Kế Hoạch Bút Pháp Thần Kỳ: Mũi Tên Của Nàng

Chương 4



Thời điểm bóng đêm lại bao phủ đại địa, đau thương mọi người, tan hoang phế tích, bụi mù chưa tan đều bị che giấu trong bóng đêm, toàn bộ thành mang theo mệt mỏi dần dần chìm vào an tĩnh.

Sau khi tuần tra thành trì lần cuối, Già La rốt cuộc cũng phải về nhà nghỉ ngơi một chút.

Màn đêm phủ lên người nàng, cung nỏ trên lưng biến thành một cái bóng thật lớn, bước chân nàng trầm ổn kiên định, nhưng càng bước về phía trước, càng trở nên thong thả, khi bước tới con đường lát hắc thạch, nàng dừng lại.

**Hắc thạch: đá đen nghe nó hong ngầu

Thiên Quật Thành đều là đường cát và đá, chỉ có một nơi được lát bằng hắc thạch, còn có bậc thềm vừa cao dài vừa phức tạp, đó chính là Vô Tận Tàng Khố, cũng là nhà nàng.

Nàng và cha nàng cùng ở nơi này, hiện tại, chỉ còn nàng.

Già La ngẩng đầu, dĩ vãng ban đêm, cha đều sẽ tuần tra tàng khố, sau đó thắp đèn dầu, từng tầng từng lớp sáng lên, trong đêm tối Thiên Quật Thành xán lạn phảng phất như sao trời.

Già La nhìn phía trước, phảng phất như thấy được thân ảnh cao lớn của cha, cha cầm đèn dầu trong tay, quay đầu nhìn nàng.

Cha nói: "Đây là nền văn minh trường tồn vĩnh cửu bất diệt."

Vĩnh cửu bất diệt sao? Tàng Khố thiếu chút nữa đều bị thiêu sạch, sách bị đoạt đi nhiều như vậy, có quyển tìm lại được, có quyển đã bị hư hại, chỉ còn lại giấy vụn.

Trang giấy yếu ớt như thế, gió thổi liền tan.

Cha chỉ vì thứ mong manh như vậy mà hy sinh tính mạng.

Không biết cơn gió từ đâu thổi tới khuôn mặt Già La, khiến nàng ngưng xuất thần, đôi mắt mê mang trong nháy mắt liền khôi phục lại bình thường.

Hiện tại nàng là Thành chủ, bảo hộ là trách nhiệm của Thành chủ, tuần tra Tàng Khố cũng là trách nhiệm của Thành chủ, cha làm thế nào, nàng liền làm như thế.

Già La nâng tay, ánh lửa bốc lên, nhảy múa trên đầu ngón tay nàng, bước chân vững vàng lại tiếp tục tiến về phía trước, bước từng bước lên bậc thềm, theo bước chân nàng, bậc thềm sáng lên dưới ngọn đèn tường, chiếu rọi những gian hang động, hang động có chứa đầy thư tịch, có tranh cuộn chất thành đống, còn lại là các loại nhạc cụ khác nhau, mang theo tri thức do thần minh truyền lại.

Đêm nay không có ánh trăng, nhưng Vô Tận Tàng Khố chiếu rọi toàn bộ không trung, tựa như sao trời lộng lẫy.

Trong thành mọi người vốn vì đau xót mà lo âu, bất an, khó có thể đi vào giấc ngủ, nhìn thấy Vô Tận Tàng Khố sáng ngời khởi, tâm trí hoảng loạn cũng trở nên yên ổn, cúi đầu trước tịch khố lễ bái hoặc là lẩm bẩm cầu nguyện, còn thần minh, còn thần tích, là bọn họ có thể vượt qua kiếp nạn.

Không như dân chúng nhẹ nhõm thả lỏng tinh thần, đứng trong Vô Tận Tàng Khố lung linh rực rỡ, Già La nhíu mày, càng thêm trầm tư.

Bên cạnh nàng còn có bốn lão thủ hộ, sắc mặt cũng là sầu lo.

"Tình hình thế nào rồi?" Già La hỏi.

Một người thủ hộ lắc đầu: "Vẫn vậy thôi."

Già La đi đến trước một cái hang động, nhìn thư tịch được bày biện bên trong, đưa tay cầm lấy một quyển.

