Hợp Đồng Ly Hôn Trước Khi Tôi Mất Trí Nhớ

Chương 88



Lời nói của người đàn ông vang lên bên tai, trong nháy mắt Lộ Viễn Bạch cảm thấy lỗ tai nóng ran, muốn trốn về phía sau, nhưng sợ động tác trốn của mình sẽ bị Đoàn Dự đưa vào ống ngắm, sau đó cố gắng kìm lại.

Lúc này Lộ Viễn Bạch bị người ôm vào trong ngực, chỉ để lại bóng dáng của cậu trên ống kính, mà bàn tay vòng quanh eo trong nháy mắt khiến không ít người liên tưởng đến nhiều chuyện.

"Tôi nghe thấy hết rồi! Đúng là không muốn cho chúng tôi thấy!"

"Hức hức, không phải chỉ nhìn người đàn ông của anh ấy vài lần thôi sao?!"

"Wow, người đàn ông Đoàn Dự này thật sự rất tuyết, không muốn để cho người khác nhìn thấy nên thật sự không xuất hiện, chỉ muốn để cho một mình Lộ Viễn Bạch nhìn."

"Ba Đoàn, ba nhìn con này, ba Đoàn! Con đến để nhận ra người thân!"

"Chỉ cho một người xem, rốt cuộc là loại đàn ông gì? Vì sao tôi không gặp được người đàn ông như vậy?"

Đôi mắt đào hoa của Lộ Viễn Bạch nhìn Đoàn Dự, hiển nhiên lời nói lúc này của người đàn ông khiến cậu rất hài lòng.

Nhất thời giống như một chú mèo thoải mái được nhân viên xúc phân phục vụ nhìn Đoàn Dự, sau đó nghiêng người rồi cúi người về phía trước, giơ tay lên hơi ôm lấy Đoàn Dự, chờ ôm đủ rồi mới buông tay trở về trước ống kính livestream.

Động tác đột ngột vừa rồi của Lộ Viễn Bách hiển nhiên là dựa vào người đàn ông bên cạnh.

"Đang làm gì vậy, nói mau!"

"Lộ Viễn Bạch cũng có lúc chủ động, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng thấy qua."

"Không cần phải coi chúng tôi là người ngoài, mời các anh mạnh dạn một chút."

Lộ Viễn Bạch nhìn màn hình phát sóng trực tiếp lắc đầu tỏ vẻ từ chối, nhưng không bao lâu sau phần lớn cư dân mạng bắt đầu chân chính triển khai mục đích chính hôm nay đến xem Lộ Viễn Bạch livestream.

"Viễn Bạch ở cùng một chỗ với Đoàn như thế nào?"

"Lộ Viễn Bạch cứu tôi đi, tôi quá tham vọng, cậu dạy tôi cách bắt đàn ông đi."

"Quả nhiên mọi người đến đều là vì học tập ha ha ha."

Lộ Viễn Bạch nhìn màn đạn cũng không biết nên trả lời như thế nào, sau đó nhìn Đoàn Dự ngồi bên cạnh mình xử lý công việc, do dự trong chốc lát mở miệng nói: "Tại sao lúc trước anh thích em?"

Vẻ mặt của Lộ Viễn Bạch nhàn nhạt, ánh mắt bình tĩnh, lúc hỏi ra miệng thật giống như đang hỏi tối nay ăn cái gì vậy, giọng điệu không có một chút thăng trầm.

Bởi vì trong lòng của Lỗ Viễn Bạch biết rất rõ Đoàn Dự yêu cậu, về phần vì sao thì cậu cũng không cảm thấy hứng thú lắm, cậu chỉ cần biết Đoàn Dự yêu cậu là đủ rồi.

Người đàn ông nghe xong, nghiêng đầu nhìn Lộ Viễn một cái: "Cần có lý do gì sao?"

Tuy rằng Lộ Viễn Bạch cũng biết sẽ không có đáp án gì, thế nhưng lời nói vừa rồi của Đoàn Dự khiến Lộ Viễn Bạch trở nên tò mò.

Lộ Viễn Bạch nhìn anh với đôi mắt: "Vì sao anh thích em mà anh còn không biết?"

"Ha ha ha ha, chúng tôi đến rồi đây, hai người thật ngọt ngào."

