Kế Hoạch B

Chương 39: Sự Căm Phẫn Của Kẻ Ác



Hà Gia cười lớn lên như điên dại:

- Ha ha ha ha! Đứa con gái tao yêu thương suốt 20 năm qua. Cho dù làm chuyện xấu gì tao cũng nhắm máy như không biết. Người phụ nữ tao yêu thương lại cắm sừng tao, còn đẻ ra một con phá hoại như mày.

Ông chỉa súng vào người Hà Nhiên, Hà phu nhân thấy con gái đang bị đe dọa tính mạng nên bà chắn phía trước :

- Ông! Ông nghe tin tức từ đâu? Ông nghe ai nói bậy bạ gì về đòi giết vợ con ông thế kia.

- Nghe ai nói sao? Mày tự đọc đi.

Ông ném chiếc điện thoại xuống nền, bà cầm điện thoại mắt trợn tròn lên. Tin nhắn của bà và người đàn ông đó bị đăng tải lên mạng xã hội, cho đến nay hai người vẫn còn liên lạc hỏi về Hà Nhiên. Bà không làm rơi điện thoại trên tay Hà Nhiên lại nhặt lên xem, cô cũng không khác gì mẹ mình, miệng lắp bắp:

- Không! Không thể nào? Mẹ! Hãy nói với con đây không phải sự thật đi. – Cô lung lay mẹ mình.

- Con gái cưng hỏi bà kìa, bà nói đi! Nói đi! – Ông hét lớn.

Hà phu nhân giật mình, vội vàng quỳ xuống van xin:

- Tôi van ông, tôi lạy. Nể tình chúng ta là vợ chồng hơn 20 năm nay, ông tha mạng cho hai mẹ con tôi được không? Tôi... Tôi sẽ kí vào đơn li hôn, tôi sẽ rời đi. Tôi van ông. – Vừa nói bà vừa dập đầu lạy

Hà Nhiên thì như người mất hồn, ngồi thừ ra một chỗ, gương mặt như không tin vào những gì dang sảy ra. Hà Gia như mất hết lí trí:



- Li hôn. Sau mọi chuyện mày làm, mày nghĩ chỉ đơn giản là kí vào đơn ly hôn là xong sao?

Ở ngoài cửa một người chạy vào, hối hả:

- Chủ tịch! Chủ tịch! Công ty chúng ta không xong rồi. chủ tịch phải đến công ty đi ạ.

Ông đang tức giận thì nghe công ty sảy ra việc, mọi thứ dồn dập trong một ngày, quá nóng giận ông bắn một phát súng vào chân Hà phu nhân. Rồi ném khẩu súng xuống đất.

- Nhốt chúng lại, sau khi từ công ty về, chính tay tao sẽ treo cổ mẹ con mày.

Ông vội vàng đi tới công ty, mẹ con Hà Nhiên bị nhốt vào kho, Hà phu nhân đau đớt với vết thương ở chân, còn Hà Nhiên cứ không tin vào mắt mình cứ ngồi ngơ ngẫn.

- Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào!

Cô cứ lẩm bẩm trong miệng mình, Hà phu nhân nói trong đau đớn:

- Mày im đi! Cũng tại mày. Chắc chắn là do mày đã động vào Trình Gia nên mọi chuyện đã bị phanh khui như thế này! Tại sao tao lại có đứa con ngu ngốc và rách việc thế này chứ!

- Đúng! Mọi chuyện là do con! – Cô im lặng một hồi. – Không! Không phải do con, mà là do hai con nhỏ kia mà ra, tất cả là do nó! – Cô nghiến răng. – Tao có làm ma cũng lôi hai đứa mày theo.

Trên lớp, không có sự xuất hiện của Hà Nhiên, Diễm Hoan cứ líu lo giống như hôm nay là một ngày đẹp trời nhất từ trước tới nay. Mặc khác, ở lớp mọi người bàn tán về chuyện của Hà Thị rôm rã, bọn họ đều nói rằng do Hà Gia sống ác, dùng các chiêu thức hèn hạ để lật đổ các công ty khác, cô Hà tiểu thư thì là một đứa con gái hư hỏng và đương nhiên cái họ bàn tán sau sắc nhất hôm nay là Hà Gia bị cắm sừng, một cái sừng to chảng bảng.



Chung quy ai ai cũng nói Hà Thị bị như thế là đáng đời. Diễm Hoan vừa bước đi vừa nói nhỏ với cô:

- Nè! Cậu ra tay ghê hơn tớ nghĩ đấy? Một đêm mà moi được quá trời tin tức, quá đỉnh?

- Quá khen! – Nhã Tâm chỉ nói vỏn vẹn hai chữ.

Lưu Trình và Nhất Thiên đi đằng sau nhìn hai cô gái thỏ thẻ, thì đoán già đoán non:

- Hai cô nhóc này suốt ngày bí bí ẩn ẩn, cậu không nghĩ hai cô nhóc này có bí mật gì đó chứ?

Nhất Thiên phì cười:

- Bí mật gì thì cũng có ngày lộ, giống như tình cảm vậy! – Anh nhìn Nhã Tâm.

Lưu Trình cảm thấy bất lực với tên này đúng là, cái gọi là tình yêu sẽ làm con người ta trở nên khác thường.

- Mà nè, chuyện Hà Thị là do cậu làm à? – Nói nhỏ với Nhất Thiên.

- Không! Lại là tên hacker ấy! Mình thấy có quá nhiều sự trùng hợp nên thật sự chúng ta phải tìm cho ra người này. Nếu thuần phục được người này, chúng ta như hổ mọc thêm cánh. Còn không được phải trừ khử, nếu không chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn. – Nhất Thiên cau mày.

- Thông tin của người này thật sự rất bí hiểm, mình đã cho điều ra mấy hôm nay nhưng đều chưa có thông tin gì. Giờ chúng ta chỉ phải chờ chút manh mối từ bên tổ chức W thôi.