậu ấy lại phải đi vay? Thiếu tiền thì lấy của bọn mình không được sao?”. Tôingẩn người.

“Đồngốc! Có phải cậu không biết tính sĩ diện của cậu ấy đâu!”. Lâm Sở tát tôi mộtcái.

“Lúcnãy có người tới đổ xăng vào nhà, Dương Siêu sợ quá nên gọi điện thoại cho bọnmình, may mà Trần Lộ về kịp, nếu không, chắc anh ấy biến thành cây đuốc rồi”. AMông cố hạ giọng.

“Thằngkhốn nào dám làm thế? Để mình đi tìm nó!”. Tôi điên tiết, định lao đi.

“Toànbọn lưu manh đấy! Cậu làm được gì hả?”. Lâm Sở nói rồi thò tay vào túi, địnhlấy thuốc hút nhưng bị A Mông ngăn lại. “Cậu muốn chết à? Ở đây toàn xăng đấy!”

“Ly hônđi!”. Trần Lộ vừa cười tươi như hoa vừa bảo Dương Siêu. Anh ấy mở mắt trừngtrừng, đỏ ngầu những tia máu nhưng không thốt lên lời nào. Vào thời khắc đó,tôi mới thực sự thấu hiểu nỗi đau khổ mà hai người họ phải chịu đựng nhưng đànhbất lực, muốn nói mà không nói được, muốn giúp cũng chẳng biết phải giúp thếnào.

“TrầnLộ, cậu làm gì vậy hả?”. Lâm Sở kéo cô ấy.

“Cậu nợbao nhiêu tiền? Bọn mình sẽ trả giúp cậu, sau này cần thì cứ tới chỗ bọn mìnhlấy!”. Bình thường A Mông “ki bo, bủn xỉn” lắm nên khi cô ấy nói thế, tôi thấycảm động vô cùng.

“Đúngđấy, mình sẽ tìm người nói với bọn họ hoãn cho vài ngày”. Tôi bảo rồi nhìnDương Siêu, anh ấy đang cố gắng nói điều gì đó.

“Haingười cưới được nhau chẳng phải dễ dàng gì, đừng nói lời chia tay chóng vánhnhư vậy!”. Cố Đại Hải khuyên.

“Em màly hôn thì Dương Siêu sẽ ra sao?”. Câu nói của Lý Triển Bằng làm cả lũ chúngtôi quay ra nhìn anh ấy chằm chằm. “À… cái đó… anh… nhưng đó là sự thật mà.”

“DươngSiêu, em sẽ không bỏ mặc anh đâu, chỉ cần em còn sống, em sẽ hầu hạ anh cả đờinày”. Trần Lộ vừa khóc lóc vừa ôm lấy chân Dương Siêu. “Nhưng chúng ta phải lyhôn thôi, nếu không, bọn chúng sẽ tính sổ với anh mất.”

“Không!”.Dương Siêu bỗng hét lên rồi đẩy Trần Lộ ra, mặt giàn giụa nước mắt. “Đồ vôdụng!... Vô… dụng…!”. Vừa nói, anh ấy vừa giơ tay đánh chính mình.

“Chuyệnđó không liên quan gì đến anh!”. Trần Lộ vội kéo tay Dương Siêu lại.

“Để haingười đó yên tĩnh chút đi!”. Tôi vỗ vai Lâm Sở và A Mông, bảo họ ra ngoài. Tôithấy dạo này quanh mình có nhiều người rơi vào bước đường cùng quá, hết ThẩmLãng rồi tới Ngụy Tử Lộ, bây giờ đến lượt Trần Lộ. Mỗi người giải quyết rắc rốitheo những cách khác nhau: Ngụy Tử Lộ chọn cách chạy trốn, từ bỏ tất cả kỳ vọngcủa mọi người đối với anh ấy; Thẩm Lãng chọn cách đối mặt, dùng dũng khí của cảmột đời để đánh cược; Trần Lộ thì có phần giống với Thẩm Lãng, cô ấy thà mộtmình âm thầm chịu đựng chứ không làm phiền tới người khác.