Quyển sách này cũng không nặng, giấy mỏng và có vẻ mảnh mai, nhưng cánh tay Già La kéo căng, thậm chí có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh lá dưới da thịt trắng nõn ——

Quyển sách không di chuyển.

Già La là nữ tử, nhưng cũng không phải dạng trói gà không chặt, ba nam nhân cũng không kéo được trọng cung của nàng.

Nhưng giờ khắc này, đối mặt với quyển sách mỏng manh, lại như kiến càng rung cây lớn*.

**Tì phù hám đại thụ

Ong một tiếng, thân hình Già La ngã về phía sau, như thể bị sách đẩy văng đi.

"Thành chủ!"

Bốn người thủ hộ vội vàng chạy tới giúp, thân hình Già La sắp tiếp đất thì vừa kịp xoay người đứng vững, nhưng cũng phải lui về sau hai bước.

Nàng nhìn quyển sách kia đang an ổn trên kệ, vẻ mặt hơi ngơ ngẩn: "Ngay cả ta cũng không lấy được chúng, còn làm Thành chủ sao, sách không thể để người dùng, Thiên Quật Thành, còn là Thiên Quật Thành sao."

Thiên Quật Thành ngoại trừ kiếp nạn mắt thường có thể nhìn thấy, thật ra còn kiếp nạn mắt thường không thể thấy.

Tỷ như, Vô Tận Tàng Khố cũng không phải hoàn toàn không bị tổn hại, và còn có vấn đề lớn.

......

......

Lúc Liệt Hóa Ma xâm nhập Thiên Quật Thành, đột nhập Vô Tận Tàng Khố đánh cướp tàn sát bừa bãi, ngoại trừ việc cướp đoạt điển tịch, đáng giận nhất chính là phóng hỏa.

Điển tịch mong manh trước lửa lớn, chớp mắt là có thể hóa thành hư không.

Phụ thân không thể không dùng sinh mệnh bảo hộ, dập tắt lửa lớn, đánh lui Liệt Hóa Ma.

Nhưng Vô Tận Tàng Khố vẫn mất đi mười bốn điển tịch, hơn nữa kệ sách như gắn chết ở hang động, không thể kéo ra đẩy vào để lấy sách tự nhiên như trước đây, sách cũng không thể lấy ra khỏi kệ.

Sách trân quý là vì truyền thừa, truyền thừa liền yêu cầu truyền đọc, sách mà không thể gỡ xuống đọc, liền biến thành vật chết, nền văn minh lưu lại trên sách cũng sẽ bị diệt vong.

Già La đứng dưới ngọn đèn sáng ngời trong tàng khố, sắc mặt tái nhợt dưới ánh đèn, đây rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì? Vì phụ thân không còn nữa, Vô Tận Tàng Khố cho rằng nàng không xứng làm Thành chủ sao? Chẳng lẽ Vô Tận Tàng Khố sẽ vĩnh viễn bị đóng cửa sao?

"Thành chủ, ngươi là người thừa kế do Thành chủ lựa chọn." Nhóm thủ hộ trưởng lão an ủi, "Cấm chế của tàng khố nhất định có thể giải trừ, chúng ta từ từ nghĩ cách."

Già La không nói gì, ánh mắt ảm đạm.

Từ từ sao, muốn chậm cũng không được, một khi tin tức này truyền ra ngoài, trong mắt thế nhân, Thiên Quật Thành sẽ không còn là Thiên Quật Thành nữa.

......

......

Bước lên bậc thang, Già La đi đến nơi cao nhất của Vô Tận Tàng Khố, nàng và phụ thân đều cùng ở nơi này.

Hiện tại chỉ có một mình nàng ở.

Trước kia cảm thấy trong nhà nhỏ hẹp, hiện giờ thoạt nhìn lại thấy trống trải và quạnh quẽ, Già La đứng ở cửa phòng nhìn chung quanh, trên bàn còn có cuốn sách đang mở, cờ chưa hạ xong.

Từ sau khi xảy ra chuyện, đây là lần đầu tiên nàng về nhà.

Thời điểm xảy ra chuyện, phụ thân đang xem sách gì, hạ quân cờ nào?

Già La đi đến bàn cờ trước, nghiêng người nhìn một chút, cong môi cười, cầm quân cờ lên thả vào một chỗ.

