Hôm Nay Tiêu Tiền Chưa?

Chương 25



Tan học xong, Tô Ngự về thẳng Phỉ Thuý Vân Phủ. Cậu đi lấy chiếc xe đạp mua ngày hôm qua, đạp trở về biệt thự nhỏ.

Nhóm người hôm qua vẫn còn ở đó. Tô Ngự sợ lại như hôm qua nên cẩn thận tránh khỏi họ rồi đạp về biệt thự.

Hôm qua khi thấy hot search, quả thực Tô Ngự rất buồn, lại cảm thấy bất lực vì mình chẳng thể nào phản bác được những tin đồn này. Kiếp trước cậu đã từng bị bôi nhọ như vậy. Bạn học thấy cậu không còn là Tô thiếu gia nữa, liền tìm mấy nghệ sĩ nhỏ bôi nhọ cậu. Khi đó cậu cũng vô cùng bất lực, mọi lời biện giải đều trở nên vô nghĩa.

Mọi người chỉ muốn hóng chuyện chứ chẳng hề quan tâm gì đến sự thật, hơn nữa cậu chỉ là một người qua đường, không hề có bất cứ một fan nào cả, bị lôi ra làm bia đỡ đạn cũng khiến người ta bàn tán xôn xao. Nhưng chính những đề tài này đã khiến cậu đánh mất nhiều cơ hội việc làm ở các sạp nhỏ.

Ngày hôm qua, cậu đã cho rằng mình trở về như kiếp trước, không thể giải thích được gì.

Lâm Kỳ đang cúi đầu nghe An Tri Hạ mắng.

“Cô biết rõ bài đăng đó đoạt hot search của tôi, sao còn chia sẻ?” An Tri Hạ lườm Lâm Kỳ.

Lâm Kỳ đau khổ cúi đầu. Để đi theo An Tri Hạ trong giới giải trí, cô ta đã tiêu rất nhiều tiền, mà tiền lương giờ lại không cao. Họ cùng học ở Học viện điện ảnh Bắc Kinh, cô ta có thể làm trợ lý là vì có mối quan hệ thân thiết với An Tri Hạ. Ngoài ra, cô ta còn là đàn chị (học tỷ) của An Tri Hạ cơ mà.

Đã học diễn xuất thì ai chẳng muốn trở thành một diễn viên thực sự, nhưng ngoại hình cô ta không đẹp, cho nên rất khó có cơ hội tiến vào giới giải trí. Khi An Tri Hạ luôn thuận buồm xuôi gió thì cô ta đi đâu cũng gặp phải trắc trở. Trở thành trợ lý của An Tri Hạ là mục tiêu của cô ta, nhưng đồng thời, cô ta cũng phải tiêu rất nhiều tiền mua quần áo, mỹ phẩm và đồ chăm sóc da.

Làm trợ lý của An Tri Hạ, tiền lương một tháng có hơn ba nghìn. Nói chung trợ lý của nghệ sĩ lương đều rất thấp, nhưng nếu nghệ sĩ cho thêm phụ cấp thì lại khác. Từ khi đi theo An Tri Hạ, cô ta không được An Tri Hạ trợ cấp bất cứ thứ gì. Giờ dưới tình huống có cơ hội kiếm tiền như vậy, ai mà không chia sẻ chứ? Hơn nữa 50 người chia sẻ trước còn được một nghìn cơ mà.

Thấy Lâm Kỳ không nói năng gì, An Tri Hạ càng giận: “Bình thường tôi có bạc đãi cô à? Cô làm ăn vậy mà coi được à? Là tôi dẫn cô vào giới này đấy!” Nếu không có cô ta, Lâm Kỳ còn không chạm nổi tới góc rìa của cái giới này.

Lúc chia sẻ, Lâm Kỳ đã biết mình sẽ bị mắng rồi. Tuy cô ta hy vọng An Tri Hạ không nhìn thấy, nhưng trong lòng đã sớm đoán được. Giờ cô ta cúi đầu không nói gì, nhưng tâm tư lại bay đến nơi khác. Chợt, cô ta trông thấy một bóng người rất quen thuộc tiến vào biệt thự.

Lâm Kỳ nhớ tới thiếu niên bị mình chỉ trích hôm qua.

Là cậu ta? Lâm Kỳ kinh ngạc, cẩn thận nhìn An Tri Hạ, chỉ thấy vẻ mặt An Tri Hạ đầy tức giận.

Không biết vì sao, vốn cô ta định nói chuyện này cho An Tri Hạ, nhưng giờ lại quyết định giấu đi không nói nữa.



Tô Ngự nằm trên giường, hoàn thành nhiệm vụ của ngày hôm nay.

Sau đó, cậu mở Wechat, đầu tiên là nhìn nick của Tống Quân Ngật. Thấy trên đó không có chấm đỏ, Tô Ngự thấy hơi mất mát.

Cậu lại nhấp vào nhóm bên dưới. Đây là nhóm lớp cậu, vì có thể tag toàn thể thành viên nên bên trong đang rất sôi động.

Phụ đạo viên: [@All Nghỉ lễ quốc khánh này, mọi người sẽ cùng tụ tập nhé, địa điểm là khách sạn quốc tế Ryan, chi phí 1000 bao gồm cả ăn ở, ai tham gia thì báo lại.]

[Chẳng phải khách sạn quốc tế Ryan rất đắt sao? Thực sự chỉ cần 1000 á?]

Mọi người trong nhóm đều rất ngạc nhiên.

