Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 416: Thiếu niên nghèo khổ này là ai? (1)



Mạc Bắc thảo nguyên.

Vó ngựa bốc lên, máu thịt bay tứ tung.

Hứa Thiệu hung hắn hoành đao chém một phát, tên mã tặc lập tức ngã ngựa, hắn đang muốn thúc ngựa tiến lên, thì thấy 2 mũi Lang Nha Tiễn phá không bắn tới.

Dựa vào kinh nghiệm thân kinh bách chiến, Hứa Thiệu theo bản năng nghiêng người, tránh thoát được mũi tên bắn vào ngực, nhưng mũi tên còn lại sắc bén đâm vào eo của hắn.

Mũi tên băng hàn kéo theo sức lực mạnh mẽ của hắn rút đi nhanh chóng.

Lại có hai gã mã tặc liều chết xông lên, mã đao sáng loáng được ánh tà dương chiếu vào lấp lánh, thần sắc của Hứa Thiệu lạnh lẽo, xem ra hôm nay hắn khó thoát khỏi cái chết.

Hứa Thiệu cũng không sợ chết, bởi vì hắn thân là lão binh sớm tối đối mặt với cái chết, nhưng chuyện duy nhất mà hắn cảm thấy không cam lòng, chính là sau khi mình chết cũng không thể bảo vệ được phu nhân và công tử được an toàn, nếu như để phu nhân và công tử chết ở đây, thì đúng là có chết cũng không nhắm được mắt!.

"Ô ô ô "

Ngay lúc hứa thiệu tự nghĩ mình chắc chắn phải chết, thì trên cánh đồng tuyết mênh mông đột nhiên vang lên những tiến kèn, những tên mã tặc nghe thấy tiếng kèn đó lập tức ghìm cương ngựa quay đầu chạy trốn về phía xa, không tới một chốc công phu, tất cả đã biến mất hoàn toàn trước mắt Hứa Thiệu.

"Hô!"

Hứa Thiệu thở phào một cái thật dài, chỉ cảm thấy toàn thân mất hết sức lực, lập tức rơi từ trên lưng ngựa xuống.

"Tướng quân, viện quân, viện quân của chúng ta đến đấy!"

Có 2 binh sĩ còn lại đang nhìn về phương bắc, trên cánh đồng tuyết mênh mông quả nhiên thấy một sợi chỉ màu đen đang dần dần xuất hiện. Không bao lâu sau, sợi chỉ đen ấy đã biến thành một đạo kỵ binh.

"Con mẹ nó"

Hứa Thiệu đưa ngang trảm mã đao, mũi tên cắm ở bên sườn lập tức gẫy lìa, động tác này làm hắn đau tới cau mày, nhịn không được hung hăng chửi một câu, nhìn bốn phía xung quanh, thấy 300 thiết kỵ mình mang theo, cơ hồ toàn bộ chết trận sa trường, sau lưng Hứa Thiệu giờ đây chỉ còn lại có 2 người.

Nhưng mà bọn mã tặc phải trả một cái giá vô cùng thảm trọng, trên dưới một ngàn tên.

"Hí hí hí". Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Tiếng ngựa hí vang vọng tận mây xanh, hai con ngựa lao như tia chớp đến xông lên ngọn núi đất. Trên lưng là 2 viên võ tướng, đi thẳng tới trước mặt Hứa Thiệu nói:

"Đại hán Mạc Bắc Tả Bộ Vạn Hộ - Tả, Hữu thiết vệ đến nghênh giá, đại phu nhân và Công tử Chinh đâu rồi?".

Hứa Thiệu đưa cánh tay vô lực chỉ về chiếc xe trên đỉnh ngọn núi đất, thở dốc nói:

"Ở…ở trong xe".

Rèm xe được vén lên, thân ảnh của Lưu Nghiên xuất hiện, bên người còn có một người nhỏ tuổi là Mã Chinh, Tả Hữu thiết vệ nhanh chóng xoay người xuống ngựa,, quỳ rạp xuống cánh đồng tuyết, âm thanh cung kính nói:

"Khấu kiến phu nhân, khấu kiến công tử."

"Tất cả đứng lên đi".

Lưu Nghiên vung tay nói:

"Cực khổ cho 2 vị tướng quân rồi".

"Tạ ơn phu nhân."

Tả Hữu thiết vệ khom người đứng sang một tên, Tả thiết vệ nói:

"Cung thỉnh phu nhân và công tử lên đường, tướng quân đang tự mình dẫn đại quân, không bao lâu sẽ tới đón".

"Trước cứ đợi một chút đã".

Lưu nghiên khoát tay áo, đi đến trước mặt hứa thiệu, nói:

"Hứa Thiệu tướng quân. Để cho thiếp thân nhìn mũi tên đã bắn trúng ngươi".

