Hoàng Hậu Mất Trí Nhớ Rồi

Chương 13: Nhẹ một chút



Hơi thở của Sở Du nháy mắt trở nên nặng nề.

Hắn chậm rãi lùi về, chống nửa người từ trên nhìn xuống Giang Dao, giọng nói mang theo một tia nguy hiểm, giống như đang dụ dỗ con mồi hãm sâu hơn, "A Dao, mới ban nãy em...... Nói gì?"

Giang Dao theo bản năng rùng mình, tầm mắt y lâng lâng nhưng vẫn dừng trên người Sở Du, "Ngươi, ngươi lần trước không phải nói, nếu chúng ta thử...... Tiếp xúc một chút, ta có thể sẽ nhớ ra."

Lúc y nói những lời này còn có chút lắp bắp, phần lớn là xấu hổ, lông mi không ngừng run rẩy, như cánh bướm dập dờn, đôi mắt sáng trong, dưới ánh trăng lành lạnh phản chiếu bóng dáng của một mình Sở Du.

Thấy Sở Du mãi mà không trả lời, y bèn chỉ về môi của mình, lại nhìn về hắn, "Có thể bắt đầu từ chỗ này...... Hôn——"

Y còn chưa có nói xong, Sở Du đã phủ xuống.

57

Nóng bỏng hô hấp dừng trên gò má y, bờ môi bị ngậm lấy liếm mút, áo lót cũng bị kéo mở một chút, lộ ra một mảng da thịt trắng tuyết trước ngực, đầu nhũ bị khí lạnh nhiễm lấy, nhanh chóng dựng thẳng đứng.

Sở Du hôn dọc từ cổ y xuống, còn cắn một cái chỗ yết hầu của y, lưu lại dấu răng mờ mờ. Hắn vùi nơi cổ Giang Dao, không ngừng liếm láp ở đó, Giang Dao khẽ thở gấp một tiếng, bàn tay để trên giường vô thức nắm chặt lại làm chăn đệm phía dưới đều nhăn nhúm vì bị túm siết.

Cơ thể y rất nhanh đã đỏ bừng, cảnh xuân trước ngực phô bày, đầu v* bị hơi lạnh làm cương cứng, được hắn không ngừng xoa nắn.

"A ưm......"

Giang Dao cố đè nén tiếng thở gấp, y ưỡn thẳng eo, bụng cũng theo đó run rẩy vài cái.

Cảm giác này thật khó nhịn xuống, xa lạ và quen thuộc trộn lẫn với nhau không thể phân biệt, y nghe được bản thân rên rỉ thành lời, cuối cùng cảm giác ngượng ngùng chiếm thế thượng phong, y bèn nâng tay che trước miệng.

"A Dao, quả nhiên nên bắt đầu hôn từ đó," Sở Du kéo tay y ra, đoạn hôn lên lông mi y, một tay khác vẫn chưa ngừng làm loạn bên dưới, "Nhưng tuyệt đối không chỉ làm một chút."



Hắn vốn còn cho rằng ban nãy đã cưỡng ép A Dao quá vội vàng, sợ đối phương không muốn thân cận với mình nữa, nhưng không ngờ y lại cho hắn một bất ngờ lớn như vậy.

Lời khó khăn lắm mới nói xong, Giang Dao liền nghe thấy tiếng vải vóc bị xé rách, áo lót của y đã chia làm mấy mảnh.

58

Thế nhân đều biết Giang tiểu tướng quân võ nghệ cao thâm, lại ít có ai hay đế vương Đại Sở cũng luyện võ từ nhỏ, kiếm pháp cực kỳ tinh nhuệ.

Lòng bàn tay hắn có một lớp chai mỏng vì dùng kiếm, nhẹ nhàng chạm lên từng tấc da tấc thịt, nghiền ngẫm những nơi mà nó đi qua. Cảm giác thân thể mẫn cảm không ngừng tăng lên, Giang Dao bị hắn hôn đến không thở kịp, đôi mắt ươn ướt, phiến môi đỏ thắm, trán cũng lấm tấm mồ hôi, y giãy giụa lật người, vùi mặt vào gối đầu.

Động tác của Giang Dao trúc trắc, lúc Sở Du ghé lại hôn y, y không thể phản kháng, thậm chí trước khi y kịp hoàn hồn, đối phương đã xoắn lấy đầu lưỡi y, nhào nặn cả người mềm nhũn.

Y thức Giang Dao dần trôi xa, ngón tay đặt trên người Sở Du bất giác siết chặt, lưu lại vài vết cào mới.

"Nam, Nam Cẩn...... A ——!"

Thời điểm y nhận thấy bàn tay của Sở Du nương theo bắp đùi sờ vào bên trong, y rốt cuộc không thể kìm được mà nhấc chân đá hắn. Cặp chân của Giang Dao vốn cân xứng hữu lực, dưới tấc da trắng mượt mà ẩn giấu sức mạnh khó lường. Nhưng dường như Sở Du đã sớm dự liệu trước, y vừa nhấc chân hắn đã tóm được y.

"A Dao, em muốn mưu hại phu quân," Hắn bất đắc dĩ trêu cợt, bàn tay khẽ nhéo nơi mắt cá chân đối phương, chà xát vài cái, "Là tự em nói, em muốn làm chuyện đó với ta."

"Xin, xin lỗi," Giang Dao cũng biết động tác vừa rồi của y có chút quá khích, y ấp úng gật đầu, "Vậy ngươi...... Vậy ngươi nhẹ một chút."

Y cau mày, ngược lại giống như bị Sở Du bắt nạt. Sở Du cười khẽ thành tiếng, thương tiếc hôn đôi mắt y, mang theo dịu dàng đắm say lòng người, "Được, nhẹ một chút."

Dứt lời, bàn tay liền dò sâu vào bên trong tìm kiếm.