Tô Ngự cũng biết, khách sạn này rất lớn, nhưng ông chủ lại rất thần bí. Lúc ở tỉnh G cũng đã 1000 một đêm rồi, ở thủ đô thì chắc còn phải cao hơn, tầm 1700.

Phụ đạo viên: [Tôi có người bạn ở đó, thấy rẻ nên bảo mọi người. Không bắt buộc đâu, ai muốn đi thì đi, ai đi thì báo lại vào nhóm nhé.]

Mọi người liên tiếp báo danh trong nhóm. Tô Ngự thấy Phạm Thư Thuỵ và Tằng Gia Thần đều đã báo danh nên cậu cũng báo theo.

Cậu vừa báo xong thì thấy Ngôn Húc, hẳn là do thấy họ đều đi.

Số lượng người theo dõi và chia sẻ Weibo của Tô Ngự vẫn đang tăng lên, đã có một triệu người chia sẻ và gần ba triệu lượt thích, Weibo này đã hoàn toàn phổ biến.

Khi thấy bài đăng này nói 100 triệu, hầu hết mọi người đều chia sẻ vì thấy 50 người kia đã nhận được tiền, cũng có người tỏ thái độ hoài nghi, 100 triệu mà đơn giản vậy thôi sao? Thời gian hoạt động vẫn chưa kết thúc, vẫn còn một khoảng thời gian mới đến 8 giờ sáng mai.

Động tĩnh của hoạt động chia sẻ tặng 100 triệu khá lớn, không chỉ dân thường mà một bộ phận các gia đình giàu có cũng biết.

Tô gia ở tỉnh G.

Tô phu nhân ăn mặc đẹp đẽ, đang dự tiệc ở Tô gia.

“Tô phu nhân thực sự là càng ngày càng trẻ.” Một người phụ nữ khen ngợi.



Nụ cười trên mặt Tô phu nhân không thay đổi: “Cô cũng vậy.”

“Nghe nói Tử Kính đã thi đỗ đại học Bắc Kinh, thực sự rất có triển vọng.” Người phụ nữ mặc váy vàng khen ngợi. Ai ở đây mà không biết Tô phu nhân rất thích đứa trẻ thông minh kia. Trước kia không bao giờ bà nhắc gì đến Tô Ngự, nhưng giờ ngày nào cũng nhắc đến Tô Tử Kính.

Tô phu nhân nghe vậy thì vui vẻ hơn nhiều: “Dù sao cũng là thân sinh mà, giống tôi cùng ba nó.”

Lời này đồng thời khen cả Tô Tử Kính, bà và Tô lão gia.

Những người khác cũng hùa theo, sau đó bắt đầu bàn tán sang mấy chuyện đang ầm ĩ trên mạng.

“Thật trùng hợp, hôm qua tôi còn trông thấy ảnh chụp của Tô Ngự trên mạng, nói là fan tư sinh.” Một người phụ nữ mặc đầm đỏ nói.

Nụ cười trên mặt Tô phu nhân lập tức biến mất: “Nuôi mười bảy năm trời cũng vô ích, lúc đi còn cầm của Tô gia chúng tôi 150 vạn! Giờ làm fan tư sinh thì có gì kỳ lạ đâu?”

Thấy Tô phu nhân không vui, người phụ nữ mặc váy vàng trêu chọc: “Sao bà cũng chơi Weibo à, mấy cái đó chỉ đám trẻ mới chơi thôi chứ. Hơn nữa, đứa nhỏ bị đánh tráo kia không hề thông minh, làm fan tư sinh là chuyện bình thường. Bảo mẫu sinh ra thì thông minh được tới đâu chứ?”

Nghe vậy, sắc mặt Tô phu nhân mới tốt lên chút: “Cũng ngu ngốc y như bảo mẫu kia. Lúc trước tôi còn thấy lạ, tại sao đứa nhỏ này lại ngu ngốc như vậy, thì ra đó không phải con tôi.”

Người phụ nữ mặc đầm đỏ nghe vậy liền nghĩ đến lúc đứa nhỏ ngoan ngoãn đứng sang một bên nhìn bọn họ khi còn bé, cũng không nỡ chửi bới gì thêm nữa. Bà ta mỉm cười và chuyển chủ đề.

“Chúng ta cũng không già, chơi Weibo thì có gì lạ. Hơn nữa trên Weibo có nhiều chuyện thú vị lắm, chắc các bà không biết hoạt động chia sẻ được tặng 100 triệu chứ gì? 50 người chia sẻ đầu tiên còn nhận được 1000 đấy.”

“Chia sẻ thì tặng 100 triệu?” Có người kinh ngạc, “Lại còn có chuyện này à?”

Tô phu nhân cũng rất ngạc nhiên. Tuy là nhà giàu nhất tỉnh G, nhưng thực ra họ chỉ đứng ở cuối danh sách những người giàu có trong nước. Họ không thể cho đi 100 triệu được, cũng sẽ không làm vậy.

“Ha ha.” Người phụ nữ mặc váy vàng cười nói, “Tôi đã bảo mà, bà còn có tâm tính trẻ con vậy à? Chuyện này mà cũng tin? Người đó muốn nổi tiếng thôi, đến mai chắc chắn không lấy ra nổi 100 triệu đâu.”

Tô phu nhân nghe vậy cũng cảm thấy có lý, trên đời này làm gì có ai vừa giàu có lại vừa ngu ngốc như vậy được.