Hứa thiệu vội vàng giãy dụa đứng dậy, quỳ một chân trên mặt đất, đáp:

"Hồi bẩm phu nhân, thương thế của mạt tướng không đáng ngại. Kính xin phu nhân và công tử nhanh chóng đi tới đại doanh của Tả Bộ Vạn Hộ".

"Xem ra thương thế của tướng quân không nặng, nhưng trước tiên phải cầm máu mới được".

Lưu nghiên dừng lại, hướng Mã Chinh nói:

"Chinh Nhi, thay mẹ lấy thuốc cầm máu trong xe tới đây".

Mã Chinh thở dài một tiếng, vội vàng trở lại xe ngựa lấy thuốc.

Hứa thiệu bất đắc dĩ, chỉ để mặc cho Lưu Nghiên rịt thuốc, băng bó".

Sau đó lại cung thỉnh Lưu Nghiên và Mã chinh lên xe, xuất phát về phía Tả Bộ Vạn Hộ.

Đi về hướng bắc không tới 10 dặm, đã thấy Chu Thương suất lĩnh hơn vạn kỵ binh Mạc Bắc như sóng cát chạy tới, Chu Thương đích thân hộ vệ cho Lưu nghiên và Mã Chinh về doanh trại, lệnh cho Tả Hữu thiết vệ dựa theo dấu vết mã tặc lưu lại trên cánh đống tuyết tiến hành truy kích.

Nhưng bọn mã tặc này quá giảo hoạt, chúng chạy về hướng Đông 10 dặm, sau đó chia thành 10 đạo chạy tứ tán, Tả Hữu Thiết vệ biết có đuổi theo cũng không có kết quả gì, đánh phải dẫn quân trở về doanh trại.

......

Doanh trại Tả Bộ Vạn Hộ.

Lưu Nghiên nói với Chu Thương:

"Chu Thương tướng quân, thiếp thân lần này đem chinh nhi tới lão doanh Kê Lạc Sơn, là phụng theo mệnh lệnh của phu quân, muốn hắn nếm thứ nỗi khổ của băng tuyết vùng tái ngoại, tướng quân ngàn vạn lần đừng ngại Chinh Nhi có thân phận là công tử, mà chiếu cố hắn, thương cảm hắn, đây chính là sự an bài dụng tâm lương khổ của phụ thân hắn đấy".

Chu Thương giữ nghiêm nét mặt, chắp tay nói:

"Xin phu nhân yên tâm, mạt tướng trong lòng hiểu rõ".

"Ai, đứa nhỏ chinh nhi này cái gì cũng tốt, chỉ là thiếu sự lịch lãm và khổ cực".

Lưu nghiên cười khổ nói:

"Đứa nhỏ này rất thích hỏi tại sao,, sau này làm phiền tướng quân hao tâm tổn trí, thiếp thân thay phu quân và Chinh nhi cảm tạ tướng quân".

"Phu nhân hà tất phải như thế."

Chu Thương nhanh chóng đứng dậy thở dài nói:

"Thay Chúa công cống hiến sức lực cho Công tử Chinh là chuyện của mạt tướng nên làm".

"Nãi nương." (1)

Lưu nghiên quay đầu gọi một phụ nhân, nói:

"Mau đi gọi Chinh nhi đi".

(1) Nãi nương: Bà vú.

Trung niên phụ nhân lập tức đi ngay, nhưng sau đó lại trở về rất nhanh, bối rối nói:

"Phu nhân, không thấy công tử đâu cả".

"Hả?"

Lưu nghiên phương dung thất sắc:

"Không phải lúc nãy nó còn đang ở ngoài trước chơi đùa hay sao?".

"Đúng vậy."

Nãi Nương thấy Lưu Nghiên biến sắc, trong lòng càng hoảng hốt, nói:

"Mới rồi còn đang đắp người tuyết, nhưng trong nháy mắt đã không thấy đâu nữa rồi".

"Chuyện này…."

Lưu nghiên vội la lên:

"Ngươi nhanh đi tìm xem."

"Phu nhân không nên kinh hoảng".

Chu Thương nói:

"Nơi này là doanh trại của Kê Lạc Sơn, mã tặc tuyệt không dám tới đây gây chuyện, huống chi trong quân đội bốn phía đều có kỵ binh tuần tra, công tử nếu muốn chạy ra ngoài đại doanh, thì nhất định sẽ bị kỵ binh tuần tra phát hiện, hiện giờ chưa có người báo cáo, tức là công tử còn đang ở trong doanh trại quân đội, mạt tướng sẽ lập tức phái người đi tìm"

Lưu nghiên nói:

"Làm phiền tướng quân."



Bên phải doanh trại Kê Lạc Sơn có một vùng đất có những mái nhà lợp rơm, trong rất xập xệ chỉ dùng để che mưa tuyết, căn bản là không che được gió thổi trong mùa đông này.

Ở đây phần lớn là những nô lệ sắc mặt xanhsao, trên người còn đang xiềng xích, hơn nữa lại còn bị những dây xích sắt móc vào với nhau, nếu không mở khóa sắt cho họ, thì đứng nghĩ tới việc họ cử động, cho nên nơi này không có người trông coi, những nô lệ này có muốn chạy cũng không thoát.

