Hợp Đồng Ly Hôn Trước Khi Tôi Mất Trí Nhớ

Chương 87



Lộ Viễn Bạch nghe xong đưa ánh mắt lên án nhìn sang phía Đoàn Dự, cũng bởi vì dấu hôn này hôm nay cậu mới phải căng da đầu đi đến phòng hóa trang của diễn viên khác mượn chuyện viên trang điểm.

Tại thời điểm để lộ ra dấu hôn, tuy rằng ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng Lộ Viễn Bạch chỉ hận không thể tìm một khe đất để chui xuống.

Từ lúc hai mươi tuổi đến đến nay, cậu chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như vậy, chắc hẳn tâm trạng của chuyên viên trang điểm giúp che đi dấu hôn khi nãy cũng tương tự như cậu.

Nhưng nhìn nét mặt của nam nhân lúc này, người nọ rõ ràng không hề nhận thức được lỗi lầm của bản thân chút nào.

Lộ Viễn Bạch nhìn anh, vô thức bĩu môi, Đoàn Dự thấy vậy trong lòng đột nhiên ngứa ngáy.

Lúc nào anh cũng không kiểm soát được bản thân muốn trêu chọc Lộ Viễn Bạch, thích nhìn khuôn mặt lạnh lùng của đối phương xuất hiện biểu cảm hoảng hốt thất thố.

Đây chính là điều mà anh muốn nhìn thấy nhất, anh biết hai người mới ở bên nhau, dù Lộ Viễn Bạch đã mở lòng với anh, nhưng trong lời nói và cử chỉ vẫn sẽ còn một chút khoảng cách.

Nếu như đặt trong tình cảnh Lộ Viễn Bạch mất đi những ký ức sau tuổi mười tám mà nói thì có thể dễ dàng hơn một chút, nhưng Lộ Viễn Bạch hiện tại đã trải qua một khoảng thời gian bị mài giũa, đòi hỏi anh phải dẫn dắt mới được.

Lộ Viễn Bạch thay giày đi vào trong, Đoàn Dự cũng cất bước đuổi theo.

Lộ Viễn Bạch ngồi xuống sô pha, Đoàn Dự cũng thuận thế ngồi ở một bên.

“Hôm nay ở đoàn phim đã làm những gì?”

Đoàn Dự mở miệng hỏi, giống hệt như ba tháng trước mỗi ngày anh trở về nhà, Lộ Viễn Bạch đều sẽ hỏi anh ngày hôm nay đã xảy ra những chuyện gì.

Lộ Viễn Bạch nhìn Đoàn Dự một cái, giọng điệu nhàn nhạt, “Quay phim.”

Đoàn Dự nhìn chằm chằm vào cổ áo hở rộng của Lộ Viễn Bạch, dấu vết màu đỏ thẫm trên làn da trắng nõn trông vô cùng bắt mắt, làm người khác không thể nào không chú ý đến.

Thấy dấu vết trên cổ Lộ Viễn Bạch, Đoàn Dự cực kì hài lòng với kiệt tác của mình, giọng nói mang theo một tia sung sướng, “Có mệt hay không.”

“Không mệt.” Sau đó dường như Lộ Viễn Bạch nghĩ tới cái gì đó, “Quay phim cùng một cô nàng xinh đẹp thì không bao giờ thấy mệt.”

Lời nói của Lộ Viễn Bạch mang theo ý tứ trả thù sâu đậm.

Đoàn Dự là người như thế nào, đương nhiên cũng có thể nhận ra Lộ Viễn Bạch nói lời này là để chọc giận anh, nhưng lời nói từ trong miệng người yêu phát ra, biết rõ là đối phương cố ý nhưng Đoàn Dự vẫn không có cách nào làm lơ.

“Thích quay phim với cô nàng xinh đẹp?”

Vẻ mặt Lộ Viễn Bạch bình tĩnh, đôi mắt đào hoa hồn nhiên liếc nhìn Đoàn Dự, “Ai mà không thích?”

Cái liếc mắt này vừa khiêu khích vừa quyến rũ.

Không ngây ngô như Lộ Viễn Bạch mười tám tuổi mất đi ký ức, Lộ Viễn Bạch lúc này mang đến cho người ta một vẻ quyến rũ trưởng thành, giống như trái hồng được trồng vào ngày xuân, chín đỏ trong đêm hè.

Đoàn Dự nuốt nước bọt, thuận theo ý muốn của Lộ Viễn Bạch mà hỏi tiếp, “Quay cảnh gì?”