Nàng nhẹ giọng nói: "Cha, ngươi thua ta."

Trước mắt không còn hình ảnh cha lắc đầu bất mãn, duỗi tay xoa loạn bàn cờ, chơi lại từ đầu.

Già La rũ rũ mắt rời khỏi bàn cờ, đến ngồi trước cái bàn, nhìn quyển sách đang mở, nàng nhìn thật lâu, nội dung hai trang sách cũng không nhiều, nhưng dường như Già La đọc thế nào cũng không xong, rồi chậm rãi ngủ quên trên bàn.

Gió thổi xuyên qua cửa sổ, ngọn đèn dầu nhảy lên lơ lửng, trong nhà dần dần tối lại, chiếc bàn rơi vào bóng tối.

Gió thổi lay động ngọn đèn bay múa như hình người, bóng người vươn tay, dừng lại trên đầu Già La đang ngủ say bên bàn, nhẹ nhàng vuốt ve.

**Creepy quá man**

Già La đang mơ.

Trong mơ, nàng cảm giác được như có người xoa đầu mình, nàng hơi mờ mịt ngẩng đầu, nhìn Thiên Quật Thành ở phía trước, nhìn thấy ở trong đó, Vô Tận Tàng Khố đang đứng sừng sững.

Nàng đang làm gì?

Già La cúi đầu và thấy một quyển sách bìa vàng trên tay —— nhớ tới, nàng từng tìm được một quyển điển tịch thực trân quý ở trên chợ biên giới, liền mua, và muốn cho phụ thân xem.

Phụ thân thấy nhất định sẽ thật vui vẻ!

Vẻ mê mang tan đi, thay vào đó là vẻ tươi cười xán lạn, Già La giơ roi thúc ngựa, mái tóc dài tung bay phía sau, vọt vào Thiên Quật Thành, phố xa nhộn nhịp, trẻ con đang chạy nhảy, hang động trang trí hoa tươi, dân chúng hát múa trước hang động.

Già La cưỡi ngựa không hề giảm tốc độ, cũng sẽ không đụng vào bất cứ ai hay vật nào, giống như một con hươu linh hoạt, ai cũng đều nhận ra nàng, nhiệt tình vẫy tay.

"Già La tiểu thư!"

"Thiếu thành chủ!"

Già La cũng cười phất tay với các nàng, duỗi tay kéo lấy tiểu đồng tránh khỏi bị ngựa chạy trên đường lớn đụng vào, ngồi trên lưng ngựa, tay tiểu đồng múa may, cười khanh khách, ngay sau đó lại được nhẹ nhàng đặt xuống ven đường, Già La lướt qua như sao băng, hoạt hướng hang động Vô Tận Tàng Khố san sát cao ngất uy nghiêm.

Trước cửa hang động có một thân ảnh cao lớn, trường bào lục, mái tóc xanh lục xen lẫn màu tuyết trắng, cha đang bước từng bước lên bậc thang cao cao.

"Phụ thân ——"

Nhìn thấy tấm lưng này, Già La la to, không hiểu sao, nàng thật vui vẻ, vui vẻ đến mức nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nàng.

Tấm lưng kia xoay người lại, đây là một người nam nhân cao lớn, mắt phượng môi mỏng, súc râu dài, vẻ mặt lạnh lùng.

**Cứ tưởng tả hoàng hậu gì đâu**

Đây là Thành chủ Thiên Quật Thành, cha nàng, tài học uyên bác, chính trực và từ tâm.

So với người khác, Già La càng hiểu cha nàng tài giỏi cỡ nào, nàng đi theo cha học tập, càng học càng biết, biển học là mênh mông vô tận, trong biển học này, cha có thể cưỡi sóng vượt gió, mà nàng chỉ là một chiếc thuyền con.

Cả đời này nàng cũng không thể đuổi kịp phụ thân.

Nhìn thấy Già La chạy tới, nam nhân thanh chính sắc mặt nhu hòa.

"A La." Hắn kêu.

Già La như chim con nhảy đến trước mặt hắn, lại lần nữa lớn tiếng kêu "Phụ thân." Cười mắt cong cong.

"Có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?" Phụ thân hỏi, "Có phải đã hoàn thành tốt công khoá hôm nay?"