26.

“DươngSiêu sao rồi ạ?”. Tôi hỏi Cố Đại Hải khi chúng tôi đứng ngoài hành lang.

“Cậu ấyđang ngủ. Trần Lộ định ly hôn thật à?”. Cố Đại Hải thở dài.

“Emcũng không biết nữa…”. Tôi dựa đầu vào vai Cố Đại Hải. “Em thấy mệt mỏi quá!Thẩm Lãng vẫn chưa về, Ngụy Tử Lộ chẳng nhớ ra điều gì, bọn Dương Siêu thì lạithế này.”

“Em khóchịu à?”. Cố Đại Hải xoa nhẹ lên trán tôi.

“Mệtthật… Đợi mọi chuyện xong xuôi, bọn mình đi du lịch anh nhé!”. Đầu tôi lại bắtđầu đau nhưng tôi không muốn nói với Cố Đại Hải, anh ấy mà biết thì lại cuốngcuồng lên. Mọi chuyện ở đây đã đủ loạn lắm rồi.

“Ừ. Dạonày nhiều chuyện thật. Thẩm Lãng gọi điện về, bảo đã tìm gần hết mọi chỗ nhưngvẫn chưa thấy Tiểu Khê, mấy hôm nữa sẽ vào sâu hơn xem sao”. Anh ấy thở dài.

“Anhđừng động đậy nhé, để em dựa một lát!”. Lưng Cố Đại Hải ấm áp thật.

“Bọnmình đi trước đây, nếu có việc gì thì gọi điện ngay nhé!”. Tôi nói. Bây giờ, CốĐại Hải và tôi chuẩn bị đến chỗ Ngụy Tử Lộ để xem anh ấy thế nào rồi. Lý TriểnBằng cũng phải về nhà lo cho con. Lâm Sở và A Mông ở lại khuyên Trần Lộ.

“OK!”.Lâm Sở vỗ vai tôi. “Về đi, sắc mặt của cậu không tốt đâu, về sớm mà nghỉ ngơi!”

“Mìnhbiết rồi.”

“TiểuNgư, hôm nay em đi đâu thế?”. Vừa mở cửa, tôi thấy ngay vẻ mặt tươi cười củaNgụy Tử Lộ. Anh ấy cứ lắm chuyện thế này cũng được, ít ra là tôi thấy yên tâmhơn, khỏi phải ngày ngày chạy đông chạy tây đi tìm như trước.

“Cóviệc”. Tôi vào nhà, Ngụy Tử Lộ đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế đợi tôi.

“Anhcũng ngồi xuống đi!”. Ngụy Tử Lộ cười hi hi, nhường chỗ cho Cố Đại Hải làm ôngchồng tôi hơi ngượng.

“NgụyTử Lộ, còn nhớ người phụ nữ mà chúng ta tới thăm lần trước không?”. Tôi hỏi.Trên đường tới đây, chúng tôi đã bàn kỹ chuyện này rồi, hơn nữa, bác sĩ cũngtán thành việc đưa Ngụy Tử Lộ về chỗ Triệu Bồi vì dù sao ở đấy cũng có nhiều kỉniệm của hai người họ, trí nhớ có thể hồi phục nhanh hơn.

“Ngườicó bầu đó hả?”. Ngụy Tử Lộ nghĩ một lát rồi trả lời.

“Đúngrồi. Chị ấy rất đáng thương, chẳng có ai chăm sóc chị ấy cả. Mà dạo này, bọnTrần Lộ và A Mông có nhiều việc cần em giúp”. Tôi nhìn Cố Đại Hải.

“Đúngđấy, cậu xem, bụng Triệu Bồi to như vậy, sắp sinh em bé rồi, nhỡ xảy ra chuyệngì thì sao?”. Cố Đại Hải hùa vào.

“Cáiđó… Tiểu Ngư, em muốn anh tới chỗ cô ấy à?”. Ngụy Tử Lộ băn khoăn nhìn tôi.

“Ừ, coinhư anh thay em chăm sóc chị ấy. Anh giúp được chứ?”