Đôi chân dài của Lộ Viễn Bạch ngồi khoanh lại trên sô pha, sau đó vươn tay cầm ly nước trên bàn trà, “Cảnh cùng nhau uống rượu.”

Đoàn Dự nhìn Lộ Viễn Bạch bằng ánh mắt cháy bỏng, “Quay như thế nào?”

Lộ Viễn Bạch nhìn anh, “Ôm vai quay ạ.”

Kỳ thực là ôm eo quay, nhưng Lộ Viễn Bạch do dự một chút trước khi nói ra, cuối cùng đổi thành ôm vai.

Đoàn Dự nghe người yêu kể lại từng chi tiết, trong lòng vẫn không nhịn được mà ghen tị, dù cho biết rõ đây là kết quả mà đối phương mong muốn, Đoàn Dự vẫn không kìm được mà nói: “Ôm lấy cô nàng xinh đẹp uống rượu rất vui vẻ?”

Lần này Lộ Viễn Bạch không đưa ra câu trả lời, đã đạt được hiệu quả cậu mong muốn rồi, đồng thời cũng biết dừng lại đúng lúc, đỡ phải rước họa vào thân.

Hỏi ngược lại: “Anh không vui à?”

Đoàn Dự cắn răng: “Đương nhiên.”

Khóe miệng Lộ Viễn Bạch cong lên lộ ra một nụ cười: “Vậy sau này em ít quay như vậy.”

Những lời này nói ra không kịp đề phòng, rõ ràng là cho một cái tát sau đó lại cho một quả táo ngọt.

Lộ Viễn Bạch hai mươi lăm tuổi có sự khôn khéo.

Ngay cả việc hôm qua hỏi Đoàn Dự có thể gọi là vợ hay không, Lộ Viễn Bạch cũng đã suy nghĩ trước rồi mới quyết định nói.

Lộ Viễn Bạch bước vào vòng giải trí mấy năm nay học được không ít bản lĩnh nhìn người, ở chung với Đoàn Dự lâu như vậy, Lộ Viễn Bạch hiển nhiên biết được mình dùng ánh mắt gì để nhìn Đoàn Dự, đối phương chịu không nổi.

Tiếng “vợ” ngày hôm qua cũng là cậu dựa vào ánh mắt mà đổi lấy.

Tuy rằng trong lòng cậu lúc đó không có nghĩ như vậy, nhưng trong vô thức cậu đã dùng ánh mắt, hiệu quả cực kỳ rõ rệt.

Nhìn khuôn mặt có chút khó coi của nam nhân, Lộ Viễn Bạch đột nhiên cảm nhận được niềm vui lúc trước Đoàn Dự trêu chọc cậu.

Hóa ra không phải là niềm vui bình thường.

Sau đó Lộ Viễn Bạch học theo dáng vẻ trước đây của Đoàn Dự, đưa hai ngón tay thon dài nâng cằm Đoàn Dự lên.

Đôi mắt đào hoa cười rộ lên nhìn Đoàn Dự: “Ghen rồi sao?”

Ánh mắt của Đoàn Dự nguy hiểm nhìn cậu: “Em nói xem?”

Nam nhân vừa dứt lời, Lộ Viễn Bạch câu lấy cằm Đoàn Dự, hôn nhẹ lên má người ta.

Cái hôn này rất nhẹ, nhưng lại chứa đựng một tình cảm nồng đậm.

Nhiệt độ trên người Đoàn Dự vốn dĩ rất thấp, lại bị cái hôn này của Lộ Viễn Bạch trong nháy mắt lại giảm xuống hơn phân nửa.

Hiện tại Lộ Viễn Bạch ở trong mắt Đoàn Dự giống như mây bay trên trời, cho dù là hai người ở bên nhau rồi, biết được thói quen, hành vi của đối phương, Đoàn Dự cũng không đoán ra được trong lòng cậu đang nghĩ gì.

Nhưng hiển nhiên bây giờ Lộ Viễn Bạch khôn khéo hơn rất nhiều, hơn nữa lá gan không phải lớn bình thường.

Có thể không mảy may đoái hoài khơi dậy lửa giận của anh, lại khéo léo dùng một nụ hôn để giải quyết.

Mà Đoàn Dự tuy trong lòng biết rõ nhưng vẫn cứ sa vào một màn này.

Quả thật bị gây khó dễ hết sức.

