Hoàng Hậu Bỏ Trốn

Quyển 6 - Chương 6: Lại có?



Editor: Dạ Hàn

Đêm đã khuya, Dật Phong cũng không có ý muốn ngủ, vẫn còn thần thái sáng láng ngồi trên giường.

Ta thật sự không chỉu nổi buồn ngủ, ngáp vẫy vẫy hắn, nói: “Này, ngủ sàn nhà đi.” Ta luôn rất không có đạo đức, mời hắn ngủ sàn nhà cũng không tính là chuyện gì kỳ quái.

Dật Phong trước sau như một tao nhã cười nói: “Dật cư là sản nghiệp của ta, tại sao lại là ta ngủ sàn nhà?”

Ta vô lại chất vấn: “Ta là nữ không phải sao, ngươi một cái đại nam nhân như thế nào không biết thương hương tiếc ngọc?” Có lầm hay không, trước kia một mực cho là hắn là một người rất có phong độ thân sĩ, hiện tại mới phát hiện nguyên lai chỉ là giả bộ nha.

“Ta cũng không muốn ngủ.” Hắn chớp chớp mắt, vô lại nhìn ta.

“Không muốn ngủ thì ngươi đi ra ngoài, ta muốn ngủ.” Lại ngáp, thật sự là rất mệt a.

“Có muốn ngắm mặt trời mọc?” Hắn cười tặc tặc.

“Ách. Muốn a.” Nơi này mặt trời lặn đẹp, mặt trời mọc chắc cũng rất đẹp đi?

Ta trả lời một câu như vậy hậu quả chính là bị hắn lôi kéo chạy ra khỏi thành, đi tới trên đỉnh một ngọn núi. Ta vốn đã vô cùng buông ngủ, lại chạy nửa đêm, lúc đứng ở trên đỉnh núi, ta đã sớm mồ hôi đầm đìa.

Ta khom lưng, mắng: “Ngươi cái đồ thần kinh, sớm biết rằng xa như vậy, đánh chết ta cũng không đi.”

Dật Phong ha ha cười một tiếng: “Ngươi không phải muốn ngắm mặt trời mọc sao? Cho nên ta mang ngươi đến.”

“Chính là mệt chết đi a, ngươi cũng không phải không biết, ta là kẻ có thể ngồi tuyệt sẽ không đứng, cố ý kéo ta đi làm gì?” Ta không cảm động, ngược lại còn oán thán, thật sự là mệt a.

“Ngắm cảnh.” Khuya khoắt có thể nhìn thấy cái gì, thật đúng là nói thừa. Lúc này lên núi ngắm mặt trời mọc? Cũng chẳng khác ngắm trăng là mấy. Bất quá lúc này mặt trăng vàng nhạt, tựa như ở trên màu vàng nhạt che một lớp lụa trắng, mông lung mà mỹ lệ.

Ta cười như không cười nói: “Này này, ngươi không phải có ý đồ gì đi? Võ công của ta cũng không kém, nói thế nào cũng là đệ tử đích truyền của y tiên Lam Lệ.” Ta cũng không biết xấu hổ ca ngợi võ công của bản thân.

“Ta có thể có ý đồ gì, chỉ muốn ngươi vui vẻ mà thôi.” Hắn cười nhìn ta.

Ta nhìn hắn, nghiêm trang nói: “Kỳ thật, ta hiện tại rất vui vẻ, ngươi làm cho ta rất nhiều, chỉ sợ kiếp sau ta đều phải đền đáp nhân tình của ngươi.”

“Ta cam tâm tình nguyện, ngươi không nợ ta cái gì. Ngươi có thể tiếp tục thích Hoàng Thượng, ta cũng có thể tiếp tục thích ngươi.” Hắn bây giờ là mang vẻ lạnh nhạt, ánh mắt vô cùng chân thành.

“Thích ta a? Tốt, theo ta đi thăm Vĩnh An Hòa Hoa Dương.” Ta đích thực là muốn đi thăm các nàng, dù sao cũng chẳng có nơi nào có thể đi.

