Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 221



Edit: Ring.

Mà sau khi bọn họ đồng loạt rời khỏi thư phòng đến khuê phòng của Giang Mộ Yên, trong góc tối chỗ cua quẹo trên hành lang cách đó không xa, hai người bộ dạng như nam phó lập tức xuất hiện, sau đó đều vội vàng đi về hai phía khác nhau.

Sau khi bọn họ rời đi, không biết từ chỗ nào, Nghênh Phong cùng Triển Tịch cũng bước ra.

“Xem ra Bùi gia sắp nổi lên sóng gió rồi.” Nghênh Phong nhìn theo hướng hai nam phó đi, trong mắt nhịn không được mà để lộ mấy phần lo lắng.

“Ừ, bất quá vậy cũng tốt. Bùi gia im lặng nhiều năm như vậy rồi, giờ có chút sóng gió chưa chắc đã là chuyện xấu!” Triển Tịch cũng gật đầu, tiếp tục nghi hoặc nói “Nhưng thật ra nha đầu Giang Mộ Yên kia, chúng ta hình như đã nhìn lầm rồi. Tưởng nàng chỉ là một tiểu thư nhà quan lại vô dụng thôi, không ngờ lại là một báu vật!”

Lời này của Triển Tịch khiến trong mắt Nghênh Phong nổi lên vẻ hoài nghi “Lão Triển, ngươi cảm thấy là chúng ta nhìn lầm hay là nàng thật sự thay đổi quá nhiều?”

“Phong Tử, lời này của ngươi là có ý gì? Ngươi hoài nghi Giang Mộ Yên là người khác dịch dung giả dạng sao?” Triển Tịch giật mình.

Đúng vậy, Giang Mộ Yên này khiến người ta rất không ngờ được, sao chỉ trong một đêm mà lại thay đổi đến vậy chứ?

Giang Mộ Yên trước đây thanh lãnh nhưng cao ngạo, chưa bao giờ để người khác vào mắt. Nhưng hiện tại, Giang Mộ Yên này tuy cũng lạnh nhạt nhưng lại gần gũi hơn nhiều. Mà điều này lại rất tự nhiên, không giống như cố ý giả vờ.

Hơn nữa mỗi lời nàng nói, mỗi chuyện nàng làm đều khiến bọn họ cảm thấy chấn động không thôi. Này sao giống một thiếu nữ vừa tròn đôi tám chứ? Quả thật là không kém Bùi Vũ Khâm bao nhiêu. Cũng khó trách Bùi Vũ Khâm lại ưu ái cùng kích động như vậy. Ngay cả bọn họ, lúc này trong lòng cũng không tự chủ được mà bị hấp dẫn, bắt đầu cảm thấy có chút cảm tình với nàng.

Mới đầu bọn họ còn cảm thấy nàng không xứng với Bùi Vũ Khâm, nhưng bây giờ lại thấy hai người quả là một đôi tuyệt phối trời sinh.

Nhưng cũng chính vì vậy nên Giang Mộ Yên này mới càng quá khác biệt so với trước đây, cho nên Triển Tịch mới nói như vậy.

“Nếu thật là bị người dịch dung giả mạo thì đơn giản rồi, nhưng vấn đề ở đây là không hề có chuyện đó nhưng tính tình cùng hành vi của nàng lại trái ngược hoàn toàn. Cảm giác giống như không phải thể xác mà là linh hồn bị thay đổi vậy.”

Nghênh Phong cau mày, vẻ mặt không sao hiểu được.

Triển Tịch nghe vậy, trong lòng cũng thở phào một hơi, sau đó nhịn không được vỗ vỗ vai Nghênh Phong, cười nói “Phong Tử, ngươi làm ta giật cả mình, ta còn tưởng Giang Mộ Yên thật sự là bị người ta giả mạo đâu. Nếu nàng vẫn là nàng, vậy chúng ta không cần phiền não rồi!