Chỉ có một điều vẫn luôn không thay đổi.

Chỉ cần tình cảm của Lộ Viễn Bạch không ở thế bị động, vậy thì cậu sẽ không dễ dàng thẹn thùng và bối rối.

Cho dù là trước đây hay là hiện tại, đây là lúc Lộ Viễn Bạch tùy ý làm bậy nhất.

Lộ Viễn Bạch câu lấy cằm Đoàn Dự, từ trên cao nhìn xuống người đàn ông, “Hết giận rồi sao?”

Đoàn Dự cũng nhìn cậu như vậy, “Nếu như em hôn anh thêm chút nữa thì nói không chừng.”

Lộ Viễn Bạch nghe xong khẽ nhíu mày, hiển nhiên cảm thấy chuyện này không có gì.

Tuy rằng Lộ Viễn bạch rất ngượng ngùng khi chủ động hôn môi Đoàn Dự, nhưng nếu hôn bên má thì Lộ Viễn Bạch vẫn rất thuần thục.

Ngay sau đó Lộ Viễn Bạch liền cúi đầu, định hôn thêm một lần nữa lên má của Đoàn Dự.

Nhưng ngay trong khoảnh khắc Lộ Viễn Bạch cúi đầu xuống, Đoàn Dự vươn tay kéo cánh tay đang câu lấy cằm mình của Lộ Viễn Bạch, sức lực mạnh bạo đem người ôm vào trong lòng.

Ngay sau đó trời đất quay cuồng, Lộ Viễn Bạch trực tiếp bị Đoàn Dự đè xuống dưới sô pha.

“Mở miệng.”

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông mang theo giọng điệu ra lệnh, Lộ Viễn Bạch nghe xong gần như theo bản năng mà hé miệng ra. Giây tiếp theo dường như Lộ Viễn Bạch mới kịp phản ứng lại, muốn phản kháng, nhưng khuôn miệng đang mở ra đã bị môi lưỡi của ai đó chặn lại.

Nhất thời mất đi vị trí chủ đạo khiến Lộ Viễn Bạch không khỏi trừng to mắt, sau đó giống như một con cá đang bị mắc cạn trên bờ biển đang hấp hối, giãy giụa dưới thân người đàn ông.

Nhưng mà Lộ Viễn Bạch càng giãy dụa, Đoàn Dự lại hôn càng sâu.

Nam nhân vừa hôn vừa ngẩng đầu nhìn Lộ Viễn Bạch đang kinh ngạc mở to hai mắt, ánh mắt giống như thợ săn trong khu rừng rậm rập đêm tối, vừa thần bí vừa nguy hiểm.

Lộ Viễn Bạch nhìn ánh mắt của nam nhân, miệng lưỡi buộc phải mở ra nghênh đón nam nhân, nước bọt không kịp nuốt từ khóe miệng chảy ra, lúc này trong lòng cực kỳ không cam tâm.

Nhưng mà ngay lúc Lộ Viễn Bạch ra sức giãy giụa, Đoàn Dự duỗi tay đem hai chân của Lộ Viễn Bạch nâng lên, đặt lên trên hông mình.

Đoàn Dự hôn một hồi lâu, đến khi buông Lộ Viễn Bạch ra, gò má trắng nõn của đối phương đã đỏ bừng một mảng, bởi vì thiếu dưỡng khí, Lộ Viễn Bạch ngã trên sô pha thở hổn hển.

Đoàn Dự rũ mắt nhìn.

Đúng là một phong cảnh đẹp.

Sau đó Đoàn Dự vươn ngón tay nhẹ nhàng sờ lên đôi môi ướm ánh nước của Lộ Viễn Bạch.

“Lần sau nếu muốn làm anh hết giận, tốt nhất là nên hôn anh như vậy, biết chưa?”

Miệng lưỡi Đoàn Dự ác liệt.

Lộ Viễn Bạch nhìn người đàn ông trước mặt, gần như vừa yêu vừa hận.

Người đàn ông lúc thì dịu dàng lúc thì ác liệt, ngoại trừ ác liệt ở chỗ làm cho người khác cảm thấy thẹn thùng thì dường như cũng không có chỗ nào khiến người ta chán ghét.

Lộ Viễn Bạch nằm trên sô pha nhìn người đàn ông, nhìn một đường từ lông mày của Đoàn Dự đi xuống, nhưng sau khi nhìn thấy trạng thái dưới thân của người đàn ông, đột nhiên lại cảm thấy bản thân thắng rồi.