Dật Phong khó khăn nhìn ta, rất lâu nhẹ nhàng nói: “Ngươi chỉ sợ không gặp được các nàng.”

“Tại sao?” Ta không biết.

Hắn nói: “Vĩnh Trữ công chúa cũng là Thiên Ly Vương Hậu bây giờ biết ngươi đã chết, quyết định tự mình vội về chịu tang. Nếu không phải tân vương lên ngôi, bây giờ chỉ sợ đã đến kinh thành. Bởi vì tân vương lên ngôi, lùi lại một tháng, hiện tại đã phải xuất phát. Nàng đến thăm ngươi, ngươi lại đi thăm nàng, không phải bỏ lỡ sao?” Ách, như vậy a? Sau này đi vậy. Dù sao ta vẫn còn thời gian hơn nửa đời.

“Nếu vậy, để sau này đi, ta còn hơn nửa đời người, cũng không vội.” An ủi bản thân một chút.

“Sau này đi, có cơ hội nhất định đi cùng ngươi, nhất định.” Hắn trịnh trọng hứa hẹn.

Ta xoay người, cười với hắn, vừa định nói chuyện, đột nhiên cảm giác đầu váng mắt hoa. Toàn thân bủn rủn vô lực, thậm chí là đổ mồ hôi lạnh. Làm sao vậy? Không phải là sắp chết chứ? Không kịp nghĩ nhiều, liền mất đi tri giác, thân thể ngã xuống. Ta ngất xỉu.

“Ôi.” Ta rên rỉ, từ từ cử động thân thể. Dùng sức mở mắt, Dật Phong đang ngồi ở trước giường, dùng ánh mắt phức tạp nhìn ta.

Ta lắc đầu nói:”Phong đại ca, ta làm sao? Có phải hay không ngươi ôm ta trở về?” Thật mất mặt, đi ngắm mặt trời mọc cư nhiên đem bản thân ngất xỉu.

“Ngươi không có việc gì, chỉ là… mệt muốn chết thôi.” Không biết tại sao, khẩu khí của hắn rất lạnh nhạt.

Ta chớp chớp mắt,:Ngươi không sao chứ? Cũng là ta phiền ngươi.”

Dật Phong nhẹ nhàng lắc đầu, “Ngày mai chúng ta lên đường về Tể Châu đi.” Hắn dừng lại một chút, “Nói cho ngươi một tin tốt, ngươi sắp làm mẹ.”

“Sao, ta sắp làm… A… Ngươi nói ta lại có?” Ta mở to hai mắt, không thể tin được, ta – Trời ơi? Lại có, không phải đùa chứ? Chính là tỉ mỉ ngẫm lại, từ khi rời cung chưa thấy kỳ sinh lý đến? Trước kia ta luôn ăn thuốc tránh thai a. Được rồi, có một đêm ta không uống thuốc. Không phải là lần kia chứ? Bách mật nhất thư (ta nghĩ là kiểu như luôn cẩn thận nhưng rồi lại một lần sơ sẩy gây ra hậu quả…) a. Bỏ đứa bé này đi? Ta đã sảy thai hai lần, chỉ sợ sau này không còn cơ hội làm mẹ. Lưu lại? Làm bà mẹ đơn thân cũng không phải là mong muốn của ta. Trời ạ, ta sao lại hết lần này tới lần khác ở phía sau có thai, ta phải làm sao bây giờ? Ai có thể nói cho ta biết a? Nếu như giữ đứa bé lại, chẳng lẽ muốn hắn cả đời không có cha sao? Ai lại muốn cưu mang một nữ nhân có con? Quyết định quyết tâm cùng Tề Hạo đoạn tuyệt quan hệ, nửa đường lại xảy ra chướng ngại, Nếu như không giữ lại, chỉ sợ cả đời cũng không có quyền làm mẹ.

Dật Phong gật đầu, chính là ta thấy tâm tình của hắn hỏng hẳn rồi. Ta than nhẹ một hơi: “Ngươi nói làm sao bây giờ? Có thể giữ lại không?”