** Công khoá: việc phải làm hàng ngày, bài tập, nhiệm vụ, thành tích của cấp dưới,thuộc hạ.

Đối thoại của nàng và phụ thân đa số đều là xoay quanh công khóa, làm Thiếu thành chủ, nàng lúc nào cũng muốn học tập để trở thành Thành chủ.

Nàng thường cảm thấy, phụ thân cũng không coi nàng như nữ nhi, mà chỉ là người thừa kế, địa vị của nàng ở trong lòng phụ thân chỉ quyết định bởi việc làm tốt công khóa của người thừa kế hay không.

"Là cái này." Già La đem thư lấy ra tới, "Ta tìm được một quyển hiền giả điển tịch."

Tìm kiếm hiền giả điển tịch để lưu giữ, cất chứa ở Thiên Quật Thành, chính là công khóa của người thừa kế.

Trên mặt cha hiện lên vẻ tươi cười: "Già La thật lợi hại, để ta xem."

Cha rất ít cười, chỉ khi nàng học tốt, làm gì tốt lắm, cha mới lộ ra tươi cười với nàng.

Già La đưa sách qua, nhìn cha mở ra, sau đó thấy ý cười trên mặt hắn liền biến mất.

"Ngươi đọc hết nội dung ở đây rồi sao?" Hắn hỏi.

Già La căng thẳng, hai tay rũ bên người không khỏi nắm chặt: "Vâng, ta đã đọc."

Cha cúi đầu đọc sách, không nhìn nàng: "Đã xác định trang giấy sao?"

Già La lại lần nữa gật gật đầu: "Vâng, đã phân rõ ——"

Cha đem thư khép lại, động tác thực nhẹ, nhưng bên tai Già La tựa hồ vang lên một tiếng bang.

"A La." Giọng cha nghiêm khắc, "Quyển sách này có rất nhiều câu chữ sai, trang giấy cũng là ghép nối, chi tiết rõ ràng như thế sao ngươi có thể nhìn lầm?"

Tâm Già La đều nện trên mặt đất, hai tai ong ong, nàng nhìn lầm rồi! Nàng phạm sai lầm!

"A La, ngươi còn trẻ." Cha lại thở dài nói, "Vẫn phải học nhiều xem nhiều a."

Già La nắm chặt lòng bàn tay đến đau, nàng cũng không ưu tú như mọi người nói, nàng có rất nhiều thiếu sót, thường xuyên phạm sai lầm ——

Già La ngẩng đầu, nhìn cha xoay người, từng bước rời đi, lòng nàng đột nhiên rất khổ sở.

Nàng làm không tốt, cha liền không thích nàng sao?

"Phụ thân!" Nàng nhịn không được hét lên, "Phụ thân, ta làm ngươi thất vọng rồi sao?"

Cha hơi quay đầu lại: "Già La, chỉ cần ngươi có thể tìm được điển tịch, hoàn thiện tịch khố, ta sẽ không thất vọng."

Nhưng hiện tại, nàng không làm được, cho nên, cha vẫn thất vọng rồi!

"Phụ thân." Già La đuổi theo đi, "Phụ thân, phụ thân ——"

Nếu ta làm không tốt, có phải liền không xứng làm người thừa kế, không xứng làm nữ nhi của người?

Cha không lại quay đầu lại, càng đi càng xa, bậc thang cao cao tựa như trở nên dài ra, Già La làm thế nào cũng không đuổi kịp, lòng nàng rất khổ sở lại thực hoảng loạn, nhìn bóng lưng của cha, tưởng như ngay sau đó liền biến mất ——

Ầm vang một tiếng, ánh lửa trước mắt bùng lên, nuốt sống thân ảnh cha nàng.

.....

.....

"Phụ thân!"

Già La ngồi dậy, lọt vào trong tầm mắt là ngọn đèn dầu đang lay động, nàng lại trái tim còn đang đập loạn, dồn dập thở dốc.

Là một giấc mơ.

Đầu vai căng thẳng buông xuống, nhìn chung quanh căn phòng không có một bóng người, nhìn sách đang mở trên bàn, nàng chậm rãi đưa tay ôm lấy đầu.

Không có mua phải điển tịch giả, cha cũng không thất vọng về nàng, bởi vì, cha đã không còn nữa.

Nàng không còn cha nữa rồi.