Sau đó khóe miệng nhếch ra một nụ cười, khi nói chuyện giọng điệu còn có chút thở dốc, “Biến thái.”

Đoàn Dự cúi đầu nhìn xuống người anh em đang tràn đầy sinh lực của mình, ánh mắt không chút kiêng dè nhìn Lộ Viễn Bạch.

“Thích không?”

Lộ Viễn Bạch ngây ra một lúc, sau đó hai gò má lập tức đỏ bừng, “Anh…Anh nói cái gì vậy?”

Đoàn Dự nhìn cậu, “Hỏi em có thích không?”

Bị rơi vào thế bị động, hai bên má của Lộ Viễn Bạch lập tức đỏ như trái táo chín cây, sau đó bắt đầu cúi đầu giả câm không lên tiếng.

Đoàn Dự thấy vậy, cúi người ghé vào tai Lộ Viễn Bạch nói, “Không thích cũng không sao, sau này em và nó có rất nhiều thời gian để hòa hợp.”

Nói xong liền đứng thẳng dậy, sau đó lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh của Lộ Viễn Bạch.

Lộ Viễn Bạch thấy vậy, gần như lập tức từ trên sô pha ngồi dậy, muốn đi tới cướp lấy điện thoại điện thoại trong tay Đoàn Dự.

Nhưng mà không cướp được điện thoại, còn bị Đoàn Dự bắt lấy ôm chặt vào lòng, hung hăng hôn vào vị trí dưới tai.

Vị trí kia là vùng nhạy cảm của Lộ Viễn Bạch, nếu như bị chạm vào một chút Lộ Viễn Bạch sẽ không nhịn được mà run rẩy.

Mà lúc này Đoàn Dự giống như tên đạo tặc xuống núi, trộm đi hương thơm ở vị trí nhạy cảm của Lộ Viễn Bạch.

Lộ Viễn Bạch có chút hoảng loạn, “Anh chụp em làm gì?”

Đoàn Dự: “Đương nhiên là có chỗ cần dùng đến.”

Sau đó lại đưa mắt đánh giá Lộ Viễn Bạch một cái, “Có ai đã nói em mặc đồng phục học sinh rất hợp chưa?”

Lộ Viễn Bạch sửng sốt.

Ngay sau đó đã nghe nam nhân thấp giọng nói: “Nếu như sau này em muốn dỗ dành anh, mặc đồng phục học sinh lắc lư một vòng trước mặt, đảm bảo anh hết giận.”

Mặc dù lời nói của Đoàn Dự biểu đạt cực kỳ uyển chuyển, nhưng phân thân trên người lại cực kỳ trắng trợn.

“Đồ em đang mặc là trang phục diễn, anh không dùng được.” Nói xong giọng điệu của nam nhân lại mang theo vẻ tiếc nuối, “Chỉ có thể xem ảnh chụp thôi.”

Lộ Viễn Bạch gần như kinh ngạc nhìn Đoàn Dự.

Hôm qua người đàn ông ở trong phòng tắm phát tiết lâu như vậy, hôm nay lại có thể sung sức như thế này.

Sau đó nghĩ đến câu nói “sau này còn rất nhiều cơ hội để hòa hợp” vừa rồi của Đoàn Dự, Lộ Viễn Bạch lập tức xoay người nằm trên sô pha đưa lưng về phía Đoàn Dự, “Anh…Anh bận gì thì làm đi, em mệt rồi nên đi nghỉ trước.”

Đoàn Dự thấy vành tai ửng đỏ cũng không định trêu cậu nữa, dù sao bây giờ anh nhịn cũng có chút đau, cầm điện thoại xoay người đi vào phòng ngủ.

Đoàn Dự đi rồi, Lộ Viễn Bạch nằm trên sô pha hồi lâu, nhiệt độ trên mặt mới dần dần giảm xuống.

Sau đó nhìn đồng hồ, đã sắp năm giờ rồi, cậu cũng phải nhanh chóng thay quần áo để phát sóng trực tiếp mới được.

Nếu mặc đồng phục livestream cùng người hâm mộ có chút không tốt lắm, dù sao cũng là tạo hình của nhân vật trong phim. Tuy rằng đoàn phim cũng sẽ đăng ảnh tạo hình, nhưng cũng là để cho khán giả lưu lại cảm giác chờ mong, hơn nữa đều là những bức ảnh tĩnh.