“Ngươi tự quyết định, ta không có quyền can thiệp.” Hắn cũng dùng ánh mắt phức tạp nhìn ta, thấy vậy mà lòng ta chua xót.

Ta cúi đầu, nước mắt không tự chủ được rơi xuống. Ta thật không may, ông Trời đang đùa ta sao? Tại sao? Tại sao? Đã quyết định rời đi, tại sao lại còn mang thai? Ta nhớ kỹ ta rõ ràng đã tính lúc ấy là thời gian an toàn. Xem ra sau này phải nhớ uống thuốc tránh thai, thời gian an toàn thật bậy bạ.

Dật Phong nhẹ nhàng ngồi ở bên cạnh ta, “Gả cho ta được không?”

Ta kinh ngạc: “Ta mang thai, ngươi chẳng lẽ không để ý sao?” Chẳng lẽ hắn không ngại sao? Không ngại thay người khác nuôi con? Cổ đại có nam nhân Tiến bộ như vậy sao?

Hắn đỡ bả vai ta, ôn nhu nói: “Ta sẽ yêu thương hắn thật tốt, bởi vì ta yêu mẹ của hắn.” Nghe hai câu này, nước mắt ta lại rơi, ta thật sự đáng giá sao?

Ta hai mắt đẫm lệ, ngẩng đầu, “Phong đại ca, cám ơn ngươi. Chính là, ta không yêu ngươi. Ta có thể gả cho ngươi, nhưng ta vĩnh viễn không thể yêu ngươi, ngươi thật sự không ngại sao?”

Hắn kéo ta: “Không sao, chỉ cần ngươi đồng ý gả cho ta, ta sẽ bảo vệ ngươi cả đời, chăm sóc con của ngươi.”

“Phong đại ca, ta từng sảy thai hai lần. Nếu như bỏ đứa bé này, ta rất có thể sẽ mất đi quyền làm mẹ, cho nên ta muốn sinh nó ra. Nếu như ta nói là vì đứa bé này mới gả cho ngươi, ngươi còn có thể muốn ta sao?” Y thuật cổ đại so với hiện đại, đau lòng mà nói chính là không cách nào sánh được, ta không thể để bản thân mạo hiểm. Ta chỉ là nữ nhân bình thường, cũng muốn có con.

Hắn giúp ta lau nước mắt, mỉm cười nói: “Ta sẽ cố gắng khiến ngươi yêu ta, một năm có lẽ không được, hai năm có lẽ không được, cả đời thì sao?”

“Phong đại ca, nếu không ta gả cho ngươi làm thiếp đi?” Ở thời đại phong kiến này, hài tử không có cha sẽ bị phân biệt đối xử. Ta không lo chính mình, chỉ muốn con ta danh chính ngôn thuận. Càng sống càng thấy ngược đời, chính cung nương nương không làm, cư nhiên không có chí khí lại đi làm thiếp? Ai. Làm thiếp cũng tốt, hắn còn có thể cưới nữ nhân mình thích.

“Không, ta biết ngươi muốn tình yêu bất dung hứa vu oan (kiểu như tình yêu một đổi một…). Cho nên ta chỉ cưới mình ngươi, ngươi là thê, không phải thiếp.” Ta sau khi nghe được, nước mắt nóng bỏng lại rơi càng nhiều.

Ta thống khổ nhắm mắt lại, nước mắt theo khuông mặt rơi xuống: “Không cần, Phong đại ca, ngươi là người tốt, cần phải có nữ nhân tốt làm thê tử, tàn hoa bại liễu như ta không xứng.” Đây là sự thật, hắn là Vương lão ngũ kim cương siêu cấp, ta là cái gì? Ta đích thực là không xứng.

“Ngươi là nữ thử tốt nhất thiên hạ, chỉ có ngươi mới xứng.” Hắn đẩy thân thể ta ra, ánh mắt chạm nhau, “Trên đời chỉ ngươi mới xứng làm thê tử của ta.”

Ta dùng sức lắc đầu: “Ta thật sự không xứng, ngươi phải đi tìm Ngọc Tình, nàng là nữ nhân tốt.”