Những này nô lệ phần lớn là người Tiên Ti, người Hung Nô, cũng có một số người Hán bị mã tặc bắt được.

Lúc đầu, Tam Bộ Vạn Hộ bắt được người Tiên Ti, Hung Nô, nam tử thì bị chém hết. Nhưng sau này buôn bán với Quan Trung, Hà Sáo, Mạc Bắc phát triển, Tam Bộ Vạn Hộ liền cải biến cách làm, đem những nam tử ngoại tộc này coi như nô lệ, bán xuống dưới Quan Trung, Hà Sáo để đổi lấy lương thực, vải vóc, vũ khí, áo giáp.

Đây là một loại hành vi buôn bán cực kỳ tàn ác đã bắt đầu xuất hiện.

Đó chính là – Buôn bán nô lệ.

Thời Trung quốc Cổ đại.

Không phải buôn bán nô lệ không tồn tại, chỉ có điều lễ nghi của Hoa Hạ cực kỳ bài xích hành vi buôn bán này.

Nhưng mà, Mã Đồ Phu ở mạc Bắc thảo nguyên phổ biến chế độ Kim tự tháp đã hoàn toàn cải biến tình huống này.

Mã Đồ Phu chính là người khởi xướng chế độ Kim Tự Tháp, ngay cả cái chế độ này bọn người Chu Thương, Bùi Nguyên cũng không biết, bọn họ đối với các dân tộc trên thảo nguyên luôn tiến hành chém giết cướp đoạt, rồi tiếp tục buôn bán nô lệ đã có từ ngàn năm nay.

Công thương nghiệp ở Quan Trung, Hà Sáo, phồn vinh, một lượng lớn nông trường ra đời, nông dân vui vẻ, thì nhu cầu đối với buôn bán nô lệ càng gia tăng nhanh chóng.

Nhu cầu nô lệ tăng lên, thì lại càng thêm kích thích những người của Tam Bộ Vạn Hộ cướp đoạt người Tiên ti ở phương bắc, đến nỗi dưới sự thống trị của Mã Đồ Phu, thì nhu cầu nô lệ lên tới mức kinh khủng.

Ngàn vạn các quan địa phương, võ trang dân gian, phóng khắp sa mạc hoang vu không người, cánh tay con vươn dài ra cả người Tây A, Câu Phi, Châu Âu….

Nhưng mà đây là những chuyện về sau, bây giờ Chu Thương không có cách nào hiểu được.

Mã Đồ Phu mặc dù là người hiện đại, đã từng được tiếp thu sự giáo dục của nền văn minh. Nhưng từ khi đến đây, hắn đã sớm dung nhập và thời đại này, trở thành một người man rợ từ đầu tới chân.

Vốn hắn sống đi ra từ trong biển máu, cho nên hắn cho rằng buôn bán nô lệ không có gì là không đúng cả.

Thông cảm. Mã Đồ Phu muốn thông cảm với những dân tộc chiến bại, nhưng có ai là người thông cảm với dân tộc đại hán đây?

Đây là thời loạn thế, cá lớn nuốt cá bé. Sức lực của một người có hạn, cho dù Mã Đồ Phu có xuất chúng, cũng không thể nào thay đổi phương thức sinh tồn của thế giới này.



Có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, thân ảnh của Tiểu Mã Chinh đột nhiên xuất hiện bên ngoài doanh trại nô lệ.

Mã Chinh nhỏ tuổi, cho nên không cảm thấy hiếu kỳ với cảnh này bao nhiêu, nhưng nhìn những người này hắn cảm thấy ngây ngốc, bị đeo xiềng xích rất nặng, hắn đang muốn tiến lên xem những người này là ai.

Đột nhiên Mã Chinh vấp phải một vật gì đó, nặng nề ngã trên mặt đất.

Mã Chinh bò dậy, chợt phát hiện cách đó không xa có một bộ lông đen nhánh, trông giống như tóc người, vốn Mã Chinh trời sinh tính tình nhân từ, vội vàng bới tuyết ra, thì thấy một thân thể đã bị đông cứng, vừa rồi hắn ngã là do vấp phải người này.

Trên người này chỉ mặc có một 1 Bố Y rách nát, trên ngực còn cắm một mũi tên, vết máu vẫn còn theo miệng vết thương chảy ra ngoài.

Khuôn mặt của người này còn trẻ, môi đã bị đông cứng, tìm ngắt, nhưng vẫn không thể nào che dấu được nét anh khí tỏa ra, có thể tưởng tưởng, lúc còn sống, tướng mạo của người này chắc chắn không tầm thường.

"Này, Đại ca ca ngươi không sao chớ?"

Mã Chinh vươn tay, lắc người trẻ tuổi kia, người kia chỉ nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng.

"Cái gì? Ngươi nói cái gì?"