Hứa Trao Em Kim Ngọc Lương Duyên

Chương 20: Hình như là hạnh phúc (Phần 1)



Cô cầm điện thoại lên, cốgắng kìm chế sự bối rối trong lòng, nhủ thầm với mình rằng chỉ là gọi điệnthoại cảm ơn anh đã tặng mình chậu cây. Hoặc là cảm ơn anh đã giúp đỡ để vunvào cho Đào Đào và Ngô Mạt, hoặc cũng có thể là cảm ơn anh đã cung cấp thôngtin cho Ân Y. Nghĩ vậy, Hạ Sơ cảm thấy những lý do này đều rất thích hợp, nêncô lấy hết can đảm để gọi điện hỏi thăm người mà cô nhớ đến nao lòng.

“Chào anh!”

“Hạ Sơ, chào em!” Đầu bên kia điện thoại, Cảnh Thần rụt rè hỏi: “Hôm nay em vẫnlàm thêm giờ à?”

“Ờ! Không, em không.” Hạ Sơ lắp bắp, bàn tay cầm điện thoại tự nhiên lại hơirun run.

“Thế anh đến đón em nhé?” Giọng Cảnh Thần đã lộ rõ vẻ phấn chấn.

“Vâng.”

Hạ Sơ cúp máy, ngoảnh đầu lại thì phát hiện ra rằng, trong gương hiện lên khuônmặt rạng ngời hạnh phúc của cô.

Năm rưỡi chiều, Hạ Sơ thay quần áo, tan sở đúng giờ, xuống tầng đi qua hànhlang rồi ra bãi đỗ xe, nhưng nhìn ra lại không thấy chiếc xe việt dã màu trắngđó. Hạ Sơ liền dừng chân lại, trong lòng tự nhiên lại cảm thấy có cái gì đó rấtthất vọng. Đúng lúc này, sau lưng có tiếng huýt sáo rất vui vẻ. Hạ Sơ ngâyngười ra một lát rồi mới rụt rè ngoảnh đầu lại, chỉ sự niềm hy vọng đó lại tiêutan.

Sau lưng, Cảnh Thần đang dắt một chiếc xe đạp leo núi, đứng ngoài hành lang,anh mặc một chiếc áo phông màu xanh lá cây cổ chữ V và chiếc quần bò màu xanhnhạt. Anh đứng ngược sáng nên cô không nhìn rõ nét mặt anh. Theo phản xạ, Hạ Sơliền cúi đầu nhìn chiếc áo phông màu xanh lá cây và quần bò của mình, mặt đỏlên.

Cảnh Thần dắt xe lại gần, nhưng không còn giữ vẻ lưu manh như trước đây nữa mànhìn chằm chằm vào Hạ Sơ, ngần ngừ hỏi: “Hạ Sơ, có phải em rất ghét anh nên cốtình tránh mặt anh không?”

Hạ Sơ liền lắc đầu: “Không, không phải vậy.”

Lúc này đây, quá trình đấu tranh tư tưởng trong lòng Hạ Sơ đã đột ngột sụp đổ.Cô nghĩ, có lẽ Đào Đào nói đúng, yêu thì cứ việc yêu. Bất luận tình yêu này bắtđầu từ phía nào, xuất hiện bằng phương thức nào, đều không thể phủ nhận đượcnữa. Cô đối với anh, sống chung lâu ngày nên nảy sinh tình cảm, hơn nữa tìnhcảm đó càng ngày càng mãnh liệt.

Cô cúi đầu, nhìn Cảnh Thần đứng cách chưa đầy nửa mét trước mặt, dưới bậc tamcấp của hành lang, chân đi đôi giày thể thao Adidas cùng kiểu với mình, nóinhỏ: “Em chỉ không biết phải đối mặt với anh như thế nào, muốn gặp nhưng lại sợgặp anh.”

Bốn mắt nhìn nhau, Cảnh Thần nắm tay Hạ Sơ, nhìn cô trân trân: “Hạ Sơ, anh rấtnhớ, rất nhớ em.”

“Vâng.” Hạ Sơ gật đầu, nước mắt chảy dài.

“Hạ Sơ, ba ngày qua, anh ngồi ngoài cửa phòng ngủ của em, muốn gõ cửa để nóichuyện với em, nhưng em lại cố tình tránh mặt anh, anh sợ bị em từ chối.”

