Kế Hoạch Làm Người Qua Đường Của Nữ Phụ Vô Cảm

Chương 55: "Trả ơn! "



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Lão gia gia, "người đó" là ai? "

Bảo Bảo khó hiểu hỏi.

"Là con đó! "

"Con? Nhưng con.... "

Cô còn muốn nói gì đó đã bị ông cắt ngang:

"Mau nhìn con bé kìa! "

Thế là cô không còn cách nào khác là phải bực bội nhìn xuống dưới.

Thì ra nơi Thiên Thiên đến là nhà của "cha yêu ".

Hôm nay người phụ nữ kia không có nhà, nói là mẹ bị bệnh, phải về gấp thăm mẹ, vì không muốn làm phiền hắn nên đã trở về một mình.

Tám năm trôi qua, người phụ nữ  năm nào đã được 30 tuổi, bây giờ 8 cũng đã được 38 tuổi. Bà ta đã quá thì, vẫn luôn hối thúc hắn lấy mình.

Thế nhưng hắn không chịu, luôn ậm ừ nấn ná thời gian. Bà ta dần nóng nảy, vội vã đi tìm tình nhân khác, hôm nay không phải là đi thăm mẹ mà là gặp tình nhân.

Còn hắn ta, hắn không biết mình bị gì nữa. Bản thân hắn yêu Hân Nhi (người phụ nữ kia)  không sai, nhưng tại sao khi cô ấy muốn kết hôn, mình lại không đồng ý?

Hắn luôn cảm thấy bản thân thiếu vắng thứ gì đó nhưng hắn không biết, hắn lao đầu vào công việc, làm thật nhiều để quên đi tất cả, thậm chí không thèm về thăm nhà và Hân Nhi.

Đã 8 năm rồi, cảm giác ấy luôn đeo bám hắn. Hôm nay không hiểu sao hắn có linh cảm rất lạ, hắn đột nhiên muốn nghỉ ngơi ở nhà. Hân Nhi đi rồi, chỉ còn mình hắn trong ngôi nhà này.

Hắn dạo bước trong ngôi biệt thự rộng lớn, trống trải, mọi thứ vẫn vậy nhưng cũng không phải như vậy, cảm giác vắng vẻ xa lạ ùa về.

Kẹt.... Kẹtttt....

Bỗng hắn dừng bước, theo âm thanh cũ kỹ kia nhìn lại, là một căn phòng, dường như đã rất lâu rồi hắn mới nhìn thấy lại nó.

Căn phòng này .....

"Cha yêu, mừng cha trở về! "

"Cha yêu, hôm nay con làm thử món bánh su kem này, cha ăn thử xem! "

"Cha yêu, cơm có ngon không? "

"Cha yêu.... "

"Cha yêu.... "Tưởng chừng như lâu lắm rồi, lâu đến hắn tưởng mình đã quên đi, nhưng không. Nó vẫn vậy, ký ức xưa như dòng thủy triều xô đầy trong óc.

Hình ảnh cô bé 3,4 tuổi mỉm cười ngọt ngào gọi hắn "cha yêu " và dùng mọi cách để làm hắn vui, để được hắn quan tâm.

Những món ăn đơn giản, hay những cành cây, ngọn cỏ, đến khắp căn biệt thự, tất cả đều được bé quan tâm chăm sóc tỉ mỉ chỉ vì làm hắn vui.

Nhưng là, tất cả đã không còn. Sự ghen tỵ, đố kỵ của con bé với Hân Nhi khiến hắn khó chịu, nhiều lúc muốn đuổi con bé đi.

Và... Hắn thực sự đã làm vậy. Ngày này 8 năm trước, hắn nhặt được cô, cũng ngày này, bốn tháng sau, cô bé biến mất.

Ban đầu hắn không bận tâm, nhưng mỗi khi trở về nhà, vô tình hay cố ý hắn vẫn luôn nhìn liếc qua căn phòng ấy, chờ đợi một thân ảnh nhỏ bé chạy ùa ra ôm lấy mình làm nũng.

Dần dà, Hân Nhi nhận ra, cô ấy muốn đổi phòng. Đến một căn phòng khác cách xa nơi này, hắn vì không muốn mình bất thường như vậy liền cũng không lại đến nơi này.