Nếu như bây giờ cậu xuất hiện như thế này, mức độ kỳ vọng của vai diễn Tích Thần cũng sẽ bị giảm xuống.

Lộ Viễn Bạch vào phòng ngủ chính thay quần áo, lần này rất tự giác không lo lắng Đoàn Dự ở trong phòng tắm quá lâu như lần trước. Dù sao hiện tại đối phương vẫn rất ổn, cho nên không cần cậu phải lo lắng gì cả.

Lộ Viễn Bạch thay quần áo xong đi đến phòng khách, cũng không cố ý chọn ánh sáng và vị trí, tùy tiện tìm một vị trí trên sô pha ngồi xuống.

Sau đó bấm để bắt đầu phát trực tiếp khi thời gian trên điện thoại hiện đúng năm giờ.

Tiếp đó giao diện livestream xuất hiện, khuôn mặt lạnh lùng của Lộ Viễn Bạch cũng xuất hiện trên màn hình điện thoại di động.

Lộ Viễn Bạch vươn tay cầm lấy giá đỡ điện thoại, gắn xong điện thoại vào giá đỡ, sau đó nhìn thoáng qua phần bình luận do người hâm mộ gửi tới.

“Anh Viễn, em đến rồi!”

“Lộ Viễn Bạch! A a a a a!”

“Sinh thời, Lộ Viễn Bạch phát sóng trực tiếp!”

“Bạch Bạch cuối cùng con cũng nhớ mật khẩu weibo rồi, Bạch Bạch mama yêu con!”

Bởi vì buổi phát sóng trực tiếp hôm nay của Lộ Viễn Bạch đã được phòng làm việc thông báo trước một ngày, nên có rất nhiều người hâm mộ đều háo hức mong chờ.

Lộ Viễn Bạch chưa bao giờ đăng weibo hay livestream nào kể từ vụ tai nạn xe hơi lần trước, ngay cả hoạt động offline duy nhất cũng là nhìn mặt mũi của của thương hiệu hợp tác trước đó mới qua được.

Gần năm tháng qua chưa có lần nào chủ động xuất hiện trước công chúng, người hâm mộ cũng chỉ có thể mỗi ngày xem weibo do phòng làm việc đăng lên, âm thầm chờ đợi động thái của Lộ Viễn Bạch.

Thực ra trong lòng nhiều người đều hiểu rõ, bởi vì trước đây phía cảnh sát còn chưa đưa ra kết quả, trên mạng đã tiến hành một cuộc bạo lực mạng quy mô không hề nhỏ đối với Lộ Viễn Bạch, cho nên có thể hiểu được lý do vì sao Lộ Viễn Bạch không đăng bất kì trạng thái nào lên mạng trong một khoảng thời gian dài như vậy.

Hiện tại Lộ Viễn Bạch tự mình phát sóng trực tiếp, đương nhiên có không ít người hâm mộ chờ đợi.

Lộ Viễn Bạch vừa mới livestream chưa được mấy phút, số lượng người xem đã vượt quá 10.000 người, lúc này cư dân mạng ăn dưa trước đó vẫn chưa nhảy vào hiện trường, chỉ có người hâm mộ của Lộ Viễn Bạch điên cuồng spam.

“Huhuh cuối cùng Lộ Viễn Bạch cũng chủ động lộ diện rồi, tên nhóc nhà cậu có phải là đã quên bọn này rồi không.”

“Không có quên.” Nét mặt Lộ Viễn Bạch nhàn nhạt xem bình luận, mở miệng nói tiếp, “Dạo này bận rộn thôi.”

Lộ Viễn Bạch biết rất rõ mình có được như ngày hôm nay, đó không chỉ là nhờ sự nỗ lực của bản thân, những người hâm mộ này vẫn luôn ủng hộ, yêu mến cậu, cũng chính là động lực để cậu tiến về phía trước.

Ánh mắt của Lộ Viễn Bạch tuy rằng bình tĩnh không chút gợn sóng, nhưng những lời nhắn của người hâm mộ cậu đều nhìn thấy.

Kỳ thật Lộ Viễn Bạch đôi khi cũng cảm thấy rất kỳ lạ, người hâm mộ của cậu có thể còn chưa gặp mặt cậu bao giờ, nhưng lại âm thầm ủng hộ ở phía sau cậu, thậm chí còn bỏ ra tình cảm và tâm huyết đi xem phim của cậu, mua những sản phẩm mà cậu đại ngôn.