"Thì ra lúc Viễn Bạch ở chung một chỗ với Đoàn Dự, vô thức sẽ nói nhiều hơn một chút."

"A a a giọng điệu này của Lộ Viễn Bạch quá chọc tôi, quả thực rất ngọt ngào."

"Bình thường Lộ Viễn Bạch rất lạnh lùng kiêu ngạo, nói chuyện với mọi người cũng không quà mười chữ. Khi đối mặt với chồng thì Lộ Viễn Bạch làm nũng như một đứa trẻ, rốt cuộc anh có yêu em hay không!

Đoàn Dự nghe xong rũ mắt nhìn về phía Lộ Viễn Bạch: "Em hôn anh thì anh sẽ nói cho em biết."

Lộ Viễn Bạch sửng sốt.

"Hôn, hôn thật mạnh cho tôi."

"Không cần đối xử với tôi như người ngoài, chúng tôi không ngại!"

"A a a, cảm giác thay thế rất mạnh mẽ, Đoàn Dự bây giờ là chồng của tôi."

Nhất thời Lộ Viễn Bạch có hơi nói không nên lời, nghẹn hơn nửa ngày mới nói ra một câu: "Tích góp trước."

Đoàn Dự hiển nhiên không muốn buông tha cho cậu: "Tích góp đến khi nào?"

Lộ Viễn Bạch nghiến răng nói: "Tối nay."

Đoàn Dự nghe xong mới hài lòng, sau đó nhìn Lộ Viễn Bạch mở miệng: "Anh thích em nghiến răng nghiến lợi."

Thực ra Đoàn Dự cũng không biết vì sao mình yêu Lộ Viễn Bạch, yêu là không có nguyên nhân, anh chỉ biết người đó nhất định phải là Lộ Viễn Bạch. Nếu đối phương không ở bên cạnh anh sẽ nghĩ, nếu đối phương ở bên cạnh thì anh muốn hai người tiếp xúc, chờ tiếp xúc thì lại muốn cùng đối phương làm những chuyện hạ lưu thân mật kia.

Đoàn Dự không biết tình yêu của người khác là như thế nào, tình yêu của bọn họ chính là anh hận không thể mỗi ngày trói Lộ Viễn Bạch trên người sống qua ngày, để cho đối phương một giây cũng đừng hòng rời xa anh.

Về phần trả lời Lộ Viễn Bạch, Đoàn Dự đã chọn lúc mà anh không thể chịu đựng được Lộ Viễn Bạch nhiều nhất.

Lộ Viễn Bạch có đôi khi sẽ nghiến răng nghiến lợi, lúc ấy Đoàn Dự thấy thì hận không thể cho cậu tất cả mọi thứ tốt đẹp trên thế giới này.

Chỉ cần Lộ Viễn Bạch mềm giọng, một đôi mắt mang theo chờ mong cùng thỉnh cầu nhìn anh, lúc đấy nếu muốn hái sao trên trời thì Đoàn Dự nhất định cũng sẽ tìm cách hái xuống cho Lộ Viễn Bạch.

Lộ Viễn Bạch nghe xong trên mặt lập tức nóng bừng lên: "Anh... Anh đang nói cái gì vậy?"

Đoàn Dự: "Trả lời câu hỏi của em."

"Lộ Viễn Bạch cũng có thể nghiến răng, đúng là làm mới thế giới quan của tôi."

"Tôi thật rẻ tiền, tôi nhất định phải xem livestream, wow wow wow."

"Dáng vẻ cũng không tồi, uổng công trước đây tôi vẫn cho rằng cậu là một anh chàng đẹp trai lạnh lùng!"

"Mẹ nó, mẹ nó như thế này thì ai chịu nổi, nếu tôi là Đoàn Dự tôi cũng cùng Lộ Viễn Bạch kết hôn!"

"Tôi rất muốn hỏi, ngày từ đầu hai người ở cùng một chỗ như thế nào, tôi thật sự muốn biết!"

Đoàn Dự liếc mắt nhìn màn đạn trên điện thoại di động, sau đó mở miệng, "Em ấy đuổi theo tôi."

"Nhưng khi tôi chạy qua, em ấy trở mặt không quen biết ai, nói rằng em ấy chỉ đang chơi một mình."