Cửa “dát” một tiếng mở ra, Lưu chưởng quỹ đứng ở cửa nói: “Hắc hắc, công tử, Mai cô nương, đây là thuốc dưỡng thai.”

Dật Phong cười cười: “Làm phiền ngươi.”

Lưu chưởng quỹ vô ý hỏi: “Công tử, đến lúc nào cưới Mai cô nương vào cửa?”

Dật Phong thản nhiên nói: “Còn gọi là Mai cô nương sao?”

Lưu chưởng quỹ thức thời nói: “Phong phu nhân nghỉ ngơi cho tốt, tiểu nhân đi trước.” Lạy trời, ta thành Phong phu nhân từ bao giờ vậy.

Dật Phong mang thuốc đến, cười nói: “Uống đi, ta không muốn con ta sinh ra gầy gò.” Trên mặt hắn mang nụ cười rất chân thành, phảng phất như một người cha thực sự, chính là trong lòng của hắn không để ý thật sao?

Ta cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt hắn, “Ta… Ta còn lưỡng lự, chưa quyết định có gả cho ngươi hay không.”

“Ngươi muốn lưỡng lự đến tận lúc hài tử ra đời chứ?” Dật Phong giọng nói vẫn như đùa giỡn, nhưng là ta biết hắn nghiêm túc.

Ta lẩm bẩm nói: “Sẽ không, một tháng, tối đa là một tháng.” Bụng của ta sớm muộn gì cũng to lên, cái vị kia trong bụng ta cũng đâu cho ta thời gian.

“Được rồi, một tháng thì một tháng. Ngươi bây giờ có thai, không thể chạy khắp nơi, ngươi định làm sao bây giờ?” Đây là sự thật, phụ nữ có thai không thể lăn lộn vất vả.

“Đương nhiên là về Tể Châu.” Bởi vì căn bản là không có chỗ để ta đi. Ta đột nhiên ngẩng đầu, dùng ánh mắt hy vọng nhìn hắn, nói: “Nếu như hắn tìm đến, ngươi hãy nói đứa bé này là của ngươi, được không? Hiện tại chắc là có thai được nửa tháng, chúng ta nói là một tháng, thôi phần sau tháng (O_o đoạn này thì ta chịu…).” Nếu như Tề Hạo biết ta có thai, nhất định sẽ đem ta trở về. Vất vả lắm mới rời khỏi cái nhà giam kia được, làm gì có chuyện trở về.

Dật Phong trầm mặc, cuối cùng gật đầu, “Được.”

Sáng sớm hôm sau, mang theo lời chúc phúc của Lưu chưởng quỹ, hai chúng ra rời Lạc Nhật thành về Tể Châu. Trong bụng có sinh mệnh nhỏ, tuyên bố thời gian ngao du thiên hạ của ta đã kết thúc. Kệ, sau này có thể mang theo hài tử cùng nhau ngao du.

Trên xe ngựa, Dật Phong thấy ta nãy giờ không nói gì, rốt cuộc nhịn không được nói: “Ngươi không sao chứ? Sao lại không nói lời nào?”

“Ta đang nghĩ nên đặt tên hài tử là gì mới tốt.” Kỳ thật ta cũng không biết vừa rồi mình suy nghĩ cái gì, tùy tiện tìm lấy một cái cớ tương đối hợp lý.

Dật Phong trêu ghẹo nói: “Nếu là nữ thì gọi là Phong Tiếu Tiếu, nam thì gọi là Phong Tiêu Tiêu.” Tại sao là họ Phong mà không phải họ Tề? Hoặc là họ Mai?

Ta trở mình trợn trắng mắt: “Đùa cái gì chứ, tên hài tử của ta sao lại có thể không có tinh túy như vậy?”

“Ngươi muốn đặt tên gì? Tiếu Tiếu, hy vọng ngươi mỗi ngày đều cười đến vui vẻ, luông vang tiếng cười trẻ nhỏ, cũng không tệ.” Có cái loại thuyết pháp này sao?