“Đượcthôi. Tiểu Ngư bảo anh đi thì anh sẽ đi”. Ngụy Tử Lộ đặt tay ngay ngắn lên đùi,nói một cách nghiêm túc.

27.

“Cáigì? Tốt quá rồi!”. Đang ngồi ở tòa soạn, tôi nhận được điện thoại của ThẩmLãng. Anh ấy khá thật, đã tìm được Cố Tiểu Khê rồi, tối nay, họ sẽ về tới BắcKinh. Tôi gọi ngay cho Cố Đại Hải.

“Tốtquá! Tốt quá! Anh tới chỗ em ngay đây!”. Cố Đại Hải hét lên rồi cúp máy.

“Tênngốc này, mới hơn hai giờ, mình còn chưa tan sở mà”. Tôi nhìn đồng hồ, lẩm bẩm.

“Hihi…”. Cố Đại Hải ngồi bên cạnh tôi, cười ngốc nghếch.

“Sao?Nhìn thấy vợ, vui đến thế cơ à?”. Anh Trần quay sang trêu.

“Thôiđi anh, em mách sếp là anh lười làm nhé!”. Tôi đặt bút xuống.

“Ôi…ghê gớm thật!”. Anh Trần lè lưỡi, rụt cổ lại.

“Cố ĐạiHải, anh kiếm chỗ nào ngồi đợi đi!”. Tôi đẩy Cố Đại Hải ra ngoài cửa.

“Sao?Anh ngồi với em một tí thôi mà!”. Cố Đại Hải có vẻ không vui.

“BọnThẩm Lãng mười một giờ tối nay mới về tới nơi cơ mà, anh sốt ruột thì tới bếntàu, quỳ luôn ở đấy đi!”. Lúc nãy, mấy người đi qua cứ chỉ chỉ trỏ trỏ, chủ yếulà vì điệu bộ ngớ ngẩn của Cố Đại Hải, ai biết thì nghĩ anh ấy vui vì tìm đượcem gái, ai không khéo lại tưởng bọn tôi đang làm gì đó ấy chứ.

“Ối!”Cố Đại Hải chỉ lo quay đầu lại nói chuyện với tôi mà không để ý đằng trước nênđâm sầm vào một người, đồ đạc rơi đầy xuống đất.

“Xinlỗi nhé! Xin lỗi!”. Cố Đại Hải vội giúp người ấy nhặt đồ lên. “Ơ, Hoa Thiên à?”

“Khôngsao đâu”. Hoa Thiên cười.

“Xinlỗi anh!”. Tôi nói rồi đá Cố Đại Hải. Từ sau chuyển công tác đó, Hoa Thiên nhưbiến mất khỏi thế gian này, rất hiếm khi xuất hiện trước mặt tôi. Bà chị giàtrong phòng tôi bảo hình như anh ấy bị ốm, sút mất mấy cân liền.

“Vẫnchưa ra à? Sao lại chưa ra nhỉ?”. Cố Đại Hải nhấp nhổm như ngồi trên bếp lửa,lượn đi lượn lại trước mặt tôi.

“Đạica, anh làm em chóng mặt rồi đấy!”. Tôi không thèm nhìn anh ấy nữa, đúng làphiền phức.

“Alô!”. Thẩm Lãng gọi điện thoại tới, tôi còn chưa kịp nói câu nào đã bị Cố ĐạiHải giật ngay lấy cái di động.

“A lô,A lô, Tiểu Khê đâu?”. Cố Đại Hải hét vào điện thoại như người điên. “Hả? Đi vệsinh à? Thế khi nào hai người tới? Muộn chút hả? Ờ, được, bọn em đợi”. Mặt anhấy như diễn tuồng, đang vui thì xẹp ngay xuống, lúc thì ngán ngẩm, có lúc lạithất vọng nữa chứ.

“Haha…”. Nhìn Cố Đại Hải như thế, tôi không nhịn nổi cười. “Này, anh kích động thếlàm gì? Ngồi xuống uống nước đi!”