“Không phải em cố tình, em sợ anh lại lừa em.” Nước mắt vẫn đọng trên lông miHạ Sơ, cô cắn môi, giọng nói toát lên một chút gì đó lẻ loi nhưng vẫn trút hếtnỗi lòng: “Ba ngày qua, em cũng không ăn không ngủ được, em không dám về nhàsớm vì em không biết phải nói gì khi nhìn thấy anh.”

“Hạ Sơ, em hãy tin anh, anh rất thật lòng.” Cảnh Thần nhìn Hạ Sơ với ánh mắtnghiêm túc, dịu dàng lau nước mắt cho cô, nói: “Lên đi, anh sẽ đưa em đến mộtnơi.”

Hạ Sơ gật đầu, lặng lẽ lau giọt nước mắt còn đang lăn dài trên má, cô nghĩ, kểcả mối tình này không tiến xa được, nhưng ít nhất là cô đã từng hạnh phúc vàthỏa mãn một cách thực sự.

Giờ tan tầm, Hạ Sơ ngồi sau xe đạp của Cảnh Thần, ngần ngừ một lát rồi vòng tayôm lấy eo anh, trong lòng vô cùng ấm áp, hai má nóng bừng. Dường như cả thếgiới chỉ còn lại anh và cô.

Người qua đường vội vã đi qua đi lại.

“Bọn mình đi đâu hả anh?”

“Tây Tứ.”

“Đi xe đạp à?”

“Ừ, có được không em?”

“Được!” Hạ Sơ đáp lời, cô ngẩng đầu lên nhìn dòng xe đi lại như mắc cửi trênđường, các cửa hàng nằm sát mặt đường tấp nập nhộn nhịp, có người đang rao lớn:“Giảm giá đây, giảm giá đây, đồng giá hai mươi tệ!” Cô mỉm cười. Cảnh đường phốồn ào náo nhiệt này đột nhiên trở nên vô cùng thân thiết, đáng yêu trong mắtcô.

Cảnh Thần kéo chuông xe đạp, tiếng chuông leng keng vui tai. Anh chở Hạ Sơ phấnchấn len qua dòng người, nói: “Hạ Sơ, em có biết không? Hai việc anh muốn làmnhất hồi anh học cấp ba là đứng sau lưng cô gái mà anh thích huýt sáo và chở côấy bằng xe đạp trên đường.”

“Em cũng thắc mắc, thảo nào anh huýt sáo điêu luyện như vậy. Đã chở không ít côgái phải không?” Không kìm được, Hạ Sơ liền trêu anh với giọng chua chua.

“Haizz!” Cảnh Thần thở dài: “Hồi đó một là anh học mãi mà không biết cách huýtsáo, hai là anh không đi xe đạp đi học.”

“Ha ha ha ha!” Hạ Sơ cười ra cả nước mắt: “Thế anh tán gái bằng cách nào?”

“Anh đâu có tán đâu, hồi đó con gái tán anh nhiều vô kể, đến nỗi nhìn thấy congái là anh muốn bỏ chạy. Mãi cho đến khi sang Pháp, giữa vườn nho bát ngát mênhmông, tự nhiên anh lại học được cách huýt sáo. Hê hê!”

“Vậy hả? Thảo nào anh thích rượu vang như vậy, nó giúp anh thực hiện được niềmmong ước từ bấy lâu đúng không?” Hạ Sơ cố nhịn cười và than thở: “Sau đó cóphải anh đứng sau lưng rất nhiều cô gái Pháp huýt sáo, bù lại cho ngày trướcđúng không?”

“Không, sau đó chỉ huýt sáo với em thôi. Hôm đó em cho anh số điện thoại, khônghiểu sao tự nhiên trong lòng anh thấy rất vui, tự nhiên lại muốn huýt sáo vớicon gái như hồi còn trẻ.” Vừa nói, Cảnh Thần vừa ngoảnh đầu lại nhìn Hạ Sơ đangngồi đằng sau, chiếc cổ trắng ngần, tóc xõa trên vai, tựa như đám cỏ nước mềmmại trong vườn thủy sinh. Lòng anh cũng chùng xuống, anh nói: “Hạ Sơ, anh huýtsáo cho em nghe một bài nhé.”

“Vâng!”

