Kế Hoạch Bút Pháp Thần Kỳ: Mũi Tên Của Nàng

Chương 3



Là lão nhân kia.

Đám người quay đầu nhìn lại, thấy lão nhân vừa rồi còn ngồi đã đứng dậy, đang chống Mộc Trượng đuổi theo hướng bọn họ.

"Lão nhân gia." Một người thủ hộ hô lên, xua xua tay, "Mau rời khỏi đây, hiện tại nơi này rất nguy hiểm."

Lão nhân kia cũng không để ý tới lời hắn nói, bước càng nhanh, áo bào trắng cùng chòm râu đều tung bay: "Thiên Quật Thành xảy ra chuyện gì? Ta muốn đi gặp Thành chủ."

Thành chủ sao?

Già La quay đầu: "Ta chính là Thành chủ."

Sau đó, quả nhiên thấy vẻ kinh ngạc trên mặt lão nhân.

.....

.....

Già La biết, tuy rằng mỗi người đều gọi nàng là Thiếu thành chủ, nhưng kỳ thật không ai nghĩ tới vị trí thành chủ sẽ đổi người, không có nghĩ tới nàng sẽ trở thành Thành chủ Thiên Quật Thành.

Nàng kỳ thật cũng không nghĩ tới.

Tuy rằng là nữ nhi duy nhất của Thành chủ, nhưng chỉ đến thời điểm nàng chọn đồ vật đoán tương lai, cầm lên một quyển sách, trong một khắc kia, trên mặt phụ thân nàng lộ ra ý cười, nàng mới trở thành Thiếu thành chủ của Thiên Quật Thành.

Có đôi khi nàng sẽ nghĩ, nếu khi đó nàng không chọn trúng quyển sách thì sẽ thế nào? Liệu phụ thân còn có thể nhận định nàng vì người thừa kế hay không? Còn có thể dạy nàng học văn tập võ, dạy nàng phân rõ điển tịch thật giả, dạy nàng kéo cung bắn tên trừ tà và thủ thành hay không?

Hoặc là, nếu nàng học không tốt thì sao? Đọc không hiểu, đọc không xong, tàng thư vô tận, vô số điển tịch, kéo không được phá ma cung, bắn không được mũi tên phá ma, tìm không thấy điển tịch thất lạc, không phân biệt được hiền giả di vật thì sao?

Nàng còn có thể là người thừa kế mà phụ thân nhận định sao?

Nàng còn có thể thấy phụ thân tươi cười với nàng sao? Còn có thể được nghe phụ thân khen nàng, Già La thật lợi hại, Già La thật ưu tú sao?

Không biết phụ thân hiện tại nhìn đến nàng làm cái thành chủ này, sẽ là tâm tình gì? Hài lòng hay là, không hài lòng?

**Nhân vật của Hi Hành lúc nào cũng nhạy cảm như vậy. Thấy thương a**

"Ngươi là, Già La."

Tiếng la của lão nhân xua tan suy nghĩ của Già La.

Lão nhân đã muốn chạy tới phụ cận, vẻ kinh ngạc trên mặt biến thành kinh hỉ.

"Già La, ngươi đã lên làm Thành chủ, ngươi thật quá ưu tú, phụ thân ngươi lựa chọn không sai."

"Hắn nói qua Già La sẽ là một cái Thành chủ đủ tư cách, hiện tại hắn đã có thể yên tâm giao vị trí Thành chủ cho ngươi."

"Năm đó lúc cha ngươi nói lời này, ngươi còn đang dựa vào đầu vai hắn mà ngủ đâu."

"Thời gian trôi qua thật nhanh."

Già La nghe lão nhân dong dài, không khỏi hỏi: "Ngươi, quen cha ta sao?"

Nàng liếc mắt đánh giá lão nhân, xác nhận nàng không có bất cứ ấn tượng gì.