“Khônguống, uống nhiều lại buồn đi vệ sinh, nhỡ họ ra lại không gặp anh”. Cố Đại Hảilắc đầu quầy quậy.

“Saoanh cứ như trẻ con thế hả?”. Tôi cười.

Mãi gầnmười hai giờ đêm, Thẩm Lãng và Cố Tiểu Khê mới chịu xuất hiện.

“Hu hu,Tiểu Khê à, sao em lại ngốc nghếch vậy chứ?”. Vừa nhìn thấy em gái, Cố Đại Hảiđã xông đến, ôm lấy nó rồi sụt sịt khóc, kéo thế nào cũng không chịu buông.Không những tôi và Thẩm Lãng mà cả Cố Tiểu Khê cũng sợ hãi, chẳng biết làm thếnào.

“Anh,em xin lỗi!”. Ngồi lên xe rồi, Cố Tiểu Khê mới quay sang xin lỗi Đại Hải.

“Khôngsao, không sao! Về nhà là được rồi, đừng như vậy nữa nhé! Em làm anh và bố mẹlo lắm đấy!”. Cố Đại Hải lái xe mà mắt vẫn đỏ hoe, nhìn không khác gì mắt thỏ.

“Đúngthế, em xem anh trai em sợ kìa, lần đầu tiên chị nhìn thấy Cố Đại Hải khóc lócthảm thiết như thế đấy!”. Nói đến đó, tôi lại cố nén cười.

“Anh…Đấy là vì tình cảm bột phát thôi”. Cố Đại Hải ngượng ngịu.

“Ha ha,không sao, không sao, em biết, em biết mà!”. Tôi nhìn Thẩm Lãng qua kính chiếuhậu. “Lần này anh cũng khá đấy, nhưng về đến nhà, nhớ phải bịa chuyện đi côngtác đấy, biết chưa hả?”

“Anhbiết rồi. An Nguyệt không giở trò gì chứ?”. Thẩm Lãng nhìn tôi.

“Không”.Thực ra người mà tôi không yên tâm nhất chính là Thẩm Lãng, ông anh tôi thậtthà từ bé, chỉ lo sau này lại làm lộ hết chuyện. “À, Ngụy Tử Lộ về rồi đấy,nhưng anh ấy chẳng còn nhớ gì cả.”

“Thậtà? Sau này có thể nhớ lại chứ?”. Thẩm Lãng vươn người ra, bám vào thành ghế tôiđang ngồi.

“Khôngbiết nữa, em và Tiểu Ngư đang nghĩ cách phối hợp điều trị với bệnh viện”. CốĐại Hải tiếp lời.

“TiểuNgư à, anh có chuyện muốn nói với em”. Ngay ngày hôm sau, Thẩm Lãng đã chạy tớigặp tôi.

“Embiết anh muốn nói gì, gặp nhau ở quán cà phê dưới sảnh đi!”. Chẳng cần đoáncũng biết mục đích chuyến thăm của anh ấy.

“Cố ĐạiHải là người tốt”. Đó là câu đầu tiên Thẩm Lãng nói khi vừa ngồi xuống.

“Embiết, thế nên em chỉ làm khổ anh ấy lần này thôi, em thề!”. Tôi nghịch cốc tràtrong tay. Mép trên túi trà có một sợi dây nhỏ, đầu kia gắn một mảnh giấy đềtên cửa hàng. Tôi không thích uống trà túi lọc vì nó khiến tôi cảm thấy bị phụthuộc, sợi dây cứ kéo lên kéo xuống, dùng xong rồi thì bỏ luôn, giống như mìnhgặp phải sự cố rồi diệt vong vậy, đã không được thì có muốn níu kéo cũng chẳngđược.

“Có cầnanh giúp gì không?”. Thẩm Lãng nhìn tôi nghịch sợi dây. “Em toàn thích một mìnhchịu đựng mọi việc, luôn lo người quanh mình phải chịu phiền phức.”

“Em vĩđại thế thật hả?”. Tôi nhấc túi trà ra.

