Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 415: Cuộc chiến Tịnh Châu (2)



Chỉ trong 1 thời gian ngắn, trước mặt Hứa Thiệu đã xuất hiện 300 mã tặc, hung hãn giơ loan đao trong tay, xung phong liều chết về phía đoàn xe.

Hai bên đối chiến, đã vọt vào tầm bắn của cũng tiễn, đôi bên đều ngã xuống hơn 10 người, có thể nói là cân tài cân sức.

Tuy công phu trên ngựa của bọn mã tặc rất cao, nhưng 300 thiết kỵ của Hứa Chử là những người trải qua trăm trận chiến, thuật cười ngựa bắn tên đã không kém hơn lính trên thảo nguyên rồi.

Tầm bắn của cung tên rất ngắn, khoảng cách lại gần, cho lên khi bắn được 2 mũi tên, thì hai quân đã xông vào nahu, một khi đã cận chiến thì thực lực đôi bên đều hiện ra.

Bên Hứa Thiệu tuy chỉ có 100 kỵ binh, ở vào thế bất lợi, nhưng trang bị lại hoàn mỹ, hơn nữa được huấn luyện nghiêm chỉnh, cứ 3 người một tổ, hợp thành một mũi nhọn tiến hành đột kích, phối hợp với nhau, người yểm hộ, người tấn công vô cùng ăn ý.

Một tổ 3 người này cứ như một mũi tên sắc bén, hung hăng chọc vào trong đội hình, đội hình mã tặc lập tức toán loạn, không còn ra phương pháp gì cả, chen chúc nhau mà đánh.

300 mã tặc ở chính diện rất nhanh bị 100 kỵ binh của Hứa Thiệu đánh cho thất điên bát đảo.

Ba phương hướng khác có khoảng 400 mã tặc lao tới, cũng bị 200 thiết kỵ đón đầu, chỉ sau 2 lần công kích bọn chúng đã không dám công kích nữa.

Ngược lại đã bỏ bên cạnh 3 cỗ xe hơn 10 cỗ thi thể, những mã tặc bị thương thì đang giãy giụa trên cát, những mã tặc khác làm sao dám tới cứu.

Đột kích thất bại, bọn mã tặc nhanh chóng thay đổi chiến thuật, không tiến hành công kích nữa, mà tiến hành bám theo cỗ xe như một bọn ác lang, Hứa Thiệu lo lắng tới sự an toàn của Lưu nghiên và Công tử Chinh, không dám tùy tiện xông ra, đành phải hướng đoàn xe vào Bắc Uy Dĩ.

Cũng may đây chính là giữa đại mạc, cách doanh trại của Chu Thương Tả Bộ Vạn bộ chỉ còn khoảng 200 dặm.

Một tên kỵ binh tiến đến Hứa Thiệu trước mặt, thấp giọng nói:

"Tướng quân, bọn mã tặc này không giống mã tặc bình thường".

"A?"

Hứa Thiệu trong lòng trầm xuống, hỏi:

"Nói thử cách nhìn của ngươi đi".

Kỵ binh này nói:

"Mấy năm trước khi tiền trang chưa lập, thương nhân Quan Trung đi lên Mạc Bắc mua da súc vật toàn mang theo 1 số lượng tiền lớn, vì sự an toàn thương cho quân đội bảo vệ đoàn xe, tiểu nhân cũng đã tứng thàm gia hành trình hộ thương này. Cũng đã từng giao thủ với Mã tặc mạc bắc này mấy lần".

"Nếu như mã tặc huy động nhân số lớn, thì sẽ rất dễ bị kỵ binh của Tả, Trung, Hữu, Tam bộ vạn hộ tiêu diệt. Cho nên nhân số của mã tặc Mặc Bắc thường không quá 300 người, mà đám mã tặc này lại có chừng 700, 800 người, quy mô rất lớn! Theo lý thuyết thì đại đội mã tặc này phải bị Kỵ binh của Tam Bộ Vạn Hộ tiêu diệt rồi mới phải".

Uh."

Hứa Thiệu gật đầu, trầm giọng nói:

"Theo cách nói của ngươi, bổn tướng quân cũng phát hiện ra ít nhiều sơ hở. Bọn mã tặc này giống như được huấn luyện, chỉ có điều rất qua quýt, đội hình công kích không được duy trì tốt. Nhưng cái này cũng đủ để chứng minh bọn họ không tầm thường, xem tình hình bây giờ, chắc chắn là bọn chúng đang đợi viện quân".