Lộ Viễn Bạch nghe xong hoàn toàn đỏ mặt, sau đó đứng dậy định che miệng Đoàn Dự.

Ai biết miệng không bịt miệng được, ngược lại bị Đoàn Dự ôm vào trong ngực.

Hành động đột ngột này khiến Lộ Viễn Bạch giật nảy mình không khỏi nhỏ giọng rên rỉ một chút, cũng may lúc này Lộ Viễn Bạch đã biến mất trên màn hình livestream nên fan và cư dân mạng ăn dưa lúc này không nhìn thấy hai gò má đỏ bừng của Lộ Viễn bạch.

"Có phải Đoàn Dự đang tố cáo với chúng ta về những hành vi cặn bã của Lộ Viễn Bạch lúc trước không?"

"Ha ha ha, lời nói này, Lộ Viễn Bạch giống như người đàn ông cặn bã xách quần bỏ đi. "

"Trên lầu cậu hiểu không sai, tổng giám đốc Đoàn chính là có ý tứ này, nói Lộ Viễn Bạch đùa giỡn anh."

"Không được, tôi sẽ cười chết mất, tổng giám đốc của một công ty niêm yết bị người ta đùa giỡn tình cảm."

Nhìn hai gò má trắng đỏ bừng của Lộ Viễn Bạch, Đoàn Dự vô cùng hài lòng, giọng nói sau đó còn mang theo chút sung sướng mở miệng: "Anh nói gì sai sao?"

Nhất thời Lộ Viễn Bạch thật đúng là không có cách nào phản bác, dù sao lúc trước đúng là cậu lừa gạt Đoàn Dự, còn nói ba tháng qua giữa hai người họ chỉ là chơi đùa.

Câu nói đùa kia Đoạn Dự vẫn nhớ kỹ, trong đầu căn bản không thể quên được.

"Hôm nay sẽ để cho mọi người lên án sự vô lương tâm của em."

Nói xong cắn nhẹ một cái vào má người bên cạnh.

Lộ Viễn Bạch trốn về phía sau, kỳ thật cũng cảm thấy có lỗi với Đoàn Dự, trong lòng của Lộ Viễn Bạch vô cùng rõ ràng những lời lúc trước của cậu đã đả thương trái tim của Đoàn Dự, thế cho nên làm cho đối phương nhớ đến bây giờ cũng không có cách nào quên. Lộ Viễn Bạch ngoan ngoãn để cho đối phương cắn vài miếng, không có né tránh, Đoàn Dự thấy thế thì trong lòng mềm nhũn không chịu nổi.

Biết bộ dáng của Lộ Viễn Bạch ở trước mặt người ngoài, chờ ửng đỏ trên mặt của Lộ Viễn Bạch từ từ biến mất lúc này mới thả người rời đi.

Thực tế thì Đoàn Dự cũng ích kỷ, không muốn để cho người khác nhìn thấy bộ dáng của Lộ Viễn Bạch ở cùng một chỗ với anh, bởi vì lúc này Lộ Viễn Bạch hoàn toàn thuộc về anh, anh cũng đã đưa bộ dạng lạnh lùng của Lộ Viễn Bạch ra bên ngoài, bộ dáng lén lút của Lộ Viễn Bạch này cũng chỉ có thể hoàn toàn là của anh.

Nghề nghiệp của Lộ Viễn Bạch rất đặc thù, Đoàn Dự cũng biết ngoại trừ anh ra thì trên thế giới này còn có rất nhiều người thích Lộ Viễn Bạch.

Nhưng cho dù người khác có thích cũng đã muộn, người là của anh, anh tuyệt đối sẽ không chắp tay dâng cho người khác.

"Ha ha ha còn không có lương tâm, đánh chết tôi, đánh chết tôi."

"Wow, bọn họ thật sự rất ngọt ngào, ngay cả khi không nhìn thấy người cũng cảm thấy ngọt ngào."

"Nếu Đoàn Dự luôn cảm thấy Bạch Bạch là người đàn ông cặn bã, vậy vì sao sau này vẫn ở cùng một chỗ với Bạch Bạch?"

"Anh chạy trốn! Tôi đuổi theo! Anh không thể bay bằng đôi cánh của mình!"

"Tôi cũng tò mò việc Đoàn Dự lay động trái tim."