Lão nhân mỉm cười gật đầu: "Phải, ta từng có may mắn được chọn, đi vào vô tận tàng thư xem hết điển tịch, ngồi cùng thành chủ bàn luận về sách, một lần kia trải qua giúp ta được lợi không ít."

Hắn nói, hơi hơi thi lễ với Già La.

"Học giả từ Ngọc Thành, Lí Lai, tới vấn an Già La tiểu thư."

Nói tới đây, hắn lại nghĩ đến cái gì, lại thi lễ lần nữa.

"Lí Lai, tới vấn an Thành chủ."

......

......

Lí Lai, tên này, Già La cũng không có ấn tượng, nhưng mỗi năm có quá nhiều người tới Thiên Quật Thành bái đọc điển tịch, phụ thân cũng thường xuyên tổ chức văn hội, người cùng hắn giao lưu toạ đàm học vấn cũng nhiều đếm không xuể.

Hơn nữa Lí Lai vừa mới nói, thời điểm hắn cùng phụ thân gặp nhau, nàng vẫn là một hài đồng.

Hơn nữa hắn nói, phụ thân nói nàng là người có đủ tư cách làm thành chủ, phụ thân đã nhận định từ sớm như vậy sao? Khi đó nàng còn chưa đọc sách, viết chữ, luyện võ, làm gì có chỗ nào ưu tú?

Phụ thân ——

Già La cúi đầu đáp lễ, giấu đi xúc động trong mắt.

"Lí Lai tiên sinh." Nàng nói, lại ngẩng đầu lên, "Ngươi muốn đi Thiên Quật Thành sao?"

Lí Lai gật gật đầu, tỏ vẻ khao khát: "Đúng vậy, một lần bái phỏng kia khiến ta được lợi không nhỏ, sau nhiều năm, ta đạt tới giới hạn của bản thân, cho nên muốn lại đến Vô Tận Tàng Khố thỉnh giáo, lại cùng Thành chủ ——"

Nói tới đây, hắn nhìn về phía Già La, tươi cười hiền từ.

"Có thể cùng Thành chủ ngươi đàm thư luận đạo, ta nhất định có thể thể hồ quán đỉnh, đột phá cảnh giới."

Lần trước hắn cùng phụ thân nàng đàm thư luận đạo, lúc này đây hắn nói muốn cùng nàng đàm luận, không hề có nghi ngờ người trẻ tuổi như nàng đây, đây là đối nàng tôn kính cùng khẳng định a, lão nhân này hiền từ lại khoan dung, Già La nhìn hắn, khuôn mặt lãnh ngọc trở nên nhu hòa.

"Ta thực nguyện ý cũng thật cao hứng có thể cùng Lí Lai tiên sinh ngài đàm luận học thức." Nàng nói, lắc đầu lại mang vẻ hối lỗi, "Nhưng hiện tại không thích hợp, hiện tại Thiên Quật Thành rất nguy hiểm, không tiện chiêu đãi khách đến."

Lí Lai nhìn nàng, quan sát bốn phía người thủ hộ, lại nhìn về Thiên Quật Thành ở phía trước, hắn rốt cuộc nhận ra, những gì mình nhìn thấy không phải ảo giác, cũng minh bạch tại sao vừa rồi Già La nói Thiên Quật Thành biến thành cái dạng này ——

"Xảy ra chuyện gì?" Hắn nghiêm nghị hỏi.

Già La không giấu diếm, nói qua biến cố ở Thiên Quật Thành, cũng không cảm thấy mỗi lần nhắc lại chính là một lần thống khổ, nói đến thời điểm phụ thân xả thân bảo vệ cho Vô Tận Tàng Khố, biểu tình cũng không có gì biến hóa.

Theo lời nàng kể lại, biểu tình Lí Lai mấy phen biến ảo, kinh ngạc, buồn bã, đau thương, cuối cùng nhắm mắt lại, tay nắm chặt Mộc Trượng, lẩm bẩm "Kiếp nạn, kiếp nạn a."