Tiếng sáo vui tai, trái tim Hạ Sơ rộn ràng vô bờ bến. Màn đêm dần dần buôngxuống, đèn đường lần lượt bật sáng, đưa mắt nhìn ra xa, tựa như những đóa sennở rộ.

Hạ Sơ nhớ lại hồi ông ngoại nhắc đến ba mẹ cô, ông thường xoa lên tóc cô thởdài với vẻ nuối tiếc: “Ba mẹ cháu là thanh mai trúc mã. Ông bà nội cháu đi phụcvụ ở vùng biên cương, gửi ba cháu ở nhà mình. Hồi đó họ còn nhỏ, hàng ngày đihọc, ba cháu liền chở mẹ cháu đi cùng. Bà ngoại cháu vẫn còn sống. Ông bà đứngở cửa dõi theo ba mẹ cháu, nhìn hai đứa vui vẻ đi xe đạp đi học. Bà ngoại cháunói, hai đứa này đẹp đôi quá! Chính vì thế, sau khi tốt nghiệp đại học, ba cháuđến xin phép được cưới, ông bà liền đồng ý ngay. Bà ngoại cháu đã đích thân đeoKim ngọc lương duyên cho mẹ cháu...”

“Hạ Sơ, em đang nghĩ gì vậy?” Cảnh Thần dừng huýt sáo, hỏi cô.

Hạ Sơ sững người, mỉm cười đáp: “Em nghĩ, năm xưa mẹ em ngồi đằng sau xe đạpcủa ba em, chắc là cũng vô cùng hạnh phúc.”

Anh và cô đã chầm chậm vượt qua màn đêm và đường phố ồn ào đông đúc như vậy, họphải vượt qua sự đấu tranh tư tưởng, chậm rãi tận hưởng niềm hạnh phúc ngọtngào của tình yêu!

Lúc đi qua một chợ đêm ồn ào, hai người mua hai chiếc bánh rán với trứng ở bênvệ đường. Ngồi trên bậc tam cấp trước cửa một ngân hàng, nghe thấy tiếng raohàng rộn ràng bên tai, ngửi mùi thơm phức của thịt nướng, họ cùng nhìn nhaucười.

Cảnh Thần nói: “Hạ Sơ, khi nào mình già, mỗi buổi sáng đi tập thể dục về anh sẽmua cho em bánh rán ở đầu ngõ, sẽ mua hai quả trứng liền.”

Hạ Sơ không nói gì, cúi đầu lặng lẽ cắn một miếng bánh to, đáy mắt đã ngân ngấnnước mắt. Cô nghĩ, bất luận kết quả thế nào, cô cũng sẽ mãi mãi ghi nhớ câu nóinày. Có lẽ kiếp này, sẽ không còn lời hứa nào khiến cô cảm thấy hạnh phúc hơnlời hứa này.

Cô khụt khịt mũi, lí nhí trả lời: “Vâng, và nhớ cho thêm ít tương ớt nữa.”

“Đơn giản thôi.”

Cuối cùng, Cảnh Thần chở Hạ Sơ đến trước cửa của một khu Tứ hợp viện trong mộtcon ngõ nhỏ ở Tây Tứ.

Nhìn bên ngoài, khu Tứ hợp viện này không có gì nổi bật, đẩy cổng sân ra, vòngqua bức vách ngăn bên ngoài, thì thấy trong sân có một giàn nho, cành lá chekín nửa sân. Những chùm nho chín mọng rủ xuống, mờ mờ ảo ảo.

Cuối hành lang có người gọi: “Cảnh Thần, anh về rồi à? Hê, đưa cả người đẹp vềà?”

Hạ Sơ liền dõi theo tiếng nói, hai người đàn ông trẻ đang ngồi trên chiếc ghếmây dưới hành lang, một người đang cầm một ly rượu nho và mỉm cười.

Cảnh Thần bước đến, thờ ơ liếc chai rượu vang trên bàn, cau mày nói: “Sao haiông toàn uống vụng loại rượu ngon nhất vậy? Lát nữa nhớ thanh toán nhé.”

Nói xong, không thèm để ý gì đến tiếng phản đối của hai người đó mà dắt Hạ Sơvào nhà.

