Hoàng Hậu Mất Trí Nhớ Rồi

Chương 14: Cắn ta



Giây phút dương v*t bị xoa nắn, ngón chân Giang Dao dẫm lên chăn đệm căng cứng, cuối cùng phát ra tiếng rên rỉ kéo dài. Khoái cảm từ hạ thân dâng lên, nháy mắt cuốn trôi hết thảy, y mềm như bông ngã trên giường, cảm giác tay Sở Du trực tiếp sờ soạng chỗ hậu huyệt của y.

Nơi đó của y đã hơi ẩm ướt, Sở Du vói tay vào liền chạm vào một mảnh dính nhớp. Hậu huyệt co rút từng đợt rất nhỏ, nó đã quá quen thuộc với Sở Du, không cần mở rộng quá lâu, hai ngón tay của hắn đã có thể xâm nhập vào.

"Nam Cẩn......" Giang Dao run run, nước mắt chảy ra.

Cảm giác này không thể gọi là đau, nhưng cũng thật khó chịu.

Cả người y như bị treo trên không trung, mặc cho ngón tay của Sở Du ra vào nơi miệng huyệt. Mỗi một lần xỏ xuyên sẽ mang theo mấy vệt nước, thấm đẫm dưới háng y, một chút còn chảy xuống chăn đệm.

"A Dao, ngoan, mở rộng chân thêm một chút......"

Giọng Sở Du khàn khàn, hắn kéo Giang Dao lại gần mình hơn, để một chân y lên vai mình, sau đó cầm dương v*t đẩy vào sâu trong địa phương ấm áp kia,

"Nam Cẩn, Nam Cẩn, ức a ——!"

Cơ thể Giang Dao đột nhiên giật nảy, Sở Du nuốt hết tất cả tiếng ngâm nga của y vào môi lưỡi, hạ thân vẫn như cũ công phá chỗ ướt mềm. Y có thể cảm nhận rõ ràng đồ vật của Sở Du ra vào trong thân thể mình, sau đó mài nghiền qua một chỗ.

Y đã chẳng thể nói thành lời, nước mắt ướt nhòe khuôn mặt.

"Nam, Nam Cẩn...... Nóng quá......"

Đại não y trống rỗng, thấp giọng gọi tên Sở Du, bàn tay cào trong không khí, cuối cùng vẫn rụt về nắm lấy gối đầu. Ngón chân y căng chặt, bắp đùi co rút run rẩy, nghe được cả tiếng kẽo kẹt rung chuyển của long sàng.

"Nơi nào nóng?" Sở Du vừa đâm thọc vừa hỏi y, "A Dao...... Nóng chỗ nào?"

Giữa hai chân Giang Dao lầy lội bất kham, bị Sở Du làm cho câm nín, y che đậy bụng mình, hơi hé mắt, "Chỗ nào cũng nóng, A...... Đau quá......"

60



Y quả thật không biết làm tình sẽ có tư vị như thế, khiến y không thể chịu đựng nổi, sự thẹn thùng hoàn toàn vứt bỏ sang một bên, ngay lúc bị cắm vào lần nữa, y há miệng cắn môi, thấp giọng khóc nấc.

"Đừng cắn," Sở Du vươn tay tách mở hàm răng y, chuyển mặt y dựa qua vai mình, "Nếu đau quá thì cắn ta đây này."

Giang Dao rầu rĩ ậm ờ, chẳng biết có nghe thấy hay không.

Có điều y run rẩy càng thêm kịch liệt.

Sở Du nằm ở trên người y thở dốc không ngừng, dương v*t mỗi lần đâm vào mang theo chất lỏng trong suốt, từng cú thúc đều vào đến tận cùng rồi lại nhợt nhạt rút ra, cứ như vậy, d*m thủy cũng theo đó bị hắn đâm cho tung tóe khắp nơi.

Bắp đùi Giang Dao đã bị mài đỏ, phiến mông trắng nõn cũng chuyển hồng, hoàn toàn do bàn tay ai đó véo ra.

Y nằm trên giường không nhúc nhích, ghé vào gối đầu hít thở dồn dập, chỉ khi không thể chịu đựng mới rên thành tiếng, mỗi một lần đều như mèo cào, gãi vào tai Sở Du.

"A Dao...... Có thích không?"

Sở Du thấp giọng lẩm bẩm tên y, xoa nắn ngực y, lại mân mê eo y, bám riết không buông, "Em nhìn này, những chỗ ta chạm vào em, ở đây, cả đây nữa, em đều nhớ rất rõ."

Tay hắn tùy ý du tẩu trên người đối phương, nghe thấy hô hấp hỗn loạn của y, cùng với âm cuối ngọt nị lạc đi, cảm giác hạ thân càng trướng to thêm, hắn đặt Giang Dao nằm nghiêng, nhấc cao chân y cắm vào.

Hắn bị Giang Dao cấm túc nhiều ngày, vốn dĩ nghĩ đằng nào cũng lâu rồi, chờ thêm một khoảng thời gian nữa không thành vấn đề, nhưng hiện tại có đối phương mở lời trước, hắn liền giống như mới được khai trai, kiếm đã ra khỏi vỏ khó lòng thu hồi.

"Ưm a...... Nam Cẩn, từ từ......"

Nhận ra đồ vật trong thân thể y lại bắt đầu rục rịch, Giang Dao nức nở thành tiếng, y đã bị mây mưa đánh tan rã, ánh mắt mơ màng, chỉ cảm thấy giường đệm rung rinh, còn có thể nghe được tiếng nước dính nhớp dưới hạ thân.

Đợi Sở Du một lần tiết trong hậu huyệt Giang Dao, cơ thể y run rẩy ưỡn lên, nháy mắt đã bị kéo lại trên giường, cả người ướt đẫm mồ hôi, như vớt từ trong nước ra, sắc mặt tràn trề xuân ý, đuôi mắt đỏ ửng.