“Ha ha…Lần này, anh phải cảm ơn em, nếu không, sợ rằng cả nửa đời còn lại, anh sẽ phảisống trong đau khổ mất”. Thẩm Lãng cười cười.

“Nóithế hơi sớm đấy, chuyện An Nguyệt còn chưa giải quyết xong, chị ta không phảilà người dễ đối phó đâu!”

28.

Cố TiểuKhê ở nhà tôi và Cố Đại Hải mấy hôm, đến cuối tuần, chúng tôi mới đưa nó vềnhà.

“Mẹ!”.Vừa nhìn thấy mẹ, Cố Tiểu Khê liền òa khóc, bố chồng tôi cũng khóc theo, làmtôi và Cố Đại Hải không kìm được nước mắt.

“Conngốc quá, có biết suy nghĩ tí nào không hả?”. Mẹ chồng tôi vỗ nhẹ vào lưng congái cưng.

“Đồngốc! Làm bố lo muốn chết!”. Tuy bên ngoài, bố Cố Đại Hải tỏ ra nghiêm khắc nhưvậy chứ lúc xúc động, ông cũng sụt sà sụt sịt như mẹ anh ấy.

“Ăn đi,mau ăn đi con!”. Mẹ Cố Đại Hải làm một bàn đầy thức ăn, liên tục gắp cho chúngtôi.

“Mẹ,con có phải là trẻ con nữa đâu, để kệ con!”. Cố Tiểu Khê đẩy tay mẹ ra.

“Đúngđấy, để nó tự ăn đi bà!”. Bố chồng tôi liếc vợ.

“Đúngrồi, Tiểu Khê à, con và cậu kia…”. Mẹ chồng tôi vừa mở miệng đã bị bố chồng tôilườm.

“Conbiết bố mẹ lo lắng cho con nhưng mọi người yên tâm đi, con biết cách giảiquyết, không sao đâu ạ!”. Cố Tiểu Khê mỉm cười. Nhờ vậy, không khí không còncăng thẳng nữa.

“Biếtlà tốt, biết là tốt! Con à, bố mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi”. Bố chồng tôinói xong lại rơm rớm nước mắt.

“Cáiông này, khóc gì chứ? Sao phải khóc nào?”. Mẹ chồng tôi cầm giấy ăn lau nướcmắt cho chồng.

“Hi!”.Ăn cơm xong, tôi vào phòng Cố Tiểu Khê.

“Chịdâu, chị ngồi đi!”. Cố Tiểu Khê đang bận gấp quần áo.

“Hìhì”. Tôi ngồi xuống.

“Chị,bọn em đã hứa với nhau rồi, em sẽ ngoan ngoãn đợi anh ấy. Chúng em sẽ cùng cốgắng, đợi đến khi được đường đường chính chính ở bên nhau… Còn nếu anh ấy khôngly hôn được thì bọn em đành chịu thôi…”. Lúc nói câu này, Cố Tiểu Khê trông rấtbình thản, giống như đó không phải là chuyện của mình vậy.

“Vậyhả? Thế cũng tốt, cho mọi người thời gian để bình tĩnh lại”. Trong đầu tôi đangnghĩ, Thẩm Lãng coi vậy mà thông minh ra phết, không ăn nói linh tinh với CốTiểu Khê.

“AnhThẩm Lãng tốt nhưng lại thật thà quá, anh ấy bảo từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờanh ấy sống cho mình cả, nếu không nắm lấy cơ hội này thì thà chết còn hơn”. CốTiểu Khê cười.

“Chịchẳng biết nói thế nào với em nữa, thực sự là thế, chị hi vọng anh ấy có thể lidị vì làm vậy sẽ giải quyết được mọi đau khổ, nhưng mà… chuyện đó không hề dễdàng.”

“Embiết mà. Chị dâu, chị là người tốt”. Cố Tiểu Khê tỏ ra cứng cỏi.

“Saothế được? Từ bé đến giờ, chỉ chả ngoan ngoãn gì đâu, mẹ chị hay bảo chị là đồăn hại đấy!”