Hưu Thư Khó Cầu

Chương 5



Cứ như thế, tôi bình thản ung dung ngồi trên kiệu hoa, bình thản ung dung được đưa vào Mục vương phủ, bình thản ung dung bị bà mối cõng vào đại sảnh.

Thế nhưng, thế nào tôi cũng không ngờ mình phải đi từ ngạc nhiên này đến nhạc nhiên khác.

Ngừng bước chân lại, xuyên qua cái khăn voan trùm đầu tôi nhìn chằm chằm vào một thứ có bộ lông sừng sựng dưới đất, dường như còn phát ra tiếng kêu “cục tác cục tác”, cầm lòng không được còn phát ra hơi thở lạnh lẽo, tiện thể cũng không phụ sự mong đợi của mọi người thét chói tai ra tiếng.

“A —— a a —— cứu mạng a —— “

Âm thanh lay động đến tận tâm can, trầm bổng du dương, uyển chuyển thú vị, nhưng rõ ràng, các bậc phụ mẫu cũng không hài lòng lắm, nên càng khỏi phải nói đến hai chữ “yêu thích”. Dưới tiếng thét giãy dụa chói tai, khăn voan đỏ cũng không biết đã bay đến chỗ nào, thế cho nên giờ phút này tôi có thể nhìn thấy rõ sắc mặt khó coi của mọi người thế nào, đặc biệt sắc mặt của một nam một nữ ngồi ghế trên kia càng khó coi hơn, trong xanh mét mang theo đen kịt, từ đen kịt chuyển thành trắng bệch, có hát hí khúc cũng không cần phải trang điểm, thế nên tôi phải ân cần đáng tiếc cho cha mẹ chồng.

“Công chúa”. Kỳ nhi kéo kéo ống tay áo của tôi, trong đại đường hoàn toàn yên tĩnh.

Cái thứ có bộ lông sừng sừng bên cạnh tôi không biết thức thời còn kêu “cục tac”, ngóc đầu dậy ngạo mạn nhìn quanh, vỗ cánh ra vẻ như muốn nhào tới chỗ tôi, tôi đứng một bên toàn thân nổi da gà, một bên run rẩy trốn sau lưng Kỳ nhi, sắc mặt vợ chồng Mục vương càng lúc càng u ám.

Tôi vô cùng oan ức.

Miệng gượng gạo kéo ra một nụ cười, tôi chỉ vào cái thứ có lông trên mặt đất nói: “Trống, con gà trống.”

Nói ra thật xấu hổ, tôi không sợ rắn không sợ sói, khi còn bé lại từng một mình bị gà trống mổ, vô cùng sợ hãi đến nỗi giống như con chim chết không ngồi dậy mà bay nỗi.

Mục Vương phi da mặt run rẩy, ngoài cười nhưng trong không cười lắc lắc đầu:

“Công chúa không cần phải nói, lão thân cũng biết đây là gà trống.”

Nghe giọng điệu này, không có vẻ tuyệt diệu. Nhưng tôi tự cho mình không có làm sai chuyện gì, vì thế vươn thẳng lưng đối mặt với Mục vương phi, quản sự của Vương phủ cũng có chút ngu xuẩn, chuyện thế tử thành thân lớn như vậy hắn lại dám để cho gà trống chạy lung tung trong chính đường, hơn nữa tôi vào đây nãy giờ, cũng không thấy tướng công thiên hạ đệ nhất mỹ nam của tôi hiện thân, ách ~ có khi nào hắn bị nhốt trong cái vòng gà trống còn không chỉ có mỗi con gà này, hắn bắt gà sao?

Mục vương phi này nổi giận cũng không có lý lẽ, quản sự nhà ngươi không cẩn thận thả gà trống ra, bà phát hỏa với ta làm gì hả?

Kỳ nhi ho khan mấy tiếng, so với lúc nãy lại càng dùng sức hơn kéo kéo tôi, nhỏ giọng nói:

“Công chúa.”

Tôi chăm chú lắng tai nghe, Kỳ nhi đang định nhiều lời chợt phía sau nàng hiện ra một bóng dáng đỏ chói, trên đầu lại đội cái khăn voan đỏ, trong lòng tôi “lộp bộp” một tiếng, chẳng lẽ…đây là vị tướng công có dung mạo như Phan An của tôi sao?

Đôi mắt nhỏ dán trên người hồng y nam tử, tôi khẩn trương vô cùng nuốt nuốt nước miếng, người nào chẳng thích đẹp, quả thực nếu lần xuyên qua này của tôi có thể ban thưởng cho tôi một anh đẹp trai, tôi, tôi…chết cũng không hối hận?!

Hồng y nam tử chậm rãi giở khăn trùm đầu ra, sấm sét nhất thời bổ trúng đầu tôi.

Ôi chúa ơi!