"Tổng giám đốc Đoàn luôn nói Lộ Viễn Bạch cặn bã, nhưng cuối cùng vẫn không để ý đến sự phản đối của gia đình mà kết hôn cùng Lộ Viễn Bạch."

"Cùng một câu hỏi Đoàn Dự sao lại động tâm."

Lộ Viễn Bạch ngồi trong lòng Đoàn Dự muốn hạ nhiệt độ trên mặt xuống rồi quay lại livestream, nhìn màn hình phát sóng trực tiếp, trong lúc nhất thời cũng có hơi tò mò, lúc trước khi cậu chưa mất trí nhớ quấn chặt lấy Đoàn Dự, quấy rầy đối phương không ít chuyện.

Theo lý mà nói đối phương hẳn là rất chán ghét cậu mới đúng, vì sao sau đó lại động tâm với cậu.

Lộ Viễn Bạch nhìn Đoàn Dự một cái, sau đó mím môi: "Lúc trước anh lại động tâm với em?"

Đoàn Dự rũ mắt nhìn cậu: "Thật sự muốn biết?"

Lộ Viễn Bạch gật đầu.

"Bởi vì em đã cho anh tiền."

Thực tế thì Lộ Viễn Bạch đã cứu vớt Đoàn Dự bằng rất nhiều cách, bất luận là thể xác hay tinh thần, rất nhiều thứ mà anh đã bỏ lỡ từ khi còn là một đứa trẻ đều được Lộ Viễn Bạch mang đến cho anh.

Đây cũng là lần đầu tiên Đoàn Dự có tình cảm với người khác như vậy.

Đoàn Dự cũng chọn một lý do ngoài ý muốn nói cho Lộ Viễn Bạch nghe.

Nói xong, anh còn đưa tay được nắm chặt của mình và cậu ra đặt trước ống kính.

Chiếc nhẫn ruby trên ngón áp út bên trái rất chói mắt.

"Ha ha ha ha, thật tuyệt, cho một người đàn ông giàu có tiền cũng đúng là cách của cậu ấy."

"Chiếc nhẫn này mua cho tổng giám đốc Đoàn cũng không có gì hối tiếc, thật sự rất đẹp mỗi ngày anh ấy đều đeo nó."

"Tôi và chồng tôi đã kết hôn nhiều năm như vậy mà cũng đã mấy ngày không đeo nhẫn."

"Đã học được, bây giờ tôi cần một người đàn ông giàu có rồi sau đó tôi cho anh ta hai mươi lăm tệ để tiêu."

"Lầu trên đã nghĩ kỹ chưa? Hai mươi lăm tệ là một khoản tiền lớn."

" A a a a, cậu không phải là Lộ Viễn Bạch."

Khi Lộ Viễn Bạch dẫn anh đi chọn nhẫn, Đoàn Dự hoàn toàn không ngờ sẽ là Lộ Viễn Bạch sẽ lấy tiền mua cho anh, hơn nữa chủ sở hữu ký hợp đồng hồng ngọc này là tên của anh.

Đó là lần đầu tiên có người chi tiền cho anh, chỉ để làm cho anh hạnh phúc.

Mà trong lòng của Đoàn Dự cũng biết, Lộ Viễn Bạch vì mua cho anh viên hồng ngọc tự nhiên này mà bỏ hết tiền tiết kiệm của bản thân ra.

Tình cảm của Lộ Viễn Bạch đối với anh chân thành nhiệt tình, khiến anh không cách nào bỏ qua, sau khi dính vào thì hoàn toàn chìm đắm, không có cách nào rời khỏi đối phương được nữa.

Sau đó Lộ Viễn Bạch ở một bên livestream, Đoàn Dự ngồi bên cạnh Lộ Viễn Bạch xử lý công việc.

Chờ xử lý xong đã là gần chín giờ, vốn dĩ Lộ Viễn Bạch livestream một tiếng đồng hồ sẽ kết thúc, nhưng bởi vì Lộ Viễn Bạch quá lâu không lộ diện trên mang, fan vẫn ầm ĩ kêu Lộ Viễn Bạch phát nhiều hơn một chút, cho dù là không nói lời nào làm chuyện khác cũng được, bọn họ chính là muốn nhìn Lộ Viễn Bạch.