Đập vào mắt là giá rượu đặt sát tường, bên trên có đặt rất nhiều loại rượuvang, ở giữa là một quầy bar bằng gỗ sồi rất đồ sộ, ánh đèn dịu mắt. Cảnh Thầnđưa cô đi dọc theo một thang gỗ, xuống tầng hầm. Hạ Sơ nhìn xuống, không kìmnổi liền thốt ra thành tiếng, hóa ra dưới tầng ngầm của khu Tứ hợp viện nhìn từbề ngoài rất bình thường này là một hầm rượu có quy mô lớn. Các giá gỗ xếpthành từng hàng, chạm lên tận trần, từng chai rượu vang đang nằm nghiêng nhưđang ngủ.

Cảnh Thần ngoái đầu lại, mỉm cười với Hạ Sơ, đưa ngón tay trỏ lên môi: “Suỵt!Chúng đang ngủ say, đừng làm chúng thức giấc!”

Ánh mắt anh sáng ngời, nụ cười trên môi rất đáng yêu, Hạ Sơ vội gật đầu:“Suỵt!”

Cảnh Thần lấy ra một đĩa Serenade của Mozart trên giá đựng đĩa CD, quay đầu lạinói nhỏ với Hạ Sơ: “Trước khi rượu vang được mở, chúng phải được ngủ say, vàtốt nhất là phải để cho chúng được chìm trong những giấc mơ đẹp. Ví dụ bật đĩanhạc Serenade cho chúng. Như thế đến khi tỉnh dậy, tinh thần của chúng sẽ rấtkhoan khoái, màu sắc cũng rất đẹp. Người đẹp ngủ trong rừng cũng đến từ đó.”

Hạ Sơ liền cười, tỏ vẻ đồng tình.

Bản Serenade nhẹ nhàng cất lên, những âm thanh trầm lắng vọng lại trong hầmrượu với ánh đèn dịu mắt. Cảnh Thần nhẹ nhàng bước đến bên cạnh giá rượu thứ batừ phải sang, lấy ra một chai rượu ở dưới cùng, lấy hai chiếc ly, kéo Hạ Sơngồi xuống tấm thảm bên cạnh giá rượu, cười rất hiền lành: “Đây là rượu do anhcất giữ, loại rượu mà hai tên ngồi ngoài kia uống chỉ là loại rượu vang bìnhthường bị thay nhãn mác mà thôi, hê hê, ai bảo bọn họ thường xuyên uống trộmrượu, uống nhiều mà cũng không phân biệt được loại nào với loại nào.”

Hạ Sơ cười khúc khích, anh chàng này chỉ được cái giỏi lừa đảo.

“Đây là hầm rượu của anh à?” Hạ Sơ hỏi với vẻ không tin.

Cảnh Thần lắc đầu: “Không, đây là câu lạc bộ rượu vang tư nhân. Anh là chuyêngia nếm rượu hàng đầu ở đây. Sao bọn mình đều là chuyên gia, rất đẹp đôi đúngkhông?”

Hạ Sơ mỉm cười.

Cảnh Thần nâng ly lên, khoác tay lên vai cô để cô tựa đầu vào vai anh, haingười ngồi dựa vào nhau, anh nói: “Ước mơ của anh là có một viên trang rượuvang của riêng mình, sau đó còn có một hầm rượu lớn hơn ở đây. Nhưng ở Bắc Kinhrất khó có thể cất được loại rượu thượng hạng. Nhưng anh muốn dựa vào năng lựcvà lòng nhiệt tình của mình để phổ biến văn hóa rượu vang đến các đôi tìnhnhân, các cặp vợ chồng... Mùa thu đến tự mình cất rượu, dán vào những câu chúc phúccủa mình để đặt trong hầm rượu, vào những dịp hoặc ngày lễ tết quan trọng sẽmang ra sử dụng...”

Trong lúc miêu tả ước mơ này, nhìn Cảnh Thần rất chăm chú và say sưa. Hạ Sơcũng thấy cảm động vì những điều anh nói, trước mắt cô hiện ra một vườn nho rộnglớn, cô và anh đang vui vẻ thu hoạch nho tươi dưới ánh nắng...

“Cố lên, em ủng hộ anh.” Hạ Sơ đặt tay vào lòng bàn tay Cảnh Thần, mười ngóntay đan xen vào nhau, nụ cười rất chân thành.

Họ cụng ly với nhau, chăm chú nhấp từng ngụm nhỏ để thưởng thức. Trong miệng,rượu vang như có phép thuật, cảm giác tuyệt vời trào dâng trong lòng.