Già La ôm lấy đầu, tay nắm chặt, có một giọt nước mắt chảy xuống giữa quyển sách đang mở.

Nhưng ngay sau đó, nàng ngồi thẳng dậy, nghĩ tới điều gì!

Trong mơ, cha, nói tìm được điển tịch hoàn thiện tịch khố, cha liền sẽ không thất vọng!

Nàng cầm lấy tay nải trên bàn chạy ra ngoài.

.......

.......

"Thành chủ nói nếu tìm được tất cả sách đã thất lạc, tàng khố có thể khôi phục nguyên trạng sao?"

Bốn vị trưởng lão Vô Tận Tịch Khố nhìn lại Già La, kinh ngạc hỏi.

Già La gật đầu, mở tay nải lấy sách ra: "Ta đoán vậy, lần này tìm lại được bảy quyển sách, bỏ vào thử xem."

Bốn vị trưởng lão hơi do dự: "Tình huống hiện tại của tàng khố, nếu đưa những quyển sách này lên sẽ không lấy xuống được."

Ánh mắt Già La kiên định: "Hiền giả di vật đương nhiên nên đặt ở Vô Tận Tịch Khố, nếu không còn là tịch khố gì nữa."

Đặt sách ở nơi khác, chẳng lẽ còn có thể tạo ra một cái Vô Tận Tịch Khố khác?

Nàng nhìn xung quanh tịch khố hình chòm sao la bàn, thiên hạ chỉ có một Vô Tận Tịch Khố.

Đúng là đạo lý này, bốn vị trưởng lão không hề phản đối, cùng Già La nâng sách lên, đem chúng đặt lại trên kệ sách như lúc ban đầu.

Ngay khi thư tịch rơi vào kệ, hang động hiện lên một vầng sáng, kệ sách phát ra âm thanh kẽo kẹt.

Mắt Già La lập tức sáng lên, nàng ngập ngừng đưa tay ra thử.

Kệ sách vốn bị hàn cứng từ từ trượt kéo ra ngoài.

"Chuyển động!" Bốn cái đóng giữ trưởng lão nhìn một màn này kinh hỉ kêu lên.

Quả nhiên như nàng suy đoán!

Chỉ cần tìm sách trở về, là có thể làm cha yên lòng, là có thể khiến Vô Tận Tịch Khố nhận nàng là chủ.

Trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, Già La bước dọc theo bậc thềm, theo chuyển động không ngừng của tay nàng, các giá sách kéo ra, xoay chuyển, toàn bộ tịch khố tràn ngập tiếng vang, nhưng nghe truyền vào tai hoàn toàn không cảm thấy ồn ào, chỉ có sống động.

......

......

Trong một góc tối của Thiên Quật Thành, một đôi mắt xanh lam ẩn giấu ở bóng tối đang nhìn vào Vô Tận Tịch Khố, và cũng đã nhận ra sự bất thường.

Ngọn đèn dầu trong tịch khố trở nên sáng hơn lúc trước, tựa như vừa thoát khỏi màn bao phủ, áp lực khiếp người lúc trước cũng đột nhiên biến mất.

Cấm chế đã được giải trừ?

Đôi mắt xanh lam lộ ra tia sáng tham lam, một bóng người từ bóng tối bay ra, đi về phía Vô Tận Tịch Khố lộng lẫy.

.....

.....

"Thành chủ, tuy rằng kệ sách đã có thể hoạt động, nhưng vẫn không thể lấy được sách ra."

Bốn vị trưởng lão cũng đi qua khố tịch, vui vẻ đi qua đi lại, sau đó trở nên nôn nóng.

Kệ sách có thể di chuyển, nhưng sách thì không.

Già La sờ lên kệ sách, theo tay nàng, sách lắc lư trên kệ, nhưng vẫn không thể lấy được.

Nhưng như vậy cũng xác minh suy đoán của nàng, vì còn có ba quyển sách chưa tìm được.

Nhưng đây lại là một vấn đề mới.

Biểu hiện Già La ngưng trọng, sách mất cắp có thể tìm lại, thư bị huỷ hoại rồi làm sao bây giờ?

Liệt Hóa Ma xâm nhập tịch khố tàn sát bừa bãi, ngoài cướp đoạt, còn có ba quyển sách bị ném ra ngoài tịch khố.