Tuy rằng trên mặt của Lộ Viễn Bạch lạnh lùng, nhưng sau khi nhìn thấy bình luận rốt cuộc cũng không tắt livestream, mà vẫn mở ra, còn mình thì đọc kịch bản.

Cho dù là Lộ Viễn Bạch cúi đầu làm chuyện của mình, cũng có không ít fan lướt màn đạn.

Đoàn Dự sau khi xử lý xong công việc nhìn về phía Lộ Viễn Bạch: "Còn bao lâu nữa?"

Lúc này số lượng người trong livestream đã giảm một nửa so với lúc trước, nhưng số người xem vẫn vô cùng khổng lồ, phần lớn người lưu lại đều là fan của Lộ Viễn Bạch, ngay từ đầu người dùng mạng ăn dưa đã ăn no thức ăn cho chó, thấy Lộ Viễn Bạch bắt đầu đọc kịch bản thì rời khỏi.

Lộ Viễn Bạch nhìn thời gian, chín giờ mười lăm, sau đó suy nghĩ một chút, "Còn mười lăm phút nữa."

Lộ Viễn Bạch muốn phát sóng trực tiếp cho fan đến chín giờ rưỡi, vừa lúc anh còn một chút kịch bản chưa đọc xong.

Đoàn Dự nghe xong gật đầu: "Vậy anh về phòng ngủ trước."

Lộ Viễn Bạch nghe xong gật đầu, sau đó tiếp tục cúi đầu đọc kịch bản tựa như một đứa bé ngoan đang nghiêm túc học tập vậy.

Nhưng mà Lộ Viễn Bạch vừa nói xong ngay lập tức cảm thấy trên môi mình có một luồng hơi ấm.

Chỉ thấy Đoàn Dự khom người mạnh mẽ hôn lên đôi môi trắng nẻ của Lộ Viễn Bạch.

Cậu thực sự rất ngoan.

Ngoan đến mức trong lòng của Đoàn Dự ngứa ngáy, không nhịn được muốn bắt nạt đối phương.

Sức mạnh của nụ hôn này không hề nhỏ, tuy rằng không dừng lại bao lâu, nhưng thời khắc môi hai người rời xa vẫn phát ra một tiếng lớn.

"Anh sẽ đợi em trên giường." Nói xong, người đàn ông đứng dậy đi vào phòng ngủ chính.

"Mẹ kiếp, vốn đã ngủ thiếp đi, thấy hai người hôn trong nháy mắt tôi liền căng tràn sức sống."

"A a a a a tôi đã thấy cái gì, phát sóng như thế này chắc chắn tôi sẽ không buồn ngủ đâu."

"Tổng giám đốc Đoàn vừa mới xuất hiện, người đàn ông này quả nhiên đẹp trai thật."

"Tôi chết mất, họ thực sự ngọt ngào, ah ah ah!"

Đoàn Dự đi rồi, Lộ Viễn Bạch vẫn ép buộc mình cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng vành tai không chịu thua kém đỏ lên.

Trong lúc nhất thời trên người nóng bỏng, thật giống như có lửa đang cháy vậy.

"Tai Bạch Bạch đỏ quá, mẹ yêu thương."

"Lộ Viễn Bạch còn chờ gì nữa, đi ngủ với người đàn ông của cậu đi."

"Rõ ràng vừa rồi tổng giám đốc Đoàn đang khiêu khích, vô ích thôi, cậu mau đi cho anh ta biết sự lợi hại đi, cùng anh ta đi ngủ mau, muốn ngủ như thế nào thì ngủ thế đó."

"Ahhh, đi ngủ với người đàn ông của cậu đi!"

Ngay khi màn hình điên cuồng lướt qua, Lộ Viễn Bạch cũng cảm giác có lẽ mình không thể bình tĩnh được nữa, vội vàng nói lời tạm biệt với fan, sau đó nhanh chóng tắt livestream.

Livestream kết thúc, Lộ Viễn thở hổn hển một hơi thật sâu.

Căn bản không nghĩ tới Đoàn Dự sẽ đột nhiên hôn cậu khi rời đi, sau đó đi dép bông trắng nhanh chóng đi vào phòng ngủ chính.

Đèn trong phòng ngủ đã tắt hết, chỉ để lại một đèn ngủ lờ mờ ở đầu giường.