“Cảnh Thần, xách chai rượu đó và đưa bạn cậu lên đi.”

Không biết hai người ở bên ngoài đã có mặt ở bậc thang từ lúc nào và gọi nhỏ.

Cảnh Thần kéo Hạ Sơ đứng dậy, phàn nàn: “Thật chẳng biết ý biết tứ gì cả.”

Hạ Sơ mím môi, cười lén.

Ra khỏi hầm rượu thì có người đưa tay ra đón lấy chai rượu vang, khua khua tay:“Người anh em, bọn tôi về đây, hôm nay cũng phải cho bọn tôi nếm thử một lầnloại rượu thượng hạng chứ.” Nói rồi nháy mắt với Hạ Sơ: “Hạ Sơ, anh gọi em nhưvậy nhé. Anh là Đại Chu, đây là Tiểu Thất, có thể coi bọn anh là bạn thân củaCảnh Thần, không ngờ lại được hưởng sái của em, được uống một lần loại rượu hảohạng Petrus.”

Tiểu Thất liền cười và ghé sát vào, khẽ cúi người xuống: “Chị Hạ Sơ, cảm ơn chịnhiều, sau này có gì mong chị giúp đỡ.”

“Bye bye, hai bạn tiếp tục lãng mạn đi, chúng tôi không làm phiền nữa.”

Hạ Sơ vừa vẫy tay vừa buồn cười, ngoái đầu nhìn lại thấy Cảnh Thần đang khoanhtay trước ngực, bình thản nói: “Đưa chìa khóa xe cho tôi.”

“Hả! Xe của cậu đâu?”

“Kia kìa.” Cảnh Thần chu môi về phía chiếc xe đạp dựng bên cạnh bức vách ngănbên ngoài: “Giao nó cho hai cậu đó.”

“Hai người đi xe đạp đến đây hả? Hê, ông anh lãng mạn quá nhỉ, thôi lát nữa ônganh về nhà mà lãng mạn đi.”

“Mau lấy ra đây, nếu không để rượu lại.”

“Thôi vậy, nể mặt Hạ Sơ, trả chìa khóa cho cậu, bọn tôi bắt taxi về.”

Tung chìa khóa cho Cảnh Thần xong, hai người đó vừa quay người đi, Cảnh Thầnlại lên tiếng: “Hai ông phải đi xe đạp của tôi về, để ở đây không tiện.”

“Ê! Đừng chơi chúng tôi như vậy.”

“Thế thì bỏ rượu lại.”

“Thôi, đành vậy, chúng tôi đến Hậu Hải ngắm trăng được không?”

Hạ Sơ nhìn theo bóng hai người hậm hực dắt xe đi ra, không kìm được bèn chỉ vàoCảnh Thần nói: “Anh cũng thật quá đáng!”

“Phải tranh thủ cơ hội hành hạ bọn họ, ai bảo bọn họ thường xuyên đến uống rượutrộm, hê hê.”

Đêm giữa thu, ánh trăng vằng vặc, hương sen thoang thoảng trong gió. Hạ Sơ vàCảnh Thần ngồi trên hai chiếc ghế mây dưới hành lang, nghe tiếng côn trùng kêurả rích.

Hạ Sơ ngoảnh đầu lại, nhìn thấy trên cổ Cảnh Thần có đeo chiếc kèn bạc xinh xắnđó, dưới ánh trăng phát ra chùm sáng dịu mắt. Cô lại nhớ đến những lời quảngcáo rất điệu nghệ của An Hinh, bất giác cười khúc khích.

Nghe thấy tiếng cười của Hạ Sơ, phát hiện thấy cô đang nhìn chiếc kèn bạc củamình, Cảnh Thần liền cười với vẻ ngại ngùng, nói: “Hôm đó anh đến đại lý củabọn em để mua chiếc kèn này. Cô bé bán hàng nói với anh rằng, mẫu này bán ravới số lượng ít, tổng cộng chỉ bán một nghìn lẻ một chiếc, cái anh mua là cáicuối cùng. Anh còn nhớ lời quảng cáo trên poster là: "Đây là chiếc kèn bạcđược phú cho ma lực, hãy tặng nó cho người mà bạn yêu nhất, bạn sẽ mãi mãigiành được trái tim của người đó. Hê hê, không thể phủ nhận, sản phẩm và cáchmarketing của bọn em rất có tính sáng tạo.”