Ta buồn cười: “Phong Tiêu Tiêu hề Dịch Thủy Hàn a? Ngươi quả thực là không có văn hóa, lấy vật gì tên ma. Kinh thành đệ nhất tài nữ ở chỗ này, không tới phiên ngươi. Rốt cuộc tên gì đây? Để ta nghĩ đã.” Đặt cho hắn cái tên của người nổi tiếng, đảm bảo đủ khốc. “Nếu như là nữ thì gọi là Tô Đát Kỷ tốt lắm, ha ha…” Dù sao ta nguyên bản là họ Tô, theo họ này mới đúng.

“Tô Đát Kỷ? Tên rất hay, nếu không ngươi cũng sẽ không cười như vậy đi?” Hắn sao có thể hiểu hàm nghĩa của Tô Đát Kỷ, tự nhiên không biết tại sao ta lại cười thành như vậy.

Ta ôm bụng nói: “Không phải a, nếu ngươi biết Tô Đát Kỷ là ai, nhất định sẽ cười…” Đặt cho con gái tên của đệ nhất họa thủy từ cổ chí kim, thiệt thòi ta lại nghĩ ra.

“Ta không biết Tô Đát Kỷ là ai, ta chỉ muốn hỏi ngươi, tại sao họ Tô?” Cái vấn đề này hỏi rất hay, chính là có thể nói ta vốn dĩ là họ Tô được sao?

Ta lắc lắc đầu, “À, không có gì. Tô Đát Kỷ là nhân vật chính trong một quyển tiểu thuyết, là hồng nhan họa thủy nổi tiếng nhất trong lịch sử. Hay là Văn Quân? Văn Cơ? Thanh Chiếu? Hay là tên chỉ một chữ Chiêu?” Tứ đại tài nữ đủ tinh túy đi? Có mẹ như ta, nàng nhất định là tài nữ.

Ta nói tiếp: “Con trai thì gọi là Tề Hằng Công.” Tề Hằng Công, trong lịch sử là đệ nhất bá chủ, không tệ không tệ.

Dật Phong nhìn ta cười thành một đoàn, “Ngươi đừng cười, không nói trước là nam hay nữ, trước tiên là nói về rốt cuộc mang họ gì?” Kỳ thật, không nhất thiết phải họ Tề, Mạc, cũng có thể là họ Tô, họ Mai, không sao cả, cái nào tốt thì dùng cái đấy.

Ta nghiêm mặt ngừng cười: “Không biết, sinh ra rồi tính.”

Dật Phong trịnh trọng nói: “Ngươi nếu đã không biết, vậy thì theo họ đi.”

Ta cố tình lười biếng, “Sau này tính, còn chín tháng, cứ từ từ mà lo chọn tên.” Tóm lại là muốn tìm một cái tên tinh túy.

Mặc dù chúng ta mới rời đi hơn nửa tháng, bất quá Diễm Oánh cùng Lam Lệ đã rời đi. Nghe Vân Dung nói, chúng ta mới đi ba ngày, Tuyệt Mị đã đưa các nàng đi, vấn đề của bọn họ lúc ấy thật khó xử a. Vốn là nghĩ dạy Diễm Oánh một ít kỹ năng sống, hiện tại không dạy được rồi.

“Cái gì…” Trong nhà cũ truyền ra một tiếng kinh hô.

Ta lôi kéo Vân Dung ngồi xuống: “Ngươi đừng sốt ruột, mang thai cũng chẳng phải chuyện gì to tát.” Sau khi biết ta mang thai, Vân Dung kinh ngạc muốn chết.

Nạng vội hỏi: “Hài tử của ai?”

Ta bất đắc dĩ thở dài: “Mới được nửa tháng, tính thời gian là biết.”

“Hoàng Thượng?” Vân Dung nghiêng đầu, không dám tin hỏi.

Ta thành thật gật đầu: “Buổi tối trước khi rời cung một ngày là ta thị tẩm, ta quên uống thuốc, cho nên mới mang thai.”

“Vậy ngươi định làm sao bây giờ?” Vân Dung mang vẻ mặt âm thầm đau buồn.