Ánh đèn mờ ảo chiếu theo gương mặt nghiêng mặt của người đàn ông, ngũ quan đẹp trai thâm sâu, tăng thêm vài phần cảm giác mông lung.

Lúc này anh đang cúi đầu đọc quyển sách, sau khi Lộ Viễn Bạch đi vào thì khép lại sách đặt trên đầu giường, sau đó con ngươi đen sậm nhìn không chớp mắt người ở cửa phòng.

Lúc này Lộ Viễn Bạch nhìn Đoàn Dự không khỏi nuốt nước miếng, sau đó cất bước đi vào giường.

Lộ Viễn Bạch nằm trên giường, sau đó rất tự giác ở sườn mặt Đoàn Dự hôn một cái.

Đoàn Dự nghiêng đầu nhìn cậu.

Lộ Viễn Bạch: "Nụ hôn chúc ngủ ngon."

Trong lòng Đoàn Dự mềm nhũn, sau đó đưa tay ôm người vào trong ngực, ánh mắt tối sầm: "Có chuyện muốn nói với em."

Lộ Viễn Bạch từ trong ngực Đoàn Dự thò đầu ra, một đôi mắt hoa đào dựa theo ánh đèn lờ mờ nhìn người đàn ông: "Chuyện gì vậy?"

Đoàn Dự ôm người, giọng điệu có chút cứng rắn, "Bên kia công ty có việc cần anh ra mặt."

Đoàn Dự nói vô cùng uyển chuyển, nhưng ý tứ cũng rõ ràng, anh muốn trở về, làm người nắm quyền trong một công ty, Đoàn Dự đã ở đây cùng Lộ Viễn Bạch rất lâu rồi.

Gần như là hai tháng, cũng đã đến lúc Đoàn Dự trở về.

Quả nhiên người đàn ông vừa nói xong, khuôn mặt của Lộ Viễn Bạch hơi cứng đờ.

Tựa như trong nháy mắt giơ cánh tay lên vòng quanh eo của Đoàn Dự, hiển nhiên cậu rất luyến tiếc.

Nhưng Lộ Viễn Bạch cũng vô cùng rõ ràng Đoạn Dự vì cậu làm quá nhiều rồi, Đoàn Dự là một tổng giám đốc của sản nghiệp khổng lồ không phải là người nhàn rỗi gì, ở huyện nhỏ này cùng cậu lâu như vậy, không biết so với trước kia đã hao phí bao nhiêu tinh lực tập trung vào công việc.

Mỗi lần cậu đóng phim về nhà, Đoàn Dự không phải đang mở hội nghị trực tuyến thì là đang xử lý tài liệu, công ty có rất nhiều chuyện đang chờ anh xử lý.

Thời gian gần hai tháng, lúc trước Đoàn Dự vì tới đây ở cùng anh bốn năm ngày đã tăng ca thêm một tuần để xử lý xong những việc còn lại, mới có thời gian tới.

Mà từ sau khi đoàn làm phim xảy ra chuyện, Đoàn Dự vẫn ở bên này cùng cậu, có thể tưởng tượng được vấn đề công việc có bao nhiêu thứ đã tồn đọng.

Lộ Viễn Bạch rũ mi mắt xuống.

Đoàn Dự ôm người, "Không có gì muốn nói với anh?"

Lộ Viễn Bạch, hai mươi lăm tuổi, rất buồn bực, tự tiêu hóa những thứ không vui, chỉ có thời điểm Đoàn Dự ở bên cạnh mới thoải mái hơn.

Nhưng sự thoải mái này cũng cần sự hướng dẫn của Đoàn Dự.

Nếu không hỏi, Lộ Viễn Bạch sẽ không nói.

Lộ Viễn Bạch ở trong ngực Đoàn Dự hơi ngẩng đầu lên, "Chú ý an toàn."

Đoàn Dự nhìn sắc mặt của Lộ Viễn Bạch nhếch khóe miệng, "Còn gì nữa không?"

Lộ Viễn Bạch mím môi, khuôn mặt bình tĩnh có chút không chịu nổi, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói: "Ngày nào cũng nhớ đến em."

Đoàn Dự dùng sức ôm chặt người, hai má trắng nõn của Lộ Viễn Bạch vùi vào vai người đàn ông, Đoàn Dự vòng quanh eo Lộ Viễn Bạch, "Mỗi ngày anh đều nhớ em."