"Cho nên, lão tiên sinh, ngài tạm thời tránh khỏi nơi này, chờ ma chủng bị đuổi đi hết, điển tịch thất lạc đều tìm lại được, ta lại mời lão tiên sinh ngài tới." Già La nói, mặt nàng trầm tĩnh lại kiên định, "Ta tin tưởng, sẽ không phải chờ quá lâu."

"Không!" Lí Lai mở mắt ra, "Thành chủ, ta từng thâm chịu ân huệ của Thiên Quật Thành, không thể thấy lúc gặp nạn lại trốn tránh rút lui, xin cho ta đi Thiên Quật Thành, ta cũng muốn vì bảo hộ thành mà đóng góp một phần tàn lực."

Nói tới đây, ánh mắt lão nhân bi thương ảm đạm.

"Cũng cho ta đi tái kiến vừa thấy phụ thân ngươi, bái biệt ta vị này một chữ chi sư."

Bên cạnh, cảm xúc của đám người thủ hộ cũng có chút kích động, cơ hồ thiếu chút nữa buột miệng đồng ý với hắn.

Nhưng Già La không nói gì, tựa hồ đang suy tư.

Lí Lai nghĩ đến cái gì, đưa tay lấy ra một quyển sách từ trong lòng ngực: "Còn có, lần này ta tới cũng là muốn đem cái này tặng cho các ngươi."

Già La xem qua đi, nhận ra đây là một quyển điển tịch, nhìn đến cái tên đó, mắt nàng không khỏi sáng lên.

"Già La tiểu thư, ngươi nhất định nhận ra." Lí Lai nói, "Vô tận tàng thư có một bộ thư, bộ thư này hẳn là có mười quyển sách, nhưng đáng tiếc bởi vì bị thất lạc thời thượng cổ, phụ thân ngài chỉ thu được chín quyển, năm đó cùng ta nghiên đọc thâm vì thiếu hụt tiếc nuối, mấy chục năm này, ta đi khắp nơi, cơ duyên xảo hợp, rốt cuộc tìm được quyển thứ mười này rồi."

Làm Thiên Quật Thành thiếu thành chủ, Già La từ nhỏ liền ngâm mình ở vô tận tàng thứ, đối với bất cứ quyển sách nào cũng đều quen thuộc, đương nhiên cũng biết chuyện này, tiếp nhận quyển sách này, đôi mắt trầm tĩnh đều sáng ngời lên.

Phụ thân, nếu có thể nhìn thấy sách này, nhất định thực vui vẻ!

Nắm Mộc Trượng, Lí Lai thấy được biến hóa rất rõ ràng này của nữ hài tử, khóe miệng hắn mím lại, nếp nhăn rũ xuống che giấu vẻ giễu cợt thoáng qua.

Có thể nhìn thấu ảo ảnh cũng không đáng sợ, có thể nhìn thấu nhân tâm khống chế nhân tâm, mới là bản lĩnh nhất, đối với thành chủ trẻ tuổi mà nói, bề ngoài ra vẻ bình tĩnh, cũng che giấu không được sự ngây ngô.

"Thiên Quật Thành gặp phải đại nạn này, ta hẳn phải cố gắng hết sức." Lão nhân Lí Lai ngẩng đầu, nếp nhăn tràn đầy bi thương, "Ta đang chờ những học giả từng chịu ân huệ của Thiên Quật Thành, lúc này chúng ta không nên trốn tránh lui bước, nếu không, đọc nhiều sách như thế lại có ý nghĩa gì."

Bàn tay Già La đang nắm quyển sách cũng hơi dùng sức, ngực cũng kịch liệt phập phồng, nhìn Lí Lai như vậy, trước mắt lại hiện lên hình ảnh phụ thân.

Phụ thân, thời điểm nhào vào lửa lớn, xả thân bảo vệ vô tận tàng thư, chắc cũng là như thế này đi, chết cũng không lùi, chết cũng không hối.