Kẹt..... Kẹt...

Đẩy nhẹ cánh cửa phòng ra, bụi bặm trong phòng làm hắn nhíu mày, ho sù sụ lùi lại.

Khi bụi bặm tán đi, hắn bước vào, căn phòng tối om che đầy mạng nhện.

Tạch.

Bật đèn, hắn kinh ngạc nhìn chiếc giường bị vết bẩn màu đen loang lổ một mảng lớn. Con bé rất ưa sạch sẽ mà, sao lại....

Hắn bước lại gần giường, xoa xoa vệt đen, mùi hương tanh tưởi trong không khí khiến hắn nhíu mày.

"Thiên Thiên " vội che đậy mùi hương trên cơ thể, nó rất thích máu nên khi chém giết, nó để máu phủ lên mình, để cảm giác ấm nóng ấy xua đi cái lạnh của bóng tối và linh hồn mình.

Nhưng quên mất che đi mùi, khi bước vào phòng, mùi máu tỏa ra khiến hắn ta nhận ra thế nên mới bị hắn ta phát hiện.

Mùi máu tán đi, hắn nghi ngờ bóp nhẹ ga giường, là máu? Hơn nữa, còn nhiều như vậy? Tại sao?

Cạch cạch.

Hắn vừa đứng dậy, một quyển sách màu đỏ loang lổ bụi bẩn và vệt đen rơi xuống đất.

Hắn lại gần nhặt lên, là quyển nhật ký hắn mua tặng con bé nhân dịp con bé sống chung với hắn tròn một tháng.

Mở sách ra, đọc từng dòng chữ non nớt trên sách, mặt hắn từ lạnh lùng thành ôn nhu rồi từ ôn nhu trở nên ngày càng lạnh lẽo, tối tăm.

Cạch.

Đóng lại quyển sách, mặt hắn đã lạnh lẽo và đen đến không thể đen thêm.

"Hi hi hi hi... "

Trong không gian im ắng, một tiếng cười đầy châm chọc vang lên. Hắn giật mình,hét lên:

"Ai? "

"Hi hi hi hi... Từ bỏ một đứa bé quan tâm mình để đổi lấy sự phản bội của người phụ nữ mình yêu.Tàn nhẫn đánh đập, bỏ mặc cô bé cùng sự chân thành để đổi lại sự lừa dối.....

Đáng sao? Đáng sao?

Hi hi hi hi hi.... "

"Ngươi là ai? " hắn lạnh lùng hỏi.

"Ta? Ta là người đã chứng kiến tất cả! Hạnh phúc, bi kịch, phản bội, tàn nhẫn. Mọi thứ của cô bé ta đều biết! Chỉ có ngươi là không biết thôi!

Ừm, coi như là quà gặp lại! Ta tặng ngươi xem một đoạn video nhé! "

Xoạch.

Nói rồi vung tay lên.

Trong phòng tại nơi âm u nhất, một vòng sáng hiện lên.

Hình ảnh một bé gái được người đàn ông lượm về nuôi, rồi bị người phụ nữ của ông ta đánh đập, hành hạ, bị chính ông ta rẻ rúng.

Đêm định mệnh bị người đập bể đầu, máu chảy đầm đìa mà ông ta không biết, còn tàn nhẫn quyết định đem bé đi cho. Rồi lại bị người phụ nữ kia đánh đập, bé bỏ trốn và ngất đi tại một nơi dơ bẩn, lạnh lẽo.

Video tầm 5' nhưng chiếu đầy đủ cả những lần người phụ nữ kia đem đàn ông về nhà ân ái, bé phát hiện, bé bị đập và lời nói của bà ta, tất cả.

Vẻ mặt hắn ngày càng lạnh lẽo, tiếng cười lại vang lên:

"Hi hi hi hi... Lại cho ngươi xem thứ này! "

Hình ảnh thay đổi. Là cảnh sáng nay, Hân Nhi xin về chăm mẹ ốm rồi chạy đến một khách sạn cách đây khá xa gặp một người đàn ông,  hai người lên giường lăn qua lộn lại...... Rồi lại lộn lại lăn qua...