Hạ Sơ gật đầu liên hồi: “Vâng, những chiến lược mà An Hinh nghĩ ra, nói là báný tưởng thiết kế của em sẽ không chính xác bằng cách nói bán ý tưởng marketingcủa cậu ấy. Giá bán của chiếc kèn này đắt hơn mấy chục lần so với giá thành củanó. Hồi đó em có thắc mắc về giá bán của nó, ai ngờ ba ngày đã bán hết sạch. AnHinh nói, xem ra thị trường rất thích cái trò này, từ sau, năm nào bọn mìnhcũng sẽ tung ra một sản phẩm bán với số lượng hạn chế. Công nhận, rất phục tàinăng biến đá thành vàng của An Hinh.”

“Nhưng Hạ Sơ này, có phải An Hinh rất lo em không lấy được chồng hay không? Lạicòn bắt các bác thợ khắc chữ YXC trên chiếc kèn này nữa.” Nói rồi, Cảnh Thầntháo chiếc kèn ra khỏi cổ, lấy cho Hạ Sơ xem: “Mất rất nhiều thời gian anh mớiphát hiện ra đây là chữ viết tắt của tên em Vân Hạ Sơ [Phiên âm tiếngTrung của tên Vân Hạ Sơ là Yun Xia Chu. Viết tắt: YXC]. Hê hê, một nghìn lẻ một chiếc, có nghĩa rằng em cómột nghìn lẻ một cơ hội.”

Hạ Sơ sửng sốt ngồi thẳng người lên, nhìn Cảnh Thần bằng ánh mắt khó tin.

Hôm đó, An Hinh từ xưởng về, cười tủm tỉm và nói cô rằng: “Hạ Sơ, hôm nay tớ đãlàm một chuyện rất sáng tạo, tớ bảo bác thợ khắc ba chữ cái viết tắt tên củacậu lên một chiếc kèn. Có khi nó lại có ma lực thật đó chứ, đem lại cho cậu mộtchàng Đông Gioăng.”

Lúc đó, Hạ Sơ liền cười ha ha trả lời: “Thế thì xem ra tớ phải nghiêm túc chờđợi rồi! Nhất định tớ sẽ không lấy người không có chiếc kèn đó.”

Không hiểu trời xui đất khiến thế nào mà anh chàng oan gia trước mặt lại cóchiếc kèn này thật.

Hạ Sơ nhìn cặp lông mày rậm của Cảnh Thần dưới ánh trăng, đôi mắt đẹp sángngời, cặp môi mỏng, hàm răng trắng, cười rất quyến rũ.

Cô nghiêng người, vòng tay qua cổ Cảnh Thần, hôn nhẹ lên môi anh. Cảnh Thần vôcùng luống cuống trước nụ hôn bất ngờ này, sững người ra một lát, mới hiểu ravấn đề. Anh mang theo một niềm vui vô bờ bến, anh ôm thật chặt Hạ Sơ, lưỡi lenqua đôi môi mềm mại của cô, hôn thắm thiết.

“Hạ Sơ, dạo này cậu có chuyện gì vui hả? Toàn thấy ngồi cười tủm tỉm một mình,nói thử nghe coi.” Không biết An Hinh đã vào từ lúc nào, nhìn thấy Hạ Sơ đangngồi dựa vào lưng ghế sau bàn làm việc, ánh mắt biến thành hình trăng lưỡiliềm.

“Hả! Làm gì có.” Hạ Sơ thôi không cười nữa và ngồi thẳng người dậy, hắng giọnggiấu đi vẻ bối rối rồi lảng sang chuyện khác: “Tớ đang suy nghĩ xem bản mẫuthiết kế cho Finrod có còn điểm gì chưa ổn hay không?”

“Thôi đi, tôi chưa bao giờ thấy ngài cười tươi như vậy khi nghĩ về các phươngán. Tôi đoán chắc ngài lại nhớ đến chàng hoàng tử nhà ngài rồi chứ gì?” An Hinhcười tủm tỉm nói.

“Làm gì có, không phải thế đâu, mà là...” Tự nhiên Hạ Sơ không tìm ra được từnào thích hợp để giải thích tình trạng trước mắt.