"Ta đây đa tạ Lí Lai tiên sinh." Nàng cúi đầu thi lễ với Lí Lai.

Lí Lai vội đỡ lấy nàng: "Thành chủ, chúng ta đồng tâm hiệp lực, tà ma tất trừ!"

......

......

Tuấn mã lại tiếp tục phi nhanh về phía trước, so với lúc trước tiếng chân càng mạnh, bởi vì trên lưng ngựa có thêm một lão nhân, tạo thêm càng nhiều cát bụi hơn nữa.

Cát bụi còn chưa lắng xuống, cát rung chuyển một hồi, thoát ra một con xương rồng thú, giương nanh múa vuốt làm thân thể trở nên cao lớn, trên thân con xương rồng thú còn có một người đang ngồi.

Nam nhân này nhỏ gầy như chuột, mặc hắc y, tuy đứng ở dưới ánh mặt trời, nhưng bóng hình hắn mờ nhạt, mơ hồ như đang ở trong bóng đêm, hắn đứng ở trên đầu xương rồng thú, nhón chân nhìn theo xe nhân mã phía xa.

"Lí Lai đại nhân thật là quá lợi hại." Hắn thét lên tán thưởng, "Dăm ba câu liền lấy được tín nhiệm của tân thành chủ kia, liền phải mang vào Thiên Quật Thành."

Nói xong đắc ý cười to.

Xương rồng thú cũng vặn vẹo theo, ra cạc cạc quái kêu, nhưng ngay sau đó, nơi xa kia, thành trì như ẩn như hiện chợt vụt sáng, một đạo ánh sáng xuyên thấu cát bụi gào thét mà đến, oanh một tiếng, xương rồng thú bị xuyên phá nổ tung.

Nam nhân đang ngồi phía trên hét lên rồi lăn ngã trên mặt đất, tránh được một kích.

"Đáng chết, đáng chết, lão bất tử Thành chủ Thiên Quật Thành, này là lại làm ra thứ quỷ quái gì đây!" Hắn tức giận gào thét chửi bới, vừa la vừa mắng, tưởng rằng lão bất tử kia thật sự đã chết.

Nhưng thành chủ quá cố còn để lại một cái kết giới.

Bọn họ đã lùa Liệt Hóa Ma tới đây, nhưng đám ma chủng vô tri đáng chết kia cũng sợ hãi, không chịu.

"Ta đây còn chưa vào đến Thiên Quật Thành đâu." Nam nhân giơ nắm đấm về phía thành trì đằng kia, ngay sau đó liền nhìn đến, thành trì được che phủ bởi những đám mây và sương mù lại chớp sáng, bên trong tựa hồ có một đôi mắt, như lợi kiếm đang nhìn hắn ——

Nam nhân lạnh cả người, đột nhiên im bặt.

Lão thành chủ bất tử này, đây là đã chết mà linh hồn cũng không biến mất sao?

Nam nhân không dám nói tiếp nữa, nhưng mắt đảo vòng vòng, sao lại thế?

Lí Lai đại nhân vừa rồi không phải chịu bất cứ công kích nào, rõ ràng là thân phận không bị bại lộ.

Ha, ha, như vậy kế tiếp, như vậy chuyện nhiều tên Liệt Hóa Ma không làm được, Lí Lai đại nhân một mình lại có thể làm được.

"Lão bất tử!" Nam nhân đối với thành trì giơ lên nắm tay, "Lúc này đây, rốt cuộc không ai có thể bảo vệ Vô Tận Tàng Khố!"

Cùng với động tác của hắn, thành trì dưới mây mù lại chớp động lần nữa, một đạo tia chớp bổ tới, lần này, bổ trúng người nam nhân, nam nhân gào thét, cả người bốc lửa, lại lặn vào lòng đất, cát bụi bay lên, không biết sống chết.