"Thôi, ta đi đây! Cô bé kia đã chết rồi! Đừng cố tìm nữa nhé!

À, mà sở dĩ ta cho ngươi biết là vì cô bé kia chết không cam lòng! Ngày ấy nó muốn cho ngươi biết sự thật rằng nó không nói dối! Rằng bà ta đang cố giấu ngươi làm chuyện xấu nhưng bị nó phát hiện.

Nó đã cố nhưng không thể! Ngược lại bị hại chết. Nó muốn "trả ơn " cho ngươi về bốn tháng chung sống kia dù không mấy vui vẻ! Thế nhé! Nhiệm vụ xong rồi, ta đi đây. "

"Khoan... Khoan đã... "

Vù vù vù....

Một cơn gió thổi qua cửa sổ, rèm cửa bị thổi bay lên, kỳ lạ là... Cánh cửa này vốn bị đóng mà... Sao gió có thể thổi vào được chứ?

'Chớp nhoáng '

Một thân ảnh màu đỏ nhoáng lên qua cửa sổ, trái tim hắn như ngừng đập nhìn trân trân vào bóng hình đó.

chapter content



Đó là một đứa bé rất nhỏ, chắc khoảng 11,12 gì đó. Gương mặt nó ướt đẫm thứ chất lỏng nhớp nháp màu đỏ, nở nụ cười thật sâu, kết hợp với thứ chất lỏng đó khiến nó trở nên thật mị hoặc không phù hợp với lứa tuổi.

Vút.

Chỉ trong giây lát nó nhún người tựa tên bắn bay vút vào bóng đêm sâu thẳm.

Hắn giật mình tỉnh lại, muốn đuổi theo nhưng không kịp, nhìn quyển nhật kí trong tay, trái tim như bị ai cào cấu, đau đớn tột cùng.

Hắn quyết định đi tìm Hân Nhi để hỏi cho ra nhẽ. Lên xe hắn phóng thẳng tới khách sạn, vừa đến phòng chưa kịp mở cửa đã nghe những âm thanh tục tĩu bên trong.

Gương mặt tối sầm lại, hắn đạp cửa xông vào. Sau đó... Không có sau đó.

Quay lại với Thiên Thiên, nó bay về nước X, tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường đi ngủ như chưa có gì xảy ra.

Mọi chuyện vẫn cứ như thế, Thiên Thiên sống vui vẻ bên gia đình, thỉnh thoảng buổi tối "Thiên Thiên " kia sẽ "ra ngoài " giết chóc một chút rồi tìm ít vong hồn để ăn.

Cho đến khi bị bà mẹ vô lương đẩy vào trong một quyển tiểu thuyết, đến đây thì kết thúc.

Lão giả nhìn cô hưng phấn vẻ mặt, gật đầu nói:

"Con biết phải làm gì rồi đấy! "

"Dạ! Con biết rồi! Cảm ơn ngài, gia gia! "

"Ừ! "

"Nhưng mà.. Con muốn hỏi nơi con bé đến chính là nơi con đang sống hay là... "

"Ừ, chính nơi này! Giống Nguyệt Liên! Con bé  cũng đến nơi này. Con cần phải tìm ra con bé rồi, nhờ con bé giúp con trở về thế giới cũ, tự tay kết liễu gia tộc đó rồi trở lại đây. "

"Dạ! Con đã biết! "

Ánh mắt cô kiên quyết, không còn chút đau thương, tự trách nào nữa, Thiên Thiên còn sống, con bé cần cô! Cô không thể cứ tự trách bản thân rồi bỏ mặc con bé được.

Vì cô, Thiên Thiên đã khổ lắm rồi

Nhìn Bảo Bảo như vậy, lão giả hài lòng cười, nói:

"Tốt lắm! Chuyện đó để sau! Bây giờ con cần tự cứu mình cái đã! "

"Dạ? "

Cô ngẩn người nhìn lão, lão chỉ chỉ, cô ngước mắt nhìn theo thì thấy Vũ Mị Nhi đang điên cuồng cười to nhìn một chậu nước, trong nước là thân thể của cô đang dần hắc hóa.

"Ơ? Đó là... Con sao? "