Kỵ binh này nghe thấy bị hù dọa nói:

"Nói như vậy, còn có đại đội mã tặc đang chạy tới đây?". xem tại TruyenFull.vn

"Hẳn là như vậy!"

Hứa Thiệu trầm giọng nói:

"vì sự an toàn của Đại phu nhân và Công tử, cho nên không thể có sơ sót. Ngươi lập tức lĩnh 30 huynh đệ rời khỏi đại đội, chạy tới doanh trại của Tả Bộ Vạn Hộ báo tin, thỉnh cầu Chu Thương tướng quân mau chóng dẫn đại quan tiếp ứng, nhớ kỹ, phải thật nhanh đó".

"Tuân mệnh!"

Người kỵ binh này ôm quyền, điểm 30 kỵ binh khác nhanh chóng biến mất trên cánh đồng tuyết. Khi 30 kỵ binh này rời khỏi đại đội, thì mã tặc ở đăng sau cũng chia ra hơn trăm tên đuổi theo, Hứa Thiệu lại càng kết luận, bọn mã tặc này nhất định có lai lịch rất lớn".



Dưới chân núi của Tả Bộ Vạn Hộ, doanh trại quân đội.

Trong trung quân đại trướng, Chủ Thương đang triệu tập hơn 30 Thiên hộ nghị sự.

Bởi vì có sự duy trì của Mã Đồ Phu với Tam Bộ Vạn Hộ ở Mạc Bắc, cho nên mậu dịch giữa Mạc Bắc với Quan Trung rất tốt, thế lực của người Hán ở Mạc Bắc nhanh chóng bành trường, hơn nữa có lão binh ở Quan trung, Lương Châu duy trì nên Mạc Bắc Chu Thương mới có tốc độ phát triển kinh người như bây giờ.

Đến năm Hán Hiến Đế Kiến An, cuối năm thứ 8 (195), dưới trướng Tả Bộ Vạn Hộ của Chu Thương đã có 36 Thiên Hộ, hơn 500 bách hộ, gần 3 vạn kỵ binh, trong đó kỵ binh người hán chiếm 7 phần, còn lại là người Hà Sáo, Lương Châu, người Khương, người Nguyệt Thị.

Chu Thương bỗng nhiên giơ lên cao tay phải, nghị luận ầm ĩ trong trướng lập tức dừng lại.

Chu Thương nhìn các Thiên Hộ, trầm giọng nói:

"Giờ đây cơ bản có thể khẳng định, đám mã tặc này là từ U châu lẻn tới, nhất định là do tên Viên Thiệu thất phu bày đặt mưu kế! Giờ đã có 17 thương đội bị cướp sách, 38 bộ lạc bị quấy nhiễu, Bộ chúng ta bị tổn thất hơn 1 vạn súc vật, hơn một ngàn ngươi, nợ máu này nhất định phải đòi lại".

"Báo" Tiếng của Chu Thương vừa dứt, đã có tiểu hiệu vội vàng chạy vào đại trướng, nói:

"Đại Phu nhân cùng với Công tử đang bị mã tặc tập kích ở phía Nam cách doanh trại khoảng hơn 200 trăm dặm, tình thế nguy cấp, xin tướng quân mau chóng điều khiển đại quân cứu viện".

"Hả!?"

Chu Thương hít vào một ngụm lãnh khí, nghiêm nghị quát:

"Tả Hữu thiết vệ nghe lệnh".

"Có mạt tướng!"

Có hai đại hắn tiến lên phía trước, hiên ngang đứng trước mặt Chu Thương.

Chu Thương đại thủ vung lên, nghiêm nghị quát:

"Nhanh chóng suất lĩnh 3000 vệ đội cứu giá".

"Tuân mệnh!"

"Tuân mệnh!"

Thiết vệ ôm quyền, lĩnh mệnh rời đi.

......

Cách Tả Bộ Vạn Hộ về phía nam chừng 200 dặm, 300 kỵ binh của Hứa Thiệu hoàn toàn bị bao vây!

Ở Khu đất phía trước của cánh đồng tuyết mênh mông, đột nhiên xuất hiện đại đội mã tặc, Hứa Thiệu mơ hồ nhìn ra cái gì đó, lập tức hít vào một ngụm lãnh khí, bọn mã tặc này phải tới hơn 2000 người!