Cát bụi tiêu tán, tia chớp cũng tiêu tán, đôi mắt khép lại trong làn sương bụi phía xa.

......

......

Có cái gì khác thường?

Lí Lai ngẩng đầu nhìn hang động cao ngất rải rác đan xen, đứng lại gần nhìn, cũng là một màu xám xịt, không có cái gì khác thường trong màu xám xịt, bao quanh bởi cát và bụi mù, cùng với dân chúng bi thương.

Trong nháy mắt vừa rồi là ảo giác của hắn sao? Luôn cảm thấy có người nhìn hắn chằm chằm, cũng có thể là do hắn quá khẩn trương.

Tầm mắt Lí Lai di chuyển xuống dưới, dừng ở phòng ốc rách nát, dân chúng hốt hoảng bất an, cùng với rất nhiều hang động đổ nát, trong mắt hắn tràn đầy bi thương.

"Đây là thiên đại tai nạn." Hắn nắm Mộc Trượng, thân hình dưới áo bào trắng run rẩy, "Đây là muốn hủy diệt Thiên Quật Thành, hủy diệt thần tích, đám Liệt Hóa Ma kia tâm địa quá độc ác."

Già La đứng ở một bên, nàng tận mắt trải qua lần kiếp nạn này, mỗi một lần nhìn đến tình cảnh của Thiên Quật Thành hiện giờ, đều có chút sững sờ, tựa như một hồi ác mộng, không, đây không phải mộng, nếu là ác mộng, cũng là cơn ác mộng làm người ta không muốn thức dậy, không thể đắm chìm vào cảm xúc này, như vậy đối với hiện thực không có ích gì.

"Lí Lai tiên sinh." Nàng quan tấm tới vấn đề còn quan trọng hơn cảm xúc, "Ngươi cho rằng đây là âm mưu của Liệt Hóa Ma?"

Lí Lai dường như bị hỏi mà sửng sốt: "Còn không phải sao? Mọi người đều thấy được."

Già La nhặt lên một khối đá bị rơi xuống, định đặt trở về hang động bên cạnh, nhưng là phí công.

Cái hang động này cũng đang lung lay sắp đổ.

Đám người thủ hộ nhìn có chút khổ sở, trên mặt Lí Lai cũng mang theo quan tâm, trong mắt chợt hiện lên một tia cười nhạo, cô nương đáng thương, hang động này, tòa Thiên Quật Thành này, cùng với những gì nàng nhận thức, đều lung lay sắp sụp đổ ——

Ý niệm mới hiện lên, liền thấy cô nương đáng thương đột nhiên giơ tay ra đẩy, không phải đè đá vụn, mà là rầm một tiếng, đẩy ngã hang động.

Mọi người đều hoảng sợ.

"Hang động này không có hiền giả di vật." Già La nói, quay đầu phân phó người thủ hộ, "Tránh để nó sụp xuống đả thương người, dọn sạch đi."

Đám người thủ hộ nghe theo đáp vâng, bận rộn làm việc đâu vào đấy.

Trong lòng Lí Lai âm thầm mắng một tiếng, nhớ tới đêm dưới ánh trăng bị Già La một mũi tên bắn thủng trống, cô nương này tâm tư cùng hành động giống như có chút khó có lường.

"Lí Lai tiên sinh." Già La quay đầu xem Lí Lai, tiếp tục nói lời còn nói dở trước đó, "Liệt Hóa Ma loại tới phá hủy Thiên Quật Thành có chút vô lý, mọi người đều biết Liệt Hóa Ma loại không có tâm trí, bọn chúng làm sao có thể xông thẳng vào Vô Tận Tàng Khố, mục tiêu rõ ràng như vậy?"