Ta cũng sắc mặt ngưng trọng nói, “Ta quyết định sinh đứa nhỏ, ngươi không biết, ta từng hai lần mất đi hài tử. Nếu như lần này lại không giữ được, sau này chỉ sợ không thể có con. Cho nên ta quyết định sinh.”

Vân Dung đồng tình nhìn ta, “Chính là sinh ra rồi sao? Ngươi là nữ tử độc thân sẽ bị đàm tiếu.”

Ta cười khổ: “Toàn Tể Châu đều biết ta lập gia đình không phải sao? Cùng lắm thì để cho bọn họ nghĩ ta là khí phụ.” Ta hỏi tiếp: “Được, ngươi có giải thích với mọi người là ta không phải Vương Phi, chỉ là bạn của Vương Gia mà thôi không?”

Vân Dung gật đầu, “Yên tâm, cha nuôi ngươi đã giúp giải thích rồi.”

“Được, ta quang minh chính đại xuất hiện ở nơi này, khó đảm bảo Hoàng Thượng sẽ không tìm đến. Nếu như hắn tìm đến, ngươi hãy nói hài tử trong bụng ta là của Dật Phong.” Trên đường về, ta nghĩ rất nhiều. Ta có thể tránh được cả đời sao? Có một số việc phải nói rõ ra mới tốt. Chỗ ta có thể đến chỉ có ở Tể Châu, Lộ Châu, Phong gia. Nếu như hắn thật sự có lòng, sớm muộn sẽ tìm được ta, phải đối mặt thì đối mặt. Nếu như lúc hắn tìm được ta, phát hiện trong bụng ta có hài tử của người khác, nhất định sẽ thất vọng đi, thất vọng đến hoàn toàn quên ta.

Vân Dung muốn nói cái gì, nhưng cũng gật đầu: “Ta thấy, ngươi rất thương hắn, ngươi thật sự muốn cùng hắn nhất đao lưỡng đoạn?” (ý chỉ dứt khoát cắt đứt…)

Ta bình tĩnh nói: “Vân Dung, ta đã rời cung rồi, Ngọc Dung Hoàng Hậu đã an táng vào hậu lăng, đương nhiên là nhất đao lưỡng đoạn. Nếu không ngươi muốn ta lấy thân phận gì ở bên hắn? Tình nhân? Hay là mỹ nữ nạp từ dân gian? Ta nhận đủ rồi, không bao giờ muốn chịu đừng cung đình tàn khốc cùng dơ dáy nữa. Nếu như hắn không phải hoàng đế, ta sẽ yêu thương hắn thật tốt. Cho dù hắn chỉ là người buôn bán nhỏ, ta cũng nguyện ý theo hắn. Nhưng là, ta không muốn làm nữ nhân của hoàng đế. Bàn chải đánh răng chỉ có thể để bản thân cùng lão công dùng, giường chỉ có thể để hai người chúng ta ngủ. Ta không thể chịu được việc hắn có nhiều phi tử như vậy, cũng không làm cách nào để hắn chỉ có mình ta, cho nên duyên phận chúng ta trong lúc đó đã hết rồi.”

Vân Dung ngẩng đầu nhìn sân: “Yêu, thật sự rất khổ sao?”

“Khổ, nhưng cũng rất ngọt ngào, còn tùy người gặp loại nam nhân nào.”

Nàng nhìn ta, sóng mắt lưu chuyển: “Tam muội, Phong đại ca là người tốt.”

“Bởi vì hắn tốt, nên cần phải có một nữ tử thật tốt ở bên, ta không xứng.” Ta một mực cho mình rất cao, chỉ thấy có kẻ không xứng với ta, không có chuyện ta không xứng với người. Hiện tại cư nhiên nói như vậy, thật đáng châm chọc a.”

“Ta không thể không thừa nhận, ngươi là kỳ nữ tử, hắn cũng là nam tử nhân gian hiếm thấy. Trừ Hoàng Thượng, chỉ có hắn mới xứng với ngươi.” Vân Dung, ngươi đánh giá ta quá cao rồi, ta chỉ có chút thông minh là thôi.