Mà bọn họ có khả năng không quen biết, nhưng bọn họ cũng đã trở thành một chỗ dựa vô hình khi Lộ Viễn Bạch rơi vào vực sâu.

“A a a a, vừa nãy là Lộ Viễn Bạch trả lời mị sao? Mị đi chết đây a a a!”

“Lầu trên đi thong thả.”

“Anh Viễn, mama yêu con!”

“Người trẻ tuổi thích Lộ Viễn Bạch gì đó, nhìn người vừa chết kia đi!”

“Năm mới rồi! Năm mới rồi!”

Lộ Viễn Bạch lẳng lặng nhìn bình luận, nhất thời có chút dở khóc dở cười, đến khi cư dân mạng ăn dưa tràn vào thì phần bình luận rất nhanh liền biến thành một phong cách khác.

Ngày hôm qua có tổng cộng bốn hotsearch liên quan đến Lộ Viễn Bạch, có thể nói người này mang đến một lượng truy cập cực kỳ lớn, Lộ Viễn Bạch gần đây bởi vì nghi án ngoại tình mà khiến không ít cư dân mạng chú ý, dù sao buổi livestream bắt gian ngày hôm qua cũng khá kích thích, đương nhiên cũng không thể bỏ qua buổi livestream hôm nay của Lộ Viễn Bạch.

“Wu hu! Tôi đến rồi, tôi đến rồi, tôi đến xem nam minh tinh và tiểu bạch kiểm!”

“Người đàn ông của tôi, tôi muốn ngủ như thế nào thì ngủ, không cần các người ở đây hỏi Đông hỏi Tây!”

“Tôi ngủ cùng người đàn ông của mình cũng phải báo cáo với mấy người!”

“Bọn họ làm hỏng “hoa” của tôi rồi!”

Nhìn những trích dẫn từ lời của Lộ Viễn Bạch trên bình luận, nhất thời chính chủ của câu nói rơi vào trầm mặc hồi lâu.

Lộ Viễn Bạch: “…”

“Hái măng hả, tất cả măng ở trên núi đều bị mấy người hái hết rồi đúng không!”

“Ha ha ha ha ha ha ha.”

“Đoàn tổng đâu? Tôi muốn xem Đoàn tổng?”

“Mị cũng muốn xem, mị muốn xem kiểu mà không mặc quần áo!”

Lộ Viễn Bạch nhìn thấy mấy bình luận này lông mày khẽ nhíu lại.

“Ha ha ha ha mị thấy Lộ Viễn Bạch nhíu mày!”

“Lộ Viễn Bạch: Mấy người đều không có đàn ông sao? Ha ha ha ha ha.”

“Hiện tại tôi nghi ngờ một cách hợp lý rằng hotsearch hôm qua của Đoàn Dự là do Lộ Viễn Bạch dìm xuống!”

“Thật sao? Thật sự là do anh Viễn Bạch dìm xuống sao? Hỏi thật á.”

Hiện tại Lộ Viễn Bạch lựa chọn bỏ qua những bình luận này, sau đó nhìn số lượng người xem cảm thấy không sai biệt lắm, lấy ra mảnh giấy nhỏ mà Lâm Mục chuẩn bị từ trước cho cậu, chuẩn bị mở miệng thanh minh.

Nhưng mà vừa mở tờ giấy ra, chỉ thấy phía trên chằng chịt, ít nhất cũng tầm năm sáu trăm chữ.

Lộ Viễn Bạch: “…”

Cũng có người hâm mộ và cư dân mạng tinh mắt nhìn thấy mấy dòng chữ trong tờ giấy trên tay của Lộ Viễn Bạch.

“Làm khó anh Viễn của mị rồi, anh Viễn của mị trước giờ chưa từng nói nhiều như vậy.”

“Ha ha ha Lộ Viễn Bạch định đọc hết chữ trên tờ giấy sao?”

“Nhiều chữ như vậy, mị cảm thấy Lộ Viễn Bạch sẽ không đọc.”

Ngay khi cư dân mạng đang nháo nhào suy đoán Lộ Viễn Bạch có đọc tờ giấy kia hay không, Lộ Viễn Bạch cũng rất không phụ sự kỳ vọng của mọi người mà gấp lại tờ giấy sáu trăm chữ trên tay.

Sau đó nhìn vào màn hình, giọng nói bình thản, “Là bịa đặt, không ngoại tình.”

