Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 163



Edit: Ring.

Bước đến gần, nhìn thấy nhúm màu vàng đó là một cục giấy thì Thanh Thư liền nhịn không được muốn nhặt lên. Dù sao chữ của đệ nhất tài nữ Đông Vân quốc Giang Mộ Yên, cho dù là viết hỏng mà ném đi, đó cũng là thứ người bình thường không dễ có được.

Hơn nữa trùng hợp là cục giấy kia vừa vặn rơi trên một lá sen giữa mặt hồ, không hề dính nước, nếu không, hắn muốn nhặt cũng không nhặt được.

Cho nên Thanh Thư nghĩ trái nghĩ phải, cuối cùng cũng ngồi xổm xuống, vươn cánh tay còn rảnh, rướn người nhặt cục giấy đó lên.

Vừa lấy được đến tay, định cất đi, hắn chợt nghe được tiếng bước chân, Thanh Thư vội vàng đổi tay, nhét tờ giấy kia vào trong áo, tay còn lại thì nhanh chóng huơ huơ dưới nước, khiến người ta tưởng như chỉ vừa nhìn nhầm.

Hồng Nguyệt không hề hoài nghi động tác của Thanh Thư có vấn đề gì, nàng chỉ cảm thấy kỳ quái mà bước đến gần, nhu thuận hỏi “Thanh quản sự, ngài làm sao vậy?”

“Nha, đi gấp quá nên bị vấp, tay hơi dơ nên ta rửa một chút.”

Thanh Thư mang vẻ mặt thong dong quay sang mỉm cười trả lời Hồng Nguyệt, sau đó tự nhiên đứng lên, một chút bối rối cũng không có.

Hồng Nguyệt tất nhiên sẽ càng không hoài nghi, ngược lại còn thân thiết nói “Vậy Thanh quản sự có bị ngã không?”

“Không ngã, chỉ là lảo đảo, tay chống xuống đất mà thôi, không có chuyện gì. Nha, ta đến để đưa trái cây từ Mân Nam này”.

Thanh Thư nói xong cũng bưng rổ đựng đầy hoa quả đang để dưới đất lên đưa cho Hồng Nguyệt “Những thứ này là hoa quả tươi mới được đưa vào phủ nửa canh giờ trước, lão gia phân phó ta chọn một ít ngon nhất mang đến cho tiểu thư nếm thử.

Mùa này khí hậu hơi khô nóng, hoa quả có thể nhuận phế dưỡng nhan, rất có lợi với thân thể. Hồng Nguyệt, ngươi không được ăn vụng, phải đưa hết cho tiểu thư, biết chưa?”

“Thanh quản sự yên tâm, nô tỳ nào dám ăn vụng đồ của chủ tử? Cam đoan mỗi trái đều cho tiểu thư!”

Hồng Nguyệt cười hì hì nhận lấy rổ hoa quả, nhìn mỗi quả trong đó đều trong veo như nước, vừa thấy đã có thể đoán được nhất định ngọt vô cùng.

Đây đều là những loại trái cây khó gặp ở Phỉ Thúy thành, cho dù hoàng thân quốc thích, hoàng cung đại nội cũng không nhất định có thể ăn được trước Bùi gia.

Mà phần tốt nhất trong đám quả lạ Mân Nam này đã nằm trong rổ trên tay nàng, chỉ sự vinh hạnh này thôi cũng đã khiến Hồng Nguyệt thầm vui vẻ cho Giang Mộ Yên vô cùng.

Nàng nhịn không được mà cảm thán “Lão gia đối với tiểu thư thật tốt!”

“Đó là đương nhiên, cho nên ngươi càng phải tận tâm chăm sóc tiểu thư, nếu tiểu thư có gì cần, nhất định phải đến nói với ta trước, hiểu chưa?”

“Dạ, Thanh quản sự, ngài yên tâm, nô tỳ đã biết.”

“Vậy ngươi cẩn thận một chút, ta trở về phục mệnh với lão gia!”