“Tàn hoa bại liễu như ta lại còn mang theo ràng buộc, có nam nhân nào nguyện ý muốn ta? Ngươi đừng lừa người a.”

“Hắn thật sự rất yêu ngươi, nếu hắn không so đo, ngươi sao không nghĩ thoáng một chút?” Vân Dung là nữ tử một mực bị lễ giáo phong kiến trói buộc, từ lúc nào lại có thể tiến bộ như vậy? Chẳng lẽ tư tưởng ta bị hủ hóa?

Ta quay sang: “Ta bây giờ cái gì cũng không biết, sau này rồi nói.” Thời gian một tháng thật sự đủ để ta suy nghĩ sao?

“Nữ nhân cuối cùng đề cần một chốn dừng chân.”

Ta cười khổ: “Ngươi không phải cũng một mình sao?” Nói về tuổi của thân thể này, nàng còn lớn hơn ta đi.

“Chúng ta không giống nhau, hài tử cần có cha.”

“Ta không phải trẻ con, ta sẽ lo được.” Ta đã sắp 30, làm việc có chừng mực.

Vân Dung biết khuyên nữa cũng không có hiệu quả, bất đắc dĩ nói: “Ngươi trước tiên nghỉ một chút, ta đi mua cho ngươi thang thuốc an thai.” Nàng đứng lên, lại nói: “Phòng ốc này âm u ẩm ướt, không tốt cho hài tử, chúng ta đi mua một chỗ khác đi?” Nói thẳng ý muốn chuyển nhà.

“Được rồi, ngay mai sẽ đi xem, có chỗ thích hợp nào bán không.” Ta đoán sau này sẽ ở chỗ này mà an gia, cần phải tìm một tòa nhà ra dáng một chút.

“Cần tìm nha hoàn hoặc là ma ma đỡ đẻ tới chăm sóc ngươi không?” Mới có mấy tháng, không có vấn đề gì.

“Không cần, lúc nào cần ta sẽ nói, có ngươi ở cùng, không có chuyện gì đâu.” Ta nghèo a, không muốn nuôi nhiều người như vậy.

Vân Dung vừa đi ra, Dật Phong liền tiến vào, “Sao không tìm nha hoàn?”

Ta cười nói: “Ngươi cho rằng ta là ngươi sao? Ta rất lợi hại a.”

“Lúc ở Phong gia trước kia có phải hay không có hai nha hoàn hầu hạ ngươi? Tên là gì?” Nha hoàn nhiều như vậy, nhớ không nổi.

“Để làm gì? Ngươi muốn tặng?” Ta tự nhận là hiểu rõ hắn.

Hắn gật đầu: “Phong gia cũng không thiếu hai nha hoàn, ngươi cần ta có thể tặng ngươi vài người. Ngươi nguyện ý đến Phong gia là tốt nhất.” Miệng hắn mỉm cười, “Đồ của Phong gia đều là tốt nhất, chỉ cần ngươi muốn, ta đều có thể lấy cho ngươi.” Phong gia cái gì cũng tốt, nhưng không thích hợp với ta. Về phương diện vật chất, có chỗ nào sánh được với hoàng cung, kể cả ngươi cũng không muốn sống ở đó.

Ta cười: “Đùa sao, ta cũng không thiếu nha hoàn, ta là đại lão bản.”

“Ta cũng không muốn phiền ngươi.” Ta cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt hắn.

Tay hắn che tay ta: “Ngươi không phiền ta, ta hy vọng làm cha của đứa nhỏ.” Trừ lần ngã bệnh kia, hắn dường như không hề chạm vào ta, hiện tại đột nhiên như vậy, thật đúng là không quen.

“Ngươi đã nói cho ta một tháng này để quyết định.” Có lẽ đây là cái cớ tốt nhất.

Hắn nhìn ta thật sâu: “Được, ta sẽ cho ngươi thời gian suy nghĩ, ta chỉ hy vọng ngươi có thể đổi ý.”