“Thôi, ngài khỏi phải giải thích nữa. Cảnh Thần đang đứng dưới quầy đợi ngàikia kìa, còn mang theo cả một món quà đại bự nữa, haizz! Sao mà chồng người talại lãng mạn như vậy nhỉ, số mình thật là khổ!” Trong lúc An Hinh còn đang thởngắn than dài thì Hạ Sơ đã đứng dậy lao ra ngoài.

Nhìn thấy Hạ Sơ, Cảnh Thần đang ngồi trên sofa ngoài phòng khách liền đứng ngaydậy, bên cạnh có đặt một chiếc hộp rất lớn. Anh bước tới, kéo tay Hạ Sơ, nói:“Hạ Sơ, anh trai anh muốn mời bọn mình ăn tối.”

Hạ Sơ nhướn mày lên nhìn Cảnh Thần cao hơn cô hẳn một cái đầu, hỏi với vẻ ngạcnhiên: “Vì sao?”

“Chết mất, đừng có hỏi như vậy, phụ huynh mời ăn cơm, mau đi đi!” Không biết AnHinh chui ra từ lúc nào, cười tươi đẩy Hạ Sơ ra ngoài: “Ngài có thể nghỉ đượcrồi, bye bye.”

Hạ Sơ bị đưa ra khỏi công ty trong trạng thái hoang mang, lên ghế phụ của xeCảnh Thần, một hồi lâu mới thốt ra được một câu: “Gia đình anh gồm có nhữngai?”

“Nhà anh rất đông người, về tổng thể thì ông nội anh là người quyết định mọichuyện, ông nội rất nóng tính, anh vẫn còn chưa dám nói với ông mà nói với anhtrai trước, ờ, thực ra là anh họ anh, anh ấy bảo cùng đi ăn một bữa.” Dường nhưánh mắt Cảnh Thần có vẻ gì đó căng thẳng.

Hạ Sơ liền cười an ủi anh: “Em biết rồi, anh không cần phải căng thẳng như thếlàm gì, em sẽ không nói với ông chuyện anh đã lừa em như thế nào đâu.”

Nghe thấy Hạ Sơ nói vậy, Cảnh Thần khóc dở mếu dở.

“Ấy? Cái hộp to này đựng gì vậy?” Qua gương chiếu hậu, Hạ Sơ liếc thấy hộp quàđặt ở ghế sau.

“À, đây là quà anh tặng cho chị dâu, vợ anh họ, một chiếc ba lô được bán với sốlượng có hạn. Ông nội anh quý chị ấy nhất, anh định lấy lòng chị ấy, sợ sau nàycó việc phải nhờ đến chị ấy.”

Hạ Sơ ngần ngừ nhướn mày lên, rụt rè nói: “Hay là để một thời gian nữa em sẽgặp gia đình anh sau, em cũng thấy hơi căng thẳng.”

“Không sao, không sao đâu, có anh bên cạnh mà. Yên tâm, anh họ và chị dâu anhrất tốt.” Cảnh Thần vội vàng an ủi Hạ Sơ.

Đến nơi đã hẹn, Hạ Sơ càng thấy hồi hộp hơn, cô đi theo Cảnh Thần vào nhà hàngvới một tâm trạng bất an, vội vàng chỉnh đốn lại quần áo và đầu tóc của mình.Khi cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy bên tay phải có một chiếc bàn dành cho bốnngười, một đôi trai gái mỉm cười vẫy tay về phía họ.

Bốn người gặp nhau, chào nhau rất lịch sự. Hạ Sơ cứ có cảm giác rằng anh họCảnh Thần có nét gì đó rất quen, dường như đã từng gặp ở đâu, điềm đạm, tuấntú, nhìn rất chín chắn, quyết đoán. Còn chị dâu anh có thể coi là người đẹp sốmột, vừa nhìn là thấy có nét gì đó rất gần gũi. Khi thấy Cảnh Thần đưa hộp ra,liền hỏi : “Định lấy cái này để mua chuộc chị hả? Về mà ông nội hỏi thì chịcũng không đảm bảo là có giấu được hay không đâu đấy nhé. Chú phải biết rằngchị rất láu táu, không khéo là để lộ ngay.”

Cảnh Thần cau mày, nhìn chị dâu bằng ánh mắt ai oán: “Chị đừng lo, nếu chịkhông hài lòng thì cứ việc nói ra.”