Nhưng nghĩ đến cũng không thể uổng phí tờ giấy mà Lâm Mục đưa cho cậu, tiếp đó Lộ Viễn Bạch tìm một ly nước đặt trước camera, sau đó lấy một ít băng dính dán tờ giấy nhỏ vào ly nước.

Đột nhiên Lộ Viễn Bạch trên màng hình bị thay thế bởi một tờ giấy nhỏ sáu trăm chữ, ngay cả nửa bóng người cũng không thấy.

“Lộ Viễn Bạch, không hổ là anh.”

“Mị biết mà! Mị biết mà!”

“Lộ Viễn Bạch trước giờ vẫn luôn hài hước như vậy hả?”

“Mấy thứ tốn sức này, quả nhiên Lộ Viễn Bạch sẽ không nói nhiều như vậy trong một lần.”

Lộ Viễn Bạch đặt ly nước trước máy quay, sau đó đứng dậy đi vào phòng bếp tính đem một ít nho ra ăn.

Nho là của hôm nay lúc quay phim cậu ăn được ở trong gian riêng của quán bar, cảm thấy ngon ngọt nên hỏi nơi bán từ nhân viên công tác, nhờ Lâm Mục mua về một ít.

Ngay khi Lộ Viễn Bạch đi vào phòng bếp rửa nho, Đoàn Dự cũng mặc áo choàng tắm từ phòng ngủ chính đi ra.

Đoàn Dự cầm khăn lông lau khô tóc, nhìn một vòng trong vòng khách cũng không thấy Lộ Viễn Bạch đâu.

Sau đó cất bước đi đến trước bàn trà, cầm ly nước trên đó uống một ngụm.

Đột nhiên một bàn tay khớp xương rõ ràng không kịp đề phòng xuất hiện trên màn hình, nhất thời còn đang nghĩ là đến khi nào Lộ Viễn Bạch sẽ dời ly nước đi, cư dân mạng lập tức nháo nhào.

“++, bàn tay này thật có cảm giác!”

“Dựa theo màu da, mị có thể phán đoán rằng bàn tay này không phải là của Lộ Viễn Bạch.”

“Là Đoàn tổng sao? Là tay của Đoàn tổng sao?”

“Cái gì mà phải Đoàn tổng hay không, bồ có thể tôn trọng diễn viên họ L không, đó là tiểu bạch kiểm.”

“Tổ tông, tiểu bạch kiểm trị giá hơn trăm triệu!”

Đoàn Dự không chú ý đến điện thoại di động của Lộ Viễn Bạch đang làm gì, chỉ là đột nhiên khát nên muốn lấy một ly nước để uống, nhưng vừa mới nhấc ly lên liền phát hiện tờ giấy nhỏ sáu trăm chữ trên đó.

Đoàn Dự hơi sửng sốt, đúng lúc này Lộ Viễn Bạch cũng rửa nho xong, từ phòng bếp đi ra.

Vừa bước ra đã thấy Đoàn Dự mặc áo choàng tắm đứng ở phòng khách.

Mặc dù người đàn ông đang mặc áo choàng tắm, nhưng có thể bởi vì quá nóng nên phần cổ áo hở rộng ra để lộ một phần cơ ngực rắn chắc.

Đoàn Dự thấy người đi ra, giơ ly nước trong tay lên, “Đây là cái gì?”

Lộ Viễn Bạch liếc qua một cái, “Tờ giấy nhỏ để thanh minh.”

Đoàn Dự phản ứng lại, nhướng mày nhìn Lộ Viễn Bạch, “Nói anh là tiểu bạch kiểm gì đó của em?”

“Ha ha ha ha Đoàn tổng cũng biết bản thân bị người ta coi là tiểu bạch kiểm.”

“Tổng giám đốc trị giá hơn trăm triệu vì tình yêu bán thân.”

“Tiểu bạch kiểm này hơi đắt nha.”

Lúc này hai người đều không xuất hiện trong camera, nhưng nội dung những gì họ nói lại bị nghe vô cùng rõ ràng.

Lộ Viễn Bạch đem nho đặt lên bàn trà, sau đó đi tới duỗi tay khép lại áo choàng tắm đang mở rộng của Đoàn Dự, “Vâng.”

“Em cũng không có giàu đến mức có thể bao nuôi một tiểu bạch kiểm đắt như vậy.”

Đoàn Dự: “Tiểu bạch kiểm phải làm những gì?”

Tuy rằng Đoàn Dự có tiền có địa vị nhưng loại truyện bao nuôi người thế này chưa bao giờ làm qua, cũng không biết công việc của tiểu bạch kiểm.