Thanh Thư nói xong liền xoay người định rời đi, Hồng Nguyệt bê rổ hoa quả lại khách khí nói “Thanh quản sự, ngài không ngồi lại một chút sao?”

“Không được, chỗ lào gia còn một đống chuyện cần phải làm. Không thể chậm trễ!”

Nói xong liền rời đi, Hồng Nguyệt chu miệng, cũng không giữ lại nữa, nhanh chóng chọn trong rổ ra hai quả cho tiểu thư nhà mình nếm thử trước.

Ai ngờ vừa quay lại đã thấy Giang Mộ Yên đứng ngay bên sửa sổ, Hồng Nguyệt nhất thời giật nảy cả mình, thiếu chút nữa đã quăng luôn cái rổ trong tay “Ai nha, tiểu thư tốt của em, cô đứng đó sao không lên tiếng a, hù chết nô tỳ.”

“Thanh Thư đi rồi?” Giang Mộ Yên thản nhiên hỏi một câu.

“Đúng vậy, tiểu thư, cô cũng nghe được rồi a! Vậy vừa vặn, cô xem, lão gia đối với cô thật tốt, trái cây từ Mân Nam nha, này ở Phỉ Thúy thành là loại trái cây có tiền cũng không mua được đâu, chỉ Hoàng thượng cùng phi tử trong hoàng cung mới có thể nếm thử vài trái mà thôi.

Nhưng cô xem xem, lão gia cư nhiên để Thanh quản sự mang đến cả một rổ lớn! Tiểu thư, có phải trong lòng cô cũng rất vui vẻ không?”

Giang Mộ Yên nhưng lại không gật đầu, nàng mới không thèm quan tâm cái gọi là hoa quả Mân Nam này quý đến cỡ nào đâu!

Trong mắt nàng, đó bất quá cũng chỉ là mấy trái vải cùng một số quả không biết rõ tên thôi, cho dù là quý báu, ngon lành đến đâu đi chăng nữa, nàng cũng không phải chưa từng ăn.

Cho nên không giống Hồng Nguyệt, thứ nàng quan tâm là câu Thanh Thư nói trước khi đi, hắn nói chỗ lão gia còn rất nhiền chuyện cần phải làm!

Vậy có nghĩa là ít nhất trong vòng mấy ngày tới, Bùi Vũ Khâm chắc không thể rảnh rỗi đến thăm nàng, mà cho dù có, nàng cũng cảm thấy khó xử, bởi vì hắn dùng thời gian vốn để xử lí công việc mà đến.

Tức là sau khi trở về, hắn khẳng định sẽ chong đèn làm việc đến khuya, nếu vậy, nàng tình nguyện hắn đừng đến thì hơn.

Giang Mộ Yên lúc này không khỏi cảm thấy may mắn vì vừa rồi không xúc động mà mang khuyết ‘Bạch đầu ngâm’ kia đưa đến chỗ Bùi Vũ Khâm.

Nếu không, chẳng phải ngay lúc hắn đang bận rộn nhất, nàng không những không đi giúp đỡ mà còn làm vướng chân, quấy nhiễu hắn sao?

Nhưng điều nàng không biết là cuối cùng Bùi Vũ Khâm cũng thấy được khuyết thơ đó.

~

“Lão gia, Thanh Thư đã trở lại! Đây là những sổ sách mới cần phê duyệt, lão gia, Thanh Thư đặt trên bàn bên này được không?”

“Ừ, hoa quả đều mang qua hết rồi?”

Bùi Vũ Khâm không ngẩng đầu hỏi một câu.

“Dạ, lão gia. Thanh Thư đã tự tay giao cho nha hoàn Hồng Nguyệt của tiểu thư, để nàng chuẩn bị tốt cho tiểu thư nếm thử. Trong viện chúng ta còn thừa vài trái, Thanh Thư cũng đi chuẩn bị để lão gia ăn!”

“Không cần, để đó đi, nếu Yên nhi thích ăn thì đưa cho nàng, ta không thích ăn!”