Lộ Viễn Bạch lưu luyến ở trên vai Đoàn Dự cọ cọ, "Rời giường thì bắt đầu nghĩ."

"Được." Đoàn Dự vuốt ve mái tóc của Lộ Viễn Bạch, "Rời giường lập tức nghĩ."

Sau khi nghe được câu trả lời của người đàn ông, Lộ Viễn Bạch im lặng, nhưng tay ôm Đoàn Dự một chút cũng không có ý muốn buông ra.

Đêm nay Lộ Viễn Bạch hiếm khi ngủ muộn hơn Đoàn Dự, đêm khuya Lộ Viễn Bạch nhìn chiếc nhẫn hồng ngọc trên ngón áp út tay trái của Đoàn Dự.

Người đàn ông này mỗi ngày đều đeo nhẫn, ngoại trừ những lúc cần thiết cho tới bây giờ cũng chưa từng tháo xuống.

Sau đó Lộ Viễn Bạch nhìn ngón tay trống rỗng của mình, cái nhẫn kia của cậu vẫn còn ở trong vali chưa lấy ra.

Lúc đầu bị mất trí nhớ, Lộ Viễn Bạch bị mất trí nhớ, lúc ấy không có nhẫn mà đeo, bây giờ bởi vì quay phim nên Lộ Viễn Bạch cũng không đeo.

Sau đó Lộ Viễn Bạch giơ tay Đoàn Dự lên bắt đầu đùa nghịch, chiếc nhẫn hồng ngọc phía trên cho dù chỉ có ánh đèn yếu ớt ngoài cửa sổ cũng vẫn sáng chói như trước.

Chiếc nhẫn này tiêu sạch tất cả tiền tiết kiệm của cậu, nhưng cũng đồng thời đổi lấy Đoàn Dự.

Đột nhiên Lộ Viễn Bạch cảm thấy rất đáng giá, một chiếc nhẫn hồng ngọc đổi lấy một tổng giám đốc có một doanh nghiệp khổng lồ sau lưng, hình như cũng không lỗ.

Dù sao những bình hoa cổ giá trị không nhỏ trong nhà họ Đoàn cũng không biết đắt hơn bao nhiêu lần so với chiếc nhẫn hồng ngọc này, nhưng ngược lại vẫn dùng để cắm hoa mà cậu tặng.

Lộ Viễn Bạch nắm tay Đoàn Dự, sau đó dần dần chìm vào giấc ngủ say.

Sáng sớm hôm sau khi Đoàn Dự tỉnh lại, Lộ Viễn Bạch vẫn đang ngủ.

Người đàn ông lên máy bay lúc mười giờ sáng, nhìn vào đồng hồ bây giờ là gần bảy giờ.

Nhưng Đoàn Dự còn có hành lý phải thu dọn, sau đó lấy tay Lộ Viễn Bạch vòng quanh mình định xuống giường tắm rửa.

Nhưng mà Đoàn Dự vừa mới lấy tay Lộ Viễn Bạch ra, đối phương đã nhắm mắt mơ màng ôm lấy Đoàn Dự giống như một cái bánh gạo nhỏ.

"Không."

Lộ Viễn Bạch nói khẽ, vô cùng quyến luyến ôm cổ Đoàn Dự, vùi mặt vào lồng ngực anh không muốn để cho anh đi.

Nhất thời yếu hầu của Đoàn Dự lăn lộn, cũng không có cách nào từ chối.

"Cùng nhau tắm?"

Lời này vừa nói ra khiến cơ thể người trong ngực cứng đờ, sau một giây quấn chăn lăn sang một bên.

"......"

Đoàn Dự nhìn người trên giường bất đắc dĩ cười cười, sau đó cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Lúc anh đi ra, Lộ Viễn Bạch cũng đã từ trên giường ngồi dậy.

"Hôm nay em sẽ tiễn anh."

Đoàn Dự thu dọn hành lý, "Không cần."

Người đàn ông cự tuyệt rất dứt khoát, Lộ Viễn Bạch còn muốn nói cái gì đó, ngay sau đó đã nghe người đàn ông nói: "Nếu em đi tiễn anh, anh sẽ không đi được."