Hiển nhiên, bọn này đã phát hiện ra trong đoàn xe được 300 thiết kỵ của Hứa Thiệu bảo vệ có nhân vật trọng yếu, cho nên gọi hết đồng bọn tới đây, bằng bất cứ giá nào cũng phải tiêu diệt.

Hứa Thiệu dù sao cũng là người trải qua trăm trận chiến, nhanh chóng quyết định dẫn đoàn xe tới trên núi, ngọn núi đất này 3 mặt dốc đứng, phía bắc bằng phằng có thể cho kỵ binh đột kích.

Hứa Thiệu lệnh cho 300 kỵ bày trận ở đây, chia làm 3 đội lập trận, đây là những nhóm trận công thủ nhiều mặt, tuy binh lực ít, nhưng Hứa Thiệu cũng tin tưởng rằng, mình có thể tử thủ.

Đây toàn là lão binh trong 800 Lưu Khấu đã bị nhiễm phong cách thiết huyết bất diệt của Mã Đồ Phu vào trong máu.

Hứa Thiệu cưỡi ngựa giương đao, ngạo nghễ đứng sừng sững trước đội thứ nhất, gió thổi làm khăn buộc đầu của hắn bay phấp phới, tóc gáy cũng phiêu đãng theo gió.

......

Khi mẫu tử Lưu Nghiên, Mã Chinh đang gặp nạn ở Đại mạc, thì Lương quân ở Nam Dương đang hồ hởi tiến lên.

2000 kỵ binh của Mã Siêu kịp thời đuổi theo chặn đứng được 3000 kỵ binh của kim Thượng.

Nửa ngày sau, Trần Đáo, Cao Thuận cũng suất lĩnh quân Nam dương, quân Lương trước sau đuổi tới, vây kính 3000 quân thọ xuân của Kim Thượng, Kim Thượng lúc này mới biết mình đã bị Tào Tháo vô tình từ bỏ, cho nên không có chống cự mà đầu hàng.

Mưu sĩ của Tào Tháo là Lưu, nửa đường bỏ chạy, không biết tung tích thế nào.

Hán hiến đế Kiến An, cuối năm thứ 8 , Mã Đồ Phu trải quan gần nửa năm chinh chiến, cuối cùng cũng đánh bại được Tào quân, thành công chiếm cứ Uyển thành, một lần nữa đoạt được ưu thế chiến lược so với Tào Tháo.

Bây giờ cũng có thể đoán được tương lại, một khi thế cục ở phương bắc của Mã Đồ Phu ổn định, lại đạt thành hiệp nghị với Viên Thiệu, thì Dự Duyện 2 châu này của Tào Tháo nhất định phải đối mắt với gót sắt của thiết kỵ Lương quân quấy rối.

Điều duy nhất làm mã đồ tể cảm thấy khó chịu chính là, Nam Dương quận đã bị chia đôi, Tân Dã ở phía Nam đã bị quân Kinh châu chiếm lĩnh, Mã Đồ Phu mặc dù có tâm đoạt lại các huyện ở phía nam.

Nhưng khổ nỗi tình hình Tịnh Châu đang vô cùng căng thẳng, trọng tâm của Lương quân cũng đang chuyển về Tịnh Châu, Nam dương chỉ có thể áp dụng chiến lược phòng ngự.



Hán hiến đế Kiến An năm thứ 9 , tháng giêng, Mã Dược phong Trần Đáo làm thái thú Nam Dương, dùng 2000 quân Nam Dương cũ và 3000 quân Thọ Xuân, tổng cộng là 5000 quân trấn thủ Uyển thành.

Chuyện này bị một số thủ hạ cũ của Lương quân phản đối, cho rằng Mã Đồ Phu lại lựa chọn 1 người không có điều kiện tín nhiệm là Trần Đáo làm Thái thú.

Nhưng Mã Đồ Phu luôn thủy chung có 1 nguyên tắc, đã nghi ngờ thì không dùng, đã dùng thì không nghi ngờ.

Mã Đồ Phu cho rằng Trần Đáo là người trọng tình trọng nghĩa, một người đã quyết định thì không dễ dàng thay đổi.

Tháng hai, Mã Dược dùng Mã Siêu làm tiên phong, mạnh mẽ di chuyển đại quân qua những vùng Tào quân chiếm đóng như Lạc Dương, và các vùng ở phía Bắc.

Đồng thời được thủy quân của Cam Ninh tiếp ứng đưa qua Bờ bắc Hoàng Hà, tiến vào Đông quận, chính thức tham gia cuộc chiến Tịnh Châu.