Có lẽ là do hôm đó, nàng bị cửu thiếp của Bùi Dạ Tập đẩy ngã, đụng đầu, lại đụng đến vô số trí tuệ cùng tính tốt tràn ra. Hiện tại, lão gia rất chung tình với nàng, mà nàng đối với lão gia cũng là một lòng một dạ, rễ tình đâm sâu, về mặt làm ăn hay cuộc sống đều có thể chăm sóc lão gia, coi như là một chuyện đáng mừng!”

“Ngươi nói cũng phải. Nhưng sự thay đổi lớn đến không thể tưởng tượng như vậy, chẳng lẽ ngươi không chút tò mò là nó phát sinh như thế nào sao? Chỉ vì một cú ngã đập đầu liền đổi tính? Ta cảm thấy thật sự không thể hiểu nổi.”

“Phong Tử, ngươi a, chính là nghĩ quá phức tạp. Theo ta thấy, chúng ta hoàn toàn không cần chấp nhất nguyên nhân của sự thay đổi này. Dù sao Giang Mộ Yên có đổi tính, đổi đến mức nào đi nữa, nàng vẫn là một nữ tử bình thường không hề có võ công. Hơn nữa, ánh mắt nàng nhìn lão gia bây giờ, ngươi cũng không phải không thấy được, quả thật là si mê đến rối tinh rối mù!

Mà bao nhiêu năm qua, ngươi có bao giờ thấy lão gia cười vui vẻ đến như vậy với nữ tử nào, thậm chí với người nào chưa? Không có đúng không! Vậy có nghĩa gì, ngươi còn chưa hiểu sao?

Năm đó chúng ta thiếu lão gia đại ân, đã sớm thề cả đời này đều phải bảo hộ hắn. Nhưng chúng ta dù sao cũng chỉ là hộ vệ, là bảo tiêu, là hai đại nam nhân xem như bạn lâu năm mà thôi, không biết chuyện làm ăn, cũng không giúp được cái gì, ngoại trừ có thể bảo đảm an toàn, chúng ta còn có thể làm gì cho hắn chứ?

Cuộc sống của hắn thật sự buồn tẻ, vô vị, tịch mịch lâu lắm rồi, cũng đã đến lúc có một nữ nhân chăm sóc. Cá nhân ta cảm thấy Giang Mộ Yên này là một đối tượng rất thích hợp!”

“Được rồi, lão Triển, ta thừa nhận những lời ngươi nói đều đúng, ta bị ngươi thu phục rồi. Chỉ cần Giang Mộ Yên này thật sự toàn tâm toàn ý đối với lão gia, ta sẽ phối hợp cùng bảo hộ nàng như đương gia chủ mẫu.”

“Vậy đúng rồi. Phong Tử, được rồi, không còn sớm nữa, hôm nay đến lượt ta gác đêm, ngươi đi nghỉ ngơi đi, ngày mai đến lượt ngươi!”

Triển Tịch nói xong liền phi người bay về phía phòng Giang Mộ Yên cùng Bùi Vũ Khâm. Mà Nghênh Phong lại mang vẻ ủ rũ rời xa thư phòng.

~

“Ngươi xác định sao?”

“Khởi bẩm tam phu nhân, tiểu nhân xác định. Tiểu nhân tận mắt nhìn thấy lão gia cùng thiếu, à, cùng Mộ Yên tiểu thư kia rời khỏi thư phòng, sau đó đến khuê phòng của Mộ Yên tiểu thư. Tiểu nhân sợ bị phát hiện nên không dám đến quá gần nhưng vẫn có thể khẳng định, lão gia tuyệt đối không có về phòng của ngài nghỉ ngơi!”

Nam phó đang quỳ dưới đất đúng là một trong hai người vừa rồi âm thầm theo dõi Bùi Vũ Khâm cùng Giang Mộ Yên.

Trong lòng Lâm Quỳnh Hoa đúng là nổi lên sóng to gió lớn. Ban ngày lúc biết chuyện này từ miệng nữ nhân Vân Ái Liễu kia, nàng còn tưởng chỉ là tin đồn nhảm nhí, lão gia sao có thể dính líu với Giang Mộ Yên mấy hôm trước còn mang thân phận là con dâu của hắn chứ?

Nhưng bây giờ xem ra chuyện này là thật sự rồi.

Hoang đường, quả thật rất hoang đường!