Chị dâu liền nháy mắt với Cảnh Thần, sau đó đó quay sang Vân Hạ Sơ: “Vân Hạ Sơ,cái tên hay đó nhỉ.”

Lần đầu tiên gặp đại diện của phụ huynh, Hạ Sơ luống cuống, đỏ bừng mặt.

“Thôi, cứ tạm thế đã nhé, Cảnh Thần, em nhớ là còn nợ chị là được rồi, hê hê.”Chị dâu cười với vẻ ranh mãnh.

Hạ Sơ nhìn trộm Cảnh Thần, anh đang gật đầu liên hồi, ân cần đẩy đĩa tôm to đếntrước mặt chị dâu: “Em nhớ rồi, có việc gì chị cứ dạy bảo.”

Bữa cơm diễn ra trong bầu không khí khá thân mật, chị dâu Cảnh Thần nói chuyệnrất hài hước, thỉnh thoảng lại trêu Cảnh Thần và Hạ Sơ cười thích thú. Anh họCảnh Thần ít nói, mỗi lần bị chị dâu trêu hoặc lôi ra những chuyện để bêu xấu,anh chỉ cười hiền lành, không trách móc gì.

Cuối cùng thì Hạ Sơ cũng đã yên tâm hơn, cô ngoảnh đầu lại nhìn Cảnh Thần, ánhmắt hai người chạm nhau, tóe ra những tia lửa ấm áp.

Ăn xong, tiễn anh chị Cảnh Thần về rồi, Hạ Sơ thắc mắc: “Cảnh Thần, em thấynhìn anh họ anh quen lắm, chắc chắn là em đã gặp anh ấy ở đâu rồi. Anh ấy làmnghề gì vậy?”

Cảnh Thần khoác tay lên vai cô, cười hề hề: “Đó là vì anh ấy có khuôn mặt phổthông, không đẹp trai như anh, nhìn một lần là khó có thể quên.”

“Thôi đi! Anh thì chỉ được cái khoe mẽ!” Hạ Sơ tỏ ra không thèm quan tâm: “Anhcứ tranh thủ nguồn tài nguyên đi lừa đảo khắp nơi đi.”

“Còn lâu anh mới thèm đi lừa đảo!” Cảnh Thần thanh minh.

“Hứ! Anh thử nói xem đã lừa em bao nhiêu chuyện rồi?” Hạ Sơ nghĩ bất luận tìnhhình hiện nay thế nào, mấy tháng qua cô bị anh ta lừa đủ trò, tự nhiên nghĩ lạithấy ấm ức.

“Ít nhất có một chuyện từ đầu đến cuối anh không hề lừa em.” Cảnh Thần nói chắcnhư đinh đóng cột.

“Hả? Chuyện gì?” Hạ Sơ tò mò hỏi.

“Ước mơ của anh là bán rượu vang!”

“Chết mất!”

“Hê hê! Đến khi nào anh kiếm được hợp đồng đầu tư, anh sẽ ra ngoại ô mua mộtmảnh đất rộng để trồng nho, sửa chữa hầm rượu, xây dựng một trang viên có thểmở cửa cho mọi người đến tham quan. Hạ Sơ, hay là bọn mình đi nghỉ tuần trăngmật ở Pháp nhé, anh muốn đưa em sang đó trước để cảm nhận. Hiện nay đang là mùathu hoạch nho, là mùa có phong cảnh đẹp nhất trong năm. Vườn nho nằm trên nhữngquả đồi nhấp nhô, nhìn bát ngát mênh mông, ánh nắng và không khí đều tràn ngậpmùi thơm của nho.” Vừa nói, nét mặt Cảnh Thần vừa tỏ rõ vẻ ngất ngây, dường nhưđường Trường An nhộn nhịp xe cộ qua lại trước mặt đã biến thành vườn nho xanhmướt dưới ánh mặt trời.

Hạ Sơ lắc đầu, nói với vẻ nuối tiếc: “Không được, hiện tại em chưa thể đi được,đề án của Finrod vừa mới ra lò, em mà đi thì chắc chắc An Hinh sẽ tuyệt giaovới em.”

“Thôi được, lần sau bọn mình sẽ đi vậy.” Cảnh Thần ôm cô bằng ánh mắt ai oán,nét mặt ấm ức như một đứa trẻ.

Hạ Sơ vừa cười vừa xoa xoa tóc anh, nói: “Ngoan lắm, hê hê.”