Đã không có tịch khố bảo hộ, đành bị lửa thiêu rụi, gặp gió thổi cũng có thể hóa thành tro tàn, động cũng không dám động, chỉ có thể dùng cái lồng che lên, bây giờ còn đang ở bên ngoài Vô Tận Tịch Khố.

Sách bị cướp, nàng có thể liều mạng đuổi theo, sách bị tàn phá, dù nàng có liều mạng cũng chẳng thể khôi phục như lúc ban đầu.

Già La nắm chặt hai tay bên người —— ngay sau đó, chợt ngẩng đầu nhìn về phía trên tịch khố, ánh mắt như mũi tên.

"Ai ở trên đó?"

.....

.....

Thời điểm Già La kéo kệ sách của tịch khố và vuốt ve sách, phía trên cao của Vô Tận Tịch Khố, cũng có một bàn tay, hoặc có thể nói, bóng của một bàn tay đang sờ soạng kệ sách.

Đèn ở đây không biết tắt từ khi nào, bao phủ trong bóng tối.

Bóng tay lay động, sách trên kệ sách lắc lư, lặp đi lặp lại, như nhảy múa, nhưng ngay sau đó, động tác dừng lại, hắc ảnh đột nhiên vút bay đi, ngọn đèn rực rỡ như bị cuồng lang quét qua, ngay lập tức dập tắt ——

Hắc ảnh lao xuống phía dưới Vô Tận Tịch Khố.

......

......

Già La nắm lấy phá ma cung, mũi chân phóng lên phía trước như tiễn rời cung.

Liếc mắt một cái liền nhìn thấy một hắc ảnh từ trên trời giáng xuống.

Đó là cái gì?

Ầm vang một tiếng, bên tai chấn động, hắc ảnh đột nhiên biến thành bạch quang, tựa như tia chớp cự lôi.

"Thành chủ!"

"Thành chủ cẩn thận!"

......

......

Già La không hề né tránh, giơ phá ma cung đón lấy bạch lôi chớp loé, tựa như một con chim nhỏ, nhưng không sợ hãi, dám xẻ núi, lấp biển, đón thiên lôi.

Bốn người thủ hộ chứng kiến một màn này, tâm thần chấn động, như lại được thấy lúc Thành chủ quá cố xả thân lao vào lửa lớn trước kia.

Cha con một mạch tương thừa.

Bọn họ vừa tự hào vừa đau lòng, Thiên Quật Thành thật sự là chạy trời không khỏi nắng sao?

Nhưng cự lôi kia không nhắm vào Già La, mà lướt qua Già La, hướng về phía dưới Vô Tận Tịch Khố, một tiếng ầm vang lên, bạch quang tiêu tán.

.......

.......

"Cái gì vậy!"

Dưới chân Vô Tận Tịch Khố, một thân ảnh vừa từ bên trong thành phóng ra, thấy bạch quang đang lao tới, sắc mặt đại biến, xoay người nhảy xuống tránh đi.

Nhưng bạch quang kia bám đuổi không bỏ, tựa như lợi kiếm bổ tới.

Không phải nói đã không còn cấm chế che chở sao? Hắc ảnh tức giận mắng, nhìn bạch quang đang lao tới, thân hình đột nhiên bay vút lên, một cây Mộc Trượng cao vút lên như đại thụ che trời, hắc quang ngưng tụ lại trên đó.

||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||

Vậy đến đây đi, nhìn xem ai lợi hại, có ngon cùng nhau quẩy nát Vô Tận Tịch Khố!

Bạch quang lại không đón đánh hắc quang, mà đột nhiên hóa thành địa võng vây lấy hắc ảnh và Mộc Trượng, bay về phía xa.

Oanh một tiếng, hai hắc bạch đạo quang nổ tung phía ngoài tịch khố, đại môn hai bên tịch khố đều sụp xuống với cát bay, đá đổ.

Phân nửa đèn dầu ở Vô Tận Tịch Khố đều bị dập tắt, Thiên Quật Thành đang ngủ say bị bừng tỉnh, từng ngọn đèn được thắp lên, cùng với thanh âm người lớn dò hỏi về tiếng khóc của hài tử, hoảng sợ bất an bỗng tràn ngập trong bóng đêm.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Sét đánh?"

"Liệt Hóa Ma lại tới nữa!"