Trong mắt Lí Lai có chút kinh ngạc, sự kinh ngạc không phải là ngụy trang, Già La chính mắt thấy Liệt Hóa Ma tàn sát bừa bãi Thiên Quật Thành, tận mắt nhìn thấy phụ thân chết ở trước mặt nàng, nhìn thấy Thiên Quật Thành vỡ nát, đối mặt với đám Liệt Hóa Ma mà nàng đã tận mắt chứng kiến, không mù quáng diệt trừ chúng cho sảng khoái, đại cừu đắc báo, thay vào đó, vẫn còn có thể nghĩ về lý do tại sao Liệt Hóa Ma làm như vậy?

"Này, Liệt Hóa Ma cuồng loạn không có tâm trí." Lí Lai nói, cười khổ thở dài, "Không có lý do gì chính là bản tính của bọn chúng, vốn dĩ bị quân thủ vệ của Trường thành ngăn cản, Vân Trung bên này vẫn luôn bình an vô sự, lại mở cổng, cũng không biết bại lộ chỗ nào, để cho bọn chúng chạy vào, Thiên Quật Thành phồn hoa như thế lại ở gần chợ biên giới, đứng đầu sóng ngọn gió mà chịu chết."

Già La minh bạch ý tứ của hắn, cũng như mọi người đã nói, Liệt Hóa Ma là bởi vì chốt mở thị duyên cớ, này nàng đã điều tra qua, chợ biên giới bên kia quả thật bị bại lộ, nhưng là ai đã làm bại lộ?

"Thành chủ." Lí Lai chậm rãi nói, "Cửa này đã mở ra rồi, liền không dễ dàng lấp kín lại như vậy, kế tiếp Liệt Hóa Ma chắc chắn sẽ còn xuất hiện, thành chủ a, ngươi gánh nặng đường xa."

Hắn nhìn về phía những hang động cao lớn san sát cách đó không xa, đó chính là nơi có Vô Tận Tàng Khố.

"Còn may Vô Tận Tàng Khố không bị hư hại, còn Vô Tận Tàng Khố, liền còn Thiên Quật Thành."

Hắn nhắc nhở Già La, đừng nghĩ truy tra âm mưu của Liệt Hóa Ma, vẫn là nghĩ cách bảo vệ Thiên Quật Thành đi, đây mới là chuyện lửa sém lông mày.

Già La nghe xong hắn nói, biểu tình có chút phức tạp, tựa hồ muốn nói mà lại không nói, cuối cùng gật gật đầu: "Ta nhất định bảo vệ Thiên Quật Thành thật tốt, Liệt Hóa Ma không còn cơ hội nào để thương tổn dù chỉ một chút."

Đúng vậy, người trẻ tuổi nghĩ xa như vậy làm gì, Lí Lai trong lòng vừa lòng châm biếm, nhìn nàng, vừa bi thương lại tự hào: "Ta cho rằng, phụ thân ngươi sở dĩ dám xả thân mà đi, là bởi vì hắn biết Thiên Quật Thành còn có ngươi."

Phải không? Già La đối lão nhân lắc đầu: "Phụ thân ta sở dĩ dám xả thân, bởi vì đây là trách nhiệm làm thành chủ của người, nếu là ta, ta cũng sẽ làm như vậy."

Cũng không phải bởi vì nàng ——

Nàng tưởng, một khắc kia phụ thân rời đi, chắc cũng không nghĩ tới nàng.

Người chỉ là Thành chủ, không phải phụ thân, mà nàng chỉ là người thừa kế.

Già La quay đầu gọi một người thủ hộ, an bài cho Lí Lai đi nghỉ ngơi.

"Lí Lai tiên sinh bôn ba vất vả, nơi này của chúng ta hiện giờ như vậy, không thể chiêu đãi tiên sinh thật tốt."

Lí Lai vội lắc đầu: "Ta tới nơi này cũng không phải để nghỉ ngơi."

Tuy nhiên, hắn cũng không chối từ.

"Ngươi còn có rất nhiều việc phải làm, ta sẽ không quấy rầy, thành chủ cũng không cần nghĩ tới ta."