Đoàn Dự vô cùng khẳng định mà trả lời, trong lòng anh hiểu rõ nếu Lộ Viễn Bạch thật sự đi tiễn anh, anh thật sự không thể đi được, chỉ nhìn Lộ Viễn Bạch thì anh không thể cất bước.

Nhưng bên kia công ty anh đã kéo dài một lần nữa, đến mức không thể không trở về.

Sau khi sắp xếp một số thứ, Đoàn Dự cùng Lộ Viễn Bạch ăn bữa sáng, lúc này mới cầm hành lý định đi kịp máy bay.

Trước khi đi, Đoàn Dự cũng không quên triệu chứng mất ngủ của Lộ Viễn Bạch, lấy ra bốn năm chiếc áo sơ mi, giữ lại cho Lộ Viễn Bạch buổi tối ôm ngủ.

Đoàn Dự đi ra cửa thấy Lộ Viễn Bạch muốn đi theo thì cho người trở về phòng.

Lộ Viễn Bạch nhìn Đoàn Dự, trong mắt đều là không nỡ.

Thấy người muốn xoay người rời đi, cuối cùng cũng không nhịn được nói:

"Em... sẽ nhớ anh."

Thực ra Lộ Viễn Bạch muốn nói em không muốn để anh đi, nhưng hình như như vậy quá không hiểu chuyện, đến bên miệng thì tạm thời sửa lại.

Đoàn Dự nhìn người hồi lâu, sau đó tới gần đối phương, "Lộ Viễn Bạch, em nên suy nghĩ cho anh."

Cũng giống như lúc trước, Lộ Viễn Bạch bây giờ vẫn cho anh nhớ nhung, ý niệm này là bụi hoa hồng hoang dã tra tấn lòng người, gai nhọn trên thân cây xanh đâm vào đau thấu tim, nhưng cũng giống như cho dù lưu lại vết thương không ngừng chảy máu, cũng làm cho người ta yêu đến mức không muốn buông tay.

Đây là tra tấn ngọt ngào, là toàn bộ ký thác của hai người lần sau gặp mặt.

Là chia lìa, trong khoảng thời gian này duy nhất chờ đợi cùng ảo tưởng, anh dựa vào ý niệm này thống khổ chờ đợi lần hai người gặp mặt tiếp theo.

Lộ Viễn Bạch nhìn ánh mắt của Đoàn Dự, nhất thời cũng không biết muốn lưu lại cái gì muốn cho Đoàn Dự.

Đoàn Dự lần này trở về sẽ không đến huyện nhỏ thăm cậu, đối phương rất bận rộn, Lộ Viễn Bạch đã gặp qua bộ dáng khi Đoàn Dự làm việc, tự nhiên cũng biết sẽ Đoàn Dự không có thời gian rảnh rỗi.

Mà cậu chỉ còn cách quay phim kết thúc còn một tháng, mười tám tuổi qua đi Lộ Viễn Bạch trở thành người cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.

Cậu không muốn rời khỏi Đoàn Dự, cậu luyến tiếc, hiện tại trong lòng thậm chí còn có một giọng nói nói cho cậu biết, ngăn cản Đoàn Dự, cùng đối phương làm nũng, đừng để đối phương đi, để cho đối phương ở lại cùng mình mãi mãi.

Nhưng dù cho dục vọng trong lòng dù có kêu gào thế nào, Lộ Viễn Bạch cũng không mở miệng được.

Đoàn Dự nhìn Lộ Viễn Bạch, vẫn chờ đối phương trả lời.

Lộ Viễn Bạch im lặng một lát, "Anh muốn cái gì?"

Đoàn Dự rũ mắt nhìn cậu, con ngươi đen sâu không thấy đáy, "Anh muốn toàn bộ em."

Đoàn Dự không hề che dấu suy nghĩ của mình, anh muốn mọi thứ của Lộ Viễn Bạch.

Anh không muốn bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào về Lộ Viễn Bạch nữa.

Ngay khi Đoàn Dự Dĩ nghĩ Lộ Viễn Bạch sẽ cho anh một đồ của cậu thì chỉ nghe giọng nói trong trẻo lạnh lùng của đối phương nói: "Được."

Đoàn Dự sửng sốt.

Ngay sau đó thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lộ Viễn Bạch nhìn anh, "Lần sau gặp mặt em sẽ tự mình cho anh."

"Cho anh tất cả."