Lộ Viễn Bạch nghe xong ngước mắt nhìn anh một cái, “Bồi ăn, bồi ngủ, còn có tiền tiêu.”

Đoàn Dự nghe xong xuy xét một lát, những chuyện này hình như Lộ Viễn Bạch đều đã làm qua với anh.

Mỗi ngày anh cùng Lộ Viễn Bạch ăn cơm, ngủ nghỉ, đối phương mỗi ngày cũng sẽ cố định cho anh 250 tệ. (Đồ ngốc)

“Tiểu bạch kiểm một ngày được bao nhiêu tiền?”

Lộ Viễn Bạch: “Không biết, nhưng chắc là không ít, một hai ngàn?”

Giọng điệu của Lộ Viễn Bạch mang theo suy đoán.

Nhưng sau đó liền nghe Đoàn Dự nói: “Vậy tại sao em lại chê anh đắt?”

Lộ Viễn Bạch nghe xong sửng sốt.

“Mỗi ngày anh chỉ có 250, không phải rẻ hơn tiểu bạch kiểm hả?”

“!!! Đoàn Dự cũng là kiểu đàn ông sau khi kết hôn nhận tiền tiêu vặt sao?”

“250 ha ha ha ha ha, 250 tệ tiền tiêu vặt?”

“Tổng giám đốc công ty niêm yết trên thị trường trị giá hơn trăm triệu nhân dân tệ, ở nhà nhận được 250 tệ tiền tiêu vặt.”

“Mị còn có thể nói gì được nữa, chỉ có thể nói là Lộ Viễn Bạch đỉnh của đỉnh.”

“Đoạn tổng: Tôi còn không sánh bằng một tiểu bạch kiểm?”

“Trong lòng lập tức được cân bằng, hóa ra tất cả đàn ông sau khi kết hôn đều giống nhau.”

Lộ Viễn Bạch nghe xong nhất thời “a” một tiếng, không biết phải trả lời như thế nào, trực tiếp đưa một quả nho đến bên miệng Đoàn Dự, chọn cách dùng đồ vật chặn miệng đối phương lại.

Lộ Viễn Bạch nhét nho cho Đoàn Dự xong thì ngồi xuống sô pha, một lần nữa trở lại trước màn hình.

“Muốn nhìn Đoàn tổng!”

“Em cũng rất muốn nhìn! Cho bọn em nhìn Đoàn tổng đi.”

Lộ Viễn Bạch ngẩng đầu nhìn Đoàn Dự một cái, sau đó nói, “Anh ấy đang bận.”

Nhưng mà rõ ràng Đoàn Dự đang đứng ở đối diện ăn không rồi rồi.

Ý tứ cực kỳ rõ ràng, chính là không cho xem.

Đoàn Dự nghe thấy lời của Lộ Viễn Bạch thì nhướng mày một cái, sau đó đi đến ngồi xuống bên cạnh Lộ Viễn Bạch, rất khéo léo tránh khỏi camera, chỉ để lộ ra một góc áo.

Đoàn Dự đột nhiên ngồi xuống bên cạnh khiến tim của Lộ Viễn Bạch nhảy dựng lên, sau đó ánh mắt không tự giác nhìn Đoàn Dự một cái.

“Bạch Bạch gạt người, rõ ràng Đoàn tổng ở bên cạnh anh.”

“Rõ ràng là ở bên cạnh, tại sao lại nói đang bận hu hu hu…”

“Dục vọng chiếm hữu chết tiệt này, phá án rồi, hotsearch hôm qua chính là Lộ Viễn Bạch dìm xuống.”

“Lộ Viễn Bạch chị khuyên em nên biết điều một chút, đem người đàn ông của em giao ra đây, đừng bắt chị phải quỳ xuống cầu xin em.”

Đoàn Dự nhìn Lộ Viễn Bạch, “Không muốn cho bọn họ xem anh.”

Lộ Viễn Bạch mím mím môi, sau đó gật đầu.

“Vậy anh cũng không cho bọn họ xem.” Nói rồi một cánh tay vòng qua eo của cậu, kéo về phía bên mình.

Trong camera chỉ có thể nhìn thấy Lộ Viễn Bạch bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy nửa người, chỉ để lại một cái sườn mặt.

Đoàn Dự nói nhỏ bên tai của Lộ Viễn Bạch: “Chỉ để một mình em ngắm.”