Dứt lời đi theo người thủ hộ kia đi vào trong thành, Già La đứng ở tại chỗ nhìn theo, biểu tình như suy tư gì, chợt lại hô tên một người thủ hộ.

"Thành chủ, có gì phân phó?" Người thủ hộ hỏi.

Già La nói: "Ngươi đi theo Lí Lai ——"

Nói tới đây thì ngừng, phía trước Lí Lai đang đi trên phố, chợt ở bên đường, một cái lán lắc lư lay động rơi xuống một nửa mái nhà, phía dưới là một hài đồng đang ngơ ngác, cha mẹ tất cả đều bận rộn sửa sang lại phòng ốc bị tổn hại nên không nhìn thấy, thời khắc nguy cấp, Lí Lai giơ Mộc Trượng trong tay lên, một tay kia ôm lấy hài đồng bảo vệ trước ngực, mái nhà được Mộc Trượng chống đỡ, trượt dọc xuống theo lưng Lí Lai ——

Lúc này hài đồng mới khóc lớn, cha mẹ người nhà cũng lại đây, rưng rưng nói lời cảm tạ với Lí Lai, trên đường dân chúng cũng sôi nổi tán thưởng.

Lí Lai cúi người xuống, đối mặt với hài đồng không ngừng khóc lớn, phất tay áo, chợt lấy ra một con chim nhỏ đan bằng cỏ, chim nhỏ kêu pi pi, đó là tiếng Lí Lai bắt chước tiếng chim nhỏ kêu, hài đồng lập tức ngừng khóc, cầm chim nhỏ vui vẻ cười.

Lí Lai lúc này mới đứng dậy, trong lời cảm tạ của dân chúng, nắm Mộc Trượng tiếp tục đi trước.

"Lí Lai tiên sinh thật là ôn tồn, lễ độ, thiện lương, từ bi." Thấy một màn này người thủ hộ cũng không khỏi khen ngợi.

Già La không nói, gật gật đầu.

"Thành chủ." Người thủ hộ định thần lại, hỏi, "Vừa rồi ngài muốn ta đi theo Lí Lai tiên sinh làm cái gì?"

Nhìn chằm chằm hắn, phòng bị hắn, xem xét hắn, Già La nói trong lòng, nhưng, là nàng quá căng thẳng đi, hiện tại bất cứ người xa lạ nào tiếp cận Thiên Quật Thành, nàng đều hoài nghi ——

Này chỉ là lão nhân hiền từ, khổ học vô biên, sáng được nghe Đạo, tối chết cũng cam lòng*.

**朝闻道夕可死慈祥: Triều văn đạo, tịch tử khả hĩ - Luận ngữ

"Không có gì, ta nghĩ là ta lo lắng quá rồi, Lí Lai tiên sinh không cần chúng ta chăm sóc quá nhiều." Nàng ra hiệu với người thủ hộ ý bảo, "Mọi người đều đi làm việc của mình đi."

Hoá ra là quan tâm Lí Lai tiên sinh, đúng vậy, Lí Lai tiên sinh thật là người tốt, nhưng cũng rất lợi hại, không cần chăm sóc, đây cũng tôn trọng lão nhân, thành chủ suy xét thực chu đáo, người thủ hộ nghe theo nói vâng.

Già La cũng bước đi, nàng cũng có rất nhiều chuyện cần làm.

Ở trong đám người, lúc này Lí Lai quay đầu thoáng nhìn lại, trong mắt hiện lên một tia cười đắc ý, người trẻ tuổi, làm thành chủ cũng không thể để thiện lương che mắt mờ hai mắt nga.

Hắn thu hồi tầm mắt nhìn về phía Vô Tận Tàng Khố, già nua trong hai mắt tựa hồ có đôi tay nhảy múa, nóng lòng muốn vươn tới nơi kia, gần trong gang tấc, gần trong gang tấc, hắn nheo lại mắt che giấu sự tham lam đang bùng lên.